Mục lục
Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai người bày trí lại sân nhà rất tốt, mười con gà nuôi đều khỏe mạnh trưởng thành, đã nuôi hơn hai tháng, cái đầu còn không lớn, nhưng lông tơ trên cơ thể chúng đều bắt đầu thay đổi.


Cho gà ăn xong, Mạnh Sơ Hi chuẩn bị làm cơm chiều, trong nhà còn có bồn bồn*, mặt khác thịt gà hầm tối qua vẫn còn, nàng chuẩn bị lấy ra xé phay.


*Bồn bồn là cách gọi hiện nay, TQ xưa gọi là cây cỏ nến


Canh gà xé phay rất dễ làm, thịt gà xé nhỏ ướp với muối, nước tương cùng nước chấm đặc chế, để vào gừng tỏi rắc lên chút hạt mè, rưới dầu vừng lên trên, hấp cách thủy liền có thể ăn.


Món chính vẫn là bồn bồn, ngày hôm qua chỉ lấy một ít chiên trứng, hôm hay nàng muốn cho Chu Thanh Ngô nếm thử bồn bồn xào. Phần thân rễ giống như ngọc trắng, tươi mới thanh hương, ăn sống giòn nộn hơi ngọt, cho nên cách chế biến tốt nhất là giữ nguyên hương vị tươi non vốn có của nó, không cần nêm nếm quá nhiều.


Trong nhà thịt hun khói còn một ít, Mạnh Sơ Hi cắt ra vài miếng rồi cho vào nồi nấu chín. Nước súp nấu từ thịt hun khói có màu trắng đục thơm nồng, hương vị đậm đà, chất thịt tự nhiên tươi đẹp.


Khi dầu nóng lên liền cho bồn bồn vào chảo, xào nhanh với lửa lớn cực nóng để giữ độ giòn, chờ nước súp tiết ra liền đổ thịt hun khói đã được nấu mềm vào, lại rưới một bát nước thịt lên, món bồn bồn xào thịt hun khói liền sẵn sàng ra chảo.


Mạnh Sơ Hi gắp một miếng bỏ vào trong chén Chu Thanh Ngô, Chu Thanh Ngô kẹp lên để vào trong miệng, vị giòn đủ để cho người trước mắt sáng ngời, lúc một ngụm bồn bồn trơn mềm thấm nhập đầu lưỡi, hương thơm nồng nàn liền ở xoang mũi rong chơi, ăn ngon đến hận không thể nuốt rớt đầu lưỡi.


Canh gà xé phay nước đặc sệt, chua nhẹ rất ngon miệng, thập phần tốn cơm, vị cay của gừng tỏi cùng thịt gà tổ hợp bên nhau, ăn rất ngon, một bữa cơm chiều này Chu Thanh Ngô ăn thực thỏa mãn.


Ăn xong nhìn trước mặt chén dĩa bị càn quét không còn gì, Chu Thanh Ngô có chút hối hận: Cảm giác chính mình bỏ qua rất nhiều mỹ vị.


Cây bồn bồn thường mọc nơi vũng bùn bờ sông, trong làng vẫn còn hai cái ao cạn giống như vậy, chưa từng nghĩ tới giấu ở dưới bùn chính là loại mỹ vị này.


Mạnh Sơ Hi cười nói: "Một miếng bồn bồn giòn tan, mãn bàn hương thơm cá chép, bồn bồn chính là món ngon từ bao đời nay. Có thời gian ta lại dẫn nàng đi hái, về làm gỏi bồn bồn cho nàng ăn, chịu không?"


Tiểu cô nương đại khái thật sự vì bỏ qua nhiều món ngon mà ảo não, Mạnh Sơ Hi cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, ở một bên dỗ dành nàng.


Tháng năm đã bất tri bất giác kết thúc, đến lúc Mạnh Sơ Hi được nhận tiền lương, một trăm quan tiền thưởng kia cũng được Chung thúc giao cho nàng. Trừ bỏ một trăm quan này, tiền công của nàng là mười sáu quan, tất cả đều nhận bằng ngân phiếu, nếu cần tiền đồng liền đến kho bạc Nghiêm phủ đổi.


Đây là mức thù lao không nhỏ, hiện giờ Đường triều trả tiền công cho một nam nhân trưởng thành lao động vất vả khoảng bảy mươi văn một ngày, trong đó bao gồm tiền ăn.


Những công việc tốt hơn yêu cầu bản lĩnh, như tiểu nhị ở cửa hàng vải dệt, mỗi ngày tiền công đại khái có thể chín mươi văn, đã thực không tồi. Mà có thể trông coi quầy tính tiền, xuống tay hỗ trợ làm buôn bán, tiền công càng cao, giống như Chu Bình trong thôn xem như có mặt mũi, một tháng sáu quan tiền đã làm người cực kỳ hâm mộ không thôi. Có thể nghĩ, một tháng tiền lương mười sáu quan có bao nhiêu sang quý cùng phong phú.


Mạnh Sơ Hi đại khái biết được, tiền lương của người làm trong Cẩm Vân Các đều cộng thêm tiền thưởng doanh số bán hàng vào, tháng này xác thật bán được rất nhiều hàng, nhưng nàng mới đến một tháng, làm sao cũng không thể được nhiều như vậy.


Phát giác nàng kinh ngạc, Chung thức hừ một tiếng: "Tuy rằng cô làm rất tốt, nhưng cũng không đến mức bỏ xa Lai Phúc Lai Lộc, nơi này còn có một phần là cho Thanh Ngô nha đầu, cô cần phải cùng nàng nói rõ ràng. Trong đó bốn quan là của tiểu nha đầu, phòng thu chi cấp hai quan, mặc khác hai quan là ta cùng chưởng quầy cấp."


Mạnh Sơ Hi nhịn không được nở nụ cười, "Cảm ơn Chung thúc cùng chưởng quầy hậu ái, Thanh Ngô biết được nhất định thực vui vẻ."


Chung thúc liếc xéo nàng, hắn cũng cảm thấy Mạnh Sơ Hi thực vui vẻ, là mừng cho Thanh Ngô nha đầu kia, ít nhất thưởng một trăm quan cho nàng cũng không thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy. Lão nhân ngạo kiều trong lòng nhịn không được mềm mềm, nghĩ cô nương trước mắt bất quá mười tám tuổi đầu, thân bị trọng thương lại mất trí nhớ, mang theo tiểu muội muội không thể nói chuyện một đường đi đến hiện tại, trong đó gian khổ không cần nói cũng biết, chỉ sợ cho dù là một nam nhân cũng không thể đảm đương tốt như nàng.


Lão nhân mở miệng, tiếng nói khó được nhu hòa: "Được rồi, nhanh về với muội muội cô, nha đầu kia hẳn là sẽ rất cao hứng."


Mạnh Sơ Hi gật đầu, đang chuẩn bị xoay người rời tiệm, Chung thúc bỗng nhiên gọi nàng lại: "Thiếu chút nữa đã quên một sự kiện, Thanh Ngô nha đầu tính sổ rất lành nghề, cô hẳn là cũng phát hiện, ta định gửi nàng đến chỗ Phùng tiên sinh học cách quản lý thu chi, ý cô thế nào?'


Mạnh Sơ Hi sửng sốt: "Phùng tiên sinh?"


Vị Phùng tiên sinh này là quản sự kho bạc của Nghiêm phủ. Lúc Nghiêm Bức dựng nghiệp, hắn chính là quản sự đầu tiên của phòng thu chi, chính là một vị thần trấn giữ toàn bộ sản nghiệp cùng kho tiền Nghiêm gia, nàng đã từng tiếp xúc qua vài lần. Sau khi lớn tuổi, Phùng tiên sinh tính tình càng thêm cổ quái, hơn nữa yêu cầu của hắn đối một số thứ càng hà khắc vô cùng.


Thái độ nghiêm cẩn cùng khắt khe này cũng là nguyên nhân giúp hắn đem trương mục quản lý đến hoàn hảo như vậy. Tuy nhiên, nghiêm khắc đối với sổ sách là chuyện tốt, nhưng đối người mà nói, thực sự yêu cầu tính tình đi thừa nhận.


Nàng tự nhiên biết Chung thúc hảo ý, có thể đi theo Phùng tiên sinh là cỡ nào vinh hạnh, tầm hiểu biết cùng kiến thức sẽ được mở rộng không ít, nhưng nàng sợ Chu Thanh Ngô chịu ủy khuất. Tiểu cô nương nhà nàng không thể nói chuyện, tính tình mềm mụp, nghĩ đến tính khí Phùng tiên sinh, Mạnh Sơ Hi liền cảm thấy đau lòng.


"Như thế nào, cô không đồng ý sao?" Mới vừa hoãn xuống, Chung thúc tính tình lại nổi lên.


Mạnh Sơ Hi nhíu lại mi, hơi mang xin lỗi: "Không phải, ta biết đây là ngài cùng chưởng quầy coi trọng Thanh Ngô, chúng ta vạn phần cảm kích. Chỉ là Chung thúc, Thanh Ngô không thể nói, Phùng tiên sinh tính khí ngài biết, ta sợ Thanh Ngô nếu làm lỗi, hắn......"


Chung thúc thở dài: "Sơ Hi, cô đau lòng nàng là chuyện tốt, nhưng nàng phải chính mình trưởng thành lên, có thể mở rộng kiến thức đối nàng trăm lợi không một hại. Huống hồ, cô cũng biết, nàng nhìn mềm ấm nhu nhược, trong xương cốt lại bền bỉ quật cường rất nhiều, ngay cả những chuyện cô không chịu đựng nổi, nàng cũng có thể gánh. Nàng là một hạt giống tốt, nếu không phải xảy ra chuyện kia, nàng theo cha mẹ lớn lên, tất nhiên có thể đảm đương cơ nghiệp gia đình."


Mạnh Sơ Hi làm sao không rõ, chỉ là vẫn lo lắng. Nhưng nàng vẫn hướng Chung thúc nói lời cảm tạ: "Cảm ơn Chung thúc nhắc nhở, ta sẽ nói với Thanh Ngô, cũng cảm ơn ngài đối nàng tán thành cùng coi trọng."


Buổi tối hai người về đến nhà, biết Mạnh Sơ Hi được thưởng một trăm quan, tiền công cũng là mười sáu quan, Chu Thanh Ngô vui mừng đến nắm vạt áo Mạnh Sơ Hi, ánh mắt nhìn nàng đều lấp lánh ngôi sao.


Không cần nàng nói một chữ hay làm thủ thế, Mạnh Sơ Hi cũng từ bên trong nhìn ra tràn đầy sùng bái cùng tán thưởng, không ai có thể thờ ơ khi được người trong lòng mình tán thưởng như vậy. Cho dù Mạnh Sơ Hi cảm thấy lần này kỳ thực cũng không phải bản thân mình rất lợi hại, nhưng vẫn nhịn không được lộ ra một chút biểu tình kiêu ngạo tự đắc.


Ôm người yêu nhỏ đang vui vẻ cực kỳ, Mạnh Sơ Hi cúi đầu cọ cọ lên trán nàng, cười nhẹ nói: "Có phải hay không cảm thấy tỷ tỷ đặc biệt lợi hại." Nàng tiếng nói hơi thấp, mềm nhẹ câu nhân.


Chu Thanh Ngô tức khắc liền mặt đỏ, nhưng như cũ không chút do dự gật đầu.


Thấy người trong lòng gật đầu như gà con mổ thóc, đầy mặt nhận đồng, Mạnh Sơ Hi phụt bật cười, da mặt vẫn là có chút nóng lên, thẹn thùng một cách khó giải thích. Có một tiểu tức phụ đáng yêu như  Chu Thanh Ngô, nàng sẽ bành trướng.


Một trăm quan cũng không ít, số lượng kinh người, thời bấy giờ một quan tiền nặng gần mười ba cân. Một trăm quan nếu đổi thành tiền đồng, phải hơn một ngàn cân, đổi thành bạc đều quá sức. Mạnh Sơ Hi đều có chút líu lưỡi, loại tiền cổ này thật sự không tiện.


Nàng suy nghĩ lại, có lẽ nên gửi vào tiền trang để dành, bằng không quá gây chú ý. Chu Thanh Ngô giờ phút này đã ở kia bắt đầu đếm, kiểm xong bạc cùng ngân phiếu lại tới tiền đồng, thoạt nhìn rất là tiểu tham tiền.


Rốt cuộc đếm xong rồi, Mạnh Sơ Hi cười hỏi: "Đúng hay không?"


Chu Thanh Ngô thẹn thùng gật đầu, lại ở kia nói: Sơ Hi quá lợi hại, một tháng có mười sáu quan, so người khác nhiều hơn.


Mạnh Sơ Hi bật cười, lắc lắc đầu: "Ta không có lợi hại như vậy, là Thanh Ngô lợi hại."


Chu Thanh Ngô khó hiểu mà nhìn nàng, Mạnh Sơ Hi dắt tay nàng, nhu hòa nói: "Ta mới đi vào một tháng, nơi nào có thể được nhiều tiền công như vậy, bên trong có phần của nàng đấy, ước chừng sáu quan."


Chu Thanh Ngô sửng sốt, có chút không thể tin tưởng: Ta có sáu quan? Không phải nói không có tiền công sao?


Thấy nàng có chút không tin, Mạnh Sơ Hi tiếp tục hống tiểu cô nương: "Điều này chứng tỏ Thanh Ngô nàng lợi hại, bởi vì nàng làm quá tốt, Chung thúc cùng chưởng quầy cảm thấy nhất định phải trả tiền công cho nàng. Trên thực tế không có nhiều như vậy, bởi vì nói trước không cần tiền công, cho nên nàng chỉ có bốn quan, mặt khác hai quan là Chung thúc cùng chưởng quầy hỗ trợ nàng, bọn họ đặc biệt thích nàng. Như thế tính toán, mười sáu quan này liền có sáu quan của nàng, so với người khác, nàng nói xem có phải rất tuyệt hay không?"


Thời bấy giờ ở thành trấn, chỉ những người quản lý hiệu buôn lớn mới nhận được mức thù lao này, ngay cả Chu Bình cũng chỉ được sáu quan, cho nên một câu 'nàng lợi hại hơn người khác' để Chu Thanh Ngô vui vẻ không thôi, nàng hai má đỏ bừng, lại một lần xác nhận: Thật nhiều như vậy?


Mạnh Sơ Hi ánh mắt mềm mại, "Thật sự, Thanh Ngô nhà ta rất tuyệt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ở nhà hiền thê lương mẫu, bên ngoài cũng có thể một mình đảm đương một phía. Nguyên bản ta còn muốn dưỡng nàng, hiện nay xem ra Thanh Ngô không cần ta dưỡng."


Nụ cười trên mặt Chu Thanh Ngô thoáng ngưng lại, nàng gấp đến độ bắt lấy Mạnh Sơ Hi, liên tục gật đầu: Muốn dưỡng, muốn dưỡng, bạc đều cho nàng, nàng dưỡng ta.


Trái tim Mạnh Sơ Hi đều bị sự đáng yêu của nàng làm tan chảy, sung sướng cười lên tiếng: "Cho nên Thanh Ngô muốn giao hết tiền công cho ta, lại để ta dưỡng nàng?"


Chu Thanh Ngô thực nghiêm túc gật đầu, Mạnh Sơ Hi tâm động đến lợi hại, tiến lên hôn hôn môi nàng, ánh mắt lưu chuyển: "Nàng làm sao đáng yêu như vậy?"


Ở trong phòng dán nhau trong chốc lát hai người mới đi nấu cơm. Nhìn người yêu nhỏ gương mặt tràn đầy vui mừng, Mạnh Sơ Hi ánh mắt sủng nịch mềm ấm. Vô luận Chu Thanh Ngô như thế nào ỷ lại mình, nàng đều minh bạch Chu Thanh Ngô chưa bao giờ muốn dựa vào mình, có đôi khi nàng phải âm thầm cho nàng ấy niềm tin, để nàng ấy biết rằng nàng ấy rất tốt, vô luận ở phương diện nào đều đủ cùng nàng xứng đôi.


Hơn nữa không tính lừa nàng ấy, đích xác nàng ấy cũng có thù lao, chính là bốn quan. Nàng ấy biểu hiện xuất sắc như vậy, làm Chung thúc tiến cử đến Phùng tiên sinh, đều bởi vì nàng ấy có khả năng. Tuy rằng nàng lo lắng Chu Thanh Ngô chịu ủy khuất, nhưng đây là một sự công nhận không gì tốt hơn.


Ban đêm Mạnh Sơ Hi ôm người yêu nhỏ, ánh đèn dầu còn chưa tắt đem bóng dáng hai người đổ lên vách tường, điệp ở bên nhau lắc lư, thân mật khăng khít. Mạnh Sơ Hi thưởng thức sợi tóc người trong lòng, thuận tiện nói cho nàng ấy ý định của Chung thúc.


"Chung thúc thực coi trọng nàng, muốn cho nàng đi theo Phùng tiên sinh học quản lý sổ sách, ông ấy là quản sự kho bạc Nghiêm phủ, rất có bản lĩnh, chỉ là tính tình thực cổ quái, thuộc cấp đều sợ hắn muốn chết. Ta cũng gặp qua ông ấy mấy lần, rất là khắc nghiệt, cho nên ta sợ nàng chịu ủy khuất. Nhưng ta hiểu được tính tình của nàng, cho nên ta không thể quyết định thay nàng, chính nàng nghĩ như thế nào?"


Chu Thanh Ngô nghe được minh bạch, nàng oa ở trong lòng ngực Mạnh Sơ Hi suy nghĩ, mà người ôm nàng lại sủng nịch vô độ, "Nếu nàng không thích, ta liền đi từ chối, không sao hết."


Chu Thanh Ngô vội thẳng khởi vòng eo điệu bộ: Ta không sợ, ta muốn đi.


Kỳ thật câu trả lời này không ngoài dự kiến của Mạnh Sơ Hi, Thanh Ngô nhà nàng chưa bao giờ nguyện làm cây tơ hồng, nếu có cơ hội nàng ấy làm sao sẽ vì sợ hãi mà chùn bước. Tuy rằng ôm tâm tư không muốn nàng ấy ủy khuất, nhưng lý trí nàng vẫn duy trì Chu Thanh Ngô quyết định, vì thế nàng liền không có nhiều lời mặt khác, chỉ là dặn dò nói: "Phùng tiên sinh tính tình quái nhưng người không xấu, nếu hắn mắng nàng, nàng ủy khuất trở về nói cho ta, không cần nghẹn, biết chưa?"


Chu Thanh Ngô ừ một tiếng vùi ở trong ngực nàng, một lát sau lại đầy mặt vui mừng mà nhìn Mạnh Sơ Hi: Nàng đã nói chính mình muốn làm buôn bán, chờ đến lúc đó, ta làm quản sự cho nàng, được không?


Mạnh Sơ Hi nhìn nàng, ôm nàng, than thở nhau nói: "Được, đều cho nàng quản."


Cùng Chu Thanh Ngô thương lượng xong, Mạnh Sơ Hi liền dẫn nàng đến gặp Chung thúc, Chung thúc động tác thực mau, cùng ngày liền mang theo Chu Thanh Ngô đến chỗ Phùng tiên sinh.


Bởi vì trước tiên chào hỏi qua, Phùng Dục biết được Chu Thanh Ngô trạng huống, liếc mắt nàng một cái nói thẳng không cố kỵ: "Lão phu chỉ là nể mặt Chung thúc cùng Đồng Thạc mới thu nhận ngươi, nhưng ngươi không thể nói chuyện, ở nơi này học việc sẽ vất vả rất nhiều, ngươi đã nghĩ đến hay chưa?"


Chu Thanh Ngô ánh mắt trong trẻo, chắc chắn gật gật đầu.


Phùng Dục liếc nhìn Mạnh Sơ Hi, lo chính mình nói: "Phương thức ghi sổ kia của ngươi rất hữu dụng, hậu sinh khả uý."


Mạnh Sơ Hi vội đáp lễ: "Ta cũng là đánh bậy đánh bạ, Phùng tiên sinh quá khen."


"Hừ, đánh bậy đánh bạ, ngươi đem này nói được quá mức nhẹ nhàng, ghi sổ có thể sử dụng đánh bậy đánh bạ sao?" Hiển nhiên hắn bất mãn Mạnh Sơ Hi cách nói, lập tức không lưu tình chút nào sặc trở về.


Mạnh Sơ Hi có chút xấu hổ lại bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp lời: "Sơ Hi xin nhận tiên sinh giáo huấn." Nhìn Chu Thanh Ngô, nàng cười khổ một chút, Phùng Dục so Chung thúc còn muốn ngạo kiều.


"Được rồi, ta bận rộn, để nha đầu này lại, các ngươi về hết đi, đừng chậm trễ ta. Chu Thanh Ngô đúng không, theo ta lại đây." Phùng Dục không tính toán đối các nàng khách khí, kêu Chu Thanh Ngô liền đi.


Chu Thanh Ngô quay đầu lại nhìn Mạnh Sơ Hi, vội vàng đuổi kịp. Đôi mắt Mạnh Sơ Hi đều không dịch khỏi nàng, vẻ mặt lo lắng, thẳng đến người không còn bóng dáng.


Thấy dáng vẻ này của nàng, Chung thúc không nhịn được buồn cười: 'Cô bộ dáng này, không biết còn tưởng rằng cô đem muội muội đi bán. Cô làm tỷ tỷ, so mẫu thân người ta còn muốn nhọc lòng. Yên tâm đi, Phùng tiên sinh kia thần thái, đối nàng xem như vẻ mặt ôn hoà. Hắn tính tình quái, nhưng lại không phải không có tình người, đừng lo lắng, trở về đi."


Mạnh Sơ Hi mặt hơi hơi đỏ lên, chỉ có thể trở về.


---------------------------


*Chú thích hệ thống tiền tệ Đường triều:


*1 quan tiền = 1000 đồng tiền (tùy theo triều đại, thời Minh 1 quan bằng 600 đồng).
Mỗi đồng xu nặng ~ 1,3 gram, cho nên 1 quan tiền sẽ nặng ~ 13 kg.
*1 quan = 1 lạng bạc, thời Đường 1 lạng bạc nặng khoảng 400 gram.
*Các hiệu buôn lớn thường dùng ngân phiếu, vì không thể mang theo lượng đồng xu khổng lồ như vậy trong giao dịch. Ở thành trấn nhỏ vẫn thường dùng đồng xu, xâu 1000 đồng xu lại thành 1 quan tiền; họ sẽ đem tiền xu gửi ở tiền trang (ngân hàng), đổi thành ngân phiếu giao dịch; Hiệu buôn lớn tự có tiền trang của chính mình.
*Chỉ ở kinh thành mới thường trao đổi bằng lạng vàng lạng bạc.


*Cây bồn bồn/ cây cỏ nến:



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK