Dạ Tử Lương sau khi đá một cước vào mông Ô Long Bảo thì lập tức thi triển Vạn Bước Hoá Lôi tẩu thoát , vừa về tới căn biệt viện Dạ Tử Lương đã nghe tiếng cười đùa trong hoa viên , lúc này trên tay hắn đã rách theo một đống đồ ăn vặt hắn một đường đi vào hoa viên thấy các nàng Vũ Loan đang chơi bịt mắt bắt người , chỉ thấy người bị bịt mắt là tiểu cô nương Kim Đàn Nhi còn 3 nàng Vũ Loan, Thu Ý, Đình Đình ngay cả Tiểu Ngọc đều chạy quanh quanh nàng , Kim Đàn Nhi bị bịt mắt chỉ thấy liên tục bắt trượt có lúc còn ngã nhào ra đất trông vô cùng chật vật.
Dạ Tử Lương mỉm cười tiến tới , 3 nữ Vũ Loan, Thu Ý , Đình Đình thấy hắn đã về thì định hô lên nhưng hắn lại ra hiệu im lặng rồi đi tới trước mặt Kim Đàn Nhi , Kim Đàn Nhi cảm nhận được có người trước mặt thì nhanh chóng chạy lại ôm chắc lấy , vừa ôm vào thân thể rắn chắc của Dạ Tử Lương Kim Đàn Nhi hô lớn :
" Nè muội bắt được rồi lần này xem vị tỷ tỷ nào xui xẻo bị bịt mắt đây "
Vừa tháo khăn bịt mắt xuống tiểu cô nương hơi kinh ngạc rồi rất nhanh vui mừng nhảy lên ôm chắc lấy người Dạ Tử Lương cười nói :
" Tử Lương ca ca huynh đã về , có mua quà cho muội không "
Dạ Tử Lương nhìn khuôn mặt khả ái của Kim Đàn Nhi thì đặt một nụ hôn lên cái má bụ bẫm của nàng rồi nói :
" Sao ta có thể không mua quà cho các bảo bối được , các bảo bối mau lại đây "
Nghe lời hắn 4 nữ đều tiến lại xem những thứ đồ ăn vặt hắn mua , chỉ thấy trong gói đồ nào là kẹo hồ lô , bánh mật , hạt dưa , hạnh nhân.
v.
.
v Các nàng vô cùng vui sướng cầm từng món đồ cùng hắn thưởng thức , một lúc sau chỉ thấy Kim Đàn Nhi lên tiếng :
" Tử Lương ca ca vừa nãy muội bắt được huynh rồi lát nữa huynh nhất định bị phạt làm người bịt mắt "
Dạ Tử Lương mỉm cười vuốt đầu Kim Đàn Nhi nói :
" Được được ta sẽ bịt mắt "
Vậy là một hồi oanh oanh yến yến lại diễn ra , nếu có người khác ở đây chứng kiến chắc chắn sẽ nói :
" Thứ con người khát khao thực chất chính là như vậy "
Lúc này trên đường lớn của đế đô Trác Phi Phàm đang đứng trước một tiệm hàng bán đậu hũ chỉ thấy lúc này một tên thiếu gia con nhà quyền quý đã nằm dưới đất mặt mũi tím bầm , Trác Phi Phàm một chân dẫm lên ngực tên công tử rồi mở miệng nói :
" Hừ ngươi tưởng mình là công tử thế gia thì hà hiếp lão bách tính được sao , lần sau ta còn gặp lại ngươi ăn hiếp kẻ khác nhất định sẽ phế ngươi "
Tên công tử nghe Trác Phi Phàm nói thì lập tức run sợ rồi cầu xin tha thứ hứa sau này sẽ ăn năn hối lỗi , sau khi xử lý xong Trác Phi Phàm định quay đi thì ông chủ tiệm đậu hũ lên tiếng :
" Thiếu hiệp cho hỏi cao danh quý tánh lão hủ xin đền đáp ân tình "
Trác Phi Phàm nghe vậy thì phất phất tay nói :
" Trác quận Trác Phi Phàm , không cần báo đáp tôn chỉ của ta là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ "
Nói xong Trác Phi Phàm lập tức bước đi , chỉ là lúc này lẫn bên trong đám người xem một tên thiếu niên gầy gò có gương mặt chuột , một bên mắt hắn bị bầm đen như gấu trúc , mặc dù con mắt bị bầm đen nhưng tên này nãy giờ luôn chú ý tới nhẫn chữ vật trên tay Trác Phi Phàm , cho đến Khi Trác Phi Phàm rời đi ánh mắt hắn mới loé lên tia sáng của sự gian xảo , tên mặt chuột này không là ai khác chính là tên Tiêu Thần Thâu lần trước đã lấy chộm Luyện Ẩn Ngọc Bội của Dạ Tử Lương sau đó bị Kim Đàn Nhi và Dạ Tử Lương đánh cho tím một bên mắt.
Nửa ngày sau Tiêu Thần Thâu xác định hướng quán trọ của Trác Phi Phàm chỉ thấy hắn lúc này ăn mặc như siêu mướp khắp mặt toàn bùn đất đang ngồi co ro bên cạnh cửa của quán trọ , đang ngồi giả bộ co ro bỗng ánh mắt Tiêu Thần Thâu sáng như chim cắt vì lúc này con mồi đã xuất hiện chỉ thấy Tiêu Thần Thâu gào khóc lớn :
" Hu hu phụ thân mẫu thân các người đi đâu rồi , hài nhi phải làm sao bây giờ "
Trác Phi Phàm vừa về đến quán trọ nghe có người khóc than hắn tò mò chạy lại thì thấy 1 thiếu niên quần áo rách nát , khuôn mặt lấm lem một bên mắt tím bầm , Trác Phi Phàm nhìn Tiêu Thần Thâu than khóc rồi lên tiếng :
" Ngươi la khóc cái gì ? "
Chỉ thấy Tiêu Thần Thâu dùng đôi mắt tím bầm giả bộ đáng thương nhìn Trác Phi Phàm rồi nói :
" Hu.
.
hu ta cùng cha mẹ từ tiểu trấn đến Đế Đô để sinh sống nhưng ta bị lạc mất bọn họ rồi , đã 5 ngày ta không tìm được bọn họ mà trong túi ta không còn tiền lại bị kẻ xấu đánh đập đến tím mắt hiện giờ ta đang rất đói cũng rất nhớ cha mẹ ta nên ta mới ngồi đây khóc "
Cái lý do khốn kiếp này của Tiêu Thần Thâu nếu để người khác nghe được nhất định sẽ thưởng thêm cho hắn mấy quyền rồi mấy bạt tai , đến ngay cả Tiêu Thần Thâu hắn nói ra cái lý do ngu ngốc này cũng đang mắc ói muốn chết , nhưng Trác Phi Phàm trước nay luôn tuân theo đạo nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ khi nghe Tiêu Thần Thâu kể hắn lập tức tin đứng vào cái câu chuyện ngu ngốc này , chỉ thấy Trác Phi Phàm lên tiếng :
" Thôi được rồi đừng khóc nữa ta giúp ngươi đi tìm cha mẹ "
Tiêu Thần Thâu còn đang nghi ngờ không biết cái câu chuyện ngu ngốc của mình có lừa được tên này không nhưng khi nghe Trác Phi Phàm nói thì hắn cười lớn trong bụng :
" Ha.
.
ha tên này đúng là ngu ngốc đến đầu tóc bạc trắng rồi "
Tiêu Thần Thâu tỏ biểu cảm vui mừng :
" Ca ca tốt bụng huynh nói là sự thật sao ? "
Trác Phi Phàm lại gật đầu xác định , Tiêu Thần Thâu thấy vậy lại nói :
" Vậy ca ca có thể dẫn ta đi ăn 1 bữa không 5 ngày ta đã không ăn gì rồi "
Trác Phi Phàm lập tức đáp :
" Được đi theo ta "
Nói xong 2 người đi đến một quán ăn , lúc gọi đồ ăn xong chỉ thấy Tiêu Thần Thâu giả bộ đau bụng sau đó chuồn vào phòng bếp hắn lập tức mua chuộc đầu bếp rồi bỏ một gói mê dược cực mạnh vào trong thức ăn , hắn làm chộm cắp lừa gạt nên những thứ đồ nghề có thể ảnh hưởng đến võ giả có tu vi cao là không thể thiếu được , thực ra hắn có thể lập tức chộm cắp đồ của Trác Phi Phàm nhưng hắn không làm vậy bởi vì hắn không nhìn ra tu vi của Trác Phi Phàm , với lại hắn vẫn còn e ngại việc lần trước bị lật thuyền với Dạ Tử Lương.
Nửa canh giờ sau chỉ thấy trữ vật giới chỉ của Trác Phi Phàm đã nằm trên tay Tiêu Thần Thâu ,hắn nghênh ngang đi ra khỏi quán ăn còn vứt cho tên trưởng quỷ mấy chục viên linh thạch rồi nói :
" Đây là tiền của bàn thức ăn kia "
Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn thức ăn mà giờ này Trác Phi Phàm đã hôn mê bất tỉnh ở tại đó.
Danh Sách Chương: