• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tháng kế tiếp, Mộng Tịch cơ hồ là không gặp dược Dịch Vân Lạc.

Cả ngày sư phụ đều đem bản thân nhốt ở trong mật thất để tu luyện, cũng chưa từng bước ra khỏi cửa chứ chưa nói là ly khai khỏi Sương Vân điện. Ngay cả nghị sự giữa tam tôn cùng bát đại trưởng lão cũng không có tham dự.

Cũng bởi vì chuyện này, mà Hạo Huyền cùng Viêm Mạch đã tới Sương Vân điện mấy lần, nhưng là vô luận bọ họ có nói thế nào đi nữa, thì cửa phòng của Dịch Vân Lạc vẫn cứ đóng chặt. Không cho bọn họ bất kỳ câu trả lời nào, vì thế cuối cùng, bọn họ đều phải bất đắc dĩ rời khỏi.

Còn đối với chúng đệ tử của Thiên Thanh mà nói, thì việc Tôn thượng của bọn họ mất tích như vậy cũng là điều vô cùng bình thường. Nếu không phải mỗi ngày Mộng Tịch đều canh giữa trước cửa phòng Dịch Vân Lạc, lẳng lặng lắng nghe từng động tĩnh nhỏ nhất trong phòng, thì bằng không nàng cũng có thể không dám xác định được rằng, trong Sương Vân điện, ngoại trử nàng ra, có hay không còn có một người tồn tại.

Mộng Tịch cũng không biết rốt cuộc bản thân mình bị làm sao. Chỉ là sau buổi tối hôm ấy, trong lòng nàng luôn xuất hiện cảm giác trống rỗng, giống như bị thiếu mất thứ gì đó. Làm chuyện gì cũng không hề hài lòng, không thể khơi dậy được hứng thú trong lòng như lúc trước, còn thường xuyên bị rơi vào trạng thái trầm tư kỳ quái.

Ngoại trừ những lúc Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hinh Nhị thỉnh thoảng tới thăm nàng, thì tinh thần của nàng mới có thể miễng cưỡng nâng cao lên một chút. Còn phần lớn thời gian của nàng đều là ngồi ở bậc thang trước cửa phòng sư phụ. Có đôi khi vừa ngồi xuống chính là cả một đêm, thường thường ôm lấy đầu gối của mình tựa vào cột nhà mà ngủ thiếp đi.

Mà lúc đó, trong mộng của nàng sẽ thường xuyên xuất hiện cảnh tượng sư phụ đẩy cửa phòng đi ra ngoài, không những vậy, mà người còn cười ôn nhu với nàng, giống như ngày xuất môn hôm đó, làm cho nàng say mê, làm cho nàng lưu luyến. Nhưng mỗi khi nàng bì tỉnh bước ra khỏi giấc mộng, thì lại phát hiện những chuyện này hết thảy chỉ là một gấc mộng đẹp, nhưng không thể trở thành hiện thực mà thôi.

Không phải Dịch Vân Lạc không biết nàng đang ngồi ở bên ngoài cửa, nhưng đêm đó, khi chính tai hắn nghe được đáp án của nàng, biết được sự lựa chọn của nàng, thì sự thống khổ đó đã làm cho hắn tỉnh ngộ được tình cảm mà hắn dành cho nàng.

Nguyên lai, tình cảm mà hắn đối với nàng, đã sớm không phải bởi vì nàng là chuyển thế của cố nhân mà hắn quen lúc trước. Người đó cũng đã rời đi, nhưng điều trọng yếu chính là, tình cảm mà hắn dành cho người đã sớm tối ở bên cạnh hắn bảy năm qua, tình cảm mà hắn dành cho tiểu nữ hài mà năm đó hắn đã ra tay cứu giúp kia, sớm đã vượt ra khỏi giới hạn của thầy trò rồi. Hắn biết, có lẽ là nàng… trong lúc vô tình đã sớm thâm nhập vào tận sâu đáy lòng của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, những cử chỉ vô cùng thân thiết giữa hai người, giọng nói kêu “sư phụ” ngọt ngào của nàng, từng ánh mắt rung động của nàng… Những ký ức đẹp như gió thổi qua, từng chút từng chút một hiện lên trước mắt hắn. Làm cho hắn sao có thể mang theo thân phận này ra ngoài gặp nàng ?

Chỉ là, rất nhanh thôi, nàng sẽ cùng thành thân với người khác…

Nhưng… hắn cũng không thể vào thời điểm này, đem tâm ý thật sâu dưới đáy lòng nói cho nàng biết được!

Không nói tới chuyện sau khi mất trí nhớ, nàng luôn sợ hãi khi nhìn thấy hắn, cho dù là quan hệ hai người vẫn như trước kia, nhưng cho đến ngày nàng khôi phục lại được ký ức trước kia, thì hắn cụng không thể mạo hiểm như vậy.

Có thể hắn không hề sợ Ứng Bá Thiên dần toàn bộ ma tộc đến gây chiến, cũng có thể không sợ việc một mình hắn phải gánh vác gánh nặng bảo hộ lục giới muôn dân. Nhưng là hắn sợ hải cảm thụ của nàng về hắn, hắn luôn lo sợ chỉ cần một câu nói của nàng, một động tác nhỏ của nàng, sẽ giống như dòng nước siết xông thẳng vào lòng của hắn.

Hắn sẽ nói cho nàng biết nỗi lòng của hắn sao? Chỉ sợ là hiện giờ, nàng càng sợ hắn đi! Nhưng dù sao, trong lòng nàng, hắn vẫn mãi mãi chỉ là sư phụ mà thôi.

Sư phụ! Hai từ này giống như một ngọn núi lớn, đang dè ép hắn ở bên dưới khiến cho hắn không thể nào thở nổi. Cho dù hiện giờ đem toàn bộ lục giới đặt trước mặt hắn, cũng sẽ không bằng một phần của nó.

Nhưng là hắn cũng chưa từng hối hận vì lúc xưa đã thu nàng làm đồ đệ, bởi vì hắn sống lâu như vậy, cũng đã nhìn thấu rất nhiều sự tình trên thế gian, cho nên tất nhiên hắn biết đạo lý vạn vật tuần hoàn tất sẽ có nhân quả. Những chuyện đã qua, chính là không thể nào thay đổi được, nhưng là vận mệnh tương lai của mình, lại có thể nắm giữ được.

Nhưng là tương lai…

Dịch Vân Lạc như lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà đây cũng chính là lý do vì sao mắt thấy ngày thành hôn của nàng và Mộ Dung Diệc Hàn ngày càng gần, mà hắn vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ.

Nếu như hắn có cơ hội để lựa chọn, thì chắc chắn hắn sẽ vì người mà hắn yêu phấn đấu quên mình. Hắn cũng không quản cái gì gọi là ý kiến của thế nhân, cũng không thèm quản miệng lưỡi thế nhân, những thứ đấy từ trước đến giờ hắn đều không để trong mắt. Hắn chỉ muốn mang Mộng Tịch đến một nơi thật xa, rời khỏi trần thế hỗn loạn này, tìm một nơi thanh bình, mãi mãi chỉ sống cuộc đời của hai người.

Nhưng là… rốt cuộc hắn cũng không có cơ hội để lựa chọn. Tình nghĩa lưỡng toàn… nói thì đơn giản, nhưng nếu thực sự làm được như vậy, thì thật sự là quá khó khăn. Trên vai hắn còn gánh vác rất nhiều thứ, vẫn không thể nào bỏ xuống được, nhưng nàng… hắn cũng không có cách nào buông tay.

Hiện giờ, ngày mà cách thời điểm giao hẹn hai mươi năm với Ứng Bá Thiên đã không còn xa, hắn cũng không thể vì Mộng Tịch, mà đẩy toàn bộ lúc giới vào hiểm nguy. Đây là trách nhiệm của hắn, là sứ mạng của hắn, hắn nhất định phải tự mình gánh chịu tất cả.

Vì thế… hắn do dự…

Hoặc là nói… hắn đang thỏa hiệp…

Kỳ thực, Mộng Tịch gả cho Mộ Dung Diệc Hàn cũng là một chuyện tốt. Chí ít thì lúc mà hắn bắt buộc phải rời đi, nàng sẽ không đau khổ. Vì đã có một người bên cạnh yêu thương nàng, chiếu cố nàng, mà hắn cụng yên tâm được phần nào.

Cho dù vào một ngày của tương lai, nàng có thể lấy lại được ký ức, nàng có thể nhớ lại hắn, cũng sẽ chỉ là gió thổi mây trôi mà thôi.

Cứ như vậy đi… nếu nàng đã thích Mộ Dung Diệc Hàn… vậy thì hãy để bọn họ thành thân đi.

Vì thế, mấy ngày nay, trong khi Mộng Tịch không hiểu rõ chân tướng, vẫn đứng ở ngoài cửa phòng của hắn, thì hắn quên ăn quên ngủ, ngày đêm thúc giục nội lực của mình, bắt buộc bản thân tu luyện.

Nhưng muốn tu hành, thì tâm phải tĩnh như nước, thế nhưng lấy tâm tình của hắn hiện giờ, cộng thêm lúc vì Mộng Tịch hóa giải Nhiếp Hồn Thuật cùng với lần bị thương lúc đàn thất tuyệt, cho dù hắn liều mạng bế quan, cũng chỉ có thể khôi phục ngũ thành nội lực. Nếu lấy thực lực như vậy đấu với Ứng Bá Thiên, thì quả thực chính là đang nói nhàm.

Thanh âm mà Mộng Tịch vừa nghe thấy, đó chính là do nội lực của Dịch Vân Lạc một lần nữa thăng cấp, chân khí của hắn tràn ra ngoài, cộng với đau đớn ập đến.

***

Bởi vì sự việc lần này còn có nhiều cố kỵ, cho nên Hạo Huyền cùng Viêm Mạch mới vội vã tổ chức lễ thành hôn cho Mộng Tịch và Mộ Dung Diệc Hàn, nhanh chóng chặt đứt ý niệm của Dịch Vân Lạc. Nhưng dù sao cũng không thể trắng trợn tuyên bố ra bên ngoài, cho nên khi còn một ngày nữa là tiến hành hôn lễ, Hạo Huyền mà chỉ có thể thông báo các dệ tử trang trí đơn giản torng Thanh Huyền đại điện.

Bất quá, bọn họ cũng không có kinh nghiệm đối với những chuyện này, cho nên tất cả mọi chuyện đều giao cho Nam Tố Y xử lý. Mà Nam Tố Y lại vô cùng yêu thương Mộng Tịch, nói cho cùng thì hai người Mộng Tịch và Mộ Dung Diệc Hàn cũng là đệ tử của Thiên Thanh, cho nên sao có thể tổ chức qua loa được. Vì vậy Nam Tố Y cũng chuẩn bị cho Mộng Tịch không ít đồ cưới, còn về phần sính lễ của Mộ Dung Diệc Hàn, hắn cũng sẽ không dám làm qua loa đâu.

Tuy Lăng Vi không hề cam lòng, nhưng khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, nhưng là Hạo Huyền cùng Viêm Mạch vì tình thế bất đắc dĩ cho nên vô cùng quyết tâm để cho bọn họ thành thân, làm cho hận ý trong lòng Lăng Vi đối với Mộng Tịch ngày càng sâu.

Đầu tiên là đoạt sư phụ của nàng, về sau lại cướp đi mẫu thân yêu thương nàng, mà hiện tại lại còn cướp mất người nàng yêu. Thù này không báo, Lăng Vi nàng thề không làm người!



Sương Vân Điện

Để giá y lên trên giường Mộng Tịch, Hinh Nhị đi tới bên người nàng, hai tay đặt lên bả vai nàng, cúi đầu khẽ nói vào tai Mộng Tịch:

-Cậu khẩn trương sao?

Nhìn khuôn mặt trong gương đồng, bỗng nhiên Mộng Tịch cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng vẫn khẽ lắc đầu.

Hinh Nhị khẽ cười:

-Cậu còn nói không, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu xem, người khác nhìn không ra, nhưng làm sao mình có thể không nhìn ra? Cậu a, luôn đem sự tình trong lòng chôn chặt xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, chỉ cần đang suy nghĩ cái gì, thì lại bày ra bộ dáng như hiện tại.

Khóe miệng Mộng Tịch cong lên:

-Đúng vậy, chỉ có cậu mới hiểu mình rõ nhất.

Lăng Vi ngồi xuống bên cạnh Mộng Tịch:

-Vậy cậu nói cho mình biết, cậu đang suy nghĩ cái gì?

Mộng Tịch im lặng, nghĩ một lúc mới khẽ nói:

-Hinh Nhị, nếu như mình nói… mình không muốn thành thân với sư huynh…

-Không được!

Mộng Tịch còn chưa nói hết câu, thì Hinh Nhị đã lớn tiếng cắt ngang.

Mộng Tịch không hiểu nhìn nàng, làm cho Hinh Nhị có chút xấu hổ đối với thái độ vừa rồi của mình:

-Mình… mình nói là… dù sao chuyện này đã được quyết định lâu như vậy rồi, bây giờ cậu lại nói như vậy, sư phụ cùng sư bá sao có thể đồng ý. Hơn nữa, ngày mai là hai người đã thành thân rồi, cho dù cậu không quan tâm ý nghĩ của mọi người, nhưng sư huynh thì sao? Cậu cũng không quan tâm luôn sao? Lúc trước, chính là cậu nói với Tôn Thượng rằng cậu muốn thành thân với sư huynh, sao hiện tại lại nuốt lời? Sư huynh yêu cậu như vậy, tại sao cậy lại nhẫn tâm làm huynh ấy thương tâm?

Lời nói của Hinh Nhị đều rất đúng. Khi đó sư phụ vẫn luôn hỏi rằng nàng có muốn gả cho sư huynh không, mà nàng cũng không hề phản đối. Hết thảy những chuyện này đều là do nàng tạo thành, đến bây giờ, làm sao có thể cứu vãn được nữa.

Mộng Tịch không còn cách nào khác, đành khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên mang theo ưu thương vô hạn:

-Mình chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, cũng không phải thật sự…

Hinh Nhi cầ lấy tay Mộng Tịch:

-Mộng Tịch, mình hy vọng cậu có thể sống hạnh phúc.

…Như vậy thì, tương lai, chính nàng mới có thể hạnh phúc, cũng không hề cố kỵ Mộng Tịch… mà sống hạnh phúc bên cạnh người đó…

Mộng Tịch trở tay, cầm lấy tay Hinh Nhị:

-Cám ơn cậu, Hinh Nhị. Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn ở bên mình. Cậu yên tâm, cho dù ngày mai mình thành thân, thì sẽ không bao giờ quên cậu. Cậu vĩnh viễn vẫn sẽ là bằng hữu tốt nhất của mình!

Đột nhiên trong mắt Hinh Nhị xẹt qua một tia khác thường, như rất nhanh đã thay thế bằng một nụ cười, sau đó khẽ gật đầu.

Chờ cho Hinh Nhị rời đi, Mộng Tịch mới đi tới bên giường. Ngón tay cuốt dọc từ cổ áo, xuống dưới từng nếp gấp, đường chỉ của bộ giá y đỏ thẫm.

Giá y đỏ thẫm như lửa, mỷ nhân như ngọc.

Nhưng trên gương mặt của người trong gương, lại không hề có chút vui sướng nào của một tân nương sắp xuất giá. Mộng Tịch mờ mịt nhìn chính mình trong gương, ngón tay lạnh lẽo chạm lên gò má, trên mi tâm vẫn mang theo vẻ sầu bi vô hạn.

Bộ giá y rực rỡ kiều diễm, làm cho tầm mắt nàng nóng rực, nhưng cũng chính nó lại làm cho lòng nàng càng thêm lạnh lẽo. Mộng Tịch cũng không biết cảm giác này từ đâu mà có. Nhưng sau khi nàng mặc bộ giá y này vào, tâm tình của nàng lại càng kịch liệt hơn bao giờ hết.

Một màu đỏ thắm chói mắt, cũng giống như màu máu đỏ tươi của sư phụ đêm hôm đó. Đâm thật sâu vào đáy mắt nàng, vào trong lòng nàng.

Trong lòng Mộng Tịch giống như có cái gì đó phá vỏ mà ra, lấy tay nhấc làn váy lên, kéo cửa ra, chạy vội về hướng gian phòng của Dịch Vân Lạc.

Đứng trước phòng của Dịch Vân Lạc, Mộng Tịch thở hồng hộc, tay thì đập lên cửa phòng dồn dập.

Nàng đang làm cai gì? Mộng Tịch cũng không biết. Chỉ là torng lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động khó hiểu… Nàng… nàng muốn gặp sư phụ. Sau đó nàng cũng không biết gì cả, chỉ có thể liều mạng chạy tới đây.

Thế nhưng… tiếp theo thì sao? Nàng nên làm gì?

Ngày mai, nàng sẽ phỉ thành thân, nhưng sư phụ vẫn không chịu ra gặp nàng. Có lẽ sau này, sẽ không được ở torng Sương Vân điện được nữa…

Cánh tay dừng ở trên không trung, khẽ hạ xuống. Mộng Tịch hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng kêu:

-Sư phụ.

Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì.

Đợi một lúc, Mộng Tịch lại tiếp tục nói:

-Sư phị, Tịch Nhi có chuyện muốn nói với người, con có thể vào không?

Lá cây ngoài phòng bay xào xạc, nhưng trong phòng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.

Mộng Tịch ngưng thần lắng nghe, nếu như bình thường, nàng chỉ cần hơi ngưng thần một chút là có thể nghe thấy tiếng hít thở của sư phụ, nhưng lần này lại yên tĩnh giống như hư vô. Đột nhiên tâm trạng trở nên căng thẳng, Mộng Tịch cũng không thèm để ý bất cứ cái gì khác, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, Dịch Vân Lạc vẫn yên tĩnh ngồi ngay ngắn trên Bồ Đoàn, khuôn mặt an tường mà yên tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Dịch Vân Lạc vô cùng tái nhợt, còn có trước vạt áo dính một vết máu, Mộng Tịch liền cảm thấy không ổn. Vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt Dịch Vân Lạc:

-Sư phụ!

Cả người Mộng Tịch không tự chủ được run rẩy kịch liệt. Tay khẽ run, chậm rãi đặt dưới mũi Dịch Vân Lạc…

Thu hồi tay lại, Mộng Tịch khẽ đẩy Dịch Vân Lạc:

-Sư phụ… Tịch Nhi tới rồi… Người đừng ngủ nữa, mở mắt ra nhì Tịch Nhi có được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK