Mục lục
Người Chơi Mời Vào Chỗ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông qua những gì Thẩm Thanh Thu ép hỏi được, còn có với một vài manh mối mơ hồ từ Trần Giai Kiệt, cùng với những phỏng đoán của Tiêu Mộ Vũ, cả nhóm đại khái hình dung ra cốt truyện phó bản 004.

Có học sinh trong lớp liên quan bắt nạt vườn trường dẫn đến thảm án, làm cho cả cao tam thất ban rơi vào nguyền rủa. Mỗi lần nguyền rủa bắt đầu, lúc nửa đêm đều sẽ có học sinh lớp bảy bị lựa chọn tiến vào khu vực săn giết, kẻ thất bại trong trò chơi, sẽ chết!

Tiêu Mộ Vũ xoay người nhìn cửa sổ phòng học lớp bảy nơi xa, ngồi bên cửa sổ vừa lúc chính là Lưu Nhã cùng Lâm Tuyết.

Hai người giờ phút này ghé vào cùng nhau nói chuyện, không biết Lâm Tuyết nói gì đó, trêu đến Lưu Nhã người luôn luôn quái gở nở nụ cười.

Sau đó Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Lâm Tuyết vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu Lưu Nhã, giữa động tác tràn đầy thân mật sủng nịch. Cô ấy còn ghé vào bên tai Lưu Nhã nói gì đó, cuối cùng hai người nắm tay nhau, bầu không khí vô cùng hòa hợp, rất khác biệt với tình cảnh tử khí trầm trầm trong lớp.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhìn chăm chú bên kia, Thẩm Thanh Thu nhận thấy được không đúng, cũng nhìn đi qua.

"Phát hiện cái gì?"

Bên cửa sổ hai người Lưu Nhã đã tách ra, từng người làm chuyện riêng, Tiêu Mộ Vũ tựa hồ có điểm thất thần, "Cảm giác Lưu Nhã cùng Lâm Tuyết quan hệ thực tốt."

Thẩm Thanh Thu nhìn một lát: "Là cực kỳ tốt, cùng tiến cùng ra, lại ngồi cùng bàn, thân mật khắng khít."

"Cảm thấy bọn họ khả nghi sao?" Thẩm Thanh Thu hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Ở phó bản này, những hành động của Lưu Nhã luôn khiến em chú ý."

Nói đoạn, nàng lại hít vào một hơi, ngược lại phát tin vào nhóm: "Phương hướng của chúng ta thực minh xác, thứ nhất, tránh thoát trò chơi săn giết ban đêm, thứ hai, tra rõ nội dung cuộc báo nguy lần hai từ trường Viễn Ninh, xem đã xảy ra chuyện gì, nguyền rủa rốt cuộc như thế nào sinh ra."

"Minh bạch." Tô Cẩn cùng Trần Giai Kiệt vội vàng trả lời.

Một ngày này trôi qua thật sự bình đạm, Trương Chử phía trước tuy rằng kiệt ngạo khó thuần, cũng không tin vào cái gọi là nguyền rủa, nhưng trải qua cơn ác mộng đêm qua, hắn cả người thập phần hiểu chuyện, cơ bản luôn ở trong tầm nhìn của đồng học, tận hết sức tránh né sự cố.

Mà Tiêu Mộ Vũ trừ bỏ nghe giảng bài cũng liền không nói thêm gì nữa, có vẻ thập phần nặng nề.

Cơm chiều qua đi, Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cùng Tả Điềm Điềm đi tản bộ ven hồ nhân tạo, Tả Điềm Điềm nhìn đến cái đình trong lòng liền nhút nhát, thấp giọng nói: "Các cô như thế nào còn dám tới đây tản bộ?"

Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhìn thoáng qua đình, còn có khe hở mặt nước kia giống hệt như trong mộng, ánh mắt hơi phóng không.

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Tiêu Mộ Vũ, duỗi tay sờ sờ môi, trong mắt mang theo tia cười, như hồ ly tinh ý vị thâm trường nói: "Tuy rằng tối hôm qua kinh tâm động phách, nhưng lại có được một phen tư vị khác, khiến tôi xem nhẹ tình cảnh khủng bố lúc đó."

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là lấy đôi mắt tà liếc nàng một cái, vẫn cúi đầu tiếp tục muộn thanh đi tới.

Thẩm Thanh Thu như suy tư gì, thu cười nghiêm túc nói: "Em có phải hay không còn có vấn đề nghĩ không ra, cả ngày hôm nay em đều có chút thất thần."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, bước chân ngưng lại, khẽ gật đầu.

Thẩm Thanh Thu có chút bất đắc dĩ, "Chị biết em thông minh hơn người, nhưng ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, có vấn đề nói ra mọi người cùng nhau ngẫm lại, làm gì một người nghẹn ở trong lòng."

Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu: "Không phải, em kỳ thật cũng không nghĩ thông suốt rốt cuộc là vấn đề gì, cho nên mới không nói ra, sợ lầm đạo mọi người."

Tả Điềm Điềm mở to hai mắt, "Sao có thể!"

"Tả Điềm Điềm nói không sai, những gì đầu óc em nghĩ ra luôn là ngọn đèn dẫn đường cho chúng ta, như thế nào sẽ lầm đạo. Em nơi nào suy nghĩ không thông?" Thẩm Thanh Thu biểu tình nghiêm túc, một chút đều không nhìn ra tới người này có lúc sẽ khiến người khác vô ngữ cứng họng.

Tiêu Mộ Vũ cũng không phải muốn giấu mọi người, chỉ là có vài suy đoán nói quá sớm cũng không nhất định là chuyện tốt. Đặc biệt dưới tình huống Tả Điềm Điềm bọn họ quá tín nhiệm nàng, nàng càng phải cân nhắc thật kỹ.

"Trước mắt những manh mối chúng ta thăm dò được, đều có thể bước đầu dẫn đến một kết luận, duy độc có hai điểm, em cảm thấy nghĩ mãi không ra."

Tả Điềm Điềm có chút sờ không được đầu óc, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn luôn thời khắc chú ý Tiêu Mộ Vũ, nghe xong lời nàng trong lòng đã có suy đoán, "Là bởi vì hôm nay thiếu một quyển tư liệu sao?"

Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc, đến cuối cùng lại là thoải mái, "Đúng vậy."

Thẩm Thanh Thu mỉm cười: "Chị đại khái biết em đang rối rắm chuyện gì."

Đôi con ngươi màu xám của nàng nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo một chút nhu hòa, theo sau mở miệng nói: "Lạc Tử Hào chết ngày đó, bộ bàn ghế vô cớ biến mất chỉ sợ vẫn luôn treo trong lòng em, mà lúc này đây lại thiếu một quyển tư liệu. Tư liệu thiếu một quyển cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng nếu đem hai việc này liên hệ, liền có vấn đề, phải không?"

Tiêu Mộ Vũ không thể không thừa nhận, không có người so Thẩm Thanh Thu càng hiểu nàng.

"Không sai, nhưng em luôn cảm thấy hết thảy đều quá đương nhiên. Em cảm thấy nhanh như vậy đưa ra kết luận, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt." Tựa như tối hôm qua, nàng võ đoán suy luận 'trốn thấp không trốn cao', thiếu chút nữa hại Thẩm Thanh Thu. Nếu không nhờ Tô Cẩn ra tay, Thẩm Thanh Thu trồi lên mặt nước liền thành vật hy sinh, nghĩ đến đây nàng lại theo bản năng nhìn Thẩm Thanh Thu.

Quá mức hiểu biết một người, đặc biệt là người mình thích, loại tư vị này chỉ có Thẩm Thanh Thu có thể minh bạch. Tiêu Mộ Vũ nói một câu như vậy lại thoáng liếc nhìn mình, Thẩm Thanh Thu liền hiểu rõ nàng ấy suy nghĩ cái gì.

"Một đường đi tới, chúng ta gặp phải nguy hiểm nhiều không đếm xuể, có thể sống sót, có thể nhanh chóng thông quan, không biết bao nhiêu lần dựa vào em võ đoán kết luận, làm sao có thể bởi vì một lần sai lầm liền cự tuyệt dùng nó." Thẩm Thanh Thu không chớp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, ôn thanh nói, ngữ khí ôn nhu nghiêm túc, hoàn toàn không phải dáng vẻ hồ ly tinh đùa giỡn thường ngày.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng thoáng động, nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì, chỉ là đem ánh mắt dịch khai, nàng lại bị người này nhìn thấu.

"Này có cái gì đâu, Tiêu đội cô lại không phải thần, có sai lầm không phải chuyện thường tình sao? Huống hồ loại sai lầm này, cũng không vấn đề gì." Tả Điềm Điềm cũng ý thức được trong lòng Tiêu Mộ Vũ có khúc mắc, chạy nhanh an ủi nói.

"Mộ Vũ, đội chúng ta cũng không phải phế vật, lựa chọn tổ đội cùng nhau là bởi vì em tín nhiệm mọi người, gánh vác chút nguy hiểm có cái gì đâu? Lại nói, cho dù mọi người không được, vẫn còn có chị. Em cứ lớn mật suy đoán, lớn mật hành động, cho dù sai rồi đều có chị gánh cho em, luôn có đường quay lại."

"Đúng vậy, quỷ gặp phó đội đều phải sợ, chúng tôi cũng không phải ăn chay."

"Mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cho dù Tiêu đội đoán sai, chúng ta cũng có thể cùng nhau gánh." Tô Cẩn cùng Trần Giai Kiệt không ở hiện trường, vừa rồi vẫn luôn trong nhóm yên lặng nghe, lúc này đều mở miệng tỏ thái độ.

"Cảm ơn."

Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, trầm mặc một lúc lâu cũng chỉ nói hai chữ. Chính là cảm tình trong đó, mọi người đều hiểu.

"Kỳ thực hai việc này liên hệ ở bên nhau, tôi liền có một phỏng đoán. Lạc Tử Hào bàn ghế không thấy, là có thể lý giải thành trong phòng học thiếu bộ bàn ghế, nhưng tư liệu cũng thiếu một quyển lại nói lên điều gì? Mặt khác đồng học trong lớp nói, chuyện thiếu một quyển tư liệu đã không phải lần đầu tiên, vậy không phải trùng hợp. Rốt cuộc luôn thiếu, lần sau khi ấn định số lượng sách, cán sự trong lớp sẽ đặc biệt lưu tâm, không đến mức lỗi cũ tái phạm." Nàng nói tinh tế mà nghiêm túc, Tô Cẩn ở bên kia nghe xong cũng đoán được ý tứ của nàng.

"Tiêu đội ý là, số lượng sách không sai, là người sai rồi?"

Tô Cẩn những lời này vừa ra, mọi người mạc danh cảm giác được một cổ hàn ý, nhịn không được đánh cái rùng mình.

Càng nghĩ càng thấy ớn, Tả Điềm Điềm rõ ràng cảm giác được chính mình da gà đều nổi đi lên.

Trần Giai Kiệt đều nói lắp, "Cho nên Tiêu đội, ý của cô là, lớp bảy, lớp bảy dư một người, hắn, hắn không phải người?"

Tả Điềm Điềm chà xát cánh tay, cảm thấy khắp cả người phát lạnh. Ở phó bản đợi lâu như vậy, bọn họ không phải chưa thấy qua quỷ, nhưng loại cảm giác người hay quỷ chẳng phân biệt được càng làm cho người khủng bố.

Cùng ngươi sớm chiều làm bạn cư nhiên là quỷ, hơn nữa còn dẫn thêm một đám lệ quỷ tới bên cạnh ngươi, lại nói tiếp đều làm tim người tắc nghẽn.

"Nếu Mộ Vũ nói đúng, như vậy Lưu Nhã hiềm nghi thẳng tắp bay lên." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đem lão sư học sinh nàng quan sát được trong thời gian qua tra xét một lần, vẫn cảm thấy Lưu Nhã không thích hợp.

Tả Điềm Điềm cũng gật gật đầu: "Mọi người nói xem, Lưu Nhã sẽ không phải quỷ đi?"

Tiêu Mộ Vũ lắc lắc đầu: "Chỉ là suy đoán, chúng ta không có bất luận chứng cứ gì. Hơn nữa Lưu Nhã quá rõ ràng, tôi ngược lại cảm thấy không thể là cô ta."

Tô Cẩn từng ở trong ký túc xá giáo viên nghe được vài chuyện, bỗng nhiên có một ý tưởng.

"Nếu Tiêu đội đoán không sai, lớp bảy khẳng định là có người không nên ở bên trong. Tôi hiện giờ là lão sư, trong tay có danh sách học sinh. Thông thường điểm số kỳ thi đầu kỳ, giữa kỳ và cuối kỳ đều lưu trong máy tính, bên trong khả năng tra được chút manh mối, tôi đi văn phòng xem một chút."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong ánh mắt hơi hơi sáng ngời, "Tô Cẩn ý tưởng không sai, có thể điều tra một phen."

Tô Cẩn không có trì hoãn lập tức đi văn phòng, mở ra máy tính chính mình.

Bên trong đích xác có bảng điểm đầu kỳ, giữa kỳ và cuối kỳ. Tô Cẩn xem một chút, cô phát hiện chính mình không phải vẫn luôn dạy ở lớp bảy, mà chỉ phụ trách lớp này bắt đầu từ học kỳ một cao tam.

Đơn giản xem qua, Tô Cẩn liền lưu lại bảng điểm sáu lần khảo thí của lớp bảy cao tam, phát vào trong nhóm.

Tiêu Mộ Vũ click mở sáu bảng điểm, so sánh một chút, từ lúc lên cao tam, lớp bảy liền không có học sinh nào chuyển vào chuyển ra.

Học kỳ một có bốn bảng điểm, nhân số luôn là 50 người, Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm đều ở bên trong.

Lực chú ý của Thẩm Thanh Thu luôn đặt trên người Tiêu Mộ Vũ, duỗi tay chỉ chỉ: "Không hổ là học bá, hạng nhất, còn vượt qua hạng hai những 30 điểm."

Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu, nhìn thành tích đối phương, hạng nhất từ dưới đếm lên, đồng dạng cách hạng 2 đếm ngược 30 điểm.

"Cũng thế cũng thế." Thẩm Thanh Thu cười nói.

Tiêu Mộ Vũ: "......"

Nguyên bản tới cuối học kỳ 1 vẫn còn đủ 50 người, nhưng đến lần khảo khí ở học kỳ hai, diễn ra vào tháng ba, nhân số học sinh chỉ còn 48 người.

Tiêu Mộ Vũ thực mau tìm được hai cái tên biến mất, một nam một nữ, đúng là hai trong số ba học sinh đã chết. Bảng điểm thứ sáu chính là kỳ thi vào tháng tư, vừa trôi qua hơn một tháng. Mặt trên nhân số là 47, Lạc Tử Hào vẫn còn.

Tiêu Mộ Vũ không nói gì, nhanh chóng so sánh giữa các bảng điểm, cuối cùng nàng chỉ vào tên Lưu Nhã, lấy ra trong đó hai phiếu điểm.

Từ giữa học kỳ 1 đến cuối kỳ, ngắn ngủi mấy tháng, Lưu Nhã tổng điểm 598 rớt xuống thành 144. Thành công thay thế vị trí đệ nhất danh đếm ngược của Thẩm Thanh Thu.

"Đây là có chuyện gì? Rớt hạng đột ngột như vậy?" Tả Điềm Điềm nhịn không được nhíu mày.

"Thi cuối học kỳ 1, thường rơi vào đầu hoặc giữa tháng 1." Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt nói một câu, mọi người lập tức nhớ tới phiếu báo án mà Trần Giai Kiệt cho bọn họ xem.

"Sẽ không thật là Lưu Nhã đi? Đều là tháng 1."

Tiêu Mộ Vũ trầm mặc, tiếp tục xem phía sau, học kỳ hai thành tích cả lớp đều kịch liệt trượt xuống, chỉ có Lưu Nhã lại về tới 570 điểm, thậm chí từ tháng ba đến tháng tư, thành tích đều tiến bộ.

"Lâm Tuyết đâu?" Thẩm Thanh Thu đề ra một câu.

Tiêu Mộ Vũ thoáng sửng sốt, nàng vội tìm kỹ trong danh sách, bảng điểm sắp xếp dựa theo thành tích, cho nên tên người đều rối loạn.

Học kỳ 1 tổng cộng 4 lần khảo thí, học kỳ 2 có 2 lần, ở vài bảng điểm Tiêu Mộ Vũ thực mau tìm được tên Lâm Tuyết, nhưng đến bảng điểm cuối kỳ lại không thấy, nàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên tìm hai lần mới nhìn đến Lâm Tuyết.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, lung lay đầu, nhìn kỹ lần nữa.

Lâm Tuyết thành tích cũng tạm được, trong bốn lần khảo thí ở học kỳ 1 đều nằm lơ lửng chính giữa, cùng thành tích lớp bảy không sai biệt lắm, không có gì đặc biệt.

"Lâm Tuyết xem ra rất bình thường." Tô Cẩn đem phiếu điểm đóng dấu ra tới, một đám đối chiếu.

Lớp bảy có 4 người xảy ra chuyện, ba nam một nữ, thành tích bọn họ cũng dao động rất lợi hại, đặc biệt là kỳ thi tháng một, cơ bản là rớt hạng thê thảm.

Sáu bảng điểm mỗi bảng hơn 40 người, trình tự có chút rối loạn, cũng không dễ quan sát.

Vì thế Tiêu Mộ Vũ đối Tô Cẩn nói: "Tô Cẩn, trong tay cô có laptop đi, cô dựa theo lời tôi mở ra máy tính, đem 6 bảng điểm này đưa vào Excel."

Tô Cẩn vội vàng làm theo, mở ra video, dựa theo Tiêu Mộ Vũ chỉ thị không ngừng thao tác, ở Excel biên tập công thức.

Đến cuối cùng trên giao diện máy tính xuất hiện một bảng biểu thao tác, chỉ cần đưa vào tên họ, mặt sau liền sẽ hiện lên biểu đồ thành tích 6 lần thi của học sinh.

Cứ như vậy, vốn dĩ 6 bảng điểm tên tuổi thành tích vị trí rối loạn khiến người hoa mắt, hiện tại xu thế biến hóa vừa nhìn liền hiểu ngay.

Tô Cẩn nhìn máy tính, ngẩn người: "Đến tuổi này tôi cũng chưa bao giờ biết Excel có thể chơi như vậy."

Thẩm Thanh Thu cong môi cười, "Đó là cô chưa thấy nàng chơi máy tính, những thứ này chỉ là râu ria mà thôi."

Mấy người Tô Cẩn sôi nổi bái phục, đội của bọn họ, giáo bá là thật giáo bá, học bá cũng là thật học bá, phương thức giải mê thoát vây đều đặc biệt tươi mát thoát tục.

-------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK