Nhớ lại hồi tháng năm cách đây hai tháng, Hổ sư Đại Nguyên thực sự nắm Lạc Kinh trong tay dài đằng đẵng hai năm rốt cuộc cũng rút lui khỏi thành, lui ra khỏi Thiên Môn Quan về phủ Hưng Khánh. Tháng sáu, triều đình Đại Nguyên tạm thời dừng chân ở Kim Châu cũng đã quay trở lại kinh thành. Tháng bảy, hoàng đế Thiên Hưng thông cáo thiên hạ, khôi phục lễ nghi vốn có, quân vương xử lý tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, tôn trọng tổ tiên, cố gắng tu sửa hoàn toàn mới thánh văn trong miếu, tiến hành một buổi lễ tế tự long trọng.
Trong đại điện vào ngày này, bách quan nghiêm túc, hành lễ ba quỳ chín lạy, hoàng đế đến trước hương án của tiên sư, dâng hương tế rượu. Lúc này, tiếng nhạc tế lễ du dương vang lên bốn phía, những người ca múa dâng vũ đạo Văn liệt, ngụ ý Thánh nhân rủ tay áo chắp tay thống trị thiên hạ, bốn phương thái bình.
“Đạo đức sâu xa, văn hóa tổ tiên. Công danh phù du, Vua chúa đơn thuần. Tư sinh to lớn, từng này tư rượu. Tuy ta vô biên, cũng mong lâu dài…”
Quan tế lễ nghiêm trang cao giọng đọc, dẫn dắt mọi người dâng lễ, âm thanh chỉnh tề xuyên qua mái nhà điện phủ, dường như lúc này bay theo gió về phía chân trời, mấy chiếc xe ngựa đang được một đội binh hộ vệ, lặng yên không tiếng động đi qua văn miếu, đi về phía cổng thành Bắc.
Chuyến xe ngựa này xuyên qua cửa thành, dường như không có điểm dừng. Lính canh giữ thành quỳ xuống cung tiễn, bách tính vây quanh hai bên cửa thành kinh sợ nhìn hai chiếc xe ngựa rời đi. Cho đến khi sau lưng đoàn ngựa thồ chỉ còn lại một bầu trời bụi màu vàng mới thôi.
“Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?”
Rốt cuộc Tiểu Hải Tinh đặt quyển sách bằng trúc sang một bên, quay đầu lại hỏi.
Điều nó hỏi cũng chính là điều Ngưỡng Hiền và Tiểu Nha Nhi muốn hỏi. Bọn chúng cùng nhìn về phía mẫu thân.
Thiện Thủy nhìn qua màn trúc, liếc mắt nhìn đoàn ngựa thồ trượng phu, cười nói: “Chúng ta đến một nơi trời đất xanh thẳm, rất rộng rãi, dê bò thả trên mặt đấy, các con có thể vô tư cưỡi trên lưng ngựa chạy băng qua vùng đó, có được không?”
Cho dù là ngồi trên xe ngựa không chắc chắn, cơ thể Ngưỡng Hiền cũng ngồi rất thẳng. Nghe được lời mẫu thân, không hề nói gì, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng.
“Được. Phụ mẫu đi đâu con đi đấy!”
Tiểu Nha Nhi ôm eo Thiện Thủy, mặt tươi cười dán vào trước ngực nàng.
“Cưỡi ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!”
Vui sướng nhất phải là Tiểu Hải Tinh. Bây giờ nó đang ngồi trên ghế, học dáng cưỡi ngựa, trong miệng không ngừng hí hí, xe ngựa lắc lư một cái, nó té nhào xuống đất, bò dậy vẫn không ngừng cười hì hì.
Dường như Hoắc Thế Quân nghe thấy tiếng cười vui tai trong xe ngựa sau lưng, cho ngựa đi chầm chậm, dừng ở ven đường, cuối cùng nhìn lại tường thành đang chìm dần vào trong mây mù.
“Công danh phù du. Vua chúa đơn thuần. Tư sinh to lớn, từng này tư rượu. Tuy ta vô biên, cũng mong lâu dài…”
Bên tai hắn dường như còn vang vọng tiếng tế tự phảng phất bay trong gió. Khóe môi dần nâng, nụ cười như trào phúng, vừa như giễu cợt. Bỗng nhiên quay đầu lại, thúc vào hông ngựa, ngựa phóng chạy về phía trước.
***
“Ta sẽ rút lui khỏi Lạc Kinh, cũng sẽ rút khỏi Bên ngoài Thiên Môn Quan (vùng núi phía tây TQ), không hề bước chân vào bên trong một bước.”
“Điều kiện trao đổi của ngươi?”
“Tây Khương giờ đã có tân vương, tân vương chỉ là vỏ ngoài, bằng lòng cống triều thần phục Đại Nguyên. Quan ngoại phủ Hưng Khánh có tất cả mười lăm thành lớn nhỏ. Mười lăm thành này và các nước chư hầu xung quanh nó trước đây đều thuộc về Đại Nguyên, bất cứ lúc nào, điều này cũng không thay đổi. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta tự mình lĩnh binh mã tới phủ Hưng Khánh, tất cả sự vụ ở Bên ngoài Thiên Môn Quan đều do ta tự mình lo liệu.”
“Ngươi muốn lĩnh các chư hầu ở Bên ngoài Thiên Môn Quan?”
“Triều đình có thể đáp ứng, cũng có thể không. Chỉ là đây là ranh giới cuối cùng của ta. Không thể không có con đường sống nào. Đáp ứng, thực tế triều đình cũng không tổn thất gì. Cống phẩm cũng sẽ không thiếu hụt. Nếu không đáp ứng, thiên hạ chắc chắn sẽ rơi vào chiến sự. Chỉ là thứ cho ta nói thẳng, đến lúc đó ai chết vào tay ai cũng khó có thể dự liệu. Bây giờ nếu ngươi đến đây thương lượng với ta, chắc hẳn cũng đã tự mình đánh giá qua. Thiên hạ loạn lâu, lòng người chỉ cần mong bình an. Nếu như ngươi không nắm chắc phần thắng, như vậy sao không thối lui một bước, cả ta và ngươi đều có trời cao biển rộng của riêng mình?”
Phủ Hưng Khánh vào tháng chín, nóng như thiêu như đốt. Đi từ Phượng Tường Vệ đến phía tây cũng mất nửa ngày, trong tầm mắt chợt xuất hiện một bãi sông quanh co. Xa xa nhìn lại, liễu gai và cỏ lau nối nhau thành một mảng bên bãi, trắng hồng xen lẫn, đỏ là liễu gai, trắng là cỏ lau, dưới khung cảnh xanh mướt, thoạt nhìn rất giống một bức tranh đầy sắc màu tươi sáng.
Một con ngựa màu đen mang hai người trên lưng, tung vó trên cánh đồng cỏ, đám dê chăn thả kinh sợ chạy tán loạn, để lại tầng tầng lớp lớp hoa trắng phất phơ bay trong gió.
Ngựa vẫn băng băng chạy tới gần, lập tức nam nhân nào đó giật cương ngựa, tung người xuống ngựa, đồng thời ôm nữa nhân đang ngồi trước mặt mình xuống, dắt tay nàng, đi về phía bãi sông.
Nam nhân này chính là Hoắc Thế Quân, mà cô nương kia, dĩ nhiên là thê tử Thiện Thủy của hắn.
Thiện Thủy nhìn bãi sông rộng lớn xa xa, sâu trong trí nhớ hiện lên cảnh tượng nào đấy, đúng lúc đó như bị cắt ngang không hề báo trước.
Nàng a một tiếng, quay lại nhìn nam nhân bên cạnh. Thấy hắn nhìn về phía mình, ánh mắt lay động, giống như có chút mong đợi.
“Nhu Nhi, nàng nhớ không?”
Hoắc Thế Quân cười hỏi.
Thiện Thủy dừng sức gật đầu, cũng nở nụ cười.
Sao nàng có thể quên?
Một thời gian lâu trước kia, có một ngày, nàng cũng đứng cạnh nam nhân này, cùng cưỡi một con ngựa, lúc đi ngang qua đây, hắn nói với nàng, đợi đến lúc cây liễu gai bên sông chuyển sang màu hồng, cỏ lau màu trắng, nhất định hắn sẽ đưa nàng đến ngắm cảnh đẹp.
Lời nói năm đó đã sớm bị thời gian mài mòn đến mức dường như không thể tìm thấy. Nhưng giờ khắc này, giống như trong lúc lơ đãng chợt hiện ra chân thực như vậy.
Ngay lúc đó, có lẽ không ai trong bọn họ sẽ nghĩ tới việc có thể thực hiện được lời hứa đơn giản đó, thời gian, cũng đã mười năm.
Bọn họ ngồi bên nhau bên bãi sông, mặc cho nhiệt độ mặt trời, mặc cho nước chảy qua chân, gắn kết bên nhau.
“Nhu Nhi, lúc ở trong miếu, cuối cùng hắn và ta cùng thề trước mặt liệt tổ liệt tông, nói rằng miễn là còn sống, cuộc đời này tuyệt không dẫn đến chuyện huynh đệ tương tàn. Dĩ nhiên ta sẽ không phá vỡ lời thề trước, về phần hắn, ta nhớ rằng đã từng nói với nàng, hắn là một Quân Vương khư khư giữ lấy cơ nghiệp. Hiện nay quốc khố Đại Nguyên trống rỗng, thiên hạ cần được nghỉ ngơi. Mặc dù hắn muốn phá lời thề, nhưng ta đoán, chắc chắn trong vòng mười năm, nhất định hắn không đủ binh lực. Về phần sau mười năm đó…”
Hắn dõi ánh mắt đến dãy núi nơi xa, cười nhạt: “Lần trước ta hứa với nàng sẽ dẫn nàng tới đây, không ngờ đã qua mười năm. Cuộc đời có bao nhiêu lần mười năm? Việc đời vốn không thể lường trước được. Sau mười năm nữa, nếu vứt ta ở chỗ này, nếu hắn cố ý muốn phân cao thấp với ta thì ta hoặc sẽ theo hầu hắn, hoặc quy ẩn cùng nàng. Tạo hóa đã định, dù có thế nào thì ta và nàng cũng sẽ ở mãi bên nhau thôi. Đi theo ta như vậy, nàng có từng hối hận hay không?”
Cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi như vậy.
Nàng cuốn ống quần lên cao đá chân nghịch nước, hất nước lên thật cao, thản nhiên cười nói với hắn: “Cái ghế cao nhất thiên hạ chàng còn chưa ngồi qua, nhưng ta thì đã ngồi qua rồi. Chàng nói xem, còn thứ gì có thể khiến cho ta hối hận? Chúng ta có nhi tử, đó đã là hạnh phúc rồi. Mai này, chúng ta sẽ cùng sống chết nguyện mãi ở bên nhau là đủ rồi.”
Hai cánh tay Hoắc Thế Quân dùng sức ôm nàng thật chặt và cười to vang dội…..
*HẾT TRUYỆN*