Mục lục
Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 874: Anh Đô Kị

Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo đều kinh ngạc một hồi, Lam Thiên Hạo còn chưa kịp phản ứng gì, Lam Sơ Niệm đã cười hi hi bảo anh: “Mua cho em hai bông đi.”

Lam Thiên Hạo ngắn ra, đưa tay lấy ví tiền, lấy tờ một trăm to đưa cho cô bé: “Không cần thối.”

Nói xong nhận đóa hoa trong tay cô bé thì đưa cho cô gái đứng cạnh.

Lam Sơ Niệm cầm hai bông hồng hạnh phúc, cô bé kia vừa đi, Lam Thiên Hạo liền chăm chú nhìn qua: “Em thật sự coi anh là bạn trai em à?”

Lam Sơ Niệm liền cười hì hì: “Em chỉ thấy cô bé bán hoa khó khăn thôi mà. Vì vậy dựa vào thân phận bạn gái này anh mua cho em vài bông thôi. Anh có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là có ý kiến, nếu như người khác đều nghĩ em là bạn gái của anh, vậy sau này anh còn có thể có bạn gái nữa không?” Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn cô phức tạp.

Lam Sơ Niệm kinh ngạc, cô đột nhiên lại gần, hỏi đùa: “Anh cả, không giấu gì anh, em có một cảm giác rất mãnh liệt, em thấy em và anh hình như không phải anh em ruột.”

Ánh mắt Lam Thiên Hạo trợn to mấy phần, nhìn cô gái đang mang nét mặt thần bí này: “Em… em nói cái gì? Em nghe được ở đâu?”

Lam Sơ Niệm nhìn ánh mắt vô cùng kinh ngạc của anh, cô lập tức nháy mắt bảo: “Em đoán đấy. Em đang nghĩ, em có phải là được nhặt vê không, anh và anh thứ giỗng ba mẹ mà em thì chẳng giống chút nào.”

Lam Thiên Hạo không biết nên thở phảo một hơi hay nên thất vọng, cứ nghĩ là cô đã biết thân phận thật sự rồi.

Không ngờ, cô còn đoán hơn nữa lại còn đoán đúng.

“Anh cả, chúng ta đi hướng kia đi, ít người.” Lam Sơ Niệm chỉ vào phía một rừng trúc khá là ít người.

Lam Thiên Hạo ngước mắt nhìn, liền cự tuyệt: “Không đi.”

“Tại sao chứ.”

“Không tại sao cả, tối quá.” Giọng Lam Thiên Hạo căng thẳng, con đường này nhìn đã thấy là chỗ mấy đôi yêu nhau hẹn hò, anh chỉ không muốn cô thấy chuyện không nên thôi.

Lam Sơ Niệm cảm thấy mất mặt, không còn cách nào khác là đi tới phía quảng trường đông người với anh.

Thời gian đã hơn tám giờ, trong phòng ăn Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đã đi ra rồi.

Bữa tối rất ngon, Trang Noãn Noãn cũng ăn rất vui, hai người lấy xe liền đi về hướng biệt thự.

Đang đi qua một con phố có một trung tâm mua sắm lớn, đã nhìn thấy trên màn ảnh lớn này đột nhiên phát một cái quảng cáo.

Trang Noãn Noãn ngắng đầu, không khỏi ngây dại, là quảng cáo socolate của họ, không ngờ đã phát ra ngoài rồi.

Chỉ thấy trong quảng cáo, bóng dáng đầy tiên khí mê người cửa Trang Noãn Noãn chiếm cả màn hình lớn, ngũ quan của cô, gương mặt của cô đều đẹp như thể một bức ảnh tĩnh. Mà lúc cô bay vọt lên, được thêm hình ảnh kĩ xảo đặc biệt, cô giống một tiên nữ phiêu dật, quần dài mềm màu trắng, giống như Trích Tiên hạ phàm.

Sau đó, hình ảnh đứng cùng với ba thành viên khác trong nhóm, cô cũng vô cùng nỗi bận.

Toàn bộ quảng cáo mang lại cho người ta vẻ đẹp kinh diễm, mê người.

Giờ khắc này, không chỉ có Trang Noãn Noãn xem hết quảng cáo, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, xem hết bộ quảng cáo này.

Cơ thể anh còn đột nhiên cảm thấy khô nóng.

Trang Noãn Noãn ở trong quảng cáo đẹp như vậy, thật hút hồn đàn ông.

Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch đột nhiên dừng lại ở trên một đoạn đỗ ở gần trung tâm thương mại. Trang Noãn Noãn ngắn ra, có chút khó hiểu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt thâm thúy của Kiều Mộ Trạch khóa chặt cô: “Đó là quảng cáo em mới quay à2”

“Ừ, một tuần trước quay, không ngờ đã lên sóng rồi.”

Trang Noãn Noãn gật gù.

Trên màn ảnh quảng cáo to lớn thay phiên chuyển động, mà trong chốc lát lại chiều tới quảng cáo của Trang Noãn Noãn rôi. Theo tiêng nhạc du dương, đẹp tới động lòng người.

Trang Noãn Noãn đã xem rồi, chỉ là hơi ngại, da của cô lại trắng như vậy sao? Cổ của cô lại thon thả thế sao?

Hóa ra dáng vẻ cô lúc nhắm mắt lại là như vậy, hóa ra lúc xem ở trên màn ảnh, dáng người của cô càng thon thả hơn.

Thời khắc đang xem tới chăm chú xuất thần, cô cảm giác được một hơi thở lại gần. Trang Noãn Noãn quay đầu, nửa trên thon dài của người đàn ông đã nghiêng qua đây, một cái tay khác khóa chặt sau gáy cô.

Nụ hôn mãnh liệt, cứ vậy hôn thật nồng cháy.

Bởi vì quảng cáo của cô cũng hấp dẫn người đàn ông này, khiến anh rất khao khát làm gì đó vào lúc này.

Để anh xác nhận, cô gái xinh đẹp ngọt ngào như vậy là thuộc về anh.

Đây là một sự tuyên chiếm chuyên chế.

Đầu Trang Noãn Noãn trống rỗng, mặc dù biết cửa xe của anh đã đóng kín bưng nhưng bên đường còn có người đi qua đi lại, cô vẫn vô cùng thẹn thùng.

Thế nhưng người đàn ông hôn một lát mới buông cô ra, ánh mắt mỉm cười nhìn ngắm dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của cô: “Noãn Noãn, em lúc chân thực mới là đẹp nhát.”

Noãn Noãn lườm anh một cái: “Không được như vậy nữa.”

Nếu bị ai đó chụp trộm thì không biết viết vớ vẫn gì nữa.

Kiều Mộ Trạch cũng không muốn chọc giận cô, bàn tay tao nhã đánh vô lăng, khởi động xe thể thao chạy như bay về nhà.

Việc quảng cáo đăng lên, Chu Đào quên không nói, mà hai người Diệp Mạn Ni cũng nghe tin từ chỗ khác, lúc họ trông thấy quảng cáo đã âu sầu không thôi.

Lúc quay, họ còn chưa nhận ra ánh sáng của Trang Noãn Noãn lại mạnh mẽ thế này, bây giờ thấy quảng cáo mới biết, hóa ra toàn bộ quảng cáo chỉ là để tôn cô lên. Mà hình ảnh cố định cuối cùng là cô và Lam Sơ Niệm cùng nhìn nhau cười.

Hai người họ đều chỉ xuất hiện tầm ba giây trên màn ảnh.

Điều này khiến họ ghen thị không thôi.

Trang Noãn Noãn quay lại biệt thự, đại khái là vì cái hôn trên xe khiến cô có hơi sợ. Tiếp theo cô đi vào trong phòng mình.

Kiều Mộ Trạch thấy cô lao lên tầng, anh không khỏi than thở nhẹ, chắc là dọa cô sợ rồi. Có điều chỉ có anh biết lúc nhìn thấy quảng cáo này, trong lòng anh có sự đố kị và căng thẳng.

Bởi vì sự tươi đẹp của cô bày ra cho mọi người đàn ông, chỉ có làm vậy anh mới xác nhận người phụ nữ này thuộc về anh, anh mới yên tâm được.

Trang Noãn Noãn ở trong phòng, cô đưa tay cầm một quyền sách, trong đó có tắm thẻ bà Kiều đưa tới, tám thẻ này, cô thật sự không biết phải làm gì. Lúc nào có thể trả lại?

Trang Noãn Noãn nhắm mắt lại, ngã lên giường, trong đầu hỗn loạn một mảnh. Đồng thời còn cả chuyện của ba mẹ, đến bây giờ không có chút tiến triển gì, cô cũng rất lo lắng.

Người đứng sau đó liệu có quay lại giết cô không? Nếu như người đó không xuất hiện, vậy đời này cô cũng không biết đó là ai sao?

Trang Noãn Noãn thấy đau đầu, cô rất ít khi nghxi nhiều thứ như vậy. Bây giờ nhiều chuyện cứ đảo qua đảo lại trong đầu cô, khiến cô cảm thầy đau đầu.

Kiều Mộ Trạch rót một cốc nước ấm bê lên lầu, anh gõ cửa ở bên ngoài cửa phòng Trang Noãn Noãn.

Trang Noãn Noãn ngồi dậy ngay, căng thẳng cát cuốn sách vào trong ngăn kéo, sau đó tới cửa mở ra.

Nhìn thấy người đàn ông cầm cốc nước ấm ở bên ngoài, cô đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn anh, em đang khát.”

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch hơi lóe lên, anh không thể làm gì hơn ngoài việc xin lỗi trước: “Đêm nay xin lỗi em, dọa em sợ rồi.”

“Cũng không phải. Chỉ là quan hệ của chúng mình phát triển nhanh quá, em chưa chuẩn bị xong.” Trang Noãn Noãn lắc đầu một cái, không trách anh.

Kiều Mộ Trạch mím môi nở nụ cười: “Được, anh chờ em chuẩn bị tốt.”

Trang Noãn Noãn thấy anh định đi, cô không khỏi hỏi một câu: “Dạo này anh đã điều tra sổ kế toán công ty anh chưa? Có phát hiện chuyện liên quan tới cái chết của ba mẹ em không ?”

Bước chân Kiều Mộ Trạch ngưng lại, anh quay đầu nhìn, trong mắt Trang Noãn Noãn lộ nét chờ mong, anh nuốt một ngụm nước, giọng nói có hơi khàn: “Đang điều tra.”

Trang Noãn Noãn gật gù: “Vất vả cho anh.”

“Noãn Noãn, em nhất định phải điều tra lí do ba mẹ em qua đời sao?” Kiều Mộ Trạch nhìn cô chăm chăm.

Trang Noãn Noãn ngắn người, liền dùng ngữ khí chân thành nói với anh: “Bất kể mát thời gian bao lâu, muốn em chờ bao lâu, em cũng sẽ không từ bỏ việc điều tra sự thật, em muốn tên khốn đó trả giá thật đắt.”

Trong ánh mắt cô biểu lộ sự quyết tâm của cô.

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch phức tạp tối tăm, anh rủ mắt xuống, gật đầu: “Được, anh tra giúp em, bắt kể là kết quả gì, anh cũng giúp em điều tra.”

Trang Noãn Noãn đột nhiên cảm động, cô đưa tay từ phía sau, ôm lấy eo của anh, nhẹ kề sát mặt ở trên bả vai của anh: “Mộ Trạch, cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp em. Đây là chuyện quan trọng nhất khi em sống trên đời này.”

Kiều Mộ Trạch nắm chặt tay cô, anh kiên định lại nội tâm mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK