Chương 9: Lần này vẫn cần hiến thân sao?
Vừa nhìn Triệu Phương Hoa là đã thấy bà ta mang theo khí thế hừng hực, Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy ngay lập tức, cô bước tới, thấp giọng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Cô đâm vào ai rồi, có đúng hay không?”
Hứa Tình Thâm đưa tay đặt lên vai Triệu Phương Hoa.
“Mẹ, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
“Nào có thời gian như vậy! Tình Thâm, chiếc xe đó là của cha cô! Cô biết lần này phải sửa mất bao nhiêu tiền không?”
Hứa Tình Thâm thấy một vài ánh mắt tò mò quay sang nhìn, cô thu tay về.
“Không phải còn có bảo hiểm sao?”
“Năm ngoái là tôi đi nộp tiền bảo hiểm xe, ba danh mục bảo hiểm hai mươi vạn, đủ để cho cô đền không?” Điều lo lắng của Triệu Phương Hoa không ngoài gì khác, chỉ sợ phải bỏ tiền ra mà thôi.
Tưởng Viễn Chu cầm chiếc áo khoác khoác vào người, nhưng cũng không đứng lên ngay. “Hai mươi vạn? Chỉ với số tiền thuốc men cũng không đủ.”
“Trời ạ…” Triệu Phương Hoa giật mình kêu lên. “Cô muốn phá tan gia đình này ra à!”
“Ba danh mục bảo hiểm mà chỉ có hai mươi vạn? Năm ngoái, lúc con đưa mẹ tiền, không phải mẹ đã nói phải đưa một trăm vạn sao?”
Triệu Phương Hoa chỉ thiếu nước vỗ ngực dậm chân bình bịch.
“Tôi nào nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, phí bảo hiểm đương nhiên là nộp càng ít càng tốt…”
Hứa Tình Thâm sững sờ đứng ngây tại chỗ, nét mặt không có chút cảm xúc.
Triệu Phương Hoa đi về phía trước, cảm giác mình sắp buồn bực tới phát phiền, bà đặt mông ngồi vào bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Việc này do cô gây ra, cô tự mình giải quyết đi, một chút tiền tiết kiệm cũng không có, cô cũng đừng làm khó cha cô…”
Tưởng Viễn Chu ngồi trong chiếc ghế màu xanh nhạt, ngoài cửa sổ đang tỏa ánh dương rực rỡ, nắng ấm chiếu vào hộp đồ ăn của Hứa Tình Thâm. Có vẻ như cô không kén ăn, cơm và thức ăn không thừa lại chút nào. Mới đầu anh đã nghĩ người phụ nữ này mạnh mẽ và bền bỉ như chiếc hộp bằng inox này vậy. Nhưng như vậy thì sao chứ?
Triệu Phương Hoa không ngừng lải nhải, ngay cả chuyện chờ Hứa Tình Thâm về nhà rồi mới nói cũng không chờ được sao?
Không, bà ta không chờ được, tiền trong nhà được bà ta gửi tiết kiệm theo kỳ hạn ở trong ngân hàng cả rồi, ai bắt bà ta lấy ra thì chẳng khác gì lấy mạng sống của bà ta.
Hứa Tình Thâm đầy bất đắc dĩ. “Chúng ta về nhà nói có được không?”
Triệu Phương Hoa đưa tay chống trán, ánh mắt nhìn xuống chân của một người, bàn tay của người đàn ông thoải mái đặt trên đầu gối, cổ tay mang một chiếc đồng hồ của một nhãn hiệu nổi tiếng, mới nhìn qua thôi đã thấy là có giá trị xa xỉ.
“Cậu là…?”
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Phương Hoa, Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm, anh nên trả lời thế nào?
Anh là cấp trên của cô? Ông chủ? Hay là nguời đàn ông của cô?
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh Triệu Phương Hoa, vùng xung quanh lông mày Tưởng Viễn Chu khẽ nhướn lên.
“Cũng coi như là lãnh đạo.”
“Thực vậy sao?” Hai tay Triệu Phương Hoa túm mạnh lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
“Cậu là lãnh đạo thì tốt quá rồi, không phải người bị tai nạn nằm ở đây sao? Tiền thuốc men có mất nhiều không vậy? Hàng tháng trừ vào tiền lương của Tình Thâm là được!”
Hứa Tình Thâm kéo tay của Triệu Phương Hoa ra.
“Mẹ đừng như vậy.”
Tưởng Viễn Chu khó có thể tin nổi nhìn động tác của Triệu Phương Hoa chằm chằm, có vẻ như từ khi anh sinh ra đến nay chưa từng gặp một người nào như vậy.
Chiếc áo khoác màu đen bị kéo nhăn nhúm, Triệu Phương Hoa càng lúc càng tới gần anh, lúc nói chuyện, nước bọt còn thiếu chút nữa phun lên trên mặt anh.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bỗng chốc trở nên khó coi. “Hứa Tình Thâm, kéo bà ta lại!”
Hứa Tình Thâm đỏ mặt. “Mẹ mau buông tay đi.”
Triệu Phương Hoa cố sức lôi kéo, chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu bị bà ta kéo trễ xuống qua bả vai, lộ cả chiếc áo sơ mi màu đen bên trong ra.
“Tình Thâm nhà chúng tôi có thể chịu được cực khổ, nếu không thì tăng ca nha…”
Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ chật vật như vậy, phụ nữ anh từng gặp rất nhiều, nhưng chưa có ai dám kéo áo anh kiểu vậy bao giờ.
“Hứa Tình Thâm, cô làm cái gì thế không biết!”
Hứa Tình Thâm cố sức kéo lại, nhưng không kéo được, cô dứt khoát bỏ tay ra, quay người rời khỏi đó.
Cô bất chấp ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm Tưởng Viễn Chu có tức giận hay không. Dù sao anh ta rất có bản lĩnh mà, chẳng lẽ còn không giải quyết được chuyện nhỏ này?
Đi ra khỏi căn tin, đi tới bên trong vườn bệnh viện, Hứa Tình Thâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ngắm bầu trời. Cô hít mạnh vài hơi, lúc này mới kìm nén được nước mắt không rơi.
Sau khi Tưởng Viễn Chu “thoát thân”, anh nhanh chóng đi tới phòng nghỉ trên lầu hai. Anh đóng sầm cửa lại, cởi áo khoác ra, ngón tay linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, nửa người trên để trần.
Bàn tay kéo rèm cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ, bình thường có rất ít người tới đó, Tưởng Viễn Chu vịn hai tay trên bệ cửa sổ, bất ngờ thấy một người ngồi bên bồn hoa.
Lúc này Hứa Tình Thâm đang cúi đầu, nhìn trông chẳng có chút khí thế nào.
Tưởng Viễn Chu khom lưng nhặt quần áo trên đất lên, anh cửa sổ mở, sau đó huýt sáo.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu một cái, liền thấy hai bóng đen đập tới, quần áo rơi xuống đầu cô, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, cô giật mình vội vàng đứng lên, kéo áo khoác và quần áo trên người ném xuống đất.
“Hứa Tình Thâm, này.”
“Tưởng tiên sinh, dáng vẻ này của anh mà để người khác nhìn thấy cũng không tốt chút nào đâu.”
“Chờ tôi một phút, không được đi đâu.”
Anh nhanh chóng đi tới tủ quần áo, lấy một chiếc áo len trắng mặc vào. Tưởng Viễn Chu quay lại phía trước cửa sổ, thấy Hứa Tình Thâm vẫn đứng ở phía dưới.
“Mẹ tôi đi rồi?”
Tưởng Viễn Chu nhìn xuống từ trên cao ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm ngẩng cao.
“Đó là mẹ ruột của em sao?”
Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi trễ xuống, bên cạnh là một cây tường vi vừa ra hoa, bóng râm rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, đôi môi cô khẽ mấp máy.
“Không phải, bà ấy là mẹ kế của tôi.”
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Một cơn gió lạnh chợt len lỏi đến, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy một lọn tóc rơi trên vành tai của Hứa Tình Thâm, sợi tóc mảnh mai mềm mại hóa thành một cái dùi trống, cật lực gõ xuống vài cái trong lòng anh.
“Vậy à?” Người đàn ông hỏi theo bản năng. “Cảm giác không có mẹ như thế nào?”
Trong mắt Hứa Tình Thâm sản sinh ra một cảm giác kích động.
“Tưởng tiên sinh, không hề nói anh như vậy, tôi…”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu một cái: “Tốt xấu gì tôi cũng là người đàn ông đầu tiên của em, tất cả mọi người đều biết tôi không có mẹ.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khẽ nhếch lên, không hiểu tại sao, trong lòng lại sinh ra cảm giác chua xót khó nhịn được, cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Cảm giác không có mẹ thật ra chính là thói quen, quen được thì tốt rồi.”
Hai người vẫn đứng đó, cái cây ở góc tường đang gắng sức leo lên, tựa như thái độ của Hứa Tình Thâm đối với cuộc sống vậy.
Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ.
“Hứa Tình Thâm, chuyện tai nạn xe em đừng để ý, những chuyện sau đó tất cả giao cho tôi đi.”
Hứa Tình Thâm không giấu được nét thảng thốt.
“Anh không nghi ngờ tôi dùng khổ nhục kế ư?”
“Dù cho là thật, cũng không hề gì, chí ít khổ nhục kế lần này tôi được ‘ăn’.”
Trong thoáng chốc Hứa Tình Thâm không biết nên nói gì tiếp theo, chân cô gẩy gẩy lên cỏ vài cái.
“Tưởng tiên sinh, lần này không cần tôi hiến thân nữa chứ?”
“Hiến cho tôi không tốt à?”
Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi dưới, sau đó lắc đầu: “Chỉ là tôi không muốn bị người khác chơi đùa.”
Chương 10: Yêu cả hai người
Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa sổ, những lời này không ngừng xoay quanh trong đầu anh.
“Này! Ai đứng ở đó vậy?” Một cô lao công đang dọn vệ sinh cách đó không xa lên tiếng hỏi.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, vội vàng xoay người đi khỏi đó.
“Tưởng tiên sinh, cám ơn ý tốt của anh, tôi sẽ an tâm công tác, cố gắng báo đáp.”
Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, kéo cửa sổ xuống.
Hứa Tình Thâm đi ra khỏi hoa viên, người lao công vẫn còn cầm cây chổi đứng ở đó chưa đi.
“Cô là người mới tới?”
“Vâng, chào cô.”
“Vườn hoa này không cho ai vào gây ồn ào, cấp trên đã dặn rồi.” Cô lao công chỉ lên cánh cửa sổ lúc Tưởng Viễn Chu đã đứng trước đó.
“Người ở bên trong đó thích yên tĩnh.”
“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Lúc chiều, không có ai tới phòng khám của Hứa Tình Thâm. Có lẽ Triệu Phương Hoa đã về nhà rồi, Hứa Tình Thâm thay chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cầm chiếc túi định đón xe về nhà.
Đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe ấn còi vang lên. Hứa Tình Thâm liếc qua thấy quen quen, cô bước tới, vừa lúc cửa sổ xe hạ xuống, Tưởng Viễn Chu ngồi ở phía sau, nói: “Lên xe.”
“Không được, tôi phải về nhà.”
“Mẹ em mới đến bệnh viện náo loạn xong, em còn tâm tư gì mà vội vàng về đó vậy?”
Hứa Tình Thâm đứng im ở đó không nhúc nhích. “Nhưng tôi cũng không thể không về nhà mà?”
“Ăn bữa cơm tối mà thôi, còn một việc liên quan tới vụ tai nạn, em phải nói rõ cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không giải quyết được.”
Hứa Tình Thâm nghe thấy vậy, đành phải mở cửa xe ra bước vào.
Bên trong xe, hệ thống sưởi tỏa ra nhiệt độ thích hợp mà ấm áp.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, anh đã thay bộ quần áo khác, bộ âu phục cắt may thủ công khéo léo kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, trông phong thái gọn gàng mà không mất đi vẻ lịch sự vốn có, khiến người khác nhìn qua thôi cũng thấy ngưỡng mộ.
Xe đi thẳng về phía trước, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng đêm từ từ buông xuống. Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ở bên ngoài một ngôi biệt thự.
“Không phải đi ăn cơm tối à?”
“Biệt thự là nơi chỉ dùng để ngủ thôi sao?”
Tài xế xuống xe trước, lấy một số đồ ở trong cốp sau ra, sau đó mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông cầm lấy một hộp giày, đưa cho Hứa Tình Thâm.
“Thay đi.”
Hứa Tình Thâm nhìn, là một đôi giày cao gót màu trắng. “Tôi không quen đeo kiểu giày như vậy.”
“Chỉ đeo một tối thôi.”
Tưởng Viễn Chu lấy giày ra cho cô, Hứa Tình Thâm đành phải cởi giày ra thay. Người đàn ông liếc nhìn, sau đó cúi người xuống xắn ống quần jean của cô lên hai lần.
“Đi thôi.”
Hứa Tình Thâm đi giày cao gót nên không dám đi nhanh, miễn cưỡng chậm chạp đi theo sau Tưởng Viễn Chu.
Đi vào bên trong biệt thự, bên trong chỉ có mấy người, thấy Tưởng Viễn Chu tới đều vây quanh. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên cảm giác mình không hợp với nơi này, tóc cô được ghim lại qua loa, trang phục quá đỗi bình thường, ngay cả váy cũng không mặc.
Ngẩng đầu lên, thấy một người phụ nữ đã đi tới trước mặt, đối phương mặc một chiếc váy bằng ren màu đỏ thẫm ôm sát người, làn da trắng nõn như hoa tuyết vậy.
Hứa Tình Thâm chưa từng gặp gương mặt này bao giờ, nhưng cô có thể nhận thấy trong ánh mắt người phụ nữ này không có chút ý tốt nào.
Đối phương đi tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, nét mặt khôi phục lại như trước.
“Vì sao anh đưa cô ta tới vậy?”
“Không phải là A Lăng có mấy bình rượu đỏ hảo hạng muốn khao sao? Anh tới là vì thứ này mà.”
“Cô ta thì sao?”
Lúc này Tưởng Viễn Chu mới quay ra nhìn sang Hứa Tình Thâm bên cạnh, nét mặt anh không được tự nhiên, giới thiệu: “Tình Thâm, đây là Vạn Dục Ninh, cô Vạn.”
Trăm nghe không bằng một thấy, rốt cuộc đã được gặp mặt, sắc mặt Hứa Tình Thâm khẽ thay đổi.
Vạn Dục Ninh nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, nét mặt có chút bối rối. “Đặc biệt dẫn tới cho em gặp sao?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn cô. “Sao lại gầy như vậy?”
Vạn Dục Ninh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay của mình, từ nhỏ cô đã yếu ớt, lạnh cũng không chịu được mà nóng quá cũng không chịu được.
“Gần đây tương đối bận rộn, chuyện ở bệnh viện em cũng không hiểu lắm.”
Hứa Tình Thâm lắng nghe, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, giống như có chút mờ ám, hình như giữa hai người này từng có gì đó.
Vạn Dục Ninh nhìn qua Hứa Tình Thâm một lượt.
“Anh biết rõ em không thích cô ta, càng không muốn gặp cô ta.”
“Cô Vạn, tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn gặp cô.”
Đây là lời nói thật sự từ đáy lòng Hứa Tình Thâm.
Vạn Dục Ninh cười nhạt. “Tôi đang nói chuyện với anh ấy, không tới lượt cô chen ngang.”
“Nhà cô Vạn đây mở hiệu sửa chữa ô tô sao? Thích lên là có thể động vào phanh xe của người khác…”
Tưởng Viễn Chu đưa tay ra, cầm tay của Hứa Tình Thâm, đầu ngón tay anh khẽ trượt trong lòng bàn tay cô. Sau đó anh quay ra nói với Vạn Dục Ninh: “Phương Thành đâu?”
Ánh mắt Vạn Dục Ninh như có chút né tránh. “Ở trên lầu.”
“Những nơi như thế này, sau này em cũng đừng tới nữa.” Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn xung quanh.
“Nếu em muốn uống rượu gì thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ cho người đưa tới nhà.”
“Vâng.” Vạn Dục Ninh khẽ đáp. “Em đi trên lầu xem.”
Cô xoay người đi lên lầu, Tưởng Viễn Chu chợt nghe thấy có tiếng cười bên cạnh. Anh nhíu mày, vừa lúc nhìn thấy ánh cười trong mắt Hứa Tình Thâm.
“Thật biết điều.”
“Em nói rõ hơn xem nào.”
“Tưởng tiên sinh không nhận ra sao? Cô Vạn đó yêu anh.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn không rời đi, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: “Nhưng trong lòng cô ta cũng có Phương Thành. Rốt cuộc là yêu người nào nhiều hơn, chính cô ta cũng rất mâu thuẫn, phải vậy không?”
Hứa Tình Thâm thấy nét mặt người đàn ông vẫn không chút thay đổi.
Phải rồi, người thông minh như Tưởng tiên sinh đây, tại sao lại không nhìn ra chứ?
“Nhưng có một điều tôi vẫn không rõ.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người sát gần cô hơn.
“Lúc tôi xảy ra tai nạn, rõ ràng có người chỉ dẫn tôi đi tìm anh, tôi tin chắc người này là cô Vạn.”
Tưởng Viễn Chu vươn tay, vén cổ áo khoác lên cho cô. “Phải, vậy thì thế nào?”
“Nếu cô ta có ý với anh, vì sao lại để tôi tới?”
Tưởng Viễn Chu phì cười, đôi mắt không để lộ chút cảm xúc nào liếc nhìn Hứa Tình Thâm.
“Cô ấy để em tới tìm tôi là muốn tôi đẩy em vào hoàn cảnh thảm hại hơn. Chỉ có điều, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi cũng không ngoại lệ.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua bên cổ Tưởng Viễn Chu, cô nhìn thấy Phương Thành đang bước xuống từ trên lầu hai.
Trông anh đã thay đổi hoàn toàn, không riêng gì cách ăn mặc, ngay cả ánh mắt quen thuộc với Hứa Tình Thâm hai mươi mấy năm qua cũng đã không còn nữa.
Có phải là quá cẩu huyết hay không?
Tình nhân cũ gặp lại, cô nên che mặt mà khóc? Hay là quay đầu bỏ chạy?
Đôi chân Hứa Tình Thâm dường như bị đóng đinh, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
May mà không chỉ có cô Vạn kia và Phương Thành ở đây, cũng không bao lâu sau, mọi người đều tới ngồi chung chiếc một bàn.
Trước mặt mỗi người đều bày một chiếc ly có chân dài, khi chai rượu được mở ra, Hứa Tình Thâm thấy bồi bàn tới rót vào chiếc ly của Tưởng Viễn Chu, anh chăm chú nhìn ly rượu sóng sánh trên bàn.
“Muốn uống sao?” Bỗng nhiên anh đưa chiếc ly sang chỗ Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm vội vã xua tay. “Không uống.”
Tưởng Viễn Chu chỉ ngửi một cái rồi đặt lại chiếc ly lên trên bàn.
“Tưởng tiên sinh, anh không hài lòng với loại rượu này sao?”
Nét mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Chẳng qua là cảm thấy chỉ uống như vậy thì nhàm chán quá. Hay là chơi một trò chơi về rượu đi, thấy sao?”
Người đàn ông tên là A Lăng kia cầm giấy bút tới.
“Quy tắc vẫn như thế sao, một chơi một?”
“Được, tôi trước.” Vạn Dục Ninh nhấp qua ngụm rượu trong ly, tinh tế thưởng thức, sau đó ghi ngày tháng và nơi sản xuất lên tờ giấy, gập đôi lại đưa cho bồi bàn.
“Đưa cho Tưởng tiên sinh, nếu như tôi đoán đúng, Tưởng tiên sinh phải trả tiền toàn bộ.”
Tưởng Viễn Chu nhận lấy tờ giấy kia, sau khi liếc nhìn, để xuống dưới ly rượu của mình.
“Được.”