Tuy nhiên, điều này có vẻ kỳ lạ, rằng, với việc không kể đến cuộc dạo chơi ở Greenwich của gia đình Bridgerton – sự kiện đã được đăng tài trên số báo mười ngày trước – họ chỉ được nhìn thấy cùng nhau vào các buổi lễ buổi tối. Tác giả đây có thông tin từ một nguồn đáng tin cậy nhất là, Ngài Công tước đã có cuộc viếng thăm đến nhà quý cô Bridgerton, vào hai tuần lễ trước, và hành động đó đã không được lặp lại, quả thật là thế. Họ thậm chí còn không bị bắt gặp cưỡi ngựa cùng nhau trong Hyde Park, dù chỉ một lần!
Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 14 tháng Năm năm 1813.
Hai tuần sau, Daphne thấy chính cô đang ở Hampstead Heath, tại phòng khiêu vũ của Quý bà Trowbridge, cách xa đám đông náo nhiệt. Cô khá bằng lòng với vị trí hiện tại của mình.
Cô không muốn ở trung tâm của buổi tiệc. Cô không muốn bị tìm thấy bởi hàng tá người cầu hôn, hiện đang kêu la ầm ĩ đòi cô một điệu khiêu vũ. Sự thật, tất cả là, cô không muốn có mặt tại dạ vũ hội của bà Trowbridge.
Bởi Simon không ở đây...
Điều này không có nghĩa là cô dự định trải qua buổi tối như một người không có bạn nhảy. Tất cả lời dự đoán của Simon về việc sự quan tâm, yêu mến của công chúng nảy nở dành cho cô, đã được chúng minh là đúng. Và Daphne, người luôn là một cô gái được mọi người yêu thích, nhưng không ai tôn sùng, đột nhiên được công bố là Số Một ở mùa này. Tất cả đều quan tâm hóng hớt ý kiến về chủ đề đó (và đây là về xã hội thượng lưu, nên có nghĩa là tất cả mọi người), bày tỏ rằng họ luôn luôn biết Daphne là đặc biệt, chẳng qua chỉ là đang đợi ai đó khác chú ý tới. Quý bà Jersey nói với tất cả những ai chịu lắng nghe rằng, bà đã tiên đoán được thành công của Daphne cả tháng trước, điều huyền bí duy nhất là tại sao không ai chịu lắng nghe bà sớm hơn.
Chuyện đó, tất nhiên, là chuyện tào lao. Trong khi Daphne chắc chắn chưa bao giờ là đối tượng cho những sự dè bĩu của bà Jersey, không một người Bridgerton nào có thể nhớ đã từng nghe bà Jersey ám chỉ cô (như bà hiện thời đang làm) là 'Kho Báu Tương Lai' cả.
Nhưng ngay cả ý nghĩ thẻ khiêu vũ của Daphne hiện đang kín mít đến từng phút, trong bất cứ buổi dạ vũ nào mà cô tới, ngay cả ý nghĩ cả đám đàn ông tranh nhau trong đặc quyền đem tới cho cô một lý nước chanh (Daphne đã gần như phá ra cười inh ỏi khi chuyện đó xảy ra lần đầu tiên), cô nhận ra chẳng buổi tối nào thật sự đáng nhớ khi không có Simon ở bên.
Không là vấn đề gì, khi anh dường như cảm thấy cần thiết phải đề cập ít nhất một lần trong mỗi tối, rằng anh vô cùng cứng rắn không gì lay chuyển được trong việc chống đối thành lập hôn nhân. (Mặc dù, với lòng biết ơn của mình, anh thường kể ra với sự cám kích, việc liên kết với Daphne đã cứu anh khỏi đám đông Các Bà Mẹ Tham Vọng.) Và không là vấn đề gì, khi thỉnh thoảng, anh chìm vào im lặng, và thậm chí gần như thô lỗ với vài người nào đó trong giới thượng lưu.
Nhưng tất cả có vẻ như là vấn đề trong những khoảnh khắc họ không ở một mình (họ không bao giờ ở một mình), khi không biết bằng cách nào quên mất âm mưu của chính họ. Một cuộc trò chuyện đầy tiếng cười trong góc phòng, một điệu waltz vòng quanh nơi khiêu vũ. Daphne có thể nhìn vào đôi mắt xanh nhạt màu của anh, và gần như quên rằng cô đang bị vây quanh bởi năm trăm khán giả, tất cả họ đều quan tâm một cách quá quắt tới tình trạng hẹn hò của cô.
Và cô cũng gần như lãng quên mối quan hệ ấy hoàn toàn không chút thực lòng...
Daphne đã cố gắng nói chuyện lần nữa với Anthony về Simon. Thái độ thù địch của anh trai cô biểu hiện trên mặt hết sức rõ ràng, mỗi khi tên của Công tước được đem vào cuộc trò chuyện. Và khi anh ấy cùng Simon thực sự gặp nhau – à thì, Anthony thường xoay sở được một mức độ thân tình nhất định, nhưng tất cả là vì anh ấy trông có vẻ tập trung.
Vậy nhưng ngay cả giữa tất cả cơn giận điên tiết này, Daphne có thể nhìn thấy tia sáng le lói mờ nhạt tình bạn cũ giữa họ. Cô chỉ có thể hy vọng khi tất cả chấm dứt – và cô kết hôn với một người buồn chán, nhưng có thể là một Bá tước ân cần, tuy không bao giờ có thể khiến trái tim cô ngân vang ca hát – hai người họ lại một lần nữa trở thành bè bạn.
Thể theo một mức độ nào đó đối với lời yêu cầu quyết liệt của Anthony, Simon đã quyết định không có mặt tại tất cả các sự kiện xã hội, mà Violet và Daphne được mời tham dự, bằng một lời khẳng định mạnh mẽ. Anthony nói đó là lý do duy nhất anh ấy đồng ý cho cái kế hoạch nực cười này, để Daphne có thể tìm được một người chồng trong những người cầu hôn của cô. Không may là, theo ý kiến của Anthony (và là may mắn theo ý Daphne), không có ai trong số những quý ngài trẻ tuổi lịch thiệp thiết tha kia dám thách thức đến gần cô, khi cô ở cạnh Simon.
"Một đống việc tốt béo bở mà chuyện này làm ra." là chính xác những lời của Anthony.
Thực ra, những từ chính xác đó đã được gắn thêm vào với một lượng lớn nhiều tiếng nguyền rủa và chửi bới thậm tệ, nhưng Daphne không thấy lý do gì để day đi day lại mãi chuyện ấy. Liên tục kể từ khi việc rắc rối ở – hay đúng hơn là tại – sông Thames, Anthony đã trải qua một quãng thời gian cỡ đại luôn đặt thêm những lời tục tĩu vào sau tên Simon.
Nhưng Simon hiểu được quan điểm của Anthony, và Simon đã nói với Daphne rằng anh muốn cô tìm được một người chồng phù hợp.
Rồi Simon giữ khoảng cách.
Và Daphne tan nát cõi lòng...
Cô cho rằng đáng lẽ cô nên biết chuyện này sẽ xảy ra. Cô nên nhận thức được sự nguy hiểm chực chờ của việc bị quyến rũ – dù là giả vờ – bởi người đàn ông được giới thượng lưu gần đây phong tặng là Ngài Công tước Hủy Diệt.
Biệt danh đó bắt đầu khi Philipa Featherington đã tuyên bố anh 'đẹp trai một cách hủy diệt', và bởi Philipa không biết ý nghĩa của từ 'thì thầm', tất cả giới thượng lưu quay lại làm chứng cho câu nói đó. Trong vòng không quá vài phút, vài công tử bột trẻ măng như thằng hề chỉ vừa mới xuống từ Oxford đã rút gọn và lặp lại, và cái tên Ngài Công tước Hủy Diệt ra đời.
Daphne thấy cái tên mới mỉa mai một cách đáng thương làm sao. Vì Ngài Công tước Hủy Diệt đang hủy hoại trái tim cô.
Không phải anh có ý làm thế. Simon đối xử với cô không gì khác hơn ngoài sự tôn trọng, tôn kính, và khiếu hài hước tuyệt vời. Ngay cả khi Anthony dùng vũ lực thêm vào rằng anh không được có bất cứ lý do nào để phàn nàn về sự giúp đỡ đó, Simon chưa bao giờ thử để Daphne một mình, chưa bao giờ làm gì hơn việc hôn vào bàn tay đeo găng của cô (và càng làm Daphne mất tinh thần hơn nữa, xảy ra chỉ mới có hai lần).
Họ đã trở thành những người bạn tốt nhất, những cuộc trò chuyện của họ ngân vang từ sự im lặng thoải mái đến những lời đối đáp hóm hỉnh. Và ở mỗi buổi tiệc, họ khiêu vũ với nhau hai lần – số lần cho phép tối đa mà không gây nên scandal nào nơi xã hội.
Và Daphne biết, không một chút mảy may nghi ngờ rằng, cô đang yêu.
Sự mỉa mai mới thật khéo léo làm sao. Cô đã, dĩ nhiên, bắt đầu trải qua thời gian bầu bạn với anh nhiều đến nỗi chẳng thể hấp dẫn những người đàn ông khác. Về phần anh, Simon cũng đã bắt đầu trải qua thời gian bầu bạn với cô nhiều đến mức có thể tránh được hôn nhân.
Nghĩ về điều đó, Daphne suy tư, tì mạnh hơn vào bước tường, sự mỉa mai thật chua chát đến cay đắng cõi lòng.
Tuy Simon vẫn còn khá quyết liệt, và sự quyết tâm của anh không bao giờ bước vào con đường thiêng liêng của hôn nhân, cô thỉnh thoảng bắt gặp anh nhìn cô theo những cách khiến cô nghĩ rằng anh có thể khát khao cô. Anh chẳng có lần nào lặp lại bất kỳ lời bình luận khiếm nhã nào, như trước khi anh biết cô mang họ Bridgerton, nhưng đôi lúc, cô bắt gặp anh với cùng cái nhìn đói khát đó, hoang dã như cách anh đã nhìn cô vào buổi tối đầu tiên. Anh quay đi, dĩ nhiên, ngay khi cô chú ý thấy, nhưng như thế cũng luôn đủ để khiến da cô ngứa ran, và làm đứt quãng hơi thở cô bởi ham muốn.
Và đôi mắt anh! Mọi người ví chúng có màu như màu lạnh giá của băng, và khi Daphne quan sát cuộc trò chuyện của anh với các thành viên khác trong giới, cô có thể hiểu tại sao. Simon không trò chuyện với ai nhiều như với Daphne. Từ ngữ của anh cụt ngủn, giọng thì cộc cằn, và đôi mắt là sự dội lại sự cứng rắn trong từng cử chỉ.
Nhưng khi họ phá ra cười cùng nhau, đôi khi chỉ đơn giản là chế giễu những luật lệ ngu ngốc của xã hội, mắt anh không bao giờ như cũ. Chúng trở nên trong veo, dịu dàng và thoải mái hơn. Trong những khoảnh khắc mơ hồ kỳ lạ, cô phần nhiều tưởng như chúng đang tan chảy.
Cô thở dài, nặng nề dựa lưng vào tường. Có vẻ như những giây phút mơ hồ của cô ngày càng quen thuộc và thân quen hơn với nhau trong những ngày gần đây.
"Ha, này, Daff, sao em lại lén lút ở góc đó thế?"
Daphne ngước lên và thấy Colin đang lại gần, nụ cười tự phụ thường trực chễm chệ một cách vững chắc trên khuôn mặt đẹp trai. Kể từ khi trở lại London, anh đã gây ra bao sóng gió cho nơi đây, và Daphne có thể dễ dàng kể tên một tá quý cô trẻ tuổi khẳng định chắc chắn rằng, họ yêu anh và tuyệt vọng cho sự chú ý của anh. Tuy nhiên, cô không lo lắng về việc đáp trả lại bất kỳ tình cảm nào của họ từ phía anh trai. Colin rõ ràng có nhiều cuộc chơi bời trác tác khi còn trẻ, trước khi anh dừng chân ổn định.
"Em không lén lút," cô sửa lại, "em đanh lẩn tránh."
"Tránh ai? Hastings?"
"Không, dĩ nhiên là không. Dù sao anh ấy cũng không ở đây tối nay."
"Có, anh ấy ở đây."
Bởi vì đây là Colin, mục tiêu hàng đầu trong cuộc trong cuộc sống của anh (sau săn đuổi phụ nữ một cách bừa bãi và cá ngựa, đương nhiên là thế) là dày vò em gái, Daphne có ý hành động một cách giễu cợt, nhưng cô vẫn lơ đãng chú ý và hỏi. "Anh ấy ở đây?"
Colin gật đầu ranh mãnh và hất đầu ra hiệu về hướng cửa vào phòng khiêu vũ. "Anh thấy anh ấy vào bước vào chưa đến mười lăm phút trước."
Daphne nheo nheo mắt. "Anh đang lừa em sao? Anh ấy đã nói với em một cách khá rõ ràng là không có kế hoạch xuất hiện tối nay."
"Và em vẫn đến?" Colin đưa cả hai tay lên má vờ ngạc nhiên.
"Tất nhiên là em đến." Cô trả miếng. "Cuộc sống của em không tập trung quanh Hastings."
"Không sao?"
Daphne có cảm giác sâu sắc rằng anh ấy không phải đang đùa. "Không, không như thế." Cô trả lời, nói dối một cách sống sượng. Cuộc đời cô có thể không tập trung quanh Simon, nhưng những ý nghĩ của cô thì chắc chắn có.
Đôi mắt màu xanh lục bảo của Colin trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu. "Em tiếp nhận chuyện này nghiêm trọng đấy, đúng không?"
"Em không biết anh có ý gì."
Anh ấy mỉm cười đầy dụng ý. "Em sẽ hiểu."
"Colin!"
"Trong khi chờ đợi" – anh lại hất đầu ra hiệu về phía cửa ra vào – "sao em không ra và xác định vị trí của anh ấy? Rõ ràng là người bạn đồng hành lỗi lạc bây giờ của anh đang tái nhợt khi phải bị đem ra so sánh. Anh có thể thấy chân em đang nhích dần từng centimet ra khỏi anh."
Kinh hãi rằng cơ thể cô có thể phản bội theo cách đó, Daphne cúi xuống nhìn.
"Ha! Xem em kìa."
"Colin Bridgerton." Daphne nghiến răng ken két. "Đôi lúc em thề em nghĩ anh không lớn hơn gì một đứa trẻ ba tuổi."
"Một ý tưởng thú vị." Anh trầm ngâm. "Và ai đó sẽ đặt em vào độ tuổi đa sầu đa cảm của đứa trẻ một tuổi rưỡi đấy, em gái bé nhỏ à."
Bỏ qua việc vặn lại một lời thích hợp chua cay, Daphne chỉ tập trung dồn cho anh cái trừng mắt tăm tối nhất.
Nhưng Colin chỉ bật cười. "Chắc chắn là một sự diễn cảm hút hồn, em gái, nhưng lần này em có thể muốn bỏ sự hỗn xược ấy đi đấy. Kẻ Hủy Diệt đang trên đường đến lối này."
Daphne cự tuyệt rơi vào bẫy của anh ấy lần nữa. Anh sẽ không có cơ hội Xem Em Kìa.
Colin chồm tới trước và thều thào bí ẩn. "Lần này anh không đùa đâu, Daff."
Daphne tiếp tục giữ cái trừng mắt.
Colin nén cười.
"Daphne!" Giọng Simon. Ngay bên tai cô.
Cô quay lại.
Tiếng cười lặng lẽ của Colin trở nên chân thành hơn. "Em thật sự nên tin tưởng hơn vào người anh trai yêu thích của mình, em gái yêu quý ạ."
"Cậu ấy là người anh trai yêu thích của cô?" Simon hỏi, một bên mày nhướng lên vẻ không tin được.
"Chỉ bởi vì Gregory đặt con cóc lên giường tôi tối qua." Daphne nạt. "Và danh tiếng của Benedict không bao giờ khôi phục được từ sau lần bẻ đầu con búp bê tôi yêu thích."
"Em khiến anh tự hỏi Anthony đã làm gì để bị từ chối ngay cả việc nhắc đến danh dự đó." Colin lẩm bẩm.
"Anh không có nơi nào khác để đến sao?" Daphne hỏi thẳng thừng.
Colin nhún vai. "Không hẳn."
"Không phải," cô hỏi qua hàm răng nghiến chặt, "anh chỉ vừa mói nói với em anh đã hứa dành một điệu khiêu vũ cho Prudence Featherington?"
"Thánh thần ơi, không. Em chắc hẳn phải nghe nhầm."
"Vậy, có lẽ mẹ đang tìm anh. Thật tế, em khá chắc em nghe bà gọi tên anh."
Colin nhăn nhở trước vẻ bực tức của cô. "Em không cho là nó hiển nhiên thế đâu." Anh nói với một giọng thì thầm tăng dần, mục đích rõ to đủ để cho Simon nghe thấy. "Anh ấy sẽ nghĩ rằng em thích anh ấy đấy."
Cả toàn bộ cơ thể Simon thình lình giật mạnh chỉ vừa đủ nén lại niềm hân hoan.
"Không phải em đang cố buộc chặt sự bầu bạn với anh ấy," Daphne gay gắt nói, "mà là em đang cố tránh sự bầu bạn với anh."
Colin đặt một tay lên tim. "Em làm anh tổn thương, Daff." Anh quay qua Simon. "Ồ, con bé mới làm tôi tổn thương làm sao."
"Cậu để lỡ mất tài năng của cậu rồi đấy, Bridgerton." Simon ân cần nói. "Cậu nên đứng trên sân khấu mới phải."
"Một ý kiến tuyệt diệu." Colin trả lời. "Nhưng người nào đó có thể chắc chắn đưa cho mẹ tôi những ý tưởng hão huyền đó." Mắt anh ấy sáng ngời lên. "Và chỉ khi buổi tiệc trở nên buồn tẻ, đó là một sáng kiến. Chúc cả hai buổi tối tốt lành." Anh biểu diễn một cái nhướng mày tinh ranh và biến đi.
Daphne và Simon chìm vào im lặng khi họ quan sát Colin biến mất vào đám đông. "Tiếng gào tiếp theo mà anh nghe được," Daphne nói một cách dịu dàng, "chắn chắn là từ mẹ tôi."
"Và như vậy việc tiếp theo là bà ngã oạch xuống bất tỉnh nhân sự?"
Daphne gật đầu, nở trên môi một nụ cười miễn cưỡng. "Nhưng dĩ nhiên," cô dừng một lúc trước khi nói tiếp, "tôi không mong anh sẽ có mặt vào tối nay."
Anh nhún vai, bộ vét buổi tối màu đen hơi nhăn nhúm lại trong thoáng chốc. "Tôi buồn chán."
"Anh buồn chán đến mức phái quyết định lên đường đến Hampstead Heath, để tham dự dạ vũ hội của Quý bà Trowbridge?"
Đôi mày cô cong lại. Hampstead Heath cách Mayfair đến bảy dặm, ít nhất cũng mất một giờ cưỡi ngựa trong điều kiện tốt nhất, quá nhiều cho những buổi tối như tối nay, khi tất cả giới thượng lưu đều làm tắc nghẽn trên đường phố. "Thứ lỗi cho tôi nếu tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của anh."
"Tôi cũng đang bắt đầu hỏi câu đó với bản thân mình." Anh lầm bầm.
"À, dù trường hợp nào đi nữa," cô nói với tiếng thở dài hạnh phúc, "tôi vui vì anh ở đây. Thật là một buổi tối rùng rợn."
"Thật sao?"
Cô gật đầu. "Tôi đã bị quấy rầy bởi hàng hà sa số các câu hỏi về anh."
"Chà, giờ thì, điều đó nghe có vẻ thú vị."
"Nghĩ lại đi. Người đầu tiên hùng hổ chật vấn tôi là mẹ. Bà muốn biết tại sao anh không bao giờ dành cho tôi một cuộc viếng thăm vào buổi chiều."
Simon nhăn mặt. "Cô có nghĩ điều đó thật sự cần thiết không? Tôi hẳn đã tin là sự hiện diện trọn vẹn của tôi tại những chuyện yêu đương như buổi tối nay là đủ để phạm vào trò bịp bợm này."
Daphne thấy chính cô đang ngạc nhiên khi xoay sở để không lầm bầm thất vọng. Anh không cần nhắc tới với giọng điệu như một việc vặt vãnh. "Sự hiện diện tuyệt đối của anh," cô nói "có thể đủ với bất cứ ai ngốc nghếch nhưng không phải mẹ tôi. Và bà hầu như chắc chắn không nói gì ngoài việc anh đã bỏ lỡ những cuộc viếng thăm đáng lẽ phải được tường thuật lại trên báo của Whistledown."
"Thật sao?" Simon hỏi, vô cùng hứng thú.
"Thật. Nên từ giờ anh tốt hơn nên đến thăm tôi ngày mai, hoặc là mọi người sẽ bắt đầu lấy làm lạ."
"Tôi muốn biết người phụ nữ gián điệp đó là ai," Simon làu bàu, "và rồi tôi sẽ thuê bà ta cho bản thân mình."
"Anh cần gián điệp để làm gì?"
"Không gì cả. Nhưng có vẻ như thật là một điều đáng hổ thẹn khi lãng phí một tài năng xuất chúng như thế."
Daphne khá nghi ngờ Quý-bà-Whistledown-hư-cấu sẽ đồng ý việc bất cứ tài năng nào bị lãng phí, nhưng cô đặc biệt không muốn dính vào cuộc thảo luận sự xuất sắc và những lời khó chịu của tờ báo đó, nên chỉ nhún vai trước lời bình luận của anh.
"Và rồi," cô tiếp tục, "khi mẹ đã chấm dứt tra hỏi tôi, tất cả mọi người bắt đầu làm điều đó, thậm chí họ còn tệ hơn."
"Chúa ơi không."
Cô hướng về anh với cái nhìn chua chát. "Tất cả những người chất vấn, ngoại trừ một người, đều là phụ nữ, và dù họ đều tuyên bố một cách mãnh liệt về hạnh phúc của họ trước sự hiện diện của tôi, họ rõ rành rành là cố gắng suy diễn khả năng chúng ta vẫn chưa kết hôn."
"Cô nói với tất cả họ tôi đang yêu cô một cách liều lĩnh, tôi cho là thế?"
Daphne cảm giác có cái gì đó chuếnh choáng trong ngực. "Đúng vậy." Cô nói dối, trao cho anh một nụ cười quá mức ngọt ngào. "Sau cùng thì, tôi có danh tiếng cần gìn giữ."
Simon bật cười. "Vậy, ai là quý ông cô độc đã tham gia vào việc hỏi han?"
Daphne nhăn mặt. "Thực ra, đó là một Công tước khác. Một người đàn ông lớn tuổi kỳ lạ, tuyên bố rằng đã từng là bạn với cha anh."
Mặt Simon đột nhiên căng ra.
Cô chỉ nhún vai, không để ý thấy sự thay đổi trước biểu hiện ấy. "Ông ấy tiếp tục nói và nói về việc cha anh là một Công tước tốt như thế nào." Cô phát ra một tiếng cười nhỏ như thử mô phỏng theo giọng nói của một người già. "Tôi không có ý kiến về Công tước các anh phải để ý đến một người khác nhiều đến thế. Sau cùng thì, chúng ta không muốn một Công tước ngây thơ bôi bẩn đi tước hiệu."
Simon không nói gì.
Daphne vỗ nhẹ tay vào má trong suy nghĩ, "Anh biết gì không, thực tế thì tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến cha anh."
"Đó là bởi vì tôi không chọn việc thảo luận về ông." Simon nói một cách cụt ngủn.
Cô chớp mắt quan tâm. "Có gì sai à?"
"Không gì sai cả." Anh nói, giọng nhát gừng.
"Ồ." Cô nhận ra mình đang cắn môi dưới và bắt bản thân dừng lại. "Vậy tôi sẽ không nhắc đến nó nữa."
"Tôi nói không có gì sai cả."
Daphne giữ một vẻ mặt bình thản. "Tất nhiên là thế."
Sau đó là một khoảng im lặng dài đến khó chịu. Daphne nắm vạt áo của mình một cách ngượng ngùng, trước khi cuối cùng cũng lên tiếng. "Quý bà Trowbridge đã dùng những bông hoa thật đáng yêu để trang trí, anh có nghĩ vậy không?"
Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ đến một sự sắp xếp của những bông hoa hồng có màu hồng và trắng. "Phải."
"Tôi lấy làm lạ nếu bà ấy trồng chúng."
"Tôi không biết."
Một sự im lặng khó xử khác.
"Rất khó để trồng hoa hồng."
Lần này câu trả lời của anh chỉ là một tiếng làu bàu.
Daphne hắng giọng, và rồi, khi anh thậm chí không để tâm đến việc nhìn cô, cô hỏi. "Anh có muốn dùng thử một ly nước chanh không?"
"Tôi không uống nước chanh."
"Tốt thôi, tôi muốn." Cô đáp trả, quyết định như thế là quả đủ rồi. "Và tôi đang khát. Nên nếu anh thứ lỗi, tôi chuẩn bị đi lấy cho mình một ly, và để anh lại với tâm trạng u uẩn của chính anh. Tôi chắc rằng anh có thể tìm người nào đó thú vị hơn tôi."
Cô xoay lưng bỏ đi, nhưng trước khi cô thậm chí có thể bước được một bước, cô cảm thấy một bàn tay nặng nề nắm lấy cánh tay cô. Cô nhìn xuống, bị thôi miên trong khoảnh khắc bởi bàn tay đeo găng trắng của anh đặt trên chiếc áo lụa màu quả đào của cô. Cô chăm chú vào đó, chờ đợi tay anh di chuyển, đi xuống khắp chiều dài của tay cô, cho đến khi chạm đến làn da trần nơi khủy tay ấy.
Nhưng dĩ nhiên anh không làm thế. Anh chỉ làm những việc như vậy trong những giấc mơ của cô.
"Daphne, làm ơn," anh nói, "quay lại."
Giọng anh nhỏ, và có chút dữ dội khiến cô run rẩy.
Cô quay lại, và ngay khi mắt cô chạm phải mắt anh, anh nói. "Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Cô gật đầu.
Nhưng rõ ràng anh cảm thấy cần phải giải thích nhiều hơn. "Tôi không..." Anh dừng lại và lặng lẽ ho khan vài cái. "Tôi không có quãng thời gian tốt đẹp với cha tôi. T-Tôi không thích nói về ông ấy."
Daphne chăm chú nhìn anh trong sự mê mẩn. Cô chưa bao giờ thấy anh rơi rạc mất từ ngữ của mình.
Simon đang tỏa ra một cơn giận dữ cáu tiết. Thật là lạ, Daphne nghĩ, vì có vẻ như anh đang giận dữ chính bản thân anh.
"Khi cô được ông nuôi dưỡng..." Anh lắc đầu, cứ như quyết định cố thử một con đường khác cho câu chuyện. "Nó đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Tôi không thể ngừng nghĩ về ông ấy. Nó-nó-nó khiến tôi thực sự vô cùng giận dữ."
"Tôi xin lỗi." Cô nói, biết rằng vẻ bối rối hẳn phải hiện hết lên mặt mình. Cô nghĩ cô nên nói gì đó, nhưng cô không biết phải nói những gì.
"Không phải cô." Anh nói một cách nhanh chóng, và khi đôi mắt xanh nhạt màu của anh tập trung vào mắt cô, có cái gì đó trở nên rõ ràng hơn giữa họ. Gương mặt anh có vẻ cũng thư giãn hơn, đặc biệt là vẻ mím chặt ở môi anh. Anh nuốt ực một cách không thoải mái. "Tôi đang giận dữ chính bản thân mình."
"Và hình như cũng giận cả cha anh nữa." Cô dịu dàng nói.
Anh im lặng. Cô không mong chờ anh sẽ nói gì đó, cô nhận ra. Tay anh vẫn còn đặt trên tay cô, và cô vẫn để nguyên như thế. "Anh có muốn hít một chút khí trời không?" Cô hỏi nhẹ nhàng. "Trông cứ như anh cần điều đó."
Anh gật đầu. "Cô ở lại đây. Anthony sẽ lấy đầu tôi nếu tôi dẫn cô ra phía hiên."
"Anthony chỉ có thể đeo bám là tất cả những gì tôi quan tâm." Môi Daphne rít chặt lại với sự cáu kỉnh. "Dù sao, tôi phát ốm vì sự lởn vởn một cách thường xuyên của anh ấy rồi."
"Cậu ấy chỉ đang cố trở thành một người anh tốt vì cô."
Môi cô há ra sửng sốt. "Vậy anh đang đứng về phía ai?"
Khéo léo phớt lờ câu hỏi của cô, anh nói. "Chà tốt thôi. Nhưng chỉ là một cuộc đi dạo gần đây. Tôi có thể lo về Anthony, nhưng nếu cậu ấy gia nhập với sự viện trợ của các anh trai cô, tôi chết là cái chắc."
Có một cánh cửa dẫn đến phía hiên chỉ cách vài mét. Daphne gật đầu về hướng đó, và tay Simon trượt xuống cánh tay, vòng qua khủy tay cô.
"Dù sao thì, ở đây chắc hẳn có tới cả tá cặp đôi ở ngoài hiên." Cô nói. "Anh ấy sẽ không có gì để phàn nàn cả."
Nhưng trước khi họ có thể đi, một giọng nói đàn ông lớn tiếng vang lên phía sau họ. "Hastings!"
Simon tạm dừng và quay lại, rõ ràng nhận ra tên anh đã được nhắc đến. Trong một khoảng thời gian, anh đã nghĩ đó như là tên của chính mình.
Không hiểu sao suy nghĩ ấy khiến anh phát ốm.
Một quý ông lớn tuổi đang chống cây gậy tập tễnh về phía họ. "Đó là ngài Công tước tôi đã nói với anh." Daphne nói. "Middlethorpe, tôi tin là thế."
Simon gật đầu cụt ngủn, không có mong muốn được trả lời.
"Hastings!" Quý ông già cả nói, vỗ vào tay anh. "Ta muốn làm quen với cậu lâu rồi. Ta là Middlethorpe. Cha cậu là người bạn tốt của ta."
Simon chỉ gật đầu lần nữa, cử chỉ chính xác gần giống như trong quân đội.
"Ngài ấy nhớ cậu, cậu biết đó. Khi cậu du hành khỏi đây."
Cơn thịnh nộ bắt đầu bùng lên trong anh, cơn thịnh nộ làm cho lưỡi anh căng ra, và cơ mặt anh siết chặt, cứng nhắc. Anh biết, không một chút nghi ngờ, nếu anh thử nói, âm thanh duy nhất anh có thể phát ra sẽ cũng như khi anh là một cậu bé tám tuổi.
Và không có lý gì anh lại tự làm xấu hổ mình trước mặt Daphne.
Bằng cách nào đó – anh không bao giờ biết như thế nào, có lẽ chỉ bởi vì anh chưa bao giờ gặp nhiều rắc rối như thế với những âm tiết 'T' khi phát âm từ 'Tôi' – anh xoay sở để nói, "Ồ?". Anh hài lòng vì giọng anh sắc bén và nhún nhường.
Nhưng nếu người đàn ông già nua ấy có nghe thấy sự cay nghiệt trong giọng nói anh, ông ta cũng không có phản ứng chống lại chuyện đó. "Ta đã ở bên khi ngài ấy qua đời." Middlethorpe lên tiếng.
Simon không nói gì.
Daphne – chao ôi – nhảy ngay vào sự xung đột trong anh với sự thông cảm. "Lạy Chúa tôi."
"Ngài ấy yêu cầu ta chuyển cho cậu vài thông điệp. Ta có vài lá thư ở nhà."
"Đốt chúng đi."
Daphne há hốc miệng kinh ngạc và vồ lấy tay Middlethorpe. "Ồ, không, mong ngài đừng làm thế. Anh ấy có thể không muốn thấy chúng ngay bây giờ, nhưng chắc là anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ trong tương lai."
Simon nguyền rủa cô với cái lườm băng giá trước khi quay trở lại phía Middlethorpe. "Tôi nói đốt chúng đi."
"Ta – à–" Middlethorpe trông bối rối một cách vô vọng. Ông phải nhận thức rằng hai cha con nhà Basset không trải qua khoảng thời gian tốt đẹp, nhưng chắc chắn là ngài Công tước trước kia không tiết lộ cho ông sự thật sâu kín của việc ghẻ lạnh này. Ông nhìn Daphne, dễ nhận thấy sự liên minh khả dĩ, và nói với cô. "Ngoài những lá thư, có vài thứ ngài ấy muốn ta nói với cậu đây. Tôi có thể nói về chúng với cậu ấy ngay bây giờ."
Nhưng Simon đã bỏ tay Daphne và sải bước ra ngoài.
"Cháu rất xin lỗi." Daphne nói với Middlethorpe, cảm giác cần phải xin lỗi cho cách cư xử tồi tệ của Simon. "Cháu chắc là anh ấy không có ý thô lỗ."
Biểu hiện trên mặt Middlethorpe cho thấy ông biết Simon có ý thô lỗ.
Nhưng Daphne vẫn nói. "Anh ấy bị ảnh hưởng khá mạnh về cha anh ấy."
Middlethorpe gật đầu. "Ngài Công tước đã cảnh báo tôi cậu ấy sẽ đáp trả lại theo cách này. Nhưng ngài ấy phá ra cười khi nói, và diễn tả một trò đùa về niềm kiêu hãnh của dòng họ Basset. Tôi phải thừa nhận tôi không nghĩ ngài ấy đã hoàn toàn nghiêm túc."
Daphne gật đầu một cách lo lắng qua cách cửa dẫn ra phía hiên. "Hình như anh ấy ra đó." Cô lẩm bẩm. "Cháu tốt hơn nên xem anh ấy thế nào."
Middlethorpe gật đầu.
"Làm ơn đừng đốt những lá thư." Cô nói.
"Ta không bao giờ mơ đến chuyện đó. Nhưng–"
Daphne đã bước một bước về phía cửa dẫn ra hiên, quay lại khi nghe thấy giọng ông dừng lại. "Chuyện gì vậy?" Cô nói.
"Ta không phải là một người đàn ông khỏe mạnh." Middlethorpe nói. "Ta – Bác sĩ nói rằng có thể là bất cứ lúc nào kể từ bây giờ. Ta liệu có thể tin cháu sẽ giữ những lá thư an toàn?"
Daphne chăm chú nhìn vị Công tước với cảm giác trộn lẫn của sốc và kinh hãi. Sốc vì cô không thể tin ông có thể chân thành đến như vậy với những thư từ cá nhân, cho chàng trai trẻ mà ông biết chưa đến một giờ. Kinh hãi vì cô biết nếu cô chấp nhận giữ chúng, Simon có thể không bao giờ tha thứ cho cô.
"Cháu không biết." Cô nói với một giọng căng thẳng. "Cháu không chắc cháu là người phù hợp."
Đôi mắt già nua của Middlethorpe nhăn lại với sự từng trải. "Ta nghĩ cháu có thể chính xác là người phù hợp." Ông dịu dàng nói. "Và ta tin chắc cháu sẽ biết khi nào là thời điểm đúng đắn để đưa cho cậu ấy những lá thư. Ta có thể giao chúng cho cháu chứ?"
Im lặng, cô gật đầu. Cô không biết có thể làm gì khác.
Middlethorpe nhấc cây gậy lên vào chỉ về phía hiên. "Cháu tốt hơn là nên theo cậu ấy."
Daphne bắt gặp cái nhìn của ông, gật đầu, và gấp gáp chạy đi. Sân hiên được chiếu sáng bởi vài chân nến treo tường, nên không gian buổi đêm thật mờ ảo, và chỉ có sự giúp sức của ánh trăng giúp cô nhận ra được Simon đang đứng trong góc. Dáng anh xa cách và giận dữ, tay khoanh lại quanh ngực. Anh đang đối mặt với bãi cỏ bất tận trải dài ở sân hiên, nhưng Daphne nghi ngờ một cách chân thành anh không thấy bất cứ gì, ngoài cảm xúc dữ dội của chính anh.
Cô im lặng di chuyển về phía anh, làn gió nhẹ như một sự chào mừng khỏi bầu không khí tù túng quanh phòng khiêu vũ. Những tiếng xôn xao của ánh nến lững lờ trôi trong đêm, cho biết họ không phải là những người duy nhất trong sân hiên này. Nhưng Daphne không thấy bất cứ ai khác trong vẻ hư ảo lung linh ngay lúc ấy. Chắc là những vị khách khác đã quyết định trú ẩn trong một góc riêng tối tăm của chính họ. Hay có thể họ đi đến những bậc cấp của khu vườn, và ngồi xuống những băng ghế dài.
Khi bước tới bên anh, cô nghĩ đến nói một cái gì đó đại loại như, "Anh đã rất thô lỗ với ngài Công tước đấy." hay "Tại sao anh lại quá giận dữ như vậy với cha anh?" nhưng khi cô dừng lại rồi quyết định, đây không phải là thời gian để thăm dò cảm xúc của Simon, và thế là khi đến cạnh anh, cô chỉ dựa vào lan can, và nói, "Tôi ước tôi có thể thấy được những ngôi sao."
Simon nhìn cô, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là tò mò.
"Anh sẽ không bao giờ thấy chúng ở London." Cô tiếp tục, giữ cho giọng chủ tâm đầy tươi sáng. Dù ánh đèn có rực rỡ đến mấy, hay sương mù đã cuốn đi. Hay thỉnh thoảng không khí quá vẩn đục để có thể nhìn rõ." Cô nhún vai, và đưa mắt lại về phía bầu trời đã vần vũ. "Tôi hy vọng tôi có thể thấy chúng ở đây, tại Hampstead Heath. Nhưng chậc, lũ mây lại không hợp tác rồi."
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Rồi Simon hắng giọng, và hỏi. "Cô có biết những ngôi sao hoàn toàn khác ở bán cầu Nam không?"
Daphne không nhận ra cô đã căng thẳng thế nào, mãi cho đến khi toàn bộ cơ thể cô giãn ra trước câu hỏi của anh. Rõ ràng, anh đang cố ép buổi tối của họ trở lại khuôn mẫu bình thường, và cô vui khi anh làm như thế. Cô nhìn anh vẻ giễu cợt, và nói. "Anh đang đùa."
"Tôi không đùa. Cô có thể tra cứu thông tin đó trong bất kỳ quyển sách thiên văn học nào."
"Hừmm."
"Điều thú vị," Simon tiếp tục, giọng anh đã thoải mái hơn khi dấn sâu vào cuộc trò chuyện, "là cho dù cô không là một người nghiên cứu thiên văn học – và tôi không–"
"Và hiển nhiên," Daphne ngắt ngang với một nụ cười tự phản đối, "tôi cũng không phải."
Anh vỗ tay cô, và mỉm cười, và Daphne nhẹ nhõm nhận ra niềm hạnh phúc có thể chạm được trong mắt anh. Rồi sự nhẹ nhõm đó của cô chuyển thành cái gì nhỏ bé quý giá hơn – niềm vui sướng. Bởi vì cô là người đã đuổi theo hình bóng ấy. Cô nhận ra cô muốn xua chúng đi mãi mãi.
Chi khi anh để cô...
"Dù sao cô đã chú ý thấy sự khác biệt." Anh nói. "Điều ấy thật lạ. Tôi chưa bao giờ để tâm học về các chòm sao, thế mà mãi đến khi tôi ở Châu Phi, nhìn lên bầu trời – và đêm quá trong trẻo. Cô chắc chưa bao giờ thấy một buổi đêm như thế."
Daphne săm soi nhìn anh, mê hoặc.
"Tôi nhìn lên bầu trời," anh nói với cái lắc đầu bối rối, "và trông nó không được như phải có."
"Làm sao bầu trời lại có thể sai?"
Anh nhún vai, giơ một tay lên trong cử chỉ vô thức. "Nó chỉ đơn giản là thế. Tất cả các ngôi sao đều nhầm chỗ."
"Tôi cho là tôi nên muốn thấy bầu trời phương Nam." Daphne trầm ngâm. "Nếu tôi được đưa tới từ nước ngoài và được chưng diện, và trở thành loại phụ nữ đàn ông viết thơ ca ngợi, tôi tin tôi nên muốn đi du lịch."
"Cô chính là loại phụ nữ mà đàn ông viết thơ về," Simon khẽ nghiêng đầu chế nhạo, nhắc cô, "chỉ là đó là một bài thơ quá tệ."
Daphne bật cười. "Ồ, đừng trêu tôi chứ. Điều đó thật lý thú. Ngày đầu tiên trong đời tôi với sáu người đến thăm, và Neville Binsby thực sự đã viết một bài thơ."
"Bảy người đến thăm," Simon sửa lại, "bao gồm cả tôi."
"Bảy tính luôn cả anh. Nhưng anh không thật sự được tính."
"Cô làm tôi tổn thương." Anh chọc, bắt chước y hệt động tác của Colin. "Ồ, cô mới làm tôi tổn thương làm sao."
"Có lẽ anh cũng nên nghĩ đến công việc ở nhà hát đi."
"Có lẽ không." Anh đáp trả.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng. "Có lẽ không. Nhưng những gì tôi định nói là, cô gái Anh quốc nhạt nhẽo chính là tôi đây, tôi không có mong muốn đi bất cứ nơi nào khác. Tôi hạnh phúc ở đây."
Simon lắc đầu, một ánh nhìn lạ lùng, gần như ánh điện lóe lên trong mắt anh. "Cô không nhạt nhẽo. Và" – giọng anh vỡ xuống thành một tiếng thì thầm đầy cảm xúc – "Tôi vui vì cô hạnh phúc. Tôi không biết nhiều người thực sự hạnh phúc."
Daphne ngước nhìn lên anh, và chậm rãi, việc anh đang dần nhích lại gần cô trở nên rõ ràng. Không hiểu sao, cô ngờ rằng anh thậm chí có nhận ra điều đó, nhưng người anh đang chòng chành bên cô, và cô nhận thấy nó khiến cô gần như không dứt mắt được ra khỏi anh.
"Simon?" Cô thì thầm.
"Mọi người ở quanh đây đấy." Anh nói, giọng nghèn nghẹt kỳ lạ.
Daphne quay đầu lại góc của sân hiên. Những tiếng xì xào cô nghe được đã biến mất, nhưng nó chỉ có nghĩa những người ở cạnh họ lúc trước đang nghe trộm.
Trước mặt cô, khu vườn như một dấu hiệu. Nếu đây là một buổi dạ vũ của London, sẽ không có nơi nào để đi qua sân hiên, nhưng bà Trowbridge kiêu hãnh với chính bản thân vì sự khác biệt, và do đó luôn tổ chức các buổi dạ vũ hàng năm của bà tại ngôi nhà thứ hai ở Hampstead Heath. Nó xa hơn mười dặm so với Mayfair, nhưng có lẽ cũng tốt trong một thế giới khác. Những ngôi nhà thanh lịch điểm xuyết những mạng che màu xanh non, và trong khu vườn của bà Trowbridge, đầy những cây cùng khóm hoa, những lùm cây bụi và bờ rào – nơi góc tối, nơi mà một cặp tình nhân có thể chìm đắm trong nhau.
Daphne cảm thấy bị cái gì đó hoang dã và xấu xa tóm lấy. "Hãy ra vườn nào." Cô nói một cách dịu dàng.
"Chúng ta không thể."
"Chúng ta phải đi."
"Chúng ta không thể."
Sự tuyệt vọng trong giọng nói Simon nói cho cô mọi thứ mà cô cần biết. Anh muốn cô. Anh khát khao cô. Anh phát cuồng vì cô.
Daphne cảm thấy như trái tim cô đang ngân lên giai điệu từ Cây Sáo Ma Thuật, hoang dại nhào lộn như vượt quá hơn cả quãng C.
Và cô nghĩ – sẽ ra sao nếu cô hôn anh? Nếu cô kéo anh vào vườn, nghiêng đầu và cảm nhận môi anh chạm vào môi cô? Anh có nhận ra cô yêu anh nhiều đến thế nào không? Anh có thể nảy sinh tình yêu với cô đến mức nào?
Và có lẽ – chỉ có lẽ anh sẽ nhận ra cô hạnh phúc đến nhường nào với điều đó. Sau đó có lẽ anh sẽ thôi nói về việc kiên quyết tránh né hôn nhân.
"Tôi chuẩn bị có một cuộc đi dạo vào vườn đây." Cô thông báo. "Anh có thể đi theo nếu anh muốn."
Khi cô bước đi – chậm rãi, để anh có thể bắt kịp – cô nghe anh làu bàu một lời nguyền rủa độc địa, rồi cô nghe những tiếng bước chân anh thu ngắn khoảng cách giữa họ.
"Daphne, chuyện này thật điên rồ." Simon nói, nhưng âm thanh khàn khàn của giọng anh cho cô biết anh đang cố gắng cùng cực để tự thuyết phục chính anh hơn là cô. Cô không nói gì, chỉ đi nhanh hơn sâu vào khu vườn.
"Vì Chúa, đúng là phụ nữ, cô có nghe tôi chứ?" Tay anh chộp lấy cổ tay cô cứng ngắc, rồi xoay cô lại. "Tôi đã hứa với anh trai cô." Anh nói dữ dội. "Tôi đã thề."
Cô mỉm cười – nụ cười của người phụ nữ biết cô ấy muốn gì. "Vậy anh đi đi."
"Cô biết là tôi không thể. Tôi không thể để cô ngoài vườn không được bảo vệ. Ai đó có thể cố lợi dụng cô."
Daphne khẽ nhún vai một cách tao nhã và cố gắng ngọ nguậy tay để tự do khỏi sự níu chụp của anh.
Nhưng những ngón tay anh chỉ siết chặt hơn.
Và rồi, dù cô biết đây không phải mục đích của anh, cô để bản thân lôi kéo anh, chậm chạp di chuyển lại gần hơn cho đến khi họ chỉ cách nhau gần nửa mét.
Hơi thở Simon trở nên đứt quãng. "Đừn-g làm chuyện này, Daphne."
Cô cố gắng nói điều gì đó hài hước; cố nói điều gì đó cám dỗ. Nhưng vẻ cố tỏ ra can đảm của cô rơi rụng vào giây phút cuối cùng. Cô chưa bao giờ được hôn trước kia, và giờ cô có tất cả cơ hội, nhưng phải mời mọc để anh là người bắt đầu trước, cô không biết phải làm gì.
Những ngón tay anh nhẹ nới lỏng quanh cổ tay cô, nhưng rồi chúng giật mạnh, kéo cô lại với anh khi anh bước ra sau một bờ rào cao, được chạm trổ kỹ lưỡng.
Anh thầm thì tên cô, chạm vào má cô.
Mắt cô mở lớn, môi hé ra.
Và rồi cuối cùng, đó là điều không thể tránh được.