• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hiên nhanh chân nhanh tay đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Mục Xán trực ca hơn 24 tiếng sáng sớm mới về nhà đang ngủ rất say, hắn lần mò tiến vào ổ chăn ôm Mục Xán, tiến về phía trước, đem mặt mình dán vào cổ cậu.

Mục Xán trong mơ mơ màng màng trở mình một cái, có lẽ là cảm thấy rất thoải mái, vô thức mà cọ cọ lên mặt hắn.

Lục Hiên ngầng đầu hôn lên trán cậu, “Tiểu Xán, ta đánh thức ngươi sao?”

“Ân.” Mục Xán lẩm bẩm một câu, vươn tay chân cuốn lấy hắn, giống như con mèo meo meo cuộn vào ngực hắn, Lục Hiên gập tay xoa đầu cậu, “Ngủ đi, ta ngủ cùng ngươi.”

Mục Xán híp mắt bắt lấy đồng hồ trên cổ tay hắn nhìn một cái, nghi hoặc nói: “Ngươi sao sớm như vậy đã trở về? Hôm nay không đi làm?”

Lục Hiên đang hạ từng cái hôn lên mặt cậu, “Không có biện pháp a, ai kêu ngày nghỉ của bác sĩ không giống người thường như thế, ta chỉ rất nỗ lực phối hợp mà thôi.”

Mục Xán ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, “Lão bản cũng trốn làm, không sợ nhân viên học theo sao?”

Lục Hiên đẩy tóc mái bên tai cậu, dán vào cậu, cùng cậu trán chạm trán, bốn mắt nhìn nhau, hai bên trong mắt thâm tình nhìn nhau chăm chú, “Chính bởi vì là lão bản mới có đặc quyền trốn làm.”

“Lấy việc công làm việc tư.”

“Ha ha.” Lục Hiên cười hôn cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói,“Tiểu Xán, ngày mai mẹ ta xuất viện, theo ta cùng đi đón nàng.”

“…..” Mục Xán buồn bực ở trong chăn không nói lời nào.

“Nàng cùng ba ba đã đặt vé máy bay ngày kia bay về Mĩ rồi.”

“Thực sự?” Nghe nói như thế, cơn buồn ngủ của Mục Xán thoáng cái liền bay, “Bọn họ muốn trở về?”

Lục Hiên kéo cái trán của cậu ra hôn một cái, “Đương nhiên, này còn có thể giả.”

“Đây…..đại biểu cho cái gì?” Mục Xán hồ nghi mà nhìn hắn.

Lục Hiên trong mắt tràn đầy tiếu ý, sâu sắc mà nhìn vào tâm linh cậu, “Ngươi nói đi?”

Bị thâm tình mà nhìn chằm chằm như thế, khuôn mặt Mục Xán thoáng cái đỏ, nhưng vẫn nỗ lực giả bộ trấn định: “Bởi vì công việc của ba ngươi bận quá?”

“Tiểu Xán……Ngươi là cố tình giả ngu sao…..” Lục Hiên hô hấp trở nên nặng nhọc, nhiệt độ trong ổ chăn bỗng chốc tăng lên, nụ hôn dịu nhẹ đảo qua vành tai cậu, gương mặt, đôi mắt, chóp mũi cậu, cuối cùng in lên cánh môi hôn bao nhiêu cũng không đủ kia.

Mục Xán nhắm hai mắt lại, lông mi cũng run rẩy, như là cánh bướm. Cậu tựa hồ vĩnh viễn đều không học được nhiệt tình mà tiếp nhận, nhưng loại thẹn thùng vì dục vọng bị kìm nén này lại càng có thể khiến máu Lục Hiên bốc cháy, hắn quả thực không có biện pháp kiềm chế thêm một giây nào nữa, đống quần áo rơi lả tả dưới chân giường……

“Leng keng! Leng keng! Leng keng!” Chính vào lúc này chuông cửa vang lên, trong phòng an tĩnh vô cùng rõ ràng.

Lục Hiên “vù vù” một cái nắm chăn qua, đem hai người toàn bộ cuốn trong cái ***g, ngăn cách tiếng chuông cửa khiến người ta cảm thấy ầm ĩ, tiếp tục thân thiết.

Mục Xán mở mắt đẩy hắn, “Hình như chuông cửa vang đó.”

“Mặc kệ nó.” Lục Hiên nhíu mày nói một câu, quả quyết mà che lại môi cậu, tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt còn chưa xong.

Chơi trò gì đó, lúc này còn nhấn chuông cửa? Trời mới để ý ngươi!

Giây tiếp theo, điện thoại di động bị ném ở đầu giường bỗng nhiên đổ chuông, gần như khiến người ta tức nổ da đầu, Lục Hiên một tay đè lại Mục Xán đang chộn rộn, một tay bắt lấy một cái gối hướng nơi phát ra tiếng kêu ném qua. Thật vất vả tiếng chuông cuối cùng hết kêu, nhưng chưa tới hai giây lại bền bỉ mà vang lên.

Mục Xán đã bị quấy rối mà hứng thú toàn bộ đều mất hết thật vất vả từ trong gông cùm của Lục Hiên giãy ra: “Gọi gấp gáp như thế, nói không chừng là việc gấp, tiếp một chút đi.”

Nói xong xoay người đi cầm lên di động trên tấm thảm đầu giường, Lục Hiên vùi đầu ở một bên giường, quả thực là muốn điên rồi.

Mục Xán cầm di động đẩy hắn: “Là Sở Vũ.”

Lục Hiên vô cùng phẫn uất mà tiếp lấy di động, tức giận hỏi:“Làm gì đó?”

“Lục Hiên ngươi ở đâu đấy? Gọi ngươi mấy cú cũng không tiếp, có việc muốn nói với ngươi. “ Thanh âm đầu bên kia nghe lên cũng rất không hòa nhã.

“Hiện tại không rảnh, hôm khác hẵng bàn, chào.” Nói xong định cúp máy.

“Ai ai ——đừng đừng——ta thật sự có chuyện nói với ngươi.”

Lục Hiên nghiến răng nghiến lợi mà nói: ”Chuyện gì ngươi cũng không nên chọn lúc này để nói?”

Đầu bên kia tạm dừng một chút, không xác định hỏi: “Ta nói……các ngươi sẽ không phải là đang……ban ngày ban mặt tuyên ***?”

“Cút!”

“Được rồi được rồi, thật sự là có chuyện muốn nói, ở đâu đó? Ta thấy xe ngươi ở dưới a, không ở trong nhà?”

Lục Hiên hít sâu một hơi, “Chờ.” Nói xong kiên quyết cúp điện thoại, xốc chăn lên mặc quần áo ra mở cửa, sắc mặt kia, quả thực là như đáy nồi.

“Ngươi phải ra ngoài?” Mục Xán ở trong chăn ngẩng đầu hỏi hắn.

“Không, khách không mời mà tới, ta đi nghe chút xem hắn có cái cao kiến gì.” Giọng điệu vẫn là rầu rĩ, nhưng một lát sau, lại quay đầu vứt cho Mục Xán một ánh mắt quyến rũ, thanh âm trở nên ma mị mà nói, “Tiểu Xán ngươi trước hảo hảo ngủ một giấc, đợi lát nữa ta trở lại thỏa mãn ngươi….” Đang nói chưa xong đã bị một cái gối từ đối diện phi tới cắt đứt.

Cửa mở, Sở Vũ một thân đồng phục phẳng phiu, quan sát Lục Hiên từ trên xuống dưới tóc tai, quần áo có hơi mất trật tự một phen, vuốt cằm giật mình nói: “Không thể nào, thật đúng là bị ta đoán trúng rồi? Ngại quá! Ngại quá……Ta sai rồi! Ta sai rồi!” (L: bạn Sở Vũ thật phăn nỳ)

Lục Hiên không nói gì mà lắc đầu, không thèm để ý tới hắn đi tới sô pha.

Sở Vũ theo sát vào cửa cởi áo khoác dính tuyết quen thuộc treo lên móc áo ở cửa, ngồi vào sô pha trong phòng khách, hệ thống sưởi trong phòng khiến tế bào cả người hắn đều sống lại, thực sự là thoải mái.

Lục Hiên ôm ngực ngồi đối diện hắn, sắc mặt bất thiện mà nhìn hắn, không nói câu nào. Cho dù là ai gặp phải cái loại chuyện quấy rối này đều khó chịu, hắn đây là phản ứng bình thường.

“Có chuyện gì lo lắng không yên như thế đến tìm ta? Ngươi hôm nay không đi làm?”

Sở Vũ tự nhiên mà từ trên bàn trà rót cho mình một chén trà nóng, sau khi uống một ngụm mới nói: “Hôm nay ta được nghỉ. Được rồi, còn nhớ rõ tình huống gặp được ta ở nhà Diệp lão sư ngày đó không?”

Lục Hiên hơi nhướng mi, bày ra một vẻ chăm chú lắng nghe.

Sở Vũ mạnh mẽ quăng tiếp một trái bom: “Nói cho ngươi đi, Diệp lão sư là tiểu thúc ruột của ta.” (L: tiểu thúc aka chú nhỏ).

“Cái gì?!” Lục Hiên thực sự bất ngờ, “Trước kia không hề nghe ngươi đề cập đến a, huống hồ ngươi họ Sở, hắn họ Diệp….”

Sở Vũ không nói lời nào, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một hồi, Lục Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, không chắc chắn hỏi: “Không thể nào, đã đổi lại họ? Hắn lúc đầu tên là gì?”

“Sở Hiên.” Sở Vũ tiếp tục quăng một quả bom nữa.

“Sở….Hiên?” Lục Hiên nhăn mày lại, tim đột nhiên hẫng một cái.

Hiên —– vậy mà lại là Hiên! Đây là nguồn gốc cái tên của hắn sao?

Thì ra phụ thân mặc dù đã vứt bỏ hắn, nhưng vẫn không quên được hắn, mà mẫu thân, lại sống dưới loại áp lực gì cơ chứ? Hắn cười khổ một tiếng, vừa có chút thương phụ thân, lại có điểm đau xót mẫu thân.

Có lẽ đây là nguyên nhân mẫu thân lại phản cảm chuyện hắn và Mục Xán đi.

“Hơn hai mươi năm trước bởi vì chuyện cùng Lục thúc thúc —— cũng chính là ba ngươi, tiểu thúc cùng gia đình đoạn tuyệt quan hệ. Có lẽ là quá tức giận, trong nhà vẫn luôn cố gắng lảng tránh sự tồn tại của hắn, ta trước kia cũng không biết còn có một tiểu thúc như thế, mãi cho đến sau khi trở lại Bắc Kinh học đại học, mới loáng thoáng nghe được chút ít.”

“Sau đó thì sao?”

“Lão gia tử xuất thân quân nhân, tính cách vô cùng cứng rắn, vẫn không mở lời, cho nên nhiều năm như vậy tiểu thúc hắn vẫn chưa từng bước qua cửa nhà, chỉ thỉnh thoảng gặp tiểu cô và bà nội ta. Nhưng mà hai năm gần đây thân thể lão gia tử không tốt nữa, ngoài miệng mặc dù vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng đã rất nhớ tiểu nhi tử từ bé đã thương yêu nhất này rồi, cho nên sau đó, ngươi đã biết.”

“Nói cách khác lần trước ở nhà hắn các ngươi đang làm công tác tư tưởng cho hắn, bảo hắn nhận tội với ông nội ngươi?”

“Đúng, cũng không phải.” Sở Vũ trầm ngâm trong chốc lát,nói, “Cái này ta phải nói thế nào đây, thực ra chủ yếu chính là bởi vì tin tức Lục thúc tới Bắc Kinh lão gia tử đã biết rồi…..”

Lục Hiên không nói lời nào, chỉ nghe mà thôi.

“Có lẽ hỏi như vậy rất không lễ phép, nhưng mà ta vẫn muốn hỏi một chút, tình cảm giữa Lục thúc và a di có tốt không…..”

Lục Hiên làm một cái thủ thế ngừng, “Ngươi hôm nay tới hẳn sẽ không phải là muốn hỏi ta hai người bọn họ có phải là định nối lại tình xưa đấy chứ? Gia gia ngươi hẳn là sẽ không đột nhiên tiến bộ thông suốt đến mức muốn thành toàn cho hai người bọn họ chứ?”

Sở Vũ cười: “Làm sao có khả năng, chỉ là ba ta mấy người bọn họ tò mò muốn hỏi một chút, dù sao tiểu thúc vẫn luôn độc thân……Ngươi biết, hắn đã đợi Lục thúc nửa đời người…….Ngươi nghĩ bọn họ vẫn còn khả năng sao?”

Lục Hiên hơi nheo lại con mắt, một tia sắc bén không dễ phát giác lộ ra: “Ngươi muốn ta trả lời thế nào?”

Sở Vũ cười tự giễu: “Xin lỗi, ta không nên hỏi ngươi.”

Lục Hiên nhún nhún vai, nói: “Thực ra ngươi nói với ta những thứ này cũng không giải quyết được vấn đề gì, chuyện của bậc cha chú chúng ta là vãn bối không có biện pháp nhúng tay vào.”

Dừng một chút lại nói, “Được rồi, ngày kia ba ta và mẹ ta sẽ quay về Mĩ, cho nên…. mặc kệ nhà các ngươi hiện tại nghĩ như thế nào, cũng không muốn biết nữa.”

“A? Lục thúc thúc nhanh như vậy liền quay về Mĩ?”

Lục Hiên cho một câu trả lời khẳng định.

“Ai.” Sở Vũ day day mi, thở dài, một vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không tiếp tục nói đến cái chủ đề này nữa, chỉ vỗ nhẹ vai Lục Hiên một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK