HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 89: Phong linh Thanh Long.
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Một cách vô ý thức, Lý Dật từng bước một hướng tới con Ngân Nguyệt Lang Vương đi tới, một lúc sau... Con Sói màu bạc, mạnh mẽ đình chỉ tiếng hú nức nở của mình. Nó quay đầu lại, hai mắt màu bạc nhìn chằm chằm Lý Dật không hề chớp mắt!
Hô hấp của Lý Dật không khỏi có chút dồn dập, tốc độ dưới chân không khỏi nhanh hơn, hướng Ngân Lang đi qua, nhưng mà chỉ chớp mắt... Hắn đột ngột đứng lại! Ngơ ngác nhìn Ngân Lang, chân cũng nữa không cách nào bước về trước được một bước.
Nếu như – hắn nghĩ – nếu như mình ở chỗ này buông xuôi cho những gì mình đã chuẩn bị sẵn, vậy không phải bỏ dỡ nửa chừng sao? Nếu đã nghĩ lựa chọn Thanh Long thì sẽ không nên dễ dàng buông thả lúc này. Mặc dù Ngân Lang tuyệt đối đủ uy phong, đủ phong cách, nhưng là bởi vì vậy mà dao động ý nghĩ của chính mình mà nói, ở ba cái huyễn cảnh trước đây hắn cần gì phải kiên trì như vậy chứ?
Hơn nữa, hắn bản thân cầm tinh con rắn, vẫn là truyền nhân của Long, thuộc tính bản thân cũng là Phong, đã như vầy... Hắn sao lại có thể dễ dàng thay đổi quyết định của chính mình chứ!
Chậm rãi xoay người, điều này thật sự rất khó khăn a! Không hề nghi ngờ gì, đây là một con vương cấp huyễn thú. Hơn nữa từ phong cách cho đến uy phong tuyệt đối sẽ là một con huyễn thú cường đại, nhưng mà cho dù là như vậy, hắn vẫn như cũ không nghĩ sẽ thay đổi quyết định của chính mình a!
Cố gắng khắc chế dục vọng của mình, hắn bắt buộc nhấc chân bước đi, hướng sâu bên trong sa mạc đi đến. Nếu đã lựa chọn con đường này như vậy điều duy nhất có thể làm, chính là không ngừng hướng về phía trước. Không thể đơn giản chỉ thấy Ngân Lang có phong cách cùng uy phong như vậy mà muốn thay đổi ý nghĩ của chính mình!
Giữa sa mạc bao la, hắn gian nan bôn ba, mặc dù thân thể không cảm giác mệt nhọc, nhưng là... Thị giác cùng tinh thần rất mệt mỏi, là không cách nào tưởng tượng. Người chưa từng đi qua sa mạc, đại khái vĩnh viễn cũng không có cách hiểu được cái thống khổ này!
Cả sa mạc có rất ít sinh vật xuất hiện, khắp nơi đều là cát vàng, gió bão rào rú thê lương thổi qua sa mạc, tạo nên từng luồng cát bụi mù trời. Nhìn thái dương rừng rực trên cao, mặc dù không cảm giác nóng, nhưng mà về mặt tinh thần mà nói, như là đang bị hành hạ a!
Không biết đã đi tìm qua mấy ngày, hắn mấy lần muốn buông xuôi, quay đầu lại đi chọn con Ngân Lang Vương làm huyễn thú, nhưng mà hắn cũng không có làm như vậy, sau đó tiếp tục kiên trì, rốt cuộc... Phía trước thoáng xuất hiện một màu xanh biếc!
Đó là một ốc đảo! Tại trên sa mạc luôn có loại ốc đảo như vậy tồn tại, mà hắn lại may mắn đi tới phiến ốc đảo này, đồng thời... Hắn cũng rốt cuộc đạt thành nguyện vọng của chính mình!
Bên trong ốc đảo, trừ bỏ bãi cỏ, rừng rậm, vài đường nước chảy, còn có một tòa núi nhỏ màu xanh biếc. Ở khe hở nham thạch nơi tòa núi nhỏ lúc này, hắn rốt cuộc thấy được huyễn thú mà hắn tìm không biết bao nhiêu ngày qua -- Phong Xà!
Đó là một loại rắn toàn thân màu vàng óng ánh. Do vì đặc tính của huyễn thú, cho nên chúng nó cũng không có độc. Hơn nữa, cũng không có răng nanh vừa bén nhọn mà vừa lại sắc bén của loài độc Xà giống hình dạng. Răng của chúng tuy không đủ sắc bén, lại cùng răng nanh nhìn không sai biệt lắm!
Nếu như đổi lại là những người khác, có lẽ tùy tiện tìm một con Xà mà kí kết. Nhưng mà hắn bất đồng! Nếu đã biết có loại Vương cấp tồn tại, như vậy vô luận hao phí bao nhiêu tinh lực, hắn đều phải tìm được con Phong Xà vương cấp kia! xem tại
Nghĩ tới đây, Lý Dật bắt đầu tại ngọn núi nhỏ lục tung từng miếng đất để tìm kiếm. Gần như là phía dưới mỗi một khối nham thạch, kẽ nhỏ khe hở, hắn đều cẩn thận tìm kiếm, nhưng mà... Phong Xà Vương hắn muốn tìm lại vẫn không thấy bóng dáng!
Chẳng lẽ, Phong Xà nơi này không có Vương của chúng sao?
Không! Khó có khả năng. Hắn không tin những người khác có tinh lực, hoặc là nói có đủ nghị lực mà chạy tới nơi xa xôi như vậy, hơn nữa... Cũng sẽ không có ai đi lựa chọn Xà làm Phong hệ huyễn thú của chính mình, nếu như vậy, như vậy Phong Xà chi vương sẽ nhất định còn tồn tại! Trừ phi nó đã chết, mà tân vương lại không có xuất hiện. Nói cách khác sẽ nhất định có! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi lần nữa bắt đầu tìm tòi càng thêm cẩn thận. (.
Ti...
Tìm kiếm liên tục trong vài ngày, hắn ta cơ hồ đem mỗi một khôi nham thạch lật tung lên, nhưng là... Phong Xà Vương muốn tìm lại không có xuất hiện. Ngay lúc hắn nghĩ là Phong Xà Vương chắc đã chết, mà tân xà vương còn không có xuất hiện, một tiếng vang kì dị truyền vào lỗ tai hắn.
Ngạc nhiên quay đầu hướng chung quanh nhìn một chút, nhưng là cái gì cũng không có!
Khó hiểu gãi gãi đầu, Lý Dật tiếp tục khom lưng xuống, chưa từ bỏ ý định tiến hành lần tìm kiếm cuối cùng của mình. Chỉ chốc lát sau, một tiếng vang ‘ti’ nhỏ tại bên cạnh hắn lại vang lên!
Mãnh liệt bật thẳng đứng dậy, hắn nhanh chóng hướng nơi âm thanh truyền đến nhìn lại, lại không có! Vẫn là cái gì cũng không có, chung quanh cũng không có cây cối, có chỉ là màu xanh của núi đá, nếu có Phong Xà mà nói, hắn khẳng định chỉ một cái liếc mắt sẽ phát hiện ra!
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lại cúi đầu, tiếp tục tìm kiếm, nhưng mà... Mỗi khi hắn cúi đầu tìm tòi thì bên cạnh lại thỉnh thoảng đích phát ra tiếng kêu nhỏ như gió thổi. Mỗi khi hắn thẳng lưng đứng dậy đi tìm, lại một lần nữa bất kì vật gì tìm cũng không thấy! Chẳng lẽ... Gặp quỷ sao!
Không tin vào yêu ma quỷ quái Lý Dật chợt đứng thẳng thân thể, hắn cẩn thận hướng chung quanh nhìn một vòng. Rõ ràng hắn nghe được tiếng kêu nhỏ như gió thổi bên tai đâu đó không xa, ngay bên cạnh hắn, trừ phi nó biết thuật ẩn hình, nói cách khác, Lý Dật tuyệt đối sẽ tìm được nó!
Nhưng là quét hai mắt hết lần này tới lần khác xung quanh phạm vi chưa tới mười mét này, nhưng lại như thế nào cũng tìm không được cái nơi phát ra tiếng kêu dị thường nọ, chẳng lẽ... Cái gì gì kia thật sự biết ẩn hình sao?
Chờ đã!
Mạnh mẽ vỗ đầu mình một cái, hắn tại sao lại chỉ đi tìm kiếm Kim sắc Phong xà a! Ai nói sinh vật nơi này chỉ có một loại Phong Xà. Có lẽ... Huyễn thú dưới chân núi chạy thoát đi lên cũng nói không chừng đấy chứ!
Nghĩ tới đây, hắn ta không khỏi càng thêm cẩn thận quan sát lục lọi, nhưng là... Chung quanh trừ bỏ màu xanh thì vẫn là màu xanh, đều là một khối một khối nham thạch màu xanh, cái sinh vật gì khác cũng không có a!
Cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, một cái ý niệm trong đầu không khỏi hiện lên, chẳng lẽ... Sinh vật phát ra tiếng ‘ti ti’ kia, không lẽ nào có màu xanh sao? Nhưng mà... Tiến vào Phong hệ huyễn cảnh lâu như vậy, hắn ta còn chưa từng có gặp qua huyễn thú nào có màu xanh a!
Mang theo tâm lý thử dò xét, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát chung quanh, rốt cuộc... Mặc kệ Lý Dật có tin hay không tin, hắn bắt gặp một con Xà màu xanh biếc! Khi hắn trông thấy nó là lúc nó đang lẳng lặng trốn ở sau một khối nham thạch, động cũng không động, nếu như không phải hắn ta đặc biệt cẩn thận xem xát thì có lẽ nhất định không thể phát hiện ra nó!
Mặc dù cùng với màu sắc của nham thạch cũng không quá giống nhau, nham thạch là màu xanh đậm, mà con Rắn này lại có màu xanh lá non, nhưng mà... Màu sắc mặc dù bất đồng, nhưng là không sai biệt nhiều, nếu như không phải cố tình tìm kiếm, thật đúng là không cách nào phát giác!
Đi từng bước một tới bên cạnh con rắn nhỏ kia, đại khái nó còn tưởng rằng hắn không có phát hiện ra nó. Dĩ nhiên hoàn toàn không thấy hắn ta đến gần, vẫn không nhúc nhích nằm nơi đó, một chút tránh né cũng không có.
Nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, hai mắt chăm chú vào trên người cái con rắn nhỏ kia. Gần gũi quan sát hắn mới phát hiện, trên đầu con rắn nhỏ này, dĩ nhiên còn có một cái một sừng nữa chứ, đây chính là cái mà tất cả những con rắn khác trên núi không có a!
Là Xà Vương!
Gần như ngay lập tức, Lý Dật liền khẳng định, con rắn nhỏ này chính là Xà Vương mà hắn muốn tìm. Ngắm nhìn cái sừng nhỏ tựa hồ là hoàng kim chế tạo mà thành, mặc dù nhỏ như hạt đậu nành, bất quá điều này đã hoàn toàn có thể chứng minh thân phận của nó rồi vậy!
Nhẹ nhàng vươn tay, đặt ở trước mặt con rắn nhỏ, Lý Dật mỉm cười nói: “Rốt cuộc tìm được ngươi. Ngươi cũng đã biết, ta vì muốn tìm ngươi đã mất biết bao nhiêu tinh lực a, thế nào... Thấy được sự thành tâm của ta như vậy, hãy làm huyễn thú của ta đi! Ta thật không muốn ngươi nói ‘không’ a!”
Nghe xong lời của Lý Dật, con rắn nhỏ tựa hồ rốt cuộc phát hiện chính mình đã bị phát hiện, có chút ngẩng đầu, hướng hắn nhìn lên. Đến lúc này Lý Dật mới phát hiện, tiểu gia hỏa này chẳng những sừng mang kim sắc mà ngay cả trên cái bụng cũng bao trùm lớp vảy hoàng kim gần như nhẵn nhụi!
Mặc dù không rõ tiểu gia hỏa này tại sao trừ bỏ bụng cùng cái sừng là có màu kim sắc ra thì tất cả mọi bộ vị khác đều là màu xanh biếc, nhưng là nếu nó đang ở giữa Phong hệ huyễn cảnh, như vậy nó nhất định chính là Phong hệ huyễn thú, điểm này là không hề nghi ngờ!
Vù!
Ngay lúc này một tiếng gió vang lên, con rắn nhỏ có chút như bắn lên, nhất thời xuất hiện tại trong tay của Lý Dật. Một đôi mắt nhỏ như hạt đậu hồng hồng cùng hắn nhìn nhau, sau đó nó chậm rãi hóa thành một đoàn kim quang, dung nhập cơ thể hắn!
Ha ha ha ha ha ha ha...
Nhìn thấy con rắn nhỏ rốt cuộc trở thành huyễn thú của mình, Lý Dật không khỏi ngửa mặt lên trời phá lên cười, hiện tại... Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, hắn đã hoàn toàn có được. Chỉ cần giúp cho bọn chúng nhanh chóng phát triển, như vậy thời khắc hắn làm cho đất trời rung chuyển tất sẽ tới!
--------------------------------------------------------------------------------------------
Danh Sách Chương: