• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Lục Giam một mảnh u ám, chăm chú nhìn Tô Diệc, trong ánh mắt tơ máu như mạng nhện, râu trên cằm cũng lún phún.
Cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, mệt mỏi, mất tinh thần, so với bộ dáng ngày thường là một trời một vực.
Tô Diệc có chút tức giận. Có chuyện gì mà không thể nói ra, lại tra tấn cơ thể của mình như vậy?
Cô đi đến bên người anh, đem hộp cơm mở ra, đem một chén canh gà đưa qua.
Lục Giam yên lặng nhận lấy, ăn rất nhanh.
Tô Diệc nhìn anh ăn xong, đem hộp cơm, đũa thu lại.
Anh đứng lên muốn ôm cô.
Tô Diệc lại đẩy anh ra:" Em là đến thăm anh, nếu anh ổn, em không quấy rầy anh làm việc nữa."
Lục Giam từ phía sau ôm chặt lấy cô, cúi đầu dùng mặt cọ nhẹ phía sau cổ cô:" Anh không ổn, một chút cũng không ổn."
Tô Diệc không nói chuyện.
"Mấy hôm trước anh có ghé qua trường học, vừa lúc gặp em cùng Thân Tuấn Triết nói chuyện.....còn có ôm." Anh gian nan mở miệng.
Tô Diệc từ trong ngực anh tránh ra, xoay người ngửa đầu nhìn anh:"Anh không tin em?"
Lục Giam lắc đầu:"Anh biết em và cậu ta không có gì, nhưng là nhìn thấy tình cảnh như vậy vẫn không có cách nào bình tĩnh được."
Nói tới đây, anh cười tự giễu:"Trước đây anh chưa từng như vậy, cảm giác không thể khống chế cảm xúc của chính mình, vì thế anh tự giận dỗi mình, không dám đến trước mặt gặp em, sợ em lại nghĩ anh quá ngây thơ, nhạy cảm. Anh chờ em chủ động đến thăm anh, nhưng là em vẫn không đến."
"Tô Diệc, tuy rằng hai chúng ta đã bàn đến chuyện cưới hỏi, trưởng bối cũng đã gặp mặt, nhưng là anh vẫn còn bất an."
Tô Diệc từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, một người vô cùng tự tin, cơ hồ không có gì có thể làm khó như Lục Giam mà còn có một mặt yếu thế như vậy.
Những lời này, đều là từ trong nội tâm anh nói ra.
Đại khái các chàng trai trong tình yêu đều có một mặt ấu trĩ đi.
"Thực xin lỗi, mấy ngày nay em đã không suy xét đến cảm nhận của anh, cũng xem nhẹ anh...."
Cô còn chưa nói xong đã bị Lục Giam che kín miệng.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trên môi cô:" Anh mới là người nên xin lỗi, anh phải nên hào phóng một chút, đi đến để gặp em."
Lục Giam giống như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì, cúi đầu thấp xuống, chậm rì rì mà nói.
Tâm Tô Diệc bỗng dưng mềm mại.
Cô đẩy anh ra một chút, phía sau Lục Giam chính là ghế dựa, anh thuận thế ngồi xuống, ngẩng dâu nhìn cô, hầu kết lăn lộn, giống như có điều muốn nói.
Tô Diệc đi đến cửa văn phòng, "cùm cụp", khóa trái cửa. Sau đó trực tiếp đi đến phía bàn tách hai chân ra, ngồi trên đùi anh, đôi tay đỡ mặt anh, đem anh áp sát vào ghế dựa, nâng mặt lên hôn xuống.
Lục Giam tựa như chưa phản ứng kịp, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích, mặc cho cô làm càn.
Tô Diệc dùng cánh môi mềm mại của mình không ngừng hôn lên đôi môi khô ráo của anh, thấy anh không phối hợp, cô có chút mất kiên nhẫn, vươn chiếc lưỡi hồng liếm lên môi anh, oán giận nói:"Em buông ra nhé.". Cuối cùng còn dùng hàm răng cắn anh làm anh hé miệng ra.
Cô từ môi anh thâm nhập vào trong, bộ dáng mềm mại, thân thể Lục Giam chậm rãi biến đổi, hơi thở nóng rực.
Chỉ có cô, người có thể làm chiếc bật lửa đốt cháy mọi ham muốn trong anh.
Một tay Lục Giam gắt gao ôm ở eo cô, một tay để ở gáy cô, gia tăng nụ hôn, khoảng cách của hai người gần như không có, cách lớp quần áo nhưng Tô Diệc vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể anh.
Cô không còn quyền chủ động, chỉ có thể thuận thế ôm cổ anh, tùy anh muốn làm gì, trong miệng chỉ có thể rầu rĩ nói:"Lục Giam....ngu ngốc."
Không khí ái muội nhanh chóng bao trùm cả căn phòng, còn sót lại một chút lý trí cho nên Lục Giam nhanh chóng thu tay lại, ban ngày ban mặt mà lại ở phòng văn phòng trình diễn điều cấm tục, quan trọng hơn nữa là không có "đồ bảo hộ".
Anh vùi đầu vào gáy cô, nặng nề thở dốc.
Tô Diệc xoa xoa đỉnh đầu anh, thẹn thùng hỏi:"Anh khi nào thì tan ca?"
Lục Giam ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Tô Diệc bị anh nhìn đến nóng mặt, quay đầu đi.
Ô tô chạy như ngựa trên đường phố, vượt qua từng hàng xe, từng quán ăn,... Rất nhanh đã về đến Lục gia.
"Két" một tiếng, bánh xe cao su ma sát với mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai.
Lục Giam chuẩn xác mà dừng xe vào gara, sau đó xuống xe, như sợ cô chạy mất mà nắm chặt tay cô, dẫn cô vào thang máy. Từ thang máy đi ra, mở cửa nhà, thậm chí còn chưa kịp cởi giày, anh đã bế cô lên, một tay nâng mông, một tay giữ sau đầu, đè cô trên cửa, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên.
Tô Diệc bất giác mà đem hai chân quấn chặt bên eo anh.
Từ huyền quan đến phòng khách, lên lầu, hành lang, kịch liệt mà thở dốc, quần áo hai người cũng theo đó mà rơi xuống. Căn bản còn chưa kịp lên giường, Lục Giam lại đè cô trên tường làm xằng làm bậy một hồi.
Dục vọng to lớn đến che trời lấp đất, Lục Giam chưa bao giờ nghĩ anh vậy mà là một con sói đói! Hơn nữa, thế nhưng anh không thể khống chế thân thể mình, so với lần đầu còn nhanh hơn, chỉ mới vài động tác, anh đã bỏ mũ đầu hàng.:]]]
Thất bại!
Thật yên tĩnh!
Yên tĩnh giống như đã chết!
Lục Giam vẫn không nhúc nhích, tim đập như sấm.
Cùng với cả tâm và thân đều sung sướng đến cực điểm, thì trong lòng cũng vô cùng ảo não.
Tô Diệc một tay đặt trên bắp tay anh, một tay đặt lên vai anh, còn vỗ vỗ mà an ủi:" Chắc do hai ngày này anh quá mệt mỏi, không sao, anh nghỉ ngơi đi, em đi làm cơm."
Cuối cùng, cô còn cho thấy sự tính nhiệm của mình với anh, nói thêm câu:"Em biết anh "hoàn hảo" nhất!"
Cái này đâu phải an ủi, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa!
Chàng trai đột nhiên ngẩng đầu lên, làm Tô Diệc hoảng sợ.
Anh không nói một tiếng, ánh mắt nặng nề. Đem cô đẩy ngã trên giường, một lần nữa phủ lên.
- -----------
Tôn nghiêm của nam nhân là không thể xâm phạm được, để rửa mối thù, từ đầu đến cuối Lục Giam đều dùng hết mọi khả năng, không một tiếng động mà lăn lộn Tô Diệc đến tàn nhẫn.
Nhiệt tình lui đi, chỉ còn lại tiếng hô hấp cùng tim đập hòa với nhau.
Tô Diệc kiệt sức, vòng tay ôm eo anh, mặt dán vào ngực anh, nhắm mắt liền ngủ.
Tô Diệc là bị nóng tỉnh. Khi cô tỉnh lại, mắt còn mơ mơ màng màng chưa nhìn rõ, chỉ cảm thấy mình giống như đang ôm một cái lò lửa. Cô giật mình, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện thân thể của Lục Giam rất nóng.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, liền thấy hai má của anh ửng hồng bất thường, hô hấp cũng dồn dập trầm trọng hơn. Tô Diệc lắc lắc anh, mi của Lục Giam cũng không động lấy một cái.
Cô tùy tiện mặc quần áo, chạy xuống lầu lấy hòm thuốc. Trên dưới cầu thang, đều là quần áo, cô cũng bỏ qua, tìm thấy nhiệt kế liền nhanh chóng trở về phòng.
Nhiệt kế là loại thủy ngân cũ, co đo qua hai lần đều là -- 38,7 độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK