"Anh Tây, ngủ rồi à?" Vương Tiếu gõ gõ cửa kính, không biết là chạy tới đây từ lúc nào.
"Mệt!" Lâm Thiên Tây kêu lên: "Anh muốn chợp mắt một lúc."
"Mệt hả?" Vương Tiếu lẩm bẩm đi ra chỗ khác: "Vừa nãy vẫn còn hăng lắm mà nhỉ."
Lâm Thiên Tây lại nặng nề hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cuối cùng cũng dằn được cơn xao động kia xuống.
"Thành gia, anh Tây đang ngủ rồi." Vương Tiếu đi lòng vòng bên ngoài gặp Tôn Thành vừa rửa tay xong đang ngồi cạnh sườn núi, mặt hắn hướng về phía thành phố nhỏ xa xa, trong miệng ngậm điếu thuốc, đóm lửa từ điếu thuốc lúc sáng lúc tối, nó không nhịn được bèn hỏi: "Sao lại ngồi đây hút thuốc, ở đây có gió mà?"
Tôn Thành lấy gói thuốc lá ra quăng cho nó: "Mời mấy cậu đấy, tôi cũng đi chợp mắt một lát." Nói xong thì đứng dậy rời đi.
Vương Tiếu ù ù cạc cạc mà cầm gói thuốc đi tìm Tiết Thịnh và Tôn Khải.
Lâm Thiên Tây nhắm mắt tựa vào lưng ghế xe, chợt nghe thấy tiếng cửa xe bị mở, một tiếng "cạch" vang lên, mang theo một làn gió thoang thoảng cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cậu mở mắt ra, vừa mới quay đầu thì đã bị dúi một lon bia vào lòng, ngay sau đó vai bị Tôn Thành kéo sang ôm vào.
"Bé ngoan."
2
"Hửm?" Yết hầu của Lâm Thiên Tây khẽ chuyển động, bị hắn chạm phải thì lập tức nhớ tới khi nãy, chỉ có giọng điệu là vẫn vô lại như thế.
Tôn Thành đứng trong bóng tối mờ mịt, môi kề bên tai cậu hơi mấp máy, tay cầm lon bia chạm nhẹ vào lon trong ngực cậu, hắn nói: "Sinh nhật vui vẻ."
2
Lâm Thiên Tây nhấc chân đạp vào đùi hắn, lưu manh cười: "Đệt, thế này cũng vui thật."
Một lời hai nghĩa.
Đón sinh nhật kiểu này, thật sự là... vừa phóng túng vừa lãng mạn.
Tôn Thành cười một tiếng, duỗi chân thon dài ra gác lên bảng điều khiển, tóm chân Lâm Thiên Tây để lên đùi mình rồi ôm cậu ngả người dựa về sau.
2
Trên trời đúng là có sao, nhìn xuyên qua lớp kính ngăn cửa là có thể thấy. Hắn nhìn sao trời, sau đó lại quay sang nhìn gò má của Lâm Thiên Tây đang chìm trong bóng tối.
Thực ra vừa nãy suýt chút hắn đã bật thốt rằng, Quý Thải nói không sai, hắn cảm thấy có lẽ mình đã lún quá sâu rồi.
...
Lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, xe bán tải trở về thành phố nhỏ, lái thẳng đến bên ngoài khu phố mà Lâm Thiên Tây sống.
Lâm Thiên Tây cởi dây an toàn ra rồi liếc ra hàng ghế đằng sau, ba đứa Vương Tiếu đã ngủ chổng vó từ đời nào.
Sau một đêm, ba cái bóng đèn đã bị lạnh đến mức đông thành cún, leo lên hàng ghế sau rồi thì không chịu xuống nữa, đến cả chiếc moto cũ kia cũng là do Lâm Thiên Tây và Tôn Thành chung tay vác nó lên phía sau xe để mang về.
Cửa xe bị mở ra, Tôn Thành nghiêng đầu về phía cậu rồi đi ra ngoài trước.
Lâm Thiên Tây cũng xuống xe, đón lấy cơn gió lạnh, cậu túm cổ áo lông vũ đi vòng qua xe, nhìn Tôn Thành vừa mới kéo khoá áo khoác da lên, cười như không cười chỉ vào cổng khu, nhỏ giọng bảo: "Tôi về đây."
Tôn Thành nhìn cậu: "Chẳng phải Ngô Xuyên bảo cậu đi tìm huấn luyện viên à? Lát về lại gặp."
"Ừ, tôi nhớ rồi." Lâm Thiên Tây cười, đút hai tay vào trong túi, quay đầu đi vào khu phố.
Tôn Thành không nhìn thấy bóng dáng cậu nữa mới lên xe.
Vừa mới ngồi xuống, điện thoại di động đã vang lên âm thanh thông báo. Hắn lấy từ trong túi ra, "Bé ngoan" gửi tin nhắn WeChat tới.
[ Quên nói với cậu. ]
[ Tôi rất thích sinh nhật lần này. ]
Tôn Thành nhướng mày, trước đó hắn đã hỏi cậu có thích không, vậy mà lúc này cậu mới trả lời.
"Ting" một tiếng, cậu lại gửi một tin tới.
[ Năm mới may mắn nhé, Thành gia. ]
Tôn Thành để một tay lên vô lăng, khoé miệng giương lên, ngón tay đánh chữ phản hồi lại, học theo giọng điệu của cậu.
[ Năm sau tiến thêm một bước nhé, anh Tây. ]
4
"Sao đã lái tới đây rồi?" Vương Tiếu nằm phía sau bị tiếng tin nhắn đánh thức, ngồi dậy nói: "Đưa anh Tây về riêng hả? Qua tiệm nhà em rồi, Thành gia trả xe thẳng luôn đi cho đỡ tốn kém, chỗ này là đường vòng đó."
"Tôi thuê xe, lái như nào không phải là dựa vào tâm trạng của tôi à?" Tôn Thành hỏi.
"Ờm, cũng đúng." Vương Tiếu câm nín.
Tôn Thành cất điện thoại đi rồi lái xe ra ngoài.
Sau khi Lâm Thiên Tây về thì lập tức muốn ngủ bù, lúc nhào lên giường, cậu ngửi thấy mùi trên cổ áo lông vũ, ngón tay lại kéo lên ngửi thêm một lần nữa.
Là mùi trên người Tôn Thành, không biết là giống cái gì, chỉ cảm thấy rất thơm.
1
Có lẽ là do đã ôm hắn tựa vào xe suốt cả một đêm.
E rằng chẳng phải vì mỗi cái này, dù sao cũng đã làm chuyện còn thân mật hơn thế, nói không chừng trên người Tôn Thành cũng có mùi của cậu.
"..." Lâm Thiên Tây lập tức gạt phắt cổ áo xuống, không nghĩ nữa. Cậu lấy điện thoại ra, úp mặt vào gối rồi đọc lại tin nhắn hắn gửi trong WeChat: [ Năm sau tiến thêm một bước nhé, anh Tây. ]
Chậc, tất nhiên sang năm phải tiến thêm một bước rồi, ước nguyện sinh nhật cùng thi ở Bắc Kinh với hắn vẫn còn chưa được thực hiện mà.
4
Lời chúc mừng năm mới cũng đã nói, nhưng thực ra không hề cảm nhận được một chút không khí của năm mới.
Dẫu sao trong nhà vẫn luôn không có ai.
Đến ngày hôm sau lúc ra cửa, Lâm Thiên Tây mới nhớ đến bát mì trường thọ đã để phần cho mẹ mình.
Cậu đựng thức ăn còn nóng vào trong nồi, tám mươi phần trăm bây giờ đã đông thành cục gạch.
Lâm Thiên Tây đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên, đã chuẩn bị xong tâm lý tiếp tục lãng phí thức ăn, cậu đi đến bên bếp mở nồi ra, vậy mà bên trong lại trống không.
Cậu thoáng chốc ngẩn người, mẹ Lâm đã về ư?
Không biết cô ăn hay đổ đi, dù sao mì hết rồi, bát đũa cũng đã được rửa sạch sẽ và cất gọn.
Lâm Thiên Tây mở cánh cửa chiếc tủ lạnh cũ ra xem, bên trong vẫn như thế, chỉ có thêm một hộp trứng gà, vẫn là loại trứng cỏ giảm giá trong cửa hàng tiện lợi.
Hình như phía dưới hộp trứng gà có tiền, cậu rút ra, là hai tờ tiền in hình Mao Trạch Đông.
1
Cho cậu?
Lâm Thiên Tây đã hiểu, có lẽ là mẹ Lâm nhìn thấy bát mì kia mới nhớ ra sinh nhật của cậu, nhưng mong rằng cô đừng coi bát mì cậu để phần mình kia là đang đòi tiền.
Cậu nhét tiền lại như cũ rồi đóng cửa tủ lại đi ra ngoài, buồn cười mà lẩm bẩm: "Đòi tiền cái gì chứ, anh Tây của chúng ta là người trưởng thành rồi..."
Trái lại trong tiệm tạp hoá nhỏ của Dương Duệ lại khá có không khí của năm mới, câu đối được dán lên cửa gian tạp hoá và cả gian đánh bi-a ở bên cạnh.
Lúc Tôn Thành vào trong đã nhìn thấy Lâm Thiên Tây đang cầm cơ đứng chờ, đến cả bi cũng đã bày xong.
Hẹn gặp cậu, vậy mà cậu lại tới trước.
"Đánh một ván rồi đi gặp huấn luyện viên." Con ngươi đen láy của Lâm Thiên Tây chăm chú nhìn hắn.
Hôm nay Tôn Thành mặc một chiếc áo lông gần giống như của cậu, cũng là màu đen có khoá, hắn nhanh chóng bước tới cầm cơ lên: "Lại đây đi."
Đột nhiên Dương Duệ ở gian tạp hoá sát vách hỏi với sang: "Hai đứa đón sinh nhật vui không? Có thích không?"
Giọng điệu sặc mùi trêu chọc không thể diễn tả thành lời.
Lâm Thiên Tây vừa định đè cơ xuống, nghe thấy thế thì mí mắt lập tức giật nảy, quỷ Dương Duệ vừa nãy cả hồi lâu cũng không hé răng, nhất định là chờ Tôn Thành đến mới nói ra câu này, rảnh thật sự!
Cậu ho mạnh một tiếng: "Ông chủ Dương, buôn bán nhiều sẽ phát tài nhiều, ít nói lại sẽ ít bị đánh."
"Thằng nhóc thối." Dương Duệ ở sát vách mắng.
Mà Tôn Thành lại không có phản ứng gì, hắn thấp giọng nói: "Chẳng phải cậu nói với anh ấy cậu thích là được rồi à."
"Đệt!" Lâm Thiên Tây lập tức sáng tỏ, đứng thẳng dậy vung cơ quất hắn.
Tôn Thành cản cơ lại, khẽ cười: "Mau đánh đi, đánh xong thì đi."
Lâm Thiên Tây rút cơ về, lại áp sát người xuống, "cạch" một tiếng đẩy cơ ra.
Thực ra Dương Duệ đang bận xào nấu ở gian bên cạnh, ở gian này cũng có thể nghe được tiếng xoong nồi va lẻng kẻng, anh cũng chỉ trêu chọc bọn họ một câu rồi thôi.
2
Ván này đánh rất nhanh, trạng thái của Lâm Thiên Tây khá tốt, bi liên tục vào lỗ, ngoại trừ ở giữa bị Tôn Thành chặn thì gần như có thể coi là một cơ sạch bàn.
"Đi thôi." Tôn Thành buông cơ: "Trạng thái này đi gặp huấn luyện viên hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Lâm Thiên Tây nhìn hắn ra ngoài rồi theo sau: "Cậu đi cùng tôi à?"
Tôn Thành móc chìa khoá trong túi quần ra cho cậu nhìn: "Đi, moto của Vương Tiếu lại bị tôi mượn rồi."
Lâm Thiên Tây vừa ra ngoài đã nhìn thấy moto đỗ bên lề đường, Tôn Thành vẫn chuẩn bị kỹ càng như thường lệ: "Cậu cũng sắp thành tài xế của tôi rồi đó."
"Đừng đắc ý quá." Tôn Thành ngồi lên xe, vỗ nhẹ ghế sau: "Lên đi."
Lâm Thiên Tây ngồi lên ghế sau rồi vòng tay ôm eo hắn: "Đi thôi."
Thời điểm moto phóng trên đường, cả hai đều đeo tai nghe ở trong mũ bảo hiểm, vừa nghe tiếng nổ của moto, vừa nghe Tiếng Anh học tập.
1
"Có nghe được rõ hết không?" Tôn Thành ngồi phía trước hỏi.
Một tay Lâm Thiên Tây ôm lấy eo hắn, tay còn lại chỉnh tai nghe: "Không rõ lắm, rốt cuộc nhân vật chính là ai thế, King, vua à?"
"To my king..." Giọng Tôn Thành xen lẫn với tiếng nổ ầm ầm của xe máy và tiếng gió thổi vù vù tạt vào mặt: "Kính thưa đức vua của ta, tôn đối phương là vua, nguyện cam lòng cúi đầu xưng thần mà dâng lên hết thảy... Ngốc à, cái này là thơ tình."
"?" Cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng hiểu rõ, cậu chăm chú nhìn bờ vai của hắn đằng trước, khó hiểu mà lưu manh cười cười, hai cánh tay vẫn ôm eo hắn, trong tai nghe lại vang lên giọng đọc chuẩn mực chậm rãi: "To my king..."
Lúc bài được đọc xong cũng là lúc moto ngừng lại, Tôn Thành chống chân xuống đất: "Đến rồi."
Lâm Thiên Tây tháo tai nghe ra rồi xuống xe.
Trước mặt là một phòng bi-a có cơ sở vật chất khá tốt, địa chỉ Ngô Xuyên cho là ở đây.
Vị huấn luyện viên già kia rất cầu kỳ, không chịu tới trường học, cũng không chịu gặp ở nhà thầy Đường mà tự tìm một phòng bi-a để gặp Lâm Thiên Tây, chính là căn phòng này.
Lâm Thiên Tây chưa từng ghé đây bao giờ, chất lượng nơi này coi như tốt hơn một chút, đương nhiên thu phí cũng sẽ đắt, bình thường ai lại tới đây đánh làm gì chứ.
Tôn Thành đã đi vào bên trong, nhắc nhở cậu: "Cố gắng hỏi càng nhiều càng tốt, hỏi nhiều thì học được nhiều. Mặc dù không mất đồng học phí nào nhưng chắc chắn cậu vẫn phải trả tiền phòng ở đây, chớ để phí thời gian."
Lâm Thiên Tây nghe xong thì đi vào trong.
Ở căn phòng trong cùng, cửa đã mở ra sẵn, có một ông cụ tóc bạc trắng hai bên thái dương đang cầm cơ đánh bi-a một mình, Lâm Thiên Tây lập tức lao vào như một cơn gió.
"Ra là anh à?" Ông cụ đi thẳng vào vấn đề, đảo mắt đánh giá cậu: "Tên gì, Lâm Thiên Tây?"
"Là cháu." Lâm Thiên Tây cũng liếc mắt quan sát đối phương, trông ông rất có tinh thần. Cậu ngoái đầu nhìn ra sau, bóng dáng Tôn Thành lướt ngang qua cửa chứ không đi vào.
"Đừng có ngó đông ngó tây nữa." Ông đặt cây cơ lên bàn rồi chỉ vào đó: "Không phải ai tôi cũng dạy đâu, anh đánh nốt thế bi này rồi tôi cân nhắc có nên tiếp tục hay không, cuối năm rồi, chả ai muốn lãng phí thời gian."
Lâm Thiên Tây nghe được câu "Không phải ai tôi cũng dạy" kia thì chợt cảm thấy hơi chói tai, hoá ra người ta không nể mặt ai cả, vốn dĩ ban đầu cậu còn rất nghiêm túc đứng đắn, bây giờ lại không nghiêm túc nữa, cà lơ phất phơ mà cười cười, sau đó cởi áo khoác ra đặt lên ghế bên cạnh rồi đi tới lấy cơ.
Trận bi ông cụ vừa chơi chính là kiểu bi-a 8 bóng của Trung Quốc, ván chơi đã đến hồi kết, chỉ còn lại vài quả bi trên bàn, nhưng thế trận lại rất hỗn loạn.
Lâm Thiên Tây vừa nhắm viên bi đen mang số 8 kia, vừa xoay cây cơ trong tay, bước vài bước, tìm góc độ phù hợp rồi cúi người đẩy cơ.
"Cạch!" Tiếng va chạm vang dậy, quả bi lao ra xé tan mọi trở ngại và tiến thẳng vào lỗ.
Cậu cầm lơ xoa đầu cây cơ, sau đó đi vòng quanh bàn, đặt phấn lơ xuống, lại đẩy cơ một lần nữa.
Phát này tuy nhẹ nhưng lại cực kỳ chuẩn xác, bi "lạch cạch" lọt vào lỗ.
Ông cụ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi cầm tách trà lên, cặp mắt nọ dõi theo mấy quả bi di chuyển trên bàn.
Chỉ trong vài phút, mục tiêu của Lâm Thiên Tây đã là viên 8 đen cuối cùng.
"Cẩn thận chút, đừng lỗ m/ãng quá." Ông cụ cúi đầu uống trà, có vẻ không tin cậu có thể đánh vào cho lắm.
Lâm Thiên Tây giống như không nghe thấy, cậu đè thấp cơ tại một góc nghiêng, chăm chú nhắm vào quả bi, không hề câu giờ mà đẩy "cách" một phát.
Bi vào lỗ.
Ông cụ ngẩng đầu lên với ngụm trà ngậm trong miệng, mở to mắt nhìn cậu kết thúc ván này.
"Được chưa ạ?" Lâm Thiên Tây cầm cơ hỏi: "Cháu đây cũng không thích lãng phí thời gian." Lòng thầm nghĩ còn phải trả tiền nữa đây này, đắt muốn chết, không được thì nhanh chóng tạm biệt đi, đừng nói nhảm nữa.
Ông cụ lại đưa mắt đánh giá cậu rồi đặt chén trà xuống, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Mấy đứa trẻ bây giờ ngông cuồng thật, nhưng chơi bi-a thì đúng là cần cái kiểu ngông cuồng đó, được rồi, tôi sẽ dạy anh."
Lâm Thiên Tây nhếch môi, thừa nhận là được, cậu vẫn sẽ kính già yêu trẻ.
"Đánh thì không tồi, nhưng lỗ m/ãng quá, chưa học bài bản phải không?" Ông cụ hỏi.
Lâm Thiên Tây không xem nhẹ ông nữa, nhưng ánh mắt vẫn rất gay gắt: "Chưa học."
"Những người tôi dạy mấy năm nay đều là người có nền tảng tốt lại học hành đâu ra đấy cả rồi, bình thường tôi chỉ dạy snooker, chưa từng dạy ai như anh, bây giờ chỉ anh vài thứ thiết thực vậy, nghe nói trận sắp tới anh phải đánh snooker." Ông cụ chống đầu gối đứng lên rồi cầm lấy cơ.
Có lẽ do thấy Lâm Thiên Tây chơi không tồi, vậy nên lúc trước lạnh nhạt bao nhiêu thì lúc này ông lại nói nhiều bấy nhiêu: "Nhắc mới nhớ, cái tỉnh lẻ này của các anh, hồi xưa tôi cũng từng đến rồi, khi ấy là đến tuyển người. Ở đây chẳng có mấy người chơi bi-a, chỉ duy nhất một kẻ đánh được, thế mà cuối cùng cũng không thể mời về, tiếc thật."
"Thế ạ?" Lâm Thiên Tây vừa nhìn Tôn Thành đang đi đâu đó ở bên ngoài, vừa thuận miệng tiếp lời: "Ai vậy?"
"Hình như họ Dương, tên Dương Duệ thì phải."
1
Lâm Thiên Tây quay đầu lại: "Ai cơ?"
Tôn Thành đứng bên ngoài nghe loáng thoáng, lúc người bên trong sắp dạy học xong, hắn mới xoay người đi ra ngoài trước.
Đúng lúc hắn vừa lên moto đạp ga, Lâm Thiên Tây cũng bước ra, vừa đi vừa khoác áo lông lên người.
"Cậu đi đâu vậy?" Lâm Thiên Tây chạy tới, vừa lên xe đã nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ vào cùng tôi."
"Tôi không cần thi đấu, không vào." Tôn Thành đưa mũ bảo hiểm cho cậu.
Thật ra hắn có biết ông cụ kia, ông ấy họ Mã, trước đây từng dạy bi-a cho hắn hai năm, cũng xem như huấn luyện viên của hắn. Tôn Thành vừa bước đến cửa phòng đã nhận ra ông, thế nên quyết định không đi vào.
Đi vào rồi chắc chắn sẽ bị hỏi cả đống chuyện, hắn không muốn nói những chuyện đó trước mặt Lâm Thiên Tây.
"Đi."
"Ừm, đi thôi." Lâm Thiên Tây đáp.
Tôn Thành quay đầu ra sau, thấy Lâm Thiên Tây không nhúc nhích, hắn kéo một tay cậu ấn lên eo mình rồi mới gạt chân chống.
Lâm Thiên Tây lập tức ngả người về phía trước, giống như lúc đi, hai tay cậu ôm chặt lấy người ngồi trước, mặt áp lên lưng áo lông của hắn, cả hai trông hệt như hai con gấu cùng trú đông, có hơi buồn cười. Tay phải của cậu vừa khéo đặt lên bụng hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà tay khẽ ấn một cái, cách lớp áo lông dày cũng có thể cảm nhận được sự rắn chắc, cậu lẩm bẩm trong miệng: "Đệt..."
2
Chỉ như vậy thôi tim cũng đã loạn nhịp, là bởi vì đã từng tiếp xúc thân mật hay sao?
+
"Đánh bi-a làm cậu kíc.h thích?" Tôn Thành thấp giọng nói: "Tôi giúp cậu khỏi ngã, cậu lại ở đó giở trò lưu manh?"