• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Thạch vội vàng tiến lên phía trước, giọng nói không tự giác được mà mang theo quan tâm: “Ngọc Cầm sao em lại ở đây? Em lại bị thương ư? Tại sao không gọi cho anh?” Chính bản thân hắn cũng không biết vì sao mỗi lần Tô Ngọc Cầm gặp chuyện hắn lại sốt sáng như vậy.

Cảm giác ấy như thể trái tim bị cứa vào cho dù đã cố gắng gạt bỏ nó nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy cô thì cảm giác ấy lại không tự giác được mà xuất hiện.
Hơn thế nữa khi nhìn thấy cô cùng Dương Kỳ đứng cạnh nhau, hắn dường như cảm thấy bị đe dọa, cảm thấy người này sẽ mang thứ quý giá nhất của hắn rời đi không những thế còn làm cho hắn rơi vào cảm giác vạn kiếp bất phục.
Đứng trước câu hỏi của Lâm Thạch, Tô Ngọc Cầm cứ ngỡ rằng bản thân bị lãng tai.

Cô không hiểu mạch não của Lâm Thạch được kết cấu bằng gì.

Chẳng lẽ chuyện ngày hôm đó hắn vẫn chưa hiểu gì sao?
Hơn nữa hiện tại, hắn gây ra chuyện lớn như vậy sao trên mặt hắn là chẳng có chút bất an hay lo lắng gì? Do hắn che giấu quá giỏi hay là do cô không biết cách nhìn người.

Tại sao kiếp trước cô lại yêu một người như hắn ta, chẳng lẽ kiếp đó Lâm Thạch chính là kiếp nạn ông trời phái xuống để cô biết bản thân mình từng ngu ngốc và buồn cười như nào? Suy nghĩ trong đầu Tô Ngọc Cầm bay cao bay xa hoàn toàn không để ý tới ánh mắt và câu hỏi của Lâm Thạch.
Hắn ta thấy vậy trong lòng có chút tức giận nhưng nghĩ đến cô đang bị thương hơn nữa không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cô hắn đều có cảm giác bản thân thiếu cô cái gì đó.

Nhưng nhớ đến cô bị thương hắn quyết định không so đo với cô làm gì, vì thế Lâm Thạch lần nữa mỉm cười nói: “Ngọc Cầm, em…”
“Lâm thiếu, chúng tôi đang bận vì vậy xin mời anh tránh đường!” Dương Kỳ cắt ngang lời của Lâm Thạch, cái tên này tại sao như chó không mắt vậy? Không nói vậy thực sự sỉ nhục con chó rồi, chó à, thực xin lỗi! Trên trần đời này anh chưa từng gặp người nào luôn tự chui đầu vào họng súng như vậy! Có lẽ anh nên tặng cho hắn thêm nhiều món quà nữa mới được!
Lâm Thạch cau mày nhìn về phía Dương Kỳ, cảm thấy tên này ba lần bảy lượt chống đối hắn.


Chẳng lẽ anh ta không biết chỉ cần hắn búng tay một cái tất cả những thứ mà anh ta dùng gần nửa đời người gây dựng sẽ không còn gì nữa sao?
“Dương Kỳ, xem ra anh rất thích xía vào chuyện của tôi!” Ánh mắt Lâm Thạch thay đổi, cười như không cười hỏi Dương Kỳ.

Trong lòng hắn lại xuất hiện ý nghĩ Dương Kỳ thật giống ông ngoại của hắn, đặc biệt là lúc anh ta nghiêm túc mà nhìn Tô Ngọc Cầm.

Cử chỉ, hành động ấy giống hệt lúc ông ngoại ở cạnh bà ngoại.

Nhưng mà hắn nhanh chóng lắc đầu, cho rằng bản thân nghĩ nhiều, chẳng lẽ bản thân có anh họ mà lại không biết sao? Điều này không phải thực sự rất rất nực cười?
Dương Kỳ thấy vậy, cười một tiếng, chầm chậm chỉnh lại chăn trên chân Tô Ngọc Cầm rồi mới nhìn về phía Lâm Thạch.

Anh thực sự không biết Lâm Thạch lấy đâu ra can đảm để nói điều này.

Có lẽ hắn vẫn chưa biết được, người cha yêu quý của hắn còn một đứa con riêng khác, chuẩn bị đá hắn ra chuồng gà lấy hết mọi công sức của hắn nên hắn mới có thời gian ở đây nói dóc như vậy!
Anh xoa đầu Tiểu Cầu một cái rồi nói: “Lâm thiếu, anh lại nhầm rồi! Là anh! Anh mới chính là người cản trở tôi và bạn gái tôi đi dạo!”
Câu nói của Dương Kỳ vô cùng bình thường nhưng lọt vào tai của Lâm Thạch lại trở thành thách thức khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Lâm Thạch ghé sát lại gần Dương Kỳ, lạnh lùng nói: “Mày có muốn nếm thử cảm giác phong sát không?”
Dương Kỳ cười khẽ, giọng nói mang theo sự mong chờ khó giấu: “Ha ha ha! Mỏi mắt mong chờ!”
“Mày! Được lắm! Chờ xem!” Lâm Thạch bị lời nói của Dương Kỳ làm cho điên tiết, hắn nắm chặt tay lùi lại dùng ánh mắt đen thẫm mang theo sát khí nhìn Dương Kỳ.


Đang lúc hắn còn muốn nói gì tiếp thì điện thoại của hắn reo lên.

Lâm Thạch nhíu mày, ấn nghe nhưng mà vừa nghe sắc mặt hắn lập tức thay đổi trở nên vô cùng u ám.
Lâm Thạch không ngờ được việc hắn yêu cầu gỡ toàn bộ video chuyện hắn và nữ sinh kia lại bị từ chối, không chỉ một mà tất cả các nhà đài đều không đồng ý.

Việc này làm Lâm Thạch bỗng nhận ra, có lẽ người đứng sau chuyện này không phải chỉ đơn giản là một mình Trương Á Đồng.

Nhận thức được điều này, Lâm Thạch bỗng có chút sởn gai ốc.

Hắn không nghĩ ra được hắn đã đắc tội với người nào có thế lực lớn như vậy?
“Ông… ông… chủ…” Phía đầu dây bên kia lại tiếp tục truyền đến tiếng nói run rẩy của trợ lý.

Nghe đến đây, cảm giác bất an của Lâm Thạch lại dâng lên, chẳng lẽ còn có chuyện kinh khủng hơn nữa.
Hắn liếc nhìn về phía Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm rồi đi về phía trước ba bước: “Mau nói đi!”
“Chuyện khai thác tối hôm đó đã bị phía trên biết!”
Tin tức này đối với Lâm Thạch mà nói đúng là sét đánh ngang tai.

Lúc này Lâm Thạch hoàn toàn không còn tâm trạng nào để quan tâm đến Tô Ngọc Cầm.


Hắn nhanh chóng đi về phía cửa bệnh viện, bộ dáng vô cùng tức giận khiến mọi người nhìn thấy hắn đều không tự giác được mà lùi sang một bên.
“Hắn ta làm sao vậy?” Tô Ngọc Cầm khó hiểu quay đầu nhìn Dương Kỳ liền nhận được cái lắc đầu của anh.

Thấy vậy, Tô Ngọc Cầm cũng không nghĩ nữa, cô điều chỉnh lại tư thế ôm Tiểu Cầu rồi ra hiệu cho anh đi về phía hoa viên.
Dương Kỳ vừa đẩy xe vừa trò chuyện vui vẻ.

Hoàn toàn không biết ở trong góc có một người đã chụp ảnh lại.

Ánh mắt hắn nhìn những bức ảnh trên điện thoại, ánh mắt mang theo tia tính kế.
Tối hôm đó trên mạng bỗng nhiên xuất hiện tin tức “Nữ diễn viên Tô Ngọc Cầm đến bệnh viện chăm con mà cha đứa trẻ không ai khác là Lâm Thiếu gia? Dương ảnh đế là lá chắn?” Tin tức vừa ra khiến dân mạng dậy sóng.
Bởi vì trong mắt họ tình yêu của Lâm Thạch và Thời Nguyệt được xây dựng rất đẹp không những thế hai người bọn họ tương tác vô cùng tốt nên tin này này đã mang đến nhiều ý kiến trái chiều.

Mà đa phần những ý kiến này đều mắng chửi Tô Ngọc Cầm trong đó có rất nhiều người hâm mộ của Thời Nguyệt núp phía sau lưng người qua đường.
[Làm ơn đi được không? Tôi vừa mới có cảm giác tin vào tình yêu đó? Nhưng mà này là thật hả? Hình ảnh tuy mờ nhưng đứa bé cũng khá lớn đó?]
[Đúng là kỹ nữ hết người này đến người kia, giờ còn la li3m cả Lâm tổng? Muốn trèo cao như vậy?]
[Yêu cầu Tô Ngọc Cầm cút khỏi giới giải trí!]
[Lầu trên +1]
[… + 2308]
[Mỗi mình tôi thấy vô lý thôi hả? Đứa bé nếu lớn như vậy thì ai rốt cuộc mới là tiểu tam vậy? Đầu óc có được bình thường không?]
[Cùng suy nghĩ giống lầu trên!]

[Oa, sao tao lại cảm thấy Lâm Thạch mới không phải nhân vật chính mà người đàn ông đưa lưng về phía ống kính mới phải? Bóng lưng này tao cá đẹp trai!]
[Fan của Tô Ngọc Cầm xin đừng lái chuyện theo hướng khác! Kỹ nữ thì vẫn là kỹ nữa mà thôi!]
Tin tức vừa lên rất nhiều trang báo mạng đã tranh nhau xâu xé tin tức này nhanh đến chóng mặt.

Rất nhanh tin tức này đã được Tiểu Trần nhìn thấy, cô ấy rất nhanh đã báo chuyện này cho Tống Nhu.
Vừa thấy Tống Nhu liền biết đây là chiêu trò marketing của ai.

Chị cũng biết chuyện Tô Ngọc Cầm nằm viện vì thế ngay lập tức liên hệ với Tô Ngọc Cầm.

Đồng thời liên hệ với phía bệnh viện để lấy băng ghi hình vừa hay chỗ đó có camera vì thế được sự đồng ý của Tô Ngọc Cầm, ngay lập tức Tống Nhu liền tung bằng chứng Lâm Thạch tự tìm đến Tô Ngọc Cầm chứ không phải cô gọi hắn ta tới.
Rất nhanh cộng đồng mạng lại được một phen bất ngờ mà điều không ngờ tới chính là em trai họ của Dương Kỳ - một người có tiếng trong giới thương gia đăng bài “Chị dâu nhà chúng tôi, mắt chưa có mù!” kèm theo video mà phía Tống Nhu đưa ra.
Bài đăng này vừa ra trên mạng lập tức điên cuồng, bọn họ đã từng nghĩ tới Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm mới là một CP real.

Nhớ tới tin đồn hai người giận nhau đợt lễ trao giải, nhiều fan hâm mộ lập tức quay xe ủng hộ Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm.
[A A A A A A A Đảng Kỳ Dương Ái Cầm của tao đã quay trở lại, những thuyền mà khác dạt sang một bên đi.]
[Còn nhớ fan nhà nào đó chắc chắn rằng Tiểu Ngọc Cầm nhà chúng tôi thèm khát Lâm tổng nhà họ, bây giờ trên mặt chắc đau lắm!]
[Oa oa, đẹp đôi quá!]
Cùng với loạt tin trên mạng, Tô Ngọc Cầm liền chụp hình đăng Weibo giải thích rõ mọi chuyện, Dương Kỳ nhanh chóng bình luận ở dưới “Bình an khỏe mạnh, đồng hành bên cạnh.”
Sau đó Tống Nhu lại nhờ một số người lên bài giải thích tin tức nghi ngờ mối quan hệ của Tô Ngọc Cầm và Lâm Thạch nhanh chóng được xóa bỏ.

Tuy nhiên về thân phận của Tiểu Cầu, Tô Ngọc Cầm luôn bảo mật, cô đã nhờ Đình Xuyên kiểm tra chỉ cần có một tin tức liên quan đến Tiểu Cầu liền ngay lập tức bị xóa bỏ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK