Mục lục
Thần Y Lâm Cứu Em Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sử Chung trở về phòng, lúc này đến phiên Lâm Trác Úy khó chịu.

Anh ngồi tại đó, lấy ra một điếu thuốc rồi tự hút.

Anh có nên buông bỏ thành tựu như bây giờ và trở lại đường cũ không?

Như thế bố mẹ vợ nhất định sẽ nổi giận!

Ai mà cam lòng buông bỏ một đống vàng bao giờ?



Thế nhưng mà... Bố anh nói đúng.

Nhà anh xuất thân từ "chân đất", đối với gia đình anh thì một cái giấy chứng chỉ đó nó rất quan trọng, vô cùng quan trọng.

Hơn nữa, lần trước Lâm Trác Úy bị Trương Dương tố cáo, quầy hàng của anh đã bị cấm.

Về mặt này thì anh bị thua thiệt nhiều!

Thế giới này sao lại đáng mỉa mai đến thế, nhưng chính đó lại là hiện thực.

Tất cả đều phải cần một tấm chứng chỉ.

Thi để lấy bằng, dựa vào năng lực của mình để lấy được chứng chỉ đó.

Có bằng cấp mới có thể tìm được việc làm, nếu không có bằng cấp thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Trong nhất thời, hiện thực và nguyện vọng của tổ tiên bắt đầu hành hạ Lâm Trác Úy.

Anh ngồi suy nghĩ đến hơn nữa đêm, cuối cùng anh quyết định về nhà.

Vào bữa cơm tối, người một nhà ngồi ăn cơm với nhau, vẻ mặt dịu dàng.

"Con rể này, con đi thăm ông sui bà sui rồi đúng không? Thằng bé này, sao con lại không báo cho bố mẹ biết một tiếng."

"Đúng thế! Con nên đưa Vân Tịch đi cùng chứ, mua thêm chút quà cáp nữa."

"Lâm Trác Úy, ăn đùi gà này!"

Ngay cả Lý Cảnh Điềm cũng gắp một cái đùi gà vào bát của anh.

Nhìn người một nhà này, Lâm Trác Úy bối rối. Cuối cùng anh cúi gằm mặt vào bát cơm:

"Bố mẹ, vợ. Con muốn đi học y ở Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để lấy chứng chỉ!"

Cuối cùng rồi anh cũng nói ra câu này.

Mẹ vợ Trương Mẫn nở nụ cười, hỏi một câu: "Chứng chỉ gì?"

"Chứng chỉ chứng nhận tư cách hành nghề y."

"..."

Trương Mẫn há hốc mồm, cả nhà đều sửng sốt.



"Học cái bằng này phải mất bao lâu con?" Lý Hữu Phú dò hỏi.

"Phải kế tục mất ba năm..."

Lâm Trác Úy nói vừa xong, xoẹt một cái, sắc mặt của cả nhà đồng thời thay đổi.

Đi tận ba năm?

Đùa gì thế?

Tuy nói Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đang ở tại thành phố Lâm Giang, tối đa là anh ta phải chạy đi chạy lại qua hai bên.

Nhưng mà tận ba năm!

Phí mất ba năm ở lĩnh vực này, trong ba năm không hề có thu nhập. Buông bỏ làm bất động sản để đi học Trung y, như thế này còn không ngu ngốc thì là gì?

Trên bàn ăn, cả nhà ai ai cũng im lặng, sắc mặt xanh mét.

Lý Vân Tịch xấu hổ cười, nắm tay Lâm Trác Úy, cô thở dài nói: "Lâm Trác Úy, anh đang làm bên mảng tiêu thục yên ổn sao phải đi học Trung y chứ?"

"Tôi muốn kiếm một cái bằng!"

"Được rồi!"

Lâm Trác Úy vừa nói xong, Lý Hữu Phúc bên cạnh mở miệng nói: "Con rể này! Bố đã cân nhắc rồi, tháng sau sẽ đề bạt con lên làm trưởng nhóm, con đã làm rất tốt! Qua mấy tháng nữa sẽ để cho con làm quản lý mảng tiêu thụ, thấy sao?"

"..."

Lâm Trác Úy im lặng.

Bố mẹ vợ cũng hết lời khuyên bảo: "Ha ha... Con rể này! Con nên nhìn rõ hiện thực đi! Bây giờ là thời đại gì rồi? Có ai mà đi khám Trung y nữa đâu? Bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, đi khám Tây y không phải tốt hơn sao? Con đừng càn quấy nữa, cứ lo làm gây dựng sự nghiệp tiếp thị đầy hứa hẹn đi."

"..."

Cả đám người líu ríu không ngừng thay phiên nhau khuyên bảo Lâm Trác Úy.

Thế nhưng anh vẫn không nói lời nào, đến khi ai nấy đều nói khô cả họng rồi thì Lâm Trác Úy mới nói ra một câu:

"Con đã quyết định rồi! Con muốn đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia."

Bốp!

Rốt cuộc anh đã chọc giận mẹ vợ một cách triệt để, bà ta đập lên bàn cái rầm rồi mắng:

"Cậu đi học Trung y thì có tác dụng cái chó gì? Ba năm này ai nuôi cậu hả? Nhà họ Lý tôi không đi nuôi đồ vô dụng! Đợi ba năm rồi lại năm năm cuối cùng đi ra lăn lộn được một tháng bao nhiên đồng bạc? Sao cậu ngu thế hả? Nếu cậu dám đi thì đừng bước vào cửa nhà họ Lý nữa, tôi cũng không nhận thằng con rể như cậu!"

Nói xong, Trương Mẫn thở phì phò trở về phòng.

Một bữa ăn kết thúc trong không vui.

Lâm Trác Úy về phòng của mình, trải chăn đệm xuống đất. Vợ anh cũng lạnh lùng như băng không thèm nói chuyện với anh.

Bọn họ cảm thấy nhất định là Lâm Trác Úy điên rồi!

Một tháng anh có thể kiếm ít nhất một căn nhà, thành tích đáng kinh ngạc như vậy. Bây giờ anh làm địa ốc cho Quan Sơn Hồ, đây chính là lúc thị trường bất động sản bùng nổ nhưng anh lại không muốn đi kiếm tiền mà đi học thứ bỏ đi như Trung y?
Không phải ngu ngốc thì là gì?

Lâm Trác Úy chỉ cười khổ, cả nhà này là gia đình thương nhân, trong mắt chỉ có tiền.

Còn anh thuộc gia tộc Trung y thì đương nhiên anh muốn học y rồi.

Anh không quan tâm người nhà họ Lý nói gì và cảm thấy ra sao, nơi Lâm Trác Úy nên đi thì anh phải đi.

Vì chuyện này mà cả nhà ai nấy đều lạnh lùng.


Ngày hôm sau anh dọn dẹp một chút rồi đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia đăng ký.

Mẹ vợ Trương Mẫn đứng sau lưng anh chỉ vào anh mà mắng: "Cậu đi đi! Cậu cút đi đi! Cái đồ vô ơn nhà cậu đã đi rồi thì đừng quay về nữa. Nhà họ Lý cũng không có đứa con rể như cậu."

Lâm Trác Úy đứng ở cửa cười chua chát, cuối cùng anh cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Trương Mẫn ngơ ngẩn nhìn theo, tức giận đến mức điên lên.

Haiz, tại sao cái thằng con rể này lại thành ra thế này?

...

Trung tâm y học cổ truyền quốc gia .

Lâm Trác Úy đứng ở cửa, thật sự anh không ngờ rằng cũng có rất nhiều người.

Những người làm nghề Trung y của cả tỉnh đều tập trung về đây.

Mọi người nhìn nhau thấy người quen cũ nên không ngừng chào hỏi.

"Bác sĩ Trương!"

"A, bác sĩ Lý, thật trùng hợp!"

"Y thuật của bác sĩ Lý đúng là "nhân tài kiệt xuất”, anh cũng đến Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để đăng ký hả?"

"Ôi chao! Y thuật của bác sĩ Trương mới đúng là vô địch thiên hạ mà cũng đến đây đấy thôi."

"Ha ha ha... không còn cách nào khác, không còn cách nào khác mà! Thói đời lúc này chẳng phải đều chỉ vì một tờ giấy chứng nhận thôi sao?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Bây giờ Trung y đã được chuẩn hóa rồi, thật là tốt quá. Đỡ cho có mấy tên bác sĩ chữa bệnh lung tung, chữa sao mà người ta chết luôn!"

"Đúng vậy, có một cái bằng thì chúng ta đi chữa bệnh mới dễ hơn."

Nói xong hai người ngầm hiểu ý nhìn nhau cười.

Nhận được tờ giấy chứng nhận thì coi như là làm tiền hợp pháp rồi.

Cọt kẹt...



Sau đó có một tiếng động vang lên, cửa lớn của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia chậm ra mở ra.

Một đám người chen lấn nhau chạy vào bên trong, Lâm Trác Úy cũng đi theo.

Kết quả là...

Đi vào trong chưa được bao lâu thì những người này đều bị đuổi ra ngoài.

Vì sao?

Lúc trước người ta đã thông báo rồi, nhà nước quy định học việc thì học ba năm còn gì?

Có hiểu nó có nghĩa gì không?

Bởi vì tính chất đặc thù của Trung y nó khác với Tây y, có thể thi đại học hay có giảng viên giảng giải, còn có cả sách giáo khoa gì gì đó.

Còn bên Trung y thì chỉ truyền miệng, thầy dạy trò thế thôi.

Trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng không dễ vào đâu!

Cửa đầu tiên thì anh phải có được thư giới thiệu.

Anh là người kế nghiệp ở đâu?

Ai giới thiệu cho anh đến đây?

Nếu không có cái giấy này thì ai tới đây người ta cũng đều không chấp nhận.

Điều này làm cho Lâm Trác Úy choáng váng, anh nên nói như thế nào đây?

Kế nghiệp Hoa Đà? Kế nghiệp Biển Thước à?

Đám người này họ không cười đái ra quần mới lạ à!

Kiếm ai để xin giấy giới thiệu bây giờ?

Bố anh Lâm Sử Chung à?

Đừng có đùa!

Chính anh còn không có cái giấy chứng nhận là thầy thuốc lang trung mà, ai mà nhận ra Lâm Sử Chung chứ?

Lâm Trác Úy nhức cả đầu, có bản lĩnh nhưng không thể phục vụ quốc gia.

Anh gãi gãi đầu suy nghĩ nát óc, cuối cùng anh nhớ đến Trần Biển Thước.

Ông ta cũng có tiếng mà đúng không!?

Trần Biển Thước của Thượng Đô, thần y Trần.

Nhờ ông ấy viết một cái giấy giới thiệu thì nhất định có thể vào được.

Nghĩ đến đây Lâm Trác Úy nhanh chóng liên hệ với Trần Biển Thước và nói ra mục đích của mình.

Trần Biển Thước sửng sốt, suýt chút nữa ói máu: "Thần y Lâm, với bản lĩnh của anh mà còn muốn đi Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để học Trung y hả? Anh chọc cười tôi đó sao?"

Hơn nữa, tài năng nổi trội này của anh là học của ai?

Lâm Trác Úy nói là học lại của bố!

Anh ta có tài năng như vậy thì có lẽ bố của anh hẳn là ngôi sao sáng của giới Trung y đây.

Sao lại nhờ ông ấy viết cái giấy giới thiệu này?



Lâm Trác Úy không có cách nào khác, có năng lực mà người ta không biết thì có ích lợi gì?

Chẳng phải là vì lấy cái tờ giấy chứng nhận thôi sao?

Anh đau khổ cầu xin Trần Biển Thước, cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể đồng ý.

Không lâu sau cửa của Trung tâm y học cổ truyền quốc gia mở ra, Trần Nhược Liễu cầm giấy giới thiệu đi đến.

Nhìn Lâm Trác Úy đang đứng đợi ở đó, cô nhếch miệng: "Tên nhóc cậu có chữa được hàn độc không đấy?"

"Hả?"

"Nếu không thì cậu chạy tới đây học cái quái gì?"

"..."

Lâm Trác Úy vô cùng bất đắc dĩ, anh không muốn lãng phí nước bọt với con nhóc thần kinh này.

Anh đưa tay ra, nói với cô ta: "Giấy giới thiệu đâu?"

"Ờ!"

Cô lấy giấy giới thiệu đập lên tay Lâm Trác Úy, lại còn đắc ý nói: "Danh tiếng của chính anh còn không xài được, đã thế còn phải dựa vào ông nội tôi còn gì."

"Ha ha... đúng vậy đúng vậy, toàn là dựa vào thần y Trần!"

"Được chưa! Vào thôi nào!"

Nói xong Trần Nhược Liễu nhanh chóng đi thẳng vào bên trong.

Lâm Trác Úy sững sờ, nhanh chóng bước đến giữ cô nàng lại.

"Em gái này! Ơn to lớn tôi không có lời nào cảm tạ hết được nhưng cô tiễn đến đây là được rồi, không cần phải đi cùng tôi đi đăng ký."

"Bậy nào! Ai muốn tiễn anh? Tôi cũng đến để đăng ký mà."

"..."


Lâm Trác Úy liếc mắt nhìn người mới thổi phồng ông nội mình như gì.

Chẳng phải cuối cùng cũng chạy tới kiếm chứng chỉ còn gì?

Anh im lặng đi vào theo.

Sau đó anh nộp giấy giới thiệu của Trần Biển Thước vào, có cái thứ này nên hai người có thể thuận lợi đi vào trong.

Khá lắm!

Sau khi vào bên trong thì hai người mới phát hiện nơi này tấp nập nhiều người.

Ngay sau đó làn sóng sàng lọc đầu tiên đã bắt đầu.

Trung tâm y học cổ truyền quốc gia khóa sinh viên đầu tiên được tuyển chọn rất nghiêm khắc.

Đầu tiên, anh phải có tay nghề. Hay nói cách khác anh phải đã từng học qua Trung y.

Thứ hai...

Tách người lớn tuổi và thanh niên ra.

Người lớn tuổi thì không phải nói rồi, bọn họ hành nghề y đã mấy chục năm, hoặc là cả đời của họ.

Trọng tâm vẫn là bồi dưỡng nhân tài, chính là những người trẻ tuổi này!

Đương nhiên những người trẻ tuổi này cũng phải là nhân tài kiệt xuất.

Không phải xuất thân từ một gia đình làm Trung y thì cũng là con cháu của một số hiệu thuốc.

Giống như Trần Nhược Liễu vậy, quả thực là tài trí hơn người.

Còn loại “chân đất” như Lâm Trác Úy thì lại không được yêu thích, nhưng bên ngoài vẫn phải nể mặt.

"Tôi là Dương Mậu người hướng dẫn của các bạn! Tôi chịu trách nhiệm về đánh giá và giảng dạy các bạn."

Một người đàn ông trung niên đạo mạo nghiêm túc đi vào lớp đào tạo lứa thanh niên, bắt đầu nói.

Ông ta vừa nói xong, mọi người đồng thanh chào: "Chào thầy Dương!"

"Khoan! Chớ nóng vội! Tôi không phải là thầy của các bạn, các bạn vẫn chưa có qua kiểm tra. Muốn vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia không dễ vậy đâu. Đầu tiên phải qua cửa kiểm tra này rồi hẵng nói!"

Nói xong ông ta vô tay một cái, có mấy người cầm giấy tờ đi vào.

Đây là vòng thi đầu tiên, thi viết.

Cũng chính là khâu làm bài thi để xem những kiến thức của những người ngồi đây như thế nào.
Lâm Trác Úy xem qua nội dung bài thi, nội dung trên đó làm cho da đầu anh tê rần...

Quá kinh khủng!

Đây mẹ nó là cho không điểm rồi!

Trên cơ thể người có tổng cộng bao nhiêu huyệt vị?

Huyệt thừa khấp, tứ bạch, địa thương có vai trò gì đối với cơ thể con người?



Huyệt ẩn bạch, đại đô, đại bao, công tôn nằm ở vị trí nào trên cơ thể người?

Mười lăm gam hoàng kì, mười ba gam bạch thuật, hai mươi gam sơn dược, mười gam trư linh, hạt ý dĩ hai mươi gam. Toa thuốc này trị được bệnh gì?

Lâm Trác Úy ngại lấy được tròn điểm, xoèn xoẹt làm xong sáu câu, lấy được sáu mươi điểm đạt tiêu chuẩn là được.

Anh buông bút xuống rồi nhìn những người xung quanh một chút.

Không phải chứ?

Những người trẻ tuổi ngồi xung quanh ai nấy đều trầm tư suy nghĩ đến mức "sứt đầu mẻ trán".

Lâm Trác Úy hơi cảm khái một chút. Thảo nào lại làm một cái Trung tâm y học cổ truyền quốc gia để phổ biến trung y.

Tinh hoa văn hoá của đất nước mình nhưng giới trẻ lại chẳng hề biết gì. Nếu cứ mãi thế này thì sợ là chẳng còn ai hiểu biết về trung y nữa.

Lúc này, Lâm Trác Úy để ý đến một thanh niên da ngăm đen. Trông vẻ bề ngoài của anh ta thì có lẽ giống như một thầy lang, ở bên ngoài suốt một thời gian dài nên chịu nắng chịu gió hóa nên đen.

Có lẽ Trung tâm y học cổ truyền quốc gia này chính là đường ra duy nhất của anh ta!

Cậu ta làm bài thi rất nhanh, nhanh ngang với anh.

"Đã hết giờ làm bài!"

Dương Mậu nói một tiếng sau đó có mấy người nhanh chóng đến thu bài thi.

Sau khi bài thi được chấm thì thành tích cũng được công bố luôn.

Điểm tuyệt đối! Trần Nhược Liễu!

Nhìn cái tên đứng thứ nhất này, nhóm đàn anh đàn em bốn phía xung quanh ai nấy đều bàn tán xôn xao.

"Giỏi ghê chưa!"

"Cô đàn em này chính là cháu nội của Trần Biển Thước đó!"

"Đúng vậy! Đã thế lại còn xinh đẹp nữa."



"Ha ha... Nếu như cưới được cô ấy thì sẽ trở thành cháu rể của Trần Biển Thước, lúc đó còn sợ gì nữa, sẽ lên như diều gặp gió luôn."

Người nào người nấy đều có những suy nghĩ kì lạ, nhưng Trần Nhược Liễu không thèm để ý đến bọn họ mà là đứng cạnh Lâm Trác Úy, bụm miệng trộm mừng.

"Wow! Lâm Trác Úy, chẳng phải anh rất giỏi còn gì? Sao anh lại chỉ được sáu mươi điểm thế? Vừa đủ điểm qua luôn.”

"Ha ha..." Lâm Trác Úy cười đau khổ.

"Ôi chao! Anh nên cố gắng hơn đi. Vòng tiếp theo là phải thao tác thực tế rồi, anh đừng để tôi thất vọng nhé." Trần Nhược Liễu cười toe toét vỗ vỗ ngực Lâm Trác Úy, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

Lâm Trác Úy không nói gì mà nhìn tên người đứng thứ hai "tám mươi điểm", tên là Bộ Bình Phàm!

Vừa nãy anh có nhìn tên nhóc da ngăm đen vừa nãy, người này có lẽ chính là anh ta?

"Người không đủ tiêu chuẩn phải ra về!"

Dương Mậu nói to lên, những người chưa đạt sáu mươi điểm ủ rũ than thở rồi rời đi.

"Những người đạt tiêu chuẩn đi theo tôi để làm bài thi thứ hai!"

Không lâu sau, nhóm người còn lại cùng nhau đi theo anh ta.

Bên trong một chiếc hộp dài khổng lồ, có một lớp bột dày ở phía trong.

Cả một nhóm thanh niên khoanh tay trước ngực nhìn tới nhìn lui, không biết là Trung tâm y học cổ truyền quốc gia này lại muốn làm cái gì nữa đây.

Dương Mậu chỉ tay về phía cái hộp, mở miệng nói: "Bên trong cái hộp này là trứng gà, nhưng cứ một trăm trứng chỉ có một trứng là trứng đã được gà mẹ ấp rồi! Vòng thi này yêu cầu các bạn không được đào bới bột mì lên để tìm trứng gà mà chỉ có thể sờ ở phía trên. Ai có thể tìm được trứng gà đã được ấp rồi thì sẽ có thể thuận lợi thăng cấp và trở thành học sinh của trung tâm y học cổ truyền quốc gia!"

Anh ta vừa dứt câu thì có mấy người bên cạnh không hiểu gì hết bàn tán với nhau.

"Cái này mà kiểm tra cái gì chứ?"

"Có điên không trời? Bài thi như này thì có liên quan gì đến Trung y?"

Lâm Trác Úy đứng ở đằng xa chỉ cười nhạt chứ không nói câu nào.

Trong thời điểm như thế này thì Trần Nhược Liễu nổi là cái chắc.

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, đứng dậy cười nhạt, nói: "Mấy người thì biết cái gì? Đây là kiểm tra khả năng bắt mạch đấy! Trứng mà chưa được ấp thì không có sinh mạng, trứng đã từng được ấp thì mới có. Mỗi cái này thôi mà chẳng biết thì còn học Trung y làm cái gì?"

Cô ta vừa nói xong mọi người bừng tỉnh nhận ra.

Giám khảo Dương và một số thầy cô khác cũng đồng ý gật đầu tán thưởng nhìn Trần Nhược Liễu.

Không hổ là cháu gái nội của Trần Biển Thước!

Lão thần y này có thể dạy ra được một cô cháu gái tốt!

Mọi người chỉ có thể đưa tay sờ sờ lên bề mặt của bột mì mà không thể đào ra, có nhiều người phạm quy thò tay vào đào ra.

Tất cả đều bị loại trực tiếp!
Trần Nhược Liễu tiến lên, vẻ mặt cô nghiêm túc tìm hồi lâu, cô là người nhanh nhất tìm ra.

Cô chỉ một cái vào cái trứng nhô ra sau đó nói một câu: "Chính là cái này!"

Không lâu sau có một giám khảo đi tới lấy cái trứng gà ra.

Sau khi lấy ra thì giơ lên trước mặt mọi người, ý bảo trong tay ông ta là cái trứng gà này.

Sau đó ông ta lấy cái muỗng đập cái trứng ra. Mọi người nhìn vào ai nấy đều thán phục.



Quả thật bên trong đó là một con gà con!

Bốp bốp bốp bốp!

Mọi người xung quanh ai nấy đều vỗ tay.

Tất cả mọi người đều khen Trần Nhược Liễu thật giỏi giang, không hổ là cháu nội của Trần Biển Thước.

Sau đó...

Hai ba người tiếp theo lấy trứng gà ra, nhưng lúc đập vỡ ra thì nào lòng đỏ nào lòng trắng rơi đầy đất.

"Bị loại!"

"Bị loại!

"Loại!"

Hết người này đến người khác bị đánh rớt.

Chàng trai da ngăm Bộ Bình Phàm tìm hồi lâu cũng tìm được một cái.

Lúc đập trứng gà, vẻ mặt anh ta thật là căng thẳng, trán anh ta mướt cả mồ hôi.

Cuối cùng...

Một con gà con rơi ra.

Anh ta nặng nề thở phào một hơi.

Tất cả những thanh niên tới học nghề dường như là bị đánh rớt gần hết, chỉ còn lại một hai người thật sự xuất sắc.

Từ đầu tới đuôi Lâm Trác Úy không hề nhúc nhích cái nào, chỉ thờ ơ đứng nhìn.

Đến cuối cùng chỉ còn lại một mình anh ta.

Trần Nhược Liễu che miệng cười thầm, cô càng ngày càng khẳng định tên nhóc này chắc chắn có hiểu chút ít cơ bản về Trung y, trùng hợp là am hiểu về trị liệu hàn độc àm bọn họ lại không biết thôi.

Điều này giống như khi làm bài thi, có một câu hỏi mà không phải ai cũng biết nhưng chỉ có một mình anh ta làm được!

Người ta thì làm được chín mươi điểm, còn anh ta chỉ biết làm có mỗi một câu, chỉ đạt được mười điểm.

Thế mà có người còn dám nói y thuật của mình còn giỏi hơn Trần Biển Thước cơ à?



"Bạn thí sinh này có thể nhanh tay lên một chút được không? Nếu đây là một bệnh nhân chắc người ta đã chết từ đời nào rồi!"

Giám khảo Dương Mậu vừa nói xong làm cho mọi người cười vang cả lên.

Lâm Trác Úy tiến lên một bước, lướt tay qua đống bột rồi chỉ bừa: "Tôi không chọn, chắc là trứng này đi!"

Anh nói xong câu đó làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sau đó...

Tất cả mọi người phá lên cười ha ha.

Anh ta đang thử vận may à?

Ôi chao, nếu như mà anh ta nói chính xác thì đúng là "mèo mù vớ phải cá rán" rồi còn gì.

Dù sao những người phía trước đều lựa chọn phải trứng gà bình thường cả rồi, còn lại cái này thì khả năng cao là trứng gà đã được ấp.

Dương Mẫu khinh thường nhìn thoáng qua anh, đi tới lấy ra cái trứng gà.

Anh ta không tin có người lại may mắn như thế!

Nếu thật sự có thể lấy ra trứng gà ấp rồi thì còn gọi gì là kiểm tra trung y nữa? Không lo đi mua vé số cũng uổng!?

Kết quả là...

Cái muỗng vừa gõ cái bộp, vỏ trứng vỡ ra.

Bên trong là cục lông xù, tất cả mọi người ai nấy trên há hốc, tròn mắt nhìn.

"Ôi đệt! Không phải vậy chứ!"

"Người anh em! Đỉnh thật đấy! Chọn đại như vậy mà cũng có thể may mắn chọn trúng."

"Tối nay cậu nên đi mua vé số đi!"

Dương Mậu cảm thấy hơi căm tức, trung tâm y học cổ truyền quốc gia mà lại chọn trúng một học sinh may mắn, đúng là mất mặt quá.

Chủ yếu là Lâm Trác Úy làm kiểm tra lý thuyết chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đến bài thi chọn trứng gà lại lần lữa đến khi chỉ còn lại mình cậu ta nên đương nhiên tất cả mọi người ai cũng khinh thường anh.

Nhưng yêu cầu sát hạch đã nói ra rồi, bọn họ không thể làm trái được.

Cứ thế...

Lâm Trác Úy trở thành học sinh của trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Bên kia...

Sau khi kết thúc kiểm tra, bọn họ đi trở xuống.

Bên này, nhân viên của trung tâm y học cổ truyền quốc gia tới dọn dẹp những thứ còn lại.

Trứng gà còn nguyên được lấy ra để ăn, trứng gà ấp rồi đương nhiên không thể lấy.

Nhưng cuối cùng lúc lựa trứng gà ra thì một nhân viên bất ngờ phát hiện.
Ngay cả một cái trứng gà ấp rồi cũng không có!

Như thế này có nghĩa là gì?

Có nghĩa Lâm Trác Úy là người cuối cùng chọn, mọi người chọn hết trứng gà chưa ấp rồi thì tỷ lệ chọn trúng của anh ta là rất lớn.

Nhưng mà mặt khác.

Cứ một trăm trứng mới có một trứng ấp rồi, và đó là trứng đã ấp cuối cùng!


Người trúng tuyển đã chọn chính xác và Lâm Trác Úy là người cuối cùng được chọn, có nghĩa là gì?

Có nghĩa là trong mười ngàn người chỉ có một người!

Có mười ngàn cái trứng gà ở trong lại lấy ra được cái trứng gà chính xác!

Dĩ nhiên là điều này chẳng có liên quan gì đến nhân viên ở đây, anh ta chỉ là một nhân viên hậu cần, không có trứng gà ấp rồi thì vừa hay, đem trứng về chiên cơm ăn.

Cùng ngày hôm đó, việc chọn học viên cho lớp thanh niên kết thúc.

Khóa học viên thứ nhất của trung tâm y học cổ truyền quốc gia có tổng cộng mười người.

Trong các bài thi viết, thi văn thì người đứng đầu đều là Trần Nhược Liễu.

Người đứng thứ nhì là Bộ Bình Phàm.

Người có thành tích kém cỏi nhất đứng chót bảng đó chính là Lâm Trác Úy.

Anh ta chỉ được coi là người khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn.

Nếu không có thư giới thiệu của Trần Biển Thước thì trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng không muốn tuyển sinh học viên này.

Cứ như vậy, Lâm Trác Úy thuận lợi về nhà. Ngày hôm sau, tám giờ sáng anh phải đến trung tâm y học cổ truyền quốc gia để báo danh nhập học.

Lúc về đến nhà, cả nhà ai nấy đều lạnh lùng như băng, không ai thèm để ý tới anh.

Lúc Lâm Trác Úy tuyên bố đã thuận lợi thông qua khảo sát và chính thức trở thành học viên của trung tâm y học cổ truyền quốc gia làm cho người nhà này ai nấy đều tức giận hơn!

Ngay cả ngồi ăn cơm cũng không muốn ngồi cùng bàn với anh ta, người nào người nấy tức xì khói đi về phòng.

Ai cũng cảm thấy anh là đồ ngu cả!

Bày đặt, nghề kiếm ra tiền thì không làm lại đi học trung y lại từ đầu, đời thuở chưa từng thấy ai ngu như vậy.

Lâm Trác Úy dở khóc dở cười nhưng mà con đường anh đã chọn thì cho dù có quỳ cũng phải bước đi tới.

Sáng sớm hôm sau, anh không ngủ nướng nên đã dậy từ sớm, tám giờ sáng đi đến trung tâm y học cổ truyền quốc gia để nhập học, nếu mà không lo đi kể cả hai lần xe ô tô cũng không kịp.

Ngay cả bữa sáng Lâm Trác Úy cũng không ăn, lật đật đi ra ngoài.

Anh đứng đợi xe buýt hồi lâu thì thấy một chiếc Mercedes lái tới dừng ngay cạnh anh, bóp kèn cái bíp.



Lâm Trác Úy sững sờ, cúi đầu nhìn thì thấy vợ mình là Lý Vân Tịch đang nhìn anh, cô thở dài rồi nói: "Lên xe đi! Tôi đưa anh đi."

Anh tròn mắt nhìn sau đó vui mừng quá đỗi: "Ôi chao!"

Anh đáp một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa leo lên xe ngồi cạnh ghế lái của vợ.

Suốt cả chặng đường, Lý Vân Tịch không nói lời nào.

lâm Trác Úy cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ nên cố gắng làm dịu không khí, nói: "Xin lỗi em, Vân Tịch!"

"Sao anh lại nói xin lỗi với tôi?" Lý Vân Tịch vẫn tiếp tục chăm chú lái xe.

"Tôi bỏ việc làm bên kinh doanh mà đi học trung y, cô không giận sao."

"Ôi... tôi cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, ai cũng có chí hướng riêng của mình! Đây là lý tưởng của anh, nếu anh có thể làm được thì tốt, không kiếm ra tiền thì sao? Nếu như cứ trói buộc anh ở bộ phận tiêu thụ thì dù anh có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cả ngày anh cũng sẽ không vui vẻ mà cay bứt rứt chịu."

"Chuyện này... ha ha..."

Lâm Trác Úy cười, anh không ngờ vợ anh lại tốt với anh như thế.

"Nếu anh muốn học thì anh phải học cho chăm chỉ vào! Nhất định anh phải học thành tài đấy. Đừng có suốt ngày cứ "cà lơ phất phơ", biết chưa?"

"Được! Tôi hiểu mà!"

"Trung tâm y học cổ truyền quốc gia cũng coi như có tiếng."

"Ừ!"

Lý Vân Tịch vừa nói đến đây thì xe đã đến cửa trung tâm rồi, Lâm Trác Úy bước xuống xe.

Lúc anh định đi vào thì cô ấy gọi anh một tiếng: "Này!"

Lâm Trác Úy sững sờ quay đầu nhìn Lý Vân Tịch: "Sao thế?"

"Cầm lấy!"

Lý Vân Tịch lấy từ trong ví một nghìn tệ đưa ra khỏi cửa xe ô tô.

"Cái này là... em làm gì vậy?"

"Bây giờ anh là học viên! Không có đầu thu vào, cơm sáng cũng chưa ăn. Anh cầm rồi có tiêu cái gì thì tiêu, nếu không đủ thì bảo tôi đưa thêm."

Nói xong cô quay đầu đi, chỉ nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt hồng hồng.

Lâm Trác Úy vô cùng cảm động gật đầu, cười hì hì nhận lấy.

Ngay lúc này...

Cách đó không xa, Trần Nhược Liễu và những học viên khác đều nhìn thấy cảnh này.

"Chậc chậc, ghen tị ghê!"

"Thằng này đúng là biết ăn bám!"

"Có người vợ vừa xinh đẹp lại vừa có tiền như vậy, tôi cũng muốn ăn bám ghê!"
Trần Nhược Liễu nhìn Lâm Trác Úy và Lý Vân Tịch, trong lòng cô ấy cảm thấy rất bất công.

Ngày trước lúc chữa bệnh cho Lý Vân Tịch, bao nhiêu phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ. Đáng lẽ là cô phải trở thành trung tâm dư luận, thể hiện năng lực vì danh tiếng của ông nội cô là Trần Biển Thước lúc đó...

Ai ngờ đâu cô không biết trị hàn độc.

Cuối cùng lại khiến cho Lâm Trác Úy ăn may mà trị được.



Nghĩ thế, Trần Nhược Liễu phát hiện vận may của Lâm Trác Úy thật sự vô cùng tốt.

Đi thi cũng dựa vào vận may, chữa bệnh cho người ta cũng dựa vào vận may, kiếm vợ cũng dựa vào vận may.

Sao cô lại không có vận may tốt như vậy chứ?

"Em gái, anh ta là con rể nhà họ Lý à?"

“Anh chàng này thật là may mắn!"

"Anh chàng nhu nhược hám tiền có một cô vợ xinh đẹp như hoa!"

"Này! Mấy người biết không... Có mấy bác sĩ nói bệnh của cô cả nhà họ Lý là do bọn họ trị khỏi đó. Cuối cùng, cô gái kia nôn ra máu tụ trong người rồi khôi phục sức khỏe khiến cho tên Lâm Trác Úy kia ăn hôi."

"Đúng đúng đúng, chuyện này tôi cũng có nghe nói!"

Lần trước ở nhà hàng năm sao, rất nhiều người so tài chữa bệnh với nhau, không những Lý Vân Tịch không khỏi mà lại còn bị chữa cho đến mức hộc máu ra, suýt chút nữa là lìa đời rồi.

Lúc sau Lâm Trác Úy chạy tới cứu được cô ấy.

Cuối cùng mấy cái tên không biết xấu hổ này lại không ăn được nho thì chê nho còn xanh.

Dĩ nhiên là nói bọn họ chữa cho Lý Vân Tịch xong cuối cùng lại để Lâm Trác Úy đến ăn hôi.

Cũng phải!

Anh ta tuổi còn trẻ lại không được nhiều người biết đến.

Ai mà tin tưởng những bác sĩ trung y lão làng chữa cho người ta không khỏi bệnh mà anh ta lại có thể trị hết chứ?

Trong lúc những người này nghi kỵ và chỉ trích Lâm Trác Úy, chỉ có chàng trai da ngăm Bộ Bình Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Trác Úy, anh ta không nói gì mà đi thẳng vào trong trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Lâm Trác Úy nhận tiền từ tay vợ Lý Vân Tịch, mỉm cười nhìn cô lái xe rời đi.

Quay đầu lại, anh cũng chuẩn bị đi vào lại thấy một đám người đứng đằng xa nhìn anh chằm chằm, người chỉ người trỏ.

Mà người đứng đầu trong đám đó lại là Trần Nhược Liễu.



Anh mỉm cười, gật đầu coi như là chào hỏi với cô nhóc kia rồi quay người đi vào trong.

Trần Nhược Liễu đứng khoanh tay trước ngực, gương mặt tỏ vẻ nghi ngờ.

Chỉ chốc lát sau, cô ấy nhìn đồng hồ, đến giờ đi học rồi, cô phải nắm chặt cơ hội.

Cô chân trước vừa đi thì đám người kia cũng đuổi theo sau.

Học viên học trung y ít nữ nhiều nam, huống chi Trần Nhược Liễu lại là cháu nội của Trần Biển Thước.

Cô ta là cô gái được cưng hứng giữa một rừng thanh niên, cả một đám chó pug vây quanh cô ta mà nịnh hót.

Trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Trên lý thuyết mà nói thì ở đây không có hiệu trưởng, thế nhưng lại có mười người hiệu trưởng danh dự và tất cả những người đó đều là những "vị lão làng" có tiếng trong giới trung y.

Trần Biển Thước cũng chính là một trong số các hiệu trưởng.

Mỗi lớp sẽ có một giảng viên khác nhau, mười người hiệu trưởng thỉnh thoảng sẽ lên lớp một lần, phần lớn thời gian đều là do Dương Mậu giảng dạy.

Dương Mậu giảng bài vô cùng vô cùng nhàm chán.

Đương nhiên...

Điều này cũng có thể hiểu là lớp thanh niên này vốn dĩ quá kém cỏi anh ta phải xây lại móng một lần nữa.

Cả một đám người ai nấy đều lắng nghe vô cùng hứng thú và nồng nhiệt, chỉ duy có Lâm Trác Úy, Trần Nhược Liễu và Bộ Bình Phàm là thực sự không hề hứng thú.

Những điều anh ta giảng đều là những thứ căn bản, những thứ này đối với những người đã có nền tảng như ba người bọn họ thì đúng là đồ bỏ.

Chỉ có hiệu trưởng lên lớp thì Bộ Bình Phàm và Trần Nhược Liễu mới nghe giảng nhiệt tình.

Còn những người khác đều lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Ai đang giảng bài vậy?

Giảng nội dung gì vậy?

Mặc dù không biết người đứng trên bục giảng kia đang nói cái gì nhưng lại bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Cho dù thế nào thì có Trần Nhược Liễu ở đây, bọn họ dù nghe không hiểu cũng phải giả bộ bình tĩnh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Bản hiện thực của "bộ quần áo mới của hoàng đế."

"Hôm nay tôi sẽ giảng cho các bạn về "Thiên Tinh thập nhị huyệt", chủ yếu là bằng cách phá vỡ, kết nối và kết hợp các huyệt đạo, để có thể phát hiện các cơ quan nội tạng của bệnh nhân, mười hai tĩnh mạch và các bệnh tật khác nhau ..."
Trên bục giảng, hiệu trưởng đang giảng bài hay say.

Bộ Bình Phàm cầm cây bút xoèn xoẹt ghi chép.

Trần Nhược Liễu cũng thầm so sánh, ông ta nói hay như ông nội.

Những học viên khác thì làm bộ như đang nghe giảng chăm chú, thi thoảng thì gật gù khen hay.

Còn bên phía Lâm Trác Úy...



Thật luôn à! Cái tên nhóc này hoàn toàn không hiểu gì.

Tay thì chống cằm, mắt thì nhìn xuống bàn còn tay còn lại thì cầm cái bút xoay xoay.

"Ôi chao ôi, mấy người nhìn xem thằng ngốc này, hình như nó chẳng hiểu gì thật kìa."

"Không phải là chuyện bình thường sao?"

"Thằng này ngoại trừ ăn bám phụ nữ thì còn có thể làm được gì chứ?"

"Ha ha, thằng này đúng là hài hước."

Bốp!

Ngay lúc Lâm Trác Úy còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì đầu anh đột nhiên bị đánh cái bốp.

Anh ngơ ngác quay sang thì thấy Trần Nhược Liễu hung dữ nhìn anh chằm chằm, tay cô ta còn đang cầm một cuộn giấy đe dọa anh.

Ý của cô ta rất rõ ràng, nếu anh mà không lo nghe giảng thì cô ấy sẽ đánh bẹp anh.

Lâm Trác Úy thật sự rất muốn hộc máu.

Cái gì mà “Thiên tinh thập nhị huyệt", đây chính là cách châm cứu kém nhất đó.

Có thể nói Lâm Trác Úy đã mò tới ngoài rìa của "Kỳ môn thiên" nên anh không cần phải học cái này.

Mà buồn cười nhất chính là gì?

Vị hiệu trưởng đứng trên bục giảng kia cứ nói khoác mà không biết ngượng, ông ta nói:

"Người biết cái phương pháp châm cứu này cả thế giới cộng lại không tới hai mươi người!"

Lâm Trác Úy thực lòng cảm thấy muốn phát điên, tôi không muốn học mấy cái thứ ngu ngốc này, ngồi đây ngây ngốc với cái đám người này tận ba năm sao?"

Không còn cách nào khác, nếu muốn chứng chỉ thì phải đành học ba năm.

Mà hiển nhiên ba năm sau đi ra từ trung tâm y học cổ truyền quốc gia thì cứ như được mạ một lớp vàng ấy.


"Được rồi! Các bạn cứ chăm chỉ luyện tập, khổ luyện thật nhiều thì tôi tin tưởng sẽ có ngày các bạn học được "Thiên tinh thập nhị huyệt". Tan học!"

Mọi người nhao nhao đứng lên, chào tạm biệt hiệu trưởng.

Sau khi ông lão vừa đi thì một đám người cười rộ cả lên.

"Ôi Lâm Trác Úy này! Cậu tới trung tâm y học cổ truyền quốc gia để kiếm cơm à?"

"Vợ cậu có tiền như vậy cậu cứ về nhà ăn bám không tốt hơn sao mà tới đây để làm ảnh hưởng đến chúng tôi chứ?"

Trần Nhược Liễu đi đến trước mặt Lâm Trác Úy, nhả ra một câu: "Tên thối tha! Tôi đột nhiên phát hiện mình thua anh đúng là oan ức cho tôi quá mà! Anh hãy thành thật nói cho tôi có phải anh có thể trị được hàn độc không?"

Lâm Trác Úy liếc mắt nhìn cô ấy, anh không thèm để ý tới cô nữa.

Sáng nay anh thức dậy sớm, anh vẫn còn rất buồn ngủ nên nằm dài lên bàn và ngủ ngon.

Để lại Trần Nhược Liễu đang giận đến phát điên lên.

Tiết sau chính là tiết học của Dương Mậu.

Đến lúc này các bạn trẻ lứa thanh niên bình thường mới có thể coi như nghe hiểu.

Nhưng mà Trần Nhược Liễu, Bộ Bình Phàm lại nghe đến mức buồn ngủ.

Bọn họ thật muốn làm giống như Lâm Trác Úy nằm dài lên bàn và đánh một giấc.

Nhưng mà...

Như thế thì lại không tôn sư trọng đạo.

Ngày ngày qua đi làm cho Dương Mậu cảm thấy rất khó chịu.

Cái tên Lâm Trác Úy này đúng là không xem anh ta ra gì rồi mà, đây là cái thái độ học tập gì đây?

Lúc đầu anh chính là học sinh may mắn khó khăn lắm mới được trung tâm y học cổ truyền quốc gia tuyển sinh.

Nhưng mỗi ngày đi học thì là ngủ và ngủ!

Nếu anh chỉ ngủ trong lớp của anh ta thì cũng thôi đi, những người hiệu trưởng kia báo lại trong giờ của bọn họ thì anh vẫn ngủ.

Dương Mậu báo thẳng lên trên muốn đuổi học cái thằng Lâm Trác Úy này.

Nhưng mà...

Trong lúc mấu chốt thì Trần Biển Thước luôn ngăn chặn, không được phê chuẩn!

Ông ta biết rõ mười vị hiệu trưởng vinh dự đây, người chân chính có tư cách ngồi ở vị trí này chính là Lâm Trác Úy!

Chỉ là anh không có một cái chứng chỉ thôi.

Tình trạng này giống như một ông tiến sĩ đi về ngồi học chung với đám trẻ mẫu giáo học xem tranh viết chữ, không chán chết mới là lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK