Im lặng, im lặng rất lâu.
Sau khi im lặng thì bộc phát lên.
Yến An xoay người đè lên, Trịnh Ấu An giật mình hoảng sợ, vung tay chắn anh lại, cánh tay lại bị bắt lấy ấn lên trên đỉnh đầu.
“Trịnh Ấu An!”
Từng câu từng chữ anh nói đều nghiến răng nghiến lợi, ngập tràn lửa giận không có chỗ phát tiết. Chỉ có thể lộ ra một ít từ trong lời nói.
“Em có biết những lời em vừa nói chính là đang tìm……”
Anh không có cách nào nói ra chữ còn lại với Trịnh Ấu An.
Nhưng Trịnh Ấu An lại hiểu ngầm được.
“Anh buông em ra!” Trịnh Ấu An giãy giụa một chút, tay không thoát được.
“Anh muốn làm gì đấy! Anh muốn, nếu anh muốn đây chính là cưỡng ép trong hôn nhân.”
“Em cũng biết chúng ta là quan hệ gì sao?”
Yến An buông cổ tay cô ra.
Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở bất ổn của hai người.
Có việc có lần đầu tiên, thì sau này xảy ra cái gì cũng là thuận lý thành chương.
Huống chi hai người vẫn là vợ chồng, có giấy tờ chứng thực, hợp lý đến không thể hợp lý hơn.
Hơn nữa cuộc hôn nhân này, Trịnh Ấu An biết bản thân chính là bên “Trèo cao”.
Cô nghiêng nghiêng đầu, nói: “Vậy đến đây đi. Nhưng em đang bị bệnh nên giọng nói có thể nghe không được ổn lắm.”
Yến An: “……”
“Trịnh Ấu An có phải em ném não ở Châu Phi không mang về rồi không?”
Yến An bỏ tay cô ra, nằm về bên kia một lát, thở dài.
“Tôi là con người, không phải cầm thú mà người bị bệnh cũng ra tay được.”
Trịnh Ấu An bọc mình kín mít trong chăn đưa lưng về phía anh. Rất lâu sau đó, “ồ” một tiếng.
Vài giây sau, hai người lại không nói chuyện.
Nhưng ở ngay lúc Trịnh Ấu An đang cân nhắc có nên đổi phòng ngủ khác hay không. Cô cảm giác được độ ấm bên cạnh đang tiến gần đến. Sau đó, Yến An nắm lấy cổ tay cô thêm lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, đột nhiên bắt đầu sờ đến quai xương xanh của cô…… Sau đó hướng dần lên trên cổ……
Tuy cả người Trịnh Ấu An bắt đầu rùng mình, nhưng cô không nhúc nhích, cũng không phản kháng, chỉ là lẳng lặng nói: “Anh vẫn quyết định không làm người sao?”
Động tác đột nhiên dừng lại, Yến An giống như đang cực lực kèm nén cơn giận mà thở dài một hơi.
“Trịnh Ấu An ——”
Anh nhắm mắt: “Rời giường, đi bệnh viện. Em bị sốt rồi.”
Vừa nãy khi Yến An nằm ở bên cạnh bình tĩnh lại mới nhớ đến, lúc anh bắt lấy cánh tay của Trịnh Ấu An, cảm nhận được nhiệt độ không thích hợp.
Nên anh đưa tay sờ thử lần nữa, thật sự hơi nóng.
Xương quai xanh, cổ…… Nhiệt độ đều không thích hợp.
Từ bệnh viện đi ra ngoài đã là 3h sáng, xe cứu thương gào thét lướt qua, chuông cảnh báo vang lên inh ỏi, ánh đèn lập loè, những chiếc xe chạy tới chạy lui đang tranh giành thời gian với thần chết.
Yến An hút xong một điếu thuốc, nâng kính xe lên, ngăn cách với sự hối hả ở bên ngoài.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh Ấu An ngồi ở bên ghế phụ.
“Bản thân bị sốt cũng không hay biết?”
Trịnh Ấu An cúi đầu moi moi móng tay, vờ như chẳng có gì “Ồ” một tiếng, “Không để ý.”
Về đến nhà, Yến An bật đèn rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trịnh Ấu An đi lên trên lầu, Yến An đi theo sau cô.
Đi đến phòng cửa, cô quay đầu, cùng Yến An bốn mắt nhìn nhau.
Tuy không nói chuyện, nhưng Yến An vẫn hiểu rõ cô muốn gì.
“Anh ——”
Bỏ đi, không nên tức giận với người bệnh.
“Anh đến phòng khách.”
Chờ Yến An quay đầu đi rồi, Trịnh Ấu An mới đẩy cửa, nhỏ giọng nói: “Anh Yến An, tối nay anh vất vả rồi.”
Yến An hoàn toàn không quay đầu lại, ném xuống một câu “Khách khí” rồi vào phòng ngủ phụ.
Nhưng đến lúc nằm trên giường anh thật không bình tĩnh được.
Nhớ đến ánh mắt bài xích việc anh vào phòng của Trịnh Ấu An khi nãy thì liền cảm thấy không thoải mái.
Đúng! Anh biết anh và Trịnh Ấu An không có nền tảng tình cảm. Một năm trước khi cô ra nước ngoài cũng không có bất cứ tình cảm vợ chồng gì thật cả.
Tuy rằng đêm đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh cũng không hề cưỡng ép cô.
Sao lại phòng anh như phòng trộm thế?
[ Yến An ]: An An ngủ chưa?
Trịnh Ấu An vốn dĩ còn lăn lộn ở trên giường không ngủ được, nghe thấy tiếng di động rung lên một chút, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một người bạn chưa ngủ có thể nghe cô trút bầu tâm sự.
Không ngờ khi cầm di động lên thì thấy.
Cái này chi bằng không rung lên đi.
Trịnh Ấu An tất nhiên giả vờ ngủ không trả lời lại.
Nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác được trên trán có cảm giác lành lạnh.
Như tối đó, Yến An hôn ở giữa trán cô, mát mát lành lạnh không mang theo hơi ấm lại rất triền miên.
Giống như cảm giác được gì, Trịnh Ấu An bỗng chốc mở to mắt, trước mắt quả nhiên xuất hiện khuôn mặt của Yến An.
Cô hoảng sợ: “Anh ——”
“Em đừng nói gì.”
Bây giờ Yến An không muốn nghe cô mở miệng nói chuyện một chút nào, đưa tay kéo khăn lông trên trán của cô xuống: “Em chưa hết sốt.”
Trịnh Ấu An sửng sốt rất lâu, cho đến khi Yến An giặt sạch khăn, đắp lên trán cô lại lần nữa.
“Sao anh lại không ngủ?”
“Nếu như anh đi ngủ. Hôm nay em bị sốt đến chết thì ngày mai anh sẽ thành người hóa vợ rồi.”
“Vậy không phải…… Khá tốt sao?”
“Trịnh Ấu An?” Yến An cúi người, nhíu mày nói:“Em bị sốt đến mê sảng rồi?”
Trịnh Ấu An cảm thấy bản thân thật sự bị sốt đến choáng váng.
“Ai, xác thật.”
Yến An mím môi không nói chuyện, rồi lại nghe cô nói: “Em không nên trù ẻo mình.”
Yến An: “……”
Yến An coi như rõ ràng, ngàn sai vạn sai chính là đêm đó sai.
Bây giờ ở trong mắt Trịnh Ấu An anh chính là một tên cầm thú.
Trịnh Ấu An không biết bản thân thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Yến An không còn ở đây, nhưng chiếc khăn trên trán vẫn còn ấm.
Cô nửa chống nửa người trên ngồi dậy, nhìn một vòng khắp xung quanh, cầm áo ngủ mặc vào, mở cửa phòng đi ra giống như ăn trộm.
Trùng hợp, thật là trùng hợp Yến An đang cầm một ly cà phê đứng ở cửa.
“Dậy rồi?” Yến An xốc xốc mí mắt: “Đây là nhà em, em không cần như vậy.”
Trịnh Ấu An thanh thanh giọng nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Yến An một tay đút túi quần, chậm rãi đi lên trên lầu.
“Phải đi.”
Trịnh Ấu An đầu ra: “Vậy……?”
Yến An dựa vào lan can, quay đầu lại nhìn cô: “Anh làm việc ở nhà.”
“Như vậy không tốt lắm đâu?”
Yến An nghiêng đầu: “Có cái gì không tốt?”
Thấy dáng vẻ dửng dưng của Yến An, Trịnh Ấu An biết bản thân công chúa nhỏ hòa thân là mình đã đi quá giới hạn: “Không có gì không tốt.”
Ba ngày kế tiếp, Trịnh Ấu An đều ở nhà dưỡng bệnh, mà Yến An cũng vẫn luôn làm việc ở nhà.
Nói là làm việc, nhưng Trịnh Ấu An cảm giác Yến An hình như là bị cái gì sai khiến mà nhìn chằm chằm cô.
Một hôm gần tối, cô ở phòng khách xem TV, lúc đứng lên không cẩn thận đá vào cạnh bàn.
Cái đó chính là đá cẩm thạch đấy, đau đến mức cô kêu ngao ngao, nước mắt chảy ròng.
Yến An từ phòng sách trên lầu đi xuống, đứng ở trước mặt cô.
“Làm sao vậy?”
Trịnh Ấu An chỉ vào ngón chân mình: “Tàn rồi, tàn rồi.”
Yến An bế cô lên, đặt xuống ghế sô pha.
“Không tàn phế, da chưa bị trầy.”
“Da em rất yếu ớt!”
Lời vừa dứt, cả hai đều im lặng.
Những lời này của Trịnh Ấu An hình như đã nói một lần, nhưng không phải là trường hợp này mà là ở đêm đó.
Trịnh Ấu An quay mặt đi, không khóc cũng không kêu đau.
Yến An ngồi xuống, im lặng mà nhìn TV.
Cứ yên lặng trôi qua như thế.
Trịnh Ấu An nghỉ, im lặng là thuốc giải tốt nhất cho sự xấu hổ.
“Đúng là rất yếu ớt.”
“……”
Sau ngày đó, Trịnh Ấu An nhanh chóng khỏi bệnh.
Cô bắt đầu không thể ở nhà không được, muốn đi ra khỏi cái nhà giam kì quái này.
“Các chị em? Có đi chơi không?”
“Tôi ở nhà hoài không được.”
—— “Cậu về về nước?”
—— “Về lúc nào?”
“Cái này không quan trọng, anh ta mỗi ngày ở nhà trông chừng tớ, tớ sắp mốc meo rồi.”
“Giờ anh ta đang xem tài liệu ở bên cạnh tớ, còn chiếu lên TV, có thứ gì mà không thể đi đến công ty xem?”
—— “Tình yêu cầm tù?”
“?”
—— “Đến đây đi, vừa lúc đêm nay là sinh nhật của A Thần, đến Mix chơi đi.”
“Được.”
Trịnh Ấu An buông di động, lén nhìn trộm Yến An một cái.
Di động của Trịnh Ấu An vẫn luôn reo.
“Có người tìm anh?”
Trịnh Ấu An hỏi.
“Bạn bè.” Yến An cúi đầu lật văn kiện trong tay: “Không cần phải để ý.”
“Vậy không tốt đâu. Em thấy anh ngày nào cũng ở trong nhà buồn chán vậy, hay là ra ngoài giải khuây đi?”
Ánh mắt Yến An quét đến, mang theo vài vài ý tìm tòi: “Sao thế?”
“Không sao, vừa khéo là hôm nay em có chút chuyện đi ra ngoài.”
Trịnh Ấu An hất hất tóc: “Bên bạn của em có một hạng mục công ích, em qua đó xem.”
Một giờ sau, Trịnh Ấu An đứng bên cửa xe, vẫy tay tạm biệt với Yến An.
“Em đi trước đây?”
“Thật là không cần anh đưa em đi?”
Yến An nói: “Anh cũng muốn ra ngoài.”
“Không cần, tài xế của em cũng đến rồi.”
Trên xe, Trịnh Ấu An lấy túi trang điểm ra, tô thêm cho bản thân một màu son diễm lệ và má hồng lấp lánh buling buling.
Cởi bỏ áo khoác, bên trong là chiếc váy nhỏ gợi cảm.
Sau khi đến Mix, Trịnh Ấu An cảm thấy bản thân mình hôm nay không sai khi đến đây.
Những chị em gái đó một người lại kiều diễm hơn một người, mấy anh trai nhỏ gọi đến đây đều xuất thân từ học viện điện ảnh, người này còn đẹp hơn người kia, lắc lắc quanh cột mà khiêu vũ, cô một người không uống rượu còn muốn đi lên học lắc lắc hai cái.
Ngợp trong vàng son, gợi cảm mà khyến rũ, thật là là quá tốt mà.
—— Nếu như cô không phải là người nữ duy nhất đã kết hôn ở đây mà nói.
Nhiều lần cô ngo ngoe rục rịch vươn đôi tay nhỏ, lại bị tờ giấy đăng ký kết hôn ở trong nhà kia kéo trở về.
Nhìn những những tiểu ca kia và các chị em gái kia liếc mắt đưa tình với nhau, Trịnh Ấu An vô cùng buồn bực.
Bên kia, lầu hai ghế dài.
Yến An ngồi một góc ở sô pha, cái ly trong tay chuyển động rất nhỏ, lại không uống một ngụm.
Người bạn dựa vào bên cạnh anh, cười nói: “Đây là làm sao thế? Mấy ngày gần đây không gặp cậu, đi đâu thế?”
Yến An: “Ở nhà với vợ.”
“Hả?” Người bạn kinh ngạc: “A?”
“Cô ấy mới về nước, bị bệnh mấy ngày.”
Người bạn, chỉ là ngạc nhiên không ngờ anh lại ở nhà với cô vợ plastic của mình.
Suốt một buổi tối, Yến An đều có chút thất thần.
Cũng không biết người ở xung quanh đông lên khi nào, xuất hiện thêm vài người anh không quen biết.
11 giờ vừa đến, anh ngáp một cái, người ở xung quanh cảm thấy khiếp sợ lần nữa.
“Yến Tổng mệt rồi à?”
Yến An gật đầu: “Có chút.”
Mấy ngày nay ở nhà làm việc và nghỉ ngơi quá quy củ. Đồng hồ vừa điểm 11h đã đuổi người bệnh lên giường ngủ, anh rảnh rỗi không có việc gì làm, tất nhiên cũng đi ngủ ngon lành.
Nói xong, anh gửi cho Trịnh Ấu An một tin nhắn.
[ Yến An ]: Về nhà chưa?
[ Trịnh Ấu An ]: Vẫn chưa, còn đang tám chuyện, có vài người trong giới điện ảnh đến.
[ Yến An ]: Ồ.
Anh cất điện thoại, tùy tiện lướt nhìn xuống dưới lầu, trong không gian chói mắt, dưới bục dj hình như có một người phụ nữ rất quen mắt.
Anh không nhịn được nhìn xuống thêm vài lần.
Vài giây sau, anh đi đến chỗ lan can.
“Làm gì thế?”
Một người nam đi theo sau anh, theo tầm mắt của anh nhìn xuống, ánh mắt dừng hình ảnh nữ dj ở trên bục.
“Không có gì.”
Người ở dưới thật sự quá nhiều, hồng nam lục nữ anh đến tôi đi. Yến An nhìn đến hoa mắt, trực tiếp quay đầu đi trở về.
Nhưng vừa rồi ở trong mắt người nam kia thì khác, hơn nữa rất tri kỷ mà vì anh làm việc.
Vài phút sau, một người phụ nữ dáng người quyến rũ đi lên.
“Người này chính là Yến tổng nhỏ.”
Người nam chỉ vào Yến An mà giới thiệu: “Thái Tử gia Bắc Hàng.”
Nữ dj chân mày nhướng nhướng, đưa tay về phía Yến An: “Chào ngài, nghe danh đã lâu.”
Yến An từ di động ngẩng đầu lên, đảo qua người trước mắt này, chậm rãi vươn tay.
Bắt tay một cái, anh cũng chưa nói cái gì, nhìn thoáng qua nửa ly rượu trước bàn, không có hứng thú gì.
Nhưng này ánh mắt dừng ở trong mắt người nam bên cạnh, thì lại có ý khác.
Anh ta thúc giục nữ dj: “Đi rót cho Yến tổng nhỏ một ly rượu đi.”
Nữ dj nhìn dáng vẻ của Yến An hình như không có hứng thú, không quá vui. Nhưng bản thân là cổ đông của quán bar, chiều khách là chức trách, đặc biệt còn là người có uy tiếng danh dự càng không thể đắc tội. Cho nên rất nhanh đã tươi cười, bước đến rót rượu.
“Tiểu Yến Tổng, em kính anh một ly.”
Yến An cầm ly tùy tiện chạm nhẹ một cái, ngửi được mùi rượu, lại mất đi hứng thú, chỉ gác lại ở một bên.
Cùng lúc, người nam ngồi ở bên cạnh anh: “Tiểu thư Baker của chúng ta độc thân đấy.”
Yến An nâng nâng mắt, liếc anh ta, cười như không cười nói: “Cậu không biết tôi kết hôn rồi sao?”
Người nam thấy Yến An cười, cho rằng anh chính là có ý đó, nên đứng lên một bên hút thuốc, vẫy ta với nữ dj: “Đến uống rượu với Yến tổng nhỏ đi.”
Ai không biết Yến An này đột nhiên kết hôn, mà sau khi hai người kết hôn hơn một năm cũng không thấy lộ diện ra bên ngoài công chúng. Đây là tình trạng gì trong lòng mọi người đều sáng rõ như gương.
Nữ dj quay đầu lại nhìn liếc mắt bọn họ một cái, trực tiếp bưng chén rượu lại đây.
Nhưng cô ấy còn chưa nói lời nói, Yến An bỗng chốc đứng lên, lạnh lùng nhìn lườm người nam kia một cái.
“Tôi còn chưa muốn vả mặt bà xả tôi như vậy.”
Nói xong, anh cầm áo khoác cất bước đi ra ngoài.
Hai giây sau người này đó mới lấy lại tinh thần, trên mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng đuổi theo.
“Yến tổng nhỏ! Yến tổng nhỏ! Ngài từ từ trước đã! Tôi không phải có ý này, đây không phải là vì thấy cậu nhàm chán sao! Ai! Ai! Yến tổng nhỏ! Ai ui ——”
Người nam không kịp đề phòng đột ngột đụng vào lung của Yến An, mũi thiếu chút bị đụng lệch.
Anh ta xoa xoa cái mũi, đầu còn choáng váng, mắt muốn nở hoa vàng: “Yến tổng…… sao vậy, nếu không ——”
Đến khi anh ta nhìn thấy một người ở trung tâm sàn nhảy, thanh âm đột nhiên im bặt.
Mà bóng dáng Yến An thoạt nhìn thật làm cho người ta sợ hãi.
Người nam chớp chớp đôi mắt, cái gì cũng không nói, ảm đạm xuống sân khấu.
Kết thúc một bài, Trịnh Ấu An vỗ vỗ ngực, cái trán có chút mồ hôi, có một người nam trẻ tuổi ân cần đưa cho cô một ly nước trái cây.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chói đến cô hoa mắt, cũng không nhìn kỹ là ai, trực tiếp đưa tay nhận lấy.
Vừa mới đụng tới thành ly, ly nước lại bị người khác thuận thế cướp đi.
“Làm gì thế?”
Trịnh Ấu An quay đầu lại, sóng mắt lưu chuyển còn chưa kịp thu lại, khóe miệng ý cười cứng ở trên mặt.
“Yến, Yến……”
“Không nên gọi một tiếng ông xã sao?”
Bên ngoài quán bar chính là sông Trừng. Ban đêm gió lớn, Trịnh Ấu An hắt xì một cái.
“Đóng, đóng cửa sổ lại đi.”
Yến An hít sâu một hơi, đóng cửa sổ xe lại, mở máy sưởi.
“Hoạt động công ích?”
Anh nghiêng đầu nhướng mày: “Em làm công ích cho ai thế?”
Trịnh Ấu An cúi đầu móc móng tay.
“Còn giới điện ảnh.”
Yến An quay đầu lại nhìn liếc nhìn bảng hiệu của quán bar kia một cái: “Vậy các anh đẹp trai đó là học viên học viện điện ảnh nhỉ?”
“Không biết, không hỏi qua, không quen biết.”
“Anh thấy em chơi khá là vui vẻ nhỉ?”
Hai người ở trong xe im lặng rất lâu, bạn bè Trịnh Ấu An đã gửi tin nhắn đến cho cô
—— “Không có việc gì chứ, An An?”
—— “Vừa rồi nhìn sắc mặt của ông xã cậu không được tốt lắm, cậu giải thích một chút với anh ta đi.”
—— “Cái gì chứ. Không phải chỉ là đi ra ngoài uống rượu sao, lại không làm gì. Ông xã cậu không đi quán bar uống rượu làm sao gặp cậu.”
—— “Hơn nữa không phải cậu nói hai người không có hỏi qua chuyện cá nhân của đối phương sao?”
Đúng nha.
Trịnh Ấu An đột nhiên ngẩng đầu, cảm giác bản thân tại sao như là có tật giật mình vậy.
Cô cũng không làm gì có lỗi.
“Em vui thì sao?”
Trịnh Ấu An mở to hai mắt nhìn: “Anh cũng không phải đến quán bar tìm niềm vui sao?”
“Anh —— tìm niềm vui?”
Yến An bị câu này của cô nghẹn lại một chút.
Anh tìm niềm vui gì chứ?
Từ sau khi đính hôn với Trịnh Ấu An, bên cạnh anh ngay cả một con bồ câu cái cũng chưa bay qua.
Thật cũng không phải nói khi đó là anh yêu Trịnh Ấu An nhiều. Chỉ là cảm thấy đây là em gái anh nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Nếu như cô gả cho anh, cho dù hai người không có tình cảm gì, anh cũng không thể vả mặt cô như thế.
Cái chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu như anh cùng với người phụ nữ nào có gì đó, quay đầu lại cũng có thể tạo ồn ào cho anh lên thẳng hot sreach, càng đừng nói làm mọi người chê cười Trịnh Ấu An.
“Không phải sao?”
Trịnh Ấu An phất phất tay, “Kỳ thật không có gì. Anh muốn thế nào thì cứ như thế đi, chỉ cần đừng để ồn ào ra bên ngoài. Thật ra em không sao cả, nhưng còn mặt mũi của ba mẹ em anh kiêng kỵ một chút.”
Yến An: “……”
Anh nắm lấy tay lái, vài lần muốn phanh xe lại không dẫm xuống.
Trong lòng có một sự buồn bực thật sự khó phát ra.
Mấy ngày nay anh vì cái gì mà cứ ở trong nhà như là bảo mẫu?
Vì cái gì nửa đêm đắp khăn cho cô hạ sốt?
Yến An trầm khuôn mặt, hỏi: “Em thật sự để anh muốn làm cái gì thì cứ như thế sao?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Ấu An nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Trước đó em cũng đã nói, em sẽ không quản cuộc sống cá nhân của anh. Anh xem một năm nay anh mua nhiều máy ảnh cho em như vậy, còn để em cà thẻ phụ của anh, em đương nhiên sẽ không làm chuyện gì quá phận rồi.”
“Được.”
Yến An ném xuống một chữ, dẫm chân ga, xe chạy như bay.
“Anh lái nhanh như vậy làm gì?”
Trịnh Ấu An nắm chặt đai an toàn, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng: “Anh là ngươi thiết kế viên phương thức đua F1 hay sao?”
Yến An nhàn nhạt nói: “Phương thức đua F1 không phải do nước ta thiết kế, không thiết kế.”
Trịnh Ấu An: “……”
Không đến 30 phút, đuôi xe dừng lại, Yến An lái xe vào hầm để xe tầng một.
Khi Trịnh Ấu An xuống xe, không biết là tốc độ xe quá nhanh vẫn là cồn vẫn còn, có chút đứng không vững, hết lần này đến lần khác lảo đảo ngã xuống đường đi đến thang máy.
“Anh say rượu lái xe sao? Em sẽ tố cáo anh!”
“Được thôi! Tôi ngồi tù rồi em sẽ được đi nhảy disco trong quán bar mỗi ngày đúng không?”
Thấy cô đứng không vững, Yến An nắm lấy tay cô: “Lên lầu.”
Trịnh Ấu An hùng hùng hổ hổ mà bị anh kéo lên lầu, nhét vào phòng tắm, đóng cửa lại tắm rửa.
“Anh thật quá đáng, anh có thể đi quán bar được tại sao tôi lại không thể?”
Một mình cô lầm bầm:“Hơn nữa em không làm gì, ngay cả tay của tiểu ca người ta còn chưa có chạm vào. Chỗ nào giống như anh, mấy năm kia tôi học cấp hai đã thấy anh đổi liền ba người bạn gái.”
Ngoài cửa thình lình mà truyền đến giọng nói.
“Tiểu An An, đừng tưởng rằng em yêu đương hồi cấp hai anh không biết.”
“…… Anh đứng ở cửa phòng tắm của tôi làm gì?”
Trịnh Ấu An chống bồn tắm bên cạnh, ở vào trạng thái đề phòng: “Anh…… Biến thái?”
Yến An không thể nhịn được nữa, trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm ánh đèn rất sáng, Trịnh Ấu An nằm ở trong phòng tắm, sữa tắm đục một đoạn, thả một đống cánh hoa, lại mơ hồ lộ ra thân thể của cô.
Bởi vì uống nhiều rượu, mặt cô cũng có chút đỏ lên.
Bọt nước bắn lên, Trịnh Ấu An xê dịch vào một góc: “Anh làm gì?”
“Em có thể đừng cứ một lát lại xem tôi như trộm, một lát lại coi tôi là biến thái được không?”
Yến An ôm cánh tay, dường như một chút ý xấu cũng không có mà quan sát Trịnh Ấu An: “Mặc kệ thế nào, tôi và em đều là vợ chồng được quốc gia chứng thực.”
“Vậy anh đi hỏi thăm thử……”
Trịnh Ấu An nói:“Có người bình thường nào trốn ở cửa phòng tắm nhìn lén người khác không?”
“Anh chỉ là ——” Yến An hai mắt một cổ: “Anh không nhìn lén!”
“Vậy vừa rồi anh chỉ đi ngang qua?”
“……”
“Nhìn đi! Anh không giải thích được.”
Trịnh Ấu An che che ngực: “Anh Yến An, anh không phải Hán Thành Đế, em cũng không phải Triệu Hợp Đức. Loại chuyện ở nhà nhìn lén vợ tắm rửa thật sự rất mặt sao này đừng như thế nữa.”
Mẹ nó……
Yến An thật sự muốn chửi thề.
Anh chỉ là lo lắng Trịnh Ấu An sẽ giống như lần trước uống nhiều nước mà ngất xỉu, kết quả đã bị cô xem như biến thái.
“Như thế nào?”
Yến An lạnh lùng mở miệng: “Em cũng biết em là vợ của anh?”
Anh chậm rãi đến gần bồn tắm, thoáng nhìn xuống, trong ánh nước nhộn nhạo, phong cảnh kiều diễm như ẩn như hiện.
“Cho dù anh quang minh chính đại nhìn em tắm thì như thế nào?”
Trịnh Ấu An chậm rãi bế hai đầu gối lên, thấp thỏm nhìn Yến An.
“Đây chính là…… anh nói?”
Năm phút sau, Yến An bất chấp tất cả, ấn Trịnh Ấu An ở bồn tắm bên cạnh.
“Trịnh Ấu An! Em không cho phép anh ở trong phòng tắm mượn rượu làm càn!”
Yến An tiến lên, giờ phút này không chỉ ướt như gà, mà trên đầu còn có vài cánh hoa
“Không phải anh muốn xem tôi tắm sao?”
Đôi tay cô điên cuồng xối nước: “Em cứ tắm như vậy đấy! Anh xem đi! Xem cho đủ đi!”
Rượu này tác dung chậm nhưng mạnh, Trịnh Ấu An giống như đã quên bản thân chưa mặc gì cả, phành phạch đôi tay ở trong phòng tắm giương oai.
Một lát tát nước bồn tắm, một lát cầm vòi hoa sen phải làm nhân viên chữa cháy.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
“Trịnh Ấu An, em an phận một chút cho anh!”
Trịnh Ấu An không nghe rõ, vừa quậy nước vừa nói: “Anh nói cái gì? Phân chia một chút cái gì? Tài sản trước hôn nhân sao?!”
Yến An lười đến nói chuyện với cô, trực tiếp động thủ.
Nhưng Trịnh Ấu An mới vừa tắm xong, trên người thật trơn nhẵn, Yến An không muốn dùng sức bắt cô, mà người phụ nữ này sau khi tắm xong sức lực đặc biệt lớn, tránh khỏi tay anh mấy lần.
Thường xuyên qua lại, ba lần bốn lượt, đủ mọi màu sắc, thất điên bát đảo……
Mấy tiếng sau, Trịnh Ấu An nằm trong ngực Yến An, mở to hai mắt, hoàn toàn tỉnh rượu.
Lịch sử luôn là kinh người mà tương tự, vận mệnh luôn là không biết mỏi mệt mà tuần hoàn.
Cô hình như lại say rượu làm loạn một lần nữa.
Mà tối nay, dường như cô còn tuyệt vọng hơn lần trước.
Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng, cô giống như liên tục nói vài câu cảm thấy rất xấu hổ.
Trịnh Ấu An nhìn chằm chằm trần nhà, nội tâm thật lâu không thể bình phục.
Bọn họ nên xem là gì đây?
Bạn tình hợp pháp?
Vậy thạt sự là hợp pháp đến không thể hợp pháp hơn, toàn thế giới đều vỗ tay cho họ.
Trong phòng im ắng, Trịnh Ấu An ngay cả đầu cũng không dám nhúc nhích một chút. Cuối cùng tiếng hít thở của một người khác cũng gần trong gang tấc.
Cô chậm rãi dịch về bên cạnh một chút, một chút, rồi lại một chút……
Đột nhiên, một bàn tay giữ chặt trên eo cô.
“Hôm nay lại muốn dùng lý do gì?”
Yến An chậm rãi mở mắt ra, phát ra linh hồn khảo vấn với Trịnh Ấu An.
Lý do lần trước thật sự không thể dùng lại, cô chính miệng thừa nhận quá.
Trịnh Ấu An quyết định lấy lui làm tiến, rụt rụt cổ, vùi vào trong ngực Yến An.
“Anh Yến An, em muốn ngủ.”
Yến An nhẹ nhàng mà “Ừm” một tiếng.
“Ngủ ngon.”
Nói xong, mới cảm giác Trịnh Ấu An có chút kỳ lạ.
Sao lại ngoan ngoãn như thế?
Lại nói tiếp, Yến An cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ quái.
Từ khi hai người đính hôn, số lần cùng nhau gặp mặt bạn bè thật ra không nhiều.
Nguyên nhân chính là như thế, đã có không ít người đoán mò về tình trạng hôn nhân của hai người.
Mà ở trong lúc này, sự dụ hoặc lớn lớn bé bé cũng đánh lén đến không ít. Thậm chí cũng có người nhiều người ngang nhiên trắng trợn không kiêng dè gì Trịnh Ấu An mà nhét phụ nữ cho anh.
Mỗi một lần, trong lòng Yến An đều nghĩ, không thể để cho Trịnh Ấu An bị người khác xem thường. Nói thế nào cũng xem nhìn là đứa em gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn, anh không đành lòng.
—— Không thể vả mặt vợ tôi như thế.
Loại tâm lý này ám chỉ nhiều, giống như lại thành một chuyện hiển nhiên.
Mà mà tâm lý của anh cũng dần biến đổi, nguyên nhân cũng xuất phát từ cái đêm ngoài ý muốn hôm đó.
Đã là vợ chồng thật sự, vậy thì cứ như vậy sống với nhau tiếp đi, không cần làm vợ chồng plastic bề ngoài nữa.
Vốn dĩ anh cũng không nghĩ đến việc ly hôn gì đó.
Lại thêm tối đó, anh còn có một cảm giác rất kỳ quái.
Dùng ngôn từ trong giới giám đốc bọn họ mà nói, chính là —— người phụ nữ này vậy mà lại ngọt ngào chết người như vậy.
Nhưng cô em gái này ngược lại rất tốt, ngủ chồng mình xong, kết quả ngày thứ hai dậy chạy mất tích.
Yến An mỗi khi nhớ tới đều nghiến răng.
Còn may trong khoảng thời gian này biểu hiện của anh không tệ, Trịnh Ấu An cũng học ngoan theo.
Trong lòng yên tâm không ít, Yến An rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh sánh chiếu vào phòng, Yến An từ từ tỉnh giấc.
Anh quay đầu, muốn ngắn người bên cạnh một chút, lại chỉ thấy một mảnh drap giường trắng tinh.
Hử?
Yến An chậm rãi đưa tay, sờ thử độ ấm drap giường.
***.
Lạnh.
Anh lại lạnh.
Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đi hết một vòng trong biệt thự cũng không thấy bóng dáng của Trịnh Ấu An ở đâu.
Cuối cùng trở lại phòng cầm lấy di động, mới phát hiện Trịnh Ấu An gửi đến cho anh một tin nhắn vào ba giờ trước.
[ Trịnh Ấu An ]: Anh Yến An hình như tối qua em làm bẩn hết quần áo của anh rồi. Em đi Châu Âu mua một quần áo giống y như đúc bồi thường cho anh nha.
Yến An: “……”
Anh rõ ràng rồi.
Anh phải sống không tốt.
Mà là mệnh anh không tốt