Nhưng nghe Đoàn Gia Hứa nhắc đến nó, trong một khoảnh khắc hồi ức liên tục ùa về trong đầu Tang Trĩ.
Cô trầm mặc mấy giây: “Anh vừa nhớ đến?”
Đoàn Gia Hứa ho khẽ một tiếng, không đáp lại.
Chỉ mỗi phản ứng này của anh, Tang Trĩ lập tức nhận ra lỗ hỏng ngay, nháy mắt liền hiểu. Cô ngơ ngác nhìn anh thật lâu, giọng điệu không thể tin nổi ngây ngô hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy anh không giải thích cho cậu ấy?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Thì vì anh sợ bản thân mình nghĩ quá nhiều ấy mà.”
Lý lẽ cực kỳ hùng hồn.
Nhưng rõ ràng anh đã đoán được ý của Phó Chính Sơ.
Tang Trĩ hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn nhịn không được mà nhéo eo anh thật mạnh: “Anh đừng có mà giả vờ với em.”
Lực của cô không nặng không nhẹ, chỉ đơn giản là gãi ngứa cho anh. Đoàn Gia Hứa không tránh mà thật sự còn thấy ngứa, anh cười đến độ thở không nổi, khi nói chuyện với cô còn mang theo âm thanh của hơi thở nhàn nhạt: “Người bạn học này của em có trí tưởng tượng phong phú thật.”
Tang Trĩ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Cậu ấy thế nào cơ?”
“Nhưng mà suy nghĩ này thú vị thật đấy.”
“…” Tang Trĩ bị nghẹn ngay lồng ngực, không xông lên mà cũng chẳng thể nuốt xuống được. Cô không muốn để ý đến anh nữa, nhìn điện thoại muốn nhắn tin cho Phó Chính Sơ, nhưng bất ngờ thay khi bên kia đã gửi cho cô liên tiếp mấy tin nhắn liền.
Phó Chính Sơ: 【Cậu…】
Phó Chính Sơ: 【Vừa nãy vì ở trước mặt hai người, với cả chung quanh cũng nhiều người quá, nên mình ngại mở lời.】
Phó Chính Sơ: 【Cậu thế này không được đâu, nếu để cho ba mẹ hai người biết được, bọn họ sẽ phát điên lên đấy! Vả lại đây là vấn đề liên quan đến luân thường đạo lý, không phù hợp với đạo đức, là một người bạn của cậu, mình khuyên cậu một câu thôi, quay đầu là bờ.】
Phó Chính Sơ: 【Vậy mà ban nãy cậu còn dám quang minh chính đại giới thiệu như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy sao? Nói thật đấy, bây giờ mình vẫn còn hoài nghi có phải bản thân có vấn đề rồi không đây.】
Lại qua mấy phút.
Phó Chính Sơ: 【Con mẹ nó, càng nghĩ càng…】
Phó Chính Sơ: 【Tự cậu nghĩ cho kỹ đi. Cậu không cần lo lắng, miệng mình không rộng như vậy, sẽ không nói với ai khác nữa đâu.】
Huyệt Thái dương của Tang Trĩ nhảy giật, trả lời cậu: 【Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy không phải anh trai mà bạn bạn của anh trai mình. Trước kia anh ấy chỉ thay anh mình đến gặp thầy thôi à.】
Sau khi gửi đi, Tang Trĩ cất điện thoại rồi đưa mắt nhìn Đoàn Gia Hứa.
Có lẽ sợ cô bực mình thật, ý cười trên môi Đoàn Gia Hứa thu lại mấy phần, vẫn còn nhìn cô.
Có điều Tang Trĩ không định nhắc lại chuyện này nữa. Sau khi nhìn thấy xe Đoàn Gia Hứa rồi thì lạnh nhạt nói:”Đi thôi, đi ăn cơm.”
***
Đoàn Gia Hứa lái xe đến gần công ty.
Hai người đã gần một tháng rồi không gặp nhau. Sau khi xe dừng lại, anh không vội vàng xuống xe mà ghé sát lại tháo dây an toàn cho Tang Trĩ. Khoảng cách ngay lập tức được rút ngắn, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, ngày một sát lại gần hơn.
Ám chỉ đặc biệt rõ ràng.
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, chóp mũi cọ nhè nhẹ lên làn da dưới khóe mắt của cô. Mang theo hơi thở nóng hổi, cùng với mùi hương của thuốc lá quen thuộc. Đôi môi anh, tựa như một giây sau sẽ dán sát vào môi cô, nhưng anh lại cố tình dừng thế này.
Khoảng cách như gần như xa.
Không khí mập mờ dần lên men.
Yết hầu Đoàn Gia Hứa nhấp nhô nhè nhẹ. Ngũ quan được ánh sáng bên ngoài cửa sổ mạ vào rất dịu dàng, màu mắc nhàn nhạt, hiện ra vụn sáng. Anh lưu luyến vuốt ve mặt cô, cười khẽ một tiếng, lại tiếp tục dời xuống dưới.
Dáng vẻ mơ hồ nhiễm dục vọng.
Tất cả mọi xúc cảm, phảng phất như theo cử động này của anh mà ấm lên, rồi cuồn cuộn,
Nhưng không kịp.
Bởi vì Tang Trĩ đôt ngột vươn tay lên che miệng anh.
Thân thể Đoàn Gia Hứa rõ ràng khựng lại, đôi mắt nâng lên trầm ngâm nhìn cô. Dù gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng không hiểu sao cô cứ cảm giác nó thật nguy hiểm.
Tang Trĩ lên tiếng: “Tạm thời anh đừng hôn em.”
Đoàn Gia Hứa không gạt tay cô ra, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp còn phun lên lòng bàn tay cô, tựa như dòng điện chạy qua: “Sao vậy?”
“Vừa nhớ đến lời của bạn học nói.” Tang Trĩ rất thù dai, cố tình nói, “Em không nhớ nổi anh là ai cả, dù sao bây giờ mà nhìn thấy anh thì tự dưng lại nhớ đến anh hai em, nên anh cứ cách em xa xa đi đã.”
Đoàn Gia Hứa suy tư: “Nghiêm trọng đến vậy cơ à?”
Tang Trĩ gật đầu.
Lông mi anh rung rung, mi mắt rũ xuống, dừng lại trên đôi môi cô, rồi nhanh chóng dời lên đối mặt với cô.
Trầm mặc này kéo dài không được bao lâu.
Trong chớp mắt Đoàn Gia Hứa giật lấy tay cô xuống nhấn vào lồng ngực của mình, rồi kéo người cô sát lại gần. Không chờ Tang Trĩ phản ứng lại, môi anh đã dán vào.
Đầu lưỡi chống lên cạy mở hai phiến môi cô ra, thuận theo khe hở dò vào trong càn quét, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, quất quít rồi liếm láp.
Tang Trĩ còn chưa kịp nhắm mắt, miệng hé mở, mặc cho anh tìm tòi.
Mỗi khi hôn, anh cực kỳ thích nắn bóp vành tai cô, hoặc vuốt ve làn da phía sau cổ cô. Nơi môi lưỡi, tinh tế lại tỉ mỉ cùng với kiên nhẫn xâm chiếm từng ngóc ngách một, lực tuy hơi mạnh, nhưng vẫn rất dịu dàng.
Như đang muốn từng chút từng chút một xé mở cô, tinh tế nhấm nháp, sau đó nuốt tất thảy vào bụng.
Cô muốn đẩy lưỡi anh ra, nhưng lại bị anh xoa xoa cằm, rồi mạnh mẽ cạy mở răng cô càn quét bên trong.
Trong đầu Tang Trĩ nào còn nghĩ được chuyện khác, đầu không tự chủ cũng ngửa lên nghênh đón anh.
Không biết qua bao lâu sau, Đoàn Gia Hứa cắn môi dưới của cô, khẽ liếm láp đôi chút xong mới lùi về sau. Tia sáng vẫn mờ ảo, đôi con ngươi anh càng thêm thâm trầm, sắc môi đỏ tươi, còn có nước đọng lại, trông thật kiều diễm.
Tất cả ngột ngạt của Tang Trĩ, trong khoảnh khắc này bỗng nhiên tan biến thành hư không.
Sau đó, Tang Trĩ nghe thấy anh mở miệng: “Bây giờ—–”
Cô giương mắt.
Đoàn Gia Hứa cong môi, đôi mắt đào hoa cong lên như một họa thủy hại người.
“Đã nhớ ra anh là ai rồi chứ?”
3.
Một trận mưa lớn trút xuống, mùa hạ chuyển sang thu, trong không khí cũng khô khan đi vài phần, nhưng nhiều hơn là sự ẩm ướt. Lá cây tàn lụi, nhiệt độ chợt hạ xuống, nghênh đón một năm mới đến.
Luồng sóng lạnh bị quét sạch, không khí lạnh trên quy mô lớn kéo đến.
Khác hẳn với phương Bắc, ở phía Nam mùa đông vừa ướt lại còn lạnh, mặc phải thật dày, nếu không thì gió có thể từ bất cứ ngóc ngách nào vào trong cơ thể bạn, thuận theo lỗ chân lông chui vào trong thân thể, thấm vào tận sâu trong xương tủy.
Mười bảy năm đổ lại, đây chính mùa đông lạnh nhất mà Đoàn Gia Hứa biết trong những năm anh ở Nam Vu.
Cũng là khoảng thời gian mà anh lần nữa được cảm nhận lại cảm xúc này.
Cảm xúc náo nhiệt của ngày lễ quốc khánh.
Loại cảm giác này vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Đoàn Gia Hứa đón năm mới cùng với nhà họ Tang.
Có thể sợ anh sẽ bị mất tự nhiên, hoặc là không được mời đến mà áy náy, vậy nên một tháng trước khi tết đến, mỗi lần Đoàn Gia Hứa đến nhà họ Tang ăn cơm thì Tang Vinh lại đề cập chuyện này với anh.
Lê Bình còn bày tỏ nếu anh không đến thì bà sẽ giận anh luôn.
Ban đầu quả thật Đoàn Gia Hứa không hề nghĩ đến chuyện này, anh không muốn quấy rầy nhà họ cùng nhau ăn tết. Nhưng nghe được họ nói như vậy, lại thấy rất tự nhiên, vậy nên anh không che giấu tâm trạng của mình nữa mà cười tươi đồng ý.
Anh cũng nói với Tang Trĩ về chuyện này.
Dù biết ba mẹ chắc chắn sẽ gọi anh đến ăn tết cùng, thế nhưng Tang Trĩ nghe được anh nói thì càng vui vẻ hơn.
Sau khi trường cho nghỉ, cô liền bay về nhà, vì chuyện này mà Tang Trĩ bỗng biến thành một cái đuôi nhỏ bám ba bám mẹ suốt mấy ngày. Sau đó tranh thủ lúc Đoàn Gia Hứa rảnh rỗi thì cùng anh đi dạo phố.
Quà năm mới tặng cho mọi người trong nhà đã được Tang Trĩ chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Lần này ra ngoài chơi chủ yếu là muốn mua đồ mới cho Đoàn Gia Hứa.
Sau khi ở bên nhau, quần áo của Đoàn Gia Hứa hầu như đều là Tang Trĩ mua cho.
Đoàn Gia Hứa lại không quá để tâm đến mấy chuyện thế này, trước kia ở một mình mà thiếu đồ thì sẽ đi tìm một cửa hàng thời trang nam tùy tiện mua vài bộ, toàn bộ hành trình đi vào đi ra chưa đến mười phút. Bận bịu quá không dư thời gian thì dứt khoát lên mạng đặt luôn.
Nhưng cũng may dáng người anh đẹp nên mặc cái gì vào cũng dễ nhìn. Vậy nên không mấy ảnh hưởng.
Thấy anh không chịu đối tốt với bản thân nên Tang Trĩ cực thích thay anh quan tâm đến những chuyện như vầy, ngay cả khi mua quần áo cho cô còn không nhiệt tình bằng. Ra ngoài với bạn bè đều chạy vào cửa hàng nam.
Hai người cùng nhau đi vào một shop thời trang nam.
Tang Trĩ vừa ngắm quần áo vừa hỏi ý kiến của anh.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ với cô: “Em cảm thấy đẹp là được.”
Tang Trĩ cầm một cái áo len đỏ sậm lên đưa đến trước mặt anh, nghiêm túc khoa tay máy chân, miệng còn lầm bầm: “Năm mới, mặc sáng màu một chút. Anh thấy được chứ.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô chuyên chú, dịu dàng nói: “Được.”
“Vậy anh mau thử đi.”
“Được.”
Lúc anh đi vào phòng thử đồ, Tang Trĩ lại chọn thêm mấy bộ đồ khác nữa ôm trong ngực. Cô đi đến bên cạnh ngắm nhìn, tiện tay lấy một cái áo khoác khác xuống. Tính toán thời gian sau đó đi đến phòng thử đồ.
Vừa vặn Đoàn Gia Hứa cũng thay xong.
Ánh đèn trong cửa hàng ấm áp, màu da Đoàn Gia Hứa lại trắng trẻo nên càng tỏa sáng hơn. Vì thường hay thức đêm nên có một quầng thâm nhẹ dưới mắt, nhưng đôi môi trời sinh đỏ tươi, nên không tiều tụy mấy.
Cổ áo len khá thấp, lộ ra một đoạn xương quai xanh. Quần áo của anh trước nay phần lớn đều là tối màu, hiếm khi mới nhìn thấy anh mang áo màu thế này, càng khiến cho dáng vẻ của anh ngày càng trở nên chói mắt và xuất chúng, yên tĩnh đứng nơi đó thật sự như trêu chọc lòng người.
Đoàn Gia Hứa đi đến trước mặt cô, hỏi: “Đẹp không?”
Tang Trĩ không nỡ dời mắt, chân thành nói: “Đẹp lắm.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy chọn nó đi.”
Tang Trĩ nhịn không được nói: “Sao anh cứ đẹp trai đến vậy cơ chứ.”
“Hửm?” Đoàn Gia Hứa cúi người nhìn vào mắt cô, cà lơ phất phơ nói, “Vậy nói một câu, anh Gia Hứa thiên hạ đệ nhất đẹp trai xem nào.”
“…” Tang Trĩ làm như không nghe thấy, đưa quần áo trong tay cho anh, “Có muốn thử những bộ này không anh?”
“Không thử nữa.” Đoàn Gia Hứa nói, “Mua hết.”
“Ồ.”
“Anh thay lại đồ đã.”
Tang Trĩ ‘a’ một tiếng, khó chịu đề nghị: “Cứ mặc nó luôn đi.”
Nghe cô nói thế, lông mày Đoàn Gia Hứa nhếch lên, cười khẽ: “Anh mặc thế này đẹp trai lắm sao?”
Tang Trĩ không trả lời anh, ôm hết quần áo đến quầy thu ngân, vừa nói: “Đi trả tiền thôi.”
Đoàn Gia Hứa không đùa với cô nữa, vừa theo sau lưng cô vừa cười.
Sau khi tính tiền xong hai người liền rời khỏi cửa hàng.
Tang Trĩ tự hỏi: “Có nên mua đồ vest không nhỉ?”
Đoàn Gia Hứa: “Chờ đến khi nào kết hôn hẵng mua.”
“…”
Tang Trĩ nhìn ngắm anh, lại nói: “Vậy đi mua giày thôi, giày này anh mang lâu lắm rồi.”
Đoàn Gia Hứa chỉ vào shop thời trang nữ gần đó: “Vào mua cho em ít đồ.”
“Dạo này em đã sắm rất nhiều rồi đó.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nói, “Vẫn muốn mua cho em.”
Nhắc đến đồ của mình, hứng thú của Tang Trĩ liền tụt dốc.
Đoàn Gia Hứa ngược lại còn hào hứng chọn thay cô. Nhưng không như quần áo mà Tang Trĩ chọn cho anh, cô chọn bộ nào anh liền mặc bộ đó. Yêu cầu của Tang Trĩ rất cao, anh cầm một bộ lên, cô sẽ bất mãn phun ra một câu chê bai.
“Em mang cái này vào nhìn sẽ đen lắm.”
“Váy này dài quá, em mang vào cứ như mét năm vậy.”
“Đồ gì quê quá.”
“Không thích bộ này đâu.”
Đến cuối cùng vẫn không chọn được một bộ nào cả.
Thời gian dài Tang Trĩ liền phát hiện ra các cô gái chung quanh đều như có như không nghiêng người liếc nhìn Đoàn Gia Hứa. Cô khựng người, cũng nhìn anh, nhìn chòng chọc vào đoạn xương quai anh của anh lộ trần trụi ra bên ngoài.
Cô yên lặng vài giây, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi.
Đoàn Gia Hứa tốt tính: “Vậy đổi tiệm khác nhé.”
Tang Trĩ vừa nhấc mắt nhìn chằm chằm anh, cổ quái thốt lên một câu: “Đàn ông nhà ai—”
Đoàn Gia Hứa: “Hử?”
“Lại ăn mặc đồi phong bại tục thế này chứ.”
“…”
***
Hôm giao thừa, Đoàn Gia Hứa giữa trưa đã đến nhà họ Tang.
Cơm tất niên ở đây khá sớm, bốn giờ chiều đã bắt đầu ăn rồi. Anh ở nhà cũng không có chuyện gì làm, vậy nên quyết định đến sớm để giúp đỡ.
Tang Trĩ là người mở cửa cho anh.
Đi vào nhà, Đoàn Gia Hứa liền nghe thấy tiếng Lê Bình đang mắng Tang Diên. Cũng ngửi thấy được mùi hương đồ ăn gia đình thơm nức mũi. Cô gái trước mặt cong mắt cười tươi, vui vẻ không thôi cầm một đôi dép lê đến cho anh, tâm trạng cực kỳ tốt.
Đoàn Gia Hứa vuốt ve đầu cô: “Sao vui vẻ vậy?”
“Anh em bị mắng.” Lúm đồng tiền hai bên khóe môi Tang Trĩ lún sâu, cười trông thật ngốc nghếch, “Em nghe thôi cũng thấy rất vui rồi.”
“…”
Tang Vinh ngồi ở phòng khách đọc báo.
Nghe được tiếng động, ông ngẩng đầu lên hòa nhã cười với Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa cười nói: “Chúc chú năm mới vui vẻ ạ.”
Lê Bình và Tang Diên hình như cũng ở phòng bếp.
Anh hàn huyên vài câu với Tang Vinh liền bị Tang Trĩ kéo vào phòng bếp. Lúc này Tang Diên đang đứng cạnh bồn rửa không kiên nhẫn rửa rau, còn Lê Bình thì cau mày nói: “Con thế này là biểu cảm gì hả? Mẹ chỉ nói con giúp một chút thôi mà cũng không được đúng không?”
Tang Diên dừng động tác tay: “Mẹ, mẹ nói câu này bao nhiêu lần rồi chứ?”
Đoàn Gia Hứa lên tiếng, lễ phép gọi: “Chào dì ạ.”
Nghe tiếng, Lê Bình liền quay đầu lại. Thấy người đến là Đoàn Gia Hứa, bà cong mắt cười, tựa như nhìn thấy được đứa con trai ruột của mình vậy: “Gia Hứa đến rồi sao? Đi ngồi nghỉ một lát đi con, dì rửa hoa quả ra cho.”
Từ cái lần trước nói rõ ràng xong, số lần Đoàn Gia Hứa đến nhà họ Tang không ít, chí ít cũng một tuần một tuần. So với con trai ruột là Tang Diên còn nhiều hơn.
Lâu ngày ở chung, Tang Vinh và Lê Bình càng có ấn tượng tốt với anh.
So đi sánh lại, bọn họ càng gai mắt cái thằng nhóc Tang Diên cả trăm năm mới về một lần kia, thái độ đối đãi với Đoàn Gia Hứa của hai người theo thời gian dần trôi cũng trở nên khác biệt.
“Không cần đâu dì.” Đoàn Gia Hứa vội nói, “Con đến giúp mọi người mà.”
“Để thằng nhóc thúi này tự làm đi.” Lê Bình lại nhìn Tang Diên, tiếp tục giáo huấn anh ấy, “Cái tính này ấy hả, học nhiều kỹ năng vào, nếu không mẹ thật sự lo ngại cô bé Dĩ Phàm kia sẽ chê bai con đấy.”
Tang Diên chỉ vào Tang Trĩ: “Con nhóc này như vậy cũng gả được ra ngoài sao?”
Tang Trĩ cực kỳ khó chịu, trốn ra sau lưng Đoàn Gia Hứa, lộ cái đầu nhỏ ra. Không chờ cô nói gì Đoàn Gia Hứa đã lên tiếng, mềm mại nói: “Không sao dì ạ, con biết nấu.”
Cô nhìn chòng chọc vào Tang Diên, nói bằng giọng cực kỳ muốn ăn đòn: “Xin lỗi nha, bạn trai em biết hết đó.”
Lê Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con nhìn người khác thử đi.”
Tang Diên hết nhẫn lại nhịn: “Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ vậy?”
Lê Bình: “Con để mẹ chọn đúng không?”
“…” Tang Diên đã hiểu ra cái ý tứ trong câu nói của bà.
Anh ấy vô cùng tự mình hiểu mình, không truy hỏi nữa. Chỉ là mặt không đổi sắc nhìn Đoàn Gia Hứa, cười lạnh nói: “Được lắm.”
***
Sau bữa cơm tất niên, cả nhà cùng ngồi trên ghế sa-lon trò chuyện hiếm, cùng xem tiết mục cuối năm.
Nhà họ Tang có truyền thống đón giao thừa với nhau. Dù có buồn ngủ nhưng vẫn sẽ cố nhịn đến mười hai giờ. Tiếng chuông thoáng vang, Tang Vinh phát cho ba ngươi bọn họ một cái bao lì xì, cùng với vài câu lải nhải.
Tuổi đã lớn nên không thức qua đêm được.
Lê Bình và Tang Vinh nhanh chóng về phòng.
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên cùng nhau thu dọn tàn cuộc trên bàn trà.
Tang Trĩ cũng rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng căng da mắt chống đỡ, vừa ngáp vừa giúp họ dọn. Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa đi đến bên cạnh hôn lên trán cô một cái, cười nói: “Đi ngủ đi.”
“Em giúp anh.” Tang Trĩ lầu bầu, “Không nhiều đồ lắm nên nhanh thôi.”
Tang Diên lạnh lùng nhìn hai người họ: “Tôi đổi tên là Tang Không Khí ha?”
“…”
Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: “Đi ngủ đi nào, anh và anh hai em làm là được.”
“Ôi, vậy anh nhớ nói anh hai em lấy cho anh bàn chải mới và khăn mặt nhé.” Tang Trĩ buồn ngủ đến độ không thanh tỉnh nổi nữa, cũng hôn một cái lên gương mặt anh, “Chúc mừng năm mới.”
Nói xong, cô đứng lên chạy chậm về phòng mình.
Tang Diên ném xác đậu phộng vào trong thùng rác, bất thình lình nói: “Sao càng ngày tao càng thấy mày phiền thế nhỉ?”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Anh hai, anh nói thế là ý gì?”
Tang Diên trực tiếp quăng xác đậu phộng lên người Đoàn Gia Hứa.
“Người anh em này,” Đoàn Gia Hứa buồn cười nói, “Làm rớt xuống đất, tự lấy chổi quét đi.”
“…”
Hôm nay Đoàn Gia Hứa ở lại nhà họ Tang ngủ cùng với Tang Diên.
Trước đó bọn họ đã thay nhau tắm rửa, bây giờ về phòng là đi ngủ liền. Tang Diên ném gối đầu lên trên ghế sa-lon, thản nhiên lặp lại lời nói lần trước anh từng nói: “Thật sự xin lỗi, tao không ngủ với đàn ông.”
Vào giờ này Đoàn Gia Hứa cũng không buồn ngủ cho lắm. Anh ngồi lên ghế sa-lon, mở túi lấy ra cái bao lì xì mà Tang Vinh mới tặng anh. Anh cười cười nhìn thật lâu, bên trong không được bao nhiêu tiền cả.
Vẻ mặt Tang Diên quỷ dị: “Cái biểu cảm này của mày là gì thế hả, chẳng phải chỉ là được nhận lì xì thôi sao?”
Đoàn Gia Hứa đặt lên trên bàn, thuận tay cầm một điếu thuốc nói, “Chưa từng được tặng.”
“…”
Không bao lâu sau, một cái bao lì xì khác được Tang Diên ném qua.
Đoàn Gia Hứa vô thức nhận lấy. Theo sau là tiếng ‘xì’ của Tang Diên, anh ấy nói: “Vậy nên mới nói, cái tên sau 80 nhà mày và đám người 90 bọn tao không giống nhau mà. Tuổi của mày quả thật không thích hợp để nhận lì xì đâu.”
“…”
“Xuất phát từ bậc bề trên, tao đưa phần tao cho mày luôn đó.”
Đoàn Gia Hứa ném lên trên bàn, như cười như không nói: “Vậy mày đúng là sau 90 rồi.”
Tang Diên: “Cần mày nói sao?”
Đoàn Gia Hứa không đáp, lấy điện thoại trong túi ra, mới đột nhiên nhớ là mình đã đổi quần khác, ấy thế mà anh vẫn mò ra được thứ gì đó. Anh lấy ra, phát hiện cũng là bao lì xì.
Giống y như đúc hai cái trên bàn.
Không biết Tang Trĩ đã bỏ vào túi anh từ lúc nào nữa.
Anh sửng sờ, không hiểu sao lại cười rộ lên.
Đặt song song ba cái bao lì xì cùng một chỗ.
Gió lạnh bên ngoài thổi cực mạnh, tựa như đang thét gào, kêu khóc đập vào cửa sổ.
Chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ để người ta ớn lạnh rồi.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, Đoàn Gia Hứa cảm nhận được, đây là năm mới ấm áp nhất mà anh từng có.
4.
Quen biết nhiều năm như vậy nhưng Tang Trĩ chưa từng nhìn thấy Đoàn Gia Hứa nổi giận. Thỉnh thoảng anh cũng hơi tức lên, nhưng không được bao lâu sau liền tan biến, tính tình tốt đến độ không giống người thường chút nào.
Tang Trĩ không nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô được nhìn thấy câu nói xuất phát từ miệng Phật của người này.
—-“Từng thấy anh nổi giận chưa, rất đáng sợ đấy.”