Đêm nay trăng sáng, đêm thu tĩnh mịch trong trẻo, không nghe thấy tiếng ve, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua ngọn cây xào xạc xa xăm, tựa như tiếng mưa rơi.
Phổ Châu mở cửa tăng phòng của mình. Ngày mai hắn chuyển đến thiền phòng cho phương trượng, nơi này sẽ không còn là phòng của hắn nữa.
Gió mát trăng trong, chấn song khép hờ, ánh trăng nhu hòa trong veo chiếu vào phòng. Hắn nhìn cảnh sắc mặt đất như phủ sương, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ván cờ trên bàn đã ở vào thế giằng co, cờ đen cờ trắng đã hạ một nửa, dường như chiến trường đang ác liệt, hai chén trà xanh vẫn tỏa mùi hương thoang thoảng.
Nhưng người đã đi.
Phổ Châu thoáng ngẩn ngơ, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thấy bất cứ hơi thở nào, chỉ có một ván cờ đang đánh dở, dường như trước đó không lâu đã có người ngồi chờ mỏi mòn ở đây, chờ trong cô quạnh, nên đã tự chơi với mình nửa ván cờ. Hắn không gặp người ngồi chờ kia, trong lòng mơ hồ cảm thấy thất vọng, sau đó ánh mắt bị ván cờ dang dở trên bàn thu hút.
Cờ đen và cờ trắng thế lực ngang nhau, chinh chiến vô cùng kịch liệt, bên nào cũng có cửa thắng, nhưng lại có hai quân cờ trắng và ba quân cờ đen rơi xuống đất, bàn cờ trở nên không hoàn chỉnh. Phổ Châu nhặt quân cờ lên, kẹp giữa hai ngón tay, trầm ngâm giây lát rồi đặt một quân xuống giữa đám cờ đen. Nhưng suy ngẫm hồi lâu, hắn lại cầm quân cờ đen kia lên, ngập ngừng mãi không thể dặt xuống. Ván cờ này biến hóa phức tạp, với trình độ chơi cờ của hắn lại không thể đoán ra mấy quân cờ này vốn đặt ở đâu? Phổ Châu ngưng người suy nghĩ tỉ mỉ, nâng chén trà xanh trên bàn uống một ngụm. Sau chừng nửa canh giờ, hắn hạ xuống một quân cờ đen một quân cờ trắng, số còn lại vẫn không biết đặt vào đâu.
Dần dà, hắn cảm thấy gió đêm dường như ngừng thổi, trước mắt ngoài bàn cờ ra thì mọi thứ tựa hồ cũng rất mông lung. Bên tai hình như nghe được một âm thanh, nhưng trong lòng không thể xác nhận. Trong cơn hoảng hốt, một bàn tay trắng ngần nhỏ xinh vươn ra, nàng lấy một quân cờ trắng từ trên tay Phổ Châu, đặt vào thiên nguyên (*). Phổ Châu nhặt lên một quân cờ đen, hạ xuống bên cạnh thiên nguyên, cô gái kia lại đặt một quân nữa... Bất tri bất giác, mỗi người đã đặt mấy chục quân. Cô gái kia đặt xuống quân cờ trắng cuối cùng, dịu dàng nói, "Ngươi thua rồi."
(*) Điểm nằm chính giữa bàn cờ vây.
Ta... Phổ Châu ngước mắt nhìn lên, trước mắt là một khoảng mông lung, ngay cả bàn cờ mà ngày thường hắn vô cùng quen thuộc cũng trở nên mơ hồ. Giọng phụ nữ kia rất quen thuộc, cũng cực kỳ êm tai, nhưng xa xôi vô cùng... Hắn cảm thấy dường như mình sắp ngả nghiêng rơi xuống từ trên ghế, bản năng thôi thúc hắn đưa tay về phía trước túm lấy thứ gì... Hắn nắm được một bàn tay ấm áp mềm mại, mọi thứ trước mắt hóa thành hư vô, chỉ còn lại một mảng trắng xóa...
Trong tăng phòng của Phổ Châu, cô gái áo đào xinh đẹp yêu kiều mỉm cười, bế Phổ Châu đã mất đi thần chí lên, vung ống tay áo, cửa sổ của tăng phòng khép lại, ánh trăng tạm thời bị nhốt bên ngoài. Giường nhỏ trong tăng phòng buông màn rủ, đèn cũng đã tắt, ngoài một bàn cờ dở dang hỗn loạn, mọi thứ dường như không quá khả nghi.
Thu về sương đọng đêm, trăng sáng chiếu hoa sen.
Vườn hoa trong phủ quốc trượng, Đường Lệ Từ dựng một cầm đài, trên cầm đài đặt một cây dao cầm cổ nhã. Đây cũng không phải một cây đàn tốt, là món đồ cổ mà hồi trẻ Đường Vi Khiêm mang từ quê nhà lên Biện Kinh, âm sắc không thể coi là tốt nhất, nhưng cũng không tệ. Lúc ở nhà Đường Lệ Từ rất hiếm khi đánh đàn, hôm nay đi gặp Vân phi, đến đêm trở về tự dưng nói muốn lấy cầm đài ra, người trong phủ cũng rất kinh ngạc.
Trên người thiếu gia có mùi rượu, Nguyên Nhi dâng hương dựng đàn cho Đường Lệ Từ, thấy mặt y ửng đỏ vì say thì trong lòng âm thầm lo lắng. Người trong nhà đều biết Đường Lệ Từ tửu lượng cao, muốn y say thì không biết phải uống bao nhiêu rượu. Tối nay nhìn thần sắc công tử thật sự đã ngà ngà say, khác hẳn ngày thường.
"Thiếu gia, đàn đã xếp xong." Nguyên Nhi lui sang một bên, Đường Lệ Từ ngồi trên một tảng đá lớn trơn bóng trong đình viện, năm ngón tay đặt nhẹ lên dây đàn. Tiếng đàn khẽ vang lên xa thẳm, sáng tựa ánh trăng, Nguyên Nhi yên lặng chăm chú lắng nghe. Thiếu gia có sở trường về âm luật, dù là nhạc khí gì cũng chơi rất giỏi, chẳng qua ngày xưa nghe y đàn luôn cảm thấy âm sắc nhịp điệu đẹp thì đẹp đấy, nhưng dường như thiếu đi linh hồn, không làm người ta cười, cũng chẳng thể khiến người ta khóc... Nhưng đêm nay tiếng đàn vừa vang lên, nó chợt hiểu ra thế nào là ngà ngà men say.
Thiếu gia gảy một đoạn nhạc rất ngắn rồi yên lặng, một lúc sau y đưa tay lên gảy lại một lần rồi lại ngồi yên, chờ một lát thì lặp lại lần nữa... Nguyên Nhi lẳng lặng nghe tiếng đàn, Đường Lệ Từ cứ thế lặp đi lặp lại giai điệu chỉ dài dăm ba câu kia. Sau nửa đêm, y chầm chậm gục xuống đàn ngủ thiếp đi, ngoài đánh đàn ra thì không nói thêm một câu nào nữa.
Nó rất ít hầu hạ thiếu gia, nên không biết có phải tâm tình thiếu gia thường xấu đi hay không, nhưng ít ra cũng biết thiếu gia rất hiếm khi uống say. Thấy Đường Lệ Từ gục xuống đàn ngủ thiếp đi, Nguyên Nhi do dự một hồi rồi rụt rè đưa tay ra sờ trán y, yên tâm thở hắt một hơi rồi lấy một tấm áo khoác màu tím nhạt nhẹ nhàng choàng lên người Đường Lệ Từ.
Thiếu gia chữa khỏi bệnh cho lão gia, đại phu đã nói bệnh kia không chữa được, vậy mà thiếu gia lại dễ dàng chữa khỏi, y thật sự là hồ yêu sao? Nguyên Nhi ló đầu ra xem Đường Lệ Từ có đuôi không, lại nhìn kỹ mũi y, rồi còn kéo tay y kiểm tra xem có móng vuốt không. Bàn tay Đường Lệ Từ ấm áp mềm mại, cũng chẳng khác gì người thường. Nguyên Nhi nhẹ nhàng đặt tay y lên đàn, trong lòng chợt nghĩ... Nếu thiếu gia thật ra không phải hồ yêu mà lão gia lại đối xử với y như vậy, trong lòng y... Phải chăng rất buồn? Nhìn gương mặt đỏ ửng vì say của Đường Lệ Từ, buồn ư... Thiếu gia sẽ không buồn chứ? Thiếu gia là người sẽ không gặp chuyện khó khăn, không buồn bã hay đau lòng, cũng không phiền muộn. Chẳng có chuyện gì là thiếu gia không làm được, giống như thần tiên vậy.
Đường Lệ Từ nằm gục trên đàn chợp mắt ngủ một lát rồi chầm chậm ngẩng đầu, đưa tay lên đỡ trán. Mấy sợi tóc bạch kim trên trán y buông xuống theo ngón tay, bay bay trong gió, phong thái lười nhác mà mỹ lệ, "Nguyên Nhi, ngươi về trước đi."
"Thiếu gia còn chưa về phòng nghỉ ngơi, Nguyên Nhi sao dám về trước?" Nguyên Nhi cung kính nói, "Nếu thiếu gia muốn ngồi trong viện, Nguyên Nhi sẽ đứng ở hành lang phía sau, không nghe thấy gì cả, cũng không nhìn thấy gì hết."
Chân mày Đường Lệ Từ hơi cong lên, "Trời sắp sáng rồi, lão gia ban ngày cũng cần đến ngươi phục vụ nhỉ... Về đi, ta không có việc gì cần ngươi hầu hạ, cứ về nghỉ ngơi." Nguyên Nhi chần chừ giây lát rồi nhẹ nhàng cáo lui, trở về phòng.
Ánh trăng đã đến thời khắc sáng rõ nhất, Đường Lệ Từ ngẩng đầu lên ngắm vầng trăng sáng. Giữa đông và tây kinh bỗng xuất hiện rất nhiều người đến từ nơi khác không rõ lai lịch, có kẻ lẻn vào trong cung ép Vân phi lấy trộm Lục Mị, mục đích cuối cùng là gì? Hoàng thượng nổi sát tâm với y, nhưng hắn sủng ái Vân phi tin tưởng nghĩa phụ, nên tạm thời sẽ không ra tay, nếu lúc này y khiêu khích lòng kiên nhẫn của hoàng thượng thì hậu quả khó đoán. Mà Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành và Phó Chủ Mai đang trúng độc, rốt cuộc có thể chống đỡ đến bao giờ? Còn nữa, trong khoảng thời gian y rời đi, không lẽ Tây Phương Đào chịu ngồi yên? Liễu Nhãn mất tích từ lâu, Thiếu Lâm Tự đã chọn ra phương trượng, lời đồn về ba cái dập đầu là thật hay giả? Bây giờ Liễu Nhãn đang ở đâu?
Những vấn đề rối ren phức tạp lũ lượt kéo tới, chỉ cần hơi bất cẩn thì hậu quả sẽ không hình dung nổi... Đường Lệ Từ bỏ cây đàn lại đứng lên, rũ ống tay áo bước vào phòng. Trong một hai ngày tới phải giải quyết hai vấn đề, là độc thương của Vân phi và làm sao lấy được Lục Mị một cách thỏa đáng. Bước chân qua ngưỡng cửa, tay phải y rút Tiểu Đào Hồng từ trong ngực ra, thuận thế vung lên, cổ tay trái trào máu tươi. Đường Lệ Từ lại tiến thêm một bước, vết thương vừa vặn đặt trên chén bạc thành mỏng sáng bóng bày trên bàn. Huyết thanh của y chẳng biết có giải được độc Diễm Ba hay không, thôi thì cứ tạm thử một lần. Nếu huyết thanh không giải được độc Diễm Ba, vậy thì việc lấy Lục Mị nhất định phải giải quyết sớm.
Lấy Lục Mị chẳng qua là chuyện nhỏ, Đường Lệ Từ nhìn máu tươi của mình rơi vào chén bạc, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười rất nhẹ.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ngày hôm sau, Đường Lệ Từ lại ngồi xe đi vào hoàng cung đưa huyết thanh cho Vân phi, cũng đích thân ra tay truyền nó vào mạch máu nàng. Ngồi trong Từ Nguyên Điện một lát, Vân phi không gặp phản ứng khó chịu nào, y liền cáo từ mà đi. Thái Tông không hề yên tâm với chuyện Đường Lệ Từ chữa trị cho Vân phi, thấy y mang thuốc đến, bãi triều xong vội vàng phái ngự y đến kiểm tra, chính mình cũng đích thân đi xem.
Nhưng khí sắc Vân phi đã tốt hơn, "thuốc" do Đường Lệ Từ mang tới hình như đã phát huy công hiệu, không có gì khác thường. Ngự y bắt mạch xong liền nói bệnh tình của nương nương đã khá hơn một chút, nhưng gốc bệnh chưa trừ, vẫn cần nghỉ ngơi. Nếu Đường quốc cữu dùng thuốc chính xác không sai, thì có lẽ nương nương dùng thêm mười ngày nửa tháng nữa thân thể sẽ khỏe lại. Thái Tông vừa mừng vừa giận, mừng vì Vân phi cuối cùng cũng khỏe lên, giận vì Đường Lệ Từ quả nhiên chính là hồ yêu. Chứng bệnh mà ngự y không chữa được, vào tay y lại khá lên, không biết y đã cho Vân phi uống thuốc gì mà có hiệu quả kỳ diệu đến thế?
Chẳng bao lâu sau, Thái Tông bước ra khỏi Từ Nguyên Điện, theo sau là vài thái giám, vội vã đến Thùy Củng Điện. Ngự hoa viên vô cùng tinh xảo, cảnh thu động lòng người, thế mà Thái Tông chẳng buồn liếc một cái, chỉ mải miết bước đi. Bỗng vang lên một tiếng "vù" rất khẽ, một mũi tên dài bỗng lướt qua bên cạnh Thái Tông. Thái Tông hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy trên đỉnh hành lang bên cạnh, giữa ban ngày ban mặt có người mặc đồ thái giám, giương cung lắp tên nhắm thẳng vào mình. Cũng may hắn chinh chiến nửa đời, phản ứng tạm gọi là nhanh nhạy, thấy vậy liền vội vã tránh sang một bên, mũi tên thứ hai cũng chỉ lướt xoẹt qua người, không bắn trúng thân thể.
"Có thích khách! Cứu giá!!!" Mấy thái giám đi theo Thái Tông lập tức thời hét lên, có hai người đồng loại che chắn sau lưng Thái Tông, một người khác cao giọng kêu cứu, "Người đâu! Có thích khách! Người đâu!!!"
Trong ngự hoa viên, mấy thị vệ nghe tiếng hô chạy tới, thích khách trên mái nhà bắn tên như châu chấu bay. Chỉ nghe những tiếng kêu thảm thiết, đã có mấy người trúng tên bị thương. Thái Tông cuống quýt chạy vào căn viện phía trước, chỉ thấy cách đó không xa, dưới gốc cây hoa có người đang đi, nghe tiếng hô mới xoay người lại. Thái Tông chạy đến, một mũi tên dài bắn tới như sao băng truy đuổi mặt trăng, chỉ còn thiếu chút xíu là chạm vào lưng Thái Tông. Người đứng dưới gốc cây hoa kia tiện đà phất ống tay áo, cổ tay phải dùng lực kéo Thái Tông ra sau lưng mình, mũi tên dài rơi đánh keng xuống đất. Thích khách giương cung trên mái nhà ngơ ngác, mũi tên của hắn dốc hết chân lực toàn thân, dù là bắn hổ cũng xuyên thủng da thịt. Thế mà người này chỉ phất ống tay áo một cái, tên của hắn đã rơi xuống đất rồi.
Thái Tông thoát chết trong gang tấc, vẫn còn hoảng hốt chưa tỉnh, bấy giờ mới thở dài một hơi, nhận ra người đứng chắn trước mặt mình áo trắng tóc bạch kim, phong thái đoan trang ưu nhã, chính là Đường Lệ Từ. Thích khách đuổi theo đứng trên mái nhà đối diện, thấy tiếng người xôn xao, chẳng bao lâu nữa mình sẽ bị cấm vệ quân bao vây, bèn cắn răng rút từ tay áo ra một mũi tên dài màu sắc loang lổ kỳ quái, dốc toàn lực bắn "vèo" vào đầu Thái Tông.
Mũi tên xé gió, mang theo tiếng rít gào ác liệt. Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, ẩn chứa một nụ cười như có như không, phất tay áo chặn lại. Không ngờ mũi tên chạm vào ống tay áo lại ăn mòn cả vải, xuyên thủng tay áo bay ra. Thái Tông giật mình, Đường Lệ Từ phản ứng cực nhanh, trở tay trái kéo mạnh, Thái Tông nghiêng người sang trái, mũi tên kia bay qua đỉnh đầu hắn. Thái Tông chỉ cảm thấy đỉnh đầu nhẹ bẫng đi, mấy viên trân châu rơi xuống bụi trần, mũi tên kia cắm phịch vào thân cây bồ đề sau lưng, sâu đến hai thước!
"Bắt thích khách! Bảo vệ hoàng thượng!" Cấm vệ quân nhao nhao ùa lên, trong nháy mắt đã khống chế được hung thủ hành thích hoàng thượng. Nhưng trong hoàng cung canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, kẻ này rốt cuộc đã lẻn vào Từ Nguyên Điện bằng cách nào, và làm sao biết hoàng thượng sẽ đi ngang qua đây? Mọi người tuy bắt được thích khách nhưng trong lòng đều lạnh lẽo như băng, nếu hoàng thượng trách móc thì khó thoát được tội không làm tròn bổn phận.
Thái Tông trừng mắt nhìn mọi người trói gô thích khách kia lại, rồi liếc nhìn Đường Lệ Từ vừa cứu mạng mình, trong lòng vẫn chưa hết kinh hãi, mấy lần mở miệng mà không nói nên lời. Đường Lệ Từ dìu hắn đứng vững, truyền một luồng chân khí giúp hắn khai thông khí huyết, định thần tĩnh khí. Một lúc lâu sau Thái Tông mới nói, "Bắt lại, giao cho Đại Lý Tự thẩm tra kỹ càng. Chuyện này nhất định phải cho trẫm một câu trả lời, tra không ra nguyên nhân lý do thì tất cả những người đang làm nhiệm vụ hôm nay đều tăng tội thêm một bậc!"
Thị vệ chạy tới dồn dập quỳ xuống, đồng thanh đáp, "Dạ!" Thái Tông nắm chặt tay Đường Lệ Từ, tiểu thái giám hoảng hồn chưa tỉnh sau lưng vội vã nhặt những viên trân châu rơi dưới đấy lên, mấy người vội vàng rời khỏi vườn hoa, đến Phúc Ninh cung.
Bước vào cửa lớn Phúc Ninh cung, không đợi Thái Tông căn dặn, trong ngoài đều tăng thêm người hộ vệ. Thái Tông ngồi xuống nhấp một ngụm trà, lúc này mới nhìn kỹ Đường Lệ Từ mấy lần rồi thở phào một hơi. "Quốc cữu võ công cao cường, cứu giá có công, ngươi nói trẫm nên thưởng gì cho ngươi mới được đây?"
Đường Lệ Từ mỉm cười hành lễ, "Thần chẳng qua là tình cờ gặp chuyện đúng lúc, không dám kể công, càng không dám xin thưởng."
Thái Tông không nén nổi mà bật cười, "Trẫm thưởng ngươi cái gì, chỉ e ngươi cũng chẳng để vào mắt. Thế này đi, trẫm thưởng hai ngươi chữ nhàn rỗi thì sao nào?"
Đường Lệ Từ hành lễ cảm tạ, Thái Tông nói, "Không muốn biết nhàn rỗi nghĩa là gì sao?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Hoàng thượng cười chê thần rồi."
Thái Tông bật cười ha hả, "Người phong lưu tiêu sái, thanh nhàn rảnh rỗi có thể đi khắp thiên hạ, có thể ngắm hoa ngửi liễu, tu luyện những thuật huyền bí, thì mới có bản lĩnh cứu giá như vừa rồi. Trẫm nói không hợp lý sao?"
Đường Lệ Từ cúi người đáp, "Chuyện vừa rồi chẳng qua là tình cờ đó thôi."
Thái Tông vỗ vai y, "Trẫm biết ngươi không có ý hại trẫm, vậy là đủ rồi. Trời xanh ban ngươi cho trẫm ắt phải có thiên ý, có lẽ thiên ý muốn ngươi đến giúp trẫm một tay." Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, khiêm nhường đáp lại, Thái Tông càng cười càng vui vẻ, gần như quên mất mối nguy hiểm vừa rồi.
Đại thái giám Vương Kế Ân giúp Thái Tông gỡ mũ miện hắn đội khi thượng triều. Trên mũ miện kia rơi xuống mấy viên trân châu, đều là châu báu hiếm có trên đời, nhưng bị tiễn khí đánh trúng nên rơi xuống đất, bề ngoài đều có vết trầy, không còn trơn bóng sáng rực nữa. Vương Kế Ân đặt những hạt châu hỏng này trong một cái hộp khác, để phủ nội vụ phối lại hạt châu mới có màu sắc và hình dạng giống hệt hạt châu cũ. Hắn căn dặn tiểu thái giám đưa cái hộp đến phủ nội vụ, còn mình thì tiếp tục thay quần áo cho hoàng thượng.
Trong thiên lao, Đại Lý Tự lập tức tra khảo thích khách, chưa quá một canh giờ sau đã cho ra kết quả đại khái. Thì ra thích khách vừa hành thích là người Liêu, lẻn vào hoàng cung ám sát Thái Tông là do thù oán từ cuộc chiến tranh Tống – Liêu. Nhưng hỏi hắn đã lẻn vào như thế nào, làm sao biết hoàng thượng sẽ đi qua Từ Nguyên Điện, và mũi tên dài tẩm kịch độc kia từ đâu mà ra? Thì người này lại không thể nói rõ, chỉ nói hắn đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng vẫn không tìm được đường vào cung. Đêm qua tự dưng có người gửi thư cho hắn, bên trong vẽ bản đồ đường vào cung, đưa cho hắn mũi tên tẩm kịch độc này. Phong thư kia viết bằng chữ Đại Liêu, cho nên kẻ đầu sỏ quá nửa là người Liêu. Thái Tông nổi giận đùng đùng, nhưng trong cuộc chiến Liêu Tống, Đại Tống không chiếm được lợi thế, cho dù trong lòng có nổi giận thì cũng không biết phải làm sao. Hắn lập tức phái thêm người bảo vệ an toàn trong cung, chuyện thích khách hôm nay nếu truyền ra ngoài thì chém ngay lập tức!
Dêm đó hoàng cung đại nội vất vả bận rộn, chẳng ai để ý đến khay trân châu đưa về phủ nội vụ kia, một viên trong đó đã không còn là Lục Mị, mà là một viên hải châu có màu sắc, kích thước và trọng lượng đều giống hệt Lục Mị. Đường Lệ Từ ở bên Thái Tông đến khuya thì cáo từ rời đi, trước khi đi còn nghe nói một cấm vệ quân lỡ tay đánh chết thích khách kia. Trong cung lại nổi lên sóng to gió lớn, lúc này đang điều tra xem rốt cuộc là ai lỡ tay đánh chết thích khách.
Gió đêm trong lành, trên đầu lại có mây đen che khuất vầng trăng, khiến cho ánh trăng không còn ôn nhu như trước mà mang theo chút lạnh lẽo băng giá. Đường Lệ Từ ra khỏi cung rồi lên xe ngựa, phu xe thúc ngựa chạy về hướng Lạc Dương. Xe ngựa lắc lư, bên ngoài rèm che, gió đêm cứ ùa vào từng đợt, vô cùng lạnh lẽo. Đêm khuya đường phố không một bóng người, chỉ thấy cỗ xe hoa lệ mà cô đơn ấy thong thả tiến về trước, tiếng vó ngựa giòn giã vang xa, giống như tiếng chày giặt vải lạnh lẽo trong mộng.
Một người nhảy lên mái nhà, dõi mắt nhìn theo cỗ xe ngựa này rời đi, tay áo phất phơ trong làn gió đêm, nhìn rất lâu rồi khe khẽ thở dài. Người đứng trên mái nhà là Dương Quế Hoa, vì sao tên thích khách nuôi ý đồ hành thích kia lại tự dưng có được bản đồ và tên độc? Và vì sao hắn đột ngột chết đi? Dương Quế Hoa không phải không nghi ngờ, nhưng người này hành sự quá lắt léo quá sạch sẽ, lão luyện đến nỗi không để lại chút đầu mối và chứng cứ nào. Nếu đúng là y, thì y đại náo cung đình như thế rốt cuộc là vì sao? Để dỗ cho hoàng thượng vui à? Dương Quế Hoa không cho là thế, vậy lý do rốt cuộc là gì, hắn buộc phải điều tra kỹ càng.
Đường Lệ Từ ngồi trong xe ngựa, y biết rất rõ sau lưng có người lần theo dấu vết của mình. Chuyện hôm nay là xoay chuyển tình thế, không qua mắt được người thông minh. Nhưng Dương Quế Hoa... Y khẽ mỉm cười, người này không phải đối thủ. Đêm khuya sương mù mờ mịt, mon men luồn vào sau rèm. Y nâng tay trái lên, hai vết thương trên cổ tay vẫn chưa lành hẳn, lúc này vết thứ ba còn đang rỉ máu.