Mục lục
Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc thân sao có thể mang thai?

Lộc Duy trả lời rất chắc chắn. Cô lại sờ vào cái bụng phẳng của mình, đã đến giờ ăn trưa rồi, cảm giác đói khiến biểu cảm của cô có phần bi thương: "Khi nào mới có thể…"

Nghỉ trưa… cô đói quá.

Cảnh tượng này trong mắt người khác có nhiều câu chuyện.

Chị Trần im lặng.

Trong thời gian ngắn, chị ta đã nghĩ đến nhiều khả năng như "giữ con bỏ cha", "phải mang thai mới vào được nhà".

Bình thường Lộc Duy ít khi kể chuyện của mình, đời sống riêng tư của cô là một ẩn số. Mọi người có suy đoán về cô nhưng ai cũng biết đó chỉ là suy đoán.

Bây giờ đời sống riêng tư của Lộc Duy hé lộ một phần nhỏ khiến chị Trần chấn động.

Chị Trần thực sự không để ý đến Lý Vân nữa, chị ta hóng xong trái dưa to đùng này, đột nhiên nhận ra rằng người trẻ bây giờ cũng không dễ dàng, lén lút đưa cho Lộc Duy một địa chỉ.

Lộc Duy tỏ vẻ các kỹ năng giao tiếp giữa người với người của cô không phải học không công.

Giao tiếp khó khăn ư? Haizz, thực ra rất đơn giản.

Phát hiện bản thân trong lĩnh vực không am hiểu cũng có xu hướng vượt qua Lý Vân (thực ra không phải), Lộc Duy hơi phấn khích, cô bắt đầu tổng kết kinh nghiệm thành công của mình: Phải nói chuyện với người khác về chủ đề chung.

Cô chỉ tiện tay nói chuyện với chị Trần về chủ đề chung là “mang thai”, người ta đã chỉ ngay chỗ cần đến.

“Tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm vững cách giao tiếp với người khác rồi.” Lộc Duy tự tin cười.

Thực ra Lý Vân cũng vừa mới bừng tỉnh từ sự sốc.

Từ khi Lộc Duy đi về phía chị Trần, tình hình đã điên cuồng chạy theo hướng hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô ấy.

À không, nói sao nhỉ, không thể nói là hoàn toàn trái ngược được. Vì Lý Vân không thích quá nổi bật trong công ty, mà hành động của Lộc Duy thì trực tiếp thu hút tất cả sự chú ý. Chuyện của chị Trần và Lý Vân chỉ là mẩu chuyện nhỏ.

Lộc Duy nói chuyện với chị Trần rất nghiêm túc, đến mức Lý Vân suýt tin rằng Lộc Duy thật sự quan tâm đến chuyện này.

Cô ấy hiểu Lộc Duy hơn bất kỳ ai khác, cũng chính vì hiểu nên mới nhìn thấu mối quan hệ phức tạp giữa Lộc Duy và bác sĩ Tống, cảm thấy... có lẽ cũng không phải là không thể?

Tất nhiên, Lý Vân lập tức tỉnh táo lại: Lộc Duy làm thế là để nhanh chóng tìm ra nguồn ô nhiễm và tiêu diệt nó!

Không, không đúng, Lộc Duy còn có mục đích khác, đó là… vì cô ấy. Có lẽ Lộc Duy đã nhận ra sự khó xử của cô ấy nên mới giúp cô ấy che giấu.

Lý Vân cảm động đến chảy nước mắt.

Cho nên điều mà cô ấy ngưỡng mộ nhất ở Lộc Duy chính là sự mạnh mẽ không sợ lời đàm tiếu, là sự tự tin và dũng cảm có thể đứng trước bất kỳ ai.

Vì trò chơi ác mộng này, cô ấy cũng đang nỗ lực phát triển. Trên con đường này, Lý Vân cũng đã tham gia một số phó bản, gặp gỡ nhiều "người chơi kỳ cựu", nhưng dù họ có giỏi đến đâu cũng không ai có khí chất đặc biệt như Lộc Duy.

“Nhưng Lộc Duy, có phải cô hy sinh hơi nhiều rồi không?”

Biểu cảm tự tin của Lộc Duy thu lại một chút, mơ hồ hỏi: “Hy sinh? Hy sinh gì?”

Cô chỉ nói chuyện với chị Trần vài câu, mất chút nước miếng, không thể gọi là hy sinh được, phải không?

“Ờ, mọi người đều nghe thấy cô nói chuyện với chị Trần rồi? Rất có thể tin tức sẽ lan ra khắp công ty ngay thôi?”

Lộc Duy vẫn mơ hồ mở to mắt nhưng không quên cắn một miếng sườn, giờ là giờ ăn trưa: “Rồi sao nữa?”

Cô vẫn chưa nhận ra phần hy sinh.

Cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và chị Trần, cô không nói sai gì cả: Độc thân, chưa có con.

Lý Vân ghen tỵ nói: “Tôi thì không thể như cô, tôi... sẽ lo sợ chuyện như vậy.”

Lộc Duy thấy cô ấy nói nghiêm trọng như vậy, không khỏi lo lắng theo: “Gì cơ? Hậu quả nghiêm trọng lắm hả? Công ty sẽ đuổi việc tôi hay sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức và tăng lương của tôi?”

Lộc Duy đột nhiên nhận ra mình đã sơ suất.

Cô nói về tình trạng của mình một cách tự nhiên, quên mất một điều: Phụ nữ trong môi trường làm việc thường yếu thế.

Chưa kết hôn, chưa sinh con không tránh khỏi việc để lại ấn tượng không ổn định, cô nói thế này thì cả công ty sẽ biết, khi quản lý muốn đề bạt một tổ trưởng sẽ chọn người khác trước đấy!

Dù không đến mức bị đuổi việc nhưng cũng rất ảnh hưởng đến sự tiến bộ của bản thân.

Lộc Duy cảm thấy mình vẫn chưa đủ nhận thức trưởng thành về công việc.

Cô thầm nhắc nhở bản thân: Không thể vì cải thiện kỹ năng giao tiếp mà kiêu ngạo, thế giới này rất phức tạp, cô còn nhiều điều cần học hỏi từ Lý Vân.

Lý Vân:????

Đợi đã, có phải hai người họ đang bàn về cùng một chuyện không?

“Đương nhiên không phải... sao cô lại nghĩ thế?”

Lộc Duy lập tức thả lỏng: “Vì không có ảnh hưởng gì nên cũng không có gì đáng lo lắng cả. Đợi đã...”

Cô đột nhiên hạ giọng, tiến lại gần Lý Vân: “Chẳng lẽ, điều này sẽ làm lộ thân phận của chúng ta sao?”

Lộc Duy đang ám chỉ thân phận của một người mắc bệnh tâm thần.

Nhưng Lý Vân thì không giống như người của Cục Dị Thường, không thể điều tra ra nhiều như vậy, cũng hoàn toàn không nhận ra Lộc Duy coi cô ấy là “người của mình” tức là bạn cùng hội mắc bệnh. Cô ấy biết Lộc Duy đang ám chỉ thân phận “người chơi” của mình.

Lý Vân cũng hạ giọng theo: “Chắc chắn là không rồi.”

Người khác nhiều lắm chỉ nghĩ rằng Lộc Duy là một “chiến binh”.

Cô ấy còn chưa thể hiện khả năng trước mặt mọi người, sao người khác có thể liên tưởng đến một thế giới khác?

Lộc Duy càng yên tâm hơn, cô không nghĩ ra bất kỳ nguy cơ nào khác.

“Ăn thịt thôi!” Lộc Duy vui vẻ chia sẻ bữa trưa hôm nay với Lý Vân.

Lý Vân hiện ra vẻ suy tư.

Lộc Duy đang nhắc nhở cô ấy rằng, lời đồn đại của người khác chỉ là chuyện nhỏ so với việc thăng chức và tăng lương?

Lộc Duy dùng cách mà cô ấy không ngờ tới để đạt được mục tiêu cuối cùng.

Có phải chính vì cô ấy quá rụt rè nên mới luôn bị giới hạn trong suy nghĩ không?

Đôi khi “không bình thường” chính là cách che giấu thân phận khác của mình?

Khi hành động cùng Lộc Duy, Lý Vân luôn học được rất nhiều.

Cô ấy âm thầm suy ngẫm một lúc lâu rồi mới hỏi: “Lộc Duy, tiếp theo khi nào chúng ta hành động?”

Lộc Duy ngạc nhiên hỏi: “Hả? Cô muốn chúng ta giải quyết việc này sao? Ban đầu tôi định báo cáo manh mối cho chính quyền.”

Lý Vân tự động dịch lời của Lộc Duy: Lộc Duy chuẩn bị để Cục Dị Thường xử lý.

Cô ấy có chút tiếc nuối: Cô ấy còn tưởng lần này lại có thể cùng Lộc Duy giải quyết sự dị thường. Cô ấy vốn định nhân cơ hội này để Lộc Duy nhận ra rằng cô ấy đã mạnh mẽ hơn.

Lộc Duy thấy biểu cảm hơi thất vọng của Lý Vân, cân nhắc thêm: Hiện tại báo cáo manh mối vì không có chứng cứ thực chất, chưa chắc đã được chính quyền chú ý.

Nếu họ có thể là những công dân nhiệt tình, giúp loại bỏ khả năng sai sót, cung cấp thêm thông tin hữu ích thì có thể tiết kiệm được nguồn lực cảnh sát.

Lộc Duy nghĩ về lá cờ trong phòng và số tiền thưởng trong tài khoản, cô có chút động lòng.

Trải nghiệm “nằm vùng” lần trước cũng khá thú vị, căng thẳng và kích thích, còn rèn luyện được tâm lý và khả năng ứng biến của cô.

“Thực ra cũng không phải chúng ta không thể hành động.” Lộc Duy thay đổi ý kiến.

Rồi cô thấy ánh mắt của Lý Vân lập tức sáng lên, không thể không nhắc nhở bằng tư cách là một “nằm vùng kỳ cựu”: “Nhưng Tiểu Vân à, hẳn cô cũng biết đây không phải là lần hành động đầu tiên của tôi.”

Hai người ngầm hiểu nhau.

“Là tiền bối, tôi phải dạy cô một chiêu, đừng khinh địch. Đừng xem thường những hành động như thế này, nếu mang tâm lý vui vẻ đi thì có thể sẽ bị lật thuyền đấy.”

“Làm nằm vùng” nghe có vẻ rất vui, giống như đóng phim vậy. Nhưng đây là thực tế, là phải xâm nhập vào hang ổ của kẻ địch. Nếu bị bọn xấu phát hiện trước rằng họ là nằm vùng, có thể sẽ khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Mỗi bước đi họ phải hết sức cẩn thận.

Lý Vân lại được học thêm, thu lại thái độ tự mãn “lần này chắc chắn sẽ ổn” của mình, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi.”

Đối mặt với sự ô nhiễm khó lường, chỉ có giữ vững mới chiến thắng.

Đây là bí quyết chiến thắng mà Lộc Duy đã dạy cô ấy. Sao cô ấy có thể xem nhẹ cơ chứ?

Lộc Duy vui vẻ đồng ý với Lý Vân.

Lần hợp tác với người lái xe trước đó rất suôn sẻ, Lộc Duy tin rằng lần này cũng sẽ như vậy: Cô với Tiểu Vân luôn rất ăn ý!

Lần hành động đầu tiên được Lộc Duy quyết định sẽ diễn ra sau hai ngày nữa.

Lý Vân không có bất kỳ ý kiến gì.

Theo suy nghĩ ban đầu của cô ấy, chắc chắn là càng sớm xử lý càng tốt.

Nhưng sau khi nghe Lộc Duy sắp xếp, cô ấy cảm thấy mình vẫn còn quá vội vàng, chưa đủ chắc chắn.

Phó bản liên quan đến thực tế như thế này có thể để lại manh mối trong thế giới thực, trong thời gian đó, cô ấy có thể điều tra, lên diễn đàn người chơi hỏi han chứ không nên hành động một cách bồng bột.

Sức mạnh của Lộc Duy không cần những chuẩn bị phức tạp này nhưng ý định rèn luyện bản thân của cô rất rõ ràng.

Lý Vân suy ngẫm về sắp xếp của Lộc Duy, dần dần bình tĩnh lại.

Phỏng đoán của cô ấy và suy nghĩ của Lộc Duy không thể nói là hoàn toàn nhất quán mà là chẳng liên quan gì đến nhau.

Suy nghĩ của Lộc Duy rất đơn giản: Hai ngày này là ngày làm việc, xin nghỉ thì không được tính lương? Vậy thì cô sẽ mất tiền thưởng đầy đủ.

Lộc Duy là một người làm việc chăm chỉ, bất chấp mưa gió. Những thăng trầm trong sự nghiệp khởi nghiệp đã dạy cô rằng việc duy trì tốt một công việc chính là rất quan trọng.

Hai ngày sau, kế hoạch nằm vùng của Lộc Duy bắt đầu.

Trong thời gian này, Lý Vân cũng thu thập được một số thông tin.

Trong trò chơi ác mộng đã từng xuất hiện một phó bản bình thường có tên [Bệnh Viện Mang Thai], đừng nhìn tên gọi nghe có vẻ ấm áp, nhưng một khi liên quan đến trò chơi ác mộng thì chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.

Đây cũng là một phó bản có tỷ lệ tử vong rất cao, thậm chí còn được sử dụng làm phó bản bắt buộc để ép người chơi vào đó (tức là những người chơi không vượt qua bất kỳ phó bản nào trong một tuần sẽ có nhiệm vụ bắt buộc), thân phận của người chơi chính là cơ thể mẹ, giúp đỡ để sinh ra quỷ nhi.

Sinh ra quỷ nhi thì có thể vượt qua phó bản.

Nhưng khi quỷ nhi được sinh ra, cơ thể mẹ thường đã bị hút cạn dưỡng chất.

Đã một thời gian phó bản này không xuất hiện trong danh sách lựa chọn phó bản của hệ thống, có khả năng nó đã tiến vào thực tế.

Tính ngược lại thời gian, dường như nó đã biến mất khi phong trào “tìm kiếm manh mối về ác mộng” nổi lên.

Có những dị thường lựa chọn hợp tác với con người nhưng cũng có những dị thường khi đủ "người", rõ ràng vẫn tin vào khả năng điều tra của chính mình.

Quỷ nhi trong phó bản này chắc chắn đã đủ nhiều.

Tất nhiên, Lý Vân và mọi người vẫn chưa đối mặt trực tiếp với dị thường gây ra ô nhiễm, không thể xác định liệu hai thứ đó có phải là cùng một dị thường hay không.

Một số dị thường có khả năng tương tự nhưng mức độ nguy hiểm lại khác nhau một trời một vực.

Người của Cục Dị Thường cũng đã liên lạc với Lý Vân.

“Chúng tôi cũng đã chú ý đến nguồn ô nhiễm này nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí thực sự của nó. Vì chỉ có những người nhận được địa chỉ từ bên trong mới có thể tìm được nơi đó.”

Điều này tương đương với một loại thiệp mời đặc biệt. Là cách mà quái vật dùng để tránh bị theo dõi.

Nhìn thì có vẻ là cùng một địa chỉ nhưng có thiệp mời hay không lại dẫn đến hai nơi hoàn toàn khác biệt.

Họ vốn định giả làm những nhóm có nhu cầu, từ các mối quan hệ khác nhau để có được “tư cách nội bộ”.

Họ tò mò hỏi: “Các cô làm thế nào để có được đề cử nội bộ?”

Vì tốc độ hành động của các cô ấy còn nhanh hơn cả họ.

“Ờ, chủ yếu là do Lộc Duy đã hy sinh rất nhiều... nhưng có lẽ cũng không phải hy sinh quá nhiều...” Lý Vân nói với chút phức tạp.

Cô ấy cảm thấy rằng Lộc Duy đã hy sinh lớn. Nhưng bản thân Lộc Duy lại không nghĩ vậy.

Người của Cục Dị Thường cũng im lặng.

Liên quan đến chuyện của người đó, tốt hơn là họ không nên biết quá nhiều chi tiết. Sợ rằng sẽ không giữ được tinh thần.

“Các người có muốn hành động cùng chúng tôi không?” Lý Vân không biết ý nghĩ thật của họ nên hỏi.

“À, vậy thì không cần đâu... mà này, cô đi cùng với cô ấy không vấn đề gì chứ?”

Tiến độ phó bản của Lộc Duy, người bình thường khó mà theo kịp.

Cứ lấy phó bản Thất Tịch lần trước làm ví dụ, những thành viên của Cục Dị Thường có mặt tại hiện trường không tiếp xúc nhiều với Lộc Duy nhưng ai cũng biết tình hình của cô.

Trong bối cảnh đó, việc cuối cùng Lộc Duy làm đã khiến người của Cục Dị Thường sợ đến mức cho rằng cô đã hắc hóa.

Mặc dù nhanh chóng xác định không phải vậy nhưng trong suốt quá trình đó, quả nhiên cần một trái tim mạnh mẽ, nếu không chịu đựng được thì đừng dễ dàng tham gia.

Giống như Lý Vân, người vui vẻ hợp tác với Lộc Duy cũng được coi là có thiên phú đặc biệt.

Lý Vân thực sự không cảm thấy có vấn đề gì.

Dù cô ấy đã trải qua chuyến tàu lượn siêu tốc kiểu Lộc Duy, sự chăm sóc kiểu Lộc Duy... nhưng chẳng phải đây chính là thử thách mà Lộc Duy dành cho cô ấy sao?

Dù thực lực của cô ấy vẫn chưa bằng Lộc Duy nhưng cô ấy khá hiểu cách phối hợp với Lộc Duy. Chẳng phải Lộc Duy đã phải nhờ cô ấy giữ chặt tóc của quỷ đầu trọc trước khi cắt tóc đó sao?

Cứ thế, Lý Vân tự tin bước vào con đường đồng hành cùng Lộc Duy.

Địa chỉ chị Trần đưa nằm trong một ngôi làng trong thành phố, nơi có lượng người qua lại đông đúc hàng ngày, đầy đủ các loại người thuộc mọi tầng lớp xã hội.

Họ rẽ vào một cửa hàng nào đó, lên tầng, tờ giấy mà Lộc Duy cầm trong tay như chớp chớp hai lần rồi họ như bước vào một không gian khác.

Trước hành lang chật hẹp là một không gian rộng hơn, biển hiệu ghi bốn chữ [Bệnh Viện Mang Thai], trông không lớn bằng bệnh viện lớn nhưng rộng rãi hơn so với phòng khám nhỏ, nhìn khá chính quy.

Lý Vân thầm thắt tim lại, liệu có phải họ đã đụng trúng phó bản nguy hiểm này rồi sao?

May mắn là cô ấy đã làm bài tập nghiêm túc theo chỉ dẫn của Lộc Duy, nếu không thì chắc chắn sẽ mù tịt mà thôi!

Cô ấy lại một lần nữa cảm thấy biết ơn sự tiên đoán của Lộc Duy.

Một y tá với nụ cười trên môi tiến tới hướng dẫn họ, hỏi về nhu cầu của họ và giới thiệu nguyên lý của bệnh viện mang thai: Sử dụng phương pháp kết hợp Đông và Tây y để điều trị sinh sản.

Đông y điều hòa cơ thể, Tây y chủ yếu chữa trị tâm lý, kết hợp cả thân lẫn tâm, chào đón một sinh mệnh tốt đẹp. Có lẽ có người gọi đó là “phương pháp dân gian”, nhưng tất cả đều có cơ sở khoa học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK