Mục lục
Hoa Hồng Đen: Nổi Loạn Và Sa Đoạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hot girl triệu người theo dõi là cô cả nhà họ Vu ~ Vu An Nhiên."


"Thiên kim Vu thị đào hôn ngay trong lễ đính hôn!"


"Hot girl Irina Yu cặp kè thiếu gia Trình thị???"


"Thiếu gia đào hoa nhất Hong Kong tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái thiên kim trên du thuyền triệu đô!"


Từng cái tiêu đề báo chỉ mới được đăng tải cách đây vài tiếng đồng hồ lần lượt đập vào mắt Hắc Ly. Cô bất giác mỉm cười. Quả nhiên không thể khinh thường tốc độ của các nhà báo. Mới trong một đêm liền nhanh chóng phát tán tin tức tràn lan trên mạng.


Hiện tại trang cá nhân của cô đang bị cộng đồng mạng đổ xô công kích. Người thì mắng cô 'tiện nữ', người thì nói 'không biết xấu hổ', 'bắt cá hai tay'. Tóm lại chẳng đọc được lời nào tốt đẹp.


Nhưng đó chính là điều Hắc Ly mong muốn. Chuyện cô đào hôn Vu thị chắc chắn không tránh khỏi bị liên luỵ. Nếu dùng việc này trả đũa ba cô, chắc chắn sẽ rất tuyệt cho mà xem.


"Bây giờ dư luận đang nhằm vào chị. Chị họ, mọi thứ sẽ ổn chứ?" Từ trong tai nghe bluetooth, giọng nói mang theo sự lo lắng của Lâm Nhã Điềm truyền tới.


Hắc Ly nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau vành tai. Thái độ cô vẫn bình thản: "Yên tâm, không sao đâu. Chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi."


Vén chiếc rèm đen sang hai bên, ánh nắng buổi sớm lọt vào trong phòng ngủ. Hắc Ly đẩy cửa, chân trần bước ra ban công. Xung quanh cô lúc này bốn bề đều là một màu xanh của biển.


Eo nhỏ bị một lực siết lấy từ phía sau. Trình Đế Uy tựa cằm vào vai Hắc Ly, khẽ cọ cọ đầy âu yếm. Cảm nhận hơi thở ấm nóng đều đặn của hắn quanh quẩn bên tai, cõi lòng cô bất giác mềm xuống, đột nhiên lại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc người đàn ông kia.


"Điềm à, A Minh ca thế nào?" Nghĩ là làm, Hắc Ly mở miệng hỏi Lâm Nhã Điềm. Ngay lập tức, cảm giác hơi nhói đau xuất hiện nơi bả vai, biểu thị người đằng sau đang thấy không vui.


Hắc Ly nghiêng đầu nhìn Trình Đế Uy. Khuôn mặt cô lộ vẻ tinh nghịch. Gỡ chiếc tai nghe ra, cô vừa lắc lắc nó trước mặt hắn, vừa khúc khích cười: "Em tắt lâu rồi."


"Tiểu nha đầu tinh quái!" Trình Đế Uy biết mình bị Hắc Ly lừa. Hắn có chút bất lực cười khổ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cô.


...


"Anh Khải!" Thẩm An Tình đang đứng trước cổng trung tâm mua sắm. Khi nhìn thấy Phong Khải từ xa đi đến, vẻ mặt cô trong chốc lát trở nên vui mừng, giơ tay vẫy vẫy với anh.


"Tiểu Tình, em chờ anh lâu rồi phải không?" Phong Khải tới bên Thẩm An Tình, giọng điệu có chút áy náy hỏi cô.


"Không đâu. Em cũng vừa đến thôi." Thẩm An Tình lắc lắc đầu. Cô mỉm cười khẽ đáp.


Phong Khải lúc này mới thở phào một hơi. Anh nắm lấy tay Thẩm An Tình, nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi mua sắm luôn chứ nhỉ?"


"Vâng."


"Tiểu Tình, gia đình em hiện giờ đang loạn cào cào. Em lại ra ngoài chơi như thế này liệu có ổn không?" Trong lúc Thẩm An Tình đắn đo lựa chọn giữa hàng loạt chiếc váy trong cửa hàng, Phong Khải lại thuận miệng hỏi cô một câu.


Hôm qua Hắc Ly biến mất khỏi lễ đính hôn, còn công khai quan hệ với Trình Đế Uy. Hôm nay mạng xã hội liền hoàn toàn bùng nổ. Không riêng gì Hắc Ly bị mắng chửi thậm tệ, Vu thị cũng vạ lây, ảnh hưởng không nhỏ đến việc kinh doanh. Vậy mà Thẩm An Tình vẫn thản nhiên mua sắm thì hơi...


"Anh yên tâm. Tiểu Kỳ đêm qua đã gọi điện cho em. Chị ấy bảo nên tranh thủ đi đâu chơi thì đi cho đã, trước khi đám nhà báo biết được mặt em. Chứ để bọn họ biết rồi, có muốn ra khỏi nhà cũng khó." Thẩm An Tình nhún vai, thản nhiên đáp lại. Rồi cô quay ra chỗ Phong Khải, giơ hai chiếc váy lên trước mặt anh: "Anh Khải, cái nào hợp hơn?"


"Bên trái." Phong Khải chỉ vào chiếc váy trên tay trái của Thẩm An Tình.


Ngẫm lại, dù rằng Thẩm An Tình và Hắc Ly chẳng mấy thân thiết với nhau, nhưng không thể không thừa nhận giữa bọn họ cùng có chung một sở thích thường thấy ở các cô gái. Đó là nghiện mua sắm. Không tin cứ nhìn đống túi lớn túi nhỏ trên tay Phong nhị thiếu của chúng ta khắc sẽ biết.


...


Sau một hồi loanh quanh tới chán chê trong trung tâm thương mại, Thẩm An Tình rốt cuộc cũng lười chẳng muốn đi nữa. Hết cách, Phong Khải đành phải dẫn cô đến quán trà sữa gần đó.


"Anh Khải, em hỏi anh một chuyện được không?" Thẩm An Tình vừa thưởng thức ly trà sữa ngọt ngào, vừa liếc sang Phong Khải ngồi đối diện mình.


"Chuyện gì?" Phong Khải không ngẩng đầu lên. Lúc này, anh đang chuyên chú ngồi đọc mấy bài báo mạng viết về vụ việc hôm qua.


"Tại sao anh lớn hơn chị cả một tuổi mà lại học cùng khối với chị ấy?"


Lời của Thẩm An Tình lọt vào tai khiến Phong Khải khựng lại trong giây lát. Anh buông điện thoại, ngẩng phắt dậy nhìn cô: "Ai nói cho em cái này?"


"Là chị cả đó." Thẩm An Tình rất hồn nhiên trả lời. Có vấn đề gì ư?


Phong Khải nghe xong, đầu mày khẽ nhíu. Anh bóp trán, trong lòng thầm mắng Hắc Ly một trăm lần. Đoạn quá khứ đáng xấu hổ kia của anh vốn nên chôn vùi mãi mãi, thế mà vẫn bị Hắc Ly đào lên, đã vậy còn kể cho Tiểu Tình.


"Anh có thể không trả lời được không?"


"Không được. Em muốn biết." Thẩm An Tình chu môi phản đối. Cô đứng dậy, đi sang ngồi bên cạnh Phong Khải: "Anh mà không nói em sẽ giận đấy!"


"Vậy nếu anh nói thì em không được giận đâu nhé?" Phong Khải rất hiểu tính An Tình. Chẳng thể giấu, anh đành phải thoả hiệp với cô.


"Được thôi."


"À thì..." Phong Khải gãi mặt ngập ngừng: "Trước khi em đến học ở Tống Tường, anh chính là một tên siêu quậy phá, toàn bày trò nghịch ngu. Nhưng bởi hậu quả anh gây ra vốn không quá nghiêm trọng, cho nên nhà trường toàn vì Phong gia mà mắt nhắm mắt mở cho qua."


"Nhưng rồi một lần, anh lỡ đánh con nhà người ta nhập viện. Mẹ anh rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, liền yêu cầu nhà trường cho anh ở lại lớp một năm." Khi nói ra những lời này, Phong Khải chẳng dám nhìn thẳng mặt Thẩm An Tình mà chỉ hận không có một cái lỗ để chui.


Thẩm An Tình nghe xong, mém chút nữa thì bị sặc trà sữa. Nhưng rồi cô lại không nhịn được phì cười, cười chảy cả nước mắt.


"Em đừng cười có được không?" Phong Khải đen mặt. Nhưng lời củu anh, Thẩm An Tình nào để tâm. Cô vẫn cười chẳng ngừng nổi: "Tại vì em đâu có ngờ ngày xưa bạn trai em 'trẻ trâu' như thế! Đúng là được mở mang tầm mắt."


"Tuổi thơ dữ dội thôi." Phong Khải nghĩ bản thân vẫn nên im lặng thì hơn.


Sau một khoảng thời gian cười đến đau cả cơ hàm, Thẩm An Tình vừa quệt nước mắt, vừa hỏi tiếp: "À, em vẫn muốn thắc mắc một chuyện nữa."


"Sao ngày trước anh lại thích chị cả em thế?" Lần này, thái độ của cô dường như nghiêm túc hơn. Mắt nhìn chằm chằm Phong Khải.


Phong Khải quả thật muốn mình thành người câm luôn cho khoẻ. Cô bạn gái nhỏ của anh toàn hỏi mấy cái vấn đề hóc hiểm, bảo anh phải trả lời thế nào.


Nhưng xét theo vẻ mặt Thẩm An Tình, chắc chắn nếu cô không nghe được câu trả lời thì tuyệt đối chẳng để yên.


"Chị cả em ấy à, vốn là một trong bốn cô gái xinh đẹp nhất trường. Nói đi nói lại, ai mà không thích gái xinh chứ, hồi trước anh cũng giống bọn họ thôi."


"Thế bây giờ thì sao? Bây giờ anh còn thích chị ấy không?" Thẩm An Tình càng lúc càng dí sát vào Phong Khải, tựa như đang thăm dò xem anh có nói dối không.


Nhưng Phong Khải có thể thấy trong mắt cô, thoáng qua chút gì đó giống lo lắng. Anh bật cười, đưa tay búng nhẹ lên trán Thẩm An Tình: "Ngốc quá! Anh mà còn thích Vu An Nhiên thì anh hẹn hò với em tới tận bây giờ làm gì? Nói thật, lúc chúng ta mới bắt đầu, anh cũng chỉ định chơi cho vui thôi. Nhưng mọi chuyện đã khác..."


Phong Khải tựa trán lên trán Thẩm An Tình. Anh khẽ thì thầm bên tai cô: "Tiểu Tình, anh thích em thật rồi!"


(Miêu: Chút cẩu lương ngọt ngào cho buổi sáng cuối tuần nè mọi người, trước khi chúng ta bắt đầu những drama mới.


Ngẫm đi ngẫm lại, ông Dực với ông Trình nên đi xách dép cho anh Khải nhà ta. Yêu là phải nói như thế này mới đúng. Chứ một người hôn xong kêu đừng thích, một người ngủ xong kêu không ghen. 'Mẹ nó' nghe xong cũng tức cái lồng ngực!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK