Hơn nữa, ai cũng biết, số lượng khán giả xem vòng thi cuối cùng này là nhiều nhất, số lượng quảng cáo tuyên truyền cho lần này cũng nhiều không kém, cho nên tỷ lệ người xem không ngừng tăng lên, mà đạt được có từng đấy phiếu, thì quả thực khiến cho người ta chê cười.
Vòng thi cuối cùng của những chương trình trước đây, tỷ lệ người xem không cao đến như vậy, nhưng số phiếu khán giả thấp nhất cũng phải hai, ba vạn phiếu, lần này Hàn Điềm Phương đạt được có hơn bốn nghìn phiếu, quả thực có chút khó coi.
“Không thể!” Hàn Điềm Phương đứng tại chỗ kêu lên thất thanh.
Tất cả khán giả ở trường quay đều nhìn về phía cô.
“Nhất định là trong quá trình bỏ phiếu xảy ra vấn đề, nếu không tại sao tôi lại được số phiếu thấp như vậy được!” Hàn Điềm Phương giống như là sắp khóc đến nơi rồi.
Thái Bình Lang cũng rất kinh ngạc, dù sao, ở vòng thi đấu thứ hai, số phiếu khán giả mà Hàn Điềm Phương giành được là cao nhất, nhưng khi ông nhìn về phía đạo diễn ở phía sau, được nhắc nhở, lập tức nói với Hàn Điềm Phương: “Vừa nãy đã kiểm tra lại rồi, quá trình bỏ phiếu không xảy ra bất kỳ vấn đề nào cả. Nếu như cô có nghi vấn đối với quá trình bỏ phiếu, thì có thể đưa ra ý kiến sau cuộc thi, đến lúc đó chương trình sẽ mời công chứng quá trình bỏ phiếu.”
“Nhưng lúc đó đã muộn rồi, tôi muốn được bỏ phiếu lại một lần nữa!” Hàn Điềm Phương cắn môi nói, đây chính là hi vọng cuối cùng để cô lật ngược thế cờ!
Thái Bình Lang làm tư thế xin lỗi, lúc này có trợ lý trường quay vội vàng đi lên sân khấu, đưa cho Thái Bình Lang một tờ giấy.
Khán giả xem trực tiếp, nhận ra rằng đây là sự cố bất ngờ đầy kích thích.
Có đạo diễn đề nghị nên đưa quảng cáo vào để tạm thời giải quyết việc này. Nhưng Vu Phi nhìn thấy tỷ lệ người xem không ngừng tăng lên, nên không muốn cắt ngang chương trình vào lúc này: “Sau khi giải quyết xong việc này mới quảng cáo! Không cần để ý điện thoại từ những thương hiệu cần quảng cáo nữa, trừ phi họ chịu bỏ thêm tiền!”
Trên sân khấu, sau khi Thái Bình Lang đọc xong nội dung ghi trên tờ giấy nhỏ, ngẩng đầu lên, nói với khán giả: “Vô cùng xin lỗi quý vị, vừa rồi tôi mới nhận được thông tin liên quan đến quá trình bỏ phiếu. Vừa nãy thí sinh Hàn Điềm Phương nói không sai, quá trình bỏ phiếu quả thực xảy ra một chút vấn đề.”
Khán giả ồn ào, trên mặt Hàn Điềm Phương hiện ra nụ cười vui mừng.
“Nhưng mà sự cố này lại xảy ra tại vòng thi đấu thứ hai, nếu như mọi người đã xem vòng thi đấu thứ hai, chắc hẳn còn nhớ thí sinh Hàn Điềm Phương giành được số phiếu vô cùng cao từ khán giả, có thể nói là cao gấp ba lần so với thí sinh khác. Mà tại thời điểm đó, số phiếu của các thí sinh khác, đặc biệt là sáu người đứng đầu, ngoại trừ thí sinh Hàn Điềm Phương ra, người xếp thứ nhất cũng chỉ cao hơn hai vạn phiếu so với người đứng thứ năm.”
Theo lời kể lại rõ ràng của Thái Bình Lang, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh khán giả bỏ phiếu cho thí sinh ở vòng thi thứ hai.
Khi vừa nhìn những hình ảnh này, mọi người đều hiểu có vấn đề xảy ra.
“Nhưng khi đó chỉ lấy sáu người đứng đầu… Vì vậy có thể nói rằng, cô ấy xếp vị trí thứ sáu cũng không phù hợp, bởi vì cô ấy xếp vị trí thứ sáu là dựa vào số phiếu của khán giả cao gấp hơn ba lần so với những thí sinh khác. Cho nên khi số phiếu của khán giả cao một cách bất thường như vậy, tổ tiết mục đã nhận được không ít lời chất vấn của thí sinh cũng như khán giả, vì vậy lần này tổ tiết mục vô cùng cẩn thận, còn mời chuyên gia giúp kiểm soát toàn bộ quá trình bỏ phiếu, để tình trạng bỏ phiếu khống không thể xảy ra.”
Sắc mặt Hàn Điềm Phương tái nhợt, thân thể lảo đảo: “Đây là vu khống….Đây không phải là sự thật….”
Thái Bình Lang không nhìn cô, chỉ kể lại chi tiết toàn bộ sự việc: “Sau khi được chuyên gia IT cẩn thận kiểm tra, cuối cùng cũng đã tìm ra được lỗ hổng trong quá trình bỏ phiếu, cũng phát hiện dấu vết người bỏ phiếu khống. Lần này, tổ tiết mục đã mời chuyên gia sửa chữa những sai sót trong quá trình bỏ phiếu, không còn lỗ hổng nào nữa, cho nên hiện tại dù chúng tôi không thể đảm bảo quá trình bỏ phiếu mười phần hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng vô cùng chắc chắn rằng không có lỗ hổng nào để có thể bỏ phiếu khống được nữa. Mà nhân viên quản lý quá trình bỏ phiếu cũng xác nhận trong thời gian bỏ phiếu cho thí sinh Hàn Điềm Phương, xuất hiện một số virus xâm nhập vào quá trình bỏ phiếu để bỏ phiếu khống, nhưng đã bị ngăn chặn thành công.”
Sau khi Thái Bình Lang nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Hàn Điềm Phương: “Cho nên hiện tại số phiếu thí sinh Hàn Điềm Phương nhận được từ khán giả là số phiếu chính xác nhất, chân thật nhất! Không có một tấm phiếu khống nào, cũng không có bất kỳ sai sót nào trong quá trình bỏ phiếu cả.”
Cả người Hàn Điềm Phương run lên, nhìn Thái Bình Lang bằng ánh mắt như muốn giết người, rồi lập tức nhấc váy đi một mạch về phía cánh gà mà không quay đầu lại.
Thái Bình Lang nhìn theo bóng dáng rời sân khấu đó, ở bên dưới sân khấu, đạo diễn ra ký hiệu biểu thị thời gian quảng cáo sáu mươi giây.
Ở bên trong phòng VIP của một câu lạc bộ nào đó, Tôn thiếu đang đập phá toàn bộ những gì mà tay với được.
50 triệu… 50 triệu nhân dân tệ của anh ta cứ như vậy đổ ra sông ra biển!
Người đàn bà xấu xa, ngu xuẩn như vậy mà anh ta còn tưởng trong tay cô ta có kỹ thuật ghê gớm lắm, kết quả thì sao….Mẹ kiếp, đúng là cái đồ bùn loãng không trát được tường mà!
Tiếng chuông di động vang lên, Tôn thiếu cầm điện thoại lên nhìn, cười lạnh một tiếng rồi nhận điện thoại!
“Việc bỏ phiếu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao có thể thấp như thế? Người anh thuê sao lại vô dụng vậy! Sao lại để người ta tra ra được….”
“Cô trách tôi ư?” Vẻ mặt Tôn thiếu cực kỳ dữ tợn.
Thân thể Hàn Điềm Phương bị kích động khẽ run lên, nhưng trong nháy mắt đầu óc nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cô điên rồi, sao có thể dùng ngữ khí quở trách như vậy để nói chuyện với Tôn thiếu chứ, cô lập tức hạ giọng mềm mại hòng mong cứu vãn tình thế: “Tôn thiếu, thật xin lỗi, vừa nãy em….”
“Hàn tiểu thư, 50 triệu kia cô trả tôi bằng cách nào? Chẳng lẽ cô dự định đi làm “gái” để trả món nợ này sao…”
“Tại sao tôi phải bồi thường 50 triệu?” Sắc mặt Hàn Điềm Phương đại biến: “Tôi, tôi không nợ anh gì cả.”
“Chà chà, cô không nợ tôi?” Tôn thiếu trở mặt ngay lập tức: “Con mẹ nó, cô lấy ông đây làm bia đỡ đạn, lúc cô để ông đây ra mặt cho công ty thối nát của cô, sao cô không nói không nợ tôi? Cô nợ ông đây rất nhiều! Cứ chờ mà xem, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, số tiền 50 triệu này ông đây sẽ để cho cô từ từ bán thân mà trả!”
Hàn Điềm Phương khóc đến không thở nổi, cô chưa từng bị người ta nhục nhã đến như thế, nhưng cô cũng biết vị Tôn thiếu kia nói được làm được, cô vừa khóc lóc vừa vội vã gọi cho bà nội Lý Hạnh của cô để cầu cứu.
“Bà nội, mau cứu cháu! Cháu nên làm gì bây giờ? Tên Tôn Vượng khốn khiếp kia kiên quyết đổ khoản nợ 50 triệu kia lên đầu cháu, còn nói nếu như cháu không trả tiền cho hắn, hắn sẽ bắt cháu đi, đi…Ô ô!”
Lý Hạnh cũng xem TV, cả nhà họ đều xem TV, Hàn Điềm Phương vừa chạy xuống khỏi sân khấu, Hàn Vĩ Thiều liền gọi Hàn Gia Duệ vào thư phòng, hai bố mẹ Hàn Điềm Phương thì lại lớn tiếng mắng Hàn Điềm Phương làm mất mặt Hàn gia, ông bố phất tay áo bỏ đi, bà mẹ cũng vội đuổi theo, lúc này trong phòng khách chỉ còn bà Lý Hạnh.
“Chín mươi phần trăm vị Tôn thiếu kia đã nhìn trúng mảnh đất lớn của xưởng dệt nhà chúng ta, lúc trước ông nội con bởi vì xây dựng công ty ở đó nên đã được hưởng nhiều chính sách ưu đãi, tuy đã nắm mảnh đất đó trong tay từ lâu nhưng vẫn chưa sử dụng, cũng từng có ý định xây nhà xưởng số hai, số ba ở đó, nhưng đến bây giờ mảnh đất đó vẫn để không, khiến cho nhiều người nhìn thấy mà thèm thuồng. Ở thời điểm gia đình ta khó khăn nhất, ông nội con cũng không có ý định bán mảnh đất đó, bởi vì ông nội con nghe được tin tức, ở khu vực đó chuẩn bị xây dựng thành phố vệ tinh, đến lúc đó giá trị của mảnh đất sẽ tăng lên gấp đôi, cho dù không bán mà Nhà nước thu hồi lại thì cũng được hưởng một khoản đền bù lớn.”
“Bà nội, vậy con nên làm gì bây giờ? Mọi người không quan tâm con nữa sao? Con đã làm bao nhiêu việc vì gia đình này! Bây giờ mọi người lại muốn vứt bỏ con! Hi sinh con ư!” Trong phòng nghỉ ngơi ở phía sau sân khấu, Hàn Điềm Phương điên cuồng gào to.
Nhân viên ở bên ngoài nghe được, cũng chỉ gọi nhau lại xem, nhỏ giọng bàn luận vài ba câu, nhưng không có ai lo chuyện bao đồng mà đẩy cửa đi vào.
Lý Hạnh cau mày: “Đã ai nói muốn vứt bỏ cháu chưa, cháu mau bình tĩnh lại, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
“Bà nội, mau cứu con, con sợ hãi lắm, Tôn Vượng kia…Hắn là người nói được làm được, bà nội….”
“Cuộc thi còn chưa kết thúc, lúc trước cháu chỉ nói muốn phân thắng bại với tiểu tiện nhân Mục Cửu Ca kia, bây giờ chỉ cần điểm của Mục Cửu Ca thấp cháu, hoặc là không được điểm nào cả thì cháu vẫn còn có cơ hội.”
Hàn Điềm Phương chấn động tinh thần, lập tức lau nước mắt nói: “Đúng, lần này con nghe lời bà, con đã tìm một sát thủ chuyên nghiệp, hắn ta đã đáp ứng với con sẽ cài bom hẹn giờ dưới tác phẩm của Mục Cửu Ca, chỉ cần tiện nhân họ Mục kia vừa lên sân khấu, haha, bùm!”
Hàn Điềm Phương tưởng tượng tác phẩm của Mục Cửu Ca bị nổ nát vụn, gương mặt quyến rũ người khác của Mục Cửu Ca cũng nổ tung, tiện thể khiến cho chân tay của cô ta cũng bị gãy hết, sau này chỉ có thể là người bị bại liệt, cả đời sẽ sống như giòi bọ.
Còn cô sẽ gả cho Hoa Vô Ý, thậm chí còn có thể tốt hơn nữa, Mục Cửu Ca chỉ có thể làm một kẻ người chẳng ra người ma chẳng ra ma, sống ở trên giường bệnh hâm mộ, đố kỵ, thù hận cô. Bây giờ, cô đã vô cùng hiểu được tại sao năm đó hoàng hậu Lữ thị của Hán Cao tổ đem người phụ nữ mà chồng mình yêu thích nhất là Thích phu nhân biến thành người lợn, nếu như cô cũng có địa vị cũng như quyền lực giống như vậy, hừ!
Chỉ cần nghĩ đến tương lai Mục Cửu Ca sẽ có kết cục bi thảm, cô đã hưng phấn đến mức muốn gặm cắn ngón tay mình.
Bên trong một phòng thẩm vấn tạm thời ở đài truyền hình, sát thủ giả trang thành trợ lý ngồi ở phía sau chiếc bàn dài kê giữa phòng, gương mặt rất bình thản.
Nhân viên an ninh quốc gia phụ trách thẩm vấn hắn đang nhận một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong nội dụng cuộc điện thoại, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười, đi tới trước mặt tên sát thủ kia, đặt điện thoại di động xuống trước mặt hắn: “Tôi vừa nghe được một đoạn hội thoại rất thú vị, cũng muốn cho anh nghe thử một chút.”
Nhân viên an ninh quốc gia hơn ba mươi tuổi nhấn vào nút loa ngoài của điện thoại, âm thanh được khuếch đại, vang vọng khắp phòng.
Thời gian quảng cáo ngắn ngủi kết thúc, Cố Anh Hào đi lên sân khấu.
Vị này thêu một bức tranh hai mặt khác nhau, tác phẩm là bức thêu núi Đại Xuyên nổi tiếng kéo dài từ mặt trước ra mặt sau, phỏng tác từ tác phẩm tranh sơn thủy đương đại nổi tiếng của thầy Phương Bạch “Vạn dặm non sông”.
Cố Anh Hào trình bày về tác phẩm của mình, bức tranh dài ba mét, cao mười mét, là một bức tranh thêu cỡ lớn mà bà ấy đã thêu gần hai năm nay, cuối cùng cũng đã hoàn thành nó, để nó có cơ hội xuất hiện trước mặt rất nhiều khán giả như vậy, bà cảm thấy rất thỏa mãn, cho dù lần này bà không lọt vào vị trí một trong ba người đứng đầu thì bà cũng không cảm thấy uổng công.
Bức thêu non sông này được đánh giá tương đối khá, số phiếu khán giả bình chọn cũng đạt hơn chín vạn phiếu, khiến cho ngay cả Cố Anh Hào cũng cảm thấy giật mình.
Sau khi Cố Anh Hào đi xuống, Thái Bình Lang chậm rãi đi đến giữa sân khấu: “Thưa quý vị, bởi vì ở vòng thi thứ hai, trong quá trình bỏ phiếu của khán giả xuất hiện sơ hở, để cho một lượng lớn phiếu khống xuất hiện, khiến cho một vị thí sinh đáng lẽ được xuất hiện ở vòng thi này đành phải ôm hận mà rời khỏi cuộc thi. Nếu như không có sự cố đó thì thí sinh Hàn Điềm Phương xếp ở vị trí thứ sáu còn thấp hơn thí sinh ở vị trí thứ bảy đến tám điểm! Cho dù có được số phiếu bình chọn cao như vậy nhưng tổng thành tích của thí sinh Hàn Điềm Phương cũng chỉ cao hơn thí sinh xếp vị trí thứ bảy kia có 0,3 điểm! Thưa quý vị, nhất định là mọi người cũng giống như tôi cảm thấy đáng tiếc cho thí sinh kia có phải hay không?”
Dưới sân khấu, khán giả hô to: “Đúng vậy!”
“Như vậy, quý vị có muốn vị thí sinh này đường đường chính chính xuất hiện ở đây cùng so tài với các thí sinh khác hay không?”
“Muốn!”
“Vậy chúng ta cùng hô tên của thí sinh kia lên, một, hai…”
“Kim tẩu! Kim tẩu! Kim tẩu!”
Kim tẩu mặt đầy nước mắt đi lên sân khấu.
Thái Bình Lang đi đến bên cạnh bà, cảm khái nói: “Vu tổng giấu chị thật kỹ, khiến MC là tôi cũng không biết còn có một vị thí sinh đặc biệt là chị. Chị có nghe thấy tiếng hô của mọi người không? Kỹ thuật của chị, nhân phẩm của chị, khán giả đều nhìn thấy, nhớ ở trong lòng, cho dù có bất công, nhưng con mắt của khán giả vẫn sáng như tuyết, vòng thi thứ hai vừa kết thúc, tổ tiết mục đã nhận được một lượng lớn thư từ khán giả, còn có điện thoại và tin nhắn, mọi người đều ủng hộ chị, đều kêu oan cho chị!”
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Kim tẩu khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy tùm lum, nhưng không có ai cười nhạo bà cả.
Thái Bình Lang lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho bà, Kim tẩu dùng nó để lau mặt, không ngừng nói cảm ơn.
“Tôi tin trong một tháng qua khi những thí sinh khác chuẩn bị tác phẩm, chị cũng không lãng phí thời gian, đúng không?”
Kim tẩu gật đầu thật mạnh.
“Vậy chúng tôi có may mắn được thưởng thức tác phẩm của chị không?”
“Đương nhiên!” Kim tẩu thật vất vả mới ngừng khóc, bà cũng không nói nhiều lời gì cả, chỉ thấy màn sân khấu được kéo lên, tác phẩm của bà được bốn trợ lý trường quay mang ra chính giữa sân khấu.
Cửu Ca đang làm nốt những bước chuẩn bị cuối cùng, Hòa Thượng để một nhóm chuyên gia trang điểm vây quanh cô.
Vòng thi này, mỗi thí sinh đều có phòng hóa trang riêng, bên ngoài phòng khách có màn hình lớn để tiện theo dõi diễn biến trên sân khấu, nhưng lần này chẳng có bao nhiêu người ngồi xem ở đó, tất cả các thí sinh đều bận rộn chuẩn bị.
Một trợ lý đi vào thông báo, tốt bụng kể lại chuyện Kim tẩu đột nhiên được lên sân khấu cho Cửu Ca nghe.
Cửu Ca cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng nghe xong thì cũng cảm thấy như vậy là hợp lý, liền nói cảm ơn với vị trợ lý này, đồng thời nhờ trợ lý gửi lời chúc phúc của mình tới Kim tẩu.
Sau khi trợ lý trường quay rời đi, chuyên gia trang điểm tiểu Trâu lui lại hai bước, khen ngợi Cửu Ca: “Tôi rất muốn để Hòa Thượng biết được dự định của cô, tôi nghĩ lát nữa vẻ mặt của ông ấy khi nhìn thấy màn biểu diễn của cô nhất định sẽ rất thú vị.”
Nhà tạo mẫu tóc kiêm thợ trang điểm Kevin liếc mắt nhìn, lại cài một cái trâm đuôi phượng vào tóc Cửu Ca, ngắm nghía nhiều lần: “Tên tiểu quỷ Hòa Thượng kia có vẻ mặt thế nào không quan trọng, quan trọng là vị bá tước đại nhân kia kìa! Đúng không? Darwin phu nhân?”
“Phốc!” Cửu Ca cảm thấy bất đắc dĩ: “Có thể đừng gọi tôi là Darwin phu nhân được không? Cảm giác kỳ quái lắm!”
“Được, thưa quý cô. Còn nữa, thưa quý cô, tôi vô cùng mong chờ được nhìn thấy biểu cảm của phu quân quý cô khi nhìn thấy cô mặc bộ đồ này, còn có hình thức khi quý cô biểu diễn, vẻ mặt của quý cô. Quý cô đoán xem, ngài ấy có nhảy từ lầu hai xuống không?”
“Kevin!”
Kevin phồng má lên: “Cửu Ca, bảo chồng cô giúp tôi, giới thiệu tôi với vị vương tử Saleh kia đi, người ta là hồng nhan chân chính của ngài ấy đấy!”
“Đợi anh làm xong kiểu tóc này, tôi sẽ phối hợp biểu diễn với anh.”
Kevin lập tức vỗ ngực: “Không thành vấn đề! Hãy giao tất cả cho tôi! Tôi đảm bảo lần biểu diễn này của cô sẽ thành truyền thuyết của thế kỷ!”