Tần Dĩ Duyệt sau khi tốt nghiệp hàng năm vẫn hay tới trường học cũ đi dạo một chút. Cô lúc trước ở trường học cũng là nhân vật phong vân đó nhé.
Xe của cô vừa xuất hiện, chú An bảo vệ liền để cho cô tiến vào.
Cô đem chiếc xe dừng đến bãi đỗ xe công cộng, rồi nắm tay thịt Tiểu Bảo đi ra.
Tiểu Bảo thì dắt Xa Luân.
Một lớn một nhỏ một chó. Chậm rì rì mà đi dưới bóng cây trên đường.
Tần Dĩ Duyệt vừa đi vừa nói chuyện: "Đây là đại học cùng nghiên cứu sinh mà mẹ theo học đó, mẹ ở chỗ này quen biết rất nhiều bạn bè và thầy cô. Hiện tại sếp của mẹ là thầy nghiên cứu sinh khi trước. Lúc lần đầu tiên mẹ gặp thầy ấy, mẹ còn ở trước mặt ông náo thành chuyện cười. Ông ấy kiểu ông già lùn, ăn mặc vừa rách lại vừa nát, còn mang theo cả cái túi đi vòng vòng trong trường, mẹ tưởng ông ấy đi nhặt ve chai. Nên nhờ ông ấy đến dưới ký túc xá chờ mẹ, đem sách cũ, bình nước suối, khoáng đều đưa cho ông, để cho ông cầm lấy đi bán. Kết quả lúc mẹ chạy tới trường. Nhìn thấy ông ấy cùng một thầy giáo khác đi cùng một chỗ. Khi đó mẹ đặc biệt muốn đào cái động dưới đất rồi chui thẳng xuống đó thôi. Nhưng mà ổng không buông tha cho mẹ đâu, mỗi lần tới trường học giảng bài đều cười mẹ một buổi, gặp người nào không hiểu vấn đề sẽ đem mẹ gọi đến trêu."
Tiểu Bảo con mắt đen sáng hoắc nhìn Tần Dĩ Duyệt, rất thích nghe cô nói những lời này.
"Lúc trước mẹ thấy ông ấy là phiền. Thấy là liền đi đường vòng. Sau đó cũng không có biện pháp. Chỉ có thể làm đệ tử của ông. Mấy năm này, khi làm việc ông cũng rất chiếu cố mẹ. Gây xảy ra chuyện gì, cũng đều là ông ấy ở phía sau thu thập cục diện rối rắm cho mẹ. Lại để cho mẹ có thể chuyên tâm đề cao kỹ thuật của mình, không cần lo lắng có người chơi ngáng chân mẹ." Tần Dĩ Duyệt hắc hắc nở nụ cười, "Con trai, con có nghĩ muốn di đến trường không nào?"
Tiểu Bảo suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ gật đầu.
"Mẹ một mặt đặc biệt hi vọng con đi đến trường, một mặt lại lo lắng con của mẹ lớn lên quá đáng yêu, ở nhà trẻ cho mẹ mấy đứa con dâu bị lừa gạt trở về."
Tiểu Bảo: "..."
**
Hạ Kiều Yến tan tầm rồi, thì lái xe đến phố mỹ thực ở đại học Nam Phong.
Lúc này, đúng là thời gian ăn tối.
Phố mỹ thực không rộng lắm, cũng có rất nhiều người đi đến ăn.
Anh liếc mắt một cái liền thấy được một lớn một nhỏ cùng một chó.
Bọn họ ngồi ở một cái bàn không lớn lắm, trên bàn chồng chất một đống chén đĩa, que thịt nướng cùng cây xiên bằng trúc, người chó gì tất cả đều ăn đến hồn nhiên quên mình.
Hạ Kiều Yến đi đến, đem mọi ánh mắt trên phố mỹ thực hấp dẫn.
Không ít nữ sinh nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp Hạ Kiều Yến, con mắt tự động biến thành hình trái tim, vẻ mặt si mê mà nhìn người đàn ông như từ tiểu thuyết bước ra, muốn nhìn một chút người đàn ông này là tới tìm người hay vẫn là mua đồ.
Tần Dĩ Duyệt ăn ăn ăn, đột nhiên phát hiện chung quanh hình như rất yên tĩnh, ánh sáng trên đầu cũng bị người chặn.
Cô nghi hoặc ngẩng lên đầu, trong ánh mắt liền xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kiều Yến.
"Thổ hào, anh đã đến rồi."
Hạ Kiều Yến từ trên bàn rút tờ khăn giấy, giúp cô ngốc này lau lau nước tương dính trên má và ngoài miệng.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ mà mặc anh lau, đôi má có chút nóng lên.
Hắc bạch phân minh không thèm chớp mắt mà nhìn Hạ Kiều Yến gần trong gang tấc.
Cô cũng không rõ, vì sao thổ hào nhà cô có thể đem bộ đồ đơn giản thô bạo màu đen cùng màu trắng mặc lên dễ thương đến như vậy, rõ ràng đặc sắc chỉ có nhan sắc thôi mà.
Người đàn ông khác mặc vào thì y như đến bán bảo hiểm, anh mặc vào có cảm giác xa hoa, rất rất rất (x100) đặc biệt.
Tiểu Bảo dừng động tác ăn thịt dê nướng, tay thịt cầm một chuỗi thịt bò đã nướng đưa đến bên miệng Hạ Kiều Yến, không chút nghĩ ngợi mà hỏi: "Baba, baba ăn không?"
Động tác lau mặt của Hạ Kiều Yến cho Tần Dĩ Duyệt dừng lại, giật mình mà nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chính mình cũng bị hoảng sợ, thịt nướng trong miệng cũng quên cả nhai.
Tần Dĩ Duyệt cười cười, sờ lên đầu Tiểu Bảo đầu, "Con trai, lần sau làm phiền gọi mẹ. Con hai lần lần nào cũng gọi baba, mẹ vô cùng đau lòng đó nhé."
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút không được tự nhiên.
Xa Luân thấy ba người đều bất động, yên lặng mà chiến hết một bàn thịt nướng.
Mà cả nhà bọn họ nói chuyện, quan tâm nhau làm cho thiếu nữ nữ sinh chung quanh tan nát cả cõi lòng.
Đậu xanh rau má, đẹp trai như vậy rõ ràng lại kết hôn, còn có cả hài tử nữa chứ.
Xem bọn họ thân mật như vậy, rõ ràng trong thời gian ngắn sẽ không ly hôn a a a a a a a a.
Vừa mới nằm mơ, đã bị đánh nát bấy, quá đả thương người rồi.
**
Ăn xong đồ nướng, Tần Dĩ Duyệt mang theo Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo lại đi dạo đại học Nam Phong ngắm cảnh đêm.
Sau đó mới trở về nhà.
Thời gian Tiểu Bảo ở bên ngoài ít khi dài đến vậy, vừa lên xe đi đã ngả vào trong ngực Tần Dĩ Duyệt ngủ khò khò.
Tần Dĩ Duyệt hạ giọng nói chuyện cùng Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, em hôm nay cùng Tiểu Bảo nói một chút về chuyện thằng bé đi đến trường, và có vẻ thằng bé cũng đồng ý đó. Không phải là chúng ta có thể từ hướng này cố gắng thêm không?"
"Thằng bé hiện tại so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Đây là của công lao của em đó."
"Là bản thân Tiểu Bảo vừa đáng yêu lại vừa thông minh. Trước kia anh rất lo lắng nhỉ?"
"Đúng, phần lớn người bệnh bị chứng tự kỉ thường không muốn giao tiếp, thời gian dài đắm chìm ở thế giới riêng mình của bọn họ. Dần dà, đã đã mất đi khả năng ngôn ngữ và năng lực giao tiếp, biến thành tự kỷ thật sự. Em làm bác sĩ, có lẽ em đã từng gặp bi kịch của người tự kỷ và người nhà bọn họ. Đây là điều mà anh không cách nào tiếp nhận, anh cũng không nghĩ rằng Hạ gia sẽ có một người bị chứng tự kỷ."
Tần Dĩ Duyệt tất nhiên biết rõ chứng bệnh tự kỷ mang đến bao nhiêu đau khổ cho bệnh nhân và người nhà họ.
Trong nhà có một người bệnh bị chứng tự kỷ không thể nghi ngờ là cái bom hẹn giờ ẩn dấu, gia đình này cũng không có được bao nhiêu hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều vây quanh người bệnh tự kỷ kia, căn bản không thể buông lỏng một ngày nào.
Điển hình là người bị tử kỷ từ chối giao tiếp, từ chối học tập, từ chối tiếp thu bất kỳ tin tức gì, bọn họ có tiểu vũ trụ của chính mình, có cả một bộ hành vi chuẩn tác của riêng mình.
Thời kỳ đầu của chứng tự kỷ còn có thể giao tiếp đơn giản, thời gian sau trình độ ảnh hưởng của não bộ, ngũ giác thoái hóa bắt đầu thể hiện rõ rệt.
Không ít bệnh nhân tự kỷ bị bỏng, bị điện làm tổn thương, đều không có phản ứng, đi vệ sinh cũng không tự biết, đối với dơ bẩn không có cảm giác nào.
Mấy ngày hôm trước trong tin tức có đăng một bài báo nói về người bố giết chết con gái bị tử kỷ, đó cũng là điển hình cho quan hệ của người tự kỷ và người nhà họ.
Tần Dĩ Duyệt không cách nào tưởng tượng lúc Tiểu Bảo vừa bị tự kỷ, Hạ Kiều Yến bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới khiến cho nhóc nguyện ý dùng chữ giao tiếp, hơn nữa lại để cho nhóc dưới tình huống tự kỷ nhận biết học tập, khỏe mạnh so với bạn bè cùng tuổi chưa quen chữ viết khó đến bao nhiêu.
Hạ Kiều Yến thấy Tần Dĩ Duyệt không nói chuyện, liền nói: "Anh nghĩ Tiểu Bảo nguyện ý nói chuyện có một nguyên nhân là do em rất thích gọi tên người khác, điều này dễ dàng để cho người khác làm theo. Ví dụ như anh trước đây nói chuyện rất ít khi xưng hô người khác, ngoại trừ lúc nổi giận ra thôi. Mà cách giao tiếp của em, khiến cho anh bất giác học theo. Tiểu Bảo hai lần mở miệng, đều là gọi người trước tiên."
"Thổ hào, thật may mắn vì em có cái thói quen này nha."
"Đây cũng là may mắn của anh và Tiểu Bảo."
Tần Dĩ Duyệt nhịn không được nở nụ cười sáng lạn, tay không tự giác mà đem thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Bảo ôm chặt hơn nữa.
**
Tần Dĩ Duyệt mang theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng bữa sáng tiến vào văn phòng.
Tiểu An thấy nụ cười trên mặt cô, nghi ngờ nói: "Chị Tần, chị đi trên đường nhặt được tiền hả?"