Ngày hôm sau Kiều Niệm đi học.
Thẩm Thanh Thanh đi với cô và kể cho cô một chuyện lớn.
Chủ nhiệm Trần Hi ở lớp B bị đuổi việc rồi, lớp B phải đổi giáo viên mới.
Trần Viễn bên cạnh cười nhạt: “Cô ta phải bị đuổi từ sớm, loại người này không xứng làm giáo viên.”
Ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng gật đầu: “Đúng vậy, ở đâu có kiểu giáo viên nhắm vào học sinh, lại còn là học sinh lớp khác.
Nhân phẩm không tốt thì dạy tốt cũng vô dụng.
Cô ta đi rồi làm người ta thoải mái, đi thật rồi, tuyệt thật đấy!”
Cuối cùng nhà trường cũng sáng suốt rồi.
Nhìn hai người bọn họ vui vẻ, Lương Bác Văn đổ cho một bát nước lạnh: “Trần Hi đi rồi nhưng lớp B sẽ có chủ nhiệm mới.
Trừ cái đó ra, mọi người không biết cái gì sao?”
Thẩm Thanh Thanh: “Biết cái gì?”
Kiều Niệm không có hứng thú với chủ đề của bọn họ, hơi bất ngờ khi nghe Trần Hi bị đuổi việc, không biết sao cô luôn có cảm giác, chuyện này có liên quan đến Diệp Vọng Xuyên.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì hình như tối qua cô chưa nói chuyện của Trần Hi.
Cô để cặp sách xuống, lấy sách ra, kế tiếp là tiết thể dục, lớp học ồn ào, ai cũng muốn đi xuống khởi động.
Bụng Kiều Niệm không thoải mái, không định xuống học.
“Có một vị giáo sư nổi tiếng ở Thanh Hoa muốn đến trường chúng ta dạy học, nghe nói sau này một tháng sẽ có hai, ba ngày đến dạy toán cao cấp.
Nhà trường sẽ sắp xếp các lớp cuối cấp đến nghe giảng.”
Trong lớp có người nghe thấy lời cậu ấy nói, vô cùng ngạc nhiên.
“Thanh Hoa? Giáo sư? Đến trường chúng ta sao?”
Cái này cũng quá kinh rồi!
Thanh Hoa có danh tiếng như thế nào chứ? Một trường ở Nhiễu Thành cũng có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ xếp cuối cùng ở Bắc Kinh.
Giáo sư Thanh Hoa không có việc gì đến trường bọn họ, đến để hỗ trợ kẻ hèn sao?
Lương Bác Văn liếc mắt về phía Kiều Niệm một cái, Niệm tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là điều kiện gia đình hơi kém một chút.
Cậu thở dài, hai tay chắp lại, mím môi nói: “Người trong lớp B đang nói là, sở dĩ giáo sư Thanh Hoa đến trường chúng ta là vì hoa khôi trường.
Bạn trai người ta là sinh viên giỏi của Thanh Hoa, có quan hệ tốt với các giáo sư ở trường, bạn trai hoa khôi xin giáo sư nên giáo sư ở trường đại học tốt như vậy mới đến trường chúng ta…”
Sau lần trước lớp A và lớp B đã kết thù, quan hệ giữa hai lớp không tốt, mọi người nghe thấy giáo sư Thanh Hoa vì Kiều Sân nên mới tới đây, lập tức cảm thấy mắc ói.
Không ai muốn tiếp lời.
Thẩm Thanh Thanh cau mày, vẻ mặt khó chịu, nói: “Xời, Kiều Sân với mấy người lớp B đó chắc đắc ý lắm.
Ánh mắt của vị giáo sư Thanh Hoa kia quá kém, không nhìn ra đó là đóa bạch liên hoa lay động trong gió sao?”
Chậc, cô ấy còn biết mắng người.
Lương Bác Văn chọc vào trán cô ấy, nói: “Chua quá, ai bảo người ta có người bạn trai lợi hại làm gì?”
Thẩm Thanh Thanh vừa tức giận liếc mắt nhìn cậu ấy vừa ôm trán tránh đi, lớn tiếng mắng lại: “Đúng vậy, vì thế chỉ có thể nói là các bạn nam lớp mình không có năng lực nên mới không thể mời giáo sư Thanh Hoa đến giúp đỡ thôi!”
Lúc này, điện thoại của Kiều Niệm vang lên.
Là tin nhắn của Giang Ly.
[Niệm Niệm, ba em lo rằng em học ở trường Nhất Trung không học được nên đã xin trường học đến trường dạy ba ngày trong một tháng, cho đến khi em tốt nghiệp.]
Kiều Niệm xoa trán, có một loại cảm giác “Em biết mà”.
Lúc cô nghe bốn chữ giáo sư Thanh Hoa trong lòng đã lộp độp, nhảy dựng lên.
Quả nhiên…
[Đúng rồi, mấy ngày nữa anh về đấy.
Em ở nhà ngoan ngoãn nhé, anh về sẽ mang quà cho em.
(* ̄3)(ε ̄*)]
Kiều Niệm nhìn biểu tượng cảm xúc cuối tin nhắn, tưởng tượng cảnh một người đàn ông trưởng thành lúc gửi biểu tượng này sẽ như thế nào.
Lạnh cả sống lưng, mặt không chút thay đổi mà xóa đoạn tin nhắn kia đi.
Danh Sách Chương: