Yết hầu Hạ Châu hơi căng thẳng mà nhúc nhích một chút. Hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, nói bằng giọng khô khốc: “Là… là… anh đột nhiên nhớ tới…”
Hạ Châu ngắc ngứ, khựng lại hai giây rồi hắn nhanh chóng chớp mắt, nói: “… Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu bây giờ chúng ta đã biết tên tìm người chụp lén em không phải Tần Hạ mà là Diệp Hoành Viễn. Vậy, vậy hiện tại em… thấy Tần Hạ thế nào?”
Hạ Châu nói xong, mắt không chớp nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí. Chuông cảnh báo trong lòng Khâu Ngôn Chí reo vang. Cậu thẳng thắn thành thật mà đứng trước mặt Hạ Châu, lời lẽ chính đáng nói: “Trong lòng em, Tần Hạ là cái thằng biến thái!”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu mở miệng một cách khó khăn: “… Thật ra, Tần Hạ cũng không biến thái lắm đâu em nhỉ? Mấy tên chụp lén đó rõ ràng… không liên quan gì đến cậu ta mà…”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, ánh mắt cực kỳ tha thiết chân thành: “Tuy xấp ảnh đó không phải do cậu ta chụp nhưng hồi cậu ta học cấp ba không phải cũng từng làm chuyện tương tự đó à! Một ngày là biến thái, mạt kiếp là biến thái!”
Hạ Châu “…”
Hạ Châu sực nhớ vài tiếng trước những chuyện này đều do mình tự vạch áo cho người xem lưng, hắn bỗng dưng cảm thấy ngực đau lâm râm.
Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu vẫn không vui như cũ thì tưởng hắn lại đang ăn dấm. Cậu với lấy hộp khăn ướt bên cạnh, rút một tờ, vừa nghiêm túc lau chùi bột khô từ bình chữa cháy dính lên mặt Hạ Châu vừa thở dài, buông lời thấm thía: “Hạ Châu, anh đừng nghĩ nhiều, mặc kệ Tần Hạ biến thái hay không biến thái, cho dù cậu ta có ưu tú, có lương thiện, có đáng yêu…”
Khâu Ngôn Chí ngừng lại một lát, nhón mũi chân hôn lên trán Hạ Châu một cái, nhỏ giọng nói: “… Em cũng sẽ chỉ thích một mình anh.”
“Thế trong lòng em, Tần Hạ…”
“Bờ tường cũng không có mà leo!”
Ngữ điệu Khâu Ngôn Chí lên bổng xuống trầm, chỉ thiếu giơ bốn ngón tay thề thốt tại chỗ.
Hạ Châu: “…”
Tâm trạng của Hạ Châu rất phức tạp, một nửa vui mừng một nửa sầu.
Khâu Ngôn Chí nói xong câu đó rồi lặng lẽ nhìn Hạ Châu. Môi Hạ Châu nhấp thành một đường chỉ, ánh mắt nhìn cậu thậm chí mang theo chút u oán.
Khâu Ngôn Chí: Hở…?
Cậu nói câu nào sai ư?
“Anh về trước.” Giọng nói của Hạ Châu hơi nặng nề: “Ngày mai anh sẽ tiếp tục xuống tay với Diệp Hoành Viễn, xem có thể dùng cách nào đưa anh ta về trò chơi hoặc đẩy ra khỏi cơ thể này rồi biến mất vĩnh viễn hay không. Để phòng ngừa trường hợp Diệp Hoành Viễn đột nhiên xuất hiện làm hại đến em, trước khi anh ta hoàn toàn bài xuất khỏi cơ thể đó, tạm thời chúng ta đừng gặp mặt.”
“Em nhớ anh thì phải làm sao?” Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt.
Khoé miệng Hạ Châu khẽ cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng. Hắn duỗi tay xoa đầu Khâu Ngôn Chí, nói: “Chúng ta có thể call video.”
“Còn em muốn ôm anh, hôn anh?”
Hạ Châu mạnh mẽ ôm Khâu Ngôn Chí vào lòng, cắn vào môi cậu một cái không nhẹ không nặng, dịu giọng nói: “Coi như anh nợ em, chờ giải quyết xong chuyện này, anh trả lại em gấp bội.”
“Được rồi.” Khâu Ngôn Chí gật đầu.
Lúc Hạ Châu chuẩn bị rời đi, hắn lại quay đầu tới: “Nhanh chóng đổi dấu vân tay giải khoá của anh đi.”
Khâu Ngôn Chí nghe lời nói: “Ừ, em biết rồi.”
Hạ Châu mở cửa, một chân vừa bước ra ngoài, Khâu Ngôn Chí lại bỗng dưng mở miệng, thanh âm vang dội: “Hạ Châu, cho dù Tần Hạ có đứng trước mặt em, em cũng chả thèm liếc mắt nhìn cậu ta! Trong lòng em bây giờ Tần Hạ chính là cơm nguội, là máu muỗi! Bít cửa!”
Dáng đi Hạ Châu hơi loạng choạng, gật đầu một cách cứng đờ rồi duỗi tay đóng cửa phòng lại.
Không biết có phải ảo giác không, Khâu Ngôn Chí vô duyên vô cớ cảm thấy tiếng đóng cửa của Hạ Châu hơi nặng nề. Nặng đến mức chuông gió treo sau cửa rung lắc kêu leng keng.
Hạ Châu là bình dấm lâu năm thành tinh hả? Khâu Ngôn Chí buồn cười, lắc đầu.
… Cậu thốt ra cả nhiều lời tàn nhẫn như thế, đứa ngốc Hạ Châu kia sao còn để ý Tần Hạ nữa vậy trời?
Khụ khụ, Khâu Ngôn Chí lớn tiếng nói câu cuối cùng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút áy náy, nhưng chỉ là một chút thôi, áy náy nhỏ chút ét như con kiến.
Mặc kệ thế nào, đối với Khâu Ngôn Chí mà nói, khoảng thời gian mười năm trong quá khứ, Tần Hạ vẫn luôn là người vô cùng quan trọng.
Ban đầu cậu không biết chuyện Diệp Hoành Viễn xâm chiếm cơ thể Tần Hạ, còn thất vọng vì một thiếu niên rắn rỏi như Tần Hạ biến thành một người đàn ông trưởng thành dầu mỡ. Bây giờ biết sự thật Tần Hạ bị chiếm đoạt cơ thể, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút để ý Tần Hạ.
Hiện tại Khâu Ngôn Chí đã biết cách thành thật với bản thân. Cậu thừa nhận mình từng thích Tần Hạ, thừa nhận đoạn tình cảm vô tật mà chết thời niên thiếu của mình đã từng tồn tại như một cái bóng quẩn quanh nơi đáy lòng trong một khoảng thời gian rất dài. Cái bóng ấy phân tách rồi lên men ở nơi cậu không hề hay biết. Ở những tình huống quen thuộc, trong đầu cậu xuất hiện một đoạn chuyện cũ và ký ức, thậm chí lúc cậu lần đầu tiến vào trò chơi Phệ Mộng, nhìn thấy Hạ Châu trông tương tự Tần Hạ thì như bị ma quỷ ám ảnh mà chọn hắn. Biết rõ hai người này hoàn toàn khác nhau nhưng vẫn vọng tưởng, tìm một tia an ủi trên một khuôn mặt tương tự. Hành vi của cậu lúc ấy thậm chí đã xúc phạm Hạ Châu.
Tất cả đã là quá khứ.
Hiện tại người mà cậu để ý nhất, muốn nắm tay đi hết cuộc đời nhất là cái người ấu trĩ, đáng yêu, lu dấm um trời, khiến Khâu Ngôn Chí quỷ bủn xỉn là cậu rốt cuộc bằng lòng dâng trái tim mình lên mặc cho Hạ Châu xoa nắn bóp nặn.
Khâu Ngôn Chí đổi vân tay khoá cửa, lau dọn sạch sẽ bột khô trong bình chữa cháy rồi đi tắm.
Sau khi đi ra, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, nhẩm tính chắc Hạ Châu đã về tới nhà, cậu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn: “Anh về tới nhà chưa?”
“Anh tới rồi, rửa mặt xong đang chuẩn bị ngủ nè.”
Khâu Ngôn Chí cười cười, gõ chữ: “Bột khô của bình chữa cháy khó rửa lắm phải không?”
“Còn tạm, đầu tóc hơi phiền phức thôi.”
Khâu Ngôn Chí vừa tán gẫu với Hạ Châu vừa xốc chăn lên giường.
Trời đã khuya, là thời điểm có thể chúc nhau ngủ ngon. Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc tin ngủ ngon đơn giản trên khung chat. Đầu ngón tay khựng lại. Cậu cắn môi, hình thành một cái dấu răng rõ ràng rồi duỗi ngón trỏ, xoá luôn hai từ ngủ ngon kia.
… Có lẽ, bây giờ cậu có thể nói điều gì đó khác thay cho lời chúc ngủ ngon khô khan.
“Hạ Châu, em…”
Khâu Ngôn Chí không thể gõ được hai từ đó, cậu tạm dừng một lát, thấy buồn nôn không chịu nổi nên xóa tất cả những gì đã gõ.
Nhưng sau khi xóa xong lại lăn lộn trên giường, cảm thấy hụt hẫng.
Khâu Ngôn Chí băn khoăn không biết có phải vì mình luôn che che đậy đậy, không cởi mở bản thân nên khiến Hạ Châu không có cảm giác an toàn, luôn nhắc đến Tần Hạ trước mặt cậu.
Nghĩ đến đây, Khâu Ngôn Chí lại gõ lại mấy dòng cũ. Nhưng ngón tay cậu cứ ngấp nghé, run rẩy đặt lên nút gửi đi, không nhấn nổi.
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt rồi mở mắt, cuối cùng vẫn xoá bỏ, nhanh chóng gõ tin ngủ ngon gửi đi.
Sau đó cậu thở hắt ra, ném điện thoại qua gối đầu bên cạnh, vùi đầu vào gối, không hề nhìn những dòng tin nhắn chúc ngủ ngon giống nhau như đúc trên điện thoại.
Điện thoại im lặng thật lâu mới vang lên chuông thông báo tin nhắn. Chắc là Hạ Châu trả lời chúc ngủ ngon.
Khâu Ngôn Chí tuỳ tiện nhấc điện thoại lên, híp mắt nhìn thoáng qua. Thấy rõ nội dung tin nhắn, cơ thể Khâu Ngôn Chí cứng đờ, đột nhiên ngồi dậy.
Tin nhắn cuối cùng trên điện thoại của hai người họ là…
01:21
Khâu Ngôn Chí: Tình yêu của em ngủ ngon.
01:24
Hạ Châu: Ừ, anh cũng yêu em.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí đỏ bừng mặt, cậu ôm điện thoại nằm dài trên giường. Cậu lăn một vòng rồi vùi mặt vào gối, chỉ lộ ra một đôi tai hồng hồng. Hạ Châu ôm di động, mang tâm trạng tốt vào giấc ngủ. Lúc ngủ, khoé môi cậu vẫn cong lên. Suy nghĩ trong đầu cũng sạch sẽ, không có thứ gì linh tinh rối rắm.
Hiện tại Hạ Châu đã khôi phục trí nhớ, cũng có chút hiểu biết về phương diện nhân sự của công ty.
Mấy tháng trước, sau khi Diệp Hoành Viễn tỉnh lại từ trong cơ thể hắn, gần như hoàn toàn khoẻ hẳn, vì vậy hắn đến công ty tiếp quản một phần công việc.
Nhưng vì mất trí nhớ nên hắn không trực tiếp đảm đương phần công việc quan trọng, mà không ngừng học hỏi, tìm hiểu, ngoại trừ việc mua lại công ty game cách đây không lâu thì không có dự án quan trọng nào khác.
Bởi vậy áp lực công việc hiện tại của Hạ Châu không lớn, bèn giao tất tần tật những chuyện không quan trọng cho người khác làm hoặc tạm hoãn, trước mắt tập trung tiêu diệt Diệp Hoành Viễn.
Người của tổ kỹ thuật rất nhanh đã về nước, Trần Nhạc Tư cũng vô cùng phối hợp mà gia nhập đoàn đội này.
May mắn thay, vốn tiếng Anh của đội trưởng đội kỹ thuật và Trần Nhạc Tư đều khá ổn nên việc giao tiếp cũng không gặp trở ngại.
Sau khi biết mục đích của Hạ Châu chỉ là để loại bỏ dữ liệu nhân vật trong một trò chơi, Trần Nhạc Tư nói: “Anh Hạ, chuyện đơn giản như vậy, một mình tôi làm là được rồi, anh hà tất phải mời đoàn nước ngoài sang đây.”
Hạ Châu nghe đến đó, lông mày hơi giãn ra, hắn khiêm tốn cười cười: “Vốn hiểu biết của tôi về phương diện này so ra kém những chuyên gia như các anh nên mới tưởng nó phức tạp lắm. Nếu loại bỏ được dữ liệu của nhân vật, vậy thì tốt quá.”
Trần Nhạc Tư vỗ ngực bảo đảm: “Một tiếng đồng hồ là xong cho anh ngay.”
Hạ Châu quan sát vẻ mặt của đám người trong đoàn, nhận ra biểu hiện của họ cũng rất thoải mái, không hề áp lực. Hạ Châu thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đúng là mình phức tạp hoá mọi chuyện.
Người của tổ kỹ thuật và Trần Nhạc Tư đã bắt tay vào làm. Hạ Châu ngồi xuống sô pha bên cạnh, cầm lấy một quyển tạp chí kinh tế, từ từ đọc.
Đọc trong chốc lát, hắn lại cảm thấy nhàm chán, nhấc điện thoại lên bắt đầu quấy rầy Khâu Ngôn Chí.
“Em đang làm gì?”
Khâu Ngôn Chí trả lời rất nhanh: “Em chuẩn bị nhận job mới, sắp đi gặp khách hàng. Bên anh sao rồi?”
Hạ Châu: “Đang tiến hành từng bước, hẳn là không có vấn đề gì.”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy là tốt rồi.”
Hạ Châu lại hỏi: “Job tiếp theo của em là gì đó? Phức tạp không?”
Khâu Ngôn Chí: “Một nhóm cô chiêu muốn đi du lịch nước ngoài, em làm phiên dịch cho bọn họ, chắc là phải đi một tuần.”
Lâu vậy cơ á? Hạ Châu nhíu mày.
Theo biểu hiện của Trần Nhạc Tư, Diệp Hoành Viễn rất nhanh sẽ được xử lý xong, bọn họ không cần phải hạn chế gặp mặt nữa, nhưng bây giờ Khâu Ngôn Chí sắp đi công tác một tuần liền, Hạ Châu thực sự cảm thấy quá lâu.
Dù cách điện thoại nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn đi guốc trong bụng Hạ Châu, nhắn thêm một tin: “Quan trọng là hôm qua em đem tiền trả lại hết cho bố, đang trong tình trạng không xu dính túi, còn phải kiếm vài đồng nuôi anh nữa đó.”
Hạ Châu khoe giàu kiểu: “Anh có tiền nha, anh nuôi em!”
Khâu Ngôn Chí: “Đừng quậy, đó là tiền của Tần Hạ.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu buồn bực gửi qua một chữ “ờ”. Hắn im lặng thề thốt trong lòng. Sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng có cơ hội vạch trần chân tướng với Khâu Ngôn Chí!
Khâu Ngôn Chí rất nhanh đã đến địa điểm gặp mặt. Cậu nhét điện thoại vào túi, đẩy cửa vào.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí không nhận cái job làm thông dịch viên du lịch này, bởi vì công việc mang tính chất kinh doanh sẽ chuyên nghiệp hơn, độ khó cũng cao, thù lao bình thường luôn cao hơn job kiểu thông dịch viên du lịch.
Nhưng khách hàng lần này là một nhóm cô chiêu lắm tiền nhiều của, nâng giá cao ngất ngưởng. Công việc phiên dịch trong vòng một tuần thế mà trả thù lao sáu con số, Khâu Ngôn Chí tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nơi hẹn với khách là một cửa tiệm bánh ngọt cao cấp ở địa phương. Khách hàng là cô Vưu, đang uống trà chiều với một nhóm bạn cùng tuổi, ngồi trên ghế sofa cạnh cửa kính sát trần.
Những cô gái đó trông còn trẻ, chừng ngoài 20. Mặc dù hầu hết họ đều đi giày cao gót và mang túi hàng hiệu nhưng dáng vẻ đều như sinh viên đại học.
Thấy Khâu Ngôn Chí tới, cô Vưu vẫy vẫy tay: “Ở đây.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, mỉm cười đi qua.
Đúng lúc này, một nữ sinh ăn mặc đơn giản mộc mạc nhất bỗng nhiên thốt ra một tiếng kêu sợ hãi: “A…”
Sau đó cô đột nhiên che miệng lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to.
“Hạ Tiểu Tình, cậu quen anh ấy hả?”
Hạ Tiểu Tình chỉ hận mình nhanh mồm nhanh miệng.
Mấy năm trước, khi cô và anh trai nói về Khâu Ngôn Chí, luôn gọi cậu là anh dâu, mặc dù biết cậu chưa phải là anh dâu của cô nhưng mỗi lần gọi anh dâu, anh trai cô đều rất vui nên cô cứ gọi như vậy. Thói quen hình thành sau nhiều năm khiến cô sau khi nhìn thấy Khâu Ngôn Chí bằng da bằng thịt, nhất thời không quản được miệng mình.
“A cái gì?” Một cô gái khác chọt chọt cánh tay Hạ Tiểu Tình.
Mắt thấy Khâu Ngôn Chí cũng hoang mang nhìn mình, trái tim Hạ Tiểu Tình đập thình thịch, trên trán rịn ra mồ hôi mỏng. Đầu óc cô loạn hết lên, nói bừa: “A… anh ơi, anh đẹp trai quá trời quá đất?!”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Những người khác: “…”