Beta – Diên Vĩ, Emi
Đầu óc Trì Yên giống như bị chập mạch, cung phản xạ như mười tám ngã rẽ đường núi, phản ứng chậm hơn trước đây mấy chục lần.
Tới tận khuya về nhà, Trì Yên còn đang suy nghĩ ‘miệng’ và ‘tay’ trong câu nói kia của Khương Dịch là có ý gì.
Tuy phản ứng chập chạm, nhưng tóm lại cũng có thể phản ứng lại được, lúc ăn cơm tối, Trì Yên cảm thấy Khương Dịch cứ nhìn chằm chằm vào miệng của mình.
Tay đang cầm thìa của cô run nhẹ.
Hôm nay Thẩm Văn Hinh cũng ở lại, đang liên tục gắp thức ăn vào chén cho cô: “Tiểu Yên, sao con ăn chậm vậy?”
Người đối diện kia hờ hững đáp: “Miệng cô ấy nhỏ.”
Nghe vậy cháo trong miệng Trì Yên nghẹn lại, cô đập mạnh đũa lên bàn, “Anh đừng nhìn em.”
Thẩm Văn Hinh sững sờ, hết nhìn Trì Yên, lại nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch mặt không đổi sắc, “Đẹp như vậy, sao lại không cho nhìn?”
Anh nói dứt câu liền giương mắt nhìn cô, ban đầu là nhìn mắt của cô, mấy giây sau lại dời xuống, không biết vô tình hay cố ý mà liếm khóe môi một cái.
Mẹ nó.
Trì Yên muốn điên rồi.
Khương Dịch càng nhìn cô, Trì Yên càng thấy bực bội, cách một giây lại liếm môi một lần.
Trời sinh cô không thể phản bác được lời nói của Khương Dịch, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt liếc anh, sau đó lại cắm đầu ăn cơm, cố hết sức bỏ qua ánh mắt của người đối diện.
Bữa cơm này vất vả lắm mới ăn xong, lúc đầu Trì Yên định rửa chén, kết quả Thẩm Văn Hinh không chịu, cô đành phải lên lầu nghỉ ngơi trước.
Vừa rồi Khương Vận liên tục gửi cho cô tin nhắn, an ủi cô, còn tự trách, gửi một đống tin dài ngắn khác nhau.
Khương Dịch gọi điện thoại ở bên cạnh, còn Trì Yên nằm lỳ ở trên giường lăn tới lăn lui.
Khương Vận: [ Chị nghe thím chị nói, em mang thai rồi à? ]
Trì Yên còn chưa kịp trả lời, Khương Vận lại hỏi: [ Là Tiểu Tiểu Trì, hay là Tiểu Tiểu Dịch? ]
Trì Yên bật cười, cô cũng không biết.
Người nhà họ Khương hình như không quá để ý những thứ này, bản thân Trì Yên lại càng không cần phải nói, là nam hay là nữ đều được, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.
[ Thím chị không có nói cho em biết à? ]
[ Không có. ]
Trì Yên đáp xong lại ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, “Khương Dịch, anh thích bé trai hay là bé gái?”
Lúc hỏi xong, cô mới phát hiện Khương Dịch vẫn còn đang gọi điện thoại, nhưng do nãy giờ chỉ trả lời mấy từ ngắn gọn, cho nên vẫn khá yên tĩnh.
Người đàn ông cúi đầu nhìn qua, dùng khẩu hình trả lời cô: “Bé gái.”
Trì Yên ngồi dậy, nằm lên bả vai anh nhẹ giọng hỏi nhỏ bên tai, “Tại sao?”
Giọng cô nhẹ nhàng, lại vừa rửa mặt xong, trên người còn hơi nước ẩm ướt, thoang thoảng hương thơm sữa tắm, làm lòng người ngứa ngáy.
Khương Dịch bật chế độ rảnh tay (hands-free) trên điện thoại rồi đặt qua một bên, sau đó đưa tay vòng qua eo của cô, ôm cô lên đùi mình, “Bé gái dính bố hơn.”
“Mình em dính anh còn chưa đủ à?”
Trì Yên ngồi lên đùi anh, bỗng cô khẽ nhúc nhích, giọng điệu hơi bất mãn, giống như đang làm nũng, kết quả không cẩn thận nũng nịu quá mức – nên giọng hơi lớn.
Đầu bên kia điện thoại liền im lặng một lúc, sau đó có giọng nam hỏi: “Anh Khương, anh đang bận sao? Tôi quấy rầy…mọi người sao?”
“Không có quấy rầy.” Khương Dịch nắm chặt tay Trì Yên kéo xuống dưới người, “Tiếp tục.”
Giọng anh êm tai, không cao không thấp. Trì Yên không biết ‘tiếp tục’ này, là nói với người kia, hay là nói với cô.
Lòng bàn tay của cô nóng rực, đầu ngón tay đã bắt đầu run nhẹ.
Đầu bên kia liền nói tiếp: “Hôm qua cảnh sát đã phát hiện băng ghi hinh có quay lại cảnh mấy lần Lương Phong đột nhập vào, có lẽ là chưa kịp xử lý, bên trong cũng còn lưu lại video gã lỡ tay đụng trúng sau đó cố ý sát hại người phụ nữ kia, cảnh sát cũng tìm thấy vết máu của người bị hại ở trên tảng đá trong kho.”
Trì Yên cũng ghé vào nghe người bên kia nói, nên tay không có động tác gì.
Mông đột nhiên bị véo một cái, “Chuyên tâm nào.”
Trì Yên nhếch khóe môi, bắt đầu chuyên tâm.
“Đã bắt đầu việc kiện tụng, cuối tháng mở phiên toà.”
Khương Dịch không nói gì, chỉ hừ một tiếng.
“Anh Khương?”
“Nói.”
“Anh bị cảm sao?”
Trì Yên nhịn không được, “Xùy” một tiếng phụt cười.
Khương Dịch khẽ cắn lên vành tai cô, “Sẽ xử như thế nào?”
Tội cưỡng gian lại còn cố ý làm người khác bị thương.
Đầu kia rất nhanh trả lời: “Chung thân hoặc là tù treo.”
Hai người bọn họ rõ ràng còn đang nói chính sự, nhưng hơi thở Khương Dịch bên này lại nóng hổi, mấp môi hôn từ xương quai xanh của Trì Yên đi xuống, lúc nói chuyện còn có hơi hướm giọng mũi: “Ừm… Tôi có chuyện phải làm.”
Trì Yên: “…”
Bận bịu cái rắm — người này trước sau gì cũng đều là mặt người dạ thú.
Nửa tháng gần đây, Trì Yên cứ như người thiếu ngủ, mỗi giây mỗi phút cô đều ngủ gà gật.
Càng về sau khi mang thai cô ngày càng thích ngủ, Thẩm Văn Hinh nói đây là hiện tượng bình thường.
Mà Khương Dịch trong thời gian này cũng chỉ dựa vào tay mà giải quyết công việc, nhưng mà chỉ là không dựa vào tay của mình.
Trì Yên vô cùng buồn bực chuyện bị mượn tay hơn nửa tháng.
Nửa tháng sau, mức án phán quyết Lương Phong được đưa ra.
Quả nhiên như người kia đã nói, là tù chung thân.
Chuyện ác hữu ác báo(*) này, quả thực xảy ra, chỉ là sớm hay muộn.
(*) Ác hữu ác báo: làm điều ác sẽ gặp tai ương
Chỉ có đứa con gái của Lương Phong là đáng thương, vẫn chưa tròn mười tuổi, ở trong mắt bé, bố vẫn là người đỉnh thiên lập địa(*) không gì không làm được, là số một trên thế giới.
(*) Đỉnh thiên lập địa: giống như “Đầu đội trời trên đạp đất”.
Sau khi phán quyết được đưa ra, Khương Vận trên đường đưa Trì Yên trở về, nghe được tin tức liền thổn thức không thôi: “Cặn bã chính là cặn bã, lấy danh nghĩa si tình vẫn là đồ cặn bã.”
Trì Yên quay đầu nhìn cô.
Khương Vận vừa lái xe vừa kể chuyện của Lương Phong lại một lần, cách kể chuyện giữa phụ nữ và đàn ông không giống nhau, nói tới nói luicứ như là đang nói về một chuyện tình yêu kinh thiên động địa.
Trì Yên cũng thật sự tập trung nghe, sau khi nghe xong còn phát biểu cảm nghĩ: “Em cảm thấy anh ta cũng không hẳn là thích người chị Lương Duyệt của anh ta, có lẽ chỉ vì một nốt ruồi mà thôi.”
Cô càng nói càng cảm thấy có lý, không tự giác khẽ gật đầu: “Quả nhiên biến thái, thế mà lại thích một nốt ruồi.”
Khương Vận nghe xong cười cười, còn trêu ghẹo cô: “Khương Dịch thì sao?”
“… Hả?”
“Em ấy có phải thích nghe em gọi ‘Anh Khương Dịch’ không?”
“…”
Trì Yên ngậm chặt miệng không nói lời nào, mặt đã đỏ ửng lên.
“Quả nhiên.” Khương Vận “A” một tiếng, “Chắc em không biết, hồi con bé Sở Sở vừa về nước, có một lần dẫn bạn học về nhà chơi, nói bạn học của con bé về sau cứ gọi ‘anh Khương Dịch’ là được, kết quả ngày đó suýt nữa bị Khương Dịch đánh cho một trận.”
“Con bé kia thật thảm… Từ đó về sau, không dám nhắc tới ba chữ này nữa.”
Trì Yên không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.
Khương Vận gần như muốn cười ra tiếng, một hồi lâu sau mới nói đến chuyện chính sự: “Đúng rồi, <The Dark Room> ngày mốt sẽ ra mắt.”
Mấy ngày trước đã trình chiếu ở nước ngoài, tiếng vang cũng không tệ, đoán chừng trong nước cũng sẽ không kém quá xa.
Khương Vận: “Đầu tháng ba là lễ trao giải Kim Tượng, có thể mấy ngày nữa sẽ có danh sách đề cử.”
Trì Yên khẽ gật đầu.
“Chị cảm thấy ít nhất em có thể được đề cử.”
Trì Yên vẫn gật đầu như cũ: “Em cũng cảm thấy thế.”
Cũng không phải cô quá tự tin.
Hằng năm, các diễn viênchính trong phim < The Dark Room > đều sẽ được đề cử cho giải Kim Tượng, nhưng trùng hợp là, ngay cả nam nữ chính xuất sắc nhất đều bỏ lỡ cơ hội.
Chuyện này cũng dần trở thành lẽ thường tình.
Nhiều năm qua, đạo diễn và biên kịch còn có thể nhận không ít giải thưởng, nhưng nam nữ diễn viên chính thật sự không được nhận mấy lần.
Trì Yên không dám ôm hi vọng quá lớn, chỉ cúi đầu nhìn bụng của mình.
Vẫn bằng phẳng như cũ, nhìn không giống như đang mang thai.
Khương Vận cũng liếc qua, “Nôn nghén nghiêm trọng không?”
“Cũng ổn.”
Trì Yên dừng một chút, “Hôm qua nôn lên người Khương Dịch.”
Khương Vận: “…”
Cái này tính là cũng ổn thế nào chứ!
~ ~
Ngày <The Dark Room> được trình chiếu ở trong nước, Trì Yên lôi kéo Khương Dịch cùng đến rạp xem phim.
Mặc dù cô đã sớm nhận được đĩa phim HD, nhưng xem trong nhà và xem tại rạp chiếu phim hoàn toàn không giống nhau, hiệu quả khác biệt, cảm nhận cũng khác biệt.
Khương Dịch trước đó lấy tiền thưởng làm mồi nhử, để nhân viên trong công ty phải làm thêm giờ suốt một tháng, vì vậy càng gần cuối năm, công việc của anh ngược lại càng ít.
Lại thêm mấy ngày nay tâm trạng anh tốt, phát cho mỗi nhân viên trong công ty vé xem phim <The Dark Room>, còn rộng rãi gọi thư ký chuẩn bị luôn tiền bắp rang.
Thế là trong ngày đầu tiên <The Dark Room> được chiếu, Trì Yên ở trong rạp chiếu phim, nhận được không ít ánh mắt sùng bái và cảm kích.
Cô ôm một hộp bắp rang, đưa tay kéo tay áo Khương Dịch: “Tại sao bọn họ lại nhìn em như vậy?”
“Bởi vì em xinh đẹp.”
“Không thể nào.”
“Bởi vì chồng em đẹp trai.”
Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt hơi cong lộ ý cười.
Chính xác là vô cùng đẹp trai.
Cảnh đẹp ý vui.
Trì Yên đắc ý theo Khương Dịch xếp hàng, cô mang khẩu trang và kính râm, vốn nghĩ mặc thế này sẽ không có người nào chú ý, kết quả là ăn mặc như vậy, lại nhận được không ít ánh mắt.
Cô đưa tay gẩy gẩy tóc: “Tóc giả của em bị lệch à?”
Vì muốn yên tĩnh đi xem phim, Trì Yên còn đặc biệt đội thêm tóc giả.
Khương Dịch cười khẽ một tiếng: “Không có.”
Trì Yên lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện những cô gái kia đều không chớp mắt nhìn Khương Dịch.
Trì Yên cũng biết trước giờ hoa đào của Khương Dịch không phải ít, nên để anh cầm hộp bắp rang, rồi giữ lấy một cánh tay của anh không chịu buông.
Cách đó không xa, có hai cô gái nắm cuống vé như có như không nhìn về bên này —
“Tôi cảm giác Khương tổng hôm nay phá lệ nhìn có vẻ…”
Một người khác rất nhanh nối liền: “… Phúc hắc “
Vừa dứt lời, ngẩng đầu đã thấy Khương tổng vốn không gần nữ sắc của các cô, trước mặt mọi người hôn tóc cô gái kia, dù cho trên mặt hai người đều đeo khẩu trang.
“Giống như càng phúc hắc.”
~ ~
Lúc đầu Trì Yên nghĩ xem phim của mình ở rạp phim sẽ rất thú vị, kết quả sau khi xem mới phát hiện, không hề thú vị chút nào.
Cô biết hướng đi của câu chuyện, cũng rõ ràng kết cục của mỗi nhân vật.
Ở đây, người xem phim sẽ thỉnh thoảng lại hít sâu một hơi, chỉ có cô là bình tĩnh, thậm chí còn thấy nhàm chán vô cùng, cô muốn dựa vào người Khương Dịch ngủ một chút, lại đột nhiên nghe được ở phía sau có người nhỏ giọng nói: “Lại có cảnh giường chiếu!”
Có người lẹ mồm nói tiếp: “Cầu Khương tổng bị bóng ma tâm lý.”
Trì Yên vốn đang cảm thấy không thoải mái, muốn điều chỉnh tư thế một chút, kết quả vừa nghe thấy câu này, cô bị dọa đến không dám cử động, trừ bỏ hít thở thì không dám chớp mắt.
Trên đỉnh đầu, người đàn ông trầm thấp hừ nhẹ: “Giả bộ.”
Trì Yên không nói lời nào.
“Hai tháng nữa sẽ xử lý em.”
Trì Yên lập tức buồn bực.
Có một ông chồng thích lôi chuyện cũ ra, quả nhiên không thể tùy tiện nhận diễn cảnh này.
Trì Yên tựa luôn vào người Khương Dịch đến khi phim kết thúc.
Từng tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng, sau khi ra khỏi rạp, còn có không ít người cảm thấy chưa thỏa mãn.
Trì Yên đứng bên đường chờ Khương Dịch đi lấy xe, cổ của cô có chút mỏi, liền đưa tay ấn phía sau mấy lần, đột nhiên nghe được có người kêu cô: “Trì… Trì Yên?”
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy hai cô gái nhỏ ánh mắt sáng lên, ôm vở chạy tới, chờ cô ký xong còn tốt bụng nói một câu: “Tóc giả chị bị lệch.”
Trì Yên: “…”
Khương Dịch người đàn ông nhỏ mọn này, thế mà mặc kệ cô nãy giờ bị lệch tóc giả.
Trì Yên giận không có chỗ phát tiết, sau khi lên xe kéo tóc giả xuống, “Khương Dịch, hôm nay anh ngủ ghế sofa!”
Khương Dịch quay đầu nhìn cô, nhướng mày, như cười như không.
Đây là dấu hiệu quen thuộc của Khương Dịch cầm thú.
Trì Yên lập tức sợ: “Em hôm nay… tên là ‘Ghế sofa’.”
Mùa xuân năm nay tới sớm hơn so với năm ngoái một chút.
Kế hoạch năm trước của Trì Yên đã xong, Khương Vận lại bắt đầu thu xếp năm sau cho cô.
Quay phim khẳng định là không quay được nữa, vậy chỉ có thể tham gia quảng cáo, chụp hình trang bìa tạp chí và chương trình giải trí, Khương Vận trong tay cũng có mấy lời mời của chương trình phỏng vấn, nhưng cân nhắc về độ nổi tiếng của chương trình, nên còn chưa quyết định chọn cái nào.
Trì Yên từ trước đến nay luôn nghe theoKhương Vận, cô ấy chưa đưa quyết định, cô cũng không hối thúc.
Càng gần tới tết, thời gian phảng phất trôi qua càng nhanh.
Ngày giao thừa, Trì Yên thừa dịp Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ không ở nhà liền đến nhà họ Trì một chuyến, ngồi chơi nói chuyện với ông nội cả buổi trời, đến lúc về Trì Nhiên lại đi theo tiễn cô.
Sắc trời dần tối, pháo hoa từng đoá từng đoá nổ vang trên đỉnh đầu, tạo ra ánh sáng sáng ngời cùng tiếng vang “Lốp bốp”, rất nhanh đã tới một năm mới.
Trì Nhiên vừa ngẩng đầu nhìn pháo hoa vừa nói chuyện phiếm với cô, không biết làm sao lại nói tới Khương Dịch, giọng nói hâm mộ: “Chị, em cảm thấy anh rể rất may mắn, có thể lấy được người như chị.”
Trì Yên cũng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ánh sáng pháo hoa nhạt dần, có thể loáng thoáng thấy bầu trời đầy sao.
“Phải là chị của em may mắn.” Trì Yên thở ra một hơi, hơi nước trắng xóa trước mặt tản ra một chút, “Có thể gả cho một người tốt như anh rể của em vậy.”
Xe Khương Dịch đã đậu ở cách đó không xa.
Trì Yên quay đầu nhìn thoáng qua, trước khi lên xe vỗ bả vai Trì Nhiên: “Học tập cho giỏi, anh rể em học tốt hơn em nhiều.”
Trì Nhiên: “… Có liên quan gì đến việc học giỏi hay không sao?”
Trì Yên cười không nói.
Đương nhiên là có.
Trước kia đụng tới bài nào không biết làm, đều đến hỏi Khương Dịch, anh sẽ cầm ngòi bút điểm nhẹ trên đề bài, Khương Dịch lúc ấy cũng cận nhẹ, đeo kính nhìn đặc biệt đứng đắn, cảm giác như học sinh ưu tú.
Sau đó Trì Yên sẽ nghe được anh giả vờ đứng đắn mở miệng: “Gọi anh trai.”
Cô động lòng khá muộn nhưng cũng may, không quá trễ.
Mấy ngày nay, Trì Yên và Khương Dịch vẫn ở nhà họ Khương ăn Tết.
Mỗi ngày Thẩm Văn Hình đều làm một bàn thức ăn khác nhau, làm mấy ngày kế tiếp Trì Yên đều không dám đến thăm.
Đầu tháng ba, vừa tới thời gian cơm tối, Trì Yên liền bị Khương Du Sở kéo đến phòng khách xem trực tiếp lễ trao giải Kim Tượng.
Dù sao cũng là giải thưởng lớn trực tiếp, Trì Yên lại được đề cử tên, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Diễn viên trong nước được đề cử cho Ảnh đế chỉ có Lục Chi Nhiên, mà diễn viên được đề cử cho giải Ảnh hậu cũng có mỗi Trì Yên là diễn viên trong nước
Khương Du Sở ôm cánh tay Trì Yên kích động, thình lình nghe thấy một giọng nam nói vang lên: “Khương Du Sở, đứng dậy một chút.”
Khương Du Sở đặc biệt nghe lời Khương Dịch, lưu luyến không rời buông Trì Yên ra đứng dậy, còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thì vị trí của mình đã bị Khương Dịch chiếm đoạt.
“Anh!”
“Thế nào,” Khương Dịch ôm Trì Yên vào trong ngực, “Em có ý kiến?”
Khương Du Sở: “…”
Được rồi, dù sao ghế sofa cũng lớn, cô có thể ngồi chỗ khác.
Lễ trao giải này tiếp tục diễn ra hơn bốn tiếng.
Trì Yên coi từ nãy giờ, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô tựa vào lồng ngực Khương Dịch mơ mơ màng màng ngủ gật.
Giải thưởng Ảnh đế và Ảnh hậu đều được xếp cuối cùng, đến lúc trao giải, Trì Yên bị Khương Dịch đánh thức.
Lúc này đã hơn mười hai giờ khuya, Khương Du Sở đã nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa, còn Trì Yên thì tựa vào người Khương Dịch, đang dụi dụi con mắt, liền nghe nữ MC trên TV hô tên mình.
Bởi vì là người ngoại quốc, cho nên nói tiếng Trung không được trôi chảy, nhưng cẩn thận nghe, quả thật có thể nghe ra là hai chữ “Trì Yên”.
Trì Yên mở to con mắt, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Khương Vận lên đài thay cô nhận thưởng, cô mới hoàn toàn xác nhận.
Khương Vận nhìn xuống phía đài nở nụ cười: “Bởi vì sức khỏe Trì Yên không thể đi máy bay thời gian dài, cho nên tôi thay cô ấy đến nhận thưởng.”
Bởi vì Trì Yên đã chuẩn bị cho Khương Vận trước đó, nên cô ấy đọc lời cảm ơn hết sức trôi chảy.
Nói xong lời cuối cùng, cô ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía ống kính: “Hôm nay trước khi đến, Tiểu Trì còn đặc biệt nói cho tôi, nếu như cô ấy có thể cầm được giải thưởng này, người cô ấy muốn cảm ơn nhất, là chồng cô anh Khương.”
Chồng của cô – anh Khương ở sau lưng cô, đã cúi đầu hỏi lại: “Cám ơn anh cái gì hả bà xã?”
Trong TV, tiếng vỗ tay như sấm gần như không che được tiếng tim đập của cô.
Cảm ơn anh thích cô?
Trì Yên nghĩ nói ra cũng không tốt lắm, liền quyết định không nói.
Khương Dịch lại hỏi, môi chạm vào vành tai của cô: “Cảm ơn anh như nào?”
Phòng khách dưới lầu không phải chỉ có hai người bọn họ, mặc dù Khương Du Sở ngủ say như heo, không có chút động tĩnh nào.
Nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy không tự nhiên, liền cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, “Mệt, lên lầu đi ngủ.”
“Ừm.” Khương Dịch ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp: “Lên lầu cảm ơn anh thật tốt.”
~ ~
Liên quan tới chuyện của Lục Chi Nhiên, Trì Yên hôm sau khi rời giường mới biết.
Cuối cùng Ảnh đế lại rơi xuống đầu nam diễn viên nước ngoài, đương nhiên, cũng không tính là tin gì to tát.
Tin to tát thật sự đó là những câu trả lời của Lục Chi Nhiên khi tiếp nhận phỏng vấn, đã nằm trên top tìm kiếm cả một buổi tối, hơn nữa còn có xu thế ngày càng hot hơn.
Trì Yên ấn vào đó, ở trang đầu là video phỏng vấn sau khi lễ trao giải hôm qua kết thúc, Lục Chi Nhiên trả lời vô cùng ít, chỉ đơn giản vài câu, nói rõ mình sẽ rời khỏi showbiz.
Người chủ trì hỏi nguyên nhân, anh một mực không đáp.
Mà khi hỏi anh về dự định sau này, anh ngược lại nói một câu, không rõ ẩn ý — sau này định làm nhiều việc thiện.
Không ít cư dân mạng suy nghĩ rộng ra một chút: ảnh đế ngày xưa định đi Thiếu Lâm tự làm hòa thượng.
Đương nhiên đều là suy đoán.
Về phần sau này sẽ làm cái gì, ngoại trừ người trong cuộc ra thì không còn người nào biết.
Mà trưa hôm đó, Trì Yên bất ngờ nhận được tin nhắn từ Lục Chi Nhiên.
Ba chữ: [ Thật xin lỗi. ]
Cái này tính là gì… Lời xin lỗi đến chậm?
Trì Yên lúc đầu không có ý định trả lời, nhưng sau mấy giây suy nghĩ, vẫn đánh mấy dòng chữ: [ Cụm từ xin lỗi này… Chẳng phải chỉ có đối với sai lầm nhỏ mới có thể nói ra sao? Sai lầm kia của các người không tính là nhỏ. Hơn nữa, người anh phải nói xin lỗi không phải là tôi. Tuy nhiên có nói xin lỗi hay không là việc của anh, tha thứ hay không là chuyện của tôi. Thật xin lỗi, lời xin lỗi của anh tôi nhận, nhưng thật sự không có cách nào tha thứ. ]
[ Hi vọng anh nói được thì làm được, sau này làm nhiều việc thiện. ]
Hai tin này sau khi gửi đi, như đá chìm đáy biển, không nhận được câu trả lời của người bên kia.
Cuộc sống Trì Yên bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Thậm chí có thể nói giống như bị hack.
Bởi vì đạt giải ảnh hậu của giải thưởng Kim Tượng, nên tên Trì Yên được treo trên top tìm kiếm vài ngày, bình luận có tốt có xấu, cô đều xem hết lời bình.
Mùng bảy tết, Trì Yên đi ghi hình trực tiếp cho tiết mục giải trí nào đó.
Bởi vì là ngày lễ, nên tiết mục cũng tùy ý, mặc dù độ nổi tiếng rất cao, nhưng liên tục mấy ngày đều không dùng tới kịch bản, người chủ trì có thể thuận miệng hỏi, sau đó diễn viên được phỏng vấn ngẫu hứng đáp.
Mở xem lịch là bảy giờ tối, trước tiên Trì Yên đi cùng nhân viên công tác làm quen với quá trình.
Tóc của cô dài nhanh, lúc này đã dài đến bả vai, Trì Yên ngại vướng, nên buộc tóc lên, lộ ra vầng trán trơn bóng và cái cổ thon dài, trông đơn giản lại hoạt bát.
Vấn đề được hỏi đều là những việc thường ngày, liên quan tới diễn kịch và công việc bình thường, Trì Yên cũng tùy ý đáp, không quá chú ý cũng không qua loa.
Tầm nửa tiếng trôi qua, sau khi nghỉ ngơi mấy phút, lại bắt đầu ghi hình lần nữa, câu hỏi đầu tiên của người chủ trì đã nhắc tới một người——
“Nghe nói Yên Yên đã kết hôn, vậy chị cảm thấy ông xã chị đẹp trai không?”
Trì Yên sửng sốt một chút, lập tức cười híp mắt trả lời: “Đẹp trai.”
“Đều đẹp hơn các nam diễn viên mà chị cùng hợp tác sao?”
Vấn đề đột nhiên xảo trá.
Trì Yên cũng không trả lời thẳng, “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, chắc chắn các bạn đều hiểu.”
Chủ yếu là hỏi nhanh đáp nhanh, thời gian cho Trì Yên suy nghĩ cũng không nhiều.
Người chủ trì lại hỏi, vẫn như cũ liên quan tới đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói ông xã Yên Yên là người ngoài giới, lúc bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?”
Còn nghe nói… Rõ ràng là chuyện công khai.
Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần.”
Dường như vừa dứt câu này, Lục Cận Thanh liền có thâm ý khác cười một tiếng: “Anh tư, anh ở nước ngoài à?”
Khương Dịch đóng điện thoại lại, “Cậu quản được sao?”
“Không quản được.”
“Không quản được thì ngậm miệng.”
“Khương Dịch, anh — “
Không đợi Lục Cận Thanh nói xong, Khương Dịch đã đẩy cửa xuống xe, gió lạnh vù vù bên ngoài nhanh chóng bị ngăn cản ngoài cửa xe.
Lại ngẩng đầu lên, bóng dáng của người nọ đã đi vào trong màn đêm.
Nửa tiếng sau, Trì Yên ghi hình xong đi ra.
Mùng bảy còn trong ngày nghỉ tết, nên cả con đường không có nhiều cửa hàng mở cửa, người cũng thưa thớt, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi vắng vẻ.
Trì Yên xoa tay, cúi đầu đi về phía trước vài mét, vừa địhn gọi điện cho Khương Dịch, lập tức bị một lực kéo qua, người kia rõ ràng rất chú ý, động tác áp cô lên xe nhẹ nhàng mà dịu dàng.
Đột nhiên hơi ấm trong xe lập tức vây quanh, Trì Yên liền nghe được giọng nói trầm thấp mang ý cười bên tai: “Rõ ràng là bảy lần.”
Trì Yên sững sờ, không kịp phản ứng, cho đến khi anh lại mở miệng: “Một đêm bảy lần.”
Trì Yên đột nhiên nhớ lại thật lâu trước đây, mình đã từng nói lời như vậy.
“Không thở nổi. ” cô nâng khóe miệng mỉm cười, đưa tay đẩy Khương Dịch: “Khương Dịch — “
Người đàn ông chống tay cạnh người cô, không dám dùng sức, giọng nói nhẹ nhàng, phả ra hơi lạnh: “Gọi ông xã.”
Trì Yên cảm thấy mình chưa từng phối hợp như vậy, ngọt lịm kêu một tiếng “Ông xã.”
Cửa xe còn chưa kéo lên, dừng mấy giây, cô tựa hồ còn nghe được yết hầunhích lên dịch xuống của người đàn ông, Trì Yên vòng tay qua ôm lấy cổ Khương Dịch, “Em muốn về nhà.”
Bình thường ngồi xe không cảm thấy có vấn đề gì, mà sau khi mang thai ngồi xe lại cảm thấy khó chịu, muốn nôn nhưng không nôn được, cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Khương Dịch giúp cô quấn khăn choàng cổ đàng hoàng, sau đó mới kéo tay cô lên xe, Trì Yên đi theo phía sau anh lay tay một cái: “Em không phải nói một năm một lần.”
Trên thực tế, nói xong câu đó chưa đầy mấy giây, Trì Yên lại nói thêm một câu: “Mọi người tin sao?”
Đương nhiên không ai tin.
Trì Yên và Khương Dịch bị chụp cũng không phải chuyện lần một lần hai.
Chỉ là nói đùa một chút mà thôi, Trì Yên không thích đời sống cá nhân bị chú ý quá nhiều, lúc nói đến đều là nửa thật nửa giả.
Vốn là chủ đề mang tính giải trí, sẽ không có quá nhiều người để ở trong lòng.
Trì Yên thật muốn tức giận, kết quả đi chưa được nửa đường đã cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng dù mệt mỏi cũng không muốn ngồi xe, Trì Yên đưa tay đòi Khương Dịch cõng.
Một đoạn đường đi gần nửa tiếng, trên đường Trì Yên mua một xâu kẹo hồ lô bọc đường trở lại nhà họ Khương.
Trong nhà đã qua giờ cơm tối, lúc này đều đang chơi đánh bài trong phòng khách.
Khương Dịch lên lầu xử lý công việc, Trì Yên nhàm chán ngồi ở dưới xem mấy phút, thật sự cảm thấy phát chán, lại chạy lên lầu quấy rối Khương Dịch.
Bên ngoài pháo hoa từng tầng từng tầng nở rộ, hiệu quả cách âm của cửa kính rất tốt, không thể nghe được âm thanh của pháo hoa.
Trì Yên rón rén đóng cửa, còn chưa kịp xoay người liền bị người đàn ông ôm lấy, “Bà xã.”
“Ừm…”
Môi người đàn ông dọc theo vành tai của cô hôn nhẹ về phía khóe miệng, cuối cùng dứt khoát xoay người cô, vừa định đè lên cửa, đột nhiên cửa khép hờ liền bị đẩy ra.
Khương Du Sở thò đầu vào: “Anh, em có việc muốn hỏi anh…”
Trì Yên: “…”
May mắn trong phòng không có bật đèn, nếu không chắc cô muốn chui hẳn xuống lòng đất.
Khương Du Sở quen thói đẩy cửa đi vào, “Anh, anh có thể dạy em một số kỹ xảo chơi bài được không?”
Vua đánh bài nhà họ Khương, cái tên này cũng không phải tùy tiện mà có.
Khương Du Sở nhớ trước kia khi đánh bài, cô từng bị Khương Dịch thắng mất tiền mừng tuổi để dành mấy năm.
“Anh — “
Khương Dịch híp híp mắt, chuyện tốt bị quấy rầy nên tâm trạng rõ rang là không tốt, ngoắc ngón tay về phía Khương Du Sở.
Khương Du Sở lập tức bước tới.
“Quay người.”
Khương Du Sở lại quay người.
“Đi lên phía trước.”
Khương Du Sở lại đi về phía trước một bước.
“Tiếp tục.”
“…”
Trì Yên chỉ ngơ ngác nhìn.
Một giây sau, Khương Dịch một tay đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Khương Du Sở tức giận đập cửa.
Mà bên trong, Khương Dịch đã áp xuống hôn cô, dịu dàng nói: “Chúng ta tiếp tục.”
Sau lưng pháo hoa vẫn nhiệt liệt nở rộ, từng đóa từng đóa xinh đẹp.
Trong phòng là một cảnh xuân kiều diễm.
Mà năm này, là năm thứ ba Trì Yên gả vào nhà họ Khương.
Mỹ mãn.
===================
27 chương chỉ trong vòng 54 phút =))) Các cô nương mau khen Phong Tình Cung đi làoooo. Cuối cùng thì trong cung đã có bộ truyện hoàn thành chỉ trong vài tháng chứ không lên đến 1 vài năm rồi =)))) Tất cả công sức, xin các nường hãy tung bông cho Emi toẹt vời của nhà mình. Chúc Emi cưng kì thi đại học tới đạt được kết quả trên cả mong đợi, mang lại vẻ vang cho gia tộc và nước nhà, và hơn trên hết là comeback vào tháng 7 năm sau =))))))
———— Đường phân cách tuôi chỉ là con boss chuyên đào hố cho Emi lấp, hẹn gặp lại vào các truyện sau ————
p/s Emi có lời muốn nói
– Cảm ơn lời chúc của mọi người, năm sau mị thi xong sẽ quay lại, hi vọng lúc đó chưa quên mặt tuôi:v
– Cuối cùng nhà cũng có bộ truyện hoàn trong năm, mừng muốn rớt nước mắt hic hic.
– Chân thành cảm ơn công sức của chị Nguyệt, chị Linhyang, em Thắm, em Tiên, chị Cò Sunny, chị Tũm và em Diên Vĩ *tym tym tym*
—HOÀN—