• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Văn Hợp Diệp đã sớm trông thấy Lục Quý Trì, tuy nhiên ban đầu nàng không định tiến đến chào hỏi.

Thứ nhất vì hôm nay nàng và Vũ Văn Cạnh ra ngoài có chuyện cần làm, không rảnh để tâm việc khác. Thứ hai, tuy nàng có hảo cảm với Lục Quý Trì thật, nhưng nếu chàng đã có người trong lòng, nàng cũng chẳng muốn tới làm phiền.

Lúc này hai người đang đi trên cùng một con đường, đoàn người Lục Quý Trì ở ngay trước mặt, mắt thấy đường đường một vị vương gia như chàng lại chạy đôn chạy đáo xuống xe mua đồ cho người trong xe như thị vệ, mặt mũi hớn hở, không ngại đánh mất hình tượng, sự kinh ngạc trong lòng Vũ Văn Hợp Diệp dần dần chuyển thành sự tò mò khó cưỡng: Rốt cuộc cô nương Khương Hằng kia có điểm nào hơn người, có thể khiến Tấn vương yêu thương như thế?

— lúc trước Lục Quý Trì từng nhắc tới tên Khương Hằng, nàng có loáng thoáng nghe thấy, vì vậy nàng biết người trong xe ngựa là ai.

Sự hiếu kỳ và bất cam len lỏi nơi đáy lòng, giữa lúc Lục Quý Trì xuống xe mua đồ lần nữa, Vũ Văn Hợp Diệp đã mất kiềm chế mà bật thốt tiếng gọi chàng.

Vũ Văn Cạnh nghe vậy thì cau mày, nhưng Lục Quý Trì đã ngoái đầu trông lại, y chỉ đành nhìn cô em gái bất đắc dĩ, rồi kéo nàng tiến về phía trước.

“Tấn vương điện hạ.”

“Hai vị đang xuống phố tham gia náo nhiệt đó ư?” Lục Quý Trì vừa sửng sốt, vừa nặn ra nụ cười niềm nở, não nhanh chóng hoạt động, tìm kiếm một cơ hội để khai triển kế hoạch gián điệp.

“Đúng thế, nghe nói hôm nay là lễ Thất tịch của quý quốc, đường phố sẽ tổ chức nhiều hoạt động thú vị. Hiếm có cơ hội mở mang kiến thức, chúng ta há có thể bỏ lỡ.” Hôm nay Vũ Văn Hợp Diệp đã nhập gia tùy tục mặc một chiếc áo ngắn màu đỏ sẫm, nhìn y chang nữ tử Đại Chu, chỉ là vóc người cao và gầy hơn, tỏa ra nét khí khái. Nàng cười sang sảng, nói dứt lời, ánh mắt rơi xuống mấy xiên kẹo hồ lô óng ánh, bóng nhẫy trong tay Lục Quý Trì, “Tấn vương điện hạ dường như rất có hứng với ngày hội này.”

Ánh nhìn của nàng có chút lạ lùng, Lục Quý Trì đoán nàng chưa ăn kẹo hồ lô bao giờ, nên nảy sinh hiếu kỳ, chàng bèn nhiệt tình bảo: “Đây là một món ăn vặt cực nổi của Đại Chu ta, gọi là kẹo hồ lô, ăn vào vừa chua vừa ngọt, vị rất ngon, hai người muốn nếm thử không?”

Nhìn qua là biết món này dành cho đám con nít và các tiểu cô nương, Vũ Văn Cạnh hơi nhíu mày muốn cự tuyệt, lại bị Vũ Văn Hợp Diệp cướp lời trước: “Vậy thì đa tạ Tấn vương điện hạ.”

Trong tay Lục Quý Trì có năm xiên kẹo hồ lô, Vũ Văn Hợp Diệp cho rằng chàng sẽ đưa hai xiên cho nàng, nên nói xong thì vươn tay ra định nhận, ấy thế mà Lục Quý Trì nhanh chóng rụt tay lại, ngoảnh đầu ới người hàng rong bán kẹo hồ lô cách đó không xa: “Cho gia thêm vài xiên nữa nào!”

Mấy xiên trong tay đều là chàng tỉ mỉ chọn cho Khương Hằng, vừa bự vừa mới, không chia cho người khác được.

Vũ Văn Hợp Diệp: “…”

Người bán hàng rong nhanh chân gánh giá kẹo chạy tới, Lục Quý Trì để cho hai anh em nhà Vũ Văn tự lựa, sau đó vừa trả tiền vừa như lơ đễnh hỏi: “À phải, sao không thấy Tần tướng quân và Ngô đại nhân đâu nhỉ?”

Vũ Văn Cạnh hơi khựng lại, đáp: “Dịp lễ hiếm hoi, bổn vương nghĩ chư vị đại nhân cũng cần ở bên gia đình, cho nên không làm phiền bọn họ.”

“Thì ra là vậy, tam vương tử có lòng.” Lục Quý Trì học hỏi ông anh hờ, nhìn y bằng ánh mắt ý vị sâu xa.

Vũ Văn Cạnh thoáng sửng sốt, trong tròng mắt xanh thẳm sượt qua thần thái khó hiểu.

Lục Quý Trì biết chàng đã thành công lôi kéo sự chú ý của y, định nhân thời cơ này truyền cho y tờ giấy nhỏ vẫn nằm im lìm nhiều ngày, mãi không có cơ hội được lộ diện trong tay áo, chợt Vũ Văn Hợp Diệp đột nhiên lên tiếng: “Tấn vương điện hạ cũng đi dạo một mình sao? Đã vậy, chi bằng đi cùng hai anh em chúng ta?”

“Đa tạ thịnh tình của công chúa, chỉ là bổn vương không đi một mình, e không thể đón tiếp rồi.”

Cùng nhau đi dạo phố gì chứ, thật gai mắt, cho dù Lục Quý Trì có đi một mình, chàng cũng không đồng ý. Vũ Văn Hợp Diệp dĩ nhiên cũng không thật sự muốn mời chàng cùng đi dạo phố, nghe chàng đáp cũng không mấy thất vọng, chỉ cười khẽ: “Phải rồi, ngày Thất tịch của quý quốc là dịp cho những đôi yêu nhau… Tấn vương điện hạ phải đi cùng Khương tiểu thư mới đúng? Không biết nàng ấy hiện đang ở đâu?”

Đôi yêu nhau khỉ gió, Lục Quý Trì hơi ngượng, chàng quay đầu nhìn chiếc xe ngựa cách đó không xa: “Ờm, bọn ta…”

“Từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của Khương tiểu thư, hôm nay quả là có duyên gặp gỡ!”

Nhìn Vũ Văn Hợp Diệp không để chàng nói hết đã xoay người bước thoăn thoắt về phía chiếc xe, Lục Quý Trì: “…”

Tình huống gì đây?!

***

Chuyện sứ đoàn Bắc Hạ vào kinh, Khương Hằng biết, nhưng nàng lại không hay chuyện Vũ Văn Hợp Diệp nhìn trúng Lục Quý Trì, còn cầu hôn chàng trước bao người.

Cả Lục Quý Trì và Tần Tranh đều không nói cho nàng — dẫu sao chuyện cũng đã được giải quyết, cần gì phải kể để nàng thêm phiền não?

Vì thế khi nhìn thấy Vũ Văn Hợp Diệp khí chất bất phàm, sau khi trò chuyện đôi câu với Lục Quý Trì thì chạy về phía mình, nàng vô cùng kinh ngạc. Thảng khi đối diện với cặp mắt tràn đầy hoài nghi và thăm dò của Vũ Văn Hợp Diệp, lòng nàng khẽ chấn động, như lờ mờ hiểu ra.

“Cô chính là Khương Hằng?”

Khương Hằng vẫn luôn tựa người qua thành cửa xe quan sát Lục Quý Trì, nhưng trên đường người người qua lại tấp nập, Vũ Văn Hợp Diệp từ xa liếc nàng mấy bận, cũng chỉ thấy dáng hình mờ ảo, lúc này tới gần, mới thật sự quan sát được dung nhan của nàng — tóc đen da trắng, làn môi đỏ mọng, cặp mắt hạnh đào, khí chất dịu dàng, khi cười hai mắt cong cong, là người dễ khiến người đối diện đem lòng yêu thích, là dáng vẻ điển hình của quý nữ Đại Chu.

“Là ta, không biết tiểu thư là…”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại như thể quyện đường, Vũ Văn Hợp Diệp trầm trồ, mắt đối mắt với thiếu nữ dịu dàng hòa nhã, không hiểu sao lại có cảm giác giọng của bản thân quá cứng rắn nặng nề.

“Khụ khụ, ta là Vũ Văn Hợp Diệp, thật vui khi được làm quen với Khương tiểu thư.”

Vũ Văn? Đôi con ngươi của Khương Hằng đảo quanh, nàng không quấy nhiễu đến em trai đương yên giấc, chỉ nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, khẽ khàng hành lễ: “Tham kiến công chúa.”

Vũ Văn Hợp Diệp có chút bất ngờ: “Cô biết ta sao?”

“Vũ Văn là họ của hoàng tộc Bắc Hạ, hơn nữa điện hạ…” Hàng mi dài của Khương Hằng chớp nhẹ, nàng nhoẻn miệng cười đáp: “Công chúa quả nhiên như những gì điện hạ đã kể, oai hùng mạnh mẽ không thua đấng mày râu.”

Vũ Văn Hợp Diệp lại càng thêm kinh ngạc, mắt nhìn nàng lạ lẫm, hỏi: “Tấn vương điện hạ nhắc về ta với cô ư?”

Khương Hằng không đáp, chỉ ngại ngùng cười khẽ, dáng vẻ của nàng như ám chỉ: Đúng thế, điện hạ nhà ta chuyện gì cũng kể cho ta.

Vũ Văn Hợp Diệp: “…”

Hai mắt sao mà thấy ngưa ngứa gớm.

Cũng may từ bé cô nàng yêu thích kiểu người vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong nhu mì, lúc này thấy Khương Hằng cười tít hai mắt, giọng nói yêu kiều, sự so đo trong lòng nhất thời biến mất. Lại thấy Khương Hằng chẳng buồn để ý tới người suýt đã nẫng tay trên của mình là nàng đây, bụng dạ rộng rãi, lương thiện dịu dàng, lòng nàng không khỏi dấy lên sự tán thưởng.

“Khụ khụ, chuyện là, mặc dù ta trông Tấn vương cũng ưa nhìn, muốn anh ta trở thành phò mã của ta, nhưng nếu anh ta đã cự tuyệt ta ngay trước mặt hoàng đế của các cô, ta cũng chẳng thèm bám víu nữa. Đến gặp cô chỉ vì tò mò xem dung nhan nữ tử anh ta thích trông như thế nào thôi, không có ý gì khác.”

“…”

Phò mã? Cầu hôn?

Đôi mắt họ Khương từ từ nheo lại.

Vũ Văn Hợp Diệp không phải đến để tìm cơ may, sự kiêu ngạo của cô nàng không cho phép nàng làm như vậy, huống chi nàng đối với Lục Quý Trì chỉ thuần túy thưởng thức, chưa đến mức quá yêu thích, không nhất thiết phải làm thế. Vì thế, sau khi buông câu cuối để tránh sau này Khương Hằng hiểu lầm, nàng xoay người định rời đi. Chẳng ai ngờ đúng lúc đó, sau lưng lại ập tới một luồng sát khí mãnh liệt.

“Cẩn thận!” Đột nhiên bị người lạ ôm vào lòng, Khương Hằng hơi ngẩn ngơ, nàng muốn lên tiếng, lại thấy Vũ Văn Hợp Diệp một tay ôm lấy nàng kéo ra sau lưng, tránh khỏi công kích của tên sát thủ náu mình trong bộ y phục thường dân: “Cô không sao chứ?”

Khương Hằng hoàn hồn, không hoảng sợ thất thố như Vũ Văn Hợp Diệp tưởng tượng, nàng bình tĩnh lắc đầu một cái, nhếch môi đáp lại: “Đa tạ công chúa cứu giúp, ta không sao.”

Vũ Văn Hợp Diệp ngạc nhiên quan sát nàng, ánh mắt càng thêm khen ngợi: “Khỏi cần cảm ơn, bọn chúng đến vì ta, ta nên nói xin lỗi mới phải, liên lụy cô rồi.”

Cô nàng áy náy đáp xong, vội kéo Khương Hằng trốn lên xe ngựa, rồi quay người gia nhập cuộc chiến.

Vài chục tên thích khách giả dạng như những bách tính bình thường, lao ra từ đám đông, đang chiến đấu cùng Ngụy Nhất Đao cộng thêm đám hộ vệ Lục Quý Trì dẫn theo và cả đoàn người của Vũ Văn Cạnh.

Người đi đường hoảng hốt không thôi, ôm đầu chạy tán loạn, con phố lớn mới vừa rồi còn nô nức tiếng cười nói, trong phút chốc chỉ còn vọng lại tiếng la hét thảm thương.

“A Hằng!” Hồi nãy Lục Quý Trì đã tìm được cơ hội kín đáo truyền tờ giấy nhỏ kia cho Vũ Văn Cạnh, vì thế mới chậm hơn một bước so với Vũ Văn Hợp Diệp, thấy Khương Hằng xém bị thương, mặt chàng tái mét, mặc kệ đám đông hỗn loạn mà chạy vọt tới, “Nàng sao rồi? Có bị thương không?!”

“Thiếp không sao, ” Ngụy Nhất Đao trước tiên đã chỉ huy đám hộ vệ bao vây xe ngựa, trước mắt phạm vi cận kề xe ngựa tương đối an toàn, Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, cười trêu Lục Quý Trì, “Nghe nói điện hạ suýt nữa thì trở thành phò mã Bắc Hạ à?”

Lục Quý Trì bị hỏi bất ngờ: “…!”

“Thiếp thấy cô công chúa Bắc Hạ này rất được, điện hạ không động lòng chút nào sao?”

Lúc này Lục Quý Trì mới định thần lại, chàng đáp vội: “Có hơn nữa cũng không bằng nàng! Mà ta không cố ý dối gạt nàng đâu…”

Nhớ tới câu nói của Vũ Văn Hợp Diệp ‘Nếu anh ta đã cự tuyệt lời cầu hôn của ta ngay trước mặt hoàng đế các cô, ta cũng chẳng thèm níu kéo thêm nữa”, Khương Hằng cười khẽ, nương theo tà áo rộng, móc lấy ngón út của chàng: “Đi lên xe đã rồi nói?”

Bên ngoài xe ngựa mưa tên bay loạn, không hề an toàn, Lục Quý Trì sau một thoáng thần người đã kịp xốc lại tinh thần, xoay người nhảy vào trong xe ngựa, sau đó lớn tiếng dặn dò đám người Ngụy Nhất Đao: “Bảo vệ tam vương tử và nhị công chúa!”

Bất kể mục đích thật sự của Vũ Văn Cạnh là gì, trên lý thuyết y tới để đàm phán hòa bình, chàng tuyệt đối không thể để hai anh em nhà này gặp bất trắc gì, nếu không sẽ rắc rối lắm.

Đám người Ngụy Nhất Đao cũng hiểu điều này, cử ra một đội ngũ bảo vệ xe ngựa, những người còn lại đều tham gia trận đánh.

Lục Quý Trì thở một hơi nhẹ nhõm, quay đầu bảo Khương Hằng: “Chuyện của Vũ Văn Hợp Diệp đợi về rồi ta sẽ giải thích cho nàng…”

“Không cần giải thích, ” Khương Hằng cười, “Thiếp tin chàng.”

Nàng vừa rồi cố tình hỏi câu đó, chỉ là muốn chàng xốc lại tinh thần qua cơn kinh hãi mà thôi.

Lục Quý Trì ngơ ngác, bụng khấp khởi vui sướng.

Mé, sao vợ chàng lại có thể thấu hiểu lòng người đến thế!

“Chị ơi?” Khương Từ bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

“Không sao đâu, gặp chút rắc rối nhỏ, em ngủ tiếp đi.” Ngồi trên xe ngựa lâu cũng mệt, ban đầu Khương Từ còn thích thú, dần dần thể lực cạn kiệt không chống đỡ nổi. Khương Hằng xoa đầu cậu, đang định trấn an thêm, đột nhiên buồng xe ngựa rung lắc dữ dội, ngay sau đó một tiếng hý đau đớn vang lên, xe ngựa như một mũi tên phóng vút ra ngoài.

“Điện hạ — —!”

Hóa ra đám thích khách thấy tình hình không khả quan, bèn giơ một mũi tên bắn vào con ngựa, muốn mượn Lục Quý Trì trong xe dẫn đám người khó đối phó Ngụy Nhất Đao đi chỗ khác.
Bà Khương Hằng này số nhọ gớm, ra đường lần nào là gặp chuyện lần đó:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK