• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phó Nhiễm ôm tập tài liệu trước ngực, liếc nhìn ánh mắt Minh Thành Hữu.

"Đợi đã." Thấy cô định đi, Minh Thành Hữu lên tiếng gọi giật lại.

Phó Nhiễm dừng bước: "Có chuyện gì cần dặn dò sao?".

Minh Thành Hữu đứng lên, với lấy một tập tài liệu trên mặt bàn đưa cho cô: "Đây là phúc lợi công ty dành cho em, chuyến đi bảy ngày đến Maldives".

"Em không cần đâu." Phó Nhiễm bình thản, không có chút vui vẻ nào: "Tết này em dự định ở nhà, không đi đâu hết. Anh thưởng cho người khác đi, cho em cũng lãng phí thôi".

"Anh đi cùng em."

Vậy cô lại càng không thể chấp nhận.

Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu ra: "Em thật sự không muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi".

Anh cũng không miễn cưỡng: "Lát nữa anh cùng em đến siêu thị, mua cho Vưu Hựu mấy đồ dùng năm mới".

"Không cần đâu, em tự mua được."

Cô bước vượt qua anh, đi về phía trước. Minh Thành Hữu giữ lấy cánh tay cô: "Em giận đấy à?".

"Giống ư?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn anh.

Minh Thành Hữu nửa đùa nửa thật, sau khi suy nghĩ anh nói: "Giống".

"Em chẳng có gì phải giận cả."

Minh Thành Hữu chặn trước mặt cô: "Chẳng qua chỉ là lỡ mất ngày sinh nhật của anh ta thôi mà".

"Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là người có quan hệ cùng cha khác mẹ với anh thôi, hai người chung quy vẫn là anh em ruột thịt."

Nụ cười của Minh Thành Hữu tắt ngấm: "Nếu không vì năm xưa anh ta đuổi cùng diệt tận, anh cũng không cần dồn ép anh ta như bây giờ. Anh ta không cho anh cơ hội, hà cớ gì anh phải suy nghĩ cho anh ta?".

Nói cho cùng, cục diện ngày hôm nay cũng không thể nói chỉ ai sai, ai đúng.

Phó Nhiễm không định can dự vào, cô vốn đã không muốn bị cuốn vào chuyện này. Cô cầm tập tài liệu sải bước đi ra khỏi văn phòng.

Đám Lâm Lâm đang ở dưới tầng trệt đợi cô, thấy Phó Nhiễm đi tới bèn lao đến ôm lấy cô. Thịnh tình này khó mà từ chối, Phó Nhiễm hơi ngẩn người: "Làm gì vậy?".

"MR không hổ danh là công ty lớn, phúc lợi cũng khiến người ta phải hét ầm lên. Tiểu Nhiễm, cũng nhờ em lúc đó mở đôi mắt tinh tường, tiền mua nhà, mua xe của chị có hy vọng rồi..."

Phó Nhiễm mỉm cười đẩy họ ra: "Em còn tưởng có chuyện gì, được như vậy, năm sau phải nghiêm túc làm việc hơn đấy nhé".

"Xời." Ngữ điệu kéo dài mang theo nụ cười nịnh nọt: "Tiểu Nhiễm thật biết làm mất hứng người khác, đúng là Phó lột da".

Một đoàn người sau khi trở về công ty thu dọn đồ đạc, chưa tới ba giờ chiều đã được nghỉ, chính thức bước vào kỳ nghỉ tết.

...

Vẫn còn một thời gian nữa mới đến lúc chuẩn bị đồ đón tết, sau khi rời khỏi công ty, Phó Nhiễm về thẳng nhà. Cô ngồi trong phòng nghe nhạc, xem ti vi đến gần bữa tối mới đi xuống.

Phạm Nhàn ăn mặc chỉn chu đang bày bát bày đũa lên bàn. Phó Tụng Đình đặt tờ báo trong tay xuống, Phó Nhiễm cũng tiến tới: "Mẹ, để con giúp mẹ".

"Ngồi cả đi." Phạm Nhàn bảo thím Trần bắt đầu bê đồ ăn lên.

Tiết trời hôm nay âm u lạnh lẽo, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng hòa thuận, êm ấm.

Phó Nhiễm rót cho Phó Tụng Đình nửa chén rượu trắng. Từ khi trời chuyển lạnh, ông luôn có thói quen uống nửa ly rượu vào bữa tối.

"Tiểu Nhiễm, hay con cũng uống một chút đi?"

"Con không biết uống đâu ạ." Phó Nhiễm vội vã xua tay.

"Uống chút rượu không sao đâu mà." Phó Tụng Đình tâm trạng rất vui: "Thím Trần, mang thêm chén rượu qua đây".

"Con gái sao lại uống rượu chứ." Phạm Nhàn lên tiếng ngăn cản: "Ông tưởng ai cũng như ông à, ba ngày thì hai ngày ăn tiệc, Tiểu Nhiễm nhà ta không được uống rượu".

"Mẹ, không sao đâu." Phó Nhiễm đón lấy chén rượu từ tay thím Trần: "Con chỉ uống một chút chắc cũng không say được".

Phó Tụng Đình mặc kệ Phạm Nhàn, đứng lên rót rượu cho Phó Nhiễm. Ông rót cũng có chừng mực, chỉ nhỉnh hơn đốt ngón tay một chút: "Tiểu Nhiễm giống tính tôi, nó mà từ nhỏ đã được sống bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó như một đứa con trai".

Phạm Nhàn nghe mà xót xa lòng: "Xem ông kìa, uống nhiều rồi nói cũng linh tinh".

Phó Tụng Đình nhấp một ngụm rượu: "Mà bà bảo Nhụy Nhụy sẽ về đây đón tết cơ mà, khi nào nó đến?".

"Cũng một hai ngày này thôi." Phạm Nhàn gắp thức ăn vào bát cho Phó Nhiễm: "Uống ít thôi con, ăn đi".

"Mẹ, con biết rồi ạ."

Một lúc lâu sau Phó Tụng Đình không nói gì thêm. Phạm Nhàn kể lại nội dung cuộc gọi điện với Vưu Ưng Nhụy ngày hôm nay: "Nhụy Nhụy nó hy vọng vẫn được đến nhà chúng ta đón tết".

"Hừ."

Trước khi Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Phó Tụng Đình đã hừ một tiếng lạnh lùng: "Nó lại định khiến cái nhà này rối ren hỗn loạn sao? Bữa tiệc sinh nhật lần trước còn ra thể thống gì, còn cả đám bạn mà nó giao du nữa".


Phạm Nhàn cũng đang nghĩ đến chuyện này: "Thế nên lúc gọi điện tôi không hứa hẹn gì với nó cả".

"Nhà họ Vưu không phải nhà nó à? Về nước đón tết lại qua đây bảo người ta nhìn nhà mình ra làm sao?" Phó Tụng Đình càng nói càng giận: "Tại bà dạy dỗ mà ra cả. Nó về đến đây bà cũng phải nói chuyện với nó, mấy việc nó làm ở nước ngoài tưởng người ta không biết gì thật đấy à?".

Phạm Nhàn cũng nóng lên: "Tôi nói được gì chứ? Bây giờ nó có phải con gái tôi nữa đâu, làm sao tôi quản lý được?".

"Bố mẹ, sao lại cãi nhau vậy. Con đường mỗi người đi là do người ta tự chọn mà."

Cơn giận của Phó Tụng Đình vẫn chưa nguôi đi. Bình thường ông nhắm một mắt mở một mắt rõ ràng là cùng một tâm lý với Phạm Nhàn. Dù sao Vưu Ưng Nhụy cũng đã quay lại nhà họ Vưu, làm sao họ quản lý được nữa?

"Nói gì thì nói cũng đã sống ở đây hơn hai mươi năm, thế mà bao nhiêu phép tắc vứt hết ra sau đầu rồi. Bà xem mấy thứ nó mua mỗi lần về đây chơi đấy, lại còn cả căn nhà của họ bây giờ nữa..."

Những lời về sau Phó Tụng Đình khó mà mở lời nói tiếp. Suy nghĩ của tất cả mọi người không hẹn mà gặp. Nếu không phải đã sa ngã rồi thì lấy đâu ra lắm tiền như vậy?

Dẫu sao khả năng của Vưu Ưng Nhụy đến đâu họ hoàn toàn hiểu rõ. Nó bảo nó ra nước ngoài có được danh tiếng, cả ma cũng chẳng tin.

Ban đầu Vưu Ưng Nhụy quay lại nhà họ Vưu, Phạm Nhàn là người quyến luyến nhất, thường xuyên lén lút cho cô ta tiền, từ việc ăn đến việc mặc đều chăm sóc đầy đủ, chỉ sợ cô ta bị hụt hẫng.

Bây giờ thì hay rồi...

Chủ đề này khiến lồng ngực Phạm Nhàn tắc nghẹn. Bà đánh mắt nhìn sang Phó Nhiễm đang từ tốn cúi đầu ăn uống, không nói một câu, càng nhìn bà càng thấy yêu quý. Con gái của bà luôn biết chừng biết mực khiến bà rất yên tâm.

Chưa bao giờ lợi dụng để thừa cơ hãm hại người khác, cũng chẳng nhiệt tình thái quá nịnh bợ.

Phạm Nhàn gắp cho cô một viên thịt: "Tiểu Nhiễm, gần đây con và Thành Hữu thế nào rồi?".

Cô vừa bỏ miếng thịt viên vào miệng thì bất ngờ nghe thấy câu hỏi của mẹ, hoảng hốt nuốt xuống: "Mẹ?".

Cũng may miếng thịt viên không lớn lắm, chỉ vòng một đường trong cổ họng rồi trượt xuống. Cổ họng căng ra đau đớn, Phó Nhiễm đỏ mặt nói: "Lẽ nào mẹ nghĩ lời anh ấy nói là thật?".

"Mẹ thấy cậu ấy rất chân thành."

Phó Tụng Đình tập trung uống rượu, không xen vào câu chuyện.

Phó Nhiễm nâng ly lên, khi chất lỏng màu trắng trôi xuống cổ, con người càng cảm thấy có tinh thần hơn: "Mẹ...".

"Mẹ nhìn ra được mà, cả hai đứa đều có tình cảm với nhau."

Phó Nhiễm kinh ngạc, cô thể hiện ra loại cảm xúc ấy khi nào chứ? Sao mà chính cô cũng không hề hay biết.

"Từ khi Thành Hữu quay về, con hoàn toàn khác hẳn, tinh thần tốt lên nhiều. Thật ra giữa hai đứa cũng chẳng có chuyện gì quá nghiêm trọng, chuyện của đời trước vốn dĩ cũng không nên kéo hai con vào. Còn mấy ngày nữa là con hai mươi bảy tuổi rồi, năm xưa hai đứa đính hôn cũng là nhờ duyên phận, nếu năm xưa mà thuận buồm xuôi gió chưa biết chừng giờ này mẹ đã được bế cháu rồi đấy."

"Sự tình cũng không đơn giản như vậy." Phó Tụng Đình xen vào: "Đám phóng viên cắn chặt Thành Hữu không buông. Nếu nó và Tiểu Nhiễm thật sự lại có chuyện gì, tôi chỉ sợ bà là người đầu tiên không chịu được sức nặng của dư luận. Bà xem, lúc trước khi Tiểu Nhiễm ra đi họ đã nói khó nghe cỡ nào".

"Miệng ở mặt người ta." Phạm Nhàn trừng mắt với Phó Tụng Đình: "Hai đứa chúng nó mà có tình thì chẳng ai cản được. Ông cứ cái tính này, việc gì cũng không lo không tính, đứng giữa mọi chuyện không muốn đắc tội với ai".

"Sao bà lại chành sang tôi?"

Thấy hai người họ sắp sửa cãi nhau tới nơi, Phó Nhiễm mỉm cười giảng hòa: "Xem hai bố mẹ kìa. Mẹ à, chẳng phải khi ra ngoài mẹ vẫn giữ thể diện cho bố lắm sao?".

Phạm Nhàn hất cằm lên: "Đây là chuyện trong nhà, mẹ chỉ nói sự thật thôi".

"Vâng vâng vâng." Phó Tụng Đình trước nay luôn nghiêm túc giờ cũng phải cười khó xử: "Tôi không nói nữa, được chưa?".

Thật ra có lúc vợ chồng cãi cọ nhau cũng là một niềm vui. Phó Nhiễm khẽ cắn đũa. Phạm Nhàn trông thấy thế cũng không nhịn được cười: "Con bé này, chắc chắn là uống nhiều rồi, trông con cười ngốc nghếch".

Rượu thực sự không uống nhiều, mà có thể là vì đây là lần đầu tiên rượu có tác dụng tới tâm lý, Phó Nhiễm cứ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chắc chắn là uống say rồi.

Di động để trên gác, đến khi lên gác cô mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Minh Thành Hữu.

Cô vừa định tảng lờ như không biết thì màn hình di động bỗng xuất hiện một dòng chữ trượt xuống.

Bây giờ là tin nhắn, Phó Nhiễm mở ra xem nội dung: Anh đang ở trước cửa nhà em, anh đi vào hay em đi ra?

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh lên rửa mặt, cảm giác khí nóng trong người đã tản đi không ít, cô mới đi xuống nhà.

Hướng ánh mắt về phía xa quả nhiên cô thấy một chiếc xe đỗ trước cửa, có người đứng dựa bên cạnh xe, đang ngước lên vẫy tay với cô.

Phó Nhiễm đi ra cổng. Minh Thành Hữu miệng ngậm một điếu thuốc, chỉ có điều vẫn chưa châm lửa. Anh khẽ cắn răng, điếu thuốc như đang nhảy nhót trên miệng anh vậy, khiến bao nhiêu nhắng nhít giấu đằng sau bộ vest có phần đứng đắn của anh đều bị bại lộ.

"Anh tìm em có việc gì không?" Phó Nhiễm đứng cách anh ba bước chân.

Minh Thành Hữu liếc nhìn cô. Khuôn mặt trắng trẻo của Phó Nhiễm hơi đỏ hồng lên, mà màu hồng này có phần đáng ngờ, ánh mắt cô còn mơ màng, tóm lại là không giống mọi ngày.

Minh Thành Hữu lấy điếu thuốc trên miệng ra: "Em uống rượu đấy à?".

"À..." Hơi thở của Phó Nhiễm tỏa ra mùi rượu trắng thơm nồng. Cô giậm giậm chân, đây chính là cái lợi của việc uống rượu, dù đứng ngoài trời lạnh nhưng cũng không cảm thấy quá rét mướt.

Minh Thành Hữu đưa tay chạm vào mặt cô, quả nhiên rất nóng: "Em là số một đấy, lén uống hả?".

Phó Nhiễm lẳng lặng né tránh anh: "Muộn vậy rồi anh còn đến, rốt cuộc là có việc gì?".

Minh Thành Hữu mở cửa xe ra, lấy từ trong ghế lái phụ một kẹp tài liệu rồi đưa cho cô: "Trước khi rời khỏi MR em chưa ghé qua phòng tài vụ, đây là tiền thưởng và tiền hoa hồng cuối năm của em".

Cái gọi là phúc lợi, theo lời kể của Lâm Lâm là mấy voucher giám giá trị giá vài nghìn của các mặt hàng tinh xảo trong trung tâm thương mại.


Mỗi năm phòng tài vụ lại tặng một món quà khác nhau.

Phó Nhiễm giơ tay đón lấy: "Anh gọi cho em một cuộc, em tới công ty lấy là được rồi".

"Hôm nay em ra về vội vã, lẽ nào còn bắt cả phòng tài vụ đợi em không được nghỉ?"

"Thôi được rồi." Phó Nhiễm nắm chặt trong tay, cũng không buồn mở ra xem kỹ nữa: "Cảm ơn anh".

"Tối mai cùng anh đi ăn một bữa cơm."

Yêu cầu này quả thực vô duyên vô cớ. Phó Nhiễm không suy nghĩ gì, từ chối ngay: "Em còn có việc".

"Chuyện của bố em thời gian trước Cục trưởng Tống đã đứng giữa giúp đỡ không ít. Ông ấy chủ động ra mặt chủ trì bữa cơm tối mai. Trước kia anh nhờ ông ấy giúp đỡ cũng có kể quan hệ giữa chúng ta nên ông ấy mới đồng ý, bây giờ nói phải gặp được em bằng mọi giá."

Phó Nhiễm nghe xong, đầu mày hơi nhíu lại vẻ không tình nguyện. Nhưng dù sao họ cũng đã giúp mình, nếu không có Minh Thành Hữu thì bình thường cô còn chẳng có phần được gặp mấy người như vậy. Cô chợt nhớ lại lời anh vừa nói: "Quan hệ giữa chúng ta?".

Anh châm điếu thuốc kẹp trên tay lên: "Dĩ nhiên càng phải nói là có quan hệ thân thiết thì cơ hội mới càng cao". Minh Thành Hữu rướn môi cười: "Chủ ý tới tìm Trần Lam Diễm chính là Cục trưởng Tống nghĩ ra đấy".

Đã nói đến nước này, Phó Nhiễm không còn gì để phản bác nữa: "Thôi được".

"Tối mai anh qua đón em."

Phó Nhiễm suy nghĩ: "Hay là hẹn ở chỗ nào khác đi, em không muốn bố mẹ nhìn thấy".

Minh Thành Hữu gật đầu: "Được".

Phó Nhiễm thấy anh vẫn còn đứng đực ra đó: "Anh mau về đi".

Minh Thành Hữu vỗ vỗ bên cạnh: "Đứng với anh một lúc".

Giữa đêm hôm trời đông giá rét còn đứng ngoài cửa, Phó Nhiễm không muốn tự hành hạ bản thân, cô đưa tay lên miệng hà hơi: "Em vào nhà đây".

Cô đi được vài bước, quay đầu lại vẫn thấy Minh Thành Hữu đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt u tối và phức tạp. Cô nhất thời đứng nguyên tại chỗ, cách xa một quãng mà vẫn nhìn thấy nỗi đau nơi đáy mắt sâu hút của anh.

Cô không biết phải hình dung ra sao, dường như, hai chữ bi thương rất khó để diễn tả tâm trạng vào lúc này.

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Minh Thành Hữu buông thõng bên quần. Hai năm trước, cô cũng rút tay ra đi không chút lưu luyến như vậy.

Phó Nhiễm cất mọi thất thần trong ánh mắt mình đi, cô đút hai tay vào túi, sải bước đi vào nhà.

Trở về nhà, tắm rửa xong, cô mới mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm. Phó Nhiễm đẩy cửa phòng sách, đi tới bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn qua, xe của Minh Thành Hữu đã đi rồi.

Cô đứng bên cửa sổ một lúc, tới khi cảm thấy lạnh mới giơ tay đóng lại.

...

Phó Nhiễm nghĩ nói gì thì nói buổi gặp mặt này cũng được coi là trang trọng, cô cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện. Trong tủ không phải không có những bộ trang phục hàng hiệu. Phó Nhiễm lấy ra một chiếc váy len bó sát màu tím nhạt. Lúc trước đi mua sắm, vừa nhìn cô đã ưng ý cái này, nên cũng không chú ý tới giá thành đắt đỏ của nó, chủ yếu là thích nên mua luôn.

Thiết kế cổ chữ V kinh điển. Yêu cầu của váy bó đối với người mặc rất cao, vạt váy dài quá đầu gối khoảng chục phân, mông cong, vòng eo thon gọn và một vòng một tuy không quá đẫy đà nhưng phải đầy đặn. Phó Nhiễm đeo một sợi dây chuyền bạch kim, rơi xuống cổ lại càng tôn lên khe rãnh hút hồn. Cô đứng trước gương xoay trái xoay phải, không cảm thấy có gì thiếu tự nhiên. Chỉ là một kiểu ăn mặc hết sức bình thường thôi mà. Cô không cố tình thể hiện điều gì.

Bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo dạ, rồi lái xe rời khỏi nhà họ Phó.

Tới trước cửa khách sạn đã hẹn trước, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đang đứng ở đại sảnh đợi mình. Phó Nhiễm khoác túi xách đi qua.

"Em chưa đến muộn chứ?"

Minh Thành Hữu giơ tay lên, chỉ vào chiếc đồng hồ Phó Nhiễm vừa mua cho anh mấy hôm trước: "Không hề muộn, nhưng em cũng đúng giờ quá đấy".

"Cục trưởng Tống đã tới chưa?"

"Vẫn đang trên đường, chắc phải khoảng mười phút nữa." Minh Thành Hữu dẫn Phó Nhiễm vào trong thang máy: "Anh đã đặt phòng sẵn rồi, cùng đi với ông ấy còn một vài người bạn nữa".

Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu vào căn phòng kín anh đặt trước. Căn phòng đủ ấm áp, vừa nhìn đã biết đây là một địa điểm VIP mà không phải ai cũng đặt được.

Cô cởi áo khoác ra, treo lên chiếc mắc bên cạnh.

Minh Thành Hữu quay người, ánh mắt không khỏi liếc qua phần ngực của Phó Nhiễm. Mắt anh căng ra, rồi như có một cơn lốc ngầm nào đó cuộn trào, con ngươi anh dần nheo lại, tối đi: "Ai bảo em ăn mặc như thế này?".

Phó Nhiễm không cảm thấy có gì thái quả: "Sao vậy?".

Sắc mặt Minh Thành Hữu u ám: "Mời em tới ăn cơm chứ có phải tới tiếp rượu, bầu bạn đâu".

"Anh có ý gì?" Phó Nhiễm cao giọng: "Anh ăn nói đừng gai góc như thế, em ăn mặc kiểu gì không liên quan tới anh!".

Minh Thành Hữu với chiếc áo dạ trên giá xuống, khoác lên vai cô, rồi ôm cô thật chặt vào lòng: "Mặc vào đi".

"Minh Thành Hữu, anh buồn cười thật đấy?" Phó Nhiễm khẽ đẩy vai: "Quần áo mua về là để mình tự ngắm cơ mà".

Minh Thành Hữu siết chặt cánh tay không buông: "Anh muốn tốt cho em thôi. Em không biết lai lịch của đám người sắp xuất hiện đấy thôi, tất cả bọn họ đều đắm chìm trong thế giới phong hoa tuyết nguyệt nhiều năm rồi. Em ăn mặc kiểu này không bị họ nuốt chửng mới là lạ đấy. Em tưởng ai cũng đầy kiên nhẫn như anh à. Không nghe lời khuyên đừng trách anh không nhắc nhở".

Minh Thành Hữu kéo một cánh tay Phó Nhiễm lên, khoác áo vào cho cô. Cô không cương quyết nữa, ngoan ngoãn khoác áo dạ vào.


Minh Thành Hữu thấy vậy, u ám cũng tan đi, ánh mắt bấy giờ mới trong sáng hơn một chút.

Chiếc áo dạ dáng dài của Phó Nhiễm vừa đủ để che đi vạt váy, để lộ ra đôi chân đi chiếc tất liền quần thon dài, gợi cảm, khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Cục trưởng Tống dẫn theo hai người bạn đến. Minh Thành Hữu bảo Phó Nhiễm ngồi bên cạnh anh. Anh gọi phục vụ bê đồ lên, cũng chẳng biết họ còn tìm thêm ở đâu ra ba cô gái xinh đẹp tiếp đãi. Bầu không khí trong vòng bị đẩy cao lên rõ ràng. Phó Nhiễm nhìn "đống vải" mà ba cô gái kia khoác tạm lên người, chỗ nào cần lộ họ đều giả vờ giấu giếm che đậy, chỗ không cần lộ thì gần như trong suốt cả. Rồi cô lại nhìn xuống người mình bị bọc kín như chiếc bánh trưng, càng nghĩ càng thấy quái đản.

Minh Thành Hữu không tỏ ra nhiệt tình thái quá. Người phục vụ đứng bên rót rượu. Khi tới lượt Phó Nhiễm, anh vô thức giơ tay che lên miệng cốc của cô: "Cô ấy không uống rượu, đổi cho cô ấy cốc nước dừa".

"Ôi, tam thiếu thật là biết thương hoa tiếc ngọc." Cục trưởng Tống cười tít mắt.

Minh Thành Hữu vắt tay lên lưng ghế Phó Nhiễm: "Tôi chắc chắn phải cùng hai anh không say không về rồi, lát nữa về nhà lại không ai lái xe".

Người phục vụ theo lời dặn của anh đổi cho Phó Nhiễm một cốc nước dừa đầy ắp. Cục trưởng Tống dù sao cũng là người từng giúp mình, Phó Nhiễm nhẹ nhàng kéo ghế ra, cầm cốc lên nói với ông ta: "Chuyện của bố tôi cũng may có ông giúp đỡ, chân thành cảm ơn ông".

"Haizz, chuyện nhỏ nhặt có đáng là gì. Vả lại tôi cũng hiểu rõ con người bố cô. Về lý mà nói thì tôi chẳng giúp được gì đâu, cũng chỉ vì nghe được đôi ba câu liên quan tới tin đồn của Trần Lam Diễm, đúng lúc Tam thiếu lại tới tìm tôi nên chuyện này cứ thế mà trùng hợp. Cô xem, thành công rồi."

Minh Thành Hữu lại ở bên cạnh nói xen vào vài câu: "Cũng may có cục trưởng Tống ở giữa điều chuyển. Nào, tôi mời anh một chén".

Người đẹp bên cạnh ông ta rót đầy rượu, một cốc rượu trắng độ cồn 52%, đầy ự.

Cục trưởng Tống tươi cười nâng ly: "Tôi thấy cứ thoải mái đi", ông ta nhìn cốc trong tay Phó Nhiễm: "Như vậy không được, hai người một người uống rượu, một người uống nước dừa sao được. Chén này tôi không uống đâu".

Phó Nhiễm nghĩ cũng phải, rõ ràng thể hiện cô không có thành ý: "Vậy tôi cũng đổi sang rượu".

Minh Thành Hữu giữ tay cô lại: "Em không được uống rượu".

Cục trưởng Tống cũng là người tinh ranh, sao không nhìn ra ý của Minh Thành Hữu. Rõ ràng anh có ý không muốn để Phó Nhiễm động vào rượu thì còn ai dám ép nữa: "Thế này đi, Tam thiếu và cô Phó làm một ly giao bôi, được không? Nói gì thì nói hai người cũng không thể bắt nạt một mình tôi được, phải không?".

Mấy người bên cạnh hùa theo: "Đúng đấy".

Phó Nhiễm bị đùa như vậy, lại càng kéo chặt áo dạ vào. Cô nóng đến đổ mồ hôi, cả lòng bàn tay cũng cảm thấy nhớp nháp.

Minh Thành Hữu đùn đẩy: "Cô ấy da mặt dày, hay là tôi tự phạt một ly?".

"Như vậy không được." Cục trưởng Tống xua tay: "Lúc trước Tam thiếu đã nói rõ ràng rồi, việc này tôi vì thể diện của anh mới làm. Anh bảo cô Phó là người con gái của anh, câu này chính anh nói đúng không?".

Phó Nhiễm nhíu mày, chỉ thấy mấy chữ đó từ miệng người khác nói ra mang thêm một cảm giác thô lỗ kỳ lạ, như một sự tuyên bố mờ ám và thiếu nghiêm túc. Minh Thành Hữu thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, bèn nở một nụ cười nhạt: "Dĩ nhiên là tôi từng nói, nhưng chuyện riêng tư lại bày ra đây... tôi ngại lắm". Minh Thành Hữu quay lại nhìn Phó Nhiễm.

"Vậy phải xem cô Phó có nể mặt tôi không rồi." Cục trưởng Tống một lần nữa ném chủ đề về phía Phó Nhiễm.

"Hôm nay đều là cục trưởng Tống quyết định." Phó Nhiễm giơ cốc rượu về phía Minh Thành Hữu: "Cạn ly giao bôi vẫn tốt hơn là uống rượu thật. Vả lại cục trưởng Tống đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy, làm sao em dám được lợi còn vờ vịt chứ?".

Câu nói này khiến cục trưởng Tống hớn hở ra mặt. Nếu Phó Nhiễm thực sự tự chối ông ta cũng không dám ép, dù sao thì chức tước của Phó Tụng Đình cũng không hề kém cạnh ông ta. Lần này ông ta giúp chẳng qua cũng là thuận nước đẩy thuyền. Bây giờ thấy Phó Nhiễm nể mặt như vậy, dĩ nhiên là ông ta cười không khép miệng được.

Minh Thành Hữu nhìn cô có phần bất ngờ. Anh mỉm cười, đưa tay khoác lấy tay Phó Nhiễm, sau đó mím môi nhấp rượu, cùng cô uống cạn.

"Hay lắm." Cục trưởng Tống ngửa cổ lên, hoàn toàn quên mất câu thoải mái mình vừa nói. Ông ta uống cạn cả ly rượu. Bấy giờ Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu mới ngồi lại xuống ghế.

Sau bữa cơm, Minh Thành Hữu uống không ít rượu. Phó Nhiễm thấy người phục vụ lại định rót đầy cho anh bèn vô thức lên tiếng ngăn cản: "Anh uống ít thôi".

"Cô Phó xót rồi phải không?"

"Là tôi sợ anh ấy say khướt không biết gì thôi."

Cục trưởng Tống chỉ vào Phó Nhiễm: "Người tỉnh táo nhất ở đây chỉ có cô Phó, cô chưa uống hớp rượu nào, lát nữa phải phụ trách đưa Tam thiếu về nhà đấy".

Khóe miệng Phó Nhiễm giật giật: "Dĩ nhiên rồi ạ".

Bỗng nhiên Minh Thành Hữu khoác tay ôm vai cô. Không biết anh say thật hay giở trò lưu manh, bỗng cọ mặt mình vào mặt cô. Phó Nhiễm không kịp phòng bị, bị anh đập đau cả mặt, nhưng ngoài mặt cũng không tiện nổi khùng lên: "Đã bảo anh đừng uống nhiều rồi mà lại".

"Chẳng phải còn có em sao?" Nói xong, anh lại chạm thêm phát nữa.

Phó Nhiễm vùi mặt vào lòng anh, đỏ bừng. Vốn dĩ đã nóng, giờ bị tên ma men này ôm chặt cô càng toát mồ hôi tợn. Cục trưởng Tống đều là những người từng trải, chỉ cười khà khà nói thanh niên thật là sướng, muốn thế nào cũng được.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, không biết ai lại đưa ra đề nghị chơi mạt chược.

Phó Nhiễm cũng không đành ra về giữa chừng, buộc phải ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu. Đánh được mấy ván, Minh Thành Hữu đẩy cô: "Em chơi đi".

"Em không biết."

Anh chủ động lùi sang bên cạnh: "Anh dạy em".

Minh Thành Hữu say lắm rồi, dựa hẳn vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nào còn quan tâm tới cô. Phó Nhiễm xấu hổ lật bài, cũng chẳng biết cô đành loạn cào cào kiểu gì, đến khi tàn tiệc, Minh Thành Hữu đã thua đến sáu chữ số.

Đám cục trưởng Tống dĩ nhiên đã được hầu hạ một cách thoải mái. Phó Nhiễm cũng nghĩ thầm trong bụng: Minh Thành Hữu chẳng qua là mượn tay cô để tặng tiền cho họ mà thôi.

Sau khi tiễn đám "thượng thần" ấy đi, Phó Nhiễm quay đầu nhìn Minh Thành Hữu đang dựa vào cửa xe. Anh cúi gục xuống nên cô không nhìn rõ được gương mặt anh. Đợi tới khi Phó Nhiễm lại gần, Minh Thành Hữu mới giơ tay chỉ, tỏ ý bảo cô lái xe về.

Loạng choạng ngồi được vào ghế lái phụ, Minh Thành Hữu chống tay lên trán, Phó Nhiễm thắt dây an toàn hộ anh: "Anh vẫn ổn chứ?".

"Em thử bị chuốc hơn nửa lít rượu trắng xem."

Phó Nhiễm rút chìa khóa ra nổ máy: "Để em đưa anh về".

...

Trung Cảnh Hào Đình.

Vưu Ưng Nhụy đưa cho người tài xế hai tờ một trăm tệ: "Không cần trả lại đâu, anh giúp tôi hành lý tới cửa đi".

Mấy tài xế taxi buổi tối vốn dĩ đã ít việc, gặp được một người ra tay hào phóng dĩ nhiên rất vui. Vưu Ưng Nhụy ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt, bên trong tối đen như mực, xem ra Minh Thành Hữu không có ở nhà.

Cô đã nói với anh bay chuyến sáng mai về, giờ xuất hiện ở đây cũng là định tạo cho anh một bất ngờ.

Vưu Ưng Nhụy kéo hành lý đi vào trong vườn hoa. Cô có chìa khóa ở Trung Cảnh Hào Đình, chiếc chìa khóa vui vẻ như nhảy nhót trên tay cô gái. Một chùm chìa khóa có ý nghĩa gì đối với một người con gái, có lẽ không ai không hiểu.

Vưu Ưng Nhụy đi vào cửa chính, lấy đôi dép lê ở trong tủ ra. Cô cúi xuống nhét giày vào, nghĩ rồi lại bỏ giày ra, nhét vào chỗ kín đáo.

Cô đã nói sẽ mang lại bất ngờ cho Minh Thành Hữu.

Cô cầm hành lý đi lên gác, quả nhiên Minh Thành Hữu không có nhà. Vưu Ưng Nhụy nhét hành lý vào trong tủ. Căn phòng chỉ có sự hiện diện của một con người. Cô ta đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy dao cạo râu và nước súc miệng của Minh Thành Hữu và vô số vật phẩm khác bị bày loạn cào cào.


Vưu Ưng Nhụy thu dọn gọn gàng, cũng không biết người giúp việc được mời tới để làm gì mà chút việc vặt này cũng làm không tốt.

Vưu Ưng Nhụy xoay một vòng trong phòng vệ sinh, đồ dùng cá nhân của một người, áo tắm của một người, cũng may không có dấu vết của người khác.

Cô không bật đèn lên, cũng không gọi điện cho Minh Thành Hữu. Vưu Ưng Nhụy đi ra hành lang tầng hai, trời đêm tối đen như mực, vì tâm trạng sốt ruột và hưng phấn mà thời gian chờ đợi càng dài và nặng nề hơn. Bây giờ cô rất muốn gặp Minh Thành Hữu, cho dù chỉ là nghe được tiếng anh thôi, nhìn thấy bóng anh thôi cũng được.

Một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt, từ xa đến gần. Tới trước cửa Trung Cảnh Hào Đình, Vưu Ưng Nhụy mới miễn cưỡng nhận ra đó là một chiếc xe màu đỏ.

Người trên xe không bước xuống ngay.

Vưu Ưng Nhụy căng thẳng túm lấy ngực, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, dường như có thứ gì đó sắp bật ra khỏi đây.

...

Phó Nhiễm tháo dây an toàn, sắc mặt Minh Thành Hữu nhợt nhạt, đầu mày nhíu chặt, bờ môi mỏng vốn rất mạnh mẽ giờ bạt hẳn đi.

Phó Nhiễm giơ tay đẩy anh: "Tới nơi rồi".

Dạ dày Minh Thành Hữu cuộn trào dữ dội. Anh đột ngột đẩy tay cô ra, lao xuống xe, rồi xông tới bên đường nôn thốc nôn tháo.

Cũng chỉ là nôn khan, không nôn ra được thứ gì.

Phó Nhiễm xuống xe từ cửa bên kia.

Vưu Ưng Nhụy rụt người về phía sau, cho dù cách một quãng xa nhưng cô ta vẫn nhận ra Phó Nhiễm. Trong lòng họ, đối phương đều là cái gai trong mắt nhau, một thân phận khó xử không thể dung hòa. Vưu Ưng Nhụy nén nước mắt, không dám để Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm phát hiện ra mình.

Phó Nhiễm sải bước đi tới bên cạnh Minh Thành Hữu, vỗ vỗ lưng cho anh.

Thấy anh khó chịu như vậy, cô có một cảm giác dâng lên trong lòng khó diễn tả: "Để em dìu anh lên gác, uống chút nước vào sẽ đỡ hơn một chút".

Minh Thành Hữu cúi gục người không động đậy. Phó Nhiễm kéo tay anh để anh khoác lên vai mình. Ánh mắt Minh Thành Hữu mơ màng nửa say nửa không. Anh sững sờ nhìn Phó Nhiễm, dường như có phần không chắc chắn, rồi nặng nề hỏi một câu: "Hữu Nhiễm?".

Bước chân cô khựng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không dám quay lại nhìn Minh Thành Hữu, bàn tay đặt trên eo anh bất giác thu chặt lại.

Đi vào phòng khách, cô không thay giày nữa, cứ thế đưa Minh Thành Hữu lên tầng hai.

Khi Vưu Ưng Nhụy hoàn hồn lại, dưới nhà nào còn bóng hai người họ. Cô ta nhớ lại lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu, vội vàng định đi, nhưng vừa đi ra tới phòng ngủ thì nghe tiếng bước chân đi đến. Trong lúc cấp bách, cô ta quay lại ban công, nhẹ nhàng kéo cửa sổ và rèm cửa lại.

Đúng lúc này Phó Nhiễm cũng đẩy cửa đi vào. Cô gắng sức kéo anh tới bên giường. Phó Nhiễm bật đèn ngủ lên, rót cho anh cốc nước: "Anh uống đi".

Minh Thành Hữu đón lấy, ngoan ngoãn uống hết.

Phó Nhiễm toát hết mồ hôi, mệt đến thở không ra hơi.

Minh Thành Hữu ngẩng mặt lên, ánh mắt trở nên mờ ám: "Bây giờ không còn ai khác, em mà nóng cứ thoải mái cởi áo ra".

Phó Nhiễm thấy anh đã tỉnh táo hơn một chút: "Anh nghỉ sớm đi, em về đây".

"Tối nay ở lại đây đi."

Phó Nhiễm giật mình, không ngờ Minh Thành Hữu lại đưa ra yêu cầu ấy.

Thấy sắc mặt cô không tự nhiên, Minh Thành Hữu cười, chống tay lên bên cạnh: "Ý anh là muộn lắm rồi về không an toàn, tầng hai, tầng ba nhiều phòng lắm, em cứ chọn thoải mái". Thấy ý cảnh giác trong mắt cô từ từ tan đi, anh mới bổ sung thêm một câu: "Em căng thẳng gì chứ, anh đâu có bắt em ngủ chung một giường với anh?".

Ngoài ban công, Vưu Ưng Nhụy co người lại trong một góc tối. Từng câu từng chữ của hai người trong phòng đều lọt vào tai cô ta. Cô ta cắn chặt môi, nghĩ lại hai năm qua, Minh Thành Hữu chưa bao giờ nói với mình những lời như thế.

Anh có thể đùa cợt, nhưng hiếm khi thoải mái.

Anh nói với Phó Nhiễm bảo Phó Nhiễm ở lại đây ư?

Phải tiến hành đến bước đó rồi sao? Nhanh như vậy ư?

Vưu Ưng Nhụy cẩn thận thò đầu ra, nhìn qua khe rèm cửa hướng mắt vào trong phòng.

"Em tự lái xe về, anh không cần lo vấn đề an toàn." Phó Nhiễm vẫn vậy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng: "Em về đây".

Cô quay người lấy chiếc túi xách để trên tủ đầu giường.

Minh Thành Hữu giữ vội tay cô lại, vòng cánh tay qua eo cô rồi kéo cô ngã lên giường. Anh chống hai tay hai bên người cô, tư thế nam trên nữ dưới đã hiện ra rõ ràng.

Vưu Ưng Nhụy chợt đau lòng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ dần đi.

Tóc Phó Nhiễm bung ra, mềm mại xóa ra giường. Đến đầu mũi cô cũng hơi nhăn lại: "Anh lại định làm gì?".

"Phó Nhiễm, anh muốn em nói một câu thật lòng."

Phó Nhiễm im lặng mím môi.

"Em nói đi, có phải em thật sự chưa từng thích anh không, từ khi chúng ta đính hôn tới giờ, em chưa động lòng dù chỉ một chút ư?" Minh Thành Hữu ép sát khuôn mặt điển trai về phía Phó Nhiễm, sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh khiến cô không có chỗ nào chạy trốn.

Cô nhớ lại trước đây, Minh tam thiếu của ngày xưa.

Anh từng nói với người ức hiếp cô rằng: Dám tát vợ tôi mà còn tìm tới đây cầu xin? Cút càng xa càng tốt.

Câu nói sâu đậm nhất trong ký ức Phó Nhiễm vĩnh viễn là câu: Phó Nhiễm, chúng ta làm đám cưới đi.

Có hơi nước nào che chặt đôi mắt, Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu đến thất thần. Họ cách nhau rất gần, đến hơi thở của nhau cũng cảm nhận được. Minh Thành Hữu nhìn sâu vào mắt cô, vòng xoáy đen đặc đó như kéo cả anh cùng nhấn chìm. Anh đã thử giãy giụa nhưng bất lực. Minh Thành Hữu cúi xuống bịt chặt miệng cô lại, hai tay ôm chặt lấy cô. Sức mạnh ấy như chỉ hận không thể khảm cô vào cơ thể mình.

Vưu Ưng Nhụy giơ tay bịt miệng, sống mũi cay xè khó chịu. Cô ta hoảng loạn rút di động ra khỏi túi, ấn gọi cho Minh Thành Hữu.

Tiếng chuông đặc biệt réo rắt bên tai. Minh Thành Hữu bất ngờ mở mắt ra, mọi mơ màng và buồn bã lập tức tan biến. Phó Nhiễm cũng đẩy ngực anh ra.

Minh Thành Hữu dịch người, giơ tay kéo Phó Nhiễm dậy. Cô đứng ra ngoài chỉnh trang lại quần áo, rồi cầm túi xách lên không chút do dự: "Anh nghỉ ngơi đi".

Nói xong, cô gần như bỏ chạy.

Tiếng chuông vẫn chưa ngừng lại, Minh Thành Hữu nhìn theo hướng Phó Nhiễm rời đi. Vưu Ưng Nhụy co rụt hai chân lại, nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu qua khe cửa.

Điện thoại của cô ta, anh không nhận...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK