Giai Kỳ đã có chiếc nhẫn đầu tiên trong đời mình, chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ, không có một hoa văn nào, kiểu dáng đơn giản nhất mộc mạc nhất. Bởi vì không phải là hàng hiệu, mà ngày đó giá vàng còn tương đối thấp nên cũng không quá mấy trăm tệ, là Mạnh Hòa Bình dùng tiền trợ cấp của anh để mua. Hóa ra buổi chiều anh đi mua cái này, anh giúp cô đeo chiếc nhẫn lên tay, ngón tay cô rất mảnh khảnh, , ai biết được rằng cỡ mà cửa hàng giới thiệu cho Mạnh Hòa Bình vẫn hơi to hơn một chút, Mạnh Hòa Bình nói: “Hay là anh mang đến cửa hàng để đổi lấy cái khác, người ta nói có thể đổi được.” Nhưng Giai Kỳ lắc đầu:” Em muốn cái này, lấy sợi len quấn vào là được.”
Mạnh Hòa Bình nói: “Như thế không đẹp.”
Giai Kỳ mỉm cười rạng rỡ: “Em không cần đẹp, em muốn cái này.”
Chiếc nhẫn đó cô lấy sợi len đỏ tỷ mỉ cẩn thận cuốn một nửa vòng, đúng là không đẹp lắm, giống như nhẫn vàng các bà cụ ngày xưa hay đeo. Trong thị trấn Đông Phố quê cô, Giai Kỳ thường nhìn thấy người ta ngồi trên ghế mây bên bờ sông sưởi nắng, híp đôi mắt lại nghe kịch Thiệu Hưng trong chiếc máy thu âm. Các bà cụ tóc bạc trắng khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn vàng đã đen sỉn, lấy sợi len quấn quanh, ngay cả sợi len cũng đã thấm đẫm quá nhiều phong trần của năm tháng. Nhưng Giai Kỳ lại thích vô cùng, đó chính là sự tồn tại mãi mãi với thời gian đời này kiếp này, chiến tranh hoạn nạn xa cách đau thương hơn nữa, vẫn gìn giữ lại, trở thành ký ức của thời gian, dường như vĩnh hằng.
Giai Kỳ vẫn không hề biết chuyện Mạnh Hòa Bình cãi nhau với gia đình, chỉ biết rằng anh đổi một công ty thực tập khác, công việc rất vất vả, thường không có thời gian nghỉ ngơi.
Có một lần cô nhớ ra hỏi anh: “Gần đây tại sao không về Thẩm Dương?”
Mạnh Hòa Bình đang ăn phở bò, gần đây khuôn mặt anh cũng gầy đi, Giai Kỳ nhìn anh thấy xót xa, anh chỉ cúi đầu ăn phở: “Mệt, lười về.”
Anh thật sự rất mệt, bởi vì làm công việc kỹ thuật, khi tăng ca thường cũng làm liên tục. Hai tháng sau đổi một công ty khác, cũng không ký hợp đồng chính thức, nhưng lương cao hơn một chút, bởi vì đã tốt nghiệp nên không được ở ký túc xá, do đó thuê một căn phòng ở khu vực ngã tư gần công ty.
Hôm thứ 7 chuyển nhà Giai Kỳ giúp anh dọn dẹp, hai người lấy giấy gấp thành mũ đội lên đầu để tránh bụi. Giai Kỳ phụ trách dọn dẹp đồ đạc linh tinh, còn Mạnh Hòa Bình phụ trách vệ sinh tường nhà, đứng trên ghế cầm chiếc chổi lông gà quét đi nhưng bụi ở góc tường, Giai Kỳ nghe thấy tiếng Mạnh Hòa Bình vừa làm việc vừa huýt sáo, huýt bài “Tôi là ngươi quét vôi”, Giai Kỳ nhớ đến đã học bài hát đó hồi mẫu giáo, không kìm được nhếch khóe miệng lên cười trộm.
Hôm đó hai người đều mệt đến không chịu nổi, cuối cùng đến khi căn phòng đã được dọn dẹp xong, thật sự mệt mỏi hết sức, Giai Kỳ nằm liệt trên ghế sô pha, than thở: “Em thật sự không muốn đứng dậy nữa.” Chỉ là đói, đói đến mức bụng kêu ùng ục, buổi trưa hai người chỉ ăn có một ít bánh mỳ rồi làm tiếp, bây giờ đều đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Mặc dù mệt nhưng nhìn thấy gạch sàn nhà sáng bóng như gương, căn bếp tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, Mạnh Hòa Bình vẫn hưng phấn nói : “Anh nấu mỳ cho em ăn nhé.”
Giai Kỳ kêu lên: “Đừng!”
Lần trước anh úp mỳ tôm, kết quả là nước không nóng, tất cả sợi mỳ đều cứng cứng, từ đó Giai Kỳ từ chối tất cả các loại đồ ăn mà anh chế biến. Cô ấn ấn cái đầu gối đau nhức, tự mình chạy vào bếp pha mỳ, dầu ăn muối tương dấm đều không đủ, mỳ nấu xong trắng tinh, cô đặt bát mỳ lên bàn, quay đầu lại nhìn, Mạnh Hòa Bình đã nằm ngủ xiêu vẹo trên ghế sô pha.
Dáng anh lúc ngủ rất đẹp, sống mũi thẳng, chỉ có lông mày hơi chau lại. Cô cẩn thận đưa ngón tay ra vuốt thẳng đỉnh lông mày đó. Ai biết được rằng anh ngẩng mặt hôn vào ngón tay cô, hóa ra anh đã tỉnh rồi, cô nhột đến mức cười lớn, anh ôm lấy cô, hôn thật sâu.
Mỳ rất khó ăn, nhưng anh ăn hết từng miếng lớn, còn khen cô: “Nấu mỳ trắng cũng ngon như vậy, tay nghề của bà xã anh thật giỏi.”
Giai Kỳ không hài lòng: “Ai là bà xã của anh hả?”
Anh cười chắc chắn: “Sau này nhất định là, hơn nữa là vĩnh viễn.”
Mặc dù hai người đều bận, thỉnh thoảng cô mới đến làm cho anh bữa cơm, thu dọn nhà cửa, nhưng khoảng thời gian ở bên nhau luôn luôn đầy trân trọng. Tháng 8 công ty của Mạnh Hòa Bình tổ chức hoạt động cho nhân viên, tới một khu du lịch ở ngoại ô làm đồ nướng chèo thuyền, không khí vui vẻ sôi nổi. Hướng dẫn viên đi theo đoàn là một anh chàng da ngăm đen, trẻ tuổi, cũng rất lắm mồm, hễ nhếch mép cười là lộ ra một hàm rắng trắng bóng, giống như là quảng cáo kem đánh răng của người da đen. Sau khi ra khỏi đường cao tốc không lâu liền rẽ vào đường dành riêng cho khu du lịch, kết quả là đi không đúng thời điểm, đúng lúc con đường đó đang sửa chữa, mặt đường toàn là những hố to hố nhỏ, chiếc xe khách lớn lắc lư, liền có người hét lên: “Con đường nay giống như là người mặt rỗ vậy, lỗ to lỗ bé, sắp làm dạ dày tôi lộn tùng phèo lên rồi.”
Kết quả là anh chàng hướng dẫn viên cười hì hì nói ra một câu: “Các quý ông quý bà, con đường mà chúng ta đang đi chính là con đường má lúm đông tiền mê người nổi tiếng.” Kết quả là chưa nói dứt câu bánh xe nghiến qua một hòn đá lớn, một âm thanh vang lên, thân chiếc xe lại lắc mạnh một cái, liền có người nói:”Đó là cái gì.”
Hướng dẫn viên mặt không biến sắc nói: “Đó chính là chiếc răng khểnh đáng yêu.”
Sau đó tất cả mọi người trong xe cười ầm ĩ, Giai Kỳ cũng cười, Mạnh Hòa Bình quay mặt lại,cách tấm kính xe, ánh mặt trời mua hạ chiếu nghiêng nghiêng xuống khuôn mặt anh, đôi lông mi dài dài của anh bị ánh mặt trời mạ từng lớp từng lớp ánh vàng như nhung tơ. Anh nhân cơ hội hôn trộm cô, kết quả là chiếc xe lại đi vào một hòn đá, anh vừa đúng lúc đập vào mũi cô. Cô không kìm được cười, anh vừa cười vừa nói vào bên tai cô: “Chiếc răng khểnh đáng yêu.”
Hơi thở ngứa ngứa của anh thổi vào bên tai cô, thổi nhẹ phần tóc sau gáy cô.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, Giai Kỳ vẫn luôn tưởng rằng, cả đời này đều sẽ giống như hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ chiếu từ trên cao, bầu trời trong xanh mênh mông, còn Mạnh Hòa Bình thì ở bên cạnh cô, mãi mãi nắm chặt tay cô.
Lúc làm đồ nướng mọi người đã thân thiết hơn, cô bị mọi người gọi là “người thân của Mạnh Hòa Bình”, cô gọi người khác cũng là người thân của ai đó, một đám người thân đang nướng ngô và thịt bò ở trên bờ sông, còn có rất nhiều sườn lợn và cánh gà, nằm ngoài dự đoán của cô đó là, Mạnh Hòa Bình nướng cánh gà ngon vô cùng, cô vốn cho rằng anh là một người không hề có thiên bẩm về nấu nướng. Hôm đó Giai Kỳ ăn rất nhiều rất nhiều cánh gà, uống rất nhiều rất nhiều bia, kết quả làm chấn động tất cả đồng nghiệp ở công ty của Mạnh Hòa Bình. Ngay cả ông Lưu trưởng phòng thị trường đã trải qua nhiều “thử thách rượu bia” cũng bị cô làm cho chấn động, lập tức đặt cho cô một cái biệt danh “Người nhà của rượu bia.”
Nhiều năm sau, thỉnh thoẳng cô cũng gặp vị trưởng phòng họ Lưu đó trong các bữa cơm công việc. Ông ta vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức: “Ôi chao, cô chính là “người nhà của bia rượu” đây mà. Rượu này hôm nay tôi không uống, không thể uống. Có cao thủ tuyệt thế ở đây, quả thật không thể uống.”
Giai Kỳ mỉm cười, đối phương là người từng trải, trong bữa cơm lấy rượu làm vui, ngoài câu nói đó ra không nhắc thêm đến chuyện khác nữa, càng không nói đến Mạnh Hòa Bình.
Sau ngày hôm đó Giai Kỳ mới cảm thấy, thật ra bản thân mình rất nhớ nhung, nhơ nhung ngày mà cô bị gọi là “người thân”
Bởi vì lúc đó mọi thứ đều tốt đẹp, bởi vì có Mạnh Hòa Bình.
Thực ra Mạnh Hòa Bình rất yêu thương cô, lúc nào cũng gọi cô là nha đầu ngốc, lúc nào anh cũng nghĩ trước mọi sự việc cho cô, ngay cả đến Từ Thời Phong cũng không thể hiểu được: “Mạnh Hòa Bình là người tốt, Giai Kỳ, tại sao em lại từ bỏ?”
Giai Kỳ mỉm cười, nhưng thần sắc lại ngẩn ngơ, nhìn cây phía bên ngoài của sổ, ngày xưa xanh mướt nay có còn không, cây còn như vậy, con người vì lẽ gì mà chịu nổi chứ.
Từ Thời Phong cảm thấy lo lắng, hỏi dồn: “Giai Kỳ, em và Mạnh Hòa Bình có phải là có hiểu lầm gì không?”
Không có hiểu lầm, lúc tết anh đưa cô về nhà, đem theo túi lớn túi nhỏ, ga tàu ngày tết đông đến nỗi giống như đầu những con cá mòi, chen chúc mười mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi, Mạnh Hòa Bình cũng không hề có vẻ mệt mỏi, chăm sóc cô cùng hành lý đi ra khỏi bến, tất cả đề gọn gàng ngăn nắp.
Từ trước đến nay anh làm việc gì cũng cẩn thận, chỉ cần có anh ở đó, Giai Kỳ luôn cảm thấy có thể dựa dẫm, có thể yên tâm.
Mạnh Hòa Bình tặng hai cây thuốc lá cho Vưu Minh Viễn làm quà ra mắt, lúc Giai Kỳ nhìn anh lấy ra cảm thấy rất buồn cười: “Đây là loại thuốc lá gì vậy? Tại sao lại không có nhãn mác gì hết? Lấy giấy trắng dán vào à?”
Mạnh Hòa Bình cười: “Anh nói đến thăm chú, một người bạn giúp anh nhờ người ở xưởng thuốc lấy ra đấy, nghe nói là thuốc ngon.”
Vưu Minh Viễn nhìn cây thuốc, lại nhìn Mạnh Hòa Bình, không nói gì liền nhận lấy.
Bữa cơm đoàn viên cả ba người cùng xuống bếp làm, vốn dĩ Vưu Minh Viễn không cho bọn họ xuống bếp nhưng Giai Kỳ cứ đòi giúp đỡ cha, Hòa Bình cũng vừa cười vừa mặc chiếc tạp dề vào, cả ba người liền cùng nhau vào bếp, Vưu Minh Viễn vẫn là đầu bếp chính, Giai Kỳ và Hòa Bình làm trợ thủ. Giai Kỳ cắt nhỏ hành rất nhanh, cái thớt gỗ cứ đập thùng thùng liên tục, Hòa Bình cười cô: “Dáng vẻ của em trông thật là đáng sợ.” Giai Kỳ không thèm ngẩng đầu” Cũng không đáng sợ bằng dáng vẻ lúc anh đánh đàn piano.”
Vưu Minh Viễn dang bận rộn tráng bánh mật thuận miệng liền hỏi một câu: “Hòa Bình biết đàn piano sao?”
Giai Kỳ nói: “Đàn rất hay ấy, ít nhất thì con cũng không nghe ra điểm không hay.”
Hòa Bình nói: “Lúc nhỏ ghét nhất luyện đàn, bởi vì lúc đó luyện kỹ năng cơ bản, khô khan vô vị nhất. Mẹ anh thỉnh thoảng cứ như thế, luôn cảm thấy bà làm thế là vì muốn tốt cho anh.”
Giai Kỳ hỏi: “Cô không phải là ca sỹ sao, tại sao lại bắt ép anh luyện đàn?”
Hòa Bình nói: “Anh không thể học mẹ hát bài “Tháng 2 đến” được, bà nói con trai tốt nhất nên học piano, có thể bồi dưỡng khí chất.”
Vưu Minh Viễn đang cầm chiếc muôi đột nhiên dừng lại, bánh mật trong nồi kêu lèo xèo, khói dầu mỡ bốc lên, Giai Kỳ hỏi: “Cha, sao vậy?”
Vưu Minh Viễn nói: “Không sao.” Đặt bánh vào đĩa, lại xào một món khác, bận rộn đến quay cuồng.
Buổi liên hoan tết vẫn giống như là món thập cẩm, bật tivi lên chỉ là để cho thêm náo nhiệt. Mạnh Hòa Bình rất có khẩu vị, ăn rất nhiều món thịt hầm rau phơi khô, Giai Kỳ dạy anh cách ăn món cọng rau rền ướp, đặt vào giữa một miếng thịt đông ăn sẽ rất ngon, hít mạnh, ăn rất ngon cơm. Mạnh Hòa Bình học theo cô, ực một cái nuốt gọn món cọng rau và thịt, cảm thấy vô cùng thú vị. Ba người uống hết hai vò rượu ngon nhất, Vưu Minh Viễn không hiểu tại sao không hề nói nhiều, Giai Kỳ nghĩ, có lẽ do cha đã uống nhiều rượu, ông hễ uống rượu là lại trầm tĩnh.
Lúc 12 giờ tiếng pháo xa xa gần gần đã vang lên, cái gọi là “ Sớm đốt pháo sớm phát tài” có thể coi như là một truyền thống. Nhà Giai Kỳ cũng đốt pháo, cầm một cây trúc dài buộc lên trên, đưa ra bên ngoài cửa sổ đốt, Mạnh Hòa Bình tự cho mình dũng cảm đi đốt pháo, Giai Kỳ bịt tai thò đầu ra, thời tiết rất lạnh, màn đêm đen như mực. Gió thổi trên mặt cô hơi đau. Còn của sổ nhà bên kia sông cũng đang đốt pháo, trong bóng tối nhìn thấy từng đốm từng đốm ánh lửa màu vàng, lấp la lấp lánh chiếu sáng trong màn đêm yên tĩnh, bốn bề đều là tiếng pháo nổ, đùng đùng đoàng đoàng vang lên đinh tai nhức óc.
Mạnh Hòa Bình cảm thấy mới mẻ, tất cả đều giống như quay lại thời thơ ấu, đến tết có âm thanh có màu sắc có ánh sáng có ánh đèn như vậy, đã nhiều năm anh không ăn tết như thế. Một tay anh giữ cây tre, một tay đút vào tai, Nói với cô cũng đang bịt tai như anh, mấy máy vòm miệng, cô nhìn một lúc mới nhìn ra anh nói ba từ đó. Mìm cười cũng mấp máy vòm miệng nói ba từ, pháo vẫn đang nổ ầm ĩ, anh không chịu, nói cao giọng: “Chao ôi, một câu chúc mừng năm mới liền đuổi anh đi sao?”
Giọng nói của cô lạc trong tiếng pháo xa xa gần gần: “ Ăn tết nên nói chúc năm mới, hơn nữa cũng là ba chữ mà?”
“Không giống nhau.”
Giai Kỳ vẫn giả vờ ngốc: “Cái gì không giống nhau, là giống nhau.”
Sáng sớm ngày mông một phải ăn quýt để lấy lộc, những quả quýt to đỏ chua chua mát mát, lúc Giai Kỳ ăn bóc nhỏ vỏ quýt ra vứt vào đống lửa, hương thơm thanh mát tỏa ra cả căn phòng. Buổi chiều bọn họ phải kịp lên tàu hỏa. Sau khi tốt nghiệp không có kỳ nghỉ đông, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi ở nhà, Giai Kỳ và cha từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, cũng cảm thấy vô cũng buồn bã, nói nhỏ: “Cha, đừng làm nữa.” Vưu Minh Viễn than một tiếng, lấy ra một điếu thuốc, buồn rầu hít một hơi.
Mạnh Hòa Bình cho rằng ông không yên tâm về anh, do đó gọi một tiếng “chú à”, nói: “Xin chú yên tâm, Giai Kỳ có cháu chăm sóc rồi.”Vẻ mặt anh rất thành khẩn: “Bây giờ chúng cháu đều đã tốt nghiệp, chỉ cần làm việc cho tốt, một thời gian ngắn sau sẽ có thể mua nhà rồi kết hôn. Chú à, cháu sẽ đối xử tốt với Giai Kỳ, thương yêu cô ấy, không để cho cô ấy chịu thiệt thòi, làm cho cô ấy sống vui vẻ đời này kiếp này.”
Vưu Minh Viễn vẫn không nói gì.
Giai Kỳ nhẹ nhàng gọi ông, Vưu Minh Viễn dập tắt điếu thuốc, xoa xoa má cô thương yêu: “Nha đầu ngốc.”
Đôi bàn tay của cha dày ấm áp, lòng bàn tay có vết chai mỏng, đầu ngón tay vẫn còn mùi thơm của thuốc lá . Giai Kỳ cảm thấy buồn bởi vì khiến cha lo lắng cho cô.
Mạnh Hòa Bình không chịu về nhà, Giai Kỳ khuyên anh biết bao nhiêu lần, anh luôn lặng im. Trước khi đến tết Giai Kỳ khuyên anh cho dù thế nào cũng về nhà xem sao, dù gì cũng là tết, Mạnh Hòa Bình nói: “Anh đưa em về Thiệu Hưng.” Giai Kỳ nói: “Anh về Thẩm Dương trước, tết xong em sẽ quay về.” Mạnh Hòa Bình không chịu, Giai Kỳ dường như đã nói đến mức rách cả miệng, cuối cùng thật sự không thể làm thay đổi anh đành nói: “Anh đưa em về Thiệu Hưng cũng được, nhưng trước khi đi Thiệu Hưng anh phải về Thẩm Dương thăm cô chú, sao lại giận dỗi cha mẹ như thế?” Mạnh Hòa Bình vẫn lặng im, Giai Kỳ gần như nhõng nhẽo quấy rầy, cuối cùng giận dỗi: “Anh mà không về Thẩm Dương thì đừng có về Thiệu Hưng với em.” Mạnh Hòa Bình than một tiếng: “Sau khi từ Thiệu Hưng về anh sẽ về Thẩm Dương, được không?”
Dáng vẻ anh quả thật rất mệt mỏi, Giai Kỳ không thể thuyết phục anh về Thẩm Dương trước, cũng không còn cách nào khác. May mà vừa từ Thiệu Hưng trở về, cô liền ép Mạnh Hòa Bình trực tiếp chuyển tàu đi Thẩm Dương tại bến tàu.
Chỉ là Giai Kỳ không ngờ rằng lại có thể gặp mẹ của Mạnh Hòa Bình, chiếc xe dừng ở dưới ký túc xá của công ty cô.
Vừa xuống tàu hỏa cô vẫn còn cầm túi lơn túi nhỏ, bụi bặm mệt mỏi, nhìn thấy mẹ của Mạnh Hòa Bình bước từ trên xe xuống, đờ đẫn một lúc, vẫn lịch sự chào một câu: “Chào cô.”
“Hòa Bình đâu?”
“Anh ấy về nhà rồi.”
Mẹ Mạnh Hòa Bình lãnh đạm ồ một tiếng: “Nó nửa năm rồi không về nhà, ngay cả bữa cơm tất niên cũng không về, hôm nay lại về.”
Gai Kỳ không nói, mẹ của Mạnh Hòa Bình nói: “Cô lên xe đi, tôi có đôi lời muốn nói với cô.”
Giai Kỳ nói “Cô có chuyện gì cứ nói đi.”
Mẹ Mạnh Hòa Bình lạnh nhạt hỏi: “Cô có biết mẹ cô bây giờ ở đâu không?”
Trong lòng Giai Kỳ giật giật, chiếc túi trong tay nặng quá, nắm thật chặt trong ngón tay, mẹ Mạnh Hòa Bình hơi vênh mặt lên, giọng điệu kinh thường: “Lên xe, tôi có lời muốn nói với cô.”
Giai Kỳ lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt bà: “Cô à, cảm ơn ý tốt của cô.Mặc dù cháu rất muốn gặp mẹ của cháu, nhưng cháu nghĩ bây giờ không phải là lúc thích hợp, cháu không muốn làm phiền cuộc sống của bà ấy, cũng xin cô đừng đi làm phiền cuộc sống bà ấy. Bởi vì chuyện của cháu và Mạnh Hòa Bình bà ấy chắc chắn không biết gì, tất cả mọi chuyện không liên quan đến bà ấy. Cháu và Mạnh Hòa Bình không làm sai điều gì cả, nếu cô không thích cháu, có thể là vì cháu chưa đủ tốt, không phù hợp với yêu cầu trong mắt cô. Nhưng cháu và Mạnh Hòa Bình thương yêu nhau thật sự, cháu sẽ cố gắng để làm cô thích cháu, không vì điều gì khác, chỉ vì cô là mẹ của anh ấy, cô thương yêu Hòa Bình hết mức, cháu cũng yêu anh ấy như vậy. Cháu hy vọng cô cho cháu và Mạnh Hòa Bình một cơ hội, cho chúng cháu được hạnh phúc.”
Một lúc lâu sau, mẹ của Mạnh Hòa Bình mới mỉm cười: “Nói còn hay hơn hát, cả đời này cô đừng có mà hy vọng. Hạnh phúc ư? Cô cho rằng cô có thể mang lại hạnh phúc cho Hòa Bình sao?”
Giai Kỳ không chịu cúi mình: “Anh ấy yêu cháu, cháu cũng yêu anh ấy, chúng cháu ở bên nhau chính là hạnh phúc.”
Mẹ của Mạnh Hòa Bình vẫn là cái điệu cười nói vào trọng tâm: “Nếu cô ích kỷ muốn hạnh phúc, cô hãy tiếp tục giữ lấy Mạnh Hòa Bình. Tôi nói cho cô biết, Hòa Bình vỗn dĩ thi được học bổng, chỉ vì cô nó vứt bỏ cơ hội ra nước ngoài học tiến sĩ. Cha nó rất tức giận vì hành động của nó, tại sao nửa năm nó không về nhà rồi đổi đến ba lần công việc? Chỉ vì cô. Cô yêu nó, yêu nó thì đừng làm liên lụy đến nó. Cô mở miệng là nói yêu nó, cô có thể cho Hòa Bình cái gì? Cô có biết mẹ cô là người như thế nào không? Bà ta sinh cô ra rồi chạy theo một tên lưu manh, sau này lại ly hôn một lần nữa. Cô không muốn gặp bà ta, có phải là cô đã biết bộ dạng của bà ta bây giờ rồi không? Bà ta cả ngày ở cùng một lũ nghiện ngập, vì thuốc phiện mà việc gì cũng có thể làm? Trại cai nghiện, đồn công an bà ta là khách quen rồi, vào vào ra ra, một người quen ở văn phòng cảnh sát Quảng Đông nhắc đến bà ta với tôi, dùng một từ để miêu tả, “loại không biết hổ thẹn”. Tôi thật không ngờ rằng ngồn gốc gia đình cô, dừng cho rằng hơn 20 năm không gặp, cùng là một loại cả, chỉ muốn lợi cho bản thân mình ích kỷ.
Giai Kỳ toàn thân run rẩy, cũng không biết là do tức giận hay là lo lắng, cô không hề biết, không hề biết những năm đó mẹ của cô lại sống khốn khổ đến thế, cô luôn nghĩ rằng bà đang hạnh phúc, cô không hề giận năm đó bà đã bỏ cô mà đi, nếu bà hạnh phúc, nhưng mẹ Mạnh Hòa Bình nói từng chữ sắc như dao, khoét vào trong tim cô.
Giọng nói của cô cũng run rẩy nhưng trong ánh mắt lại có một thứ ánh sáng kỳ lại: “Cô à, nếu cô muốn dùng cách thức này để sỉ nhục cháu, thì cô sai rồi. Cháu không hề cảm thấy bị sỉ nhục, cái thế giới này quả thực có rất nhiều người không được hạnh phúc, rất nhiều người sống rất khổ sở, nhưng điều đó không phải hoàn toàn do nguyên do từ bản thân họ, Có thể là họ đã làm sai, nhưng cô à, chẳng lẽ cô chưa bao giờ làm sai bất cứ việc gì sao? Cháu không hề biết Hòa Bình vì cháu mà hy sinh, anh ấy cũng chưa từng nói với cháu chuyện học bổng, nhưng bất luận anh ấy quyết định như thế nào, đều có lý do riêng của bản thân. Cháu yêu anh ấy, tin tưởng anh ấy, cho dù anh ấy làm gì, cháu đều ủng hộ .”
Chương 10
Có một lần trong quán bar Châu Tịnh An đã uống khá nhiều, nâng chiếc cốc thủy tinh JACK DANIELS lóng lánh trong suốt lên than thở với cô: “Lúc còn trẻ, không có gì, nhưng có dũng khí.”
Mỗi lần nhớ lại quá khứ xa xôi, Giai Kỳ luôn cảm thấy câu nói đó của Châu Tịnh An, vừa bi thương vừa kiên cường.
Không hề trải qua nhiều năm, nhưng có nhiều chuyện dường như đã là kiếp trước, ngay cả Giai Kỳ cũng cảm thấy, cố chấp như vậy, kiên trì như vậy, dường như đều là chuyện của kiếp trước. Có một lần Nguyễn Chính Đông nói: “Có lúc cô thật sự có một sự cô độc đến dũng cảm.”
Không bằng nói cô ngốc.
Từ cái buổi sáng lúng túng đó, hai người bọn họ không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài, tung tích của Nguyễn Chính Đông từ trước đến giờ đều rất thần bí, cũng là chuyện bình thường. 12 giờ trưa cô gọi điện cho anh, anh rõ ràng vẫn chứa ngủ dậy, trong giọng nói vẫn còn ngái ngủ, sau khi nghe ra là giọng cô thấy hơi bất ngờ: “Là cô?”
Giai Kỳ nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cảm ơn anh——cảm ơn anh đã tìm thấy chìa khóa giúp tôi, còn cho người đưa đến.” Anh ồ một tiếng: “Hóa ra là vì việc này.” Giai Kỳ cảm thấy hơi áy náy : “Tôi đúng là người hay quên trước quên sau, chìa khóa tìm thấy ở trong xe của anh hả?” Anh không trả lời chỉ cười: “Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Giai Kỳ cảm thấy đau đầu, lại bị anh ta lợi dụng rồi.
Buổi tối Nguyễn Chính Đông đến đón cô, vì là cuối tuần, tan ca cũng sớm hơn, Giai Kỳ cười mỉm mở cửa xe liền hỏi anh ta: “Đi đâu hả?”
Nguyễn Chính Đông liếc cô một cái: “Tinh thần vui vẻ nhỉ, yêu rồi à?”
“Làm gì có,” Giai Kỳ cười nói: “Ký được hợp đồng với một khách hàng lớn, sếp rất vui, tiền thưởng của quý này cho rất thoải mái.”
Nguyễn Chính Đông phản đối: “Cô đúng là yêu tiền.”
Giai Kỳ xì một tiếng, nói: “Nếu tôi mà có nhiều tiền như anh, tôi cũng không yêu tiền đâu, tôi sẽ đổi thành yêu người.”
Nguyễn Chính Đông mỉm cười: “Đợi khi cô giống tôi, chỉ sợ rằng đến người cũng không thể yêu được.”
Giai Kỳ ồ một tiếng, dò xét anh: “Anh thế này là sao hả, bị đả kích gì à? Còn ai có thể đả kích anh được chứ?”
Nguyễn Chính Đông không để ý đến cô, hoàng hôn vào cuối tuần, tắc đường đến mức lộn xộn, họ bị kẹt trong dòng xe cuồn cuộn, đúng là đi từng bước một. Giai Kỳ cảm thấy kỳ lạ: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Siêu thị.”
Cô càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Đi siêu thị làm gì?”
Anh đáp: “Đi mua thức ăn, về nhà cô làm cho tôi ăn.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tại sao chứ?”
Anh tuyên bố một cách đầy lý lẽ: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Giai Kỳ không tin, anh dùng một bàn tay, lấy ra chứng minh thư kẹp nó trong hai ngón tay, cô cầm lấy xem, quả đúng là hôm nay. Giai Kỳ bực tức: “Bếp nhà anh, giống như là căn phòng mẫu ở trên tạp chí trang chí nhà cửa không một chút bụi bặm, làm sao có thể nấu ăn được chứ?”
“Thiếu thứ gì mua về là được.”
Đúng là giọng điệu của đại thiếu gia phóng khoáng có tiền.
Kết quả là bọn họ mua hẳn một bộ dao Solingen, một hệ thống nồi xong muôi chậu, đĩa và bát các loại khác nhau, còn có thớt to thớt bé cùng với các loại khăn lau chuyên dùng khác nhau, cô gái hướng dẫn mua hàng cười híp mắt: “Hai người là đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị kết hôn đúng không. Chúng tôi đang có hoạt động, một lần mua đồ dùng trong bếp vượt quá 2000 tệ, tặng một đôi gối có hình hôn nhau.”.
Giai Kỳ cảm thấy xa xỉ, bởi vì một bộ dao thôi đã hơn 2000 tệ rồi, huống hồ lại còn nhiều bát đĩa thế này, tất cả đều rất tinh xảo, làm chi người ta không nở bỏ xuống. Nguyễn Chính Đông hỏi người hướng dẫn mua hàng một cách nghiêm túc: “Vậy vượt quá 4000 tệ thì sao?”
Cô gái hướng dẫn mua hàng đờ đẫn một lúc, mới nói: “Hai đôi gối có hình hôn nhau.”
Lúc mua thức ăn Giai Kỳ mới biết Nguyễn Chính Đông kén chọn đồ ăn đến mức nào, cái này không ăn, cái kia không thích, dựa vào chiếc xe để đồ đứng trước khu đồ đông lạnh dài dằng dặc, cái dáng vẻ đó quả giống với hoàng đế thời xưa, đứng trước 3000 mĩ nhân mà vẫn còn chọn đi chọn lại, Giai Kỳ mặc kệ anh: “Dù gì cũng chỉ có hai chúng ta, nấu hai món là được rồi, thịt bò có ăn không? Thịt bò xào ớt được không?”
Không đợi anh trả lời, cô khom lưng xuống chọn thịt bò, bên tai có một cọng tóc mai lỏng ra, trượt xuống dưới, nhìn nghiêng lông mi của cô rất dài, cong cong giống như chiếc quạt nhỏ, độ cong của chiếc cằm đẹp đến không thể tưởng, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt chuyên tâm mà nghiêm túc, lại giống như người phụ nữ chủ gia đinh đi mua đồ ăn sau khi đi làm về, Nguyễn Chính đông dựa vào cánh tay đang đẩy chiếc xe đồi, nhất thời thất thần.
“Còn ăn gì nữa không? Cô chọn xong thịt bò, quay đầu lại hỏi anh.
Anh không nói, một tay kéo tay của cô, một tay đẩy chiếc xe đồ, đi vội vàng, Giai Kỳ không hiểu vì sao: “Này này, làm gì thế?”
“Mua rau cải.”
Giá để rau quả trong siêu thị thật ra lúc nào cũng rất bắt mắt, lá rau xanh mướt ngay ngắn, dưa và trái cây sắp xếp rực rỡ, chiếc đèn vàng bên trên đỉnh giá hàng bật sáng, màu sắc rực rỡ giống như là những tấm hình quảng cáo, mỗi tấm đều rất bắt mắt, dưới ánh đèn ngay cả rau cải cũng giống như những bó hoa phỉ thúy xanh biếc, anh chọn rau cải, chọn một bó to nhất mỡ màng nhất vứt vào trong xe, Giai Kỳ lại lấy từng cái ra: “Mấy cái này đều già rồi.” Trách mắng anh hết sức, “Phải chọn loại non một chút, dùng móng tay bấm vào cọng rau, không bấm xuống được chính là rau già.”
Thực ra cả đời này anh cũng chưa chắc là còn có cơ hội hay hứng thú đi mua thức ăn lần nữa , cô khom vai xuống lấy hai bó rau cải để vào bên trong xe đồ,trên lá rau vừa mới được phun nước, còn có máy giọt đọng trên lòng bàn tay anh, lành lạnh. Rau cải xanh mơn mởn được dùng túi bóng màu đỏ bó xung quanh, xanh đỏ đan xen lẫn nhau, vô cùng đẹp mắt, đẹp đến nỗi trong không giống thật.
Giai Kỳ kiên quyết đi mua bánh gato, bánh do cửa hàng bánh mỳ của siêu thị làm, hết sức tươi ngon, có rất đông người đang xếp hàng, mùi thơm ngọt khét của bánh mỳ bánh gato bay trong không khí, cô quay đầu lại nói với anh: “Thêm kem không?”
Nụ cười của cô rất ấm áp, giống như là mùi thơm ngọt lịm của bánh gato trong không khí.
Cô lại quay đầu lại hỏi anh: “Hoa quả phía bên trên, nhiều xoài hơn một chút hay là thanh long?”
Anh không trả lời, co nghịch ngợm đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh: “Đại thiếu gia, tỉnh lại đi, tôi muốn ăn nhiều xoài hơn một chút, có được không?”
Anh dùng nụ cười che giấu sự ưu tư lúc nãy nói: “Vậy không bằng đi mua xoài.”
“Ăn riêng thì không còn ý nghĩa gì nữa,” Giai Kỳ lại quay đầu lại nhìn nhìn chiếc bánh kem hoa quả đang dần hình thành, khuôn mặt thèm nhỏ dãi: “Tôi thích ăn bánh kem bên trên có một ít xoài.”
Tính cách trẻ con đó, anh không kìm được mỉm cười lần nữa.
Đặt túi lớn túi nhỏ vào thùng xe, Nguyễn Chính Đông nói: “Thật không thể ngờ rằng một căn bếp lại cần dùng nhiều đồ như thế.” Giai Kỳ lại than thở một kiểu khác: “Tôi cũng không ngờ rằng là đắt đến thế.”
Anh mua mất hơn 8000 tệ tiền dụng cụ bếp, kết quả là tặng 4 đôi gối có hình hôn nhau, Giai Kỳ ôm một đôi: “Ồ, mềm quá.”
“Thích thì cầm lấy,” Anh nói, “Dù gì tôi lấy về cũng chẳng để làm gì.”
“Vậy tôi lấy hai đôi, hai đôi còn lại anh giữ lấy.”
Anh thích cách phân chia như thế, mỗi người một nửa.
Xe đi rất chậm, lướt đi trong màn đêm đầu mùa đông, hai bên con đường dài là ánh đèn rực rỡ, giống như hai chuỗi minh châu, uốn lượn rạng rỡ kéo dài về nơi xa. Màn đêm mềm mại như nước, bên trong xe không khí quá ấm, đôi má Giai Kỳ đỏ bừng lên, nói với anh: “Lúc học đại học không có việc gì, khi hoàng hôn liền một mình ngồi lên xe bus 300 đi một vòng thành phố, ngồi trên xe không nghĩ gì, chỉ đờ đẫn, nhìn trời tối dần từng chút từng chút một.”
Anh nói: “Lập dị.”
Cô nghĩ một lúc, gật đầu thừa nhận: “Có lúc tôi rất lập dị.”
Anh im lặng, bởi vì thật ra vẫn còn một nửa câu chưa nói, sự lập dị của cô từ trước đến nay rất đáng yêu.
Lúc cô nấu cơm cũng rất đáng yêu, tỏ ra vẻ giống như là người chỉ huy, chỉ huy anh lấy đồ, còn phải rửa rau, anh đứng giữa của phòng bếp không chịu đi vào, kháng nghị: “Quân tử cách xa phòng bếp.” Cô đang cúi đầu thái cà chua, không thèm ngẩng đầu : “Vậy lát nữa anh đừng ăn.”
Anh không nỡ không ăn, đành tuân lệnh.
Đợi đến lúc món ăn cuối cùng hoàn thành, mới phát hiện ra quên mua một thứ đồ quan trọng——tạp dề.
Giai Kỳ kêu à à: “dầu mở xong chảo, bộ quần áo này của tôi coi như xong rồi.”
Ạnh nói: “Cô đợi đó.” Quay người đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc áo phong mới của mình, nói: “Buộc cái này vào.”
Cô nhìn nhãn hiệu chiếc áo, than thở: “Xa xỉ!”
Một tay cô cấm chiếc đĩa, tay kia đang cầm đũa đảo thịt bò, anh không suy nghĩ gì giúp cô buộc vào, dùng ống tay dài dài của chiếc áo phông thắt một nứt sau eo cô, eo của cô rất nhỏ, rất mềm, Nguyễn Chính Đông nghĩ đến một từ, “khiên yêu nhất ác*
Anh hết sức khống chế bản thân, không đưa tay ra ôm.
Trong chiếc nồi cơm điện một luồng khói trắng bốc lên, thịt bò xào ớt cũng đã xong, cô gắp một đũa thử, anh kháng nghị: “Không được ăn vụng!” Cô lườm anh một cái, đành gắp một đũa cho anh, quả thật rất ngon, rất thơm, rất mềm, thịt bò có cảm giác mềm trơn. Anh chưa bao giờ ăn loại thịt bò mềm trơn như thế, chỉ cảm thấy rất ngon miệng.
Làm hai món ăn một món canh, thịt bò xào ớt, rau cải xào, còn có canh cà chua trứng.
Chú thích: * Khiên yêu nhất ác: dùng để miêu tả eo của con gái rất nhỏ bé mảnh mai
Anh hâm nóng bình rượu Thiệu Hưng, nói là do bạn tặng. Giai Kỳ biết phân biệt hàng, dùng mũi ngửi là biết, ôi chao một tiếng: “Bình rượu của anh đúng là rượu 30 năm thật sự, người bạn của anh quả thật không đơn giản. Loại rượu này ngay cả tiệc của quốc gia cũng không có, bởi vì số lượng có hạn, chuyên cung cấp cho mấy vị lãnh đạo.
Anh vô cùng bất ngờ: “Làm sao cô biết được?”
“Quê tôi ở Đông Phố Thiệu Hưng, Cha tôi năm đó làm việc ở xưởng rượu.” Cô hít một hơi thật sâu, cảm than : “Thơm quá.”
Hai người uống hết nửa bình, không ngờ rằng Nguyễn Chính Đông lại uống tốt như vậy, Suýt nữa thì không phải là đối thủ.Cuối cùng ăn rất nhiều thức ăn, ngay cả Giai Kỳ cũng ăn đến hai bát cơm, ăn quá no, Giai Kỳ dựa lưng vào ghế than thở: “Mua một đống đồ, chỉ làm có mấy món ăn, thật là quá xa xi.”
Anh cũng cảm thấy xa xi, khoảng khắc này, quả thật xa xỉ. Trong men say nhè nhẹ, thật sự quá xa xỉ.
Đốt nến ước nguyện, Giai Kỳ tắt hết đèn, trong căn phòng chỉ có ánh nến lay động trên chiếc bánh, nụ cười của cô ngọt ngào như là đang quảng cáo: “Ước một điều ước đi.”
Anh cảm thấy hơi chóng mặt, loại rượu Thiệu Hưng 30 năm đó, đang ngấm dần, trong cảm giác choáng váng nhè nhẹ anh phù một tiếng thổi tắt nến trên chiếc bánh.
Trong chốc lát tất cả tối om.
Mắt thích ứng dần với bóng tối, dần dần có thế nhận ra được các đường nét của cô, chính là ở chỗ ghế sô pha, cửa sổ bên ngòai là màn đêm lạnh giá, hoặc có lẽ là ánh trăng, màu xám nhàn nhạt, mơ hồ làm cho người ta có thể nhìn thấy bóng của cô ấy. Lông mày và mắt không phân rõ, nhưng đó là cô, rõ ràng là cô.
Giai Kỳ quay mặt lại cười với anh: “Ước điều gì thế?” Nhưng lại lập tức nói: “Đừng nói ra, nói ra sẽ không linh đâu.”
Anh không nói gì, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy hơi lo lắng, nói: “Tôi đi bật đèn.”
Cô đi qua người anh, có một mùi hương nhè nhẹ, không biết là mùi loại nước hoa gì, anh không phân biệt được. Chỉ hít một hơi thật sâu, cảm thấy có một sự sầu não không lý do.
Đèn đã sáng, cô nói: “Sinh nhật vui vẻ!” Lấy ra một chiếc hộp nhỏ, có lẽ là lúc nãy mua ở siêu thị, lúc anh đứng đợi thanh toán ở siêu thị cô đi đâu một lúc, anh cho rằng lúc đó cô vào phòng vệ sinh, hóa ra là đi mua quà.
“Là gì thế?”
Cô cười tinh nghịch: “Anh mở ra xem.”
Một đôi cúc tay áo bạch kim, kiểu dáng rất đơn giản, cô đau lòng khôn xiết: “Mất hơn 2000 tệ của tôi đó, không được chê là không tốt đâu đấy.”
Anh thử cài lên cho cô xem, khen cô: “Con mắt cũng không tồi.”
Cô thành thật nói với anh: “Thật ra tôi chạy xuống tầng 7 quầy chuyên bán thứ đồ này, nói với người ta tôi muốn loại đắt nhất, người ta liền đưa tôi cái này.”
Vẻ mặt của Nguyễn Chính Đông dở khóc dở cười, cô nói: “Ấy, còn nửa bình rượu nữa, rượu ngon như vậy, đừng lãng phí.”
Cô đi rang một đĩa lạc, cho thêm một ít muối, không ngờ lại vô cùng xốp giòn ngon miệng. Cô không dùng đũa, Nguyễn Chính Đông cũng dùng tay bốc lạc ăn, hai người cười khì khì, cảm thấy bây giờ mới giống con ma rượu thật sự. Ăn lạc rang, uống hết hai ly rượu, cũng đã hơi ngà say, thả lỏng hết sức. Giai Kỳ dứt khoát ngồi dưới sàn nhà cạnh chiếc bàn trà nhỏ, lật đống DVD của anh: “Này, bộ phim này rất hay, cho tôi mượn xem nhé.”
Nguyễn Chính Đông nói: “Được.” Đột nhiên đề nghị: “Chúng ta chơi oản tù tì đi.”
Giai Kỳ cười híp mắt: “Được, ai thắng thì sẽ kể truyện cười, thua sẽ phải uống rượu.”
Nguyễn Chính Đông không chịu: “Kể truyện cười chán chết, phải kể một chuyện thật, chuyện thật của bản thân mình, người thua sẽ đưa ra câu hỏi.”
Kết quả là lần đầu tiên cô thắng, Nguyễn Chính Đông uống hết một ly rượu, đặt câu hỏi cho cô: “Kể một chuyện vui nhất của cô.”
Gia Kỳ nghĩ một lúc, nói: “Vui nhất à, vui nhất là một lần đi chèo thuyền, cũng uống rất nhiều rất nhiều rượu bia, nhưng chỉ là bia thôi, thời tiết nóng kinh khủng, người phơi nắng đến mức săp bong cả da, cánh gà hôm đó rất ngon………..”Cô vùi đầu vào ghế sô pha. Trên ghế vẫn còn một đống gối, mặt gối nhung vừa mềm vừa thoải mái, dựa vào trên đó quả thật khiến người ta lười nhác, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó hết rồi.”
Anh cười: “Chuyện đó của cô không tính, kể ra chẳng có chút vui vẻ gì cả, không được tính.”
Cô nói: “Lúc đó cho rằng đó là sự việc vui vẻ nhất.”
Dường như dáng vẻ hơi thổn thức, thật ra đều đã qua rồi, vẫn luôn cho rằng, thời gian đẹp như vậy tốt như vậy, sẽ luôn lưu lại ở trong ký ức.
Lần thứ hai cô lại thắng, anh đưa ra câu hỏi cho cô: “Kể về người mà cô yêu quý nhất.”
Cô trừng mắt nhìn anh, anh cười lớn: “Đừng nhìn tôi như thế, ai bảo cô thắng chứ.”
Cô kể về cha cô cho anh nghe, vẫn là lúc cô còn nhỏ, một mình bị nhốt ở trong nhà, cha cô đi làm, kết quả là tự mình lầm lật ấm nước nóng, một nửa người bị bỏng hết, khóc lớn òa òa, khóc đến khàn cả cổ, bà Trần ở bên cạnh nghe thấy mới gọi người đến lật của sổ ra mở cửa, đưa cô đến bệnh viện.
Sau nay trong bệnh viện, lần đầu tiên cô thấy nước mắt của cha, một người đàn ông như thế, nước mắt cứ tuôn trào, chỉ gọi tên mụ của cô: “Bé yêu, đừng khóc nữa bé yêu.”
Thực ra ông còn khóc ghê hơn cô, lúc bác sỹ bôi thuốc lên, ông khóc giống như là một đứa trẻ làm sai điều gì, áy náy như thế, đau lòng như thế, không có sự giúp đỡ như thế.
“Cha cũng chỉ có tôi, cho nên tôi cố hết sức làm cho bản thân mình vui vẻ, bởi vì như vậy ông mới có thể vui vẻ. Nhưng cho đến tận lúc cuối cùng……..tôi vẫn không làm được…….”Cô cúi thấp dầu, trong tay là một cốc rượu bằng gốm, chiếc cốc kiểu cổ nhưng lại có màu sắc gốm đẹp nhất, “Cửu thu phong lộ việt dao khai, đoạt đắc thiên phong thúy sắc lai” Lúc nhỏ ông dạy cô học thơ của Lục Quân Mạnh, học thuộc sẽ được phần thưởng, thật ra đó chỉ là 2 tệ rưỡi đậu phụ khô, một tệ đậu phụ khô có thể ăn gần nửa ngày, càng nhai càng thơm. Những đứa trẻ trong khu rất ngưỡng mộ cô, bởi vì cha cô rất thương cô, có thể dùng cả nửa tháng lương để đi Hàng Châu mua cho cô một bộ váy mới đẹp nhất, lại còn nhờ đồng nghiệp mua sôcôla từ Thượng Hải về cho cô ăn. Cô đã từng là một cô công chúa nhỏ rất kiêu ngạo, cho dù là không có mẹ, nhưng cha cô đã cho cô một tình yêu thương hoàn chỉnh nhất. Cô cũng đã từng là niềm tự hào lơn nhất của cha, bất kẻ người hàng xóm nào nói đến cô, đều khen ngợi: “Cô con gái của ông Vưu ấy, vừa ngoan lại vừa nghe lời, thành tích lại tốt.”
Lúc cô thi đỗ trường đại học đó, cả con phố cảnh nhỏ chấn động, ngay cả người bên kia con sông nhỏ cũng biết, con gái của ông Vưu đỗ trường đại học tốt nhất. Công đoàn của xưởng rượu còn đặc biệt khen tặng cô 500 tệ. Mặc dù không phải là nhiều nhưng cha cô vô cùng vui vẻ, vì sự ưu tú của cô.
Nhưng tất cả những thứ đó, tất cả sự nỗ lực đó, thật ra đều không có tác dụng gì.
Anh trầm lặng một lúc, mới hỏi: “Bây giờ cha cô sao rồi?”
“Không còn nữa.” Sự thật đau đớn đó, đã cách nhiều năm như thế, cuối cũng có thể nói ra không trở ngại gì, nói một cách qua loa, dường như là cuối cùng cũng đã chấp nhận sự thật: “Xuất huyết não, hai lần trúng gió, ra đi rất nhanh, không đau đớn gì.”
Cuối cùng trong đôi mắt dâng lên một lớp sương mù mỏng, cô nhặt hai hạt lạc bỏ vào miệng, vừa giòn vừa xốp, giống như là không hề để ý : “Lại nào lại nào.”
Lần này là Nguyễn Chính Đông thắng, cô uống rượu chậm rãi, dưới ánh đèn, đôi mắt sáng đến mức giống như là làn ánh sáng đang chảy: “Anh phải kể về một người mà anh yêu nhất, không được nói dối.”
Anh nói: “Không có.”
Cô không chịu: “Nói dối nói dối, tại sao lại không có chứ? Trong tiểu thuyết đều viết, các công tử đào hoa trong đáy lòng luôn có một tình yêu bí mật, cho nên mới trở thành một công tử đào hoa. Mau nói đi, tôi cũng chỉ nghe thôi, nghe xong tôi đảm bảo sẽ lập tức quên hết sạch.”
Anh cười: “Thật sự là không có.” Vẻ mặt hơi hốt hoảng, nhai lạc rang, lại uống hết cốc rượu trước mặt, thật ra không phải là anh uống, bởi vì anh thắng. Giai Kỳ cảm thấy anh đã hơi ngà say, cho nên chỉ cười, anh cũng chỉ cười: “Nếu mà tôi bịa ra một câu chuyện để lừa cô, cô cũng không biết đúng không?”
Cô nhượng bộ một cách rất độ lượng: “Vậy anh kể về một người anh thích cũng được.”
Anh ngẩng đầu nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Lúc tôi còn nhỏ, thật ra cũng không còn nhỏ nữa, 15,16 tuổi, thích một người, là một bạn nữ cùng lớp.”
Cô phủi tay: “Cái này được, tình yêu tuổi thanh xuân, thích lúc đó mới thật sự là thích, đơn thuần nhất.”
“Nhưng lúc đó rất ngạo mạn, chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, chỉ chú ý cô ấy từ xa, còn sợ cô ấy phát hiện ra.”
Giai Kỳ cười khì khì: “Tôi thật sự không nghĩ nổi, kiểu người như anh mà có thể yêu thầm người khác sao?”
Anh cũng cười: “Hơi ngốc phải không, sau này có lần tôi uống rượu cùng một người bạn thân nhất, hai người đều đã uống say, nói đến vấn đề đó, ngay cả anh ta cũng thấy bất ngờ, bởi vì ngay cả anh ta cũng không hề biết tôi thích cô gái đó.”
Cô cảm thấy buồn cười: “Lúc đó sao anh không nói với cô ấy?”
Anh mỉm cười, cúi thấp đầu xoay xoay chiếc cốc, nhìn những giọt rượu màu hổ phách trong chiếc cốc, mùi đặc như mật ong, phảng phất xộc lên mũi. 30 năm, năm tháng lâu như vậy, mới ủ thành loại rượu ngon như vậy, những tâm sự chồng chất đó nếu mà lên men, cũng dần dần sẽ ủ thành vị cay thơm chát đắng thế này, khi uống vào không cảm thấy gì, sau đó dần dần như từng sợi từ họng đến dạ dày, vừa buồn bã vừa dễ chịu, cảm giác nóng bỏng dần dần thấm vào trong, sẽ có một cảm giác choáng váng nhè nhẹ, có lẽ là vận mệnh đã định trước.
“Cô ấy không yêu tôi,” Anh nghe thấy tiếng nói của bản thân mình đang nói: “Cho nên, tôi vĩnh viễn cũng không cho cô ấy biết.”