Hai năm sau,
Linh An sinh thêm cho Hứa Ngụy Phàm một cô công chúa nhỏ, đặt tên là Hứa Uyển Châu.
Bé con hiện tại đang chập chững biết đi, suốt ngày cứ quấn quýt bên cha của nó.
“Công chúa nhỏ của ba, con có muốn ăn sinh tố bơ không?”
Uyển Châu ngồi trong lòng Hứa Ngụy Phàm.
Bé con chớp chớp đôi mắt đen láy, ngước lên nhìn về phía hắn, cái đầu nhỏ gật nhẹ một cái.
“Baba… muốn!”
Hắn cưng chiều cầm ly bơ định đút cho con gái, lại thấy Hứa Uy Vũ từ đâu chạy đến, còn chu cái miệng nhỏ ra đòi ăn cùng:
“Baba, con cũng muốn ăn.”
“Bơ vẫn còn trong tủ lạnh.
Con xuống dưới lấy ăn đi!”
Hứa Ngụy Phàm nheo mắt lườm con trai mình, nhóc con cũng không vừa mà khụt khịt mũi thách thức hắn.
Linh An thấy một màn này, vội chạy đến đánh vào vai chồng mình.
“Ai cho anh phân biệt đối xử?”
“Anh đâu có chứ!” Bị vợ phát hiện, hắn chỉ dám nói nhỏ lại một câu, rồi im như thóc.
“Không có sao? Vậy anh đút cho cả Uy Vũ ăn nữa!” Cô bế con trai của mình ngồi lên trên ghế.
Hứa Ngụy Phàm bật cười, rướn người xoa đầu Hứa Uy Vũ.
Hắn đút cho Uyển Châu một muỗng bơ, rồi quay sang đút cho thằng bé.
“Tiểu Vũ, sau này lớn lên con phải bảo vệ thật tốt cho em gái biết không?”
“Vâng ạ!” Nhóc con gật đầu chắc nịch, tuy còn nhỏ nhưng nhìn đáng tin vô cùng.
Hai anh em ăn xong bèn xuống dưới nhà chơi với Hứa phu nhân và Hứa Yên.
Bà nội thương cháu là thế, cô của tụi nhỏ, cũng chết mê chết mệt với Uyển Châu và Uy Vũ.
Hứa Ngụy Phàm từng trêu em gái rằng:
“Thích lắm có phải không? Thích thì nhanh cưới Sở Đoàn, rồi sinh vài đứa đi.”
“Anh ấy cầu hôn em rồi, cuối năm sẽ tính đến chuyện đám cưới.
Anh trai yêu dấu, em gái cưới chồng, anh tặng gì đây?”
“Muốn cái gì chẳng được! Anh hai thương em thế nào, còn phải nói sao?” Hắn thong thả cất lời.
Trở lại với căn phòng ngủ của hai vợ chồng, sau khi Uyển Châu và Uy Vũ đi khỏi, Hứa Ngụy Phàm ôm lấy vợ vào lòng, cúi xuống nỉ non:
“Bảo bối, hay chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa nữa? Anh cảm thấy nhóc Uy Vũ rất có khí thế, một mình nó có thể bảo vệ được cho hai cô em gái mà?”
“Xùy, anh thích thì tự đi mà sinh.” Linh An bèn đẩy hắn ra, vừa nhìn đã biết tỏng ý đồ của tên này.
Dẫu vậy, đến cuối cùng Hứa Ngụy Phàm vẫn ranh mãnh ôm cô vợ nhỏ về giường, đè ra hôn tới tấp.
…
Hôm nay Diệp gia tổ chức tiệc mừng thọ bảy mươi lăm tuổi cho ông nội Diệp.
Từ sáng sớm con cháu đã quây quần về bên nhà, thăm hỏi sức khỏe của ông cụ.
Tuy tuổi tác đã cao, nhưng ông nội Diệp vẫn còn rất minh mẫn.
Ông thích được sum họp với con cháu như vậy, cảm giác viên mãn còn gì bằng.
Trong số cháu chắt của ông, thì Uyển Châu là tuổi còn nhỏ nhất.
Trùng hợp chỉ có mình bé con là con gái, nên được cả dòng họ nhất mực cưng chiều.
Từ các bác của Linh An, đến các anh họ, chị dâu, ai ai cũng muốn bế cô bé.
Chắt của ông nội Diệp xếp thành một hàng dài, nhóc nào nhóc nấy dễ thương vô đối.
Từng đứa đứng dậy khoanh tay chúc sức khỏe ông cụ, mỗi mình Uyển Châu chưa thể nói rành rọt, bèn được Hứa Ngụy Phàm bế đến gần, thơm vào má ông một cái.
Ông nội Diệp cười suốt một buổi trời, bàn tay chầm chậm cầm phong bao đỏ tặng cho từng bé.
Cả gian phòng khách rộng rãi tràn ngập tiếng cười, không khí còn vui hơn ngày Tết.
“Ta già từng tuổi này, chẳng cần quà cáp xa hoa, chỉ mong sau này các cháu hay dắt mấy đứa nhỏ về chơi, cùng vài lời thăm hỏi từ con cái là ta đã mãn nguyện lắm rồi!”
Con cháu nghe xong ai cũng hiểu lời ông cụ nói, cho nên đã bàn với nhau, mỗi tháng sẽ cùng tụ tập về Diệp gia, quây quần với bên ông nội.
Gia đình Hứa Ngụy Phàm không đông con cái.
Lúc nhìn thấy cảnh Diệp gia vui vẻ tiếng cười, anh em hòa thuận, hắn thật sự thấy bản thân mình may mắn vì lấy Linh An làm vợ.
“Bảo bối, cảm ơn em.” Hắn quay sang, nói nhỏ vào tai vợ mình.
“Hả? Vì cái gì?” Cô đang ăn bánh kem thì ngừng lại hỏi hắn.
Hứa Ngụy Phàm nhoẻn miệng cười hạnh phúc, rồi nhìn về hai bé con của mình, chậm rãi cất lời:
“Cảm ơn em vì tất cả! Bà xã, anh yêu em.”.
Danh Sách Chương: