Lần đầu tiên Cố Thanh Trì nếm trải mùi vị được người nhà coi trọng, tâm trạng đặc biệt tốt.
Thẩm Hòa Phong cực lực mời Tống Úc qua chơi, nhưng đợt này Tống Úc thường xuyên xin nghỉ, làm trễ nải không ít công việc, cuối tuần cũng không thể không tăng ca đẩy nhanh tốc độ, còn phải đem bản thảo phương án thiết kế đến cho khách hàng xem, không có cách nào đi cùng.
Chỉ có thể tủi thân nhìn Cố Thanh Trì, lòng chua xót giống như con nít bị giam ở nhà làm bài tập nhìn trẻ con những nhà xung quanh đều đang đá bóng dưới sân.
“Dù sao cuối tuần còn có ngày nghỉ, có rất nhiều cơ hội, em đi trước tìm đường giúp anh, có ăn ngon chơi vui lần sau lại dẫn anh đi.” Cố Thanh Trì thay quần áo xong, sờ lên đầu Tống Úc.
“Vậy buổi tối lúc nào em về.” Tống Úc bám khung cửa lưu luyến không rời, nếu không phải bố của Cố Thanh Trì ở đây, anh ước gì có thể bổ nhào qua treo trên người Cố Thanh Trì không cho hắn đi.
“Ăn cơm tối xong sẽ về ngay lập tức, anh nhớ em thì gửi Wechat cho em…” Sau khi Cố Thanh Trì buột miệng nói ra lập tức nhận ra không đúng, chột dạ liếc bố một cái.
Cũng may Thẩm Hòa Phong tựa như cũng không hề để ý trong lời nói này lộ ra tình cảm nồng đậm, đứng ở bên cạnh cười cười không nói gì.
“Được.” Tống Úc thừa dịp Thẩm Hòa Phong xoay người nhấn nút thang máy vội vàng tặng nụ hôn gió cho Cố Thanh Trì.
“Bái bai.” Cố Thanh Trì trong thang máy lắc lắc điện thoại.
Tống Úc xỏ dép lê nhanh chóng lao tới ban công, nằm nhoài trên lan can, đợi hai người họ ra khỏi cổng lớn.
Ban công là kiểu lộ thiên, không có bất kỳ kính chắn gì, sinh ra nhiệt độ to lớn với phòng khách khiến anh cóng đến nỗi run bắn lên.
Tống Úc quấn chặt áo ngủ, vẫn hắt xì một cái.
Cố Thanh Trì vừa ra khỏi cửa, quả nhiên ngẩng đầu liếc nhìn, Tống Úc ở tầng bảy, khoảng xách xa tới nỗi ngay cả mặt đối phương cũng không nhìn rõ, hai người lại vẫn ăn ý vẫy vẫy tay.
Tống Úc toét miệng cười hì hì ngây ngô, đưa mắt nhìn theo mãi cho đến khi hai người vào trong xe không nhìn thấy bóng dáng nữa.
“Quan hệ với Tiểu Úc rất tốt,” Thẩm Hòa Phong cười ôn hòa, “Hai con quen biết từ lâu rồi à?”
“Cũng không phải, chỉ Tết năm nay mới quen nhau, bởi vì một số chuyện lộn xộn, thường xuyên liên lạc nên thân.” Ngón trỏ của Cố Thanh Trì gãi hai cái lên đồ trang trí rũ xuống trên quần áo.
“Có người bạn như thế rất tốt, hồi bố còn đi học cũng có mấy anh em rất tốt, đến bây giờ còn thường xuyên hẹn nhau ra ngoài đi du lịch gì đó, bước vào xã hội càng lâu, lại càng thấy tình cảm không dính líu đến lợi ích này rất đáng trân trọng.” Thẩm Hòa Phong thở dài một cái ngắn ngủi.
“Anh ấy không chỉ là bạn của con, cũng là người nhà của con,” Cố Thanh Trì quay đầu, nhìn Thẩm Hòa Phong, “Nếu tương lai con về Dự Thành làm việc, con có thể tiếp tục thuê phòng ở bên ngoài với anh ấy không?”
Thẩm Hòa Phong cởi mở cười một tiếng, “Đương nhiên là có thể, kể cả tương lai con làm nghề gì, đều do con quyết định, nếu không có hứng thú với ngành trang sức cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân, con đến thế giới này đi một lần đã đủ vất vả rồi, đừng có áp lực quá lớn, làm chuyện con thích là được, bố luôn ủng hộ con về kinh tế và tinh thần.”
Cố Thanh Trì cảm động đến độ chóp mũi cay cay, cúi đầu xuống, “Chưa bao giờ có ai nói những lời như thế với con.” Hắn cảm thấy bố mẹ mình quả thực là bố mẹ tốt nhất trên thế giới.
“Bố cũng chưa từng nói với ai như vậy.” Thẩm Hòa Phong thừa dịp đợi đèn đỏ, xoa xoa đầu Cố Thanh Trì, “Cảm ơn con đã cho bố có cơ hội thử làm một người bố tốt.”
Nước mắt Cố Thanh Trì không kiềm chế nổi mà tràn mi.
“Thật ra có lúc nghĩ lại, rất nhiều chuyện có lẽ đã là mệnh trung chú định rồi, ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, gặp được một người nào đó, người đó sẽ dẫn theo con ra khỏi mù mịt, giống như năm đó bố gặp được mẹ con…”
Thẩm Hòa Phong nhớ lại chuyện cũ năm đó, khóe miệng cũng không tự giác cong lên.
“Khi đó bố vẫn là tuổi trẻ lỗ mãng, suốt ngày không lo học hành, chỉ biết trốn học ra ngoài chơi. Lúc đó mẹ con chuyển đến trường của bố, lần đầu tiên bố nhìn thấy mẹ đã cảm thán, sao có thể có con bé duyên dáng như thế… Lúc đó bố cao, ngồi ở hàng cuối cùng cạnh thùng rác, vóc dáng cô ấy cũng cao, giáo viên đã sắp xếp cho bố mẹ ngồi cùng nhau.”
Thẩm Hòa Phong cười thở dài một tiếng, “Nhớ khoảnh khắc năm đó khi cô ấy bước đến ngồi bên cạnh bố, trái tim bố, thịch thịch thịch, về sau trong lớp bố có rất nhiều người viết thư tình cho cô ấy.”
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Vậy bố có viết cho mẹ không?”
“Thích của bố không giống bình thường, bố không viết, bố kéo bím tóc cô ấy, suốt ngày trên đùa cô ấy, mẹ con giận quá thì động thủ đánh bố, năm tay nhỏ kia vung lên người bố đều mềm nhũn.” Mắt Thẩm Hòa Phong rất to, nhưng lúc này cười đã cong thành một đường nhỏ.
“Vậy sau đó thì sao?” Cố Thanh Trì tò mò hỏi.
“Sau đó bố không nỡ trốn học, trừ đi nhà vệ sinh ra, cô ấy đi đâu bố gần như theo tới đó, mặt dày mày dạn hỏi bài cô ấy, thành tích tiến bộ vượt bậc, ngay cả bố của cố cũng cảm thấy không thể tin nổi. Sau khi tốt nghiệp cấp hai thì ít liên lạc, bởi vì bố mẹ không học cùng trường, nhưng bố biết nhà cô ấy, vừa được nghỉ hè đã hẹn cô ấy cùng làm bài tập, mang thức ăn cho cô ấy.” Thẩm Hòa Phong nói, “Lúc bố mẹ cô ấy trêu nói là sau này có muốn cưới cô ấy không, mặt cô ấy đỏ bừng lên.”
Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên cười to, “Tốt quá ạ! Bố mẹ đã quen nhau nhiều năm đến vậy…”
“Đúng rồi, cho nên bố luôn cảm thấy rất nhiều chuyện là do số phận đã sắp đặt, cho dù là tình bạn, tình yêu hoặc tình thân, cũng có thể là tình nghĩa thầy trò, thậm chí là người xa lạ chỉ gặp mặt một lần, cũng có thể sẽ thay đổi con tại một chớp mắt nào đó trong cuộc đời con, người đó khiến nội tâm con trở nên mềm mại, khiến con muốn trở thành một người tốt hơn.”
Cố Thanh Trì sững sờ thật lâu, nhìn nhau với Thẩm Hòa Phong cười một tiếng.
Hai người trò chuyện suốt dọc dường, cảm giác lái chưa lâu đã đến nhà, con Labrador Thẩm Hòa Phong nuôi nghe thấy âm thanh, xông ra cửa sân, không ngừng sủa về phía xe.
“Sợ chó không?” Thẩm Hòa Phong dừng xe xong hỏi con trai.
“Không sợ.” Tuy nói vậy, Cố Thanh Trì vẫn bị hình thể của con Labrador dọa sợ, “Nó cắn người không bố?”
“Cho tới nay vẫn chưa từng cắn ai,” Thẩm Hòa Phong chỉ vào Cố Thanh Trì nói, vỗ vỗ đầu con chó sau lưng, “Nhị Bảo đi, gọi anh hai.”
Nhị Bảo giống như nghe hiểu tiếng người, bổ nhào qua ôm lấy eo Cố Thanh Trì, ngẩng đầu lên sủa gâu gâu hai tiếng.
Cố Thanh Trì thử sờ lên trán nó, Nhị Bảo lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay hắn.
“Ngoan quá,” Cố Thanh Trì gãi gãi cằm Nhị Bảo, “Nó là Nhị Bảo, vậy Đại Bảo đâu?”
“Đại Bảo chính là con đấy,” Thẩm Hòa Phong cười khóa xe, “Vào trong tham quan nhà con đi, còn có phòng nhỏ của con nữa.”
Cố Thanh Trì kinh ngạc nói: “Con còn có phòng ạ?”
“Đương nhiên rồi, con vẫn luôn là một phần của gia đình, quần áo nhỏ con mặc lúc vừa ra đời mẹ đã giữ lại cho con hết đấy.” Thẩm Hòa Phong vừa đi vừa nói.
Uông Mộ Hoa nghe tiếng xuống lầu nhìn thấy Cố Thanh Trì lập tức mặt mày hớn hở, “Về rồi à con!”
“Vâng.” Lồng ngực Cố Thanh Trì ấm áp, thời tiết không độ cũng không cảm thấy rét lạnh.
Nhà Cố Thanh Trì là biệt thự nhỏ kiểu duplex, dưới tầng là nhà ăn phòng bếp và phòng khách, trên tầng là phòng ngủ và phòng sách, công việc ngày thường hai vợ chồng đều cần một không gian độc lập yên tĩnh, cho nên chỉ riêng phòng sách đã làm hai gian riêng, phòng khách dưới tầng cũng làm hai giá sách chạm rỗng to đùng.
Cố Thanh Trì vừa vào cửa, những nơi ánh mắt nhìn tới đều là sách báo, sách giáo khoa và bài thi.
“Giống như tiệm sách ấy…” Cố Thanh Trì không nhịn được cảm thán.
“Bố con thường xuyên ra ngoài du lịch mua sắm, có một vài sách báo địa phương, mua về giữ làm kỷ niệm.”
“À…” Cố Thanh Trì gật mạnh đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim đề tài trộm mộ xem cùng Tống Úc quãng thời gian trước.
Bán trang sức cũng phải ra ngoài mua sắm à? Mua sắm như nào? Giống như thám hiểm ư?
Cố Thanh Trì bỗng nhiên sinh ra hứng thú say mê với nghề này.
“Bình thường con thích đọc sách không?” Thẩm Hòa Phong ôm lấy bả vai hắn.
Cố Thanh Trì nói: “Thích, nhưng con còn chưa tốt nghiệp cấp hai, không biết nhiều chữ lắm.”
“Biết tra từ điển là được rồi, chỉ cần con thích thì hãy kiên trì,” Uông Mộ Hoan cười nói, “Thật ra quyển sách con đọc khi hai mươi tuổi, và quyển sách con đọc khi ba mươi tuổi, những điều hiểu được sẽ khác nhau, mỗi giai đoạn trong cuộc đời, đều đang trưởng thành, đọc có thể là sở thích cả đời của con, mãi mãi cũng sẽ không muộn.”
Cố Thanh Trì gật mạnh đầu như mặt trời chân lí chói qua tim.
Uông Mộ Hoan dẫn Cố Thanh Trì lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra, hắn bị giật mình.
Trong căn phòng để một chiếc giường trẻ em màu gỗ không lớn không nhỏ, tầng dưới của giường là bàn học, trên bàn còn bày mấy tập tranh cũ ngoài bìa đã phai màu.
Trên giường phủ một tấm ga giường màu xanh đậm họa tiết chó mèo, vừa nhìn chính là kiểu dáng trẻ con thích.
Bên cạnh chiếc giường trẻ em còn có một cái nôi gỗ, đầu giường treo rất nhiều đồ chơi nhỏ, trống lắc, ngựa gỗ nhỏ, quạt gió, búp bê nhỏ.
Hốc mắt Cố Thanh Trì thoáng cái đỏ lên, hắn đi từng bước một, vô cùng khó khăn đi đến bên cạnh giường nhỏ của mình, vỗ nhẹ ga giường màu xanh đậm, lại lung lay trống lắc trước giường.
“Tùng tùng tùng tùng…”
Lồng ngực hắn lập tức trào lên đau khổ khó nói nên lời.
Hắn biết những năm này bố mẹ sẽ nhớ hắn, nghĩ đến hắn, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng họ lại còn giữ lại những vật này, ngay khoảnh khắc này, những nhớ nhung, đau thương kia đều trở nên cụ thể hóa.
Hắn dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ bố mẹ giữ những vật này, khóc không thành tiếng, cực kỳ đau buồn.
Mà bản thân lại ở một góc khác của thế giới, không hay biết gì mà gọi một người khác là bố.
Tống Úc ngồi trước bàn sách phiền muộn sửa bản thảo thiết kế, yêu cầu của khách hàng ngày càng biến thái, sau lần thứ sáu cho ra phương án thiết kế lại đề xuất ý tưởng mới.
“Tôi nghĩ thế này, bồn tắm lớn vẫn phải có, mùa đông muốn ngâm tắm, nhỏ một chút cũng không sao, còn có phòng tắm và phòng ngủ tốt nhất phải làm thông cho tôi, bằng không thì đi vệ sinh không tiện.”
Anh thậm chí muốn nói, nếu không trực tiếp đổi tủ đầu giường của anh thành bồn cầu có được không hả!
Tống Úc bứt tóc thở dài, ban đầu định bụng chuẩn bị phương án xong sẽ lén lút lái xe đến Dự Thành cho Cố Thanh Trì một niềm vui bất ngờ, bây giờ xem chừng là không thể nào.
Khách hàng lại là kẻ khác người điển hình.
Nếu khách hàng trên thế giới đều có thể nói rõ ràng toàn bộ ý nghĩ của họ trong một lần duy nhất anh bằng lòng tăng thêm… 100 gam.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thấy có tin nhắn của Cố Thanh Trì, mắt mới sáng lên lần nữa.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Em đã thấy căn phòng em từng ở hồi nhỏ rồi.
Bên dưới kèm theo một đoạn video ngắn bảy giây, góc quay có lẽ là cửa phòng ngủ, vòng quanh căn phòng một vòng.
Tống Úc phát lại nhiều lần mới xem như thấy rõ hết các chi tiết trong phòng.
Một con cá tài hoa hơn người: Bố mẹ em thật sự yêu em mà.
Tống Úc cũng hơi ao ước.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: /Rơi lệ / rơi lệ / rơi lệ
Một con cá tài hoa hơn người: Sờ đầu một cái.gif, anh cũng yêu em.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: gấu ôm.jpg
Lúc đến cục cảnh sát điền thông tin đăng ký hộ khẩu, Cố Thanh Trì mới biết được ban đầu mình tên là Thẩm Lâm, chẳng qua cuối cùng hắn vẫn điền Thanh Trì trong cột tên.
Bỗng nhiên phải sửa họ Thẩm, cũng không quen lắm, nhưng Tống Úc cũng nói không sao cả, dù sao đều gọi là vợ.
“Gì mà vợ, tối qua trên giường anh không gọi như thế.” Cố Thanh Trì tận dụng thời gian bố đi vệ sinh, nhỏ giọng nói.
“Đúng rồi, cũng bởi vì trên giường anh gọi em là chồng, cho nên bình thường ở bên ngoài em phải gọi anh là chồng.” Tống Úc nghiêng người dựa vào ghế, chẳng biết xấu hổ tranh luận với hắn.
“Tại sao?” Cố Thanh Trì hoàn toàn không thể hiểu được logic quỷ của anh.
“Tại sao cái gì, anh không cần mặt mũi à?” Tống Úc cất cao giọng.
“Vậy em không cần mặt mũi chắc?” Cố Thanh Trì ra khỏi cục cảnh sát, cũng không tự giác kéo cao giọng.
“Em đã ở bên trên rồi em còn cần mặt mũi gì nữa!” Tống Úc thở hồng hộc “hừ” một tiếng.
“Được thôi.” Cố Thanh Trì lập tức chịu thua, bo bo màn hình hai cái, “Yêu anh!”