Chiếc xe khách bon bon trên làn đường đến tỉnh Hà Nam, vùng đất đã gắn bó với An Kỳ từ lúc mới lọt lòng mẹ cho đến khi cô hơn hai mươi tuổi.
Vì ước mơ vì sự nghiệp nên cô đành phải rời xa, nhớ lần trước cách đây mấy tháng cô quay lại đây là được người của Trình Hạo Phong đưa về, lần đó gặp anh, vì quá vội đi nên vẫn chưa kịp đến thăm mộ của bà, lần này trở về không chỉ đến viếng thăm mộ của bà ngoại mà còn viếng cả mộ phần mẹ của Trình Hạo Phong.
Không biết có phải trùng hợp hay không nhưng mẹ của anh cũng là người phụ nữ đến từ vùng đất Hà Nam, quê ngoại của anh cũng ở đây, chỉ tiếc là cảnh vật vẫn còn nhưng người xưa thì chẳng còn ai.
Xe khách di chuyển hơn 8 tiếng thì cũng đến điểm dừng, hai cặp đôi trai tài gái sắc xuống xe, sau đó lại bắt taxi đi hơn 30 phút nữa mới đến con hẻm nằm trong thôn nhỏ quen thuộc năm nào.
Cũng chính vì nơi đây không có bãi gửi xe nên buộc lòng họ phải đi xe khách về, chứ nếu không thì Trình Hạo Phong lại chẳng nỡ để An Kỳ phải chịu thiệt ngồi xe khách hơn 8 tiếng đồng hồ.
Suốt dọc đường mọi người đều im lặng tận hưởng bầu không khí trong lành nơi vùng quê yên bình.
Nếu thành thị xa hoa, cám dỗ, không khí lúc nào cũng tồn tại bụi bẩn từ mặt đường cho đến những xí nghiệp thả khí ra ngoài, hay hằng ngày đều lắng nghe tiếng còi xe inh ỏi, những dòng người tấp nập trên lòng phố, thì về đây, chốn quê yên ắng thanh bình, xua tan mọi áp lực muộn phiền sau chuỗi ngày bon chen với đời.
" Quê của chị dâu yên bình thật đó.
Em thật sự tò mò giữa hai người làm sao có thể gặp được nhau ghê, trong khi một người thì ở tận trên thành phố xa xôi, người thì lại ở tận một nơi khá hoang vu, thanh tịnh thế này.
Hai người có thể giải đáp thắc mắc cho thằng em này biết được không?"
" Không."
Câu trả lời vô cùng gắn gọn đến từ Trình Hạo Phong, thái độ thờ ơ của anh làm Thừa Mạnh Quân có chút tụt hứng nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu về lần gặp mặt đầu tiên giữa một tổng tài băng lãnh và một cô nàng mũm mĩm dễ thương nên liền chuyển hướng sang An Kỳ.
" Chị dâu? Chắc chị không hẹp hòi giống ai kia đâu ha..."
" Chị đương nhiên là không có hẹp hòi rồi, nhưng mà nếu anh hai của cậu đã không muốn tiết lộ thì chị cũng không nên làm trái ý của anh ấy, như vậy là không tốt chút nào.
Thế nên chị đành để cậu phải thất vọng rồi.
Nhưng mà...!Nếu cậu quá tò mò thì có thể thăm dò từ một người khác, người đó từng được nghe chị kể qua, chắc bây giờ vẫn còn nhớ đó."
An Kỳ nói nguyên một tràn vẫn không hề đúng với mong muốn của Thừa Mạnh Quân, nhưng ít ra cô còn để lại chút manh mối cho cậu ấy tiếp tục tìm tòi.
Thừa Mạnh Quân nhìn ánh mắt tinh nghịch của cô hướng về phía Hạ Tiểu Hi đang đi bên cạnh mà đã ngầm hiểu được ngụ ý của cô, nên anh lần nữa lại chuyển mục tiêu sang người còn lại.
" Tiểu Hi, em..."
" Tôi không biết, có biết cũng không muốn nói với anh."
Còn chưa kịp nói xong, Thừa Mạnh Quân đã bị tạt ngay một gáo nước lạnh vào mặt khiến anh mất hết cả hứng, anh cũng thôi tò mò chuyện của người khác mà chuyển sang lo chuyện của mình.
" Tiểu Hi, chúng ta sớm muộn gì cũng về chung một nhà, bây giờ chỉ ngủ cùng giường với nhau sớm hơn một chút thì có sao đâu, vả lại anh cũng có làm gì em đâu, chỉ ôm em ngủ một đêm thôi mà, em có cần nhỏ mọn vậy không?"
Càng nói về sau giọng anh càng nhỏ nhưng vẫn lọt hết vào tai ai đó không sót một chữ nào, và kết quả là nhiệt độ trên đường đang yên ắng thoáng chốc đã chìm xuống âm độ C, một luồng sát khí chạy dọc theo sóng lưng rồi truyền thẳng vào người Thừa Mạnh Quân khiến anh bất giác rùng mình.
" Thừa Mạnh Quân, anh mà còn dám nhắc lại chuyện này thêm một lần nào nữa thì cẩn thận cái miệng lắm lời của anh bị tôi may lại đó, nghe rõ chưa hả? Còn nữa, ai nói tôi sẽ sớm ngày chung một chỗ với anh.
Anh còn chưa tỏ tình, chưa cầu hôn mà đã mơ mộng viễn vong rồi.
Cảnh cáo anh không được lại gần tôi quá ba bước."
Hạ Tiểu Hi nghiêm giọng cảnh cáo rồi kéo An Kỳ đi một mạch về phía trước, bỏ Thừa Mạnh Quân chỉ biết bất lực nhìn theo.
" Phụ nữ đúng là loài sinh vật khó hầu hạ nhất trên đời."
" Anh thấy em cũng luyện rất nhanh đó chứ?"
" Luyện? Ý anh là gì?"
" Sờ vào mặt mình xem, da mặt sắp dày như tường vạn lý trường thành rồi, chắc cũng sắp thành công rồi đó, cố lên."1
Chẳng biết Trình Hạo Phong đang cổ vũ tinh thần hay là đang châm biếm đây nhưng giờ đối với Thừa Mạnh Quân là không gì quan trọng hơn chuyện đi dỗ ngọt "bà xã tương lai" hết.
" Tiểu Hi, anh xin lỗi...!Em chờ anh với..."
......!
Sau khi về nhà cũ của An Kỳ, mọi người chia nhau ra lau dọn một chút rồi tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi thêm một lúc đến hơn 15 giờ chiều thì lại lên đường đến viếng mộ bà ngoại của An Kỳ trước.
Bầu trời chiều mùa hè vẫn còn vương lại vài tia nắng mỏng manh xuyên qua tán lá cây xanh, hắt vào ngôi mộ nằm giữa trời đất mênh mông.
An Kỳ cắm hoa vào bình và sắp xếp trái cây ra dĩa, sau đó cô thắp bốn nén nhang, phát cho mỗi người một nén rồi nghiêm trang đứng trước mộ bà.
" Cháu gái bất hiếu, đi lâu vậy rồi hôm nay mới về viếng ngoại được, nhưng ngoại đừng giận con nha, hôm nay tiểu Kỳ có đưa bạn đến viếng ngoại nữa nè, còn người bên cạnh con chính là bạn trai của con.
Anh ấy là Trình Hạo Phong người được con đưa về nhà năm đó đó ngoại còn nhớ không? Anh ấy rất thương con, cũng chăm sóc con rất tốt, ở thiên đường ngoại yên tâm nha.
Còn ước mơ, con cũng đã thực hiện được rồi, chỉ là hiện giờ đang gặp chút khó khăn, nhưng mà ngoại đừng lo, con sẽ cố gắng để bản thân ngày càng tỏa sáng hơn nữa."
Nói xong An Kỳ khẽ cong môi cười nhẹ, cô xá ba xá rồi cắm nhang vào lư hương.
" Anh có muốn nói gì đó với ngoại em không?"
Trình Hạo Phong cong môi khẽ cười ôn nhu với An Kỳ rồi nhìn vào di ảnh trước mộ phần, anh nghiêm túc cất lời.
" Con là Hạo Phong, bây giờ là bạn trai của tiểu Kỳ nhưng sau này chắc chắn sẽ là chồng của cô ấy.
Tiểu Kỳ rất nghịch ngợm, nhưng rất biết nghe lời, con cũng rất yêu cô ấy.
Con không hứa sẽ yêu cô ấy cả đời, vì lời nói cũng như gió thổi mây trôi vậy, con sẽ dùng cả đời này chứng minh tình yêu của mình với cô ấy.
Ngoại an tâm giao tiểu Kỳ lại cho con nha."
Nói rồi Trình Hạo Phong nắm tay An Kỳ, những ngón tay đan xen vào nhau như một sự minh chứng tình yêu của anh dành cho cô.
Còn An Kỳ, những lời nói của Trình Hạo Phong làm hai mắt cô đỏ hoe, suýt nữa thì bật khóc vì quá xúc động.
Có lẽ cô phải tu tận mười kiếp mới tìm được một người đàn ông tốt như vậy, cô không dám chắc tương tai sau này thế nào nhưng hiện tại, đối với cô bấy nhiêu đây là đã mãn nguyện lắm rồi..
Danh Sách Chương: