• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duẫn Nặc cùng Trác Quân quay trở lại Trác gia, thấy mẹ mình ở trong phòng khách, vội vui sướng ôm mẹ khóc nức nở.

"Mẹ!! Mẹ không sao chứ? Sức khỏe mẹ thế nào rồi?"

Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Duẫn Nặc, Triệu Thục Hoa thế nào còn bận tâm đ ến bản thân mình làm gì, đau lòng vuốt má con gái yêu của mình:"Mặt con làm sao vậy? Tối qua con đã đi đâu. Làm mọi người lo lắng."

Duẫn Nặc khóe mắt dưng dưng lắc đầu, "Không có gì đâu mẹ. Tối qua con đi tìm anh hai, nhưng không có tìm được..."

Cô khóc nức nở bên mẹ, cô con gái nhào vào lòng mẹ, khóc càng thương tâm.

Nghĩ đến chuyện tối qua, cô vẫn còn hốt hoảng.

Không biết ân nhân cứu mạng mình là ai, có thời gian, cô nhất định phải đi cảm tạ người ta thật chu đáo.

Về việc Thượng Vãn Tịch bắt cóc cô, cô nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.

"Không có việc gì là tốt rồi, mà Nặc nhi, chúng ta phải làm sao bây giờ. Không thể cứ mãi ở nhà họ Trác được?"

Cho tới bây giờ, Triệu Thục Hoa mới cảm nhận được đứa con gái của mình yêu thương gia đình này thế nào.

Bà thật sự rất hối hận về những hành động của mình trước đây, con gái ngoan tốt như vậy, vậy cái bí mật kia, bà sẽ giấu mãi ở trong lòng tuyệt không nói với ai một lời.

Duẫn Nặc bĩu môi, nghĩ gì đó rồi gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không thể ở mãi nhà họ Trác được, nhưng anh hai không biết đi đâu mất rồi, con mãi chưa tìm được anh ấy, anh cả cũng tìm không thấy, nhưng mẹ đừng lo, con sẽ tìm cách mà!."

Cảm giác như bên cạnh thiếu đi một người, Duẫn Nặc vội hỏi mẹ: "Anh ba đâu rồi hả mẹ?"

Triệu thục hoa nói, "Nó thấy con cả tối không trở về, lo con xảy ra chuyện, cho nên đi ra ngoài tìm con, cũng không biết hiện tại ở đâu?"

"Bác đừng lo, con nhờ người đi tìm cả 3 người bọn họ luôn."

Trác quân bưng nước trà đi tới, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trà, đưa cho triệu thục hoa, "Mời bác dùng trà."

Triệu thục hoa nhận ly trà, trước mắt cảm kích nhìn trác quân, "Trác quân, cảm ơn cháu, tuy rằng không có thể cùng nặc nhi cùng một chỗ, nhưng cháu vẫn như cũ đối đãi với con gái bác tốt như vậy, bác thật sự rất áy náy."

Duẫn Nặc cũng hổ thẹn cúi đầu xuống, đối với Trác Quân mà nói cô cảm thấy xấu hổ hơn ai hết.

Nghĩ đến bản thân đã từng vì tên Tần Mạc khốn kiếp mà làm tổn thương anh ấy. Duẫn Nặc cảm thấy thật hổ thẹn, chỉ ước bản thân có thể làm gì đó được cho anh.

Trác Quân nhìn Duẫn Nặc với ánh mắt đầy nhu tình, "Không có sao, kỳ thật có đôi khi, yêu một người, không nhất thiết phải cùng người ấy kết duyên thành vợ chồng, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy có thể hạnh phúc thoải mái, cháu đã mãn nguyện lắm rồi."

"Chỉ là những bất hạnh của cô ấy cũng khiến chính bản thân cháu đau lòng, không biết liệu cô ấy có thể hay không lựa chọn chấm dứt cuộc hôn nhân kia, một lần nữa lựa chọn hạnh phúc của chính mình."

Trác Quân bóng gió thể hiện tình cảm của mình đối với Duẫn Nặc. Cô cũng không phải đứa ngốc mà không hiểu được ý tứ của anh.

Cô ngẩng đầng nhìn anh nói: "Em sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân kia,..."

Câu tiếp theo bị giữ lại trong miệng, không phải cô không dám nói mà là đến nghĩ cũng chẳng có dám.

Nhưng mà quan trọng hiện giờ à cô phải chấm dứt cuộc hôn nhân địa ngục kia đi!

Tuy cô không nói, nhưng Trác Quân vẫn có thể cảm nhận được ý tứ của cô trong lời nói của mình.

Không sao, dù cho bao lâu nữa, anh vẫn nguyện ý chờ cô.

"Thôi được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi" – Anh đột nhiên đứng dậy, đưa Duẫn Nặc của Triệu Thục Hoa đến phòng ăn.

Cả một ngày không ăn cái gì, Duẫn Nặc đói đến nỗi mắt mờ cả rồi, đi thật nhanh giúp đỡ mẹ ngồi xuống.

Ba người vừa ngồi xuống, cơm vừa ăn được nửa bữa, thì người làm mang điện thoại tới. "Thiếu gia, cậu có điện thoại."

Trác quân buông đũa, liền lấy điện thoại nghe, "A lô!"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Trác Quân trùng xuống, rồi sau đó, anh cúp điện thoại, thần sắc ngưng trọng nói với Duẫn Nặc, "Anh cả, anh ấy gặp tai nạn rồi."

Chiếc đũa rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai

Duẫn Nặc khuôn mặt đờ ra, nhìn chằm chằm trác quân, giống như không có nghe rõ ràng, nhờ anh nói lại lần nữa.

Trác quân biết sức khỏe cô vốn không tốt, không thể liên tiếp tiếp nhận đả kích, anh chạy nhanh đi qua ôm lấy cô, "Anh cả gặp tai nạn, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, bác sĩ muốn người nhà đến ký tên xác nhận."

Duẫn Nặc nước mắt vô thức chảy xuống, đẩy Trác Quân ra, đứng dậy bỏ chạy.

"Nặc nhi..." Trác quân gọi cô, chạy nhanh ra trấn an triệu thục hoa, "Bác đừng lo lắng, có cháu đi bệnh viện giải quyết, bác ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Dứt lời, đuổi theo sau Duẫn Nặc. Trên đường tới bệnh viện, Duẫn Nặc khuôn mặt như dại ra, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Khiến anh nhìn thấy mà không khỏi đau lòng nhẹ nhàng an ủi, "Nặc nhi, đừng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta sẽ giải quyết được hết mọi chuyện mà."

Duẫn Nặc cắn môi lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nhưng cũng không muốn mở miệng nói một câu.

Trác Quân thật sự rất đau lòng nhìn cô: "Nặc nhi, em đừng như vậy, đừng làm tổn thương chính mình như thế, anh thật sự rất đau."

Cô đột nhiên lập tức ôm lấy trác quân, gào khóc rống lên, "Trác quân, em dốt cục là đã làm sai chuyện gì? Tại sao ông trời lại đối với em như vậy? Em biết rõ tất cả đều là do tên Tần Mạc khốn kiếp kia làm, nhưng chẳng có chứng cứ nào hết, em nên làm cái gì bây giờ? Phải làm thế nào đây?"

Anh ôm chặt lấy cô, "Không có việc gì đâu. Không phải còn có anh sao? Anh sẽ cùng em trải qua tất cả mọi chuyện, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, nặc nhi, tin tưởng ở anh."

Duẫn Nặc gật đầu, "Em tin anh. Em đau lòng quá, ôm em đi"

Cô ở trong lòng anh khóc đến thương tâm.

Anh ôm cô, khẽ nhắm hai mắt, sắc mặt có chút ảm đạm, ánh mắt gian, lại tựa hồ ẩn nấp cái gì, làm cho người ta ảo giác cho rằng, anh cố ý làm mọi chuyện.

Rốt cục cũng đến bệnh viện, Lục Vân kỳ còn đang được cấp cứu trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói tình trạng của Lục Vân Kỳ hiện tại rất nguy hiểm, họ sẽ cố gắng hết sức.

Duẫn Nặc tựa vào lòng Trác Quân, cố gắng làm cho chính mình tỉnh lại, nên đến hay là muốn đến, chắn cũng ngăn không được, cô hiện tại việc duy nhất phải làm, chính là kiên cường, cố gắng đi vượt qua những khó khăn, đem chính mình trở nên mạnh mẽ, nhất định phải làm cho tên khốn kia phải hối hận.

Đợi một lúc phòng cấp cứu cũng sáng, Duẫn Nặc vội ra hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, buồn bã trả lời: "Mọi thứ đã xong, nhưng có lẽ, cậu nhà cả đời cũng không thể đi lại được nữa."

Cái gì?

Cả đời cũng không thể đi lại?

Duẫn Nặc vừa nghe, cả người thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Trác quân chạy nhanh ôm lấy cô, hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, bác sĩ biết tại sao anh ấy bị như vậy không?"

Bác sĩ trầm tư nhớ lại nói: "Hình như là say rượu lại điều khiển xe, lúc trên đường đi đến bệnh viện, miệng anh ta vẫn lý nhí gọi tên một người là "Vãn Vãn",có lẽ là tổn thương, uống rượu lái xe, sau đó liền xảy ra tai nạn ngoài ý muốn."

Duẫn Nặc muốn nghe cũng không nổi nữa, đẩy Trác Quân ra chạy nhanh vào phòng.

Cô ngồi cạnh bên giường bệnh của Lục Vân Kỳ khóc tê tâm liệt phế.

Không biết phải nói gì, anh cả tất cả là vì Thượng Vãn Tịch mà trở nên thế này, cô thật sự rất hận, rất hận người đàn bà khốn kiếp kia, hận không thể một dao đâm chết cô ta ngay lập tức.

Ông trời dốt cục muốn tra tấn cô như thế nào nữa mới chịu bỏ qua cho cô, công ty phá sản, cha thì vào tù, anh cả thì bị tàn phế, tất cả mọi chuyện so với lúc trước khi cô được trọng sinh đều giống nhau y hệt.

Mà mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô còn chẳng kịp chuẩn bị gì hết.

Sớm biết mọi chuyện sẽ thế này, cô chẳng còn muốn mình được trọng sinh lại làm gì nữa. Cứ như thế mà chết ở bệnh viện cho rồi.

Duẫn Nặc tuyệt vọng ghé vào tai Lục Vân Kỳ khóc sướt mướt. Trác Quân đi tới kéo cô ra, "Nặc nhi, bác sĩ nói, tuy rằng hai chân không thể đi, nhưng là vẫn bảo vệ được tính mạng, chúng ta vẫn nên cảm ơn ông trời."

Duẫn Nặc cố trấn tĩnh lại bản thân. Cô lau nước mắt, quật cường gật đầu, "Không có việc gì nhi, chúng ta sẽ đi qua được thôi, chỉ là..."

Cô xoay người nhìn Trác Quân, "Anh cả có lẽ nằm viện sẽ rất lâu, Trác Quân, anh giúp em ứng tiền viện phí, sau này em nhất định sẽ trả lại cho anh"

Nhìn cô đối với mình khách khí như vậy, Trác Quân có chút mất mát, "Ừ, không thành vấn đề, viện phí của anh cả cứ để anh lo."

Cô lại bị anh ôm vào trong ngực an ủi, "Nặc nhi, Lục gia xảy ra mọi chuyện quá đột ngột, chúng ta ai đều không có trong lòng chuẩn bị, bất quá nếu đã xảy ra, chúng ta sẽ dũng cảm đi đối mặt. Em trước đi tìm Tần Mạc ly hôn, sau đó, chúng ta lại cùng nhau vượt qua sở hữu khó khăn, được không?"

Duẫn Nặc trong đầu chỉ nghĩ đến anh cả, nghe được trác quân nói như vậy, cô hoàn toàn không nghĩ khác, gật gật đầu, "Vâng, em sẽ tìm hắn để ly hôn."

Trác quân giống như có điểm không vui ý, cầm lấy bả vai cô,, "Anh cũng đã giúp em tìm lại được anh cả, anh hai và anh ba anh sẽ cố gắng tìm giúp em. Hiện tại em mau tìm Tần Mạc và cố gắng giải quyết mọi chuyện với hắn đi"

Anh không biết lúc nào lôi ra một tờ giấy ly hôn đưa cho Duẫn Nặc. "Mau đi đi, anh chờ em."

Duẫn Nặc mơ hồ, anh như thế nào lại còn mang sẵn cả đơn ly hôn giúp cô như vậy, cả người liền bị Trác Quân kéo ra khỏi phòng bệnh. Đi ra khỏi phòng bệnh, cô mới bừng tỉnh, chẳng lẽ ý tứ của Trác Quân lại là. Nhưng mặc kệ, lúc này cô chỉ muốn mình và tên đáng hận kia không còn có quan hệ gì hết nữa. Mặc kệ trác quân mục đích là cái gì, dù gì cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi. Cô nhanh chóng đi tìm Tần Mạc. Cô không biết Tần Mạc ở đâu, nên chạy thử tới biệt thự cạnh biển xem sao.

Đứng trước biệt thự xa hoa, Duẫn Nặc ngay cả hô hấp cũng trì trệ, đứng nửa ngày mới quyết định gõ cửa. Chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra.

Người mở cửa là bảo mẫu, bảo mẫu nhìn lên thấy cô, cuống quít kích động gọi, "Phu nhân, cô đã trở lại?"

Sau đó lại đối với trong phòng kêu, "Tiên sinh, phu nhân đã trở lại."

Tần Mạc cùng Thượng Vãn Tịch đang ăn cơm, phút chốc đứng dậy chạy tới.

Nhìn thấy Duẫn Nặc, hắn kích động, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, "Anh biết, em sẽ đến tìm anh. Duẫn Nặc, đừng náo loạn, ngoan ngoãn ở lại bên anh,được không?"

Cô cau mày, giọng nói mỉa mai nhìn hắn, nhìn hắn kia trương hư tình giả ý mặt, cô muốn cười.

Cô vô tình đưa hắn đẩy ra, "Tôi lại nghe nhầm hay sao. Anh lại muốn tôi ở bên cạnh ư?"

Cô nhìn hắn, đáy mắt lộ vẻ vô tình cùng oán hận.

Tần mạc biết cô hận hắn, nhưng đối với hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

Hắn chính là muốn cô ở lại bên mình, chỉ có hắn nói không thể, không có người khác nói không.

"Ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện!" Hắn thân thủ đi kéo cô, lại bị Duẫn Nặc đẩy ra.

Tần mạc có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm Duẫn Nặc đang thở phì phì khuôn mặt nhỏ nhắn, làm nhìn nàng giống như lại đã trúng ai cái tát khi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ thông thấu, hắn nhíu mày, mạnh mẽ ôm lấy cô hỏi, "Ai lại đánh em?

Duẫn Nặc nhìn biểu lộ quan tâm của hắn trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô cũng không định cùng hắn hàn huyên chuyện cũ, đưa ra đơn ly hôn, "Tôi rất bận, phiền anh ký tên đi!"

Tần mạc không nghĩ tới, hắn chờ đến, dĩ nhiên là ly hôn hiệp nghị thư?

Nếu là trước kia hắn sẽ không do dự mà ký tên ngay lên đó, nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn. Không muốn mất cô một chút nào.

Hắn cũng có nghĩ tới, nếu hắn hủy Lục gia, hắn cùng Duẫn Nặc sẽ không bao giờ có chung 1 cái kết.

Hắn mạnh mẽ nắm tay cô, đem cô hướng vào trong phòng.

Duẫn Nặc dùng sức giãy dụa, "Tần mạc, anh làm cái gì, buông tôi ra."

Hắn không quan tâm, lôi kéo cô vào nhà.

Không nghĩ tới, Thượng Vãn Tịch đi ra chặn tần mạc lại.

Cô ta ôm nỗi hận trừng mắt tần mạc phía sau Duẫn Nặc, nghiến răng nghiến lợi.

Còn không đợi cô ta tức giận, Duẫn Nặc một phen bỏ ra tần mạc, hướng lại đây liền đánhThượng Vãn Tịch, "Con đàn bà lòng dạ rắn rết, tao gϊếŧ mày."

Thượng Vãn Tịch không phòng bị mà bị Duẫn Nặc kéo tóc đau đến ch ảy nước mắt. Nhưng rất nhanh cô ta liền tát Duẫn Nặc một cái đau điếng.

Một cái tát đánh vào mặt thượng vãn tịch, Duẫn Nặc đã dùng hết sức của mình, đánh cho cô ta trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

Duẫn Nặc còn không cam lòng, còn muốn tiến lên cùng cô ta chém gϊếŧ, cả người đột nhiên bị tần mạc ôm lấy.

"Duẫn Nặc, em phát điên cái gì thế hả?"

Tần Mặc ôm Duẫn Nặc ném cô lên sô pha. Cô nhìn Thượng Vãn Tịch ánh mắt đầy căm thù chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta mà thôi.

Cô vừa đứng lên vừa muốn tiến lên, tần mạc ngăn chân cô lại, "Em lại náo loạn nữa thử xem?"

Hắn nhìn Duẫn Nặc đầy sắc bén, khiến cô chỉ có thể ngồi im trên ghế sô pha.

Cô nhìn hắn bảo vệ Thượng Vãn Tịch trong lòng không khỏi đau đớn xót xa.

Đau xót, nước mắt lại không không chịu thua kém rớt xuống dưới.

"Anh không phải hỏi tôi, Mặt tôi là do ai đánh sao? Tôi nói cho anh biết, đêm qua, cô ta gọi người bắt cóc tôi, thiếu chút nữa liền hại chết tôi."

Cô khóc nước mắt giàn dụa nói, "Tôi thừa biết các người đều là cá mè một lứa, trong lòng anh yêu vĩnh viễn là cô ta, tôi cũng chẳng mong anh đứng ra làm chủ cho tôi, Nhưng Tần Mạc ạ, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, anh buông tha cho tôi, chẳng lẽ anh để tôi ở lại để cản trở chuyện tốt của anh và cô ta sao?"

Cô khóc, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều chuyện đến nỗi cô không biết phải ứng phó thế nào nữa. Cô không muốn ở trước mặt người đàn ông này mà rơi lệ, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Quên đi, kiên cường chẳng làm cho cô có được thứ gì, ở trước mặt hắn yếu ớt một chút, có lẽ hắn sẽ thương tình mà buông tha cho cô.

Tần Mạc nhìn nàng khóc đau đớn, trong lòng không khỏi chua xót.

Hắn nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, hỏi lại, "Em vừa rồi nói cái gì? Đêm qua Thượng Vãn Tịch cho người bắt cóc em sao?"

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Thượng Vãn Tịch.

Giờ phút này Thượng Vãn Tịch thật sự cảm thấy rất lo lắng, Tần Mạc bây giờ đã thay đổi rất nhiều, không phải là người đàn ông yêu cô ta đến chết đi sống lại như xưa nữa. Đầu hắn bây giờ chỉ có Lục Duẫn Nặc, nếu để hắn biết cô ta thực sự làm thế, hắn sẽ đuổi cô ngay lập tức.

Theo bản năng, cô ta đứng dậy, ôm nỗi hận trừng mắt nhìn Duẫn Nặc, "Cô nói hươu nói vượn cái gì? Tôi đêm qua căn bản là không có gặp qua cô."

Duẫn Nặc cười mỉa, "Đêm qua ở trước mặt tôi, ai đã ban tặng cho tôi ba cái tát này? Thượng Vãn tịch, cô đừng giả vờ nữa."

"Tôi thấy cô bị điên rồi!" Vãn tịch chán nản nói xong, đảo mắt nhìn về phía tần mạc, "Mạc, ngươi đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, đêm qua em ở quán bar uống rượu, em căn bản là không có đi tìm cô ta, càng đừng nói là bắt cóc cô ta."

Tần mạc nhíu mày, mặt có chút suy nghĩ.

Một lát, hắn phân phó Thượng Vãn tịch, "Cô trước hết đi lên lầu."

Thượng Vãn tịch có chút không tình nguyện, "Ý của anh là để cô ta ở lại đây sao?"

Tần mạc lạnh lùng nói, "Bảo cô đi lên thì đi lên đi."

Thượng Vãn tịch nhất ủy khuất, cắn môi chạy lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK