Từ Tử Sung đã sớm quen với kiểu tư duy nhảy cóc của Hạ Mộng Ngư thế nên chẳng lạ gì với việc thay đổi đề tài đột ngột của cô.
“Không.”, Từ Tử Sung dứt khoát trả lời, không cần phải suy nghĩ.
Truyện cổ tích, bài hát ru, thậm chí được mẹ ôm hôn, những chuyện đó chưa từng tồn tại trong những ngày thơ ấu của Từ Tử Sung. Bố độc đoán dữ dằn, mẹ lạnh nhạt thờ ơ, đó là tất cả những gì anh nhớ về gia đình mình. Thế nên sau khi mẹ đổ bệnh, với bà, anh chỉ còn trách nhiệm, rất khó để có được thứ tình cảm mẹ con thân thiết.
Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, cô lại hỏi: “Thế có từng đọc không?”
“Sao?”, Từ Tử Sung nhướng mày hỏi: “Truyện nào?”
“Thôi, cái này không quan trọng, sau này lúc em kể chuyện cho con nghe, anh ngồi cạnh nghe cùng là được rồi.”
Từ Tử Sung sửng sốt, anh nghiêng đầu cười với cô, “Em nghĩ xa xôi quá nhỉ.”
“Đúng đấy, từ hồi cấp Ba là em đã bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của bọn mình rồi, tổ chức lễ cưới ở đâu này, sinh mấy đứa con này, sáng dậy em làm cơm cho anh mang đi làm, tối về cả nhà mình cùng ăn một bữa đầm ấm…”
Rõ ràng Hạ Mộng Ngư miêu tả một cách rất bâng quơ, nhưng lại khiến Từ Tử Sung phải suy nghĩ. Nếu không lãng phí năm năm đó, nếu không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế, thì liệu có phải đến giờ họ đã được sống cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường khác hay không?
“Trời ơi, anh đừng có dùng ánh mắt buồn bã đấy nhìn em!”, Hạ Mộng Ngư giơ tay che mắt Từ Tử Sung lại, “Anh mà còn nhìn em như thế là em khóc đấy.”
Hạ Mộng Ngư thật sự hối hận, trước đây cô chỉ nghĩ Từ Tử Sung là một người giấu nhiều tâm sự, nhưng cô lại không phát hiện ra, đằng sau vẻ bạo lực dữ dằn, anh lại đa sầu đa cảm đến thế.
Cứ như sao Hỏa gặp sao Hải Vương vậy…
Sớm biết thì tốt rồi.
Sớm biết anh là người như thế, cô sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, quan tâm anh nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư lại thấy áy náy.
Hạ Mộng Ngư lấy tay che kín đối mắt Từ Tử Sung rồi nói tiếp: “Trong lòng anh, hẳn đây sẽ là truyện Người kéo Edward, còn trong lòng em thì là truyện Người đẹp và Quái vật.”
Từ Tử Sung cảm thấy anh không thể ôm cô, ôm cô sẽ gây tổn thương cho cô, thế nên chỉ nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy đây là một câu chuyện về sự cứu rỗi.
Từ Tử Sung không nói gì, để yên cho Hạ Mộng Ngư che mắt mình.
“Thật ra, lúc nghe thấy anh bảo anh lựa chọn rời đi, em hơi tức giận đấy… Không, là cực kỳ giận luôn, tại vì em cảm thấy anh không tin em. Em thấy em không có yếu ớt đến mức không chấp nhận được một mặt đen tối kia. Nếu anh vì nguyên nhân này mà rời bỏ em, vậy thì sau này sẽ còn bao nhiêu lý do khác khiến anh xa em nữa? Có phải cứ gặp một vấn đề anh không thể giải quyết, hễ anh cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em, là mình lại chia tay một lần?”
“Anh không có ý này…”
“Anh đừng nói vội!”, Hạ Mộng Ngư chặn lời Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung chỉ có thể ngậm miệng ngay lập tức.
Cũng chỉ có Hạ Mộng Ngư mới dám lớn tiếng nói chuyện với anh như vậy, mà còn khiến anh cun cút nghe lời, bảo im là im.
Hạ Mộng Ngư nói tiếp: “Em vốn rất giận, nhưng vừa rồi em nghĩ lại, đứng ở góc độ của anh để cân nhắc thì em lại không giận nữa. Bởi vì em hiểu là, thật ra anh không bỏ đi vì không tin em, mà là vì không tin chính anh. Từ Tử Sung, con người anh không phải là quá tự ti rồi hay sao?… Không phải, nên nói là trọng trách của thần tượng quá nặng nề đi!… Từ Tử Sung, sâu trong lòng anh, anh không tin em sẽ yêu con người chân thật của anh, thế nên cứ một hai phải thật hoàn mĩ, đến lúc đấy mới dám tới trước mặt em. Em không biết là anh quá coi trọng em, hay là quá xem thường bản thân mình nữa. Nói đơn giản một chút, chính là màu mè!”
Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có Hạ Mộng Ngư mới dám nói Từ Tử Sung như thế.
Từ Tử Sung không biết phải làm sao, vừa rồi Hạ Mộng Ngư bảo anh đừng nói, thế nên anh cũng không dám mở miệng.
Thật ra, vừa rồi Hạ Mộng Ngư mới hoàn toàn ý thức được rằng, Từ Tử Sung cũng không phải là một người hoàn hảo. Trước đây, cho dù cô từng có cảm giác, nhưng vẫn bị vẻ bề ngoài đẹp đẽ của anh mê hoặc, cô luôn cảm thấy không gì có thể đánh bại Từ Tử Sung, rằng anh có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào, rằng không khi nào anh trở nên yếu đuối. Hiện tại thì cô đã hiểu, con người chân thật của Từ Tử Sung giống hệt như hình xăm trên cánh tay anh, là một Pan nhút nhát, tự ti, có gan đối chọi với quái vật, nhưng lại xấu hổ trước người con gái mình yêu.
Nhưng điều này không khiến Hạ Mộng Ngư bớt yêu anh, cô thích Từ Tử Sung có nhược điểm, vì phải có chút nhược điểm mới trở nên đáng yêu.
Một người không có một nỗi sợ nào, thì cũng không có tình yêu.
Nắm đấm của Từ Tử Sung có thể bảo vệ cho cô khỏi bị thương, có thể đánh bại đối thủ mạnh nhất, có thể vật lộn với con sói đang đói khát. Nhưng nội tâm anh lại có khuyết điểm, không kiên cường, không tự tin, không dũng cảm. Không sao, phần yếu đuối đó, để cô bảo vệ là được rồi.
“Từ Tử Sung, anh phải nhớ kỹ, em yêu anh, yêu luôn cả khuyết điểm, cả mặt tối của anh. Có vấn đề gì thì khắc phục, có bệnh thì chữa. Chia cách rất dễ dàng, ở bên nhau mới khó. Anh cho rằng những đôi khác đều không có vấn đề gì sao? Chỉ cần còn sống là sẽ xảy ra đủ loại chuyện. Em không sợ điều đó, điều duy nhất em sợ là anh sẽ từ bỏ. Em không cần một người hoàn hảo, em cần một người chân thật… Thế nên, trước mặt em, anh chỉ cần là chính anh là được rồi.”
Từ Tử Sung vẫn không nói gì. Hạ Mộng Ngư bực bội nói: “Em thổ lộ với anh cả buổi, ít ra thì anh cũng phải có một tí phản ứng chứ, anh muốn em tức chết có phải không?”
Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải vừa nãy em không cho anh nói đấy sao?”
Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, sao Từ Tử Sung lại nghe lời thế cơ chứ!
Cô lẩm bẩm: “Giờ anh nói được rồi.”
“Anh có thể cầm tay em xuống trước được không?”
“Được.”
Từ Tử Sung cầm bàn tay đang che mắt mình của Hạ Mộng Ngư xuống, khẽ đưa lên môi hôn. Ánh mắt anh không còn vẻ đau thương nữa, mà là vẻ dịu dàng nhưng lại rất nóng bỏng.
“Người đẹp và quái vật sao? Hả?”, Từ Tử Sung nhếch môi cười.
“Em là người đẹp!”, Hạ Mộng Ngư nói một cách rất hợp tình hợp lý.
“Anh là quái vật sao?”
“Đúng.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự, “Nhưng vẫn là con quái vật đứng đầu chuỗi thức ăn, vô cùng gợi cảm!”
Từ Tử Sung lại cười, Hạ Mộng Ngư luôn biết cách đổi đề tài một cách rất uyển chuyển.
“Từ Tử Sung.”, Hạ Mộng Ngư bỗng trở nên nghiêm túc.
“Ừ?”, trên mặt Từ Tử Sung vẫn là ý cười nhàn nhạt.
“Anh nhớ cho rõ, bất kể anh cần bao nhiêu tình cảm, em đều sẽ cho anh… Nếu trong lòng anh có một lỗ thủng, không sao, em sẽ vá lại cho. Chỉ cần em còn sống, em sẽ không ngừng yêu anh. Kể cả anh có biến thành một con thú hoang, bị nhốt trong một nơi bụi gai bao phủ, thì em cũng đồng ý sống trong lâu đài cùng anh.”
Ánh mắt Từ Tử Sung tối đi, anh nhìn về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Nếu lâu đài của anh cách xa thế giới loài người thì sao?… Nếu ở cùng anh, em phải từ bỏ thế giới tươi đẹp ngoài kia thì sao?”
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô nắm lấy tay Từ Tử Sung rồi hỏi: “Thế giới ngoài kia tươi đẹp sao?… Thiên nhiên đúng là rất đẹp, còn xã hội loài người thì đẹp cái gì chứ? Hồi cấp Ba anh không giỏi Sử mà, tuy sách Sử có hơi văn hoa một tẹo, nhưng những chi tiết quan trọng thì vẫn phản ánh đúng. Nhìn tổng quát lịch sử loài người sẽ thấy, thế giới này chính là một cái lò sát sinh khổng lồ, chỉ có chiến tranh, nạn đói, dịch bệnh. Như thế thì có gì mà tốt đẹp?”
Từ Tử Sung vốn đang mang tâm trạng nặng nề, nhưng bị lời nói của Hạ Mộng Ngư chọc cười trong tích tắc.
Không thể không nói, tuy rằng lời Hạ Mộng Ngư nói nghe ra thật buồn cười nhưng lại rất có lý.
Hạ Mộng Ngư lừ mắt khinh khỉnh, “Thứ tốt đẹp không phải là thế giới, mà là em đấy, được chưa? Thế nên anh vừa nhìn thấy em là liền cảm thấy thế giới tốt đẹp, trên thực tế, chỉ cần là nơi có em thì đều tốt đẹp, bởi vì em đẹp, bởi vì em là nàng tiên nữ đáng yêu nhu mì nhất thế gian!”
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng không nhịn nổi màn chọc cười của Hạ Mộng Ngư, anh lắc đầu, cô đúng là bảo bối của anh mà.
“Lời em nói có vấn đề gì sao?”, Hạ Mộng Ngư hỏi với vẻ rất mất hứng, “Anh lắc đầu cái gì?”
“Không có gì.”, Từ Tử Sung vội vàng đáp.
“Thế anh có cảm thấy em là nàng tiên đáng yêu nhu mì nhất không?
“Có.”
Hạ Mộng Ngư lại vui trở lại, cô giơ tay về phía Từ Tử Sung, “Thế thì nàng tiên nữ của anh muốn được ôm ấp hôn hít này.”
Nhìn nụ cười rạng ngời của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt.
“Có đôi lúc, anh cảm thấy mình không xứng đáng để có được em.”
Hạ Mộng Ngư vỗ vai Từ Tử Sung, “Xứng hay không xứng thì cũng đã là của anh rồi, đừng có nghĩ mấy chuyện vô dụng đấy, tranh thủ mà vui đi.”
Từ Tử Sung lại không nhịn cười nổi. Hạ Mộng Ngư có một thứ ma lực khiến anh có thể vui vẻ, làm cho lý trí luôn căng cứng của anh có cảm giác muốn chìm đắm trong đó.
“Được.”
Anh cứ thầm vui như vậy, làm một người được số mệnh ưu ái.
Hạ Mộng Ngư cảm nhận được Từ Tử Sung đã thả lỏng, cô nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Hết cách, bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn là “Từ ỏn ẻn” của cô…
“Hạ Mộng Ngư.”
Bỗng Từ Tử Sung gọi tên cô một cách rất nghiêm túc.
Hạ Mộng Ngư nhíu mày, cô cảm thấy, Từ Tử Sung đột nhiên gọi tên cô thế này thì chắc chắn là có vấn đề.
Ông tướng này lại có chuyện gì không vui sao?
Từ Tử Sung gọi Hạ Mộng Ngư một tiếng rồi lại im lặng.
“Sao vậy? Nói đi chứ.”, Hạ Mộng Ngư sốt ruột hỏi.
“Hạ Mộng Ngư.”
“Gì?”
“Mình kết hôn đi.”