Ngụy Chính Thần??? Tiêu Ngọc Lan mở to mắt, vội vã lấy tay che miệng lại.
Cái tên này, không phải chính là chủ tịch của tập đoàn Ngụy thị, người đàn ông giàu nhất thế giới mà cô ta mê luyến đó sao? Làm thế nào mà ba và Thẩm Uyển Như lại có quan hệ với hắn?
Trong phòng, Thẩm Uyển Như chẳng khác nào bị người ta bóp chặt cổ họng.
Bà ta mở to hai mắt, luống cuống lên tiếng phủ nhận.
Không...!Làm gì có chuyện đó? Lúc tôi được mang đến trước mặt Ngụy gia, ngài ấy còn không thèm liếc tôi một cái, đã tặng tôi cho ông luôn rồi không phải sao?
Tiêu Chính Nghĩa cười gắn, giọng nói tràn ngập mỉa mai..
Đúng vậy, bà làm người phụ nữ của tôi, nhưng đồng thời cũng là gián điệp mà Thanh Long Bang cài vào.
Nhiệm vụ của bà là mê hoặc Ngụy Chính Thần, đánh cắp cơ mật trong bang, để Thanh Long Bang nghiền ép Hắc Long Bang.
Nhưng mà có ai ngờ một mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một lại bị Ngụy Chính Thần coi như rác rưởi ném tới cho tôi?
Sắc mặt Thẩm Uyển Như lúc đỏ lúc xanh, kí ức lúc đó nhớ lại vẫn làm cho bà ta nam kham, xấu hổ không chịu được.
Trước mắt bao người, tất cả các mỹ nhân bị Ngụy Chính Thần tùy tay phân phối cho luộc hạ, chẳng khác nào một món đồ không có giá trị.
Bà làm sao mà cam lòng gả cho tôi? Chẳng qua là không ai dám làm trái lệnh của hắn mà thôi.
Sau đó trong một bữa tiệc Đông đường chủ tổ chức, bà nhân cơ hội hạ thuốc cho bang chủ, muốn trèo lên giường hắn, bà tưởng tôi không biết hay sao?
Ông...!Ông!!! Thì ra ông đã biết hết tất cả mọi chuyện!
Tiêu Chính Nghĩa căm hận nói tiếp.
Đúng vậy, tôi biết hết tất cả! Thẩm Uyển Như, bản tính của bà đúng là người phụ nữ để tiện lăng loàn, bao nhiêu năm cũng không thay đổi được.
Có lẽ Tiêu Điểm Điềm cũng không phải con gái của tôi, mà chính là con gái của Ngụy Chính Thần!
Tiêu Ngọc Lan đứng ngoài cửa hít một ngụm khí lạnh.
Tay cô ta suýt nữa không giữ nổi điện thoại, bởi vì những gì cô ta vừa nghe thấy thật sự quá chấn động.
Tiêu Điềm Điềm...!Tiêu Điềm Điềm...Là cô ta, người được Ngụy Chính Thần cầu hôn trong bữa tiệc kia.
Vậy mà ba nói, Tiêu Điềm Điềm chính là con gái của hắn? Ngụy Chính Thần có biết không? Bọn họ như vậy không phải là loạn luân hay sao???
Tiêu Chính Nghĩa! Ông đừng có bẻ cong sự thật! Điềm Điềm chính là con gái ruột của ông!
Tiêu Chính Nghĩa không tin, hôm nay nhìn thấy vợ mình qua lại với người đàn ông khác làm ông ta càng chắc chắn tin đồn năm đó là sự thật
Nếu nó không phải con gái của Ngụy Chính Thần, làm sao hắn lại yêu thương Tiêu Điểm Điểm đến thế? Ngay cả cái tên của nó cũng là do hắn đặt cho! Đó phải là đặc quyền của người làm ba như tôi mới đúng!
Nói đến đây, trên mặt Tiêu Chính Nghĩa hiện lên vẻ khuất nhục.
Thẩm Uyển Như, bà không cần che giấu nữa.
Lúc đó bà đã hôn mê nên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi thì vẫn còn nhớ rõ! Cả người bà chỉ quấn một cái chăn, thân thể trần truồng đầy dấu vết dâm loạn, bị đám vệ sĩ áo đen ném xuống trước mặt tôi! Bọn họ còn nói, Ngụy gia cảnh cáo tôi, quản người phụ nữ của mình cho tốt! Cả Hắc Long Bang đều biết Tiêu Chính Nghĩa này bị đội nón xanh! Nếu không phải tôi đang làm gián điệp, không thể để Ngụy Chính Thần nghi ngờ, thì tôi đã giết chết bà ngay lúc đó!
Thẩm Uyển Như không nói được một lời, càng khiến cho người ta cảm thấy là bà ta chột dạ.
Tiêu Chính Nghĩa đã nói thẳng ra như thế, bà ta lấy cái gì để chối cãi đây?
Mười tám năm trước bà đội nón xanh cho tôi, bây giờ bà lại tiếp tục đội nón xanh cho tôi một lần nữa.
Thẩm Uyển Như, lần này tôi phải bóp chết bà
Có vẻ lửa giận trong lòng Tiêu Chính Nghĩa đã hoàn toàn bùng phát.
Ông ta đã từng vì mê luyến sắc đẹp của người phụ nữ này mà bỏ qua cho sai lầm của bà ta.
Nhưng mười tám năm trôi qua, khi sự việc lặp lại một lần nữa, Tiêu Chính Nghĩa không thể chịu đựng sự sỉ nhục này thêm một giây phút nào nữa.
Ư..Ư...Tiêu Chính...!Nghĩa...ông buông tôi ra!! Giết...!giết người rồi...!Cứu tôi với...
Tiêu Ngọc Lan sợ hãi không biết phải làm sao.
Cô ta sợ ba mình mang tội giết người, nhưng cũng không dám xông vào lúc này để cứu Thẩm Uyển Như.
"Choangggg...
Tiêu Chính Nghĩa! Ông đừng có trách tôi! Là ông muốn giết tôi trước
Theo một tiếng vỡ tan, Thẩm Uyển Như hốt hoảng tông cửa chạy ra ngoài.
Tiêu Ngọc Lan đang trốn sau cánh cửa bị đập mạnh một cái vào trán đau điếng.
Cô ta cố nén cơn đau, vội vã chạy vào xem xét tình hình.
Chỉ thấy Tiêu Chính Nghĩa ngã vật xuống sàn, sau đầu chảy đầy máu tươi, mảnh vỡ của chiếc bình sứ tung tóe trên đất.
Ball! Ball! Ba có sao không ba ơi???
Tiêu Ngọc Lan sợ hãi gọi xe cứu thương, mà ở phía bên kia, Thẩm Uyển Như đã bỏ trốn từ lâu.
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay Tiêu Ngọc Lan nắm chặt lấy điện thoại.
Nhớ đến cuộc đối thoại mà cô ta ghi âm được, trái tim trong ngực lại nhảy lên thình thịch.
Lời của Tiêu Chính Nghĩa có phải sự thật hay không, tại sao Thẩm Uyển Như lại không hề giải thích? Tiêu Ngọc Lan nghĩ đến Tiêu Điềm Điềm, không ngờ người mà cô ta ghen ghét lại chính là em gái cùng cha khác mẹ
Nếu như...Ngụy Chính Thần thật sự là cha ruột của Tiêu Điềm Điềm thì sao? Như vậy thì hai người họ chính là loạn luân! Bí mật này tuyệt đối có thể dùng để uy hiếp Tiêu Điềm Điềm
Tiêu Ngọc Lan kích động năm chặt hai tay, suy nghĩ xem tiếp theo mình phải làm gì.
Giá mà mình có thể thay thế vị trí của Tiêu Điểm Điềm thì tốt biết mấy! Một đứa con gái lại yêu chính cha ruột của mình, thật là ghê tởm!
Cô ta nhất định...nhất định phải phanh phui sự thật này, sau đó chia rẽ Tiêu Điềm Điềm và Ngụy Chính Thần.
Người đàn ông giàu nhất thế giới, lại tuấn mỹ như thần ấy, nhất định phải là của cô ta!.
Danh Sách Chương: