Những ngày cuối năm ngoài đường tấp nập người qua kẻ lại, khí trời dần ấm áp hơn.
Ánh nắng he vàng nhẹ nhàng giọi xuống, ánh nắng ấm áp báo hiệu sắp xuân sang.
Chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi nữa một năm mới sắp đến.
Trước sảnh lớn của tập đoàn Châu Thành, trên tấm bảng tin đã dán lên thông báo cho kì nghỉ đông một tuần sắp tới.
Hầu hết các nhân viên đều chạy xuống đứng trước bản thông báo mà thầm vui mừng.
Cũng đã lâu rồi họ chưa có kì nghỉ nào dài tới vậy.
Trong phòng thiết kế vừa bàn ầm ĩ lên, họ bàn kế hoạch cho kì nghỉ.
Ly La nói: "này mọi người định làm gì trong kì nghỉ đông vậy?"
Triệu Triết Gia ủ rũ nói: "tôi thì chỉ ở nhà chơi game cho hết kì nghỉ thôi!"
Hứa Đàn nói phía sau: "tôi chắc trở về thăm nhà."
Hà Thanh buông nhẹ tiếng thở dài: "phòng mình chỉ toàn FA thì cũng chỉ ở phòng chơi game, về quê, đi mua sắm.
Nhưng người có bạn trai chắc phải khác chứ nhỉ?"
Tất cả ánh mắt đều quay hướng nhìn về phía Hạ Như Yên.
Trong ánh mắt hiện rõ sự tò mò, đầy phẫn kích.
Rất nhanh chóng cả đám đã đứng quay quanh chỗ Như Yên khiến cô ngại ngùng mà cúi sấp mặt xuống, môi tủm tỉm cười.
Ly La cầm lấy chiếc ghế mà Như Yên đang ngồi xoay khoảng chín mươi độ, mặt sát mặt: "Hạ Như Yên mau nói đi.
Bọn tớ thật sự tò mò tình yêu của sếp tổng.
Không lẽ là cảnh cầu hôn lãng mạn sau đó là màn bắn pháo hoa sao?"
Ngón tay giữa ấn nhẹ lên vầng trán LyLa, Hạ Như Yên nói: "ai...dà cậu lại xem nhiều phim thần tượng quá rồi đó."
Một cú xoay xuống thêm 90 độ nữa khiến Như Yên bất ngờ khá hoảng hốt.
Hà Thanh nhìn thẳng vào mắt Như Yên gắng hỏi tiếp: "hay là hai người có một đêm mặn nồng nhớ mãi không quên."
Như Yên ngại ngùng khẽ lắc đầu: "không có chuyện như cậu nghĩ đâu!"
Chiếc ghế tiếp tục xoay thêm 90 độ nữa, Chu Tử Hàn hỏi tiếp: "hay là hai người đi ăn ở nhà hàng Tây có hoa hồng và rượu vang đỏ.
Đúng là buổi tối lãng mạn."
Đinh Viễn Phong lắc đầu: "Hoa hồng và rượu vang đã xưa rồi nay là phải lái xe đi picnic cắm trại ở đồi hoa hay resot."
Tiếng bàn tán ồn ào qua lại khiến cả căn phòng nhỏ như rộn rã hẳn lên.
Từ đằng xa, Đoàn Như Tình yểu điệu bước đến, cất giọng tham gia vào cuộc tranh luận: "tất nhiên Châu tổng sẽ ở bên phó tổng Lưu xinh đẹp và tài giỏi rồi.
Tôi khuyên thật các cô đừng ở đó ảo tưởng nữa."- Ả khom lưng cúi nhẹ người xuống nói nhỏ: "trèo cao coi chừng té đau."
Ly La cảm thấy khó chịu nên quay người lại, trừng mắt nhìn ả ta: "chắc cô không biết sếp tổng đã công khai tình cảm với Như Yên trước mặt tất cả chúng tôi.
chỉ e là phó tổng Lưu đã không còn cơ hội nữa rồi."
Đoàn Như Tình nở một nụ cười đầy sự giễu cợt: "công khai sao? là cô ta sao? Nực cười.
Một cô gái quê mùa như vậy sao có thể lọt vào mắt Châu tổng được chứ! Nếu có đi chăng nữa thì chủ tịch có thể nhận một người như cô là con dâu, mà lại là dâu trưởng.
Các cô đừng tự phô tự diễn nữa kẻo tới lúc tự biến mình thành trò cười trước mặt toàn nhân viên công ty."
Hà Thanh cũng tức giận trước thái độ của Đoàn Như Tình nên cũng lên tiếng: "tới lúc đó chưa biết người nào mới là kẻ muối mặt."
Đoàn Như Tình vẫn vênh váo tiếp lời: "bộ các người không biết gì sao? Cũng phải rồi mấy người cùng một đẳng cấp sao mà biết được tin tức của những doanh nhân lớn cơ chứ! Tôi sẽ rủ lòng thương mà nói cho các cô biết một tin tức quan trọng: mối quan hệ giữa chủ tịch Châu Gia Minh và chủ tịch Lưu Tần Khanh rất tốt.
Hơn nữa Châu tổng và phó tổng Lưu cũng xem như là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau cho nên rất am hiểu tính nhau, trai tài gái sắc sánh đôi vừa lứa."
Ly La bật cười lên mấy tiếng rõ lớn: "lập luận của cô cũng hợp lí quá đấy cô Đoàn à.
Theo tôi thấy cô cũng thay đổi nhanh quá rồi đó, nhanh đến độ tôi như muốn chóng mặt theo luôn rồi.
Hồi trước chưa lâu còn nói Châu tổng là của mình, nay lại đẩy thuyền cho phó tổng Lưu rồi sao? Coi chừng gió đổi chiều thuyền lật người đẩy sẽ rơi xuống vũng bùn đầu tiên."
Đoàn Như Tình vẻ mặt đầy tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Như Yên xoi mói: "sao tôi nói đúng quá nên cô không dám lên tiếng à?"
Như Yên cười nhẹ một cái, nhìn thẳng vào mắt ả: "không phải là không dám nói mà là không muốn nói.
Tại sao tôi phải đáp lại những lời vô nghĩa đó của cô.
Cho dù Châu tổng có chọn ai đi chăng nữa thì cũng không phải là việc của cô.
Nếu cô Đoàn có quá nhiều thời gian thì tôi nghĩ nên kiếm việc có ích để làm chứ không phải đi bàn về đời tư của sếp.
Nếu để Châu tổng biết thì tâm trạng chắc chắn không vui thì chẳng ai biết anh ấy sẽ làm gì đâu!"
Đoàn Như Tình vừa sợ hãi vừa hầm hực tức giận không nói thành lời, ả đứng sững câm nín.
Lưu Phiên Như nãy giờ đứng ngoài cửa vô tình nghe hết mọi chuyện.
Nói đúng hơn là chính ả sai khiến Đoàn Như Tình cố ý làm nhục Như Yên trước mặt mọi người.
Nhưng điều mà ả không ngờ được nhất chính là thái độ bình tĩnh đến dửng dưng chả mảy may để ý gì.
Ả đến đứng cạnh bàn Như Yên vênh váo: "chuyện gì mà mới sáng mai đã đã ầm ĩ hết cả lên vậy hả? Các cô cậu còn xem đi như này còn ra thể thống gì nữa không?"
Giọng nói ả đầy tức giận, khuôn mặt xám xịt xuống.
Tất cả mọi người lặng lẽ quay về bàn làm việc.
Không khí cũng vì thế mà trở nên nặng nề.
Ả đi đến bên cạnh Như Yên: "tôi có việc cần nói, tôi chờ cô ở quán cà phê đối diện."
Lời nói cửa miệng vừa dứt thì ả quay lưng bỏ đi, hai tay nắm chặt..
Danh Sách Chương: