Dây cung giữa hai người nới lỏng, cách tâm cửa Triệu Hi lên tiếng: “Đến ngay.”
Hai phút sau, cô mới trở lại bữa tiệc, bà Kha quan sát cô rất lâu, lo lắng: “Hi Hi sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm.”
Triệu Hi cười tự nhiên: “Không sao đâu bác gái.”
Đang nói thì Triệu Minh Xuyên cũng trở về chỗ ngồi, ông Kha vô tâm: “Sắc mặt Minh Xuyên cũng không tốt lắm.”
Hàm dưới của Triệu Minh Xuyên vẫn kéo căng, chưa dịu xuống được, khỏi phải nói đến biểu lộ dư thừa nào, mặt lạnh thật là lạnh, xa lánh không dễ thân cận, vì trưởng bối hỏi nên mới khách khí đáp lại: “Không sao ạ.”
Cũng trả lời như vậy nhưng người vô tâm sẽ không nghi ngờ gì, người biết thì vẫn diễn kịch tiếp.
Kha Diệc Lâm siết chặt cán muỗng, trên mặt vẫn như bình thường, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Triệu Hi.
Đầu đũa Triệu Hi gắp rau xanh trong chén, khó khăn nuốt xuống.
Biểu hiện của Triệu Minh Xuyên ngày càng rõ ràng hơn, vốn anh không phải là kiểu đàn ông ẩn nhẫn nên không thoải mái thì lộ rõ ra mặt.
“Công ty còn có việc, mọi người cứ tự nhiên. Bác gái, bác giữ gìn sức khỏe, cuối tuần kiểm tra, bác cứ liên hệ Chu Minh, con sẽ kêu cậu ấy sắp xếp thời gian.” Không thèm nhìn ai, Triệu Minh Xuyên đặt bát đũa xuống, vung tay rời đi.
Kha Diệc Lâm vẫn duy trì lịch sự của chủ nhà, đứng dậy tiễn khách: “Anh, đi thong thả.”
Triệu Minh Xuyên không nói gì, nhìn cậu ta và Triệu Hi mấy giây, cuối cùng giương cằm, vẻ mặt phách lối cuồng vọng.
Người đang ngồi đó cũng không ngốc, trong lòng cũng hiểu rõ, lưu luyến suy nghĩ xem có chuyện gì giữa ba người này.
Ông Kha hắng giọng: “Ăn đi.”
Tự mình thu lại sự tình, căn nhà lại náo nhiệt trở lại.
Sau bữa ăn, Kha Diệc Lâm nói chuyện phiếm với Triệu Hi, hai người trẻ tuổi rất xứng đôi, ngồi cùng một chỗ tạo nên hình ảnh đẹp. Bà Kha cũng rất vui, lấy album ảnh đến ngồi xem cùng bọn họ.
Đến nước này, không thể tiếp tục nữa.
“Ăn dâu đi, quả này to nhất nè.” Kha Diệc Lâm bưng dĩa trái cây đến, cẩn thận cầm nĩa đưa cho cô, cậu ngồi rất gần Triệu Hi.
Triệu Hi không nhận, lãnh đạm nói: “Diệc Lâm, em có chuyện muốn nói rõ với anh.”
Kha Diệc Lâm ngừng lại một cái, vẫn mỉm cười: “Ăn dâu trước đi.”
Triệu Hi nói: “Chúng ta làm bạn bè bình thường đi.”
Không cho cậu cơ hội cãi lại: “Chuyện hôm qua em đã suy nghĩ rất kĩ càng, thật xin lỗi, em không làm được.”
Mọi người đều ngồi trong phòng khách, bà Kha ngồi trên ghế sô pha dài, âm thanh nói chuyện của bọn họ không nhỏ, hoặc là, Triệu Hi không có ý định che dấu.
Không chỉ có Kha Diệc Lâm im lặng, bà Kha cũng kinh ngạc.
Triệu Hi cầm lấy túi xách, nói: “Vậy em đi trước đây.” Ánh mắt cô nhìn qua: “Bác gái, cảm ơn bác về bữa tối, vất vả rồi, bác giữ gìn sức khỏe.”
Đột nhiên Kha Diệc Lâm phản ứng lại, cậu đứng dậy gọi: “Tiểu Hi.”
Ấp úng nửa ngày, tâm tình hoảng loạn chỉ nói được một câu: “Anh đưa em về.”
“Không cần, đón xe rất tiện mà.”
Quay người cất bước đi, cũng không quay đầu lại.
Đóng cửa, một tiếng thanh thúy, Kha Diệc Lâm ngã ngồi trên ghế sô pha, im lặng không động đậy hồi lâu.
Bà Kha là người hiểu sự tình, sắc mặt nặng nề, ung dung cảm thán: “Đúng là một cô gái ngay thẳng.”
Kha Diệc Lâm thở dài, mười ngón tay đan xen vào nhau, không cam tâm.
“Mẹ rất thích tiểu Hi, nhưng con à, tình cảm là chuyện duyên phận, yêu đơn phương dễ dàng rơi vào ngõ cụt, dễ dàng làm mờ mắt mình. Tiểu Hi là cô gái có học, không khiến con khó xử, đối xử hòa nhã, Diệc Lâm, con đi đến giới hạn này thì đừng hiểu lầm biểu hiện của đối phương là yêu đương. Là đàn ông, dũng cảm lên, nếu con vẫn còn thích thì tiếp tục cố gắng theo đuổi, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột, hiểu không?”
Lời nói của bà Kha thấm thía, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê.
Kha Diệc Lâm khổ sở cười bất đắc dĩ: “Con của mẹ là người như vậy sao? Không đến mức đó.”
Bà Kha gật đầu yên tâm: “Mẹ sợ con nhất thời hồ đồ, con biết chừng mực là được.”
…
Quán bar nào đó.
Giờ này là giờ cao điểm, cuộc sống về đêm vừa bắt đầu, Triệu Minh Xuyên đã say sắp xỉu. Đi khỏi nhà họ Kha, anh liền đến đây uống rượu giải sầu, như là mượn rượu để quên đi mọi chuyện.
Bạn bè tốt buồn rầu: “Minh Xuyên, cậu cứ uống như vậy, không ai hạ gục được cậu đâu.”
Triệu Minh Xuyên ngồi trên ghế cao, kéo ống tay áo lên sợ vướng bận, cũng tùy tiện ném đồng hồ đeo tay lên bàn. Lấy từng ly rượu uống vào, phiền não nắm tóc: “Biết sai rồi thì sửa sai là được, ai nói câu này vậy?”
Một người đáp: “Lỗ Tấn.”
Người bên ngoài rống: “Tôi khinh.”
Triệu Minh Xuyên phát cáu: “Tất cả đều là ngụy biện! Tôi tự nguyện sửa sai, cô ấy không để ý đến tôi, tôi làm không tốt chỗ nào, sao cô ấy không để ý đến tôi?”
“Cậu còn uất ức? Vừa nhìn là biết trước kia cậu đã làm chuyện khốn nạn.”
“Đừng nhắc chuyện này với tôi, cậu có tư cách không? Lẽ nào trước đây các cậu không khốn nạn như tôi vậy.” Triệu Minh Xuyên giơ ngón tay lên day day thái dương: “Phiền phức.”
Vài tiếng cười vang lên, suy nghĩ xấu nào cũng có: “Phụ nữ nhiều như vậy, không phải tiểu Hi không được sao?”
“Cậu biết cái gì!” Triệu Minh Xuyên cầm bình rượu chĩa vào mặt người kia, hô lên: “Cảnh cáo các cậu, có những chuyện nói trước mặt tôi cũng thôi đi, ai dám nói trước mặt Triệu Hi thì không còn là anh em gì nữa!”
Lời này thật hung ác. Đàn ông không giống phụ nữ, làm việc khó tránh khỏi hơi cẩu thả, không nhất trí cân nhắc thì sớm muộn gì cũng dễ làm hỏng việc.
Triệu Minh Xuyên giật cúc ở cổ áo ra: “Rót rượu.”
Lúc đó DJ cũng đang mở nhạc, vừa vặn mở một bài rất to, nhất thời nhân viên phục vụ quầy bar không nghe thấy.
“Rượu đâu, rượu đâu!” Triệu Minh Xuyên cầm ly rượu đập lên bàn ầm ầm, mặt bực dọc.
Chơi thì chơi nhưng trạng thái này của anh thật khiến người ta lo lắng.
“Cản cậu ấy lại đi, không thì xảy ra chuyện đó.”
“Cậu cản đi, tôi không dám.”
“Hay là gọi điện cho Triệu Hi đi, tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược.”
“Tôi sợ thuốc vừa đến, cậu ta chết càng nhanh.
Mấy người đàn ông nhìn nhau im lặng, phiền muộn.
Chợt có người nói: “Hay gọi Sơ Ninh đến một chuyến.”
Chủ ý này không tệ!
Cô em gái giữa đường này của Triệu Minh Xuyên cũng là nhân vật lợi hại, không sợ phiền phức, mấu chốt là có đầu óc, còn rất thông minh. Võ quýt dày có móng tay nhọn, hai người bọn họ hay cãi nhau, là khắc tinh của nhau.
Gọi điện thoại xong, Sơ Ninh nhanh đồng ý, chưa đến nửa tiếng đã hùng hổ xuất hiện tại quán bar.
Triệu Minh Xuyên say đến nhẹ nhàng vui vẻ, những chuyện phiền muộn không vui lúc đầu khi vừa nhìn thấy Sơ Ninh đều dần dần biến mất.
Nhìn vẻ mặt thống khổ như gặp quỷ của anh, Sơ Ninh cũng nổi giận, lạnh như băng nói: “Anh điên rồi sao? Không biết cánh truyền thông đang nấp ở đâu? Muốn lên báo sao?”
Triệu Minh Xuyên u ám: “Sao cô lại đến đây?”
“Đến nhặt xác anh.” Miệng lưỡi Sơ Ninh cũng hung hăng, sắc bén: “Có đi không? Tôi rất đắc đó, kéo dài thêm một phút thì thêm phí.”
Triệu Minh Xuyên chửi thầm một câu: “Tổ tông, mẹ nó.”
Sau đó bất đắc dĩ đứng dậy, đầu choáng váng, bước chân lảo đảo, cắm đầu đi về phía trước.
Sơ Ninh đỡ lấy, kéo lại đem tay anh đặt lên vai mình: “Nổi nóng gì chứ!”
Người Triệu Minh Xuyên đầy mùi rượu át đi mùi đàn ông nam tính của anh.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, nhưng hành động vẫn rất trung thực: “Cô muốn đỡ hay không.”
Đột nhiên Sơ Ninh rít lên một tiếng: “Trời ơi, Triệu Minh Xuyên anh thật là nặng! Nặng như con heo!”
Duy trì vóc dáng không dễ, sao phải chịu sỉ nhục này. Triệu Minh Xuyên cười lạnh: “Tôi là heo, vậy cô là cái gì? Heo mẹ.”
Hai anh em nói móc lẫn nhau, đấu đá ra khỏi quán bar.
Đưa người về chung cư gần cửa Kiến Quốc, người Sơ Ninh toát mồ hôi, người đàn ông tê liệt ngã xuống ghế sô pha: “Triệu Minh Xuyên, còn chống đỡ nổi không? Muốn đến bệnh viện truyền nước không?”
Triệu Minh Xuyên cúi đầu, lắc lắc.
Quả thật là Sơ Ninh không yên lòng, cô xích lại gần anh một chút, đâm đâm lên bả vai anh: “Đừng cố gượng, anh còn có hoàng cung phải thừa kế đó.”
Vốn là trêu chọc nhưng khi Triệu Minh Xuyên nghiêng đầu nhìn sang, cô vẫn kinh ngạc một cái. Nếu như có thể dùng một từ để hình dung vẻ mặt này, đó chính là…..
Mất hết can đảm.
Sơ Ninh thở dài ngồi xuống bên ghế sô pha: “Có cần phải vậy không, đòi sống đòi chết.”
Tiếng nói Triệu Minh Xuyên vô cùng bình tĩnh: “Lúc cô chia tay mối tình đầu năm xưa, không muốn chết sao?”
Nghe xong câu này, Sơ Ninh im lặng rất lâu không phản ứng.
Ây, nói chuyện kiểu gì không biết.
“Chết có gì hay, không có tình cảm thì chia tay thôi, anh tình tôi nguyện, người này cũng đừng trì hoãn người kia.”
“Nói lại lần nữa xem.”
“Không có tình cảm thì chia tay.”
Dưới ánh đèn, ánh mắt Triệu Minh Xuyên cũng sáng lên: “Vậy còn không phải sao. Cô có gì không hiểu sao?”
Sơ Ninh im lặng, không phải đạo lý này sao, tìm cái chết là bởi vì còn tình cảm. Nếu đã dứt khoát buông bỏ, mới có thể không quan tâm.
Ánh mắt Triệu Minh Xuyên thấp xuống rơi vào tay cô, cười một cái: “Tên nhóc kia cầu hôn cô rồi.”
Sơ Ninh cuộn tròn ngón tay theo bản năng.
“Đừng giấu, chuyện tốt.” Triệu Minh Xuyên qua cơn chấn động này, sóng vai ngồi cùng cô, lại liếc mắt khinh thường: “Chiếc nhẫn kia thật nhỏ.”
“Tôi thích loại như thế này, nhỏ gọn, đơn giản, anh thì biết gì?” Sơ Ninh ra sức che chở bảo bối.
Triệu Minh Xuyên cười nói: “Gần đây cậu ta sao rồi?”
“Vẫn tốt.” Ngừng một chút, Sơ Ninh nói: “Chúng tôi ký hợp đồng sáng tạo với Đường Diệu. Anh ấy tiếp tục làm chuyện anh ấy thích, Đường Diệu sẽ trợ giúp cho anh ấy.”
“Lúc trước không phải cô và Đường Diệu cãi nhau nên tách ra sao?”
“Khi đó Quan Ngọc lôi kéo tôi lập công ty riêng, chuyện này sinh chuyện kia, nói theo lập trường, quả thực là chúng tôi không tử tế, Đường Diệu tức giận cũng đúng. Nhưng mà đôi bên cùng có lợi là chân lý ngàn năm không đổi.”
Tùy tiện thảo luận vài câu lại trở về chủ đề chính.
Sơ Ninh hỏi: “Anh còn nhớ chị Hi thật sao?”
Triệu Minh Xuyên thản nhiên: “Nhớ muốn chết.”
Sơ Ninh nói: “Bây giờ có phải chị ấy không đồng ý gặp anh đúng không?”
Không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
Sơ Ninh gẩy gẩy tóc, nghiêng đầu, tươi cười quyến rũ.
Cô nói: “Tôi cho anh một ý kiến.”
….
Chủ ý này cũng không phúc hậu chút nào, lúc trước Sơ Ninh gặp đại nạn cũng coi như cùng Nghênh Cảnh vào sinh ra tử, ầm ầm dậy sóng. Tính mạng không sao nhưng tay bị thương cũng không nhẹ.
Cô là người liên lạc sớm nhất với Triệu Hi khi cô ấy về nước, lưu lại số điện thoại của nhau, hơn nữa, quan hệ trước đây cũng tốt, cho nên liên hệ với nhau cũng tự nhiên.
Đầu tiên là lảm nhảm tâm sự thân mật vài lời, ân cần thăm hỏi lẫn nhau, chân tình thật lòng. Sau đó lại nói ra thỉnh cầu, nói vết thương mình tái phát, không tiện lái xe nên quang minh chính đại nói ra thỉnh cầu.
Triệu Hi không có lời nào từ chối người bạn này, chân thật đáp ứng yêu cầu đi bệnh viện cùng cô.
Hôm nay thứ bảy, hai người đi đến bệnh viện.
Đến khi xếp hàng tái khám, Sơ Ninh vừa cúi đầu tìm liền a lên một tiếng.
“Sao vậy?” Triệu Hi hỏi.
“Ảnh chụp X quang của em bị rơi trong xe.”
“Không sao, em đứng yên đây đi, chị đi lấy giúp em.”
“Cảm ơn chị Hi, trong hộp đầu xe.”
Triệu Hi đưa phiếu đăng kí và lịch khám bệnh cho cô, đi ra ngoài xe.
Chỗ đậu xe của bệnh viện luôn luôn không đủ, nhiều người xe đông, mà chỗ đỗ xe của bệnh viện này lại đang trùng tu gì đó nên người xe ra vào lộn xộn, tiếng kèn xe, tiếng kêu la cãi nhau inh ỏi.
Triệu Hi nhìn bốn phía, xe cô dừng ở vị trí cửa ra. Xe ra vào nhiều quá, dễ dàng đυ.ng trúng. Triệu Hi muốn dứt khoát đem xe xuống hầm giữ xe.
Cô khởi động xe, chuyển động tay lái, dịch chuyển về phía trước hơn mười mét, vừa mới bẻ cua đã nhìn thấy phía trước không xa có một chiếc xe màu đen bình tĩnh chạy đến, bỗng nhiên, từ phía sau bên trái có một chiếc xe điện chạy đến, đâm vào chiếc xe màu đen kia.
Ầm! Đông!
Tư…..
Xe điện văng ra, âm thanh thắng gấp vang lên. Sau đó tiếng gào khóc kinh thiên động địa vang lên: “Ai u! Ai u! Đυ.ng người a!”
Triệu Minh Xuyên lái xe đến, chạy đến vây quanh xem xét, tranh thủ hỏi thăm: “Bác vẫn ổn chứ?”
Ông lão nằm trên mặt đất gầy gò, xấu xí, ánh mắt không khéo, càng trách móc dữ dội: “Đau đau đau, gãy chân tôi rồi, ai u, ai u! Không cho cậu đi, không được đi.”
Tay của ông lão kéo lấy ống quần Triệu Minh Xuyên, sức khỏe mạnh như trâu.
Triệu Minh Xuyên vừa nhìn là biết chuyện gì rồi, giả bị đυ.ng ăn vạ sao!
Anh nhẫn nại tự nhủ trong lòng, nói: “Bị thương chỗ nào vậy?”
“Xương cốt gãy mất, tay, tay cũng bị, ái chà chà.”
“Được, đây là bệnh viện, tôi đỡ bác đi kiểm tra một chút.”
Triệu Minh Xuyên khom lưng đỡ người, lại bị ngăn lại: “Đừng dụng tôi, tôi không đi nổi, đau quá, đau quá.”
“Ông buông tay ra đi, tôi đi gọi xe cứu thương đến cho ông được không?”
“Buông ra thì cậu chạy mất à.”
“Xe tôi ở đây, chạy đi đâu được chứ? Hả?”
Ông già nằm trên mặt đất, ra vẻ “tôi không buông” bất chấp sức lực.
Giằng co như vậy người vây xem ngày càng đông, dựa theo kịch bản, từ trong đám người đó xuất hiện hai người đàn ông trẻ tuổi, là người nhà ông lão: “Cha! Cha!”
Mở đầu là kêu trời kêu đất, sau đó xác minh mục tiêu, trực tiếp chất vấn Triệu Minh Xuyên: “Anh lái xe kiểu gì vậy! Có tiền thì hay sao! Anh đυ.ng cha tôi, anh muốn làm sao đây!”
Triệu Minh Xuyên bực muốn chết.
Mẹ nó, hôm nay là ngày gì vậy.
Trước khi xuất phát một tiếng, giao thông Bắc Kinh đã làm người ta tức chết, thật vất vả mới chạy đến bệnh viện đúng giờ, cùng Sơ Ninh sắp đặt thời gian có thể tình cờ gặp gỡ, kết quả lại xảy ra một màn ăn vạ thế này.
Người nhà trách móc kinh thiên động địa: “Chết rồi, cha tôi bị anh đυ.ng chết rồi.”
Ông già trên mặt đất cũng phối hợp, nghiêng đầu chết đi.
Triệu Minh Xuyên vén áo khoác lên, hai tay chống trên lưng, nổi nóng. Camera trên xe không quay được tình huống phía sau, toàn bộ đều dựa vào miệng nói, đối phương đông người, cũng không phải anh sợ. Đổi lại nếu là bình thường….
Muốn chết?
Được thôi!
Đạp chân ga, nổ máy, tức giận nói: “Ông đây cho ông một trăm vạn, nằm ngửa ra đây, ai không nằm là cháu chắt.”
Đối phó với loại cặn bã xã hội này, không nghiêm nghị hù dọa không chừng họ lại gây tai họa cho người khác.
Nhưng hôm nay không được!
Triệu Minh Xuyên đến tham gia sự sắp xếp “ngẫu nhiên gặp mặt” mà!
Quyết định chắc chắn, dàn xếp ổn thỏa: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Đối phương nhìn nhau, mắt chuyển động rất nhanh, sau đó nhìn về phía anh, đặc biệt vô lại giơ lên hai ngón tay, mở miệng nói một chữ: “Vạn.”
Triệu Minh Xuyên thầm mắng một tiếng: “Đưa tài khoản cho tôi.”
Sự mừng rỡ hiện rõ trên mặt đối phương, đọc số một cách trôi chảy, Triệu Minh Xuyên vừa muốn bấm “Xác nhận chuyển khoản”. Bỗng nhiên, một cánh tay duỗi ra cầm lấy điện thoại của anh.
Chẳng biết Triệu Hi đã xuống xe lúc nào, cô chắn trước người Triệu Minh Xuyên, đưa tay cầm điện thoại ra sau lưng, lãnh đạm nói: “Các người giả vờ bị đυ.ng là phạm pháp đó, nếu các người tiếp tục lừa dối ăn vạ, tôi lập tức báo cảnh sát.”
Tiền tới tay còn vụt mất, mấy người kia nổi điên: “Anh ta đυ.ng người! Bồi thường tiền thì đúng rồi!”
Triệu Hi nói: “Các người đυ.ng hư hai bên xe, theo như giá của cửa hàng 4S, sơn lại ít nhất cũng bốn ngàn. Không bắt mấy người bồi thường là may rồi.”
Đối phương lập tức hổn hển: “Nói bậy!”
Triệu Hi cũng không nhiều lời, yên tĩnh móc điện thoại của mình ra bấm sau đó đưa màn hình ra ngoài, bình tĩnh nói: “Tôi đã quay lại cảnh đó rồi. Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát giao thông để họ xử lý.”
Xe của cô ở ngay sau xe Triệu Minh Xuyên nên đã quay được toàn bộ cảnh này không sai vào đâu được.
Đám người kia đuối lý, chửi một cái rồi bỏ đi.
Triệu Hi xoay người, mắt cũng không liếc nhìn anh, đưa điện thoại tới: “Trả lại cho anh.”
Triệu Minh Xuyên im lặng nhận lấy, tâm tình rất phức tạp.
Lúc gặp nạn bị người yêu nhìn thấy thất bại của mình, tự hào và mừng rỡ vì được cô chủ động che chở. Đủ loại cảm xúc, đủ đem anh chiên trong chảo dầu đầy màu sắc.
Hai người đậu xe xong, chỗ đậu kế bên nhau, lần lượt xuống xe, cũng không ai nói gì.
Mãi cho đến phòng bệnh, Sơ Ninh kinh ngạc: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Triệu Minh Xuyên quay đầu chỗ khác không muốn nói.
Ngược lại Triệu Hi thản nhiên: “Trùng hợp gặp nhau ngoài cổng. À, em xem có phải ảnh này không?”
“Vâng vâng vâng. Cám ơn chị Hi.” Sơ Ninh thức thời đuổi khách: “Anh, hay là anh dẫn chị Hi đi ra ngoài ngồi một lúc đi? Bệnh viện nhiều vi khuẩn, tiểu Cảnh sắp đến rồi, một chút nữa là đến.”
Trong lòng Triệu Minh Xuyên cảm động muốn khóc ròng ròng, em gái tốt, em gái tốt mà!
Triệu Hi thì cũng biết được ý tứ, cái sân khấu kẻ xướng người họa này, được, cô cũng lười vạch trần. Bây giờ từ chối hay cự tuyệt cũng không được.
Triệu Minh Xuyên đi song song với cô.
Anh đi chậm, cô còn đi chậm hơn.
Anh tiếp tục đi chậm, cô cũng yên lặng làm theo.
Một lần hai lần, chính Triệu Minh Xuyên cười trước. Anh cười một cái, Triệu Hi cũng không căng nữa, khóe miệng khẽ nhếch.
“Đã lớn như vậy rồi, làm trò cười cho người ta sao.” Triệu Minh Xuyên tự giễu.
Triệu Hi cũng đáp lại: “Thì cũng là nhìn anh nhiều hơn thôi.”
Có lời dạo đầu, có hai mắt nhìn nhau, có ánh mắt chứa ẩn tình.
Tự nhiên bầu không khí cũng được thả lỏng không căng thẳng.
Trong lòng mỗi người đều có tưởng niệm, chỉ là không bỏ được chấp niệm, cho nên luôn có khoảng cách, luôn dày vò, đấu đá nhau.
Cho đến chậm rãi lúc này đây, tim hai người đều tê tái, đều lĩnh hội giống nhau.
Quả thật những lần đấu đá kia, bỗng nhiên trở nên rất vô nghĩa.
Đi ra bệnh viện, lấy xe, lên xe.
Vừa đóng cửa xe, sự yên tĩnh bao trùm lấy hai người.
Không gian càng nhỏ càng áp bức cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng mỗi người.
Triệu Minh Xuyên đã quen rồi, khốn kiếp đã quen, ý nghĩ đã lộ rõ từ lâu. Triệu Hi thì không như vậy, cô cho rằng sự lạnh lùng và không nghĩ đến nữa chính là đã buông bỏ.
Bây giờ mới cảm nhận được nội tâm mình lên tiếng: Mình căng thẳng.
Triệu Minh Xuyên nói chuyện phiếm bình thường, anh bình tĩnh nói: “Em muốn trở lại phòng khám sao?”
“Hả?”
“Có muốn xem dáng dấp bạn trai Sơ Ninh không?”
Triệu Hi hỏi: “Anh có ảnh sao?”
Suy nghĩ một chút: “Đúng là có.”
Triệu Minh Xuyên lấy điện thoại ra bấm hai cái, dùng ngón tay phóng to lên, xích lại gần cho cô xem: “Người ở giữa này, tay cầm cúp.”
Triệu Hi kinh ngạc: “Giải đấu hàng không thế giới.”
“Đúng, đứng nhất, thật lợi hại.”
Triệu Hi nhìn kỹ chút nữa: “Em từng nhìn thấy cậu ấy trên hot search weibo mấy lần, chụp hình cậu ấy ở trường đấu, lông mi rất dài, trên mặt còn bị thương, phía sau lưng là quốc kỳ. Phía sau có hàng chữ.”
Triệu Minh Xuyên nghiêm túc nghe: “Là chữ gì?”
“Thiếu niên mạnh, đất nước mạnh.” Triệu Hi cảm thấy kì diệu: “Không ngờ cậu ấy lại là bạn trai của Sơ Ninh.”
Triệu Minh Xuyên cười: “Nghiêm túc mà nói thì là vị hôn phu, mới cầu hôn.”
Nói đến chuyện vui, bầu không khí cũng tự nhiên hơn.
Mở rộng chủ đề, nói chuyện mấy phút, Triệu Minh Xuyên chuyển động tay lái: “Đi thôi, đi ăn cơm cùng nhau.”
Triệu Hi mím môi, không đồng ý cũng không phản đối.
Xe lái đi băng băng, đi đường thông suốt, gặp toàn đèn xanh.
Lên cao tốc, ánh nắng chói lọi, chiếu xuyên qua kính xe, dịu dàng chiếu lên người hai người.
Cảnh đường phố đang lùi lại, cây cối đang lùi lại, kí ức cũng đang lùi lại.
Triệu Hi quay đầu, yên lặng dò xét người đàn ông bên cạnh.
Mấy năm không gặp, hình như Triệu Minh Xuyên không hề thay đổi chút nào. Mặt mày của anh rất xuất sắc, rất có phẩm chất đàn ông, sắc bén, đoán được lòng người, đồng thời cũng có thể nhìn thấu sự việc. Anh giống như một cái ao sâu, mỗi lần nhìn đều nhịn không được bị cuốn hút.
Ánh mắt dời xuống chút nữa, hầu kết anh nhô lên, khẽ lăn, là chỗ gợi cảm nhất trên người anh.
Ánh nắng chiếu xuống người anh khiến anh như một vật phát sáng.
Triệu Hi quay mặt, cúi đầu, hốc mắt nóng lên.
Mười ngón tay cô siết chặt trên chân, vô tình hay cố ý nắm chặt.
Triệu Minh Xuyên im lặng dò xét, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô, là thăm dò, là cẩn thận, là khắc chế, là điên cuồng tưởng niệm.
Triệu Hi không kháng cự,
Anh bắt lấy cơ hội, gắt gao nắm chặt.
Lúc dừng xe mới lưu luyến không rời buông ra. Lúc đó, hai người cũng im lặng từ đầu đến cuối.
Hôm nay, trời Bắc Kinh xán lạn như giữa hè, da trời xanh như gương, mây trắng thêu hoa dệt gấm từng đóa trên đấy.
Xuống xe, Triệu Hi chậm rãi đi theo bước chân anh.
Triệu Minh Xuyên khóa xe, không cho cô cơ hội do dự, trực tiếp nắm lấy tay cô.
Khoảng cách gần gũi, gần đến nỗi dường như nhiệt độ cơ thể quyện vào nhau.
Chợt Triệu Minh Xuyên hỏi: “Em lạnh không?”
Triệu Hi không nghe rõ: “Hả?”
Anh tự trả lời: “Thật lạnh.”
Sau đó vén áo khoác lên, giang hai tay ra, thuận thế kéo mạnh Triệu Hi một cái, để cô tiến vào trong ngực anh.
Nửa bên áo khoác bao bọc người cô, bọc lấy hai người, hai trái tim.
Phù phù, phù phù.
Triệu Minh Xuyên nói bên tai cô, âm thanh trầm thấp: “Hi nhi, anh muốn yêu đương với em.”
“Cho anh cơ hội lần nữa đi, xin em đó.”