Rất rõ ràng, đây là nơi dùng bữa mà khá nhiều người nghĩ đến đầu tiên, vì vừa có thể ăn được hải sản tươi ngon, lại vừa có thể thưởng thức cảnh đẹp dưới đáy biển, cớ sao không chọn.
Lam Duê gắng gượng nâng bụng bầu, dưới sự che chở cẩn thận của Lăng Ngạo, đến ngồi gần chiếc bàn cạnh tấm kiếng thủy tinh trong phòng ăn, hào hứng ngắm nhìn những sinh vật biển bơi tung tăng bên ngoài.
Mỗi người đến đây đều sẽ mang theo quản gia của mình đi cùng, chỉ cần là người có mắt nhìn, theo bản năng sẽ quan sát huy chương hoàng kim trên ngực của từng quản gia để xem cấp bậc của họ, cùng với tên của người ấy.
Vân Trạch cũng không ngoại lệ.
Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư.
Cái tên này ở trong giới quản gia đắt giá cỡ nào, ai ai cũng đã từng nghe qua tên của người ấy.
"Lam chủ vẫn theo thói quen như trước?" Ánh mắt không nhìn đến những người chung quanh, Vân Trạch hơi khom lưng, nhẹ nhàng hỏi.
"Ừm!"
"Lăng thủ lĩnh, mời chọn món ăn!"
Bên Lam Duê đã xong, tay vừa nhấc, người bên cạnh liền đem một quyển thực đơn thật dày màu đen in chữ vàng đến, trao vào tay anh. Vân Trạch nhận lấy, đang định đem thực đơn đưa cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo liếc mắt nhìn quyển thực đơn, dừng một chút, nói: "Theo như món ăn của Lam Duê."
"Được, thuộc hạ hiểu! Xin chờ một chút!"
Ưu nhã xoay người, mấy vị quản gia cấp cao với đồng phục sang trọng đi theo bên cạnh anh, cấp bậc so với bất kỳ người nào ở đây cũng cao hơn.
Tất cả những người đang dùng cơm ở đây đều kinh ngạc nhìn xem cảnh tượng này, khi vừa nhìn thấy tấm huy chương sáng ngời trước ngực Vân Trạch thì gương mặt lập tức lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, làm thế nào cũng không che giấu được.
Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư kìa, sự tồn tại của người này giống như một vị thần, đại biểu cho nét ưu nhã cao quý.
"Anh muốn dùng món giống em? Ngày trước anh thích ăn cái gì?” Lam Duê quay đầu nhìn về phía anh, nét mặt có hơi bất ngờ.
Lăng Ngạo lắc đầu: "Chưa từng đến đây, không có hứng thú!"
Anh thường đến đây đơn giản chỉ có một ngày, để giải sầu, đối với những chuyện phiền phức như thế này chưa từng thử qua. Nhà hàng dưới đáy biển thì thế nào, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể tự mình xây nên một cái.
"Vậy anh có lộc ăn!"
Nói xong câu đó, Lam Duê tiếp tục ngắm nhìn sinh vật biển phía bên ngoài.
Lăng Ngạo nhíu mày, trí óc đảo một vòng, đại khái cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của cô.
Chẳng trách, thì ra là bất luận Lam Duê đến đâu dùng cơm, thì người xuống bếp luôn là Vân Trạch, hoặc đôi khi Lam Duê muốn nếm thử tài nấu nước bên ngoài một chút, nhưng phần lớn đều do vị quản gia thân cận này xử lý hết cả.
20 phút sau, Vân Trạch mang theo hơn mười người, xuất hiện dưới ánh nhìn trông ngóng của mọi người trong phòng.
Khi một bàn đầy những món ăn chưa từng xuất hiện trong thực đơn được dọn lên, ngay cả những người có tên tuổi trên thế giới cũng trợn mắt há mồm mà nhìn.
Theo thói quen từ những năm trước, đa số món ăn của Lam Duê đều lấy thanh đạm làm chủ đạo. Bởi vì hiện tại cô là một người ăn, bốn người no, hiển nhiên là chất dinh dưỡng cũng phải cân đối.
Vân Trạch lo nghĩ cho thân thể của cô, không ngừng cải thiện chế độ ăn uống.
Khoảng thời gian sau khi trở về từ hòn đảo nhỏ của Andrew, dưới sự chăm sóc của Vân Trạch, gương mặt nhỏ nhắn của Lam Duê trông cũng đầy đặn lên nhiều.
Mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng mà chứng minh đúng là có hiệu quả.
Đương lúc bọn người Lam Duê đang yên lặng dùng bữa, một chuỗi tiếng ồn ào liền truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
Vân Trạch nghe thấy thế, xoay người, đi về nơi phát ra tiếng động.
"Thời điểm dùng bữa, xin đừng lớn tiếng ở đây!”
Giọng nói dịu nhẹ như gió xuân, thành công trong việc thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ và anh vệ sĩ.
"Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư? Ôi, Trạch Tư, thật sự là anh?" Cô gái trẻ vừa tròn hai mươi tuổi, chỉnh trang lại dáng vẻ, giả vờ ưu nhã vuốt ve mái tóc nâu, trừng to mắt, dường như rất kinh ngạc.
Vân Trạch nhàn nhạt liếc cô gái một cái, không biết.
"Vị tiểu thư này, chủ nhân nhà tôi đang dùng bữa, không nên ồn ào, xin chú ý dùm!”
Cô gái nóng vội, thấy Vân Trạch muốn rời khỏi, lập tức vươn tay níu lấy ống tay áo của anh, lo lắng nói: "Trạch Tư, là tôi đây, tôi là Layla, Layla Jennifer, anh quên rồi sao? Ngày trước tôi là cộng sự của anh!”
Chỉ cần những ai đã trải qua khóa học quản gia đều biết, mỗi người đều có một cộng sự.
Một là chủ nhân, một là quản gia.
Trong suốt quá trình học, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, quan hệ giữa bọn họ chính là hợp tác.
Một người muốn làm đại tiểu thư quý tộc ưu nhã nhất, một lại muốn trở thành quản gia ưu tú nhất, sự phối hợp giữa Vân Trạch và Layla, đến tận bây giờ cũng chưa có ai phá vỡ, có thể thấy được độ khó trong lĩnh vực này.
Hợp tác, đó đã là chuyện của sáu năm về trước.
Cuối cùng thì Vân Trạch cũng nhớ ra vị tiểu thư quý phái này là ai.
"Tiểu thư Jennifer, rất vui vì được gặp lại cô lần nữa! Nhưng xin đừng quấy rầy đến hai vị chủ nhân của tôi đang dùng cơm, đây là một hành động rất thiếu lễ độ.”
Nói xong, không chờ bọn họ nói thêm gì nữa, xoay người, không chút do dự rời khỏi đó.
"Trạch Tư, Trạch Tư, tôi tìm anh đã lâu rồi, chúng ta không thể nói chuyện một chút sao? Trạch Tư......"
Nhưng đáng tiếc thay, bất kể là cô có gào thét như thế nào, Vân Trạch cũng không hề quay đầu lại lấy một lần.
Vừa muốn tiến lên, liền bị anh vệ sĩ áo đen chặn lại, mặc dù không động tay động chân, nhưng cũng đủ để cho cô cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Tiểu thư Layla, đây chính là Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư mà cô nói? Ngoài vẻ anh tuấn phi phàm, bất quá cũng chỉ là một tên quản gia, cho dù năng lực có tốt thế nào đi nữa, nhưng cần gì cô phải nhớ mãi không quên suốt nhiều năm như vậy? Cô là em gái duy nhất của đại nhân.”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh, trước sau vẫn không nói lời nào, khó hiểu, nhíu mày hỏi.
Nãy giờ bà đã âm thầm quan sát, cậu thanh niên tên Trạch Tư kia cũng không phải là một người bình thường, từng cái giơ tay nhấc chân đều đại diện cho sự hoàn mỹ. Thậm chí những vị quý tộc mà bọn họ đã từng tiếp xúc, cũng khó mà vượt qua được anh ta. Bà vẫn luôn cho rằng, người khiến tiểu thư Layla nhớ mãi không quên, sẽ có biểu hiện khác, nhưng hôm nay gặp lại, bà cũng không nhìn thấy chút tình cảm nào từ trong mắt cậu Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư đó. Nếu không nhờ tiểu thư nhắc nhở, căn bản cậu ta cũng không nhận ra tiểu thư Layla.
Đã sớm nghe nói về cậu tên Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư này, người có thể thuê anh ta trong thời gian dài, chỉ sợ cũng không đơn giản. Nhìn về phía hai người ngồi cách đó xa xa, dẫu cho bên này có ồn ào thế nào, cũng không thấy bọn họ có phản ứng, điều này khiến cho người phụ nữ trung niên cảm thấy khó xác định trong lòng.
Layla hung hăng cắn cắn môi, vừa nhìn vế phía bên kia, liền bắt gặp Vân Trạch đang cười dịu dàng với một người phụ nữ phương Đông ngồi phía đối diện. Nụ cười như vậy, cho dù bọn họ đã từng hợp tác với nhau suốt một năm, cô cũng chưa từng thấy qua. Người phụ nữ đang mang thai ấy, rốt cuộc là ai?
"Anh hai đã nói, chờ ảnh xử lý xong chướng ngại vật Na Na không biết sống chết, anh ấy sẽ trở thành một đế vương chân chính. Hừ, chẳng lẽ chỉ có một người đàn ông mà cũng phải cần anh ấy nhúng tay vào sao? Tôi yêu anh ta, Đại Lâm, tôi yêu người đàn ông này, tôi nhất định phải có được anh ấy!”
Đôi con ngươi màu xanh da trời lóe lên ánh sáng chiếm hữu, Layla lắc lắc chiếc túi xách hàng hiệu khảm kim cương trong tay, ưu nhã xoay người: "Đại Lâm, bà cho người nhanh chóng điều tra về thân phận của người phụ nữ kia. Đã có chồng, lại còn không biết sống chết đi quyến rũ người đàn ông của tôi, không xử cô ta, tôi sẽ không mang họ Fiennes! Hừ!”
Nếu như những lời kia chui vào trong tai Lam Duê hoặc là Vân Trạch mà nói, nhất định họ sẽ cảm thấy gia tộc này rất quen thuộc, đáng tiếc rằng không ai trong bọn họ nghe được.
Ở lại Burj Al Arab ba ngày, tên tuổi của Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư đã gây nên chấn động không nhỏ.
Ghét sự phiền toái, sau khi gây ra chút hỗn loạn, bọn người Lam Duê lập tức phủi mông một cái, tiếp tục đi đến nơi khác nghỉ dưỡng.
"Lam nha đầu hả, bây giờ con đang ở đâu?"
Điện thoại đến từ đại bản doanh của nhà họ Lam, giọng nói của Lam lão ông, Lam Kính có nội lực xuyên thấu qua cả điện thoại, dù là Lăng Ngạo ngồi cách Lam Duê một khoảng cũng có thể nghe thấy âm thanh.
Mà lúc này bọn họ đang ở trên bãi biển Maldives, đạp lên sóng biển, chơi đùa rất nhàn nhã tự tại.
"Maldives, nghỉ dưỡng!"
Vừa dứt lời, Lam Duê liền tranh thủ lấy điện thoại ra xa lỗ tai một chút.
Quả nhiên, điện thoại yên lặng một lát, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng rít gào rất có khí thế:
"Con là đứa cháu gái bất hiếu, chính con thong dong tự tại chạy đi chơi, mà lại cấm túc ông nội của con ở trong nhà, con còn là người có chút lương tâm nữa không hả? Ta là ông nội con, kính già yêu trẻ, con không biết ư? Lam Duê, con muốn cho lão già này tức chết phải không?”
Sau khi xác định bên kia đã gầm thét xong, Lam Duê chậm rãi đặt điện thoại lên bên tai, nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì, cũng vì con quan tâm cho ông nội mà. Bên ngoài náo loạn như vậy, ông nội vẫn cứ ngây ngốc ở trong nhà thì tốt hơn. Ban đầu ông nội đắc tội bao nhiêu người ở bên ngoài, làm cháu gái như con, chỉ là vì tính mạng của người mà suy nghĩ. Nhưng cứ yên tâm, chờ sau khi chắt của ông nội ra ngoài, thời gian cấm túc của người liền kết thúc. Chỉ có mấy tháng mà thôi, không cần phải nhớ đến con. Ông nội, chăm sóc cho mình thật tốt. Hàaa...!"
Nói xong, bộp một tiếng, lập tức cúp máy.
"Ông nội, như thế nào rồi?"
Lam Kiệt ở bên kia tha thiết ngóng chờ đáp án, mong đợi nhìn ông nội nhà mình.
Lam lão ông trừng mắt, nếu như có râu ria mà nói, ắt hẳn lúc này đã dựng ngược hết lên: “Con còn nói như thế nào? Chị gái bảo bối của con cúp điện thoại của ta! Bây giờ ông nội của con đang bị cấm túc, con nói xem, như thế nào?"
Lam Kiệt mất hứng đứng lên: “Đều tại ông nội hết, không có việc gì ông nội hét lên với chị Lam Duê làm chi, bây giờ khiến chị ấy tức giận, vấn đề của con còn chưa hỏi. Ông nội, thảo nào chị Lam Duê cấm túc người, căn bản là đáng đời luôn! Hứ!”
Bịch bịch bịch chạy lên lầu, lưu lại ánh mắt trợn trắng vì kinh ngạc của Lam lão ông, bất mãn nhìn theo bóng dáng thằng bé.
Làm sao mà cả cháu gái lẫn cháu trai của ông đều thích đối nghịch với ông vậy?
"Người đã già rồi, ngay cả một chút uy lực cũng không có!"
***
Thời gian nhà nhạ luôn trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này, bất kể là tập đoàn Fiennes, hay là gia tộc Andrew, cũng không có chút động tĩnh nào.
Từ sau khi đi nghỉ dưỡng trở về, Lam Duê vẫn sống ở đại bản doanh của nhà họ Lăng, tịnh dưỡng thân thể, mặt khác cũng bận rộn giải quyết một số chuyện của mình.
"Lấy được tin tức từ đâu?"
Lăng Ngạo đang định về nhà, nhưng lúc này lại nhận được một tin tức cực kỳ chấn động, khiến anh không thể không gạt hết mọi chuyện sang một bên.
Ngay cả Ngự Phong, lúc này cũng rất khiếp sợ, một người đã biến mất, hoặc nói đúng hơn, một người có thể đã chết, làm sao lại bỗng dưng xuất hiện?
"Đúng là sự thật!" Nuốt xuống cảm giác khó tin nơi lồng ngực, Ngự Phong bình tĩnh gật đầu: “Có người đã phát hiện ra chiếc du thuyền mất tích gần một năm nay trên biển Ấn Độ Dương, toàn bộ 300 người trên thuyền đều hôn mê bất tỉnh!”
"Cộc cộc cộc!"
Gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo nhìn không ra được chút cảm xúc nào, cong ngón tay lên, gõ nhịp nhàng lên trên bàn.
"Lam Triệt đâu?"
Ngự Phong sa sầm mặt: “Không có, sau khi mọi người thẩm tra đối chiếu những người trên du thuyền, không thiếu một ai, chỉ thiếu đi duy nhất Triệt thiếu gia!”
Nếu như nói, ban đầu còn hoài nghi không phải do bọn chúng làm, vậy thì sự trở lại bất ngờ của chiếc du thuyền này, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay như thế, chỉ thiếu đi mỗi người thân thiết nhất với Lam đương gia, Lam Triệt. Như vậy, tất cả mũi nhọn đều hướng về cùng một chỗ.
Sự kiện Lam Triệt mất tích, cùng với những đả kích mà nhà họ Lam không ngừng gặp phải trước đây, đều có cùng một nguyên nhân, chính là để đối phó với nhà họ Lam, đối phó với Lam Duê.
"Gác lại chuyện này!"
Lăng Ngạo suy nghĩ một chút, cuối cùng nói.
Lam Duê mang thai ba đứa bé, bây giờ đã được tám tháng, nếu như cô biết chuyện này, với tính cách của cô, nhất định sẽ tự mình đi xử lý.
Hiện giờ việc đi đứng của cô cũng đủ phiền phức rồi, huống chi là giải quyết chuyện nguy hiểm như vậy.
"Dạ, nhưng mà bên nhà họ Lam cũng đã lấy được tin tức!" Nếu như bên phía nhà họ Lam biết tin này, thông báo cho Lam Duê, vậy phải làm thế nào?
Lăng Ngạo nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, đứng lên: "Hẳn là bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy!” Tình huống của Lam Duê bây giờ là như thế nào, nếu như muốn cô gặp chuyện không may, bọn họ cứ dốc hết sức mà đi thông báo.
Hongkong, Đại bản doanh nhà họ Lăng.
"Chị nói không thể chính là không thể!"
"Ôi trời, chị tư, người ta tìm chị hai có chuyện thật mà, chị để cho em đi đi!”
"Bây giờ chị hai rất mệt mỏi, em không có gì làm còn đi kiếm chuyện quấy rầy chị ấy, em muốn chết hay là thế nào?”
Lăng Tuyết thật sự muốn dùng một cái tát đập chết đứa em gái không biết sống chết này, háo sắc với nam giới thì cũng được đi, thế mà nó lại còn liều mình vì chị hai, để có thể ở chung một chỗ với chị ấy, lệnh nào nó cũng cãi lại cho bằng được, hết sợ anh hai rồi.
Lăng Tâm phồng miệng lên: “Khoảng thời gian này em được nghỉ ở nhà, lần nào mọi người cũng nói mấy lời này cho có lệ, em nghe cũng đủ rồi! Em chỉ muốn trò chuyện với chị hai mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Lại nói, anh hai không có ở nhà!”
Đang nói, tiếng còi xe quen thuộc liền vang lên ngay ngưỡng cửa.
Đầu Lăng Tâm hiện lên đầy vạch đen, con bé không phải là quạ đen chứ?
Lăng Ngạo xuống xe, liếc mắt nhìn hai người một cái, tiến vào bên trong.
Bước vào phòng, chỉ thấy vợ yêu của mình đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ hẳn là ngủ được một lát rồi.
Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cô, khe khẽ đặt tay lên trên chiếc bụng đã nhô cao, cảm thụ máy thai của đứa bé.
Bên dưới tay bỗng nhiên nhúc nhích, gương mặt luôn lạnh lẽo của Lăng Ngạo thoáng qua một tia vui mừng.
"Ưmh!"
Bị vật nhỏ không an phận trong bụng đá một cái, Lam Duê vốn ngủ không được sâu, lập tức mở to hai mắt.
"Sao đã về rồi?"
Lam Duê kinh ngạc chớp chớp mắt, nhìn về phía người vừa tới.
Muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cộng thêm thân thể cồng kềnh, khiến cô có chút lực bất tòng tâm.
Lăng Ngạo thấy thế, cẩn thận đỡ cô dậy, kê một cái gối ra sau lưng, dịu dàng nói: “Trở về xem em!”
Lam Duê điều chỉnh tư thế khiến cô cảm thấy dễ chịu, nheo mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, rũ đôi hàng mi, nói: “Có phải chuyện gì đã xảy ra hay không? Cần anh đích thân đi giải quyết?”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt cô, anh đã sớm biết chuyện gì cũng không thể gạt được mà. Anh vẫn cho rằng từ trước đến nay chưa một ai có thể nhìn thấu mình, nhưng mà vợ yêu lại hết lần này đến lần khác nhìn ra tâm tư của anh.
Chỉ vì muốn xác định chuyện này, lại có liên quan đến Lam Duê, bất luận là như thế nào anh nhất định phải tự đi xem xét một chút.
"Ừ, có chút chuyện phiền phức, cần anh phải đích thân đi giải quyết!"
"Như vậy hả, vậy anh đi đi!" Lam Duê cười cười, gật đầu nói: "Nhưng mà cẩn thận một chút, em không muốn con trai còn chưa ra đời, em lại trở thành quả phụ!"
Sắc mặt Lăng Ngạo tối sầm lại, nhìn nụ cười của cô. Rốt cuộc vẫn phải thở dài: "Anh biết rồi, chuyện này tương đối quan trọng, anh phải lập tức rời đi! Lam Duê, tự chăm sóc mình cho tốt!"
Cuối cùng, Lăng Ngạo nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, sải bước rời khỏi.
Sau khi anh đi, dáng vẻ tươi cười của Lam Duê chợt tắt, đôi con ngươi đen nhánh trầm ngâm, chuyện gì có thể khiến anh cảm thấy khó giải quyết như vậy?
~Hết Chương 89~