Những vệ sĩ, thủ hạ trên dưới Hàn Long Bang và Hắc Mộc Vu đều nhận lệnh đi đến toà nhà khách sạn để tìm số thuốc nổ mà Trạch Tịnh Thần đã đặt ở đây.
Theo những lời mà Lý Trân kể lại, Trạch Tịnh Thần sẽ cho phá hủy toàn bộ khách sạn. Số thuốc nổ sẽ được đặt quanh sảnh chính dưới hình thức giấu mỗi lọ thuốc nổ vào trong một hình nộm là ông già Noel mà khách sạn dùng nó để trao tặng cho những đứa trẻ.
Số thuốc nổ này chịu sự điều khiển từ thiết bị của Trạch Tịnh Thần. Một khi được kích hoạt từ thiết bị chủ, thì toàn bộ số thuốc nổ này sẽ phát nổ ngay lập tức.
Lúc ấy, toàn bộ khách sạn sẽ phát nổ theo. Hậu quả khôn lường.
Một đám người mặc đồ đen sẫm, hì hụt tiến vào bên trong khách sạn, tuy với thân phận là đàn em giới Hắc Đạo, nhưng họ không hề trưng bày sự hung hăng, cáu gắt gì ra vẻ bề ngoài nhưng cũng đủ để khiến đám người đang chờ dự tiệc trong khách sạn sợ chết khiếp, như thể hồn muốn lìa khỏi xác. Mặt mày ai nấy cũng tái mét.
Mặc dù họ không làm gì nhưng suy cho cùng cũng là xã hội đen. Việc họ đột ngột xông thẳng đến đây lại còn dẫn theo nhiều người như vậy, đoán chắc điều sắp xảy ra sau đây chẳng mấy gì tốt lành.
Những người khách của khách sạn đang trong không khí vui vẻ bỗng chốc nín lặng, co ro nấp sang một bên. Âm trầm mà nhìn.
Một người nhân viên nữ hoảng loạn rụt rè đi về phía người dẫn đầu, giọng run run ngắt từng quãng:"Chào... chào các anh... các anh...có chuyện gì cần chúng tôi...giúp...giúp gì không?"
"Muốn sống thì lại ghế ngồi và ngậm miệng lại!" Người đàn ông nhìn cô gái cất giọng nói đầy lạnh lùng và sự uy hiếp. Người trong giới xã hội đen, không bao giờ nói nhỏ nhẹ là đây.
Người nhân viên nữ cứng họng, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra bên ngoài. Cô gái đó không dám nói thêm câu nào nữa liền quay người, nhắm mắt chạy đến chỗ đám người đồng nghiệp của mình.
"Nhanh đi! Thời gian không còn nhiều đâu."
"Vâng, đại ca."
....
Hai mươi phút trước.
Khi Hàn Dương Phong nhận được tin Trạch Tịnh Thần sẽ đặt thuốc nổ ở khách sạn thì đã rất gấp gáp ra lệnh đến đó để lấy đi. Nhưng theo kế hoạch của Trạch Tịnh Thần sẽ cho nổ vào đúng mười hai giờ đêm, vì vậy thời gian sẽ không có nhiều.
Phi Dạ theo lời Hàn Dương Phong tìm cách để cho nổ số thuốc nổ này mà không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai. Nhưng so với thời điểm hiện tại, sự việc này quá khó để giải quyết.
Phi Dạ đi trên đường, nhìn thấy một đứa bé trai điều khiển chiếc máy bay đồ chơi bay trên không với khoảng cách tiếp đất rất cao. Bỗng chốc, Phi Dạ ngừng xe lại.... Có cách rồi!
Đứng trên sân thượng của khách sạn, Phi Dạ đặt số thuốc nổ vào từng chiếc máy bay điều khiển, sau đó đưa cho từng thủ hạ, chờ đủ thời gian sẽ cho bay.
__________
Quay về phía Trạch Tịnh Thần, anh vẫn đứng đó buông lời châm chọc, đả kích vào tâm lý của Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết.
Lúc này, Lộ Khiết đang ở trong tay của Trạch Tịnh Thần, Tư Cảnh Nam không thể làm gì ngoài nghe theo lời của anh ta.
Hướng mắt nhìn ra thành phố T rộng lớn với muôn ngàn ánh đèn lấp lánh, vô cùng đẹp, giọng nói Trạch Tịnh Thần âm trầm âm bổng chậm rãi cất tiếng.
"Hôm nay là lễ Noel cũng chính là ngày sinh của em gái tôi. Đáng lẽ ra con bé phải có một buổi sinh nhật thật hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng mà chính mày đã lấy đi mạng sống của của con bé." Trạch Tịnh Thần mỉm cười, nhưng trong lòng đau đớn tột độ, nhắc tới Tiểu Ninh, anh không phút nào là không đau khổ.
Nói tới đây, Lộ Khiết nhìn qua Tư Cảnh Nam, xem biểu hiện của anh ấy như thế nào. Cũng như để xác nhận lời nói tối hôm qua của Trạch Tịnh Thần là thật hay là giả.
Tư Cảnh Nam cũng đã hiểu ra vấn đề, liền nhìn Trạch Tịnh Thần nói:"Trạch Tiểu Ninh là em gái của anh?"
"Nhớ ra rồi sao?"
"Vậy anh làm tất cả những chuyện này đều là vì trả thù tôi sao?"
"Mày đoán xem?" Trạch Tịnh Thần mỉm cười:"Mỗi năm vào đúng khung giờ này tôi đều tặng món quà cho Tiểu Ninh."
Sau sự việc sảy ra năm ấy, vào đúng ngày này hằng năm, không chỉ riêng ở thành phố T mà ở các quốc gia khác đều bị đánh bom khủng bố, khiến các chính phủ cũng phải đứng ngồi không yên. Nhưng Tư Cảnh Nam không nghĩ việc này là do một tay Lya làm.
"Tên điên!" Tư Cảnh Nam buộc miệng nói một câu. Sau đó tiếp tục cất tiếng, nhưng tiếng nổ lớn từ phía thành phố phát ra khiến anh nín lặng.
Toàn bộ điện trong thành phố T đều bị cắt toàn bộ, bây giờ chỉ còn là một màu đen, rất thích hợp cho buổi trình diễn pháo hoa sắp tới.
Trạch Tịnh Thần mỉm cười, nhìn hai khuôn mặt đang dần biến sắc kia, "Hãy cùng tôi ngắm pháo nào."
"Dừng lại đi, anh có biết việc này sẽ khiến rất nhiều người phải chết không?"
"Tao không quan tâm, muốn làm việc lớn phải có kẻ hi sinh, đó là món quà tôi tặng em gái tôi."
Đột ngột nhớ ra gì đó, Trạch Tịnh Thần tặc lưỡi, nhìn Lộ Khiết nói tiếp:"À phải rồi, tôi quên nói. Chiếc vòng cô ta đeo trên cổ cô ta cũng là bom hẹn giờ, nhưng mà nó được kích hoạt với ánh sáng mặt trời, một khi tiếp xúc với ánh sáng nó sẽ tự phát nổ. Vừa hay tại đây đối diện với hướng Đông.... Có phải rất thú vị không?"
"Tên khốn!" Tư Cảnh Nam nhìn qua chiếc vòng cổ trên người của Lộ Khiết, anh không kìm nổi cơn tức giận mà đánh vào mặt Trạch Tịnh Thần một cái.
Bị đánh rất đau nhưng Trạch Tịnh Thần vẫn tỏ thái độ dửng dưng, chậm rãi lau đi vết máu trên khoé môi, sau đó nói:"Tao sẽ không giết mày, tao vẫn để cửa đó mày muốn chạy thì chạy. Nhưng tao biết mày sẽ không chạy đâu, bởi vì mày làm sao bỏ mặc vợ mày được." Trạch Tịnh Thần mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói:"Tao sẽ cho mày cảm nhận được, mất đi người mình yêu thương nhất là như thế nào."
"Em gái của anh vẫn còn sống, Tiểu Ninh vẫn còn sống!" Tư Cảnh Nam gấp gáp nói. Nhưng Trạch Tịnh Thần một mực không tin, thậm chí còn giận dữ nói:"Mày không có tứ cách nhắc tới em gái tao."
Đến nước này Tư Cảnh Nam cũng đành im lặng, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ kích động đến tâm lý của Trạch Tịnh Thần, rồi hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa, anh cũng không dám chắc.
Vào đúng 00:00 pm.
"Còn bây giờ hãy cùng tôi ngắm pháo hoa nào!" Trạch Tịnh Thần lấy ra trong túi một chiếc bút nhỏ bằng ngón tay cái, nhìn hai người thản nhiên mỉm cười.
...
Trên tầng thượng của khách sạn, đám người của Phi Dạ sau khi nhìn thấy toàn thành phố bị cắt điện thì chuẩn bị điều khiển máy bay. Tuy rằng vấn đề này sắp được giải quyết nhưng vẫn thấy lo lắng vì sợ sơ xuất sẽ xảy ra.
Người ở bên dưới sảnh thì cũng đã ổn định và bình thường trở lại dưới sự bảo vệ và dám sát của các thủ hạ khác.
Biết rằng chuyện này chỉ là một trong những kế hoạch nhỏ của Trạch Tịnh Thần nhưng vẫn phải ngăn chặn, bảo vệ được người nào thì hay người ấy.
"Hãy cùng đếm ngược thời gian... Three....two... one."
Hết lời. Phía sau phát ra những tiếng bùng bùng chói tai, nhưng không phải khách sạn phát nổ mà là những chiếc máy bay được điều khiển trên không, giống như buổi trình diễn pháo hoa mà Trạch Tịnh Thần nói.
Chỉ tiếc kế hoạch lần này của Trạch Tịnh Thần đã thất bại.
Trạch Tịnh Thần nhìn biểu cảm của hai người Tư Cảnh Nam và Lộ Khiết từ nghệch ngoạc, tuyệt vọng sang bất ngờ và điềm tĩnh khiến Trạch Tịnh Thần có hơi bỡ ngỡ.
Chậm rãi quay người lại, nhìn những lọ thuốc nổ đã cất công chế tạo từng lọ một nổ tung trên không, mặt Trạch Tịnh Thần đen lại, ánh mắt đổ lửa như muốn thiêu đốt những người ở đó. Kèm theo trong anh là sự thất vọng cùng đau đớn tột độ.
Ngày hôm nay là sinh nhật của em gái anh, thế mà lại để xảy ra cớ sự thế này. Em gái, đừng giận anh nhé, anh sẽ đền bù lại cho em.
Trạch Tịnh Thần nghĩ vậy, sau đó thì rời khỏi phòng. Vì bản thân anh biết, chuyện này đã bị phát hiện, chắc chắn kế hoạch của anh cũng sẽ bị cản trở.
Ra ngoài, Tôn Hoằng đến báo tin, vẻ mặt vẫn tốt gì mấy:"Anh, có chuyện không hay rồi! Mọi chuyến hàng bên phía Hồng Kong và Tam Giác Vàng đều bị cảnh sát chặn lại, còn nữa, những người tham gia trong vụ khủng bố ở Hoa Kỳ đều bị bắt hết. Không biết chuyện này là do ai gây ra, em nhất định sẽ làm rõ chuyện này. Còn bây giờ đội đặt nhiệm sắp đuổi đến rồi, em chuẩn bị sẵn, chúng ta rời khỏi đây rồi tính tiếp."
Trạch Tịnh Thần im lặng để giữ tỉnh táo để suy nghĩ. Chuyện này chỉ có người ở trong tổ chức làm, cũng chỉ có người trong tổ chức phản bội anh. Nhưng là kẻ nào?
Cái tên Tưởng Ân đột ngột xuất hiện trong đầu của Trạch Tịnh Thần, tám phần đã biết rõ là cô nhưng anh vẫn không màn để ý, hiện giờ an nguy của anh vẫn là quan trọng nhất.
"Em đã chuẩn bị thuyền rồi, chúng ta mau đi thôi."
Trạch Tịnh Thần rút ra trong túi một khẩu súng, gài đạn sẵn sàng, anh không đi ra hướng cửa mà quay lại căn phòng của Tuyết Linh.
"Anh đi đâu vậy?" Tôn Hoằng nhíu mày cất giọng gọi, nhưng Trạch Tịnh Thần vẫn không để tâm.
....