“Dĩ Ưu, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mẹ Ngải kinh ngạc, chỉ biết vợ chồng son bọn họ cực kì ân ái.
“Cái đó còn cần phải hỏi sao, nhất định là tiểu tử thối kia lại khi dễ con gái bảo bối của tôi rồi.” Lửa giận của cha Ngải nhanh chóng vọt lên.
“Dĩ Ưu, có gì uất ức cứ nói cho ba biết, ba nhất định sẽ chỉnh tiểu tử thối không biết điều đó, con yên tâm đi!” Một mặt đối với con gái bảo bối của mình, trong giọng nói rõ ràng mang theo cưng chiều và đau lòng.
“Có muốn gọi Thiên Dương đến không?” Mẹ Ngải nhìn con gái không có chút gì vui vẻ, trong lòng rất muốn tìm hiểu vợ chồng son bọn họ rốt cuộc thế nào rồi.
Tại sao trên mặt con gái hoạt bát đáng yêu của bà lại có nét đau lòng như vậy?
“Đương nhiên là phải……” Cha Ngải tức giận nói xong, lại bị con gái cắt ngang.
“Không cần, con không muốn thấy anh ta.” Ngải Dĩ Ưu nóng nảy lắc đầu, không muốn ba mẹ lại phải chịu đựng thứ ô sính không thể xuyên thủng kia.
“Bọn con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm con phải chạy về đây như vậy?” Mẹ Ngải lo lắng hỏi: “Dĩ Ưu à, con cũng lập gia đình rồi, chớ vì một chút hiểu lầm mà trở về nhà mẹ đẻ, mọi người đều nói vợ chồng gây gổ tốt nhất là chia phòng ngủ, phân lâu tình cảm cũng chia, huống chi bây giờ con còn về nhà mẹ……”
Bà nói như vậy không phải là ưu ái con rể, mà bà hiểu rõ con gái mình hơn ai hết, bà cho là chỉ một chút hiểu lầm nhỏ thôi.
“A, được rồi được rồi, Dĩ Ưu cũng mệt rồi, để nó về phòng nghỉ trước đi, có gì mai nói tiếp.” Ông không đành lòng để con gái bị giáo huấn bằng lời nói, nhưng không dám mở miệng kháng nghị với bà xã đại nhân, chỉ có thể ôn tồn trước mắt nói lên đề nghị tốt nhất.
“Cũng phải, nếu không con về phòng nghỉ trước đi, ngày mai hãy nói.” Mẹ Ngải nhìn sắc mặt con gái không tốt, cũng không muốn nói tiếp nữa.
“Ngoan, mau lên phòng đi.” Cha Ngải cũng vội vàng thúc giục cô lên lầu.
“Ông xã, ông không bọn nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Mẹ Ngải nhìn con gái lê bước nặng nề chậm chạp bước lên lầu, không khỏi cau mày. “Nó đột nhiên chạy về nhà, chúng ta làm sao giao phó với Thiên Dương đây?”
“Giao phó với nó? Tôi muốn nhìn xem nó làm sao giao phó với chúng ta đây!” Cha Ngải một mực chắc chắn, ông ghét nhất là người chọc giận con gái bảo bối của ông.
Nhưng hai vợ chồng họ không nghĩ, bọn họ cho là hiểu lầm nhỏ nhưng sao có thể biết chuyện lại nghiêm trọng hơn họ tưởng.
Tiền Thiên Dương suốt đêm ngồi trong phòng làm việc của mình, một hớp một hớp điên cuồng nuốt rượu mạnh vào miệng.
Trong lòng anh rất khó chịu, không cách nào tiêu tan hết lửa giận trong lòng, nhưng không thể nào chấp nhận ly hôn, bởi vì làm như vậy, anh mãi mãi mất đi cô.
Làm anh không cách nào tha thứ được, sau khi ly hôn Tống Khánh Chân sẽ có được cô, cả đời độc chiếm cô.
Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
Ngải Dĩ Ưu – thiên sứ của anh, mãi mãi chỉ thuộc về anh.
“Tổng giám đốc?”
Sáng sớm Lâm Tuấn Nam đến công ty, lại nghe thấy bên trong phòng Tổng giám đốc có tiếng vang, anh nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn, nhìn thấy Tổng giám đốc thường ngày tỉnh táo, ưu nhã lại bày ra bộ dạng nhếch nhác, tiều tụy đang uống rượu. “Tổng giám đốc! Đừng uống nữa.” Anh vọt vào đoạt lấy chai rượu trên tay Tiền Thiên Dương. “Oh my God, anh uống bao nhiêu rồi?”
Nhìn dưới đất toàn là chai rượu, có rượu đỏ, Whisky, thậm chí còn có rượu trắng…… Vậy, cũng may, rượu trắng còn cả bình.
“Tuấn Nam, sao tôi lại không biết cậu có anh em sinh đôi vậy?” Tiền Thiên Dương mở đôi mắt say lờ đờ, nhìn về phía trước. Đó là trợ lý của anh à? “Tại sao có cả ba luôn vậy?”
“Ôi trời ơi, Tổng giám đốc sao lại trở nên như vậy?”
Lâm Tuấn Nam về nhà thì đã nghe được bà xã nói đến chuyện kia, từ miệng của Liễu Hạnh Quyên mà biết được sự thật, nhìn thấy tình trạng thảm hại của Tổng giám đốc như thế, anh rất muốn nói tất cả cho Tổng giám đốc biết, nhưng bà xã uy hiếp không cho phép anh nói, còn nói muốn Tổng giám đốc nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Aiii, theo ý anh, dù gì cũng đã kết hôn rồi, Tổng giám đốc cũng đã thay đổi, bây giờ còn có con nữa, có thể không có tình cảm sao?
Phụ nữ đúng thật là phiền toái.
Nhưng Tổng giám đốc cũng thiệt là, thông minh một đời hồ đồ một lúc, lại đi tin lời đồn thứ thiệt mà không chịu dùng nhiều cách khác để chứng thực thì đã nhận định phu nhân có gian tình, còn khiến mình khổ thân.
Ngay cả học sinh cấp ba cũng biết, bao cao su cũng không thể ngừa thai 100%...
Lúc này, điện thoại Tiền Thiên Dương để trên bàn đột nhiên vang lên, Lâm Tuấn Nam nghiêng người nhìn, hiển thị là…… Mẹ Dĩ Ưu.
Trời ạ, chẳng lẽ là chuyện lớn ầm lên rồi sao?
“Tổng giám đốc, điện thoại, mau nghe điện thoại!” Tổng giám đốc đã gục xuống bàn.
Hình như Tiền Thiên Dương đã ngủ mê man rồi.
“Alo, xin chào, con là trợ lý của Tiền tổng, Lâm Tuấn Nam!” Bất đắc dĩ, anh vội quá nên nghe điện thoại thôi, chỉ sợ Tổng giám đốc lại bỏ lỡ điều gì đó.
Nhà mẹ của phu nhân chắc có chuyện gì quan trọng nên mới gọi điện thoại tới nha.
“À? Xin chào, bác là mẹ vợ của Thiên Dương, cho hỏi Thiên Dương có ở đó không?” Ở đầu dây bên kia, Ngải mẹ đặt dấu chấm hỏi.
Sao lại là người khác nghe điện thoại?
“Bây giờ Tổng giám đốc không tiện nghe, xin hỏi người có chuyện gì không? Người có thể nói cho con biết, sau đó con sẽ chuyển lời lại cho Tổng giám đốc.” Tiền Thiên Dương lại lão đõa gục xuống bàn, nhưng hình như Tổng giám đốc không có phản ứng gì hết thật sự ngủ say như chết.
“Bác muốn kêu nó đến nhà bác một chuyến, bây giờ con có thể kêu nó nghe điện thoại không? Có mấy lời không tiện lắm…”
“Ách… Quả thật con không có gạt người, Tổng giám đốc đang uống say, cũng có thể gọi là bất tỉnh, nếu không người chở Tổng giám đốc tỉnh dậy rồi gọi lại được không?”
“Uống say? Xã giao sao?” Trong lòng Ngải mẫu có chút không vui, một buổi tối con gái của bà không về nhà, làm chồng lại không có chút quan tâm đến an nguy của vợ mình, còn uống đến say bất tỉnh nhân sự thế?!
“Không phải, ngài ấy uống một mình….., phải là uống rượu giải sầu…..”
“Một mình? Ở nhà?” Bà cảm thấy kinh ngạc. Bọn nó làm gì mà chuyện lớn thế?
“Không phải Tổng giám đốc ở công ty, bây giờ ngài ấy đang nằm ngủ trên bàn làm việc.” Lâm Tuấn Nam liếc mắt nhìn quần áo nhăn nhúm trên người Tiền Thiên Dương, còn có râu ria vừa mới mọc.
“Trời ạ, hai đứa này đang xảy ra chuyện gì vậy?” Một người chạy về nhà mẹ, một người ở công ty uống đến say mềm.
“Con không phải một cá bể miệng người, nhưng có chuyện con muốn nói với người….” Không thể nói với Tổng giám đốc, vậy anh nói với mẹ của phu nhân cũng được mà.
“Mang thai?!” Ngải mẫu vừa mừng vừa sợ, sợ vì nghe tất cả những chuyện Lâm Tuấn Nam đã nói.
Dĩ nhiên bao gồm tin tức Tổng giám đốc nghe được hồi sáng.
“Hai đứa này thiệt là…. Bác biết rồi, cảm ơn con, cũng cảm ơn sự chăm sóc của Lâm phu nhân đối với Dĩ Ưu, chuyện này bác sẽ giải quyết, không cần nói cho Thiên Dương biết, bác sẽ xử lý.”
“À?” Anh làm như vậy có phải là giúp Tổng giám đốc không?
“Cảm ơn con, hẹn gặp lại.” Ngải mẫu vội vàng cúp điện thoại, xoay người đi lên lầu tìm con gái.
Ngải Dĩ Ưu nôn ọe, cả đầu cũng muốn vùi vào trong bồn cầu, thật lâu cô mới khó chịu ngẫng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi đờ đẫn từ từ bò dậy, quay người liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ.
"Mẹ. . . . . ." Cô biết lần này nhất định bị mẹ phát hiện cô mang thai, vừa nghĩ tới tối hôm qua bị uất ức, vành mắt lại không khỏi hồng hồng, tối hôm qua chuyện xảy ra đến bây giờ, lần đầu tiên nước mắt chảy xuống.
“Đứa bé ngốc này, nếu có chuyện gì nên về nhà tìm cha mẹ thương lượng, sao lại một mình chịu khổ thế?” Bà đau lòng nhìn con gái ngu ngốc, cũng oán giận cách làm của con rể.
“Mẹ?” Ngải Dĩ Ưu mang theo đôi mắt đẫm lệ, nhìn bả khó hiểu.
“Mẹ đều biết hết rồi, chuyện con mang thai, chuyện Thiên Dương nghi ngờ con.” Bà ôm con gái vào lòng dỗ dành cô.
“Còn con nữa, vì yêu Thiên Dương mà cố gắng làm tất cả……Dĩ Ưu vất vả cho con rồi!” Bà chưa từng nghĩ, lúc đầu hai đứa rất tốt sao lại có thể xảy ra nhiều chuyện như thế, càng không nghĩ đến con gái sợ cha mẹ lo lắng mà lúc về nhà một câu oán trách cũng không có.
“Mẹ……mẹ tại sao anh ấy có thể nói như vậy với con!” Cô nằm trong lòng mẹ khóc lên. “Anh ấy tại sao có thể nghi ngờ con, nghi ngơ đứa bé trong bụng con….Mẹ, con rất khổ.”
“Dĩ Ưu.” Ngải mẫu đau lòng dùng sức ôm chặt con gái vào lòng. “Con yêu Thiên Dương sao?” Thật ra trong lòng bà đã biết rõ, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng, bà muốn Dĩ Ưu chính miệng nói ra.
“Dạ, con yêu anh ấy, con yêu anh ấy!” Ngải Dĩ Ưu liều mạng gật đầu, nước mắt rơi lã chã nói ra lời nói tận đáy lòng của cô.
“Nhưng anh ấy không yêu con, anh ấy không yêu con!” Cô khó đến khàn cả giọng, nụ cười đáng yêu trên mặt dần trở nên tiều tụy đầy nước mắt.
“Dĩ Ưu.” Vành mắt Ngải mẫu đỏ lên, không thôi nhìn con gái khóc đến đỏ cả mắt, càng thêm yêu thương cô, bà cầm bàn tay của bảo bối lên. “Con còn muốn tiếp tục sống với nó nữa không?”
“Con…” Cô nhớ tới việc tối hôm qua mình rống to nói muốn ly hôn, nhưng bây giờ cô không chắc nữa. “Con không biết.” Cô thật đành lòng rời khỏi người đàn ông đó sao?
Cô không biết, cái gì cô cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn núp trong lòng mẹ tìm kiếm sự an ủi.
“Nếu như con muốn ly hôn, cha mẹ sẽ ủng hộ con, không phải sợ, dũng cảm nói ra, cha mẹ sẽ thay con làm chủ.” Bà nhất định phải xác nhận ý nghĩ của con gái mới được.
“Nhưng đứa con của con….” Cô chưa từng nghĩ mẹ sẽ tán thành việc cô có bầu rồi ly hôn.
“Không phái nó nghi ngờ đứa bé này không phải của nó sao? Ngay cả tin tưởng cũng không có, như vậy thì sống với nhau không có ý nghĩa gì nữa, nếu không người chịu khổ thực sự là đứa bé trong bụng con.”
“Nhưng đứa bé trong bụng thật sự là của anh ấy.” Cô không hiểu, tại sao anh lại nghi ngờ sự trong sạch của cô.
“Mẹ hiểu rõ, mẹ đương nhiên tin tưởng con của mẹ không làm chuyện đó, chỉ cần xét nghiệm DNA thì có thể trả lại sự trong sạch cho con, nhưng Thiên Dương không tin tưởng con mới tạo ra tổn thương cho con, coi như xét nghiệm thì có sao?”
"Nhưng đứa bé cũng không ba." Quan trọng hơn là cô không muốn rời khỏi anh.
“Cho nên ý con là, coi như Thiên Dương vô tình làm tổn thương con….. Con vẫn muốn vì đứa bé mà tiếp tục?”
“Mẹ, con rất ngốc phải không?” Đúng, cô muốn.
“Đã như vậy chúng ta tìm Thiên Dương nói rõ một lần, mẹ tin chắc Thiên Dương không phải là đứa bé vô tình.”
Không đúng vậy thì nó sẽ không vì Dĩ Ưu mà ở phòng làm việc uống đến say mềm.
“Mẹ, anh ấy từng nói con có thể giữ lại đứa bé này, tại sao? Tại sao anh ấy đồng ý giữ lại đứa bé mà anh ấy cho là của người khác chứ?” Cô chợt nhớ đến lời nói tối hôm qua anh nói với cô.
“Thật?” Ngải mẫu kinh ngạc. Bà còn tưởng rằng Thiên Dương muốn bỏ đi đứa bé của Dĩ Ưu, con gái mới đau lòng chạy về nhà mẹ. “Dĩ Ưu, Thiên Dương nói như vậy thì chứng tỏ trong lòng nó có con nha! Nếu không có người đàn ông nào chấp nhận đứa con của người khác chứ, còn để cho con sinh nó ra?”
“Là như vậy sao? Thật không?” Ngải Dĩ Ưu vừa mới cảm thấy vui vẻ, môi bất giác nâng lên nụ cười, nhưng giây tiếp theo, gương mặt cô lập tức trở về vẻ ưu buồn. “Nhưng con nói với anh ấy con muốn ly hôn…”
“Hôm đó Thiên Dương nói thế nào?” Không ngờ con gái nói trước mặt mình không muốn ly hôn, cũng là câu nói cấm kỵ nói trước mặt người mình yêu.
“Anh ấy nói không muốn, sau đó lập tức chạy đi, ngay sau đó con liền trở về nhà mẹ.” Cô nhíu mày, làm thế nào đây?
Cô làm thế nào cũng không thể vãn hồi.
“Vậy sao, Thiên Dương nói không muốn à….” Ngải mẫu yên tâm, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, nhưng không quên dạy con gái. “Dĩ Ưu, nghe lời mẹ, sau này ngàn vạn lần không được đem chuyện ly hôn để ngoài miệng, như vậy sẽ làm tổn thương người con yêu, bây giờ con đã có con rồi, xem như vì đứa bé, con nhất định phải khôn ngoan giải quyết chuyện cãi vả giữa hai đứa, lên giường ngồi đi, mẹ có chuyện cũ muốn nói cho con nghe…”
Bà vui mừng nhìn con gái, vì con gái đã tìm được nơi vui vẻ, nhưng nơi này phải tự Dĩ Ưu tự mình khai phá bằng sự dịu dàng, thiện lương của cô mà giữ lấy.
“Có một người đàn ông có tiền phong lưu, phóng khoáng cưới được một cô gái xinh đẹp động lòng người, tất cả mọi người đều chúc phúc bọn họ, ai cũng cảm thấy đó là cuộc sống hiện thực giữa bạch mã hoàng tử và công chúa…..”
Nhưng hoàng tử và công chúa cũng không trải qua được những ngày tháng vui vẻ, sau khi cưới không được mấy tháng hoàng tử liền ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, công chúa cũng vỉ ghen tuông mà đau lòng rồi cãi nhau với anh ta.
Rốt cuộc công chúa cũng mang thai, cô ấy cho là hoàng tử sẽ vì như vậy mà an phận một chút, lại không nghĩ rằng hoàng tử chỉ an phận một khoảng thời gian, cuối cùng cũng không nhịn được sự hấp dẫn mà để công chúa đang mang thai ở nhà, mãi cho đến ngày công chúa sinh con, anh ta vẫn còn vùi trong ngực của những người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác, sau khi công chúa biết như là nỗi giận điên cuồng hét lên, thậm chí muốn bóp chết tiểu vương tử mình cực khổ sinh ra, chuyện này bị hoàng tử biết, anh ta càng kinh ngạc cho là lòng dạ công chúa vừa đáng sợ vừa xấu xa như vậy lại càng không muốn về nhà, từ đó nhốt công chúa ở nhà giống như vật trang trí.
“Trời ạ, người đàn ông này thật quá đáng, anh ta phải xinh lỗi vợ mình chứ.” Ngải Dĩ Ưu không thể tin nổi có người đàn ông ghê tởm như vậy. “Nhưng công chúa cũng không thể vì người đàn ông đó mà làm tổn thương đến đứa con của mình.”
“Đúng vậy, cuối cùng hoàng tử và công chúa như người lạ, nhưng vì bọn họ là hoàng tử và công chúa cao quý nên trưởng bối không cho phép bọn họ ly hôn…”
Bọn họ cứ như vậy trải qua nhưng ngày tháng buồn bã, cũng không để mắt đến con của bọn họ, cứ để mặc cho tiểu vương tử tự sinh tự diệt, hoàng tử ở bên ngoài chơi gái, công chúa cũng ở bên ngoài chơi trai, mặc dù tiểu vương tử có tình yêu thương của người vú nuôi nhưng muốn được mẹ ruột yêu thương là thiên tính, coi như bị trách cứ la mắng vô số lần, nhưng tiểu vương tử vẫn muốn được mẹ yêu thương.
Nhưng mỗi lần gặp mặt, tiểu vương tử sẽ phải nghe những lời trách mắng thế giới này có nhiều thứ đen tối không thể tin của mẹ mình, đặc biệt là tình yêu, ngay cả cha của tiểu vương tử cũng bị hình dung là người xấu suốt ngày ở bên ngoài chơi gái, những người phụ nữ tươi cười đến dịu dàng xấu xa đến cỡ nào.
Một đứa bé mới bốn, năm tuổi đầu cái gì cũng không biết, cái đầu nho nhỏ cứ như vậy mà hấp thu hết những lời nói của mẹ mình.
Cứ như vậy mà hôn nhân giữa hoàng tử và công chúa vẫn tiếp tục, cho đến một ngày, công chúa và người tình hẹn nhau, khi xe chạy qua khúc cua quẹo vì tốc độ quá nhanh không thắng kịp nên đã lao ra ngoài đường núi, hàng rào không ngăn được tốc độ xe nên công chúa và người tình cứ như vậy mà ngã chết dưới vách núi.
“Vậy tiểu vương tử đâu, chắc nó đau lòng lắm!”
“Đúng vậy, năm đó cậu ấy mới sáu tuổi, xem như công chúa cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, thậm chí còn trách mắng làm tổn thương cậu ấy, nhưng đối với tiểu vương tử mà nói bà ấy vẫn là mẹ mình.”
Sau đó, tiểu vương tử dần dần không hề cười nữa, mới đầu mọi người cho là vì mất mẹ đả kích quá lớn nên mới thành như vậy, cho nên cũng không xem trọng, ngay cả cha cậu ấy cũng cho là không phải chuyện lớn, đến khi cậu ấy từ từ trưởng thành, vẻ mặt càng trở nên lạnh lẽo, vô tình.
“Mẹ, có phải mẹ sợ con của con cũng sẽ trở thành như vậy, cho nên mới nói ra chuyện cũ đau lòng như vậy với con?”
“Dĩ Ưu, tiểu vương tử đó rất đáng thương đúng không?” Ngải mẫu trìu mến vuốt tóc con gái.
“Dạ, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không để con con biến thành như vậy.”
“Mẹ tin con, vì con lớn lên trong tình yêu thương, cho nên...” Bà dừng một chút, nói ra sự thật kinh người. “Thiên Dương cũng cần con giúp nó tìm về tình yêu đã mất từ lâu.” Bả tin tưởng, trong giọng nói thổ lộ tình cảm của con gái, không cần thời gian quá lâu đã có thể làm được.
"Mẹ?" Đây là ý gì? Có liên quan gì đến Thiên Dương?
"Thiên Dương chính là đứa bé đáng thương đó, cho nên nó không tin tình yêu, đối với người khác luôn là lạnh lẽo."
"Cái gì?" Tiểu Vương Tử là. . . . . . Thiên Dương? !
“Lúc ba con đến tìm ông thông gia, ông ấy liền nói chuyện này cho ba con biết, hơn nữa ông thông gia cho là con lớn lên đơn thuần lại đáng yêu rất thích hợp với Thiên Dương.” Bà thở dài một hơi, đối với tuổi thơ bi thảm đó cũng đau lòng theo. “Sau khi mẹ biết chuyện đó, mới đầu rất phản đối, bởi vì nếu như con không thay đổi được nó thì con phải sống cả đời với người đàn ông vô tình, lạnh lùng như vậy.”
“Nhưng...” Ngải Dĩ Ưu vẫn không thể tiêu hóa nổi sự thật này.
Cho nên Thiên Dương biến thành như bây giờ đều là người mẹ đã qua đời của anh tạo ra sao?
Tại sao mẹ anh có thể vô tình như vậy, lại ích kỷ làm tổn thương máu mủ của mình?
Thiên Dương..... Thật đáng thương!
“Nhưng ba con thuyết phục mẹ, ông ấy nói mặc dù Thiên Dương lạnh mạc, nhưng vẫn là người đàn ông tốt, ba con đã điều tra cuộc sống riêng tư của nó, không có chút phong lưu giống ba nó.” Bà không dám nhìn Dĩ Ưu, dù sao cũng là vì bảo vệ cô, hơn nữa cũng không chọn thủ đoạn quấy nhiễu cô theo đuổi hạnh phúc. “Đối với chúng ta mà nói, so với người ở bên ngoài nói lời yêu thương đang phải nhận được tình cảm tổn thương và lừa gạt thì người không biết nói chữ yêu lại có thể chăm sóc tốt cho con tốt hơn nhiều.”
“Nhưng con cũng cần một người yêu con.” Cô biết tình yêu thương của ba mẹ đối với cô nhiều như thế nào, nhưng cô vẫn khát vọng có được tình yêu.
“Thật xin lỗi, đều là tại ba mẹ bảo vệ con quá mức, cũng quá sợ con sẽ bị tổn thương nên đã bắt con lấy người không yêu con.” Vành mắt Ngải mẫu hồng hồng, sợ con gái sẽ oán hận bọn họ.
Khó trách, tất cả cũng vì muốn tốt cho cô.
“Mẹ, không nên như vậy, thật ra con đã sớm biết dụng ý của hai người khi buộc con kết hôn, lần thứ hai xem mắt Khánh Khánh đã nói với con, cho nên sau đó con mới đồng ý cùng Thiên Dương kết hôn.” Cô sờ sờ mặt mẹ, cười khổ.
Được ba mẹ cưng chiều quá độ hoàn toàn không phải chịu bất kì tổn thương nào với một người từ nhỏ đã không biết thế nào là tình yêu thương của mẹ, hơn nữa cô và anh lớn lên ở hai hoàn cảnh khác nhau, không ngờ lại trở thành vợ chồng, nên nói vận mệnh trêu đùa hay là trời cao cố ý an bài đây?
Gần tối, trong phòng khách Ngải gia, người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng lại tiều tụy đang ngồi trên ghế sofa bằng da thật màu cà phê.
Mặc dù trong lòng anh rất lo lắng, nhưng sớm thành thói quen không để cho ý nghĩ trong lòng biểu hiện lên khuôn mặt anh, thái độ cứ hờ hững như vậy.
Mặc dù anh không muốn cha vợ đồng ý cho bọn họ ly hôn, để Dĩ Ưu và Tống Khánh Chân ở bên nhau, nhưng từ nhỏ bọn họ đã nâng Dĩ Ưu trên lòng bàn tay để yêu thương, khó đảm bảo sẽ không đồng ý yêu cầu ly hôn của cô.
“Sao cậu lại có ý nghĩ đáng sợ như thế, cư nhiên lại vu oan cho con gái bảo bối của tôi!” Ngải phụ vừa biết chân tướng liền giận đến tím cả mặt, thật không thể tin lại có chuyện buồn cười như vậy.
Không tin tưởng con gái bảo bối của ông lại còn muốn ông tha thứ, cũng bởi vì ông biết rõ quá khứ của anh sao?
Coi như Dĩ Ưu đồng ý tha thứ cho anh, thì ông cũng muốn thừa dịp dạy dỗ tên tiểu tử không biết sống chết này một chút, để anh sau này không dám làm ra chuyện khốn kiếp như vậy.
“Chúng con luôn dùng biện pháp tránh thai.” Tiền Thiên Dương nhàn nhạt nói một câu, annh không muốn giải thích gì trước mặt Ngải phụ, chỉ đơn giản là nói ra sự thật.
Theo lý thuyết, bọn họ nên cảm kích anh, bởi vì anh đồng ý tiếp nhận đứa bé không phải của Tiền gia, càng sẽ không ly hôn khiến hai nhà mất thể diện, anh đã đồng ý nhượng bộ rồi, cho nên anh không cho là mình nên dừng bước trước mặt Ngải phụ.
“Làm sao con hồ đồ như vậy, có phải đứa bé là của con hay không thì chỉ cần đợi mấy tuần sau đi xét nghiệm DNA là biết ngay thôi mà, con còn nói ra mấy lời như vậy? Đâu phải ngừa thai là biện pháp an toàn 100%.” Ngải mẫu cau mày, Thiên Dương lại mang dáng vẻ không sao cả? Không phải nói cậu ta vì Dĩ Ưu mà buổi sáng còn say khướt ở trong công ty sao?
“Con không biết Dĩ Ưu nói với hai người như thế nào, nhưng chúng con vẫn luôn có biện pháp ngừa thai là sự thật, mấy ngày nay Dĩ Ưu luôn ở chung với Tống Khánh Chân là sự thật, bị người khác nghe thấy cuộc nói chuyện buồn cười của bọn họ cũng là sự thật, nhưng con tuyệt đối sẽ không ly hôn, cô ấy muốn giữ lại đứa bé con cũng có thể tiếp nhận.”
“Cậu bị đần à? Nói như thế là sao?” Để vợ mình giữ lại con của người khác? Đầu của tiểu tử này không hư thì chính là quá yêu con gái bảo bối của ông rồi, Ngải phụ nghe được tức giận cũng không bộc pháp ra ngoài. “Nếu đứa bé trong bụng Dĩ Ưu thật không phải là của cậu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cần cậu chịu trách nhiệm….”
“Con nói rồi con không muốn ly hôn!” Tiền Thiên Dương cứng rắn cắt đứt lời của cha vợ, không chút nào phát hiện bộ dạng nóng nảy trên mặt mình.
Vợ chồng Ngải thị nhìn nhau, vui mừng trong lòng.
Đứa nhỏ này rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là yêu rồi, chỉ là chính anh không nhận ra thôi…
“Tóm lại Dĩ Ưu chắc chắn không làm gì sai, mà sao cậu lại nghi ngờ Dĩ Ưu và Khánh Chân? Cậu rõ ràng biết Khánh Chân thích…” Đàn ông nha.
“Lúc đầu con ũng không nghi ngờ để bọn họ lui tới với nhau, nhưng cái thai của Dĩ Ưu là thật, hơn nữa Tống Khánh Chân nói sẽ chịu trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng của Dĩ Ưu, còn muốn Dĩ Ưu ly hôn với con nhanh một chút để cùng cậu ta.....” Lời còn chưa nói hết, Ngải Dĩ Ưu đột nhiên xuất hiện cắt đứt.
“Sao anh lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ anh phái người theo dõi em?” Cô vẫn núp ở cầu thang nghe lén, vừa nghe đến đoạn này, không nhịn được liền vọt ra.
“Dĩ Ưu!” Đứa nhỏ này lại không nghe lời chạy ra ngoài.
“Là Nhan luật sư tận mắt thấy, chính tai nghe được.” Tiền Thiên Dương' vừa xoay qua liền thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Cô.....đã khóc sao?
“Anh cứ như vậy tin lời nói của cô gái đó?” Vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng vừa nghe anh nhắc đến người phụ nữ kia, cô tức giận rống lên.
“Em mang thai.” Hình như cô có chút tiều tụy.
“Vậy em cũng có thể nói anh có quan hệ mập mờ với cô ta.” Cô vừa nghĩ đến chuyện ở nhà hàng, liền không nhịn được giận dữ lên án.
“Dĩ Ưu, con nói bậy gì đó?” Ngải mẫu kinh ngạc hỏi, thế nào mà sóng trước chưa dứt sóng sau lại đến thế?
“Con không có nói bậy, bọn họn cùng nhau ăn cơm trong nhà hàng của khách sạn, là chính miệng Nhan luật sư nói, anh ấy cũng ở chỗ đó, anh ấy cũng không có phản bác.” Cô đau lòng cắn môi dưới.
“Thiên Dương, đây là thật sao?” Ngải mẫu chất vấn con rể, cô gái kia là người bị người khác đồn là phá hư hôn nhân của hai đứa nó sao?
“Con thừa nhận có đi cùng cô ta, nhưng trước khi kết hôn.” Anh thản nhiên nhìn Ngải phụ một cái.” Con tin cha cũng biết chuyện này.” Ngụ ý là anh biết cha vợ đã từng điều tra anh.
“Thì ra các người từng qua lại với nhau...” Ngải Dĩ Ưu trừng lớn mắt, không thể tin được anh và Nhan luật sư xinh đẹp kia từng có một thời gian yêu nhau.
“Đó là chuyện lúc trước, sau khi kết hôn với em, anh chưa từng có quan hệ với người phụ nữ khác.” Anh kiên định và nghiêm túc nhìn cô.
“Nhưng...” Cô dời ánh mắt sang chỗ khác vì không cách nào tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của cô.
“Em có nhớ có một lần anh đến Đức công tác không? Cô ta cũng đi cùng nhưng trên đường đến công ty của đối tác, cô ta lại bị đau dạ dày, cho nên anh mới kêu cô ta ăn cơm, uống thuốc, chỉ sợ làm trễ thời gian ký hợp đồng, lúc đó Tuấn Nam cũng ở trong phòng, em có thể đi tìm cậu ta chứng thực.” Ánh mắt anh ngày càng dịu dàng thành khẩn, từng câu từng chữ từ từ giải thích.
Anh không muốn cô hiểu lầm anh, coi như cô đã phản bội anh, nhưng anh còn phải giữ cô bên cạnh cả đời, không buông tay.
“... ...” Ngải Dĩ Ưu bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn chăm chú.
Cho nên anh và Nhan luật sư không còn dây dưa gì nữa rồi!
“Nhưng cậu cũng không thể vì lời nói của cô ta, liền giảo định đứa bé không phải là của cậu, cậu nghi ngờ đối với Dĩ Ưu mà nói là tổn thương nghiêm trọng, cậu có biết hay không?” Ngải phụ cau mày. Ông đúng là biết Nhan Như Mị, là bạn gái cuối cùng bên cạnh Tiền Thiên Dương.
“Cho nên con đã kêu Tuấn Nam đến bệnh viện chứng thực, mà Dĩ Ưu thật sự có đến khoa phụ sản.” Con ngươi đen thẳm của anh dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ của mình. “Nếu như em muốn giữ lại đứa bé này anh sẽ để em giữ lại, nhưng còn chuyện ly hôn thì anh không cách nào đồng ý.”
“Anh đần sao? Tại sao phải nhường em mà muốn giữ lại đứa bé anh không thừa nhận.” Ngải Dĩ Ưu vừa nghe, tất cả hoài nghi, khổ sở, uất ức đối với anh toàn bộ xông lên não.
“.......Bởi vì em là vợ của anh.” Bởi vì anh yêu em, cho nên không muốn vì chuyện của đứa nhỏ mà mất đi em.
“Nhưng anh không thừa nhận nó, sau này nó sẽ rất đáng thương.” Cái tên đại ngốc nghếch này, tại sao đầu óc cứ cứng ngắc vậy chứ, chẳng lẽ anh quên lần kia anh không để cho cô ngủ sao, không ngừng đòi hỏi?
“Anh....” Tay anh nắm chặt hai quả đấm, không muốn sự ghen tỵ điên cuồng và khổ sở hiện lên khuôn mặt, nhưng anh không thể khống chế được, hiện tại vẻ mặt của anh, không chỉ khiến vợ chồng Ngải thị há hốc mồm, càng làm cho Ngải Dĩ Ưu muốn khóc lớn lên. “Anh sẽ thử tiếp nhận nó.”
“Anh yêu em đúng không?” Cô nén lệ, đi đến trước mặt anh. “Cho nên anh mới đồng ý bao dung đứa bé này, có đúng không?”
“....” Tiền Thiên Dương không nhúc nhích, hoàn toàn nói không ra lời.
Đối với một người cho tới bây giờ không có được tình yêu hoặc có được người mình yêu mà nói, một câu “anh yêu em” đơn giản rất khó để mở miệng thừa nhận.
“Nhưng anh thật sự rất ngốc đó, anh biết không?” Nước mắt theo hốc mắt của Ngải Dĩ Ưu chậm rãi chảy xuống, cô không thôi tức giận rống lên với anh: “Em với Khánh Khánh chỉ là chị em tốt, anh ấy chỉ là giải sầu cùng em mà thôi, hơn nữa anh quên rồi sao? Có một lần cả tuần lễ anh không có về nhà, vừa về nhà đã không cho em ngủ... anh quên rồi sao?”
Anh nghi hoặc nhìn cô. Cho nên? Chẳng lẽ đêm hôm đó anh có sơ sót?
Không, không thể nào, anh không thể nào quên, nhưng ngày đó, quả thật anh khát vọng cô rất nhiều lần, chẳng lẽ quên...?
“Bác sĩ muốn năm tuần rồi.” Trên mặt cô đầy nước mắt, cố ý tức giận cắn môi dưới, ngón trỏ nhỏ dài chọc chọ vào lồng ngực của anh. “Năm tuần ư!”
“......” Tiền Thiên Dương' kinh ngạc không thốt nên lời.
Ngải mẫu thấy không khí giữa hai người, liền kéo Ngải phụ đi lên lầu.
“Tôi....” Ông còn chưa giáo huấn tiểu tử này xong nha.
“Đi thôi.” Ngải mẫu nhìn chằm chằm chồng mình. “Không nhìn thấy hai đứa nó đã không sao rồi sao?”
Vấn đề còn lại cứ giao cho bọn trẻ xử lý đi.
“Khánh Khánh trở về mới ba tuần, anh còn muốn vu oan em nữa không?” Cô nũng nịu.
“Là của anh....” Tiền Thiên Dương không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, anh cư nhiên lại nghi ngờ máu mủ của mình. “Anh đúng là ngu mà!”
“Đúng là của anh.” Ngải Dĩ Ưu dùng sức biến mất nước mắt, hùng hổ nói lớn.
“Ông trời ơi... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đúng...” Anh ôm cổ vợ mình, trong miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
“Bây giờ, anh tin tưởng em rồi à?” Ngải Dĩ Ưu bị anh gắt gao ôm lấy vui vẻ hỏi.
“Thật xin lỗi”
“Không nghi ngờ nữa hả?” Thật sự tin tưởng sự trong sạch của cô rồi à?
“Thật xin lỗi.”
“Đứa bé có thể thừa kế tập đoàn Kình Thiên rồi hả?” Anh ghê tởm nhất á.
“Dĩ Ưu…”Tiền Thiên Dương lúng túng không buông cô ra.
“Hả? Thật xin lỗi sao?” Cô chu đôi môi đỏ mọng.
“Thật xin lỗi.” Anh nhìn cô, nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô.
“Được rồi.” Ngải Dĩ Ưu bướng bỉnh gật đầu hài lòng.
“Không tức giận? Vậy chúng ta về nhà đi!”
“Ai nói muốn về nhà với anh?” Cô trợn to mắt. Khoảng thời gian này bị Khánh Khánh kéo chạy khắp nơi, nghe chỉ điểm của Khánh Khánh nhiều nên có chút tiến triển, biết có chút cơ hội phải đùa bỡn chút mới được.
“Dĩ Ưu?” Anh lo lắng nhìn cô.
“Anh nghi ngờ em, khiến em rất đau lòng, cho nên anh phải chịu phạt.”
“Phạt thế nào?” Lòng anh cam tâm tình nguyện, chỉ cần không phải ly hôn, bất kỳ xử phạt nào anh đều chấp nhận.
“Cách....” Lời mới nói ra miệng liền bị cắt ngang.
“Đừng!” Lòng anh kinh sợ lần nữa ôm chặt cô, chui vào cổ cô cự tuyệt nghe câu tiếp theo. “Anh không muốn ly hôn.”
Ngải Dĩ Ưu bị ôm vào ngực, vui vẻ cười trộm, cô ho một tiếng: “Khụ! Em muốn nói, cách ngày em sinh còn đến tám, chín tháng, khoảng thời gian này em muốn ở lại nhà mẹ.”
“Tại sao?”
“Nếu như có ngày anh bị gì lại vu oan đứa bé trong bụng em không phải là của anh thì phải làm thế nào? Cho nên em nghĩ cách tốt nhất là chờ sau khi em sinh đứa bé ra rồi xét nghiệm DNA, chúng ta không còn nghi ngờ gì nữa, em sẽ suy nghĩ chuyện chuyển về nhà.” Thật ra mang thai 16 tuần thì có thể xét nghiệm rồi, nói như vậy để có thể thuần túy trừng phạt anh.
“Anh không nghi ngờ cho nên về nhà với anh đi!”
“Anh tự tính đi, hai hàng nước mắt của em phải tính thế nào đây?”
“Dĩ Ưu...” Tiền Thiên Dương' cầu xin tha thứ, nước mắt phải bồi thường thế nào đây?
Muốn em về nhà cũng được.” Mặt cô mong đợi nhìn anh. “Nói cho em biết, anh có yêu em không?”
“À?” Anh ngây ngẩn cả người, không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng như vậy.
"Hả? Cái gì? Anh có yêu em chút nào không?" Cô thật sự muốn nghe chính miệng anh nói.
Anh ôm chặt thiên sứ mà ông trời đã ban cho anh, trong lòng không ngừng reo hò tiếng yêu, nhưng miệng làm sao lại nói là không ra được.
"Nói đi, có không?" Vì động tác trực tiếp của anh nên nụ cười trên mặt Ngải Dĩ Ưu càng đậm, vết thương trong lòng cũng dần dần khép lại. "Không nói, em không về nhà với anh đâu!"
". . . . . ." Trong lòng đã sớm kêu mấy ngàn mấy vạn lần rồi, nhưng không có cách nói ra khỏi miệng. . . . . .
Làm sao cô không nhìn thấu lòng của người đàn ông ngu ngốc này chứ? Lúc anh ôm chặt lấy cô thì cô đã biết, nhưng cô vẫn muốn nghe anh nói ra
Nếu không cô không cùng anh về nhà đâu!