Tiêu Kinh Sơn làm xong công việc dưới bếp, nhàn đến vô sự liền đi sửa chữa hàng rào. Thỉnh thoảng gặp phải bão tuyết, hắn liền vui vẻ ôm Mai Tử cùng con nằm trên giường, nói chuyện trước kia, nhìn tuyết ngoài cửa sổ một chút, giỡn chọc con trai một phát.
Đứa bé này mới đầy tháng, mũi đã ra mũi mắt đã ra mắt. Theo Mai Tử nương thì đứa bé này ngày thường đoan chính, môi hồng răng trắng, sau này sợ sẽ chuyên đi chọc ghẹo cô nương nhà người ta.
Mai Tử nương nói lời này, tiểu tử vừa đúng nghe được, liền hứng thú uốn éo đầu nhìn qua, con ngươi tĩnh lặng trong suốt tò mò quan sát Mai Tử nương. Mai Tử ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng thừa dịp dạy nó: "Đây là bà ngoại, gọi bà ngoại đi con." Tiểu tử rất cho mẹ mặt mũi, tuy không thực sự nói được từ bà ngoại nhưng ngược lại lại hướng Mai Tử nương nhếch miệng cười.
Này cười một tiếng chọc cười Mai Tử nương, nàng mừng đến hứng thú hôn hôn trán đứa bé. Hôn xong rồi, Mai Tử nương cảm khái nhìn tiểu tử: "Đứa bé này đặt tên là gì, trong lòng các con có tính toán gì chưa?"
Chuyện tên này, buổi tối Mai Tử nằm trong lòng Tiêu Kinh Sơn nghĩ qua rất nhiều, nhưng nàng nghĩ một cái lại hủy một cái, cảm thấy bất luận cái tên nào cũng có điểm không xứng với tiểu bảo bối của mình. Nàng bất đắc dĩ chọt chọt lồng ngực Tiêu Kinh Sơn để hắn nghĩ, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại khước thuyết không vội.
Mai Tử nghi ngờ nhìn Tiêu Kinh Sơn, cuối cùng cho ra một kết luận: "Chàng cũng không có ý kiến gì hay đúng không?"
Tiêu Kinh Sơn lại cười: "Cứ cho là ta có ý kiến hay, chỉ sợ nàng cũng cảm thấy không xứng với thiên hạ đệ nhất người thấy người yêu của nàng."
Mai Tử chợt cảm thấy hắn cười mang theo một tia chế nhạo, không nhịn được nâng quyền đấm qua: "Chẳng lẽ tâm can của ta không phải tâm can chàng sao? Chẳng lẽ con trai chúng ta không phải là người thấy người yêu sao?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhạt bắt lấy nắm tay nàng: "Hôm nay tâm trí nàng trừ tâm can nàng ra, còn có người khác nữa sao?"
Mai Tử chợt cảm thấy lời hắn nói có dụng ý, xem xét hắn một lúc, cuối cùng chợt nói: "Chàng đã lớn đến chừng này rồi, lại đi ăn dấm chua của con trai à."
Tiêu Kinh Sơn đem nàng ôm vào lòng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng bất mãn nói nhỏ: "Trước đó vài ngày nàng còn nói ta chán ghét nàng, sao hôm nay trong đầu chỉ nghĩ đến con trai, chuyện kia không cần suy nghĩ nữa rồi hả ?"
Có lẽ vì hắn nhỏ tiếng có nhiệt khí phun đến mặt khiến má Mai Tử có chút phát nóng, lúc này nàng chợt ý thức đến chuyện kia trước đó xác thực mình thật lâu không ngờ. Mấy ngày nay một lòng nghĩ về con trai, xác thực bỏ quên hắn.
Tiêu Kinh Sơn nhìn con trai ngủ say bên giường một chút, ôm chặt nàng nhỏ tiếng: "Bây giờ có thể đấy, có muốn thử một lần hay không?" Vừa nói lời này, vật cứng đã chống lại phía dưới Mai Tử.
Mai Tử nhích tới gần thân thể hắn, mặt nhỏ chôn vào ngực hắn, nhẹ nhàng gật đầu một chút.
Này cả đêm, bên ngoài bão tuyết lông ngỗng đổ xuống.
Đứa bé ngủ đến hương vị cực kỳ ngọt ngào, chưa từng quấy nhiễu đến hai vợ chồng.
Này cả đêm, trên giường bị một mảnh lửa nóng hun đỏ, chăn nệm vẫn khả nghi động đến động đi, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ cùng thê lương gầm nhẹ.
====================================
Ngày hôm sau, Mai Tử ôm đứa bé nằm nghiêng trên giường, Tiêu Kinh Sơn thì đã xuống giường. Đầu tiên hắn nhóm lửa làm cơm, sau đó bắt đầu quét dọn sân tuyết.
Lúc này bầu trời vẫn như cũ lẻ tẻ có tuyết rơi, từng mãnh bông tuyết rơi xuống tóc cùng áo da sói của hắn, giống như đóa hoa trắng nhỏ làm đẹp. Hắn đang cúi đầu quét, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng người hỗn loạn.
Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ không xa có một đám người, gian nan ở trong tuyết dắt ngựa đi tới.
Đám người này phủ áo da, trên đầu còn mang theo mũ da to, cứ thế làm Tiêu Kinh Sơn chưa nhận ra bọn họ là ai ngay. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra tư thế dáng đi của những người đó, đây không phải bọn cướp ngày xưa sao!
Tiêu Kinh Sơn để xuống cây chổi đang quét, đi tới cửa, hướng những người đó vẫy tay, trầm thấp hô: "Chiếm Phong!"
Người đến chính là Bùi Chiếm Phong thống lĩnh đám người kia. Đám người từ xa xa thấy Tiêu Kinh Sơn hướng bọn họ vẫy tay, ai ai cũng hết sức cao hứng, trong miệng lớn tiếng kêu hô, chạy nhanh kéo ngựa hướng bên này đi, có người còn dứt khoát bỏ ngựa chạy tới.
Mai Tử ở trong nhà cũng nghe động tĩnh, từ cửa sổ dò đầu nhìn qua, vừa nhìn liền thấy bọn Bùi Chiếm Phong, vui mừng xuống giường chạy ra ngoài, chạy vài bước mới phát hiện không mang giày.
Chờ mang giày chạy ra thì đám người kia đã đến cửa nhà, ai ai cũng để ngựa xuống đi vào nhà.
Cái sân vốn đã quét tước sạch sẽ vì đám người này đến lần nữa lại trở nên lăng loạn, nhưng Tiêu Kinh Sơn và Mai Tử đương nhiên không để ý đến chuyện này, bọn họ toàn tâm toàn ý hoan nghênh những vị khách gấp gáp đến trong bão tuyết.
Tiêu Kinh Sơn mời bọn Bùi Chiếm Phong vào nhà, bọn họ hoặc là ngồi hoặc là đứng. Mai Tử vội vã chui vào bếp đem nước nóng Tiêu Kinh Sơn sớm nấu pha trà bưng lên, ly trà không đủ dùng, không thể làm gì khác hơn là cầm chén đến dùng. Mỗi người một chén, nhất định phải để bọn họ uống ngụm trà nóng sưởi ấm thân thể trước.
Hai bên nói chuyện, Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn lúc này mới biết, thì ra bọn cướp ngày xưa đã sớm rời khỏi quân doanh. Nhưng bọn họ nghĩ không thể cứ thế chạy đến thôn Bích Thủy, sợ quấy rầy mọi người, thế là ở bên ngoài đại giang nam bắc mò mẫm đi dạo một vòng, ngắm nhìn cảnh đẹp, mắt thấy mùa đông đến rồi, lúc này mới hướng trong này chạy tới.
Trong đó có một người vỗ lấy ngực nói: "Chúng ta nghĩ mùa đông đến rồi, lỡ như ở đây sói hổ gì đó mò đến, huynh đệ chúng ta ở đây cũng giúp được một phần."
Một người khác thở dài một hơi: "Ai, ai dè mới tiến vào núi liền đụng phải bão tuyết, nhóm người chúng ta lại bị lại đường trong thâm sơn này."
Tiêu Kinh Sơn nghe, vội hỏi Bùi Chiếm Phong chuyện thế nào. Bùi Chiếm Phong lúc này mới giải thích: "Vốn nghĩ lâu không gặp Tiêu tướng quân cùng phu nhân, chúng ta muốn chuẩn bị chút lễ gặp mặt nên tiến vào núi kiếm chút đồ quý. Ai dè chúng huynh đệ không tinh đường núi, thế nhưng đi lạc đường, không may đụng phải bão tuyết đêm qua. Chúng ta ở trong rừng tránh cả đêm, nhìn trời đã sáng bão tuyết đã nhỏ lại lúc này mới đi qua đây."
Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử vạn không ngờ thế nhưng còn có thể như thế, nghĩ đến tối hôm qua bọn họ ở trong chăn đốt lửa tới trời thì bọn cướp đáng thương đang phải ở trong sơn động chịu lạnh, cũng có chút không đành lòng.
Nhưng Bùi Chiếm Phong rất nhanh an ủi nói: "Mặc dù không thể kiếm được đồ tốt gì, nhưng chúng ta vẫn có mang đồ bên ngoài về cho tướng quân cùng phu nhân."
Người đứng một bên nói: "Đều là đồ quý cả, có tổ yến bổ cho thân thể."
Người khác nói: "Còn có vòng tay cho tiểu bảo bối."
Một người khác nữa nói: "Phía bên ta còn chuẩn bị một miếng ngọc thượng hạng, nghe nói thứ đó phải mang từ nhỏ, mang lâu thì có linh khí, có thể bảo vệ mệnh chủ nhân."
Bọn họ đang bảy miệng tám lời nói, bỗng nghe một tiếng khóc cao vút vang lên.
Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau.
Mai Tử lập tức xoay người lên giường, vội vã ôm lấy tiểu bảo bối của mình kiểm tra, vừa nhìn, quả nhiên là tiểu.
Chúng vị cướp đường trợn mắt hốc mồm: "Thì ra đứa bé đã sinh ra!"
Bùi Chiếm Phong chợt nói: "Không trách bụng phu nhân không còn!"
Thế là chúng vị cướp đường nhất tề tò mò nhìn qua, mười mấy cái đầu vây quanh tiểu bảo bối.
Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ tách bọn họ nói: "Để thay tã cho em bé cái đã."
Mọi người vội vàng nhường đường, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Tiêu Kinh Sơn cầm tã tiến lên, Mai Tử ôm đứa bé, Tiêu Kinh Sơn thì tay chân lưu loát gở tã đã ẩm ướt xuống, lại đem tã sạch khô ráo thành thạo mang vào dưới mông em bé.
Mai Tử thuần thục nghiêng người ôm đứa bé, nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ dụ dỗ nó.
Tiểu bảo bối đang khóc dần dần ngừng, hai bên má mang theo giọt nước trong suốt tò mò quan sát mọi người. Từ lúc ra đời nó chưa nhìn thấy nhiều người như thế.
Mọi người mắt trợn tròn nhìn Tiêu Kinh Sơn cầm tã đi ra ngoài, trong miệng không khỏi cảm thán: "Tiêu tướng quân thế mà cũng giặt tã đấy!"
Bùi Chiếm Phong nhìn mọi người một chút, đen mặt thuận theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đứa bé trong lòng Mai Tử.
Bùi Chiếm Phong nghiêm mặt, chất vấn nói: "Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì, đi ra nhanh lên."
Mọi người không hiểu được chuyện gì, nhưng vẫn sờ sờ lỗ mũi thuận theo Bùi Chiếm Phong ra ngoài. Bùi Chiếm Phong nhìn mọi người đi ra, cuối cùng còn thuận tay đóng cửa phòng.
Mai Tử nhìn động tác của Bùi Chiếm Phong, trong lòng không khỏi cảm kích hắn quan tâm, ngồi ở mép giường ôm đứa bé vung áo lên bắt đầu cho đứa bé ăn nãi.
Tiêu Kinh Sơn đang đứng ở trong sân cầm chậu nước giặt tã, Bùi Chiếm Phong cũng tùy tiện đứng bên cạnh nói chuyện với hắn. Mọi người thấy hai vị đầu lĩnh đứng thì mình cũng ngượng ngùng đứng theo, đương nhiên càng không thể không biết xấu hổ ngồi ghế, thế là nhất tề ngồi xổm xuống.
Tiêu Kinh Sơn vừa giặt tã vừa nói: "Đây là trong núi, ta chỉ là người dân bình thường, sau này đừng gọi tướng quân phu nhân gì gì đó nữa."
Bùi Chiếm Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn mọi người một chút: "Tướng quân nói, các ngươi đã nhớ chưa?"
Mọi người nói: "Nhớ rồi."
Mắt Tiêu Kinh Sơn dẫn theo ý cười, nhẹ nhàng bất đắc dĩ nhìn Bùi Chiếm Phong.
Bùi Chiếm Phong sờ sờ lỗ mũi, cúi đầu nói: "Ừ, ta cũng nhớ rồi, Tiêu đại ca."
Bên này bọn họ vừa nói chuyện, Mai Tử bên kia đã cho con ăn xong. Đem quần áo hợp lại, lại đem đứa bé dụ dỗ đi ngủ, cẩn thận đem nó đặt xuống giường, lúc này mới nhìn ra ngoài song cửa.
Chỉ thấy bên ngoài có mấy bông tuyết lẻ tẻ rơi, trong tuyết, một đám đại nam nhân đang nửa ngồi trong sân một tiếng cũng không nói nhìn Tiêu Kinh Sơn giặt tã.
Bên ngoài sân, một đoàn ngựa chiến ngày xưa, lúc này đang ôn thuận đứng trong tuyết, trên lưng gánh lấy tổ yến, vòng tay, ngọc hộ mệnh vân vân trong truyền thuyết.