“Tôi sẽ không đi.” Sự tình vừa kết thúc Mạc Độc Chước vẫn đang vui vẻ, không vì Sầm Lệnh Thu nói như thế mà mặt nặng mày nhẹ với y. Hắn còn muốn nhân cơ hội này khuyên nhủ y là đằng khác.
“Bảo bối à, tôi nào dám tra tấn em, cũng do tôi thích em quá đỗi. Chỉ cần em đồng ý ở bên tôi… Tôi hứa tôi thề tôi bảo đảm không bao giờ tước đoạt tự do và tự tôn của em. Tuy tôi ngang tàng một chút nhưng thực sự thích em mà.”
“Anh cho rằng mình nói rất thích tôi thì tôi sẽ tin sao? Anh nghĩ tôi không biết hả? Anh thích Lạc Tâm Yến bảy năm, vẫn luôn kiên trì theo đuổi cô ấy nhưng chưa từng cưỡng bức cô ấy, cũng không tra tấn và cướp đoạt tự do. Tại sao đến lượt tôi thì lại bị giam cầm và cưỡng bức? Mạc Độc Chước, anh xem tôi là gì?”
“Đó là vì tôi quá con mẹ nó thích em mới ——”
“Cho dù thật tâm thích tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ chấp nhận anh hả? Anh cho rằng tôi sẽ chấp nhận người lần đầu tiên gặp mặt chỉ vì một người phụ nữ ve vãn không thành mà đấm kẻ khác? Còn cho rằng tôi sẽ chấp nhận một kẻ lần thứ hai gặp mặt thì trói tôi, cưỡng bức tôi như đàn bà? Anh cho rằng những việc anh làm với tôi có thể dễ dàng quên vậy sao?”
“Tôi…”
“Nếu là anh, anh sẽ chấp nhận người này chứ? Anh sẽ chóng quên những vũ nhục đó ư? Anh có thể dùng tâm trạng hòa nhã để tiếp thu tình cảm đó, rồi cam tâm tình nguyện cùng hắn da thịt ân ái cận kề? Anh có thể sao? Anh có thể làm được sao?” Sầm Lệnh Thu nói xong câu này thì khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi, thấm ướt tóc.
“….”
Giờ phút này Sầm Lệnh Thu khiến hắn cảm thấy có hơi xa lạ. Đôi mắt ấy đỏ hoe, vốn là một dung nhan rạng ngời và mỹ lệ nhưng bây giờ tràn đầy tuyệt vọng và bi thương.
“Trong lòng anh, chắc anh chỉ xem tôi như công cụ để phát tiết dục vọng, anh dùng thứ oán hận và phẫn nộ vì theo đuổi không thành Lạc Tâm Yến nhiều năm mà trút xuống đầu tôi. Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà muốn tôi nhận vai bị hại trong cái thứ tình yêu của hai người hả? Dựa vào đâu lại bất công với người khác, sau đó đòi người khác cư xử tốt với mình?”
“Em con mẹ nó câm miệng cho bổn đại gia! Đừng con mẹ nó nhắc tới Lạc Tâm Yến! Ông đây thích em vì sao liên quan đến cô ta? Cô ta là thá gì! Còn chưa hề cung phụng cô ta được một đồng một cắc! Nếu ông còn thích cô ta thì cho sét đánh chết ông đi!”
Hắn thừa nhận, lần đầu tiên gặp mặt quả thật không nên vì Lạc Tâm Yến mà đấm Sầm Lệnh Thu. Nhưng từ nhỏ tính tình hắn ngang ngược, khó chiều, vì vậy những chuyện bực mình đều dùng bạo lực để giải quyết. Hắn theo đuổi một con đàn bà trật vuột bảy năm, mà cô ta còn đem bạn trai đến trêu ngươi hắn. Cho dù không thích nữa nhưng làm sao một người đàn ông có thể nén cơn giận này? Khi đó hắn đang tức tối, đều nói xúc động là ma quỷ, hắn giận quá mất khôn không còn muốn nói chuyện phải quấy.
Hắn cũng thừa nhận, lần thứ hai gặp mặt cũng không nên tàn bạo chiếm lấy Sầm Lệnh Thu. Nhưng đây là do sức hấp dẫn của Sầm Lệnh Thu quá lớn mà? Hắn sống hai mươi mấy năm, lần đầu nhìn thấy một người tuyệt mỹ như thế, tựa như thiên sứ giáng trần, hắn còn không thể rung động sao? Hắn cũng không tin trên đời này có người không thèm quan tâm tới hắn. Tuy rằng trâm mê sắc đẹp nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng qua lại với đàn ông, Sầm Lệnh Thu có thể phá tan rào cản về giới tính như vậy cũng do là y muôn vàn quyến rũ.
Lại nói, đàn ông là động vật bị nửa thân dưới chi phối, mà đàn ông t*ng trùng lên não càng đáng sợ vô cùng. Sắc dục phủ đời trai, tiền tài che mắt gái; cho nên mới nói Mạc Độc Chước t*ng trùng lên não phải lập tức ôm người đẹp trói về nhà, xét về mặt tình cảm hãy tha thứ hắn đi. Tuy nhiên ham muốn của hắn cũng mang theo tình yêu, vì vậy hắn tin rằng mình ưu tú hơn những kẻ chỉ biết… nửa thân dưới.
Sầm Lệnh Thu chỉ ra khuyết điểm của hắn, hắn thừa nhận, hắn thật sự biết sai nên sám hối sâu sắc trong lòng, sau này nhất định nghiêm túc sửa sai. Nhưng lời kia của Sầm Lệnh Thu có ý tứ là: Hắn vẫn còn vấn vương Lạc Tâm Yến, hắn vì cô ta nên mới làm vậy, muốn mượn cớ để nhục nhã, trả thù y.
Việc Mạc Độc Chước ân hận có đất trời làm chứng, hắn hận không thể moi tim ra, bổ não ra, cho bảo bối nhỏ xem rốt cuộc hắn yêu ai, yêu đến mức nào. Hắn yêu y như vậy, y còn cố tình nói hắn lụy nhược Lạc Tâm Yến, ghi nhớ mãi nắm đấm dại gái kia.
Mạc Độc Chước cũng cay lắm. Không nhắc tới Lạc Tâm Yến thì thôi, nhắc tới chỉ muốn nổi điên giết người. Giải thích rồi nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại, hắn cũng nào muốn thế. Nếu có thể quay về thời điểm học đại học, tuyệt đối hắn sẽ không trêu ghẹo Lạc Tâm Yến, tuyệt đối không để mắt đến cô ta, không nói một lời.
Nhưng sao trách mình hoài vậy? Đâu ai biết trước tương lai đâu? Thường bảo yêu năm mươi, chọn mười, lấy một mà?
‘Chuyện cũ cho qua, đừng con mẹ nó nhắc lại với bổn đại gia nữa’ là nguyên tắc của Mạc Độc Chước. Lạc Tâm Yến là xưa rồi Diễm, sau khi gặp được Sầm Lệnh Thu thì hắn không muốn liên quan gì đến cô ta.
Vì sao Sầm Lệnh Thu cứ như thế? Vì sao không thể ngừng nhắc về cô ta? Khác nào cầm súng chĩa vào đầu mình? Cái hay không nói đi nói cái dở? Không phải muốn mình chết tâm chứ?
“Chẳng phải anh rất có bản lĩnh ư? Có bản lĩnh thì khiến cô ta yêu anh đi, còn trêu ghẹo tôi làm gì? Hay anh cho rằng chiếm lấy tình cảm của tôi rồi đi khoe với Lạc Tâm Yến để cho cô ta nếm mùi đau khổ sao? Tôi làm anh thất vọng rồi, Mạc Độc Chước. Tôi vĩnh viễn không thể nào yêu một kẻ như anh!”
“Em nhắc tới Lạc Tâm Yến lần nữa xem! Bổn đại gia đêm nay làm chết em!”
“Tôi càng thích nhắc về cô ta đó! Anh cho rằng giam cầm tôi thì có thể chặn họng tôi sao? Anh Mạc Độc Chước có tài cán gì, a, bỏ ra… A…”
“Tôi thấy em con mẹ nó thiếu chơi đấy!”
Mạc Độc Chước giữ lấy gáy của Sầm Lệnh Thu, ép buộc y ngẩng đầu, nụ hôn so với lần trước càng thêm thô bạo mà lấp đầy môi y. Dường như nụ hôn không mang theo chút cảm tình nào, chỉ có mục đích duy nhất chính là xâm lược cùng chà đạp. Hắn điên cuồng như con thú hoang, vô cùng hung hăng gặm cắn bờ môi mỏng manh ấy, cướp lấy hơi thở của y, bắt đầu cuộc thanh trừng tàn khốc mà thô bạo.
Ngay sau đó Mạc Độc Chước lấy trên tủ đầu giường ra gel bôi trơn, ngón tay hắn nóng như lửa, mặc kệ cảm xúc hắn đem đến cho Sầm Lệnh Thu là tra tấn khổ sở và ngột ngạt tơi bời. Loại hành động ấy không hề có một chút lưu luyến, dịu dàng, thậm chí ngang ngược như thể không hề lây nhiễm dục vọng.
Có lẽ thân thể quá mức đau đớn, có lẽ nội tâm quá mức đau đớn, Sầm Lệnh Thu nức nở nghẹn ngào. Rõ ràng y đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng theo động tác ra vào ngày một nhanh của Mạc Độc Chước, y bắt đầu kêu khóc.
Sau khi Mạc Độc Chước tiến vào, Sầm Lệnh Thu khóc đến rối tung, giống như những thứ mà y dồn nén, oán hận, tủi thân đều thay nhau hòa vào dòng lệ, chỉ hận không thể giãi bày cho hết.
Mạc Độc Chước thấy y khóc lóc, thở than, dáng vẻ thương tâm như nhà có đám khiến hắn đành lòng dừng tiết tấu, sau đó nhìn chằm chằm mặt người bên dưới như đang suy tư điều gì.
Hắn không biết bản thân có bao nhiêu ham muốn với y, cũng không biết có nên dừng lại hay tiếp tục, nhưng vì sao y lại khóc thê lương như thế, chẳng lẽ hắn đã thực sự mang đến nỗi đau quá lớn cho y?
Càng nghĩ càng thêm trầm ngâm, nhìn Sầm Lệnh Thu không ngừng nức nở, hắn im lặng giúp Sầm Lệnh Thu kéo áo tắm lên, hi vọng hắn có thể xoa dịu và đền bù những hành vi cuồng dại vừa rồi đã gây ra tổn thương với bảo bối.
Mạc Độc Chước luôn không hiểu tình yêu, càng không hiểu làm sao để an ủi một người. Hắn chỉ biết vuốt ve mái tóc dài kia, đôi mắt nhìn đăm đăm người trong ngực. Đôi mắt hắn mang đầy tình yêu và khao khát, đồng thời cũng pha lẫn cảm thương sâu sắc và tuyệt vọng đôi phần.
Mạc Độc Chước nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, sợ lời lẽ vụng về thì khiến Sầm Lệnh Thu khóc to hơn, phản tác dụng.
Ngẫm kỹ thì một ngày ngắn ngủi ở chung, 24 giờ con chưa hết, hắn đã trao cho Sầm Lệnh Thu một thứ tốt nhất (tuy không có ý nghĩa chân chính), dẫu rằng hắn tự nhận đó là yêu, nhưng có lẽ Sầm Lệnh Thu chỉ cảm nhận được khổ đau và nước mắt. Có lẽ nên để cuộc sống thường ngày của y tuần hoàn đúng quỹ đạo, còn hắn rời khỏi đời y, tựa như chưa từng xuất hiện là biện pháp tốt nhất.
“Từ lâu tôi đã không thích Lạc Tâm Yến rồi. Tôi cũng không muốn quay lại nữa, cho nên tôi với cô ta không có gì hết. Lý do mà tôi luôn tán tỉnh là vì thể diện thôi. Hôm đó một quyền đánh em… Là tôi giận quá mất khôn, ai ngờ một quyền khiến tôi hối hận cả đời.”
“Có đôi khi tôi nghĩ, nếu lần đầu tiên gặp mặt không phải tôi đấm em một quyền, mà là tôi anh hùng cứu mỹ nhân đỡ thay em nắm đấm, hoặc em đấm tôi chẳng hạn, phải chăng em sẽ thích tôi…”
“Từ khi gặp em, Lạc Tâm Yến chỉ là dĩ vãng. Tôi không thích ôm mãi quá khứ, tôi chỉ thấy cái gì đã cũ thì thôi. Vì vậy lúc em nhắc tới Lạc Tâm Yến, huống hồ cô ta đối với em… Ngay cả tôi cũng biết cô ta thích em mà, em nói tôi có thể không tức giận sao?”
“Thực xin lỗi, Lệnh Thu. Giống như em từng nói, kể từ ngày gặp được tôi thì cuộc sống của em như nhảy vào nước nóng. Tôi có thể cho em vật chất, nhưng em không cần. Em muốn cái gì tôi làm ngược cái đấy. Em muốn dịu dàng, tôi cho em bạo lực. Em muốn tự nguyện, tôi cho em cưỡng chế. Em muốn tự do, tôi lại giam cầm em. Em muốn sống thoải mái, tôi lại luôn khiến em khổ sở.”
“Tôi… có phải rất ngang ngược hay không? Nhưng tôi không nỡ thả em đi… Bổn đại gia thật sự quá con mẹ nó thích em đấy…”
Mạc Độc Chước cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán và đôi mắt ướt đẫm của Sầm Lệnh Thu, sau đó giúp y đắp chăn cẩn thận, đưa tay tắt đèn bàn.
Trong bóng đêm, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sầm Lệnh Thu từ đằng sau, ngoại trừ ôm thôi thì không làm gì cả. Tiếng khóc kia không biết lắng xuống từ bao giờ, nhưng vẫn còn giọng nấc vang lên.
“Ngủ ngon, bảo bối, đêm nay em ngủ cho ngon, tôi sẽ không quấy rầy. Tôi chỉ ôm em như vậy.”
Sầm Lệnh Thu không trả lời hắn, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào gáy y. Chờ một lúc sau, lâu đến mức người trong lồng ngực hoàn toàn yên tĩnh, hắn cũng sắp ngủ thì nghe thấy một tiếng ‘ưm’ rất nhỏ nhưng rõ ràng ngủ rất ngon. Hắn vô cùng hoài nghi mình có sắp thiếp đi nên sinh ra ảo giác?
Mạc Độc Chước quay đầu nhìn Sầm Lệnh Thu, dường như y đã ngủ rồi. Ánh trăng chiếu rọi trên mặt càng thêm ôn hòa, mơn man, làn da gần như trở nên trong suốt. Bởi vì khóc nhiều nên khóe mắt có chút đỏ hoe, bởi vì mấy đêm không thể ngủ yên ổn nên gương mặt y hao gầy, cho dù lúc ngủ cũng lộ ra biểu cảm mỏi mệt.
Dung mạo lúc ngủ của Sầm Lệnh Thu có khả năng thôi miên, Mạc Độc Chước nhìn một hồi thì cảm thấy nặng trĩu hai mắt, sau đó ngủ rồi. Màn đêm êm dịu kia phảng phất cũng chỉ là ảo mộng.