Biên tập: Christine
Thầy Lưu tốt nghiệp thạc sĩ xong là vào Thực nghiệm tỉnh, những năm nay cũng dẫn không ít lớp, tất nhiên không lạ gì với loại chuyện này.
Trước mỗi lần thi, những học sinh đứng đầu trong lớp được bao quanh bởi các học sinh khác. Hết sờ đầu đến sờ tay, cọ cái bút cọ cục tẩy, dưới danh nghĩa dính khí của học sinh giỏi, cầu vận may trong đợt thi tới.
Sắp sửa đến kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này, vì vậy cách nói của Doanh Kiêu hoàn toàn không có vấn đề.
Tâm trạng bỗng nhiên lên xuống thất thường, thầy Lưu thả lỏng một chút, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ông trừng mắt nhìn Doanh Kiêu: “Trong phòng học không chứa nổi em hả? Còn cố ý chạy tới nơi này!”
“Không phải là do muốn ăn sao?” Doanh Kiêu cầm bồ câu hầm trên bệ cửa sổ đưa cho thầy Lưu: “Thầy ăn một miếng nhé?”
“Lấy đi chỗ khác!” Thầy Lưu nhìn một vòng quanh hộp thức ăn, xua tay: “Ăn xong dọn rác, đừng làm lung tung khắp hành lang.”
“Em biết rồi.” Doanh Kiêu đồng ý, không chút do dự gắp một miếng thịt bồ câu, nhét vào miệng Cảnh Từ ngay trước mặt ông.
Một loạt hành động được thực hiện như nước chảy mây trôi, chẳng hề có cảm giác chột dạ.
Thầy Lưu nhìn hắn rồi nhìn Cảnh Từ, trong lòng không khỏi nghĩ: Như thế rất thẳng thắn, hẳn là không có vấn đề gì.
Nhất định là do mình nhạy cảm quá, không phải chỉ là đan mấy ngón tay vào nhau sao? Trong lớp còn có nhiều nam sinh sờ đùi nhau đè lên nhau nữa kìa. Chuyện vặt vãnh này tính là gì, huống chi quan hệ giữa Doanh Kiêu và Cảnh Từ còn tốt như vậy.
Đều là do Kiều An Ngạn 11/11 kia, khiến mình lệch lạc.
Thầy Lưu cảm thấy nhẹ nhõm, giọng nói không khỏi ôn hòa hẳn: “Mau ăn đi, ăn xong thì trở về tự học. Dính khí học thần cái gì? Có thời gian đó thì làm thêm mấy đề bài mới là đạo lý đúng đắn.”
“Rõ ạ.”
“Cảnh Từ.” Thầy Lưu lại chuyển hướng sang Cảnh Từ, dặn dò: “Tháng sau em sẽ tham gia đợt tuyển chọn thứ hai. Có khó khăn gì thì nói với thầy, đừng kìm nén.”
Trên mặt Cảnh Từ không có biểu cảm gì, nhưng vành tai hơi đỏ lên. Cậu khẽ gật đầu. Có thể là bởi vì trong miệng ngậm thịt, giọng cậu có chút mơ hồ: “Cám ơn thầy ạ.”
Thầy Lưu liếc nhìn hai người bọn họ, không nói gì, cất bước về phía trước.
Không hiểu sao, đi tới một quãng, thầy Lưu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Ông ngẫm nghĩ cẩn thận nhưng không nghĩ ra được, lắc đầu ném suy nghĩ kỳ quái này đi rồi bước vào lớp.
Trong góc, Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc không kìm được, cậu dựa lưng lên bức tường phía sau.
Doanh Kiêu cười, bảo cậu nhổ xương trong miệng ra: “Sợ à?”
Cảnh Từ gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.
Trong lòng Doanh Kiêu khẽ động, nhẹ giọng hỏi cậu: “Nếu ban nãy anh không xen vào thì em muốn nói cái gì?”
“Thì… Thì nói là em muốn ở bên anh.” Cảnh Từ hơi nghiêng đầu, hai má phớt đỏ, nhỏ giọng nói: “Trường còn mong đợi em tiến xa hơn trong cuộc thi nên sẽ không làm gì em. Nếu là…”
Cậu mím môi, trên mặt lộ vẻ kiên quyết: “Nếu bọn họ đuổi học anh, em cũng sẽ đi cùng anh.”
“Không sợ người khác bàn luận sau lưng em à?” Doanh Kiêu hiểu rõ Cảnh Từ, biết cậu ngại nhất việc tiết lộ chuyện riêng tư của mình trước mặt người khác. Hắn một tay chống tường, cúi đầu nhìn xuống cậu: “Bây giờ độ nổi tiếng của em cao như thế, nếu như truyền ra ngoài, người quen hay không quen cũng sẽ hùa vào nói một câu. Còn có mấy kẻ anh hùng bàn phím trên mạng cũng sẽ không bỏ qua em.”
“Không quan trọng.” Cảnh Từ ngước mắt đối diện với tầm mắt hắn, chân thành nói: “Em không xem không nghe là được, mà bàn luận em cũng tốt, như vậy bọn họ sẽ không chú ý tới anh.”
“Có ngốc không hả?” Trái tim Doanh Kiêu mềm nhũn, ánh mắt nhìn cậu càng lúc càng dịu dàng “Có anh ở đây, đến lượt em ra mặt chắc?”
Cảnh Từ ngượng ngùng cười cười, không tiếp lời.
Một lát sau cậu bỗng gọi: “Anh ơi.”
“Hả?”
“Thế anh có sợ không?”
Doanh Kiêu nở nụ cười: “Anh mịa nó chỉ hận không thể giơ loa đứng dưới quốc kỳ tuyên bố mối quan hệ của hai chúng ta, em nói anh có sợ hay không?” Hắn trả đũa cho Cảnh Từ: “Ăn nhanh lên, trong hành lang quá lạnh, đỡ bị rét cóng.”
“Ừ.”
Sau khi nhìn thấy cảnh đó, thầy Lưu vô cùng lưu ý Doanh Kiêu và Cảnh Từ. Quan sát hai người họ trong một thời gian dài, thấy họ không có bất kỳ hành vi thân mật nào, bấy giờ thầy Lưu mới thực sự yên lòng.
Xem ra mình thực sự cả nghĩ quá rồi, thầy Lưu thu hồi ánh mắt, thông báo tan học, kẹp sách ra cửa.
Kỳ thi hàng tháng đang đến gần, giờ giải lao của lớp 11/7 không còn vui như trước nữa, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng thở dài.
Mọi người đã chơi rất high trong kỳ nghỉ này. Bài tập về nhà đã được gấp rút hoàn thành trong hai ngày trước khi tựu trường. Có thể hình dung ra kết quả của các kỳ thi trong tương lai.
Khi con người thiếu tự tin và sợ hãi, họ sẽ cố gắng tìm kiếm một thứ ký thác tinh thần.
Kết quả là Cảnh Từ trở nên nổi tiếng, gần như cả lớp đều muốn đến gần cậu.
Tuy Cảnh Từ thường ngày mang gương mặt lạnh lùng nhưng thực ra cậu rất tốt tính. Ngoại trừ không ai được phép chạm vào đầu thì còn lại về cơ bản đều là cầu gì được nấy.
“Đám người chúng ta đứng xếp hàng, cầm bảng số thứ tự được học thần hun đúc à?” Hà Chúc nhìn về phía Cảnh Từ, cảm thán: “Anh Từ của tao sắp trở thành linh vật rồi.”
Trịnh Khuyết bật cười, gã thuộc loại hoàn toàn từ bỏ. Đừng nói là học thần phù hộ, dù có được Phật Tổ khai quang thì thành tích cũng không khá lên được.
“Thực ra cũng rất tốt, còn có thể miễn phí kéo nữ sinh…” Gã chưa kịp nói hết câu thì Doanh Kiêu đang ở bên cạnh đột nhiên lạnh mặt, phủi phủi đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Cảnh Từ.
Trịnh Khuyết lập tức im lặng, liếc Hà Chúc, sau đó hả hê thốt ra hai chữ: “Ăn giấm.”
Phía trước, Ngô Vĩ Thành vui vẻ duỗi tay ra, vừa định nắm Cảnh Từ một cái, thân thể gã đột nhiên bị một lực mạnh va lắc lư.
Gã mất hứng quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Doanh Kiêu. Ngô Vĩ Thành co rụt đầu, lắp bắp lên tiếng chào: “Anh, anh Kiêu.”
Doanh Kiêu nhìn từng người một, không có biểu cảm gì, cho đến khi bọn họ run rẩy toàn thân, hắn mới thản nhiên nói: “Muốn cọ vận may thi cử?”
Mấy người liên tục gật đầu.
Doanh Kiêu cười giễu: “Chín năm nghĩa vụ(1) đã dạy cho bọn mày mê tín dị đoan đúng không?”
(1) Chín năm giáo dục bắt buộc là quy định trẻ con thiếu niên đến tuổi là được hưởng chín năm học không thu phí.
Cảnh Từ vốn là đối tượng tâm điểm của học sinh mấy hôm nay, thêm một loạt động tác liên tiếp của Doanh Kiêu, lập tức khiến chỗ bọn họ trở thành tiêu điểm của cả lớp.
Phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người lén lút nhìn về phía này.
Đại ca trường đột nhiên như thế… Chẳng lẽ là muốn đánh người ư? Nhưng vừa nãy cũng không ai chọc tới hắn mà nhỉ.
Doanh Kiêu không đánh ai, hắn đút một tay vào túi đứng bên cạnh Cảnh Từ: “Vậy thì bọn mày thấy tao ngày nào cũng gần Cảnh Từ như vậy, có phải là sắp được Bắc Đại tiến cử và được Thanh Hoa tranh giành không?”
Nhóm Ngô Vĩ Thành co vai, khóc không ra nước mắt, bọn họ…. Chỉ muốn tìm kiếm sự xoa dịu về mặt tâm lý thôi.
“Đừng lại đến tìm cậu ấy nữa.” Doanh Kiêu dựa vào bàn của Cảnh Từ, lặng lẽ đảo mắt quanh lớp, nói với đám Ngô Vĩ Thành, nhưng cũng như thể đang nói với tất cả mọi người: “Nếu không thì… Không phải là bọn mày tin cái này à? Tao sẽ bảo Trịnh Khuyết lần lượt cầm từng chiếc bút mà bọn mày sử dụng cho kỳ thi. “
Khắp 11/7 ai mà không biết điểm số đáng thương kia của Trịnh Khuyết?
Mức độ uy hiếp này có thể so sánh với bom hạt nhân, không chỉ đám Ngô Vĩ Thành mà toàn bộ 11/7 lập tức xua tan ý định đi cọ hơi thở học thần.
Tuy không biết tại sao đại ca trường cấm bọn họ đi tìm Cảnh Từ, nhưng không cầu được điềm lành thì thôi, ít nhất cũng phải tránh đi điềm xấu!
Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của đám Ngô Vĩ Thành, Doanh Kiêu khẽ nghiến răng: “Nuông chiều bọn họ.”
Hiện tại hắn thậm chí không thể thử chạm vào cậu, nhưng những tên này lại chẳng khách khí gì cả.
Cảnh Từ nóng mặt, thấp giọng giải thích với Doanh Kiêu, “Bọn họ không có ý gì khác.”
“Như vậy cũng không được.” Doanh Kiêu cười lạnh, rũ mắt xuống, “Em có thể tùy tiện cho các loại văn phòng phẩm, không đủ thì anh mua cho em. Không được phép để bọn họ nắm tay, nghe chưa?”
Cảnh Từ thích để hắn quản, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Lời cảnh cáo của Doanh Kiêu rất hữu ích, kể từ đó, không có ai đến chỗ Cảnh Từ nữa. Lý Trụ, người ngồi cùng bàn biết rõ nội tình càng như thế, chỉ kém vẽ ra ranh giới như đường phân định quân sự giữa hai người.
Thời gian trôi nhanh chóng, chớp mắt đã đến kỳ thi tháng.
Trong phòng thi đầu tiên, Chu Siêu nhìn Cảnh Từ với vẻ mặt phức tạp: “Anh Từ, cậu đã được mời học thì còn thi gì nữa?”
Cảnh Từ lấy hộp bút ra khỏi cặp sách, cẩn thận đặt lên bàn: “Ngày nào tớ cũng đến lớp, nhất định phải làm cả bài kiểm tra nữa.”
“Cậu…” Chu Siêu ngửa mặt lên trời, thở dài: “So với cậu, tớ chỉ là một tên cặn bã.”
Y đột nhiên đập bàn, đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Cảnh Từ: “Nói thật, anh Từ, bây giờ tớ có một điều ước.”
Cảnh Từ nghi hoặc: “Cái gì?”
Chu Siêu: “Tớ muốn thi đạt hạng nhất, cậu nói xem cậu có thể tác thành cho tớ không?”
Cảnh Từ cười với y, không nói gì.
Dù không biết những kỳ thi thông thường có hữu dụng hay không, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ một cơ hội nhỏ nhất, chưa kể thi tốt còn có học bổng.
Chu Siêu hiểu ra, y chết lặng ngồi xuống, dựng thẳng một quyển giấy nháp lên trước mặt, bỏ lại một câu: “Đồ cuồng kiểm tra.” Y không bao giờ muốn nói chuyện với Cảnh Từ nữa.
Đề bài kỳ thi do chính Thực nghiệm tỉnh ra, độ khó cao hơn bình thường, nhưng đối với Cảnh Từ thì không khác lắm. Cậu có một nền tảng vững chắc, lại học lớp mười một hai lần. Kiến thức dường như đã được khắc sâu vào não, dù học mấy tháng không có hệ thống thì làm đề vẫn bình tĩnh và trôi chảy như trước.
Sau khi kiểm tra câu hỏi đọc tiếng Anh cuối cùng, Cảnh Từ không ngồi chờ mà dứt khoát nộp bài sớm rồi đến nhà ăn.
Lúc cậu ăn xong, chuông báo kết thúc giờ thi mới vang lên.
Nhà ăn bỗng sôi động hẳn, tương phản là tòa nhà dạy học. Hành lang trống rỗng, thậm chí không tìm thấy một bóng người.
Cảnh Từ đi một mạch đến lớp 11/7, vừa định đưa tay đẩy cửa, ngẩng đầu đã thấy Doanh Kiêu đang đi từ trong ra ngoài.
Anh ấy đã ăn xong rồi hay là còn chưa đi?
Cảnh Từ dùng sức trên tay, muốn đi vào hỏi hắn, nhưng cửa không mở.
Cảnh Từ sững sờ, sau đó tăng thêm sức lực, song vẫn không đẩy ra được.
Cậu ngước mắt lên đối diện với đôi mắt cười của Doanh Kiêu, hiểu rằng Doanh Kiêu cố tình.
Cảnh Từ nghi hoặc gọi hắn, “Anh ơi?”
Doanh Kiêu nhếch khóe môi không nói câu nào. Hắn nhìn Cảnh Từ, vươn tay ấn ấn vào ô cửa kính nhỏ trên cửa, kìm nén ý xấu, “Nói lời hay thì sẽ cho em vào. “
Trong những ngày qua, mặc dù cậu không cảm thấy đau đớn quá khi hai người tiếp xúc, nhưng Doanh Kiêu vẫn tránh cậu như trước. Bất kể cậu nói gì, hắn cũng không chịu chạm vào cậu.
Cảnh Từ nhớ hắn cực kỳ, nếu không phải tính cách khiến cậu thực sự không làm được, cậu đã xông tới bổ nhào lên hắn rồi.
Doanh Kiêu thấy cậu rũ mắt không phản ứng, tưởng cậu lo lắng trong lớp có người khác. Hắn vừa định bảo cậu là bây giờ trong lớp chỉ có mình hắn, thì thấy Cảnh Từ chợt duỗi ra một ngón tay, khẽ dán lên đầu ngón tay của hắn cách một lớp cửa sổ thủy tinh.
Sau đó giống như là chiếm được món hời nào đó, cong cong đôi mắt cười thỏa mãn.
———————–