“Được. Vậy hẹn gặp lại!” Đường Bội gật đầu chào Hạ Tử Diệu, xoay người vội vã chạy tới phòng nghỉ ngơi.
Lúc Lục Tử Mặc đến đón Đường Bội, thấy hai chị em sóng vai nhau đi ra thì có hơi kinh ngạc, nhưng lại không biểu hiện ra mặt.
Anh ta tỉnh bơ quan sát Đường Tử Thái, sau đó nói với Đường Bội: “Tối nay Sở thiếu có một bữa tiệc xã giao, tôi đưa hai người về trước hay sao?”
“Được.” Đường Bội gật đầu: “Tử Thái cần nghỉ ngơi.”
Âu Dương Lạc đã sớm rời khỏi.
Anh ta trước giờ đều như vậy, tới vô ảnh đi vô tung, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lúc nãy khi Đường Bội trở lại phòng nghỉ ngơi, thấy chỉ còn lại một mình Đường Tử Thái cũng không kinh ngạc.
Lục Tử Mặc lập tức lái xe đưa hai người về biệt thự Sở gia, Đường Tử Thái ngồi máy bay hơn mười tiếng, thân thể vẫn đang còn trong giai đoạn hồi phục, sự chênh lệch thời gian vẫn chưa điều chỉnh xong, cậu gắng gượng tắm rửa rồi ăn một chút sau đó đi ngủ thật sớm.
Ngày hôm sau dưới sự yêu cầu của Đường Bội, cậu tiếp tục ngoan ngoãn ở lại biệt thự Sở gia nghỉ ngơi suốt ngày.
Ngày thứ ba, rốt cuộc Đường Bội thở phào nhẹ nhõm, định dẫn Đường Tử Thái tới thành phố S chơi.
Mặc dù bọn họ được sinh ra ở thành phố S, nhưng hồi còn nhỏ nhà nghèo, sau đó lại….
Đường Tử Thái đối với thành phố này, vô cùng xa lạ.
“Cô Đường.” Sở Quân Việt đã đến công ty, nhưng Lục Tử Mặc vẫn có chút không yên lòng: “Bây giờ cô đã là người nổi tiếng, huống chi hiệu quả của tin tức lần trước vẫn chưa lắng xuống, ngày hôm qua cô lại lên trang bìa, cứ dẫn Tử Thái ra ngoài đi dạo như vậy, là muốn lên trang bìa giống như lần trước sao?”
Vừa nói anh ta vừa không kìm được mà nhìn Đường Tử Thái một cái.
Dáng dấp của Đường Tử Thái và chị mình không quá giống nhau.
Mặc dù không muốn nói, thế nhưng vẻ ngoài của Đường Bội giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn.
Mà Đường Tử Thái, trừ có vóc người cao gầy như chị mình ra, thì ngũ quan y như cái khuôn đúc của Liên Tu Cận.
Lúc trước sức khỏe của cậu không tốt, nên rất gầy yếu, khi cậu cười ngượng, vẫn còn mang theo sự xấu hổ của thiếu niên.
Nhưng bây giờ hai gò má dần dần nở nang, nhìn cậu có thêm hương vị của thiếu niên, nhưng càng ngày càng giống ba của cậu, vô cùng đẹp trai. (:v bộ này ra phim chắc sắc nữ ngồi hóng ngày đêm vì toàn trai đẹp quá ha ha)
Nếu như đi cùng với Đường Bội, mọi người sẽ cho là, đây là một đôi đang yêu nhau, có ai nghĩ rằng họ là hai chị em?!
Đường Bội cầm chìa khóa xe, cười nhìn Lục Tử Mặc, hỏi: “Vậy ý của anh Lục thế nào? Anh dẫn em trai tôi đi dạo hả?”
“Nếu làm vậy thì rất tốt.” Lục Tử Mặc lập tức nhận được ánh mắt bất mãn của Đường Bội, anh ta vội ho mộ cái, lại nói: “Nhưng mà thấy hiếm khi Tử Thái về nước, chắc chắn cô muốn ở cùng cậu ấy. Cho nên, tôi lái xe, đi cùng hai người.”
Đường Bội muốn nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Người biết số riêng của cô không có mấy ai, lấy điện thoại cho túi xách ra, ba chữ Liên Thiên Duệ hiện lên trên màn hình.
Đường Bội có hơi kinh ngạc, tỏ ý mình đi nghe điện thoại với Lục Tử Mặc và Đường Tử Thái, rồi bước qua một bên nghe điện thoại.
“Cô Đường, chào cô.” Giọng điệu của Liên Thiên Duệ vẫn ung dung tĩnh táo, tựa như ngày hôm đó không có xảy ra chuyện lúng túng kia vậy.
“Chào Liên tổng.” Đường Bội lễ phép đáp lại: “Mới sáng sớm anh đã điện thoại cho tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tôi nghĩ chắc gần đây cô Đường có chú ý, Đường gia sắp bị chúng tôi làm cho sụp đổ. Hôm nay chú ba sẽ đi gặp Đường Phong Ngôn, ông ta…..” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Dù sao cũng là cha ruột của cô, tôi và chú ba đều cảm thấy, nên hỏi ý kiến của cô Đường.”
“Ý kiến của tôi?” Đường Bội nhếch môi, trong mắt đều là ánh sáng lạnh: “Liên tam thiếu chuẩn bị làm gì vậy?”
Khi mẹ cô còn sống, có thể nói là bị hủy hoại trong tay người đàn ông này.
Tất nhiên Liên Tu Cận là đồng lõa, diệp gia quán, nhưng kẻ chủ mưu chính là Đường Phong Ngôn, ông ta mới thật sự là đầu sỏ.
Cô híp mắt lại, không đợi Liên Thiên Duệ trả lời đã nói: “Liên gia đối phó Đường gia không phải mới một hai ngày, nếu như tôi thật sự có ý kiến thì sẽ không đợi tới hôm nay mới nói.”
“Vậy….” Liên Thiên Duệ nói: “Nếu như cô Đường không ngại, tôi sẽ đến đón cô đi gặp Đường Phong Ngôn lần cuối. Bởi vì từ nay về sau, nếu muốn gặp ông ta thì tương đối khó.”
Liên Thiên Duệ nói xong, Đường Bội Đường Bội chưa kịp trả lời thì điện thoại đã báo có cuộc gọi đến.
Cô lấy điện thoại xuống nhìn, góc phải màn hình hiện lên ba chữ Đường Phong Ngôn.
Như thế cô có thể xuyên qua dòng chữ này mà nhìn thấy sự nóng nảy trên mặt Đường Phong Ngôn bây giờ.
“Cám ơn Liên tổng, nhưng mong anh cho tôi năm phút suy nghĩ.” Đường Bội nói với Liên Thiên Duệ: “Tôi có cuộc gọi đến, cúp trước.”
“Ừ…. Đường Phong Ngôn sao?” Liên Thiên Duệ nhạy bén hỏi.
“Là ông ta!” Đường Bội cũng không giấu giếm.
“….” Liên Thiên Duệ im lặng mấy giây, nhàn nhạt nói: “Vậy cô Đường hãy quyết định, rồi điện thoại cho tôi.”
Cúp điện thoại với Liên Thiên Duệ, Đường Bội nhìn màn hình điện thoại, ba chữ Đường Phong Ngôn không ngừng nhấp nháy.
Lần thứ nhất, cô không nghe điện thoại.
Nó đổ chuông một hồi liền tự tắt.
Nhưng rất nhanh, Đường Phong Ngôn lại gọi tới.
Đường Bội cười khẽ, vẫn không nghe.
Sau khi điện thoại tự ngắt, Đường Phong Ngôn lại gọi tới lần ba.
“Chào ông.” Đường Bội chờ điện thoại reo một lúc lâu, mới thản nhiên nghe điện thoại, giọng lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”
“Bội Bội!” Đường Phong Ngôn vừa nghe giọng Đường Bội, lập tức hốt hoảng thất thố kêu.
Cho dù là thông qua điện thoại, Đường Bội vẫn có thể nghe ra, sự kinh hoàng trong giọng nói của ông ta, như con chim sợ ná, nào còn sự ung dung trước kia, cái dáng vẻ nếu trời sụp cũng chẳng sợ.
Chắc có lẽ là ý thức được sự thất thố của mình, Đường Phong Ngôn kêu xong thì im lặng thật lâu.
Ông ta thở hổn hển mấy cái, cũng không mở miệng nói gì nữa, tựa như đang chờ Đường Bội mở miệng trước.
Hơn mười ngày qua, thái độ của Đường Bội âm tình bất định, làm cho Đường Phong Ngôn không biết phải làm sao.
Liên gia thì không ngừng chèn ép, bắt đầu từ ngày Liên tam thiếu về nước, gần như không đêm nào ông ta được ngủ yên.
Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu liền không ngừng hiện ra hình ảnh Đường thị sụp đỗ.
Đường Bội cười lạnh một tiếng.
Nếu Đường Phong Ngôn đã kiên nhẫn như vậy, cô sẽ chơi với ông ta.
Cô ngồi xuống ghế salon, xoay đầu ngoắc Lục Tử Mặc và Đường Tử Thái đang đứng chờ, bảo họ ngồi xuống, sau đó mới từ từ chời mèo vờn chuột với Đường Phong Ngôn: “Không nói gì hết à? Vậy tôi cúp đây.”
“Bội Bội!” Đường Phong Ngôn lập tức vội vàng kêu.
Trong đầu của ông ta nhanh chóng lướt qua vô số ý nghĩ.
Cầu xin Đường Bội? Ông ta không làm được.
Uy hiếp Đường Bội? Nhưng trong tay đã sớm không còn con ách chủ bài.
“Sao?” Đường Bội đáp.
Cô biết mình càng như thế, Đường Phong Ngôn sẽ càng nôn nóng, càng không biết làm sao. Khoảng thời gian này mặc dù cô rất bận rộn, nhưng bên Đường Phong Ngôn, cô cũng chú ý.
Tập đoàn Đường thị bị Liên tam thiếu hành thê thảm bao nhiêu, cô luôn thờ ơ ngồi xem rõ ràng.
Cuộc gọi này của Đường Phong Ngôn, hẳn là do ông ta đã lâm vào đường cùng, bất đắc dĩ quơ quào khắp nơi, bắt đầu nghĩ đến đứa con gái bấy lâu nay bị ông ta lợi dụng.
“Bội Bội…..” Đường Phong Ngôn ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giọng của mình bình tĩnh hơn: “Còn còn nhớ email con gửi cho ba không? Email có liên quan tới mấy hạng mục cạnh tranh của Liên gia.”
“À?” Đường Bội thờ ơ đáp, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Thì sao?”
“Liên gia…. Bây giờ Liên gia……” Đường Phong Ngôn nuốt nước miếng một cái, cố gắng nuốt sự căng thẳng của mình xuống, nói: “Hình như Liên gia phát hiện bí mật của bọn họ bị lộ, bây giờ đã tra đến đầu Đường thị. Gây áp lực từ mọi phía, bắt ba giao tài liệu cơ mật của Liên thị ra.”
Đường Phong Ngôn nói một hơi: “Tất nhiên, bất luận thế nào ba cũng sẽ không khai con ra. Nhưng mà gần đây Liên gia càng ép chặt hơn, làm Đường thị lâm vào thế khó. Con cũng biết, Liên thị gia lớn nghiệp lớn, nếu như bọn cứ chèn ép như vậy hoài. Vì con, diệp gia quán, tất nhiên ba có hy sinh thế nào cũng không sao. Nhưng nhân viên của Đường thị, phải nuôi sống gia đình, nếu như Đường thị thật sự bị Liên thị ép tới có chuyện thì bọn họ…..”
Đường Phong Ngôn nói tới đây thì im lặng.
Những rõ ràng ông ta vẫn chưa hài lòng, vẫn nhắm mũi tên về phía Đường Bội.
Giống như cô là người chọc tới Liên thị, Đường Phong Ngôn hy sinh vì cô, nhưng không hề đề cập gì tới lòng tham của mình.
Tiếc rằng ông ta không thấy được, theo từng lời nối dối ông ta nói ra mà đôi mắt Đường Bội cũng càng lúc càng lạnh.
Cô nhếch môi mỏng, đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Ngay cả Đường Tử Thái ngồi trong phòng ăn uống nước trái cây xem tạp chí cũng bị sự lạnh lẽo phát ra từ người Đường Bội làm hốt hoảng, cậu ngẩng đầu quan tâm nhìn cô.
Đường Bội khẽ lắc đầu với Đường Tử Thái, tỏ ý không sao.
Cô im lặng thật lâu không nói gì, làm Đường Phong Ngôn cảm thấy như như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, không chờ được dù chỉ là một giây.
Yên lặng như vậy, với ông ta mà nói, mới thật sự là hành hạ.
Đường Bội, chính là cái phao cứu mạng cuối cùng mà ông ta bắt được!
Ông ta cắn răng, nói: “Bội Bội…. Bây giờ ba thật sự khó mà chống đỡ, lửa giận của Liên gia con chưa từng thấy, cho nên tất nhiên con không sợ. Nhưng ba lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng lửa cũng sẽ cháy đến người con. Có có thể…. Có thể….”
“Có thể như thế nào?” Đường Bội lạnh nhạt hỏi.
Đây chính là câu nói chính diện mà Đường Bội dành cho Đường Phong Ngôn, làm Đường Phong Ngôn vốn đã tuyệt vọng đột nhiên hai mắt sáng lên, vui mừng nghĩ rằng mình không tìm sai người: “Có thể xin Sở thiếu ra mặt hay không….”
“Sao?” Đường Bội nhíu mày.
“Ba biết con và Sở thiếu đã đính hôn, Đường thị…. Tương lai sẽ là của con. Giúp Đường thị, thật ra cũng là đang giúp cậu ta. Huống chi cậu ta và Liên gia có hợp tác, có thể xin cậu ta ra mặt, nói chuyện dùm chúng ta hay không, cầu xin bọn họ bỏ qua cho Đường thị lần này?” Đường Phong Ngôn gấp gáp nói.
Nụ cười trên mặt Đường Bội càng sâu hơn.
Mới không bao lâu mà Đường Phong Ngôn đã tự nhiên kéo Đường Bội vào đội hình của ông ta, mở miệng ra là ‘chúng ta’.
Cô đang tính nói gì đó thì Lục Tử Mặc đi tới bên cạnh cô.
Hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc, anh ta không phải là một người không tôn trọng cô, nghe cô nói chuyện điện thoại kiểu này, anh ta chưa từng làm vậy.
Lục Tử Mặc giơ điện thoại của mình trước mặt cô.
Anh ta không nói gì, nhưng tấm hình trên điện thoại đã nói lên tất cả.
Người trong hình là một thiếu niên khoảng 16 17 tuổi.
Cậu ta mặc đồng phục học sinh quý tộc, ngũ quan anh tuấn, nụ cười trên mặt làm cho cậu ta càng thêm tươi sáng, không buồn không lo. (làm tới đây ta lại thấy tội cho ĐB và TT)
Cho dù không có hàng chữ chú thích to trên đó, Đường Bội cũng có thể nhận ra, người này là ai.
Cậu ta rất giống Đường Phong Ngôn, thậm chí ngũ quan còn có năm sáu phần giống cô và Đường Phỉ Phỉ.
Mặc dù lúc này còn nhỏ, nhưng vóc dáng rất cao, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ làm không biết bao cô gái say mê.
Phía sau cậu ta, là sân bóng rổ của trường cấp ba quý tộc, có thể thấy được, cuộc sống của cậu ta thế nào.
Lục Tử Mặc chờ Đường Bội nhìn rõ, lại kéo một cái trên màn hình.
Tấm thứ hai hiện ra, chắc là mặt sau của một tấm hình nào đó.
“Bảo bối, nữa giang sơn Đường thị, cũng không sánh bằng nụ cười của con ba. ——- Đường Phong Ngôn tặng quà sinh nhật 16 tuổi cho con trai.”
Chữ viết quen thuộc làm mắt Đường Bội đau nhói.
Khó trách, Đường Phong Ngôn có thể coi mình thành công cụ để lợi dụng, không ngại bán rẻ thể xác và danh tiếng của Đường Phỉ Phỉ, thì ra, diệp gia quán, sau lưng ông ta, còn giấu người này.
Thì ra, không phải ông ta không có tình cảm và tính người, mà tất cả những thứ này, đều chỉ dành cho cậu thiếu niên có nụ cười rực rỡ này thôi.
Người phụ nữ có thể sinh ra cậu con trai này, ở trong lòng Đường Phong Ngôn, mới thật sự là người chiếm được một vị trí quan trọng.
Đã như vậy, tại sao ông ta lại còn đi trêu chọc mẹ cô?!
Vì sau lại dùm âm mưu quỷ kế hại mẹ cô?!
Ông ta làm như vậy, không chỉ phá hoại hạnh phúc cả đời của mẹ cô, còn làm cho Tử Thái….
Đôi mắt Đường Bội sáng như kim, lanh lùng nhìn dòng chữ trên điện thoại Lục Tử Mặc.
Đường Phong Ngôn, ít kỷ đến mức làm người ta tức hận.
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Nụ cười của con trai bảo bối, còn hơn thắng được nửa giang sơn, con trai bảo bối!
Hạnh phúc của cô và Tử Thái, còn có cả mẹ, trong mắt ông ta, chắc là ngay cả rác rưỡi cũng không bằng!
Lục Tử Mặc chờ Đường Bội thấy rõ, gật đầu với cô, cất điện thoại trở lại phòng ăn, ngồi xuống cạnh Đường Tử Thái.
Đối với Đường Bội lúc nào anh ta cũng mang theo dáng vẻ cộng sự, nhưng lúc này trong ánh mắt lại hàm chứ sự lo lắng bé nhỏ.
Đường Bội cười với anh ta, tỏ vẻ không sao.
Trong điện thoại, Đường Phong Ngôn lại bắt đầu thúc giục.
Sự im lặng của Đường Bội, với ông ta mà nói nó giống như một con dao chậm chạp không chịu rơi xuống vậy, cảm giác đó còn đau hơn bị lăng trì, làm cho ông ta nóng ruột vô cùng.
“Bội Bội….” Đường Phong Ngôn dè dặt gọi một tiếng, ông ta hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói có bao nhiêu vô sỉ và buồn cười.
Cũng không nhận ra, sự lạnh lẽo càng lúc càng tăng trên người Đường Bội.
“Xin Sở thiếu ra mặt?”
Rốt cuộc Đường Bội cũng trả lời ông ta, mặc dù giọng vẫn lạnh nhạt, nhưng chỉ cần có lời đáp, cũng đủ để Đường Phong Ngôn mừng như điên rồi: “Đúng đúng đúng, diệp gia quán, cậu ta và Liên gia có quan hệ hợp tác, thật ra thì cũng không cần phải làm gì, chỉ cần khen Đường thị vài lời, để Liên thị giơ cao đánh khẽ, còn về tổn thất….”
“Sau đó thì sao?” Đường Bội không chút nể nang ngắt lời, bình tĩnh nói: “Tôi cầu xin Sở thiếu giúp, giữ được Đường thị, để ông dùng một nửa Đường thị đi đổi lấy nụ cười của ‘Tiềm nhi’ sao?”
“Mày?!” Trái tim Đường Phong Ngôn suýt chút đã nhảy ra ngoài, kinh hoảng la hét chất vất: “Đường Bội, sao mày lại biết? Sao mày lại biết…..”
“Không phải Bội Bội sao?” Đường Bội cười lạnh, giống như nữ vương chí cao vô thượng, lạnh lẽo nói với Đường Phong Ngôn: “Liên tam thiếu là ai, chắc ông Đường đây còn rõ hơn cả tôi! Năm đó ông tính toán người yêu của người khác, làm hại con ruột của ông ấy, từ lúc sinh ra đã bị bệnh quấn thân, sống cuộc sống cực khổ lang bạc hai mươi năm. Làm Liên tam thiếu bây giờ đêm ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng, hối hận đau khổ khôn nguôi, huyết hải thâm thù như vậy, sao có thể vì một vài câu ní của Sở thiếu mà hóa giải được.”
“Mày mày mày?!” Đường Phong Ngôn trợn mắt há hốc mồm, cứng lưỡi, không thể nói năng rõ ràng.
“Đường Phong Ngôn…” Đường Bội lạnh lùng nói: “Ông có biết tại sao mối thù của mẹ tôi không tự mình báo không?”
Cô căn bản không đợi Đường Phong Ngôn trả lời, đã nói: “Bởi vì tôi biết, địa ngục Liên tam thiếu chuẩn bị cho ông, còn đáng sợ hơn tôi cho ông gấp nhiều lần! Đường Phong Ngôn….”
Đường Bội cười lạnh, nhẹ nhàng nói: “Ông hãy chờ, thứ đặc biệt chuẩn bị cho ông, buổi tiệc vui vẻ dưới địa ngục tầng thứ 18 đi!”
Giọng của cô rất nhe, nhưng khi vào tai Đường Phong Ngôn, lại không thua gì sấm sét giữa trời quang.
Tay ông ta mềm nhũn, điện thoại cũng không cầm được, nó liền rớt xuống đất.
Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của ông ta bị người khác đẩy ra.
Đường Phong Ngôn ngẩng đầu lên, người hai mươi năm trước lật đổ Tô gia trở lại, người có thủ đoạn như sấm chớp làm Đường Phong Ngôn sợ hãi hơn một tháng năm đó đã trở lại và đang đứng trước cửa phòng làm việc của ông ta.
Ánh mắt Liên tam thiếu sắc như dao, cứ như vậy lăng trì Đường Phong Ngôn.
Khiến ông ta như rơi xuống địa ngục!