Lúc Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng đến nhà ăn thì Vưu Vi đã ngồi cùng với Đào San San, ý tứ rất rõ ràng.
Cô cũng không có thói quen hành xử khác người.
Nhìn những món ăn bên trong, Tịch Hoan nói: "Hôm nay có sườn heo chua ngọt nha."
Không nghĩ cũng biết, mấy món này chắc chắn là được chuẩn bị cho mấy giáo viên thực tập bọn họ.
Bởi vì hiệu trưởng đều biết các cô là người thành thị, có lẽ sẽ không ăn quen canh suông nước sạch, bảo người chuẩn bị riêng như vậy, người ta đã tới dạy miễn phí, cũng không thể khắt khe được.
Tịch Hoan thích ăn ngọt, danh sách các món ăn trong nhà đều có đường, tự nhiên cũng không thiếu được món sườn heo chua ngọt kinh điển này, hôm nay vừa thấy thật đúng là đã lâu không ăn.
Cô muốn một phần.
Dì lấy thức ăn thấy cô xinh đẹp, lại cho nhiều thêm hai miếng.
Lúc đến lượt Thẩm Khinh Lãng, dì lấy thức ăn thấy cậu chọn mấy món khác, chủ động hỏi: "Thầy Thẩm không cần sao?"
Thẩm Khinh Lãng từ trước đến nay không ăn đồ ngọt, theo bản năng muốn thốt lên câu không cần, nhưng nghĩ đến Tịch Hoan vừa mới rời khỏi bên cạnh mình, lại nuốt xuống.
Cậu sửa lời: "... Tôi muốn."
Dì lấy thức ăn vui rạo rực mà cho cậu một muôi thật đầy, các nam sinh vẫn nên mạnh mẽ mới đẹp.
Thẩm Khinh Lãng căn bản không biết ý của bà ấy, mà chỉ nhìn chằm chằm sườn heo chua ngọt trong khay, không rời mắt được.
Không ăn hết cũng quá lãng phí.
Nhưng lại không thích ăn ngọt.
Trần Tuyết Dương đã giải quyết xong một chén cơm, thấy Thẩm Khinh Lãng khoan thai đến muộn, lại ngồi đây nửa ngày không nhúc nhích, thăm dò hỏi, "Cậu không ăn thì lấy cái này làm gì?".
Thẩm Khinh Lãng dư quang liếc về phía đối diện một cái, "Tớ ăn."
Con đường chính của nhà ăn cách không đến hai mét, người đối diện chắc chắn có thể nghe được bọn họ đang nói gì.
Ai nói cậu không ăn.
"À." Trần Tuyết Dương cười quỷ dị, "Giờ thích ăn đồ ngọt nha."
Thẩm Khinh Lãng không để ý tới cậu ta.
Trên thực tế, tay nghề nấu ăn của dì ở đây không tệ, đó cũng là lý do bọn họ thường đến đây đúng giờ, tuy chỉ là cơm nhà, nhưng hương vị rất tốt.
Đào San San vừa ăn vừa xem kịch, ngoài miệng còn hỏi: "Tịch Hoan, sao cậu ra đây muộn thế?"
Tịch Hoan sắc mặt không đổi, "Rơi chút đồ."
Vưu Vi cười hai tiếng, "Rơi tim à."
Đào San San cả kinh, "Cái gì?"
Tịch Hoan kẹp một khối xương sườn nhét vào miệng Vưu Vi, "Không có gì, gần đây Vưu Vi chơi game bị thua, tâm tình không tốt, nói chuyện đã bắt đầu thần chí không rõ rồi."
Nhắc đến trò chơi, Vưu Vi liền ủ rũ.
Gần đây đúng là cô chơi game thua suốt, tên sao chổi cũng vài ngày không online rồi, mà kỹ thuật của cô thì lại quá kém, ngay cả Âu hoàng[1] cũng không khiến cô thắng nổi, đến cả thiên mệnh quyển[2] còn bị chết thê thảm nữa là.
[1] Đã từng được nhắc đến trong chương 4, ý chỉ những người may mắn.
[2] Thiên mệnh quyển: là bo tốt, bo đẹp, nhấn mạnh là bo độ (ví như được trời độ).
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không có sao chổi ở đây, không ai mang cô đi ăn gà...
Nam sinh ăn cơm nhanh hơn, bởi vì các cô còn vừa ăn vừa xem phim, vừa xem video các kiểu, nửa ngày mới động một hai miếng, mà Tịch Hoan, người tốt hơn một chút, cũng ăn tương đối chậm.
Chờ đến lúc các cô ăn xong, bên ngoài vừa vặn tan học.
Mấy đứa nhóc lẻ tẻ chạy vào nhà ăn như một cơn gió, không quá một phút đồng hồ, người đã bắt đầu nhiều lên.
Mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột.
- --
Sau khi vào thu, thời tiết trở nên mát mẻ.
Đã nửa tháng kể từ lần chuyển hoa trước, góc hoa được trồng đã phát triển, hoàn toàn nhìn không ra nơi đó từng có lúc trống trải.
Lúc Tịch Hoan đi ngang qua, thấy mấy cô bé đang cẩn thận tưới nước.
Có bé nhìn thấy cô, lập tức chạy tới nói: "Cô Tịch, cô xem, nó lại nở rồi!"
Mấy cô bé này không phải là học sinh lớp cô dạy, nhìn dáng vẻ phỏng chừng lớp hai, khoảng bảy tám tuổi, đầu óc của chúng rất đơn giản.
Cô làm bộ kinh ngạc, "Thật vậy sao?"
"Thật sự thật sự!"
Tịch Hoan sờ sờ đầu cô bé, "Chắc chắn là các em lớn lên quá đáng yêu, hoa đều thích các em."
Lời nói dối vụng về như thế, nhưng vào trong tai của một đám nhóc lớn lên ở vùng núi, đó lại là lời chúc tốt đẹp nhất, các bé xấu hổ đến đỏ mặt.
Trên thực tế, cô giáo Tịch là giáo viên đẹp nhất mà các bé đã từng gặp, hơn nữa trên người còn có mùi hương ngọt ngào, làm người ta không nhịn được mà muốn đến gần.
Cô gái nhỏ lén lút ôm lấy cánh tay cô, "Cô Tịch, trên người cô có mùi thật ngọt."
Tịch Hoan duỗi cánh tay khác ra ngửi, không ngửi được cái gì, nghi hoặc: "Không có nha."
Cô gái nhỏ gật đầu, "Có có!"
Hai cô bé khác đang tưới nước cũng lớn tiếng nói: "Đúng đúng đúng!"
Làm cho Tịch Hoan không rõ nguyên nhân, chẳng lẽ là cô nghe quen rồi, cho nên mới không cảm thấy đột ngột?
Biểu cảm thề son sắt của đám nhóc không giống như đang nói dối.
Lúc Tịch Hoan tiến vào văn phòng, Vưu Vi đang dùng di động xem video ăn gà, lại còn vừa xem vừa ăn khoai tây lát.
Bởi vì tới sớm, cho nên trong văn phòng chỉ có hai người bọn cô.
Có người tới, Vưu Vi cuối cùng cũng tìm được người nói chuyện cùng, vẫy tay nói: "Lại đây xem nè, đội trưởng này rất đẹp trai."
Tịch Hoan đi đến phía sau cô ấy nhìn một cái.
Vừa vặn là cuối video, đội này đạt được giải quán quân, lúc này đang trao giải, đội trưởng đứng ở giữa bốn người, hình ảnh rất rõ ràng, cũng bắt mắt nhất.
Vưu Vi nói: "Có phải rất đẹp không?"
Theo ngón tay cô ấy, một chàng trai cao gầy đang cầm cúp, nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình, bộ đồng phục đơn giản của đội mặc trên người cậu lại trở nên ưu nhã tự phụ, mặt mày rực rỡ như gió trăng.
Tịch Hoan khen: "Đẹp."
"Đúng không, tớ mới thích một đội, vừa được thành lập năm nay, đã giành được giải quán quân đầu tiên rồi." Vưu Vi ấn tạm dừng, "Trong giới thể thao điện tử này, trai đẹp thật hiếm."
Đặc biệt là đội trưởng Giang Sóc.
Tịch Hoan ngồi trở lại chỗ mình, phỉ nhổ cô nàng: "Có mà cậu thích giá trị nhan sắc của người ta ý."
Vưu Vi cũng không thèm để ý, lên Weibo khen bài đăng mới nhất của Giang Sóc, không chút để ý nói: "Ai bảo người ta vừa đẹp trai lại còn chơi giỏi."
Tịch Hoan không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người chơi game.
Vưu Vi cất điện thoại đi, mở luận văn tốt nghiệp ra muốn tra tư liệu, miệng lẩm bẩm: "Lại nói, sao giọng nói anh ấy nghe hơi quen quen nhỉ."
Có cảm giác đã nghe ở đâu đó rồi.
Tịch Hoan chống cằm, thuận miệng nói: "Có nhiều người có âm thanh như thế, cậu chơi game lâu như vậy rồi, không biết đã nghe qua biết bao nhiêu giọng."
"Cũng phải. Buổi chiều cậu có tiết không?"
"Có."
Buổi chiều Vưu Vi cũng có tiết.
Giáo viên thực tập như các cô là nhàn nhã nhất, có văn phòng riêng, một ngày chỉ có một đến hai tiết, cũng không cần phải lo lắng sẽ quấy rầy đến các giáo viên khác, đều là một đám sinh viên năm tư, muốn làm gì thì làm.
Các giáo viên trong trường phần lớn đều hơn 40 tuổi, thậm chí còn có một bà cố nội đã trên 60.
Chuông vào học đột ngột vang lên.
Tịch Hoan nhìn văn phòng trống vắng, đoán có lẽ vài người sẽ không đến đây hôm nay.
Tiết của cô là tiết thứ nhất, tiến độ dạy ở mỗi lớp không giống nhau, lớp học hôm nay còn chậm hơn các lớp khác một tiết. Cô mang theo cuốn truyện vừa mua được trên Taobao hai ngày trước đi cùng.
Cửa vừa mở ra, trước mắt là một bóng người cao lớn.
Tịch Hoan ngẩng đầu, thấy mặt Thẩm Khinh Lãng, nhìn càng gần lại càng thấy rõ, hai bên tai cậu đỏ ửng một cách rõ ràng.
Thẩm Khinh Lãng vội vàng tránh ra.
Tịch Hoan thầm bật cười, đi qua bên cạnh cậu để ra ngoài, đứng trên hành lang nói, "Tôi phải đi dạy, đi trước nhé."
Thẩm Khinh Lãng nghĩ nghĩ, cậu cũng có tiết, "Vậy cô mau đi dạy đi."
Tịch Hoan gật đầu, chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một đứa trẻ từ phía sau chạy đến, không cẩn thận đụng vào người Tịch Hoan, tập truyện trên tay cô trực tiếp rơi xuống đất.
"Thật xin lỗi cô giáo!"
Trẻ con đùa giỡn là chuyện bình thường, nhưng có lẽ do nghe thấy chuông vào lớp vang lên, sợ đến muộn nên chạy vội, Tịch Hoan cũng không mấy để ý, cúi người xuống nhặt.
Thẩm Khinh Lãng cũng theo bản năng xoay người nhặt cùng.
Vốn dĩ khoảng cách của hai người không gần, nhưng vì khom lưng, tự nhiên lại dán sát vào nhau.
Mặc dù vóc dáng của Tịch Hoan trong đám nữ sinh khá cao, nhưng cũng chỉ đến cằm Thẩm Khinh Lãng mà thôi, bởi vậy, lúc chán cô đụng phải cằm cậu, theo bản năng kinh hô một tiếng.
Cằm Thẩm Khinh Lãng bị đụng phải, cũng kinh ngạc kêu lên.
Cả người cậu đều ngốc tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Thật ra Tịch Hoan vẫn ổn, nhặt sách lên, phủi phủi rồi nói, "Xin lỗi thầy Thẩm."
Thẩm Khinh Lãng cứng nhắc đứng thẳng, cũng không dám sờ cằm, ánh mắt dừng trên trán người trước mặt, đã hơi phiếm hồng, càng nổi bật trên da thịt trắng nõn.
"Cô... Cô có đau không?"
Lúc mở miệng, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy lời mình nói không thích hợp chút nào.
Tịch Hoan duỗi tay đè lên trán, "Không sao."
Cô không đặc biệt sợ đau, bởi vì học múa, có đôi khi phải trải qua trấn thương nặng hơn so với cái này rất nhiều.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu.
Nhưng ngay khi cậu còn đang thầm cảm thấy nhẹ nhõm, trên cằm chợt truyền đến cảm xúc mềm mại, tựa hồ còn mang theo một mùi thơm ngọt ngào.
Tịch Hoan nâng mắt nhìn, hai ngón tay nhéo nhéo, "Cằm thầy Thẩm cũng bị đụng phải, để tôi xoa hai cái cho cậu, đợi lát nữa sẽ không đau."
Gáy Thẩm Khinh Lãng cũng đỏ rần, lắp bắp nói: "Không, không đáng ngại, tôi không đau..."
Mặc dù bị dỗ như một đứa trẻ, nhưng cậu lại không né tránh.
Lúc hạ mi cậu còn có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, đôi lông mày nhíu lại, vừa nhìn thấy, tim như muốn nhảy ra ngoài, lại hy vọng cô có thể xoa nhiều thêm vài cái.
Nhưng không ngờ Tịch Hoan nói hai cái thì chỉ hai cái thật, sau khi xoa xong lập tức thu hồi tay lại.
Thẩm Khinh Lãng thấy lực chú ý của cô lại chuyển đến việc phủi bụi cho tập truyện, hầu kết khẽ nhúc nhích, cầm lòng không đậu duỗi tay.
Tịch Hoan ngẩng đầu, "Thầy Thẩm, tôi còn có tiết, đi trước nhé."
Thẩm Khinh Lãng như bị điện giật mà thu tay về, sợ tới mức tim như ngừng đập trong giây lát.
Nhìn người đã rời đi, biến mất ở ngã rẽ cầu thang, cậu yên lặng thở dài, sờ sờ ngực.
Cậu cũng muốn xoa trán cô hai cái.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Chính là không cho cậu xoa.
Sao tôi có thể giúp cậu dễ dàng như vậy!