• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tử Huyên về đến nhà, người nhà rất giận dữ với hành động của cô, bởi vì cô vứt đi không chỉ là mặt mũi của Đông Phương Hạo, còn có mặt mũi của hai người già bọn họ, vừa nghĩ đến Đông Phương Hạo cười không khép miệng đón khách, và cả khuôn mặt bi thương đưa tiễn khách về, bọn họ biết trong lòng con rể này có bao nhiêu khổ sở.

Có thể an ủi Đông Phương Hạo chỉ có con gái cả ngày không goi được điện thoại, người thiệt thòi con rể cùng bên nhà thông gia, vậy mà họ còn chiếu cố cảm nhận của bọn họ, không có nửa câu oán giận, xử lý hết chuyện tình trước tiên đi tìm con gái không biết phân biệt chuyện nặng nhẹ này.

Nhưng thấy con gái khóc thành bộ dạng thảm hại, bọn họ không đành lòng trách cứ cô, chắc hẳn cô đã gặp chuyện gì mới có không để ý mà vứt bỏ hôn lễ, mà nhà thông gia cũng rất thông cảm cho con gái, nói tin tưởng con gái bọn họ nhất định có chuyện gì rất quan trong mới không kịp hoàn thành hôn lễ.

Suốt một ngày con gái bận rộn như vậy, bọn họ thật không hi vọng cô bỏ qua chuyện lớn cả đời, dù sao có được con rể như Đông Phương Hạo cũng không biết tu bao nhiêu năm mới có phúc khí như vậy.

Sau khi Phương Tử Huyên nói xin lỗi ba mẹ, đổi quần áo lại vội vội vàng vàng thẳng bước đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi cô không ngừng gọi điện cho anh, cô không hy vọng xa vời anh có thể tha thứ cho cô, nhưng cô khẩn cầu anh cho cô một cơ hội nói xin lỗi.

Trước mắt chợt sáng lên, điện thoại di động đã kết nối được, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ, lòng của cô đập chậm nửa nhịp.

"Xin chào, tôi là Tô San."

"A Hạo có ở đó không? Làm phiền cô kêu anh ấy nghe điện thoại được không?" Phương Tử Huyên đón một chiếc taxi.

"Anh ấy à, anh ấy đang giận cô, cô tốt nhất không nên đến đây, có thể cô sẽ thấy một tình huống cô không thích xem đó." Ở đầu bên đó Tô San rõ ràng rất hả hê.

Một hồi, Phương Tử Huyên chạy tới tầng cao nhất của khách sạn theo lời Tô San ở trong điện thoại, dùng sức vỗ cánh cửa, cửa được mở ra, tuy nhiên đó không phải là Đông Phương Hạo.

"A Hạo đâu? Tôi muốn gặp anh ấy." Phương Tử Huyên nhìn Tô San trùm khăn tắm trước mắt, cô đã không để ý nhiều đến như vậy, đẩy Tô San ra muốn đi vào trông.

"Anh ấy nói anh ấy mệt muốn chết, đã ngủ." Tô San cũng muốn đóng cửa lại, ngẩng đầu ưởn ngực cản Phương Tử Huyên ở ngoài cửa

"Cho tôi vào, tôi muốn gặp anh ấy!" Phương Tử Huyên muốn đẩy Tô San ra.

"Cô cho rằng anh Hạo còn có thể yêu cô sao?” Tô San đứng trước mặt Phương Tử Huyên vênh váo tự đắc, đôi tay ôm ngực, gương mặt hài lòng, "Cô hại anh ấy một mình gánh chịu tất cả, vứt sạch mặt mũi của anh ấy, hiện tại cô tìm anh ấy có ý nghĩa gì chứ?"

"Tôi muốn gặp anh ấy giải thích rõ ràng."

"Buồn cười, anh ấy không muốn gặp cô."

"Tôi muốn gặp anh ấy nói chuyện rõ ràng, cô không cần ngăn cản tôi."

"Tôi không cho phép cô gặp anh ấy, không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi anh ấy!" Tô San ngăn ở cửa.

Bảy năm qua, Tô San cũng có thể ở cùng một chỗ với Đông Phương Hạo, Đông Phương Hạo rất vô tình với các nữ sinh khác, với cô lại nhường nhịn, chính như vậy làm cho cô cảm thấy mình có địa vị có một không hai trong lòng anh, nhưng không ngờ khi anh về nước, kết cục cô nhìn thấy không như mình mong muốn, Đông Phương Hạo lần nữa lạnh nhạt với cô, không tiết tất cả muốn cũng mối tình đầu của anh là Phương Tử Huyên quay về một chỗ đi tới hôn nhân tốt đẹp. dღđ☆L☆qღđ

Tô San không cam lòng, trong lúc vô tình nghe cha nói Đông Phương Hạo vẫn giữ lại mảnh đất có đạo quán của Chu Húc kia, còn mặc cho chủ nhân trước sử dụng, chuyện này làm cho mấy cổ đông trong tập đoàn đều rất bất mãn, cô trước tiên nghĩ đến đêm hôm đó Đông Phương Hạo vứt bỏ cả tiệc rượu chỉ vì đến đạo quán Chu Húc gặp Phương Tử Huyên.

Nghĩ đến giao tình của Phương Tử Huyên với anh em Chu Húc, nhất định Phương Tử Huyên khiến Đông Phương Hạo giúp một tay giữ lại đạo quán, cho nên cô hao tổn tâm cơ liên lạc với Nhã Như cùng cô ta bàn bạc chuyện này.

Vốn là Đông Phương Hạo vạch trần lời nói dối của Tằng Nhã Như, cô ta đã không có mặt mũi gặp Đông Phương Hạo, nhưng cô ta lại hận Phương Tử Huyên, bởi vì Phương Tử Huyên thế nhưng lại có thể chiếm lấy lòng của Đông Phương Hạo, để cho cô ta ngay cả vị trí nho nhỏ cũng không có, biết chuyện này hai người nảy ra một kế, thông đồng một mạch để cho cha Tằng Nhã Như thân là người giữ chức cao trong tập đoàn Đông Phương dẫn người đến hủy đạo quán trong ngày hôn lễ của Đông Phương Hạo và Phương Tử Huyên, cô biết Phương Tử Huyên nhất định sẽ không đứng nhìn mà không làm gì cả, kết quả cô dâu bỏ chạy quả nhiên đạt được mong muốn của các cô.

Đông Phương Hạo rất đau lòng, uống rượu say mèm, Tô San thật vất vả mới tìm được anh, một tất cùng không rời ở cùng anh, anh uống say rồi, mặc dù không gọi tên tuổi của Phương Tử Huyên, nhưng lại nhầm cô thành Phương Tử Huyên, để cho cô dẫn anh tới nơi này, thật vất vả tranh thủ cơ hội cùng Đông Phương Hạo ở cùng một chỗ, cô làm sao có thể tặng cho người khác.

Dù sao hiện tại chuyện trong hôn lễ Đông Phương Hạo bị cô dâu mới vứt bỏ đang truyền xôn xao, bọn họ cũng không thể trở lại từ đầu, nếu như có thể để Đông Phương Hạo say mất lý trí, như vậy kế hoạch hạnh phúc của cô sẽ thực hiện, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để Phương Tử Huyên trước mắt này phá hỏng chuyện tốt của cô.

"Tôi muốn gặp anh ấy, để cho tôi cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng." Phương Tử Huyên dùng sức muốn đẩy Tô San ra.

"Tránh ra!" Tô San đẩy cô một cái, "Anh ấy đã say, không thể gặp cô, cô là vị hôn thê của anh ấy, nhưng cô lại cho anh ấy thấy mình cùng một người đàn ông khác đang ôm ấp, thể diện của anh ấy để đâu? Nói cho cô biết, mặc kệ cô giải thích như thế nào, anh ấy đều sẽ không tha thứ cho cô, khuyên cô tốt nhất tự biết mình, đừng nên dây dưa với anh ấy nữa."

Bỏi vì Đông Phương Hạo say nên đã nói Phương Tử Huyên cùng một đàn ông ôm ấp, cho nên anh vừa lúc say rượu có thể mượn đề tại nói chuyên.

"Không phải vậy đâu, tôi sẽ giải thích thật tốt với anh ấy..." Phương Tử Huyên rất khổ sở, bởi vì sự thật không phải như Đông Phương Hạo thấy.

"Nhưng anh Hạo chính là thấy như thế, cho nên đừng làm cho tôi không khách khí với cô, cút!!" Mặt Tô San liền biến sắc, đẩy Phương Tử Huyên một cái.

Thái độ của Tô San làm cho Phương Tử Huyên không có cách nào nhẫn nại, cô thuận tay nắm lấy tay cô ta nặng nề đẩy ra, Phương Tử Huyên đi vào căn phòng nhanh chóng đóng cửa phòng.

Ánh đèn dìu dìu, Đông Phương Hạo say bất tỉnh nhân sự đang nằm trên giường, mà mặc trên người có thể coi là y phục chỉnh tề, để cho Phương tử Huyên biết anh cùng Tô San không xảy ra bất cứ quan hệ gì, cô ngồi trên mép giường, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt đã ửng đỏ bởi vì uống rượu của Đông Phương Hạo.

"Thật xin lỗi, rõ ràng anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, nhưng em lại hiểu lầm anh, thật ra thì em so với bất luận người nào đều mong đợi hoàn thành hôn lễ, so với bất luận kẻ nào đều muốn đi cùng với anh, nếu không em sẽ không chịu uất ức chờ nhiều năm như vậy, không để cho bất luận người nào đi vào lòng em.

Em thật sự không cố ý làm hư hô lễ này, nhưng em không đành lòng, không thể trơ mắt nhìn bọn Chu Húc gặp chuyện mà không trông nom gì. Lời chúc phúc của bọn họ đối với em rất quan trọng, em không thể ở trong thời điểm bọn họ khó khăn mà hạnh phúc hoàn thành hôn lễ của chúng ta, anh có biết không? Anh có tha thứ cho em không?"

Nước mắt Phương Tử Huyên rơi xuống mu bàn tay của anh, nhưng anh say bất tỉnh nhân sự nên một chút cũng không phát hiện.

Sắc trời dần sáng, Đông Phương Hạo say rượu ho nhẹ một tiếng sau đó mở mắt ra, đầu đau muốn nứt ra, Phương Tử Huyên nằm trong ngực anh ngủ say.

Nhìn khuôn mặt dịu dàng hài lòng ngủ của cô còn có cô hơi chau mày, anh muốn vươn tay lay cô tỉnh, nhưng chợt nhớ tới tất cả chuyện xảy ra của một ngày trước, tay của anh dừng lại ở giữa không trung, không có vỗ trên vai cô.

Nếu như người được ôm cô ở trong lòng là Chu Húc, như vậy mình có tính là người dư thừa hay không? Đại khái là vậy, ở trong lòng của cô mình chắc không quan trọng bằng Chu Húc đâu, đi qua đủ chuyện để cho anh biết mình không phải là người vô cùng ích kỷ, tối thiểu hôn lễ của hai người không hoàn thành, cô vẫn có thể chọn người trong lòng quan trọng nhất.

Cô ở chỗ này vì lo lắng cho mình sao? Đứa ngốc... Đông Phương Hạo nghĩ muốn xoa tóc cô, nhưng lại rụt tay về.

Nếu như ở trong lòng cô Chu Húc quan trong hơn một chút, như vậy để cô bên cạnh Chu Húc đi, hi vọng bây giờ mình rút lui sẽ không quá trễ, anh cũng biết mình cố gắng nhiều bao nhiêu cũng không bằng bảy năm thân mật của Chu Húc và cô, giúp đỡ yêu thương lẫn nhau, chỉ có tự trách ban đầu mình không biết quý trọng cô thật tốt...

Một tiếng ưm vang lên, Phương Tử Huyên lờ đờ mở đôi mắt ra, thấy Đông Phương Hạo đang trầm ngâm chuyện chú nhìn cô.

"Anh đã tỉnh? Em..."Nhìn đến anh, Phương Tử Huyên cảm thấy rất khổ sở, một giọt nước mắt rơi xuống.

Cách làm của cô xác thực quá tùy hứng, hoàn toàn không suy tính hậu quả, nhưng cô rất muốn lấy được tha thứ của anh.

"Không có vấn đề gì." Anh hiểu, cô muốn nói gì, đưa tay lau nước mắt của cô.

"Em cùng Chu Húc,,,"

Đông Phương Hạo khẽ che miệng của cô, ngăn cô không cần nói, anh rút lui là được rồi, nếu như giờ phút này cô phát hiện mình yêu Chu Húc nhiều hơn, như vậy anh sẽ thành toàn, nhưng đừng nên giải thích với anh bất cứ điều gì, anh sẽ khổ sở.

"Em trở về trước đi, tôi cũng phải về công ty." Đông Phương Hạo đứng dậy, lưu cô lại chỗ.

Liên tiếp bảy ngày, mỗi khi Phương Tử Huyên gọi điện cho Đông Phương Hạo, anh đều không nhận.

Cô không dám đến công ty tìm anh, bởi vì người bên ngoài nói chuyên rất khó nghe, nói cô cùng tình cũ bỏ trốn, nói cô mắt mù không hiểu chỗ tốt của Đông Phương Hạo, còn khó nghe hơn là, nói cô chỉ vì lợi dụng Đông Phương Hạo để đạt được mục đích, là người phụ nữ lòng dạ rắn rết. Ở trường học có rất nhiều người biết cách làm người của cô, chỉ nói cô trốn chạy trong hôn lễ, mất hết mặt mũi của chú rễ mà không nói gì thêm.

Chỉ có cô là không cho là như vậy, không phải chỉ người bên ngoài nói, cô chỉ không thể trơ mắt nhìn bạn bè khó khăn mà không quan tâm.

Liên tiếp bảy ngày cô thử gọi điện đến công ty tìm anh, nhưng bị tiểu thư quầy lễ tân biết số của cô vô tình cắt đứt, cô biến thành người phụ nữ không biết xấu hổ ở trong mắt tất cả mọi người.

Đã là ba buổi tối, Phương Tử Huyên ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ nhìn sao đêm, không có cách nào khống chế sự nhớ nhung, bấm số điện thoại của anh, chỉ cần có thể kết nối, dù cho không nói lời nào đêt một mình cô nói cũng được, nhưng mặc kệ cô gửi tin nhắn hay gọi điện thoại, anh đều hờ hững, cô không biết vì sao ngày đó trong khách sạn anh lại tha thứ cho cô, nhưng cũng không nguyện ý để ý đến cô, để cho cô lần nữa nghĩ mình đang trong mộng.

Đột nhiên cô cảm thấy một trận vui mừng, đối phương nhận điện thoại rồi.

"A Hạo, là anh sao?" Cô không thể khắc chế cảm xúc xúc động, từ trên cửa sổ trợt xuống, chân không đứng vững.

"Xin chào, anh Hạo bây giờ đang tắm, cô có chuyện gì muốn tôi chuyển cho anh ấy? Nếu như cô nghĩ muốn hợp tác thì miễn, anh Hạo không để ý đến cô." Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ, Phương Tử Huyên biết là Tô San.

Là cô ấy dùng điện thoại của anh, bọn họ ở bên nhau sao? Trái tim Phương Tử Huyên có một tia nghi ngờ, "Làm phiền cô để cho anh ấy nghe điện thoại của tôi."

"A, vậy thật xin lỗi, anh ấy không muốn nói chuyện với cô." Tô San rất nhanh cúp điện thoại, đêm đó Phương Tử Huyên nhốt cô bên ngoài, hại cô trùm khăn tắm thất bại, cô còn chưa tính sổ với Phương Tử Huyên, may là Đông Phương Hạo ngầm cho phép cô tiếp điện thoại của Phương Tử Huyên, làm cho cô cảm thấy thỏa mái hơn.

Mặc dù cô cũng rất buồn bực tại sao anh lại nguyện ý để cho cô giúp một tay cự tuyệt Phương Tử Huyên.

Sau lại Phương Tử Huyên rất cố gắng gọi lại, nhưng từ đầu đến cuối Đông Phương Hạo cũng không nhận, cả người anh giống như hoàn toàn rút khỏi cuộc đời của Phương Tử Huyên, cô hoàn toàn không biết tin tức gì của anh.

Cô vẫn không hiểu, tại sao anh rõ ràng đã tha thứ cho cô nhưng lại không gặp cô, thậm chí ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK