• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tử Túc bị nghẹn một chút, hồi lâu mới nói: "... Không trầm trọng thế chứ?"

Cậu cào cào tóc, giọng nói ẩn chứa phiền muộn mà bản thân không nhận ra: "Ở đây cũng chưa thấy có tin ác thú xuất hiện, nếu muốn đánh chiếm quy mô lớn, chắc hẳn nơi này cũng phải lan truyền sục sôi rồi."

Tốc độ lan truyền thông tin ở Phàm tục giới nhanh hơn Tu linh giới rất nhiều.

"Huyền môn tồn tại lâu như vậy, người bình thường nào có biết chuyện tu sĩ." Tư Hàn nói, "Đợi đến khi tin tức truyền ra, đã không còn kịp nữa."

Tu linh giới thất thủ chỉ trong vòng một năm, chớ nói chi là Phàm tục giới số lượng tu sĩ khan hiếm, lại còn đều dưới Kim Đan kỳ.

Vân Tử Túc cứng họng.

Tư Hàn mở miệng: "Ta nói chuyện này, không phải vì muốn em ưu sầu chuyện giải cứu thế giới."

Hắn nhìn Vân Tử Túc: "Nếu em chưa có kháng thể, đồng ý với ta, không được cách ta quá xa."

Vân Tử Túc không trả lời ngay, chỉ hỏi ngược lạ: "Sư phụ, người sẽ luôn giữ nguyên trạng thái này à?"

"Hai người kia đi điều tra vấn đề ác thú, sẽ có một người ở lại bên Thanh Dịch tông," Tư Hàn hỏi, "Em muốn ta ở lại không?"

Vân Tử Túc yên lặng hồi lâu, gật đầu một cái.

"Cũng tốt." Tư Hàn nói, "Thích hợp nhất."

"Thích hợp cái gì?" Vân Tử Túc ngờ vực.

"Tu vi của ta cao nhất," Tư Hàn nói, "Hơn nữa thân phận ma tu này, còn có thể giúp em."

"... Giúp gì cơ?"

Tư Hàn kiên nhẫn giải thích: "Tỷ lệ lây nhiễm trong ma tu rất thấp, là bởi nguồn năng lượng của ma tu tương khắc ác thú, hai bên chèn ép nhau có thể giảm thiểu tổn thương. Nhưng sức mạnh của tu sĩ chính đạo là linh lực thuần khiết, không có tính công kích, không thể chống cự."

Hắn nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm, hắn chìa tay với Vân Tử Túc: "Lại đây."

Vân Tử Túc mờ mịt.

"Ta truyền cho em một ít năng lượng tà linh." Tư Hàn nói, "Có thể tạm thời phòng ngừa trong một thời gian ngắn."

"Truyền... thế nào?" Vân Tử Túc tiến về phía trước một bước, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng đề phòng.

Cậu dè dặt đặt tay lên tay sư phụ, thế rồi bị người kéo qua.

Hương thơm nhè nhẹ ngập tràn chóp mũi.

"Nhắm mắt."

Tư Hàn khẽ nói, toàn thân hắn lạnh lẽo quanh năm, thế mà Vân Tử Túc lại thấy nóng bức không có lý do.

"Ưm..."

Trán hai người kề sát, bên môi truyền đến cảm giác lành lạnh.

"Hít thở, thả lỏng."

Giọng sư phụ vang lên quá gần, hắn càng bảo thả lỏng, Vân Tử Túc lại càng căng thăng nhiều hơn, cuối cùng thậm chí còn nhẹ nhàng run rẩy.

Cánh tay vững chắc vòng qua lưng người con trai, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng xoa lưng cho cậu.

"Đừng sợ."

Vân Tử Túc đã chẳng còn nghe được bên tai nói gì.

Mùi của sư phụ, âm thanh của sư phụ, cả dịu dàng và gần gũi của người. Vân Tử Túc cảnh giác hơn những lần khác rất nhiều, so với xâm lược, ôn nhu mới là thứ càng khiến người ta vứt mũ giáp đầu hàng.

Giống như là rơi vào trong nước, hoàn toàn đắm chìm bên trong mùi hương của một người.

Linh đài lại xuất hiện thêm một đốm sáng.

Khác với Nguyên Anh hệ lôi thiên tím trước đây, Nguyên Anh màu vàng của Tư Hàn càng thêm chói sáng. Tuy nhiên suy cho cùng hắn và Hàn Dịch vẫn là một người, vừa đến nơi, đã bưng lấy đốm sáng rụt rè nhút nhát trên linh đài của Vân Tử Túc.

"..."

Trong lúc hoảng hốt, Vân Tử Túc mơ hồ nghe thấy sư phụ bảo, sẽ ổn ngay thôi.

Cậu cũng chẳng thể nghiệm chứng thật giả trong lời nói này, dù rằng hệ kim không có tính công kích mạnh như hệ lôi, nhưng bởi vì kim sinh thủy, nên ảnh hưởng của nó đối với Vân Tử Túc càng thêm trực tiếp.

Đấy là còn chưa kể đến tu vi tối cao của Tư Hàn, thực thể Nguyên Anh của hắn phải thuộc hàng đầu. Khi cảm nhận được luồng năng lượng tràn ra trong lồng ngực, ý thức của Vân Tử Túc đã gián đoạn ngay lập tức.

Cậu mơ một giấc mộng triền miên mà ấm áp.

Trong mơ, Vân Tử Túc mới cao đến đùi sư phụ, sư phụ chìa tay, cậu bèn đặt bàn tay bé nhỏ mềm mềm của mình vào.

Đại loại là khi đó Vân Tử Túc vẫn còn thay răng, hàm trên có một lỗ hổng, mở miệng cái là bị gió lùa qua.

"Chư Hờn ~"

Người ngoài phải gọi là sư tôn, cái này khi mới vào môn sẽ có sư huynh dạy dỗ, nhưng Tư Hàn nghèo nàn môn đệ chỉ có mỗi mình Vân Tử Túc, cậu cứ gọi thẳng như vậy, đến giờ Tư Hàn cũng không uốn nắn.

Hoa nở chim bay, ngày lại qua ngày, Vân Tử Túc lớn lên cùng cây thông trên đỉnh núi, sư phụ một mực đứng dưới bóng cây dõi theo cậu.

Sinh nhật mười hai tuổi, sư phụ dẫn cậu vào gian trữ vật chọn quà, ngày trưởng thành sáu năm sau, danh hiệu "Chớp bạc Vân Tử Túc" nhảy thẳng lên top ba bảng xếp hạng, kinh tài tuyệt diễm, nổi danh thiên hạ.

Cậu lớn lên trong sự chú ý của mọi người, trước thân muôn vàn trắc trở, sau lưng yêu ghét hận thù, chỉ có sư phụ lặng thầm bên cạnh.

Năm mươi năm sau, Vân Tử Túc trở thành một trong những tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi nhất, toàn bộ lục địa phía Nam khó tìm đối thủ, khi đó sư phụ đã nói, so với độc cô cầu bại, tốt nhất là cậu nên có một vị đối thủ dìu nhau trưởng thành.

Vân Tử Túc đợi được người kia.

Đối đầu sảng khoái ba ngày ba đêm, quá trình giao đấu quan trọng hơn kết quả cuối cùng, vậy nên Vân Tử Túc cũng không lấy làm ngạc nhiên khi mình không nhớ được thắng thua.

Giấc mơ soi sự thật, cậu nhớ từng chiêu từng thức ứng đối, nhớ niềm khoan khoái khi tìm được kỳ phùng địch thủ, nhớ lòng tán thưởng và khen ngợi Bùi Dịch của mình.

Bị gián đoạn giữa chừng, bọn họ bị gọi ra từ trong bí cảnh, nghe giải thích tình thế cấp bách, hai người liếc nhìn nhau.

Bọn họ tri kỷ đã lâu, cũng thật sự coi đối phương thành người bạn thân thiết nhất.

Sau đó, chính là những đêm dài bất tận, ác thú tàn bạo che lấp bầu trời, ùa vào lục địa như từng đợt sóng biển ăn mòn gặm nhấm. Vân Tử Túc hết lòng đối phó, may là phía đông của cậu có Bùi Dịch thủ thành, phía tây có sư phụ hóa làm ma tôn, ba chân vững chãi, thỏa ý vừa lòng.

Thế rồi sau đó...

Xung quanh dần dần lạnh xuống, Vân Tử Túc đứng tại chỗ, cậu biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cho nên không muốn ngẩng đầu chứng kiến.

Chỉ là trước khi hoàn toàn giá lạnh, có một bàn tay đột ngột kéo cậu lại gần.

Vân Tử Túc quay đầu, đụng phải ánh mắt Hàn Dịch.

Cặp mắt ấy đã từng phủ kín sương mù, lúc trông thấy cậu mới chịu tản đi, Hàn Dịch ôm cậu vào lòng, người hắn thiên lạnh, nhưng lại thay cậu cản tránh cái lạnh thấu xương của trời đất đóng băng.

Cậu hoảng hốt nghe thấy giọng nói của người chủ trì.

"Xin hỏi Hàn tiên sinh, ngài có nguyện ý kết thành bạn đời với vị tiên sinh bên người, bất kể gian nan hay hạnh phúc..."

Dần dà, âm thanh trầm bổng biến thành lời tuyên đọc trầm ổn của một lão giả.

"Liên hôn hai họ, ước hẹn một đường. Lương duyên đã tạo, ngàn đời sánh đôi..."

Sau đó nữa, chính là khế từ linh khế rườm rà phức tạp, đính ước đã ký, sẽ là cả đời đằng đẵng của tu sĩ.

Giọng nói xa xăm từ từ trôi đi, thay vào đó là âm thanh quen thuộc khẽ khàng.

Vân Tử Túc mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt đã thấy khuôn mặt Tư Hàn.

Cậu ngồi bật dậy, gần như va vào lồng ngực sư phụ, đến khi đối phương nhấc tay muốn đỡ cậu, cậu lại chợt hoảng hốt tránh về sau một chút.

"... Tiểu Túc?"

Vân Tử Túc dùng mu bàn tay che kín nửa khuôn mặt.

Sao cậu lại có thể...

Rõ ràng trước mắt chỉ đơn thuần là dung mạo Tư Hàn, thế nhưng gò má Vân Tử Túc còn nóng hơn cả khi Nguyên Anh bị đụng tới.

Sao cậu có thể nảy sinh ý niệm này đối với sư phụ...

Ánh sáng trong con ngươi Tư Hàn hơi sẫm lại.

Nhìn Vân Tử Túc hoảng hốt né tránh, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chuyện lúc trước, có phải em vẫn còn sợ không?"

___________

Tác giả có lời:

Nhóc Vân: Sao ta có thể có suy nghĩ không nên có với đối với sư phụ được chứ QAQ

Công nào đó: Bé con luôn sợ ta có suy nghĩ không nên có [thở dài thườn thượt]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK