• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm phu nhân liếc nhìn điện thoại trong tay người hầu.

Thẩm gia làm như vậy là không công bằng, nhưng đã làm đến vậy rồi thì dứt khoát xé rách mặt thôi. Thẩm phu nhân vừa muốn cúp máy, Thẩm Cẩn Vu vịn vào tường chậm rãi đứng thẳng, đưa tay về phía người hầu.

Thẩm phu nhân lập tức cau mày: "Con thật sự muốn nhận điện thoại à?"

Thẩm Cẩn Vu không nói gì.

Người hầu vẫn cầm điện thoại trên tay, đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm phu nhân hít một hơi thật sâu: "Con có biết mình đã làm gì không? Con lợi dụng thân phận và sự tin tưởng của Tần gia dành cho mình để lừa dối Tần gia, khiến Tần gia hiện tại phải nộp đơn xin phá sản. Con còn muốn trả lời cuộc gọi này sao?"

Thẩm phu nhân bị con trai mình làm cho giận đến bật cười.

Bà không phải nói Thẩm Cẩn Vu làm sai, lòng người đều sẽ thiên vị, Thẩm phu nhân đương nhiên sẽ hướng về con trai, cho rằng thằng bé không làm gì sai. Hơn nữa, việc Tần gia phá sản cũng sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Thẩm gia.

Thẩm phu nhân nhìn qua nhìn lại Thẩm Cẩn Vu, trầm tư nói: "Con còn thích Tần Miên Miên không?"

Thẩm Cẩn Vu như bị nói trúng tâm sự, hơi run lên.

Thẩm phu nhân nhắc nhở: "Con không thể cưới con bé được nữa rồi."

Bà có ấn tượng không tồi với Tần Miên Miên, trước đó hai bên môn đăng hộ đối, Thẩm Cẩn Vu cũng thích nàng, chuyện đính hôn đối với hai nhà đều là chuyện vui.

Cho dù bà có thiên vị con trai mình thì cũng vẫn thích Tần Miên Miên.

Nhưng mà nhìn Thẩm Cẩn Vu đã làm gì đi, sao còn không biết xấu hổ nói thích con gái người ta, muốn cưới con bé nữa?

Thẩm phu nhân nói với giọng cứng rắn: "Con cứ suy nghĩ về những gì mẹ nói đi. Khi nào đến lúc, mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp gỡ một số cô gái nhà danh giá. Con xem xem có ai khiến con ưng ý không."

Thẩm Cẩn Vu cuối cùng cũng nói: "Đưa cho tôi."

Thấy con trai vẫn ngoan cố trả lời điện thoại, Thẩm phu nhân tức  đến đau đầu, bà đặt mu bàn tay lên trán, giận dữ bỏ đi. Người hầu do dự một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Thẩm Cẩn Vu rồi đi theo Thẩm phu nhân.

Thẩm Cẩn Vu nghe điện thoại, đầu bên kia nói với giọng cực kỳ tức giận: "Không ngờ cậu lại làm ra chuyện như vậy!"

Tần tiên sinh biết rồi, Thẩm Cẩn Vu nghĩ.

"Cậu làm như vậy là đang lừa đảo!"

Tần tiên sinh giận dữ nói: "Tôi sẽ kiện cậu ra tòa!"

Thẩm Cẩn Vu cười lớn, chỉ cười một chút đã khiến cho cổ họng cậu ta đau rát, nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.

Mẹ nói đúng, chuyện cậu ta đang làm chính là đẩy Tần Miên Miên ra ngoài.

Nhưng cậu ta vẫn sẽ làm như vậy.

Thẩm Cẩn Vu gãi gãi cổ họng, dùng giọng điệu bình tĩnh đến khác thường nói: "Tôi không hề lừa đảo."

"Tôi chỉ giới thiệu với ông về phòng làm việc. Việc nghiên cứu và phát triển cần có thời gian, Tần tiên sinh ạ. Đây chỉ đơn giản là vì ông không chờ nổi, không liên quan gì đến tôi."

Cứ cho là cậu ta quen biết ai đó ở phòng làm việc thì thế nào?

Khoản đầu tư của Tần tiên sinh vào phòng làm việc là quỹ nghiên cứu và phát triển, chỉ cần phòng làm việc tiếp tục hoạt động thì không thể chứng mình là họ phạm tội lừa đảo.

"Tần tiên sinh, ông lo lắng quá rồi."

Thẩm Cẩn Vu rửa tay tại bồn rửa mặt, sau đó dừng bước, nhìn vào bản thân trong gương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Không biết lúc con gái mất tích, Tần tiên sinh có lo lắng như vậy hay không?"

"Tôi nghĩ chắc hẳn là không rồi, bởi vì con gái ông luôn ở bên cạnh ông, mà ông chưa bao giờ thừa nhận cô ta."

Tần tiên sinh đột nhiên im lặng.

Thẩm Cẩn Vu chậm rãi trút ra sự bực bội trong lòng: "Tại sao Miên Miên không phải là con gái của ông?"

Nếu như vậy thì sẽ không có Giản Ánh An.

Tần Miên Miên sẽ là hôn thê của cậu ta.

Cậu ta còn rất nhiều thời gian để theo đuổi nàng.

Thẩm Cẩn Vu cảm giác thân ảnh trong gương run lên, tựa hồ muốn phản bác.

Cậu ta biết thân phận của Tần Miên Miên, dường như đó là lý do để cậu ta ra tay với Tần gia, nhưng hình như lại không phải vậy.

Đúng vậy, không phải.

Trước khi chịu đả kích vì chuyện ở nhà hàng, cậu ta đã tính toán chuyện này trong đầu, tính toán xem Tần gia có bao nhiêu tiền, và phải làm gì để đạt được kết quả như hiện tại.

Cậu ta chỉ thích cảm giác được kiểm soát tất cả.

Thẩm Cẩn Vu nhíu mày không vui, cậu ta không thích Tần Miên Miên, mà là thích kiểm soát.

Giản Ánh An mới chính là con gái của nhà họ Tần, Giản Ánh An và Tần Miên Miên hạnh phúc bên nhau, điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu ta.

Sau khi im lặng, Tần tiên sinh bắt đầu mạnh mẽ lên án cậu ta, ông ta bất tài, chỉ biết tức giận, chửi bới hết lời. Thẩm Cẩn Vu chỉ nghe một cách hời hợt, dù sao Tần tiên sinh cũng không làm gì được cậu ta.

Cậu ta thậm chí còn chỉnh trang lại quần áo, thong thả, ung dung rời khỏi phòng tắm.

Không bắt bẻ được chỗ nào.

***

Tần Miên Miên nhìn chiếc hộp được đóng gói trong tay, khó hiểu lẩm bẩm: "Đây là cái gì ạ?"

Giản Ánh An: "Là quà đó."

Cô ngáp dài, bánh ngọt trong phòng khách chưa cất đi, đã để gần một ngày rồi, kem cũng cứng lại. Cô chấm một ít lên ngón tay rồi cho vào miệng, cảm thấy rất buồn ngủ.

Đã thức khuya ngắm bình minh, sau đó còn phải đi tiết lộ chân tướng cho Tần tiên sinh.

Cô đúng là người tốt mà.

Giản Ánh An nhìn hộp quà trong tay Tần Miên Miên.

Thẻ ngân hàng là một trong những món quà tượng trưng cho việc cô giao toàn bộ tài sản của mình cho Tần Miên Miên.

Hộp quà này, là cô tặng chính mình cho Tần Miên Miên.

Đáng lẽ đó sẽ là một buổi tối tuyệt vời, nhưng tiếc là cô để quên đồ ở công ty, sau đó đến nhà họ Tần một chuyến, về nhà lại phải đi học thêm hai tiết.

Bây giờ màn đêm lại về, trời không còn đẹp nữa.

Chỉ muốn ngủ.

Tần Miên Miên mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có đủ loại quần áo siêu mỏng liền đỏ mặt.

Giản Ánh An vẫn ở bên cạnh, nói: "Em đã chuẩn bị đầy đủ đạo cụ rồi, quần áo cứ để chị."

Tần Miên Miên: Đừng nói nữa!

Tần Miên Miên đóng hộp lại, vốn là cảm thấy rất buồn ngủ, bây giờ lại bị kích thích làm cho đầu óc tỉnh táo cả lên.

Nàng đang định trực tiếp đi ngủ, nhưng vừa quay trở lại, Giản Ánh An đã đưa thứ này cho nàng, khiến nàng nhớ đến tài khoản Weibo kia của Giản Ánh An.

Không cần nghĩ cũng biết, Tần Miên Miên là người sẽ nhấn thích fanfic viết về chính mình.

Nói không chừng mọi người còn đoán được, túi kín đựng trong vali ở chương trình là do nàng chuẩn bị.

Khi đó Giản Ánh An gánh nồi thay nàng, sau này đã được rất nhiều cư dân mạng làm sáng tỏ!

Giản Ánh An đi tới ôm eo nàng: "Ngủ đi."

Tần Miên Miên xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Nếu là trên phim truyền hình thì màn hình sẽ hiển thị cảnh sáng sớm ngày hôm sau, khoảng thời gian bị cắt bỏ sẽ khiến cho người xem vô cùng tò mò.

Trên thực tế, bọn họ quả thật là buồn ngủ quá nên ngủ quên mất.

Tần Miên Miên tỉnh dậy mà vẫn cảm thấy như đang mơ, nàng ôm đầu suy nghĩ: "Tần gia sắp phá sản rồi."

Giản Ánh An dùng giọng mũi ừ một tiếng.

Im lặng một lúc, Giản Ánh An nhắc nhở: "Hai vợ chồng họ cũng đã ly hôn, Tần Hành đi theo Tần phu nhân, Tần gia sụp đổ rồi."

Cô hôn lên trán Tần Miên Miên.

"Bây giờ em không còn thuộc về nhà họ Tần nữa, em là của chị."

Những lời yêu thương nói vào buổi sáng sớm sẽ khiến cho con người ta cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Tần Miên Miên cọ cọ vào vai Giản Ánh An, nàng đã muốn ở bên Giản Ánh An từ lâu lắm rồi, cũng đã nghĩ đến chuyện này hơn mười mấy năm, nàng vẫn luôn hiểu rõ hai người sẽ phải đối mặt với chuyện gì nếu ở bên nhau.

Vì đã quá rõ ràng, cho nên khi ngày đó đến, sẽ cảm thấy rất bình thường.

Cũng rất hạnh phúc.

"Còn phải đi học." Giản Anh An đột nhiên nói.

Tần Miên Miên sửng sốt.

Lúc này mà chị nói với em là chị muốn đi học?

Giản Ánh An ôm lấy đầu nàng, thực ra cô muốn nói, em đừng dụi nữa.

Weibo.

Giản Ánh An V: Công khai @Người yêu.

Vài phút sau, Tần Miên Miên ngượng ngùng, do dự chia sẻ bài đăng của cô bằng tài khoản đã bị lộ, không còn chút riêng tư nào.


Một lúc sau nữa, đoàn phim từng làm việc với Giản Ánh An, bao gồm cả Chu Xử Trạch, đều gửi lời chúc phúc đến cô.

Chương trình hẹn hò kia vẫn còn đang phát sóng, chỉ là Giang An Ngôn cũng đã rút lui không lâu sau khi Giản Ánh An rời đi. Cô ấy cũng nhanh chóng chia sẻ bài đăng để chúc mừng, bên dưới có không ít người nói rằng CP ảnh hậu bị chìm rồi, buồn quá đi mất.

Có người trả lời bình luận nói là phải cẩn thận, Tần Miên Miên sẽ lướt một vòng Weibo đó, coi chừng người ta ghen.

Mọi người trong trường cũng đều đã biết chuyện này.

Tần Miên Miên cảm thấy như cả thế giới đều đang chúc phúc cho họ.

Tất cả mọi người, mọi việc, mọi vật mà nàng tiếp xúc đều đang nói: Tôi đã sớm biết hai người có quan hệ mờ ám với nhau mà!

Tần Miên Miên vẫn có chút lo lắng: "Lúc trước chúng ta đã bị loại khỏi chương trình rồi, bây giờ chị đăng trực tiếp lên Weibo như vậy, sau này có ảnh hưởng gì không?"

Giản Ánh An: "Chuyện đó còn phải xem ý của Thẩm Cẩn Vu thế nào."

Tần Miên Miên: "..." Nàng suýt nữa đã quên mất người này.

Mạnh Nhã Nhiên nói với họ rằng Thẩm Cẩn Vu đã bị gia đình cậu ta ép đi xem mắt rồi.

Dù sao Thẩm Cẩn Vu cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất mà đã bị ép đi xem mắt như vậy, xem ra vợ chồng Thẩm gia cũng đang lo lắng Thẩm Cẩn Vu sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tần Miên Miên.

Chỉ là chuyện do vợ chồng nhà họ Thẩm sắp xếp, e rằng không hiệu quả là bao.

Trong khi Mạnh Nhã Nhiên đang điều tra thì bị Lý Đông biết được, Lý Đông bắt đầu nổi máu nhiều chuyện, lúc nhắc tới chuyện này còn tấm tắc: "Cậu không biết đâu, mới mấy ngày đã gặp hơn mấy chục người giống như tuyển phi vậy."

Chỉ thiếu điều nói thẳng ra, cứ giả vờ thế này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tần Miên Miên ngẩng đầu: "Như vậy không phải rất tốt sao? Cậu ta sẽ không có thời gian nghĩ tới chúng ta nữa."

Theo thời gian, cậu ta sẽ dần quên hai người họ thôi.

Giản Ánh An: "Đúng là rất tốt, cho nên chị sẽ chuẩn bị cho cậu ta một món quà."

Cô gái tóc vàng đó tên là Hailey.

Hailey là một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh, cùng với Thẩm Cẩn Vu đã tạo dựng nên một phòng làm việc hoạt động khá tốt, cũng có tham vọng làm việc lớn.

Cô ấy và Giản Ánh An đã hẹn gặp nhau.

Hailey đã từng gặp Giản Ánh An, khi đó cô ấy còn cảm khái. Bây giờ được ngồi nói chuyện với nhau, cô ấy cảm thấy có chút vui vẻ.

"Cô thật dũng cảm! Một tình yêu đáng ca ngợi!"

Giản Ánh An hơi khựng lại.

Hailey cười lớn, nhìn Tần Miên Miên đang bên cạnh cô, sau đó nghiêm mặt chuẩn bị thảo luận vấn đề tiếp theo.

"Tần gia đã biết chuyện, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiện cô ra tòa, đương nhiên bọn họ sẽ không thành công."

Lý do rất đơn giản.

Giản Ánh An nói rất bình tĩnh, giọng điệu rõ ràng, mạch lạc: "Nhưng nếu như vậy, cô chỉ có thể ở lại phòng làm việc cho đến khi tiêu hết toàn bộ vốn mới thôi, cũng phải mất vài năm nhỉ?"

Hailey không có ý kiến: "Không cần cố gắng, lại có được mấy năm nhàn rỗi, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Giản Ánh An hỏi: "Cô không muốn trở nên tốt hơn sao?"

Hailey nhìn cô, cau mày quan sát vẻ mặt của Giản Ánh An, nhưng không nhìn ra được gì.

Giản Ánh An có chút tùy ý nói.

"Cô rất quen thuộc với Thẩm Cẩn Vu, mà gần đây cha mẹ cậu ta cũng đang sắp xếp cho cậu ta xem mắt. Sao cô không thử nắm bắt cơ hội này? Gả vào Thẩm gia, chính là cả đời đều được nhàn hạ."

Đây là món quà mà Giản Ánh An định tặng cho Thẩm Cẩn Vu.

Tần gia có thể thưa cậu ta ra tòa, với điều kiện là Hailey chịu hợp tác. Chỉ cần Hailey dùng chuyện này uy hiếp, đó sẽ là điểm chí mạng của Thẩm Cẩn Vu.

Tất nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Hailey là một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp và đầy tham vọng.

Giản Ánh An đã chỉ cho Hailey một con đường, Hailey có đi hay không là chuyện của Hailey.

Cô ấy sẽ đi.

Nếu không, cô ấy đến đất nước này để làm gì?

Hailey cười mấy tiếng, tựa hồ rất có hứng thú với con đường này, cô biết Thẩm Cẩn Vu và Giản Ánh An đã xảy ra chuyện gì.

Nghe có vẻ không tồi.

Hailey nâng ly trong tay lên: "Chúc các cô hạnh phúc."

Nếu Thẩm Cẩn Vu đã có dục vọng khống chế mãnh liệt như thế, vậy thì cứ giao cho cậu ta một người phụ nữ không dễ khống chế đi.

Giản Ánh An cũng nâng ly của mình lên."Chúc cô những điều tốt đẹp nhất."

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Tần Miên Miên mới hoàn hồn.

Lại nhìn Giản Ánh An, cảm giác như chị ấy chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, cũng không nói gì quan trọng nhưng mà trông đẹp hơn trước nhiều.

Nàng thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi hỏi: "Liệu Thẩm Cẩn Vu có thích cô ấy không?"

Giản Ánh An quay người lại: "Đừng nghĩ đến cậu ta nữa, nghĩ đến chị này!"

Cô nắm lấy tay Tần Miên Miên.

"Chị thích em."

Hết.

***

Kết thúc khá vội, nhưng đến đây cũng xem như viên mãn rồi.

Đầu tiên thì mình muốn gửi lời cảm ơn đến những bạn đọc đã đồng hành cùng với mình trong suốt chặng hành trình này. Mỗi lượt bình chọn, mỗi bình luận của các bạn chính là động lực lớn nhất để mình có thể hoàn thành đứa con tinh thần này. Trong quá trình edit và beta chắc hẳn sẽ có vài chỗ không mượt lắm, nếu có thiếu sót hay vướng mắc ở đâu thì mọi người cứ nhắc nhở (một cách thiện chí) cho mình biết nha, mình sẽ phản hồi và sửa lại ngay.

Cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra, chắc nhiều bạn cũng biết mình đang edit một bộ truyện mới. Hy vọng truyện mới của mình cũng sẽ nhận được sự ủng hộ và yêu mến của tất cả mọi người.

Hẹn gặp các bạn ở những bộ truyện sau, mình sẽ luôn luôn cố gắng để đem lại những bản edit tốt nhất cho mọi người~~

À bộ này còn khoảng 3 phiên ngoại, khi nào mình rảnh sẽ đăng lên nhen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK