• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Theo thứ tự thì đây sẽ là Đâm Máy Bay kỳ ngộ ký 1, nhưng cách sắp xếp các chương PN rất lung tung, để đỡ bị ngắt quãng Sút sẽ đặt các chương liên quan cạnh nhau nhé)

Phiến đoạn đặc sắc của Xuân Sơn Hận

Hai chân của Thẩm Thanh Thu vắt trên lưng của Lạc Băng Hà, da thịt bắp đùi trắng mịn vô ý thức cọ động trên lưng y.

Thẩm Thanh Thu hắc tuyến nói: "Đợi đã, ngươi bình tĩnh một chút."

Vừa vào cửa đã xách người lên giường lột quần, tình huống gì!

Đây lại là chịu kích thích gì!

Thân thể Lạc Băng Hà kẹt giữa hai chân hắn lại nhích lên trước một đoạn, nói: "Nhưng mà hôm nay đệ tử thấy được một thứ vô cùng thú vị, chỉ sợ trong vòng vài ngày đều không bình tĩnh được. Làm sao đây sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu trấn định nói: "Cái này còn không dễ làm. Là thứ gì, ngươi lấy tới để vi sư xem xem, sau đó chúng ta tham luận một phen. Trước đó, lấy cho vi sư cái quần mới với đai lưng lên đây."

Lạc Băng Hà gật đầu, trực tiếp xem nhẹ câu cuối cùng, nói: "Tốt, vậy thì cho sư tôn coi một chút."

Y không nhanh không chậm, từ trong lòng lấy ra một quyển sách mỏng manh.

Quyển sách nhỏ kia màu sắc rực rỡ, nhìn qua vô cùng tươi đẹp, hơn nữa còn rất quen mắt.

Thẩm Thanh Thu đang hồ nghi, Lạc Băng Hà lật giở sách, thẳng thắt lưng, lanh lảnh đọc ra.

"... Khi về đêm, Lạc Băng Hà nằm ở trên giường, trằn trọc. Quen ngủ phòng chứa củi đất lạnh, bỗng nhiên nằm giường, ngược lại khó có thể ngủ. Nhất là sư tôn tâm tâm niệm niệm đang nằm cách đó không xa, chỉ cách một tầng bình phong, một tầng sa trướng, sự hỏi han ân cần, niềm nở thân thiết ban ngày như ở trước mắt, lại phảng phất có một tà hỏa đặt ở trong bụng, càng đốt càng vượng, càng dập càng cao..."

Thẩm Thanh Thu: "..."

Lạc Băng Hà mặt không đổi sắc, tiếp tục đọc: "... Lạc Băng Hà sờ lên giường, xì xà xì xoạt cởi vạt áo trung y của Thẩm Thanh Thu, tiến đến vải nội y, chỉ cảm thấy bóng loáng nhẵn nhụi, xương cốt mềm dẻo. Ý loạn tình mê, thần trí mê mang, xé rách đai lưng thành hai đoạn..."

Thẩm Thanh Thu nhìn liếc đai lưng trên mặt đất vừa mới bị Lạc Băng Hà xé rách, da gà nổi lên toàn thân.

Hắn nói: "Đủ rồi."

Lạc Băng Hà khép hờ cuốn sách, giương mắt nghiêm trang nói: "Trong này nói, đệ tử phá thân chính là đêm dọn khỏi phòng chứa củi kia. Lửa tình tăng vọt, dâm tâm nổi lên, đêm khuya lần mò vào nội thất trúc xá, đem sư tôn đang bị ác mộng kiềm chế, không thể động đậy, làm thế này, thế nọ, ân ái lưu luyến, cho đến bình minh."

Cái quỷ gì!!!

Nhớ không lầm Lạc Băng Hà khi đó mới mười năm tuổi đi!!!

Táng tận thiên lương!!!

Phát rồ phát dại!!!

Lạc Băng Hà vừa lật vừa nói: ""Lạc Băng Hà" trong sách này, ngoại trừ lớn gan hơn đệ tử, dám nghĩ dám làm, thì tâm tư đối với sư tôn, cũng giống tám chín phần mười."

Thẩm Thanh Thu âm thanh gần như biến điệu: "Nếu ngươi thực sự "dám làm" đến vậy, vi sư chỉ sợ đương trường lấy đi mạng nhỏ của ngươi."

Lạc Băng Hà cúi xuống, hôn vành tai của hắn, nhiệt khí ma sát bên lỗ tai của hắn, làm nũng nói: "Sư tôn, không phải người nói, muốn cùng nhau tham luận sao. Tốt xấu nên xem thêm vài cái."

Không dám xem, sợ mù mắt chó titan không có chỗ thay!

Lạc Băng Hà cười hì hì nói: "Không muốn xem? Vậy đệ tử kể cho người nghe."

Y trầm bổng nói: "Kể từ sau đêm sư tôn thất thân với "Lạc Băng Hà", hung hăng trách phạt đệ tử ngỗ nghịch này một chút, có ý muốn đuổi y khỏi Thương Khung Sơn phái, cuối cùng lại không đành lòng xuống tay, chỉ lạnh lùng đối đãi, cho đến Tiên Minh Đại Hội, dị biến nổi bật, thầy trò chia lìa, trằn trọc mấy năm, sau khi gặp lại, "Thẩm Thanh Thu" rốt cuộc bị "Lạc Băng Hà" tóm chính diện. Đến a sư tôn, ngươi xem, đoạn trong thủy lao Huyễn Hoa Cung, viết ngoạn mục cực kỳ."

Thẩm Thanh Thu không lay chuyển được y, lại thật sự có điểm tò mò, nhất thời không kiềm chế được, khóe mắt liếc một chút.

Chỉ một chút như vậy, trực tiếp bị sét đánh nát bét.

【 Xuân Sơn Hận kiếp 37 chi Thủy lao tình khiếu

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, miệng nói không rõ: "Lạc... Băng Hà, ngươi... ngươi buông tha ta..."

Lạc Băng Hà cầm hai cánh mông của hắn, vuốt ve mấy cái, tách ra hai bên, buộc tiểu huyệt bị chà đạp vô số lần kia phải lộ ra. Y cười nói: "Sư tôn, ngươi hiện tại khóc đòi ta buông tha ngươi, lúc trước có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"

Thẩm Thanh Thu khóc nức nở không ngừng: "Sưng lên rồi... nhét không vào được nữa..."

Quả nhiên sưng rất lợi hại, gần như không thể nhìn được. Một vòng thịt sưng đỏ đến phát sáng, chặt chẽ khép kín, nhìn qua rất khó đột phá. Lạc Băng Hà tâm sinh vài phần thương tiếc, nhưng rất nhanh nhớ tới dáng vẻ Thẩm Thanh Thu năm đó vứt bỏ mình, hận ý kích động, lãnh khốc vô tình mà động thân vào, chỉ cắm non nửa, đã cảm thấy dị thường khó khăn. Bởi vì huyệt thịt sưng đỏ càng ẩm ướt nóng bỏng hơn bình thường, nhưng cũng càng chặt.

Thẩm Thanh Thu khóc đến lê hoa đái vũ, hức hức hít khí, bị côn th*t mạnh mẽ đột nhập đâm đến đổ máu. Miệng vết thương trên nội bích nhỏ bị quét qua, có lẽ cắm thêm vài phân nữa sẽ đổ máu.

"Sắp hỏng rồi... sắp nát rồi... đau..." Thẩm Thanh Thu hai tay bị trói, phí công giãy dụa vặn vẹo, thủy chung không được giải thoát. 】

Thẩm Thanh Thu: "..."

Cái đệt mợ nó đây là trò vui gì!!!

Hàng lê hoa đái vũ này cmn là ai! Hàng tà mị cuồng quyến này là ai!

Rõ ràng mỗi lần trên giường khóc lợi hại nhất là Lạc Băng Hà được không!

Lạc Băng Hà đọc xong, bình luận: "Nếu đổi là đệ tử, nhất quyết không làm ra việc cưỡng ép bậc này. Sư tôn chỉ cần nhăn mặt chau mày, đệ tử liền không hạ thủ, sao có thể đến mức khóc rống còn không bỏ qua? Cách xử lý ở chỗ này, có hơi phi thực tế."

Đâu chỉ phi thực tế... Thẩm Thanh Thu rất muốn kiện tác giả a...

OOC. OOC đến mức vô biên giới!

Xuân Sơn Hận cái ếu gì!

Căn bản chính là văn hentai đồng nhân RPS (*) OOC đến tận chân trời, cư nhiên còn có thể hot như vậy!

(*) RPS: real person slash - boylove dựa trên người thật/ đồng nhân văn đam mỹ.

Trách không được dĩ vãng luôn nghe người ta nói, văn càng lôi càng dễ trở thành văn hot trong giới!

Không đúng trọng điểm không phải đây... Thẩm Thanh Thu nguyền rủa người viết sách hentai soạn nhạc hentai này cả đời không dậy được! Cẩu độc thân! Đáng cả đời phế! Phế đến chết cũng không cưới được bà xã!

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn cớ gì sắc mặt lúc trắng lúc đỏ? Tình tiết phía sau, càng thêm du dương trầm bổng, khiến người ta vỗ tay tán dương. Tuy nói trong năm năm kia, ta tôn trọng thân thể sư tôn như thánh, chưa từng làm gì khinh nhờn, nhưng cuốn sách lưu truyền trên phố này, những tình tiết mới lạ này, xem xem cho vui, cũng đâu có sao."

Thẩm Thanh Thu liếc mắt một cái xem tiêu đề: 【 Xuân Sơn Hận kiếp 49 chi Năm năm đợi chờ hư vô. 】

Trứng rơi xuống đất vỡ tan.

Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ! Tiêu đề này!!!

Cánh cửa đến thế giới mới cũng không tha! Không đến mức khẩu vị nặng như vậy đi!

Sự thật chứng minh, Thẩm Thanh Thu đã đánh giá thấp cực hạn của tác giả Xuân Sơn Hận.

【...

Ánh nến rung động, Thẩm Thanh Thu cho dù vô tri vô giác, nhưng mi xanh môi hồng, cả người đều nhiễm một tầng xuân sắc, Lạc Băng Hà đưa hai tay mềm mại của hắn đặt lên sau cổ, rồi mới hôn môi, nhìn như Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, chủ động ôm lấy cổ Lạc Băng Hà hôn trả lại. Rèm rơi xuống đất, không gió mà lay động, liều chết trong triền miên, quần áo hỗn độn la liệt trên mặt đất. Trong màn lụa lay động không ngừng truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của Lạc Băng Hà.

...

Thẩm Thanh Thu không hề tức giận ghé vào người Lạc Băng Hà, bị cánh tay kiên cố của y kéo vào trong ngực. Hai đầu v* đều bị mút đến sưng đỏ, giống hai quả nho nhỏ. Trên mông đều là dấu tay xanh tím. Nhục huyệt dưới thân còn đang ngậm dương căn nửa cứng rắn, ướt đẫm. 】

Thẩm Thanh Thu lôi khóc.

Như thế cũng có thể xuống tay!!!

Khiêu chiến tam quan khiêu chiến cực hạn đạo đức!!!

Nghe nói đam mẽo sinh tử văn rất hot ông trời phù hộ Xuân Sơn Hận ngàn vạn lần không có, ngàn vạn lần không có tình tiết sinh tử cám ơn a!!!

Vài trang vội vội lật qua, ngay sau đó, lại là một thần lôi vang trời.

【 Xuân Sơn Hận kiếp 55 chi Thiên Ma tà máu

Lồng ngực hai người dính chặt vào nhau, Lạc Băng Hà cảm giác người trong ngực da thịt nhẵn nhụi non nớt, ngâm trong sơn tuyền, lại càng trơn bóng.

Y không nói một lời ôm Thẩm Thanh Thu, cúi đầu hôn thật sâu, khi thì cắn cánh môi của hắn nhẹ nhàng xé rách, khi thì tham nhập đầu lưỡi, ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi dây dưa.

Thẩm Thanh Thu mặc dù không tình nguyện, nhưng Thiên Ma máu ở trong bụng tác quái, cả người vô lực, hơn nữa bị hôn đến mức thở không nổi, ngực phập phồng bất quy tắc, đầu v* cọ động ở trên cơ thể Lạc Băng Hà, dần dần đứng thẳng. Bất tri bất giác bị tách mở hai chân, Lạc Băng Hà xông mạnh vào.

Tuy rằng hai người lăn qua lăn lại một thời gian dài, Thẩm Thanh Thu đã sớm thích ứng được cự vật của Lạc Băng Hà, nhưng đột nhiên xâm nhập, vẫn cực kỳ khó chịu. Nhất là giây phút côn th*t đâm mở tràng bích, nước suối ấm áp cũng nhân cơ hội tràn vào, miệng phía dưới uống không ít nước, hai chân vắt trên eo Lạc Băng Hà nhất thời kẹp chặt, tràng bích cũng run lên không ngừng. Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy lỗ nhỏ kia vừa siết vừa hút, sảng khoái vô cùng, mạnh mẽ vuốt ve thịt mông Thẩm Thanh Thu, vừa kêu hắn thả lỏng, vừa điều chỉnh tư thế.

Dù sao bị thao nhiều ngày, đã bị làm thành quen, Thẩm Thanh Thu chỉ chốc lát sau đã noãn khí, rưng rưng trách mắng: "... Cút!"

Lạc Băng Hà cười nói: "Sư tôn ngoài miệng mắng chửi như vậy, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến đâu."

Thẩm Thanh Thu cắn răng không cam lòng nói: "... Nếu không phải ngươi cho ta uống máu độc kia... Ta sao có thể bị bạch nhãn lang ngươi làm nhục như vậy..."

Dưới sự thao túng của Thiên Ma máu, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tách hai chân càng rộng mở, thả lỏng hậu huyệt, tiện cho Lạc Băng Hà thao lộng. Huyệt thịt nhuyễn mị hàm chứa Lạc Băng Hà, tinh tế hút lấy.

Thẩm Thanh Thu càng thở gấp càng loạn, khóc không ra nước mắt, bị đâm rất ác liệt, bèn mím chặt môi, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Lạc Băng Hà một tay kéo mông hắn, bảo trì phần dưới hai người liên kết chặt chẽ, một tay không nhẹ không nặng mà vỗ cánh mông tuyết trắng của Thẩm Thanh Thu, cắm một chút vỗ một cái, vỗ đến mức Thẩm Thanh Thu xấu hổ giận dữ vạn phần.

Một vòng qua đi, nghỉ ngơi chưa tới một lát, Lạc Băng Hà ôm hắn ra khỏi nước. Rời khỏi nước thì lạnh, tay chân lẫn hậu huyệt Thẩm Thanh Thu đều co lại. Lạc Băng Hà giống như hiến tế đặt hắn lên một tảng đá lớn cạnh ôn tuyền. Màn trời chiếu đất ôm thành một đoàn. Tảng đá lạnh lẽo, Thẩm Thanh Thu vừa mới nằm trên đó liền một trận vặn vẹo. Hắn màu da trắng nõn, vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, bị nước suối bốc hơi, quanh thân phiếm ra hồng nhạt diễm lệ, mắt đen như sao điểm trong thủy quang nhộn nhạo tan rã, vừa mệt vừa buồn ngủ, nản lòng thoái chí, quay đầu đi, không chịu nhìn thẳng nghịch đồ Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà chen ở giữa hai chân hắn, khiêng đùi trắng nõn lên dầu vai, dương cụ phịch một cái thẳng tiến vào, không nhanh không chậm trừu sáp. Nội bích mỗi một tấc, đều bị chống đỡ đến cực hạn, bị hung hăng chà qua. Nếp vằn nơi động khẩu cũng chống đỡ đến mức trơn nhẵn. 】

Thẩm Thanh Thu: "..."

Mê J cưỡng J bức J, đa dạng chồng chất, tác giả chơi rất vui vẻ nhỉ...

Lạc Băng Hà chầm chậm nói: "Kỳ thật ta chưa từng nghĩ tới, Thiên Ma máu còn có thể dùng như vậy."

Thẩm Thanh Thu im lặng không nói.

Hắn cũng không ngờ, ôn tuyền ở địa cung ma giới của Lạc Băng Hà, còn có thể dùng như vậy...

Lạc Băng Hà nói: "Mở mang kiến thức rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK