Chương 9
Tôi rất ít khi làm chuyện hồ đồ, nhưng kể từ lúc ở chung với Nero, số lần tôi phạm vào những thứ vớ vẩn liên tục tăng, nói thật, đến chính tôi cũng không biết thế nào mới gọi là hồ đồ. Tôi thật quá ngu xuẩn. Vì vậy, tôi quyết định phải suy nghĩ lại thật kỹ những việc làm của mình.
Có điều vừa lúc đó, Nero bưng bánh Tiramisu ra phòng khách, mặc dù em ấy vẫn mặc bộ quần áo nhăn nhúm kia, nhưng không thể nào che giấu được khí chất ưu nhã của em.
“Arle, ăn tiramisu không?”
Quan tâm đến em ấy làm gì! Tôi nghĩ. Điều đó không quan trọng bằng Tiramisu.
“Dĩ nhiên muốn. Nero.”
Tôi vui vẻ mỉm cười, lập tức vứt vấn đề vừa suy nghĩ trước đó ra sau đầu, dù sao tôi cũng không phải là người giỏi tính toán.
Nhưng Nero lại giơ Tiramisu lên cao một chút, em ấy mỉm cười nói với tôi: “Anh nóng lòng lắm sao? Arle, anh không định giải thích, cứ vậy mà ăn bánh ư?”
“Giải thích cái gì?”
Tôi chột dạ xoay mặt đi, “Anh chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi, giải thích anh cũng nói với em rồi, anh có thể lấy tiramisu chưa?”
“Anh chắc chắn không nó với em sao?” Em ấy ngồi bên cạnh tôi, “Em chỉ muốn nói với anh, Arle, đừng quá khẩn trương. Anh biết không? Có lúc em cảm thấy mình thật hèn hạ, có lúc em lại thấy rất may mắn vì được ở cạnh anh.”
“Muốn ăn bánh ngọt không?”
Tôi cảm thấy, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi mất khẩu vị với bánh ngọt, dù tiramisu là bánh ngọt tôi thích nhất, chỉ có điều giờ đây tôi lại không có chút hứng thú để ăn. Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt em ấy, đôi mắt kia vẫn thâm thúy khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
“Nero…Anh biết đây là vấn đề của anh. Chỉ cần cho anh một chút thời gian….Được không?”
Em ấy nhìn tôi chăm chú, sau hồi lâu, rốt cuộc gật đầu, “Đương nhiên có thể.”
Mùa xuân ở Paris năm nay dễ chịu như ngâm mình trong suối nước nóng, gió đêm lạnh lẽo thỉnh thoảng thổi qua thân thể tôi, tôi thư giãn nằm trong bồn tắm, thiếu chút nữa thì ngủ quên. Nhớ tới chuyện cảnh sát đến tìm mình lúc trước, tôi do dự không biết có nên hỏi Nero hay không, nhưng chuyện này…Ngay cả tôi cũng không biết là ai làm.
Tôi uống một hớp bia, loại chuyện này nếu càng không hỏi sẽ càng khiến người ta cảm thấy khó chịu, đúng chứ?
Tôi là một người rất dễ say, lập tức cảm thấy không thể trì hoãn như vậy được nữa, cho nên uống một lúc tôi liền đứng dậy, thay quần áo, chạy tới cửa phòng Nero. Nói thì nói vậy, nhưng lúc chạy đến trước cửa phòng em ấy tôi mới cảm thấy quấn quýt, luôn cảm thấy quyết định khi nãy quá hấp tấp, mình hẳn nên suy nghĩ thêm một chút nhỉ?
Nhưng tôi lại không phải là người sẽ quay đầu trốn chạy…Suy nghĩ một lát, vẫn nhắm mắt chuẩn bị gõ cửa.
Không ngờ tới cửa cứ vậy mà mở ra.
Nero ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mắt tôi, em ấy nhìn tôi, dáng vẻ có chút không kịp phản ứng.
Tôi chợt lùi về bên phải, trán đổ mồ hồi, nóng nực khiến lòng tôi hoảng loạn.
“Chào buổi tối, Nero.” Tôi nhạt nhẽo nói.
“Chào buổi tối, Arle, anh ở đây làm gì vậy?”
Biểu tình kinh ngạc của em chỉ giữ được một lúc, rất nhanh, em ấy liền khôi phục nụ cười ôn nhu như ngày thường, nhìn tôi, “Anh có khỏe không? Tìm em có chuyện gì?”
Tôi ấp úng nói: “Là, có chút.”
“Vậy thì vào rồi nói.”
“Ừ.”
Thật ra thì bố trí của phòng ngủ chính và phòng dành cho khách không khác gì nhau, chỉ khác là chỗ này lớn hơn, phong cảnh tốt hơn mà thôi. Em ấy lấy cho tôi ly nước ấm, tôi uống một ngụm rồi để ly xuống.
“Thật ra em cũng có chuyện tìm anh.”
“Vậy sao? Vậy em nói trước đi?” Tôi dò xét hỏi em.
Nero nhíu mày, “Nếu Arle đã nói như vậy, em cũng không lo ngại nữa.”
“Lúc nãy, Will, em nghĩ hôm nay anh phải đi gặp hắn. Hắn mới vừa gọi cho em.”
“Em biết Will.”
Nghe lời này càng khiến tôi kinh ngạc hơn.
“Hắn là bệnh nhân của em, tới đây chữa trị tâm lý.” Nero xoa đầu tôi, “Hắn chỉ nói chuyện này với một mình em, nói có một người họa sĩ bị cuốn vào vụ mấy án mạng, cũng chính là anh. Hung thủ liên tục bắt chước tác phẩm của anh, hoài nghi là người hâm mộ hoặc người thân của anh.”
“Chuyện này là thật ư?” Tôi ngượng ngùng hắng giọng, “Khụ, anh muốn nói chính là cái này.”
“Là thật, còn hung thủ…Gã là người vùng ngoài, cũng chính là lý do khiến chúng ta không thể xác nhận thân phận của gã.”
Có lẽ vì ánh đèn, tôi hơi không thấy rõ nụ cười của Nero, mặc dù cảm giác có chút dị thường, nhưng tôi cũng không quá mức để ý.
“Là thật sao? Liệu hắn có tiếp tục giết người không?”
“Nếu để cho em nói, thì cho dù tên hung thủ này có là ai, với thủ pháp thành thạo như vậy, hắn sẽ không từ bỏ.”
“…Như vậy sao…” Tôi nhìn em ấy, chậm rãi hỏi Nero, “Vậy có thể ngăn cản hắn không?”
“Cũng có thể là được, Arle, không có gì là chính xác cả, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.”
Ngồi được một hồi, tôi tạm biệt Nero, Nero thân mật hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán tôi. Tôi cũng không cự tuyệt em ấy, nhưng cũng không dám đáp lại.
Sau khi trở về phòng, tôi co ro trên giường, nhắm hai mắt, không sao ngủ được, cũng may cuối cùng tôi cũng lờ mờ ngủ được.
…
“Anh…”
“Ai?”
Tôi bị âm thanh rất nhỏ đánh thức, từ trên giường bò xuống, lần mò đi đến cửa phòng, ánh đèn lầu một theo cầu thang chiếu đến chỗ tôi, tôi nhíu mày lại, là Nero sao?
Tôi đi tới cầu thang, bước từng bước xuống lầu, bóng lưng thẳng tắp, tôi quen thuộc với bóng lưng này, bước chân không nhịn được tiếp tục đi xuống.
Cùng lúc đó, tôi cũng nhìn thấy đĩa đồ ăn được hắn đặt trước mặt, đó là đầu của một người, là của Harson Frank Mordake.
Thị lực của tôi vẫn luôn không tệ, nhưng vào lúc này, tôi không biết tại sao lại hận cái ưu điểm này đến vậy, đầu của người kia đã trở nên thâm đen, phần hốc mắt cũng đã thối rửa, thậm chí tôi còn nhìn thấy chi chit những thứ màu trắng dính trên đó.
Có thể vì nghe thấy âm thanh, hắn chậm rãi quay đầu, người đàn ông này chính là…
…
Tôi bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, thân thể giống như vừa được vớt ra khỏi bể nước, tôi không thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mồ hôi trên trán liên tục tuôn ra, nhưng khi tôi sờ lên nó, không có gì cả.
Tôi không đổ một giọt mồ hôi nào.
Chỉ là tôi không thể nào quên được gương mặt xuất hiện trong giấc mộng của mình, vĩnh viễn không thể quên.
Gương mặt đó là của Nero Wallace.
Chương 10
Trước đây, ý tôi là trước khi mơ thấy giấc mộng này, tôi hoàn toàn không có chút hiếu kỳ gì với việc Nero giải quyết thức ăn của mình, thế nhưng từ sau giấc mơ đó, khung cảnh trong mơ của tôi bắt đầu xảy ra những thay đổi kì quái.
Cảnh vật với màu sắc sặc sở xung quanh, những tình tiết xảy ra mà không có chút manh mối nào là điểm đặc biệt có một không hai trong giấc mơ, mặc dù mỗi giấc mơ không giống nhau, nhưng chúng có chung một chủ đề.
Nero ngồi trước bàn ăn, có lúc tôi ngồi đối diện, cũng có lúc lại đưa lưng về phía em.
Tôi vẫn nhớ gương mặt của Nero khi đó, lúc nào em ấy cũng mỉm cười, nhưng khác với nụ cười bình thường em ấy dành cho tôi, đó là một nụ cười lạnh như băng, dối trá, vỏn vẹn là một nụ cười lễ phép…Tôi sững sờ nhìn em ấy chăm chú như vậy, nhìn em ưu nhã lau chất lỏng màu đỏ dính trên khóe miệng, nó có thể là rượu, có thể là, máu?
Qua mỗi lần, thức ăn trong đĩa của em đều khác nhau, đôi khi là miếng thịt vẫn còn dính máu tanh, đôi khi là thịt đã được nấu chín, thậm chí có lúc sẽ xuất hiện đầu của một người tôi quen biết.
Tôi không hiểu những thứ này đại biểu cho điều gì, nhưng chắc chắn cũng không phải điểm tốt lành.
Lúc đầu, ỷ vào tuổi trẻ, Nero vẫn chưa nhìn ra bất thường, liên tục qua vài ngày, Nero đã phát hiện tôi có chỗ không đúng.
Lại không thể ngủ một giấc ngon lành.
Tôi há miệng ngáp một cái, chầm chạp từ lầu hai đi xuống, Nero đã làm xong bữa sáng, em ấy đang đọc báo trên tay, nghe thấy âm thanh tôi bước xuống, em dời tầm mắt khỏi tờ báo, hướng tôi khẽ mỉm cười, “Chào buổi sáng, Arle.”
“Chào buổi sáng.”
Tôi miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi em, tôi đang cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc muốn chạy trốn, ngồi trước mặt em ấy, em giống như lơ đãng hỏi tôi: “Sao vậy? Lại ngủ không ngon?”
“Gần giống vậy.” Tôi nhếch môi, ánh mắt rơi xuống bữa ăn sáng phong phú, “Thời gian buổi triển lãm diễn ra càng ngày càng gần, anh có hơi lo lắng thôi.”
Vừa nói, tôi lại ngáp thêm một cái.
“Cần em làm kiểm tra tâm lý cho anh không?”
“Hả?”
Tôi đang ăn cháo yến mạch liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn em ấy, cặp mắt của em đối diện với tôi, tròng mắt màu đen trông như một viên đá đen, chiếu sáng rực rỡ. Tôi nhìn không thấu em, từ lần đầu tiên tôi gặp em, mọi thứ chính là như vậy.
Nero lẳng lặng nhìn tôi một cách chăm chú, em đang đợi tôi trả lời, tôi suy nghĩ, hỏi em ấy: “Em cảm thấy anh cần phải tiếp nhận điều trị tâm lý sao?”
“Em không phải nghĩ như vậy, mà là…Anh có chỗ nào đó lạ lắm. Arle, em rất lo lắng cho anh.” Em ấy nhíu mày lại, “Cho dù là chuyện gì, chính anh chắc cũng không nghĩ việc này sẽ ảnh hưởng đến buổi triểm lãm của mình đâu, đúng không?”
Vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế được nữa.
Xem ra phải để cho Nero biết nguyên nhân khiến tôi bất an khoảng thời gian qua là gì, quả thật là tôi không có cách nào để nói ra những lời đó, cảm giác bản thân càng ngày càng rối rắm.
“Anh không sao đâu.”
“Được rồi.”
Chân mày em ấy hơi nhíu lại, “Em tôn trọng ý kiến của anh.”
Tôi thật sự không có vấn đề gì sao? Thật ra thì chính tôi cũng không biết đáp án của vấn đề này.
Tôi đang ở trong phòng vẽ vẽ tranh, nhưng lại không có chút ý tưởng nào, thời điểm tôi đang nhàm chán, Will gọi điện tới, hắn hỏi tôi có đồng ý đi cùng hắn đến một nơi hay không, vào lúc này lại trùng hợp xuất hiện một nơi để giết thời gian. Tôi chớp chớp mắt, đồng ý lời đề nghị của Will.
Tôi để Will chờ mình ở Third Avenue và King Avenue, hắn chạy con xe màu xanh da trời đến, mở cửa bên hông ra. Tôi ngồi vào hàng ghế đầu, đưa bánh hotdog và cà phê thuận tiện mua được cho hắn.
“Này, bữa sáng của cậu.”
“Cảm ơn ngài, ngài Ernest.”
“Anh có thể gọi tôi là Arle, sẵn tiện hỏi một câu, hiện tại đã gần mười một giờ, anh còn chưa ăn sáng nữa à?”
Will nhiệt tình cắn hotdog, sau đó ăn một hơi, tay trái của hắn cầm vô lăng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn phía trước. Tôi đã sớm quen với Nero đáng tin cậy, thấy Will làm ra động tác nguy hiểm như vậy, luôn có loại cảm giác không thể nhìn nổi.
Có thể là tôi già thật rồi.
“Arle, có thể mở nắp ly cà phê giùm tôi được không? Phải, chính là như vậy?”
Vừa nói, thân xe hơi lắc lư một chút.
“Will, anh không thể lo lái xe cho tốt được sao?”
Lời than phiền thốt ra, nhưng tôi vẫn mở nắp ly cà phê trong tay ra sau đó đưa cho Will.
Will uống một hớp cà phê, sau đó cười híp mắt gật đầu, ” Ừ ừ ừ.”
Tôi cố gắng lo lắng đề phòng an toàn cả đời của mình, hoàn toàn không phát hiện ra Will đang đưa mình đến một con đường quen thuộc, đến lúc Will rốt cuộc nói câu: “Tới.”, tôi cảm thấy tâm tình mình tan vỡ.
“Mời vào trong, Arle.”
“Ừm…Dù thế nào tôi cũng phải vào đúng không?”
Will nhìn tôi, “Không phải cậu đã đồng ý với tôi rồi sao?”
“Anh phải sớm nói cho tôi…” Thì dù thế nào tôi cũng không tới.
Lời còn chưa dứt, liền nghẹn trong cổ họng, không lên cũng không xuống, cuối cùng tôi chỉ có thể dùng một tiếng thở dài để kết thúc trạng thái hiện tại của mình.
Will nhìn thấy tôi không tình nguyện, ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi, Arle, tôi cho rằng sẽ không có gì, dẫu sao bác sĩ chính ở đây cũng rất giỏi pha trà, tôi chỉ muốn đưa cậu tới uống ly trà, làm quen một vài người bạn mà thôi, tôi cảm thấy các cậu có thể sẽ có chung đề tài để nói đó.”
Đó là bởi vì anh không nhìn thấy mặt mũi thật sự của người nọ, trong lòng tôi suy nghĩ, không ngờ Will và Nero lại có chung đề tài để nói, một người là cố vấn cảnh sát, một người là tội phạm giế người hai mặt, cũng không biết có thể có chung cái đề tài gì đây?
Tôi biết Nero vẫn luôn đeo mặt nạ, em ấy ưu nhã ung dung, tựa như có thể nắm chặt tất cả mọi chuyện trong tay mình. Cho dù là những kẻ tự xưng là bạn của em ấy, lại có ai có thể nhìn thấu em ấy chứ?
“Cũng không phải không thể.” Tôi nhún nhún vai, “Đi vào thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Nụ cười lại xuất hiện một lần nữa trên mặt Will.
Tôi không biết hắn hiểu biết bao nhiêu về mối quan hệ giữa tôi và Nero, hoặc là nói, đối với một Nero chân thật hiểu được bao nhiêu, nhưng cho dù biết được nhiều hay ít, cũng không an toàn.
“Bác sĩ Karon, tôi có hẹn trước với ngài.”
“Ừ, Will? Để cậu ta vào.”
Nero mặc trên người một bộ âu phục màu đỏ rượu, đứng lên, để lộ nụ cười trước sau như một, sau đó chuẩn bị chào đón bạn của cậu.
Nhưng hôm nay có chút không giống, người tới không chỉ có Will, người đàn ông theo sau hắn khiến Nero chớp mắt một một cái đã thất thần.
“Hey, bác sĩ Karon. Chào buổi sáng.”
Will đi trước một bước, tránh chỗ để tôi đối mặt với Nero, “Ha ha, không ngờ phải không, hôm nay tôi có dẫn theo một người bạn tới, Ernest Alfred, họa sĩ vang danh ở Paris. Bác sĩ cậu không phải vẫn luôn rất thích những bức tranh của cậu ta sao?”
“Đúng vậy.” độ cong nơi khóe môi Nero càng sâu hơn, cậu nghiêng đầu, nhìn Will, bày tỏ lời cám ơn chân thành của mình: “Tôi rất thích. Cám ơn anh, Will.”
Sau đó ánh mắt của em ấy rơi lên người tôi, tôi biết em đang từ trên cao nhìn xuống tôi, cặp mặt kia ẩn chứa bóng tối tôi không thể nào chạm đến.
Tôi chủ động nói.
“Chào cậu, bác sĩ Karon, chúng ta lại gặp mặt.”
“Đúng vậy!”
Em ấy than thở một tiếng, ánh mắt chứa chút ý vị sâu xa, “Chúng ta lại gặp nhau, ngài Alfred.”
Will gãi gãi mái tóc quăn màu nâu xinh đẹp của mình, sau đó ngơ ngác đặt câu hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”
Tôi cùng với Will ngồi đối diện Nero, thành thật mà nói, tôi cảm thấy biểu tình của Nero rất có chừng mực, em ấy cũng không hay mỉm cười, mỗi lần em mím môi mỉm cười càng khiến cho tôi cảm thấy Nero tựa như ánh mặt trời, tựa như một người bác sĩ tâm lý đáng để người ta tin tưởng và dựa vào. Cho dù Will chọn lời để nói không được rõ ràng, nhưng em ấy vẫn lắng nghe hết sức nghiêm túc.
Đây là diện mạo hoàn toàn khác với diện mạo khi em đối mặt với tôi. Trong lòng tôi nghĩ, có đôi khi bản thân vẫn không nhịn được cảm thấy sợ hãi, đối với Nero, hoặc cũng là đối với chính bản thân hèn nhát của mình. Thời điểm tôi đang suy nghĩ, Nero hơi hơi nghiêng đầu nhếch miệng, tròng mắt đen thâm thúy, tôi nhíu mày, cúi đầu.
Lúc này Will cũng từ từ dừng lại, hoặc có thể là hắn phát hiện ra bầu không khí không bình thường giữ tôi và Nero, vì vậy chủ động mở miệng: “Arle, triển lãm của cậu diễn ra vào tháng bảy đúng không? Đến lúc đó có thể cho tôi một vài vé chứ? Tôi có mấy người bạn đều là fan hâm mộ của cậu.”
Tôi nghiêng đầu khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên có thể, anh cho tôi địa chỉ, tôi cho quản lý đưa tới cho anh.”
“Ngài bác sĩ thì sao? Sẽ đi chứ?”
“Hẳn là sẽ đi.”
“Vậy thì quá tốt.” Will nhếch môi cười một tiếng, tạm thời Nero đồng ý với lời mời của hắn, “Đến lúc đó Arle nhất định phải dẫn chúng tôi đi tham quan một phen nhé.”
“Sẽ không thiếu anh đâu.” Tôi cảm thấy nếu Will còn tiếp tục như vậy nữa, tôi phải cho hắn một cái liếc mắt.
Không cẩn thận, ánh mắt của tôi rơi đến chỗ Nero, Nero bình tĩnh nhìn tôi một cách chăm chú. Đột nhiên tôi nhớ tới lúc ở ngoài Nero vẫn luôn dùng cái tên Harson Karon này,, mà khi đối mặt với cha mẹ tôi thì lại dùng cái tên Nero Wallace. Chỉ là mới vừa rồi theo bản năng mà đồng ý, hiện tại không biết phải làm sao để đổi ý…Cũng may cha mẹ chỉ tham gia vào ngày khai mạc buổi triển lãm, mới có thể không bị trùng thời gian, tôi lại dặn dò cha mẹ một chút, hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Lại tán gẫu một hồi, Will vô tình nói tới gã ma quỷ bắt chước tranh để giết người hàng loạt dạo gần đây, bầu không khí vốn đang thoải mái coi như hoàn toàn biến mất. Bởi vì có lời đồn đại vô căn cứ, đồn cảnh sát xem như tạm thời ém vụ này xuống, nhưng nếu còn không tìm được nghi phạm tình nghi, tôi sẽ phải đến đồn cảnh sát làm khách, nhất là trong tình huống tôi còn phải tổ chức buổi triển lãm, áp lực của tôi cũng không nhỏ.
Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, Will cũng không nói nhiều, chỉ trò chuyện về vài bộ phim điện ảnh sắp được chiếu, những loại chuyện vặt vãnh, vân vân.
Đột nhiên có điện thoại gọi tới…Will xin lỗi nhìn tôi và Nero, sau đó liền đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Sau khi Will đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn ngồi trên ghế sofa, “Nero, mới vừa rồi anh không cố ý.”
“Không sao đâu.”
Em ấy nhẹ giọng nói, trên mặt lại nở một nụ cười, cũng không phải là nụ cười thỉnh thoảng mới lộ ra, mà là nụ cười không chút keo kiệt, nụ cười dịu dàng.
“Arle rất thích Will sao?”
“Thích?” Tôi nhíu mày, “Cũng tạm được…Dù gì thì anh ta cũng không phải người xấu.”
Nghe xong câu trả lời của tôi, độ cong nơi khóe miệng Nero dường như sâu hơn.
Lúc trở lại, sắc mặt Will tái nhợt, hắn nhìn tôi, thở dài, bất đắc dĩ nói với tôi, “Sợ rằng cậu Arle phải cùng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến rồi…Không chỉ vậy, George cũng phải gọi, truyền thông đã biết.”
Sắc mặt tôi trắng nhợt, mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng tôi…Trong đầu tôi rối bời, đột nhiên điện thoại của tôi cũng reo, người gọi chính là George.
“Arle, tin tức xấu, có một tên sát thủ liên hoàn bắt chước cậu gây án…”
Tôi cắt đứt thanh âm lo lắng của Geogre, “Geogre, tôi đã biết. Đồn cảnh sát Paris đang chuẩn bị mời tôi đến làm khách đây.”
“Vậy cũng tốt, cậu đến đó trước, tôi lập tức tới ngay. Gọi thêm nhiều cảnh sát trông coi cậu, nhớ không? Lúc này là thời điểm khó chịu nhất, đợi một lát tôi sẽ đưa luật sư tới, tất cả chờ tôi tới rồi hãy nói, nghe hiểu không?”
“Ừ.”
Tôi cúp điện thoại, trong lòng khó chịu không thôi, tính theo phản xạ nhìn xem Nero, Nero ngược lại không có biểu tình khác biệt gì, em ấy chỉ đứng lên, đi tới bên cạnh tôi, thấp giọng nói bên tai tôi.
“Arle, anh không cần lo lắng gì cả, em sẽ giúp anh.”
“Ừ…”
Không biết tại sao, dưới sự trấn an của em, tôi cảm thấy an tâm hơn, bất kể khi nào, Nero luôn luôn bằng lòng, ở bên cạnh giúp đỡ tôi.
Lần này, cũng giống như vậy.
Will ngồi bên cạnh tôi, chán nản giải thích, “Xin lỗi, Arle, tôi cũng không ngờ tới chuyện này…Tôi gọi xe cảnh sát, hẳn sẽ lập tức tới ngay. Haiz, đều do tôi không thể tìm được nghi phạm, Arle, tôi tin tưởng cậu vô tội. Nhưng mà….”
Hắn ngưng lời muốn nói lại, giống như bỗng nhiên bị nghẹn họng vậy. Tôi biết hắn muốn nói gì, những ký giả kia sẽ không giống Will tin tưởng tôi vô tội, chứ nói chi là những người bình thường khác, trước kia giáo sư từng nói với tôi một câu mà cho đến giờ tôi vẫn không thể quên.
——”Truyền thông có thể cho em thứ em muốn, tự nhiên cũng có thể hủy hoại em.”
Mà cách không lâu sau khi ông ấy nói với tôi những lời này, ông ấy bị truyền thông khui ra chuyện sao chép mà thanh danh bị hủy trong chốc lát, tuy rằng sau đó được sửa án oan, nhưng lại không thể có được danh vọng như trước.
“Chuyện này không thể trách anh, Will.” Tôi lắc đầu, giọng bình tĩnh đến lạ thường, “Sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc.”
Tới đón tôi là Kyle và mỹ nữ phụ tá Maria, cô ấy mở cửa xe, để tôi ngồi vào trong, tôi nhìn Nero, Nero đứng ngoài xa, cảnh sát ngăn em ấy lại. Maria nhìn qua dường như biết Nero, cũng không biết rốt cuộc Nero nói với cô ấy cái gì, chỉ chốc lát sau, Nero liền ngồi vào xe.
Em ấy không nhanh không chậm sửa lại âu phục đã xuất hiện nếp nhăn, sau đó dựa vào chỗ ngồi phía sau xe, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi tôi: “Sao vậy? Nãy giờ cứ nhìn em.”
Ánh mắt của người đàn ông này lúc nào cũng thần bí khó lường, y hệt con người của em ấy vậy.
“Chẳng qua là anh cảm thấy có đôi lúc mình giống như không quen biết em vậy.” Tôi làm như không có gì nói: “Có thể là do Nero quá khó để nhìn thấu đó!”
“Phải không?”
Giọng Nero nghe có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tôi không nhịn được cười lên, “Nero đối với anh mà nói, đơn giản là một sinh vật thuộc về thế giới khác vậy…Giống như người ngoài hành tinh ấy.”
“Bộ kỳ quái đến vậy sao?”
Chân mày em ấy nhíu lại.
“Ừ…” Tôi tưởng tượng tình cảnh đó, cảm thấy một kẻ kỳ quái khoác tấm da của Nero thật sự là quỷ dị, ” Tốt nhất là không phải vậy, quỷ dị nằm ở ác tâm. Thế nhưng không thể không thừa nhận, điều đó thật sự phù hợp với em.”
“Arle.”
Em ấy bất đắc dĩ cười gọi tên tôi.
Tôi cũng đắc ý cười, mỗi lúc nói chuyện với Nero, tám chín phần tôi là người thua thiệt, có điều lần này hiếm thấy tôi được thắng một lần, tầm tình cũng vui vẻ hơn.
Nhưng bất hạnh là loại tâm tình tốt này cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì bên ngoài đồn cảnh sát chen chúc một đám ký giả đông như thủy triều. Ánh mắt của từng người bọn họ đều chứa nguy hiểm, so với mãnh hổ càng khiến tôi sợ hãi hơn, ở trong mắt bọn họ, tôi chẳng qua chỉ là con mồi. Tôi biết rõ sự lợi hại của những vị vua không có ngai vàng này, cũng cơ hồ có thể đoán được tương lai của mình.
Tôi hít sâu một hơi, Nero len lén cầm tay tôi, “Sẽ không có gì đâu, Arle đừng nhìn bọn họ, giống như anh của trước kia vậy. Trước kia anh đã làm rất tốt, hôm nay cũng vậy.”
“Anh không biết, Nero, anh sẽ cố gắng.”
Tôi lo lắng nhìn em, “Em sẽ ở bên cạnh anh, đúng không?”
Em ấy nhìn tôi hồi lâu.
Nhưng trong thực tế, đây chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn ngủi, Nero trịnh trọng nói với tôi:
“Dĩ nhiên, em chưa bao giờ lừa dối anh.”
Lúc tôi xuống xe, đám người kia gần như chen lấn tới trong nháy mắt, cảnh sát tạo thành vòng vây xung quanh bị đẩy đến nghiêng ngã, bút thu âm, microphone, ống kính…Tất cả đều bị nhét vào trước mặt tôi, thậm chí có vài thứ thiếu chút nữa là chạm vào răng tôi, đám người liên tục đặt câu hỏi.
“Ngài Alfred, ngài thật sự giết người sao?”
“Đối với chuyện bị bắt giữ này, cậu cảm thấy thế nào?”
“Ngài Alfred, tại sao ngài phải giết người?”
“Cậu có cho rằng hiện trường phạm tội có sự tương tự cực cao với những bức tranh mình vẽ chẳng qua chỉ là sự trùng hợp hay không?”
“Ngài Alfred?”
“Ngài Alfred!! Ngài đây là đang trốn tranh hay sao?”
“Ngài…”
…
Tạp âm, hết thảy cũng chỉ là tạp âm.
Tôi cảm thấy mắt mình khô khốc, trước mắt nhìn không rõ, tiếng ồn bên tai dần dần cách xa tôi, tôi chỉ biết không ngừng tiến về phía trước.
Cửa cách tôi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“Ngài Alfred? Ngài Alfred?”
“Hả? Hả…” Tôi bị suy nghĩ của mính thức tỉnh, ngẩng đầu lên, mê mang nhìn hắn, ” Cảnh sát Smith, có chuyện gì vậy?”
Kyle Smith ngồi đối diện tôi, hắn rất nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi, “Ngài, tôi vừa mới nói gì ngài nghe rõ ràng không?”
“À, anh có thể lặp lại một lần nữa được chứ?”
Kyle trầm mặc một hồi, sau đó nhìn vào mắt tôi nói: “Ngài Alfred, chúng tôi không thể không giữ cậu lại một thời gian, bất kể là ——”
“Việc này không thể nào.”
Kèm theo là một tiếng “rầm”, George nổi giận đùng đùng đạp cửa phòng thẩm vấn, “Các người không có bất kỳ quyền hành gì để giữ một người vô tội ở lại, các người không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh ông chủ của tôi có tội!”
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ đại diện cho ông chủ của mình đàm phán với anh.”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da từ sau lưng George bước ra, tay ông ta xách một cái cặp táp, cả người nhìn như tinh anh trong thành phố, trước ánh nhìn soi mói của những người khác, ông ta đẩy mắt kiếng trên mũi lên, “Daniel Jonathan, luật sư công tác tại văn phòng luật sư Paris, rất hạnh hạnh được biết cậu, cảnh sát Smith”
Dường như tôi đứng sau lưng Daniel và George nhìn thấy bóng dáng của người nào đó, người nọ núp trong bóng tôi, khẽ mỉm cười với tôi, giống như đang nói với tôi không cần sợ hãi vậy.
Thấy hai người xông tới, Kyle không kiềm được nhíu chặt chân mày.
Dưới sự giúp đỡ của luật sư Daniel và George, tôi được vô tội thả ra, nhưng dù vậy, tôi cũng không quá vui vẻ. Bởi vì tôi còn phải đối mặt với kẻ thù lớn hơn —— truyền thông.
Điều này có thể mang đến cho tôi áp lực còn lớn hơn là việc bị tra hỏi.
Tôi mím chặt môi, Nero ngồi bên cạnh tôi, không nói một lời ở bên cạnh tôi, tôi biết đây là trợ giúp lớn nhất em ấy có thể cho tôi, dù sao, tôi cũng không có tâm tình để cho họa sĩ “phạm tội giết” là mình đây lại gắn thêm cái mác GAY.
Ngồi ở ghế dài đối diện tôi, George than thở hỏi: “Cậu biết tin tức này là do ai để lộ ra ngoài không?”
Tôi lắc đầu, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi George, còn phiền phức anh tới một chuyến giúp tôi giải quyết mọi chuyện.”
“Không sao.” George nói câu này xong liền sờ cằm trầm tư một hồi, chân mày của anh ta càng nhíu càng chặt, càng nhíu càng chặt, đến cuối cùng lại đột nhiên thở dài, nặng nề cúi đầu xuống.
“Tôi nói, Arle, tôi đột nhiên phát hiện việc này không nhất định là chuyện xấu, có thể là… ”
“Cái gì?” Mắt tôi sáng lên, “Không phải chuyện xấu? Là ý gì?”
George có chút do dự, anh ta lặng lẽ liếc mắt sang Nero, Nero nhẹ nhàng gật đầu, lúc này anh ta mới nói tiếp.
Bởi vì tôi nóng lòng muốn có được biện pháp giải quyết vấn đề, cho nên cũng không chú ý tới động tác nhỏ giữ Nero và George.
George nói: “Chờ lát nữa tiếp đón ký giả, cậu liền nói cậu sẽ tiến hành buổi triễn lãm như bình thường, không muốn nhắc tới vụ án này nữa, truyền thông sẽ lao vào tranh cãi xem cậu phải thật sự là tội phạm giết người hay không, đến lúc đó toàn bộ Paris cũng sẽ biết đến cậu, tập trung chú ý vào án mạng này…Mà buổi triễn lãm của cậu thậm chí sẽ hấp dẫn người dân trên toàn thế giới. Nhưng làm vậy cũng có nguy hiểm, chính vì vậy quyết định phụ thuộc vào thái độ của cậu ra sao, Arle, cậu cũng có thể hủy buổi triễn lãm. Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Tôi không ngờ George sẽ nói nhiều như vậy.
Làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất cao, nhưng đồng thời cũng khiến cho tôi đạt được lợi nhuận cao, tôi không biết có nên đồng ý hay không, mặc dù hết sức do dự, nhưng tôi lại không nghĩ bản thân sẽ vì chuyện như vậy mà phải vấp gã ở đây.
“Tôi đồng ý, buổi triễm lãm sẽ được tổ chức đúng ngày.”
…
Khi tôi đi vào phòng khách của cục cảnh sát, nơi này đã bầy đầy ghế ngồi, phía trước là một cái bàn dài, cảnh sát bận rộn đứng vào vị trí, ký giả còn chưa được cho vào. Tôi hít sâu một hơi, coi như kích động bản thân cố gắng lên.
“Em sẽ ở đây nhìn anh.” Nero mỉm cười nói, “Ở ngay cạnh hành lang, anh chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thấy em.”
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh cả.” Tôi không thèm để ý quay đầu đi chỗ khác, thanh âm cũng bị tôi cố ý đè thấp: “Cám ơn em, Nero.”
“Không cần cám ơn.”
Ánh mắt em ấy vẫn thâm thúy như vậy, tôi không thể nào nhìn thẳng em, không thể làm gì khác hơn là mím chặt môi, sau đó làm bộ đi xem những chỗ khác. Tôi vốn tưởng rằng Nero ít nhất sẽ biết làm chút động tác nhỏ rời đi, chỉ là em ấy không làm vậy, em ấy nhẹ nhàng ôm tôi một lúc, sau đó mới quay người rời đi.
George ngồi ở bên tay trái tôi, tôi ngồi ở chính giữa, mà khi tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông kia đang đứng ở lối ra chỗ hành lang, từ nơi này tôi vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt em. Việc này khiến cho tôi an tâm hơn rất nhiều.
“Chuẩn bị xong chưa?” George hỏi tôi.
“Chuẩn bị xong, George.”
Tôi nhếch môi, thời điểm đối ngoại, tôi luôn duy trì nụ cười trước sau như một, phần lớn thời gian chỉ khiến cho tôi cảm thấy dối trá.
Tôi chưa bao giờ thích đám ký giả, bọn họ âm hiểm xảo trá, là kẻ trời sinh gió chiều nào theo chiều đó thậm chí còn mang đầy mưu mô bàn tán về người khác.
Giống như George nói, không chỉ ở Paris, cũng không chỉ ở Pháp, toàn bộ châu Âu đều bị truyền thông oanh toạc tin tức không rõ ràng về “Họa sĩ giết người liên hoàn vẫn khăng khăng tiến hành buổi triễn lãm.”.
Tôi rời khỏi nhà thuê bên ngoài, nghe nói bên phòng làm việc chất đầy thư đe dọa và quần chúng kháng nghị việc tổ chức triển lãm, tôi không biết đây là may mắn hay là bất hạnh, đối với tôi mà nói, đây cũng là một bão táp yên lặng. Nero và tôi cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau chơi cờ, cùng nhau đọc một quyển sách. Lúc nào em ấy cũng nguyện ý dành thời gian ở bên cạnh tôi, khoảng cách giữa chúng tôi giống như hoàn toàn chưa từng tồn tại vậy.
Chúng tôi cùng ngủ trên một cái giường, nhưng nằm mơ giấc mơ hoàn toàn khác nhau, có lúc, tôi mê mang không biết phải làm sao, có lúc, tôi lại quá mức tỉnh táo…Loại cảm giác này cũng không tốt. Tôi biết chính tôi không được bình thường.
Tôi luôn luôn mơ thấy từng mảng từng mảng hoa hướng dương to lớn, tất cả người chết và người sống đều ở đó, bọn họ đang cử hành một buổi tiệc buffet long trọng, múa hát tưng bừng, tựa như đang ăn mừng cái gì đó, có điều là tôi không nhớ rõ.
Mộng chung quy cũng chỉ là mộng. Khi tôi tỉnh lại, tôi không nhịn được nhảy từ trên giường xuống, để chân trần chạy đến phòng vẽ, sau đó vội vàng dùng bút chì vẽ lại buổi tiệc trong mơ lên tờ giấy trắng.
Đây là lịch sử ra đời của chủ đề bức tranh《Cánh Đồng Hoa Hướng Dương》.
Mà càng đến ngày diễn ra triển lãm, linh cảm của tôi càng như suối nước phun trào, liên tục không ngừng nghỉ tràn ra từ nơi sâu nhất trong trung tâm não bộ của tôi, sau đó hội tụ thành đại dương mênh mông.
Tôi không biết tình hình rối loạn bên ngoài, một người lại một người phải hy sinh được phát hiện, tôi gần như trở thành đối tượng để vạn người chửi rủa. Tôi vẫn không biết được nhìn của Nero đối với vụ án giết người liên hoàn này là gì, dường như em ấy biết chút gì đó, lại giống như cái gì cũng không biết.
Em ấy là người duy nhất đứng bên ngoài nhìn xem sóng gió. Chỉ là mọi thứ cũng không đáng để em ấy lo lắng, tôi hẳn cũng nên yên lòng, giống như Nero lạnh nhạt đối đãi với mọi thứ vậy, nhưng lòng tôi tôi nảy sinh nghi vấn, hơn nữa, bất hạnh là tôi không thể truy hỏi ra được câu trả lời, Nero rất ít khi giấu giếm tôi, nhưng vào lúc này lại cứ ngậm miệng không chịu nói.
Cho đến ngày diễn ra triển lãm, tôi mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cùng với điều mà Nero giấu giếm.
Bởi vì tôi nhìn thấy chân tướng.