Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Thẩm Kiệt đã trở nên hoảng hối, hắn vội vàng nói. "Trưởng tỷ, đệ tuyệt đối không hai lòng với tỷ và bệ hạ! Đệ bị người khác lừa gạt nhưng trong lòng đệ chưa bao giờ có nửa phần suy nghĩ hại tỷ và bệ hạ! Đệ chỉ muốn tốt cho trưởng tỷ, sợ trưởng tỷ bị Trần Chiêu lừa gạt mà thôi, nhưng bây giờ tỷ thật sự biết lỗi rồi!" Nói rồi, hắn lấy con dao găm mang theo bên mình ra đưa cho nàng. "Trưởng tỷ, đệ thật lòng thật dạ với tỷ, dù bây giờ tỷ có giết đệ đệ cũng sẽ không oán hận! Là đệ hồ đồ, là đệ không nên lừa gạt tỷ, trưởng tỷ muốn chém muốn giết muốn róc thịt đệ, đệ đều chịu!" Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, duỗi cổ ra mặc nàng muốn chém muốn giết hay là róc thịt.
Triệu Chân đặt con dao găm lên bàn, thở dài. "Tử Trừng, nếu ta không tin đệ chỉ là bị người ta lừa gạt, ta sẽ giết đệ ngay lập tức mà không nhiều lời, ta không giết đệ là cho đệ một cơ hội nữa, nếu đệ không biết quý trọng thì tình tỷ đệ của chúng ta cũng chấm dứt tại đây."
Thẩm Kiệt mở mắt, vội vàng cầm tay nàng, nói. "Trưởng tỷ, đệ thật sự biết lỗi rồi, sau này Tử Trừng sẽ không bao giờ dám như vậy nữa! Sau này có chuyện gì Tử Trừng cũng sẽ bàn bạc trước với trưởng tỷ, cũng không dám...tự quyết định nữa!"
Triệu Chân kéo hắn đứng dậy rồi bảo hắn ngồi xuống ghế. "Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ai đã lôi kéo đệ? Lập mưu giúp đệ?"
Vẻ mặt Thẩm Kiệt trở nên nặng nề, nói. "Là Dự Ninh Vương thế tử, quyền thần ở khắp nơi trong kinh, kết bè kéo phái là điều đương nhiên, nếu như chỉ dựa vào sức của bản thân bước đi sẽ rất khó khăn, ban đầu đệ chỉ nghĩ rằng hắn ta muốn có một chỗ đứng trong kinh thành, lôi kéo nhân mạch nên mới kết liên minh với đệ, nhưng không ngờ hắn lại có tham vọng như vậy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải Thẩm Kiệt nói, Triệu Chân cũng thật sự không ngờ lại là Dự Ninh Vương thế tử, sau khi vào kinh, Dự Ninh Vương thế tử vẫn luôn an phận thủ thường, im hơi lặng tiếng, cũng không thấy người đi qua đi vào đi ra trong phủ, nhưng không ngờ lại bí mật liên minh với Thẩm Kiệt, có thể thấy được hắn ta thủ đoạn cao minh, nếu nói hắn có tham vọng thật sự là không ai tin.
Triệu Chân trầm ngâm một lát, hỏi. "Trừ đệ ra, Dự Ninh Vương thế tử còn những đồng minh khác không, ví dụ như...Tần gia?"
Thẩm Kiệt nghe vậy lắc đầu. "Theo đệ biết, trừ đệ ra thì không có ai cả, nhưng đệ cũng không đảm bảo được hắn ta có ngầm tạo quan hệ với người khác hay không, còn Tần gia...từ sau khi đệ hồi kinh thì ít khi gặp người của Tần gia, càng không để ý tới quan hệ của Tần gia và Dự Ninh Vương thế tử." Hắn nói xong vẻ mặt chợt thay đổi. "Trưởng tỷ, Tần gia có gì không ổn sao?"
Triệu Chân luôn cảm thấy chuyện lần này có liên quan tới Tần gia, nhưng lại không có chứng cứ, xem ra chỉ có dụ địch vào sâu mới điều tra được.
"Ta vẫn chưa rõ, chỉ là có chút nghi ngờ." Nói rồi, nàng nghiêm túc nhìn Thẩm Kiệt. "Tử Trừng, có cơ hội để bù đắp, đệ có muốn không?"

Đương nhiên Thẩm Kiệt đồng ý không chút nghĩ suy. "Xin trưởng tỷ nói."
Triệu Chân nói. "Ta muốn đệ tiếp tục lui tới với Dự Ninh Vương thế tử."
Đương nhiên Thẩm Kiệt hiểu được ý của nàng. "Trưởng tỷ muốn đệ nội ứng ngoại hợp sao?"
Triệu Chân gật đầu, hỏi hắn. "Bây giờ Dự Ninh Vương thế tử không biết thân phận thật của ta và quan hệ của ta với Trần Chiêu đúng không?"
Thẩm Kiệt vội vàng gật đầu. "Sao đệ có thể bán đứng trưởng tỷ? Mặc dù kết liên minh nhưng đệ không nói tất cả mọi chuyện cho hắn ta, cũng không tin tưởng hắn ta hoàn toàn, mặc dù ta hồ đồ chốc lát nhưng cũng không phải là kẻ không có đầu óc."
Triệu Chân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nếu như Thẩm Kiệt nói hết mọi chuyện với Dự Ninh Vương thế tử, vậy hắn chắc chắn sẽ không cứu nàng.
Nàng nghĩ một lát, nói. "Vậy thì, đệ nói với hắn ta đã cắt đứt quan hệ với Trần Chiêu, còn về phần bệ hạ, đệ cứ nói sau khi bệ hạ đón ta tiến cung sẽ đối xử lịch sự, không xem ta như phi tần."
Ai ngờ Thẩm Kiệt nghe xong, ngạc nhiên nói. "Bệ hạ chuẩn bị đưa trưởng tỷ tiến cung?"
Triệu Chân nhíu mày nhìn hắn. "Đệ không biết?"
Thẩm Kiệt gật đầu. "Đệ không biết, trưởng tỷ vẫn chưa nói cho đệ nghe chuyện này, bên kia Dự Ninh Vương thế tử cũng chỉ đoán mò, nói rằng gần đây bệ hạ ưu ái trưởng tỷ, e rằng có ý muốn nạp trưởng tỷ vào cung. Nhưng đệ biết trưởng tỷ là mẫu hậu của bệ hạ, đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy." Hắn nói rồi ngừng lại, ngạc nhiên nói. "Chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn nạp trưởng tỷ tiến cung?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra trước đây Triệu Chân đã sớm nghi ngờ Thẩm Kiệt nên không nói cho hắn nghe chuyện này, nàng còn tưởng bên Dự Ninh Vương thế tử biết rồi đã nói cho Thẩm Kiệt nghe, không ngờ Thẩm Kiệt vẫn chưa biết. Vậy nếu không phải Dự Ninh Vương thế tử không tin tưởng Thẩm Kiệt nên không nói cho hắn biết thì có thể là Dự Ninh Vương thế tử cũng không biết chuyện này.
Triệu Chân không định giải thích rõ với Trần Chiêu, chỉ nói khái quát. "Bệ hạ muốn rước ta tiến cung, nhưng không dùng thân phận tiểu thư phủ Tề Quốc công, nó nghi ngờ ta là mẫu hậu của nó nên muốn nạp ta tiến cung để tìm hiểu, không muốn hủy hoại danh dự của ta nên đưa ra kế này, ngoại trừ hoàng hậu thì không ai biết chuyện này."
Thẩm Kiệt nghe xong mới hiểu rx, nhớ ra rất nhiều điểm đáng ngờ trên người Dự Ninh Vương thế tử, trách không được hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng gây xích mích mối quan hệ của Trần Chiêu và Triệu Chân giúp Thẩm Kiệt, hóa ra là để hủy hoại danh tiếng của trưởng tỷ, khiến hoàng thượng từ bỏ suy nghĩ rước trưởng tỷ tiến cung. Mới đầu hắn cũng cảm thấy mưu kế này không thích hợp, nhưng thấy trưởng tỷ càng ngày càng thân thiết với Trần Chiêu, thậm chí còn đoàn tụ với Trần Chiêu ở phủ công chúa, hắn đứng ngồi không yên, chốc lát hồ đồ nên mới mắc phải sai lầm như vậy. 
Thẩm Kiệt nhìn về phía nàng, thề son sắt. "Trưởng tỷ, lần này đệ nhất định không phụ sự kỳ vọng của tỷ, nếu như có lần sau, đệ sẽ bị sét đánh, chết không toàn thây!"

Triệu Chân lắc đầu, vỗ lên mu bàn tay hắn, lời nói thấm thía. "Ta không cần đệ thề độc như vậy, ta chỉ cần đệ chứng minh cho ta thấy mình không dạy dỗ sai người đệ đệ này, đệ vẫn là người thân tín của ta."
Nhớ lại sự kiên nhẫn của trưởng tỷ khi dạy dỗ hắn, viền mắt Thẩm Kiệt không khỏi nóng lên, sao hắn có thể hồ đồ như vậy chứ? Thậm chí còn không ngại lừa gạt và làm bại hoại danh tiếng của trưởng tỷ để hại Trần Chiêu, mãi tới khi trưởng tỷ muốn cắt đứt quan hệ với hắn hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, may thay trưởng tỷ cho hắn một cơ hội để bù đắp, nếu không hắn có chết cũng không hối hận...
Thẩm Kiệt rút tay về, cũng không dám...giấu giếm nàng điều gì. "Trưởng tỷ, đệ có chuyện muốn nói với tỷ, trước tiên đệ muốn xin tỷ tha thứ cho sự hoang đường của đệ..."
Nhìn vẻ do dự của Thẩm Kiệt, Triệu Chân mơ hồ biết hắn định nói gì, trong lòng bình tĩnh, nhìn vào mắt hắn, nói. "Đệ nói trước đi."
Thẩm Kiệt không dám nhìn nàng, cúi đầu do dự không biết mở miệng thế nào.
Triệu Chân cũng không thúc giục hắn, im lặng đợi hắn nói.
Gió đêm có chút lạnh, thổi bay đi mùi rượu, dạ dày của Triệu Chân hơi trở đau, nàng che miệng ọe một tiếng.
Thẩm Kiệt nghe vậy vội vàng đi đến bên cạnh nàng. "Trưởng tỷ bị sao vậy?"
Triệu Chân lắc đầu, cố gắng nói chuyện với hắn nhưng rồi lại ọe một tiếng nữa.
Triệu Chân vỗ lưng giúp nàng, lo lắng nói. "Trưởng tỷ đợi một chút để đệ đi gọi đại phu tới."
Triệu Chân lờ mờ biết mình bị làm sao, liền ngăn hắn lại. "Đừng gọi đại phu, gọi nha hoàn Thiệu Hân Nghi của ta tới đây đi."
Mặc dù Thẩm Kiệt không hiểu nhưng vẫn nghe theo lời của nàng, đưa Triệu Chân vào nhà trước rồi bảo người hầu gọi nha hoàn tên Thiệu Hân Nghi tới.
Sau khi Thiệu Hân Nghi tới, nàng ta bắt mạch cho nàng, kỹ thuật thành thạo, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.
Thẩm Kiệt đứng bên cạnh xem, không hề nhớ mình có sắp xếp cho trưởng tỷ một người có năng lực như vậy, bên cạnh Tôn ma ma cũng không có ai thế này, liền hiểu ra...người này chắc chắn là Trần Chiêu đưa cho trưởng tỷ. Trưởng tỷ đã nguyện ý nhận người do Trần Chiêu đưa tới, có nghĩa tỷ ấy đã hoàn toàn tin tưởng Trần Chiêu...

Triệu Chân bắt mạch xong, trên mặt lộ vẻ khó xử, liếc nhìn Thẩm Kiệt đang đứng bên cạnh, suy nghĩ không biết có nên nói hay không.
Triệu Chân gật đầu. "Nói đi, không sao cả."
Lúc này Thiệu Hân Nghi mới nói. "Theo như mạch của tiểu thư, hẳn là...có tin vui."
Dù sao Triệu Chân cũng đã có hai đứa con, khi sinh con cả không có cảm giác gì, sinh con thứ hai lại nôn ọe một khoảng thời gian thế nên cũng lờ mờ đoán ra, nhưng không ngờ lại thật sự có, nàng sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, phải làm sao mới ổn đây...
Thiệu Hân Nghi đứng lên nói. "Tiểu thư có thai không nên uống rượu, ta đi sắc thuốc cho tiểu thư, tránh để rượu làm tổn thương thai nhi trong bụng."
Triệu Chân gật đầu bảo nàng đi, đứa trẻ này tới không đúng lúc, nhưng nàng không có quyền tự giải quyết, cũng không đành lòng.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Chân và Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt nhìn động tác khẽ xoa bụng của trưởng tỷ mà trong lòng hơi nhói đau. Đương nhiên hắn biết đứa trẻ này thuộc về ai, có đứa bé này, trưởng tỷ và Trần Chiêu càng khó mà tách rời, hắn chỉ cần làm một người đệ đệ tốt mới phải.
Thẩm Kiệt quỳ bên cạnh nàng. "Trưởng tỷ..."
Triệu Chân ngước mắt nhìn hắn, giải thích. "Đứa trẻ này là của Trần Chiêu, Trần Chiêu đã nói rõ với ta, cũng bằng lòng rằng nếu ta sinh thêm một đứa thì đứa trẻ sẽ theo họ của ta. Tử Trừng, đây là đứa trẻ của Triệu gia."
Thẩm Kiệt ôm lấy nỗi đau trong lòng, cười với nàng. "Đệ biết, đệ đã từng nói sẽ bảo vệ con của trưởng tỷ thì sẽ không nuốt lời. Trước kia là đệ hồ đồ, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, từ nay về sau đệ không bao giờ để trưởng tỷ và con của trưởng tỷ chịu đựng bất cứ điều gì nữa, cũng sẽ không gây bất lợi cho nó chỉ vì nó là con của thái thượng hoàng. Nếu trưởng tỷ nghi ngờ ta thì chi bằng bây giờ giết ta đi."
Triệu Chân vui mừng gật đầu. "Đệ hiểu là tốt rồi, để che giấu người khác nên mấy ngày nay ta sẽ không gặp Trần Chiêu. Về phần đứa nhỏ này, ta muốn đợi sau này gặp chàng rồi sẽ đích thân nói cho chàng biết."
Thẩm Kiệt gật đầu. "Tất cả đều tuân theo sắp xếp của trưởng tỷ, sau khi ta trở về sẽ lập tức viết một bức thư và danh sách nói rõ những chuyện ta biết về Dự Ninh Vương cho thái thượng hoàng hay, cũng sẽ không bao giờ chia rẽ trưởng tỷ và thái thượng hoàng nữa."
Làm vậy là tốt nhất, nàng dặn dò. "Vậy đệ phải cẩn thận một chút, đừng để người của phủ Dự Ninh Vương biết."
Thẩm Kiệt nghiêm túc trả lời. "Trưởng tỷ yên tâm, đương nhiên đệ sẽ cẩn thận."

Triệu Châm "ừm" một tiếng, nhìn bụng của mình, không biết sau khi Trần Chiêu biết được chuyện này thì chàng sẽ phản ứng thế nào...
Thẩm Kiệt nhìn vẻ mặt yêu thương của nàng, suy đi nghĩ lại, quyết định nói. "Trưởng tỷ, chuyện vừa rồi đệ còn chưa nói xong, lần này đệ phải thú nhận với trưởng tỷ, nếu không thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên..."
Triệu Chân nghe vậy nhìn về phía hắn, ngồi thẳng người dậy, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nàng. "Ngồi xuống rồi nói từ từ."
Thẩm Kiệt lắc đầu không dám ngồi, thú nhận với nàng. "Đệ từng sinh lòng khác với trưởng tỷ, vậy nên thái thượng hoàng mới cấm đệ không được vào kinh thành gặp tỷ, ta biết suy nghĩ của ta là đại nghịch bất đạo, chết không có gì đáng tiếc, vậy nên bao nhiêu năm như vậy đệ cũng không dám gặp trưởng tỷ, nhưng sau khi trưởng tỷ trọng sinh, đệ liền sinh ra lòng tham vọng, vừa ghi hận thái thượng hoàng đối xử với tỷ vô tình, vừa ghen tị với người, không muốn tỷ và thái thượng hoàng làm lành nên mới đối nghịch với người ở mọi mặt..."
Trần Chiêu từng ám chỉ, thêm cả sự khác thường của Thẩm Kiệt, thật ra đã khiến Triệu Chân nghi ngờ từ lâu, nhưng nàng không muốn tin, cũng không dám tin. Suy cho cùng, nghĩa đệ và đệ đệ ruột vẫn có sự khác nhau, cũng trách nàng không biết đúng mực, rõ ràng phát hiện ra đầu mối nhưng không chịu thừa nhận, không hướng Thẩm Kiệt đi đúng đường sớm, khiến đệ ấy phạm phải những sai lầm hôm nay.
"Tử Trừng, ta vẫn luôn xem đệ là đệ đệ ruột, từ trước tới nay vẫn vậy."
Thẩm Kiệt lộ ra vẻ buồn bã, cười nói. "Đệ biết, đệ vẫn luôn biết, nhưng đệ lại không kiềm chế được bản thân...Nhưng trưởng tỷ yên tâm, sau này đệ sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy với trưởng tỷ, làm tròn bổn phận của một người đệ đệ."
Triệu Chân không biết phải nói gì với hắn ta về chuyện này, thấy hắn nói như vậy liền gật đầu, do dự một lát mới hỏi. "Vì điều này nên đệ vẫn không cưới thê sao?"
Thẩm Kiệt không muốn nàng phải áy náy nên nói. "Không phải, chẳng qua là đệ vẫn không tìm được đối tượng kết hôn mà thôi. Đệ từng mến mộ trưởng tỷ nên muốn tìm một người giống trưởng tỷ, nhưng trưởng tỷ lại là người đặc biệt, đệ khó mà tìm được..."
Chuyện này...
Triệu Chân suy nghĩ một chút, nói. "Thật ra có nhiều người không thử cũng không biết phù hợp với mình hay không, trước khi chưa hận thù sâu đậm với Trần Chiêu, ta cũng cảm thấy chàng làm người khác yêu mến."
Thẩm Kiệt rũ mắt, thật ra hắn còn hiểu rõ bản thân nàng so với nàng, tính cách của nàng không phải là bị Trần Chiêu ép buộc nên mới đi vào khuôn khổ, trong lòng nàng không buông bỏ được Trần Chiêu nên mới dây dưa với Trần Chiêu không dứt, nói ghét Trần Chiêu nhưng lại không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Trần Chiêu, dù hành hạ lẫn nhau thì cũng phải ở bên nhau.
Thẩm Kiệt ngẩng đầu, cười với nàng. "Đệ hiểu rồi, trưởng tỷ yên tâm, sau này đệ sẽ không để trưởng tỷ phải lo lắng về chuyện chung thân của đệ nữa."
Suy nghĩ của nghĩa đệ khiến Triệu Chân có chút khó xử, khẽ ho một tiếng. "Đệ không cần ép buộc bản thân mình, trưởng tỷ hy vọng đệ có thể cưới được một thê tử như ý."
Thẩm Kiệt "vâng" một tiếng, đứng dậy. "Trưởng tỷ nghỉ ngơi đi, đệ về trước."

Triệu Chân khoát tay, nói. "Đi đi."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK