Một câu ngắn ngủn, Đoàn Sinh Hòa dường như có thể tưởng tượng biểu cảm của Sầm Thanh đang ở trên máy bay bên kia, đoán chừng giống như con mèo nhỏ xù lông. Bé mèo tức giận chuẩn bị cào người ta, nhưng lại sợ sệt không dám lộ ra móng vuốt, chỉ dám quơ bàn chân như cục thịt mấy cái.
Anh nghe lại tin nhắn thoại ba lần, cúi đầu mỉm cười.
Trợ lý Trần Hoài ở bên cạnh nổi da gà, trên trán là mấy dấu chấm hỏi, anh ta hết sức khó hiểu: Đoàn tổng không thực sự cho rằng chế độ tai nghe sẽ không bị rò rỉ âm thanh chứ? Không thể nào?
“Cậu sao thế?” Đoàn Sinh Hòa vừa nhấc mắt lên thì trông thấy biểu cảm kỳ lạ của Trần Hoài.
Đột nhiên được sếp hỏi thăm, Trần Hoài cảm thấy đây là sự dịu dàng cuối cùng của Đoàn Sinh Hòa trước khi muốn giết người diệt khẩu. Anh ta hoang mang không lối đi, lùi xéo ra phía sau một bước lớn, liên tục nói không có gì.
Đoàn Sinh Hòa không để ý tới sự khác thường của anh ta ngày hôm nay, cho rằng anh chàng ngoài hai mươi tính tình bất định, có điểm kỳ quái cũng là bình thường.
“Cố gắng đừng mang theo cảm xúc đời sống vào công việc.” Đoàn Sinh Hòa có lòng tốt nhắc nhở một câu. Anh đi về phía phòng họp trước Trần Hoài một bước.
Trần Hoài bị bỏ lại còn bị dạy dỗ rất không phục, rõ ràng người đưa vào cảm xúc cá nhân chính là sếp, còn nói ngược lại anh ta, sếp giỏi lắm sao?
“Trần Hoài.” Đoàn Sinh Hòa đi được hai bước phát hiện anh ta không bắt kịp bèn thấp giọng kêu lên.
Trần Hoài giật mình lập tức nhấc chân chạy ngay.
Sếp rất giỏi, cực kỳ giỏi…
Sếp Đoàn giỏi giang họp xong rồi thì lập tức chạy đến sân bay. Buổi họp kéo thêm nửa giờ so với dự tính, anh chỉ có thể giải quyết bữa trưa ở trên xe.
Sandwich và thức uống kiểu Mỹ, Đoàn Sinh Hòa uống hết ngụm cà phê cuối cùng ở trạm kiểm soát an ninh, anh vội vàng xách hành lý lên máy bay.
Khi máy bay tới thành phố Q thì sắc trời đã tối, còn ba tiếng nữa là vở kịch mở màn.
Giờ cao điểm vào buổi tối tại thành phố Q luôn nhìn thấy được trên tin tức, bây giờ tự mình trải qua một lần quả thực cảm thấy danh bất hư truyền. Chặng xe một tiếng bị kẹt lên thời gian gấp đôi, khi Đoàn Sinh Hòa đến phòng hóa trang ở hậu trường sân khấu kịch thì khán giả đã bắt đầu soát vé tiến vào.
Liễu Tích Minh trước sau như một ngồi ở hậu trường loay hoay với máy chụp ảnh của mình, anh ta bấm nút chụp, ghi lại hình ảnh hiếm thấy áo khoác của Đoàn Sinh Hòa bị nhăn và mồ hôi trên trán.
Bảy giờ tối, bức màn mở ra.
Đoàn Sinh Hòa sải bước chân thong thả lên sân khấu, tay cầm quạt xếp nằm sau lưng.
Lên sân khấu đến chính giữa sàn là hai mươi hai bước chân, không hơn một bước không ít một bước, đây là trí nhớ cơ bắp qua vô số lần tập luyện. Lên sân khấu mang theo cảm xúc, không thể dễ dàng quay đầu, mãi khi đứng lại giữa sân khấu đọc lời thoại Đoàn Sinh Hòa mới hướng về phía khán giả.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, Sầm Thanh ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Cô tươi cười, trên đùi còn đặt chiếc túi đeo chéo con thỏ kia.
Ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, rồi lập tức tách ra.
Sầm Thanh nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa không nỡ chia xa nữ chính trên sân khấu, cô không khỏi nghĩ tới hai mươi phút sau anh tán tỉnh một vai diễn nữ khác, cô có chút mỉa mai.
Vai diễn của anh là người có ăn học, tài trí hơn người, bụng đầy học thức. Một chiếc quạt xếp, một cặp mắt kính, khiến cho mấy nhân vật nữ ái mộ.
Phụ nữ điên cuồng vì anh, anh nhận hết tất cả.
Nam chính lưu luyến với bốn nhân vật nữ, một người là bạn thuở ấu thơ tình đầu ý hợp, một người là bạn nhảy không thể thay thế, một người là bạn tri kỷ tình yêu thuần khiết, một người là bạn giường phù hợp nhất. Nam chính đã từng mơ màng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng anh ta cho rằng tình cảm theo như nhu cầu, nếu nhu cầu của anh ta không nhận được từ một người thì nhận lấy từ những người khác.
Một gã đàn ông tồi chính cống lại có thể giải thích lý do rất tinh tế.
Sầm Thanh chống cằm, ngơ ngác nhìn sân khấu, tâm tư dần dần bay bổng.
Lời thoại bên tai từ từ trôi nổi, ánh mắt cô đi theo chuyển động của Đoàn Sinh Hòa, từng bước chân từng động tác từng biểu cảm rất nhỏ của anh đều khiến trái tim Sầm Thanh đập mạnh.
Nghe thấy lời thoại quen thuộc nào đó, Sầm Thanh ngồi thẳng người âm thầm đếm ngược. Sau hai câu nữa Đoàn Sinh Hòa sẽ đi đến mép sân khấu gần hàng ghế đầu tiên nhất.
Sau chừng mấy giây Đoàn Sinh Hòa thong thả bước qua đây, đứng lại ngay trước mặt Sầm Thanh.
Khoảng cách giữa hai người chỉ ba năm mét, gần đến mức Sầm Thanh có thể nhìn thấy tơ máu và tròng đen trong đôi mắt anh.
Ánh mắt Đoàn Sinh Hòa vừa lướt qua đặc biệt ngừng lại hai giây trước mặt Sầm Thanh.
Sầm Thanh cũng không dám nhìn anh, cô sợ anh nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình, sợ anh nhìn thấu cảm xúc phát sinh từ trong lòng mình.
Màn cuối cùng của nửa phần trước vở kịch dừng lại, Đoàn Sinh Hòa vội vàng xuống sân khấu, tổ đạo cụ bắt đầu đổi bối cảnh.
Sầm Thanh tựa lưng vào ghế, đột nhiên cô có phần không xác định tình cảm của mình đối với anh rốt cuộc là tình yêu nam nữ, hay là sự cuồng nhiệt đơn thuần của người hâm mộ đối với một ngôi sao. Cô nhớ những người bạn từng đu thần tượng đã nói, lúc các cô ấy nhìn thấy thần tượng thì cũng đỏ mặt tim đập mạnh, hình như phản ứng cũng gần như cô vào lúc này.
Vấn đề này mãi đến ban đêm Sầm Thanh cũng chưa cho bản thân một đáp án khẳng định, đêm khuya luôn sẽ nghĩ ngợi lung tung, cô lại bắt đầu tự hỏi mình mất tiền đuổi theo Đoàn Sinh Hòa lưu diễn có đáng giá hay không…
Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, di động bên gối sáng lên, là Liễu Tích Minh gọi điện đến.
“A lô?” Sau khi nối máy Sầm Thanh nhìn thời gian, một giờ rưỡi sáng.
Lúc này một người đàn ông không quá quen thuộc gọi tới, trong lòng Sầm Thanh không khỏi có chút cảm giác khác thường, nhưng bởi vì Liễu Tích Minh là bạn của Đoàn Sinh Hòa, cô theo bản năng không muốn phỏng đoán về phương diện kia.
“Sầm Thanh?”
Ở bên Liễu Tích Minh có tiếng gió rất lớn, không phải ở bên trong.
“Ừm, có chuyện gì sao?”
“Anh tạm thời có việc phải chạy về thành phố M, em có tiện đi xem chừng lão Đoàn không? Cậu ta ở phòng 8806, hẳn là cùng một tầng với em.”
Liễu Tích Minh hiếm khi nói năng đứng đắn, Sầm Thanh cũng trở nên nghiêm túc, cô ngồi thẳng người, mở loa ngoài bắt đầu thay quần áo: “Anh ấy làm sao?”
“Đau dạ dày, anh có mua thuốc giao tới nơi, chừng mười phút sau là tới đại sảnh, phiền em đi xuống lấy, sau đó tìm một cái cốc lấy chút nước nóng ở máy nước uống dưới lầu cho cậu ta.” Tới lúc này Liễu Tích Minh cũng không quên lải nhải, “Con người cậu ta nhiều tật xấu lắm, không chịu dùng ấm nước trong phòng, cũng không chịu dùng ly giấy dùng một lần.”
“Được, tôi trực tiếp gõ cửa anh ấy có tiện đi mở không? Hay là tôi tìm khách sạn giúp đỡ…” Sầm Thanh mau chóng cầm quần áo vào phòng vệ sinh, lấy nước rửa mặt mình rồi chuẩn bị xuống lầu.
“Em gõ đi, chỉ là đau lắm thôi còn chưa chết đâu.”
Sầm Thanh cười gượng hai tiếng, trong đầu vô cớ xuất hiện hình ảnh Đoàn Sinh Hòa đau đến khom lưng mở cửa cho cô, cô lại có chút buồn cười.
Cúp máy, Sầm Thanh lấy ra hai miếng dán giữ nhiệt trong ngăn va ly mang đi cùng.
Anh chàng giao hàng tới rất nhanh, chưa đến mười phút đã vội sang đây.
“Họ Liễu?” Anh ta nhìn thoáng qua Sầm Thanh xác nhận.
“Phải.” Sầm Thanh nhận lấy túi nhựa, rồi cầm cốc giữ nhiệt trong tay tìm nhân viên hỏi xin nước nóng. Cô cầm đồ đạc tới trước cửa 8806 gõ cửa, ngay sau đó cô kề sát lỗ tai trên cánh cửa cho đến khi nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân mới dời đi.
Đoàn Sinh Hòa tưởng là Liễu Tích Minh, anh chưa mặc áo đã đi ra, sau khi thấy rõ người ngoài cửa anh chợt giật mình lập tức đóng cửa lại.
“Chờ chút.”
Sầm Thanh hé miệng cười, anh rõ ràng bị dọa tới mức ánh mắt trừng to, nhưng nói chuyện lại bình tĩnh đến vậy, còn rất biết giả vờ đấy.
Qua nửa phút, cửa phòng mở ra lần nữa.
Thân trên của Đoàn Sinh Hòa có thêm chiếc áo ngủ dài tay màu xám nhạt, anh đứng cạnh cửa dựa vào tường, sắc mặt không tốt lắm.
Sầm Thanh vượt qua anh đi vào, cô đặt đồ trên tay lên bàn, ngồi xổm mở ra cái túi to mua bên ngoài: “Anh, anh Liễu nói anh ấy có chuyện phải quay về thành phố M, bảo tôi đưa thuốc cho anh.”
“Anh Liễu?” Đoàn Sinh Hòa ngồi ở cuối giường, dường như không quá hài lòng về xưng hô này của cô.
Sầm Thanh ngẩng đầu: “Ừm, tôi chưa nghĩ ra phải gọi anh ấy là gì.”
“Gọi Liễu cầm thú đi.” Đoàn Sinh Hòa cười lạnh nhạt, “Làm phiền em đặc biệt đi một chuyến.”
“Không có gì.” Sầm Thanh lấy nước nóng rót vào trong ly của Đoàn Sinh Hòa, cô dùng mu bàn tay thử nhiệt độ, sau đó đưa thuốc qua.
“Có phải anh không nghỉ ngơi tốt, buổi tối tôi thấy trạng thái của anh ở trên sân khấu hơi là lạ.”
Đoàn Sinh Hòa đưa viên thuốc vào miệng, rồi nhấp một ngụm nước nhỏ. Tay phải anh vẫn để ở bụng, mi tâm hơi nhíu, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trông có vẻ càng tái nhợt hơn.
“Em đã phát hiện khi tôi ở trên sân khấu?” Đoàn Sinh Hòa híp mắt, muốn thấy rõ cái cốc nước nóng trong tay Sầm Thanh, nó màu hồng phía trên hình như còn in hình con thỏ.
Sầm Thanh gật đầu, cô vẫn giữ tư thế ngồi xổm bên bàn trà, ngửa đầu nhìn anh.
Đoàn Sinh Hòa cười nhẹ nói: “Quan tâm tôi đến vậy à?”
Vừa mở miệng quả nhiên là cách thức quen thuộc, ngạo mạn lại không biết xấu hổ.
Sầm Thanh vịn bàn trà đứng dậy, cô ngồi đối diện anh, mỉm cười: “Tôi là fan cứng của thầy Đoàn, đương nhiên ánh mắt một tấc cũng không rời.”
Đoàn Sinh Hòa hơi đăm chiêu gật đầu, một tay cầm lên cái ly trong suốt uống một ngụm nước, một tay xoa nhẹ bụng mình: “Vậy có chút phiền phức rồi.”
“Phiền phức?” Sầm Thanh khó hiểu.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn anh chậm rãi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười: “Chả trách cô Sầm vẫn độc thân…”
Biểu cảm Sầm Thanh cứng đờ: “Liên quan khỉ gì tới anh…”
Cô còn chưa nói xong thì nghe Đoàn Sinh Hòa nói tiếp: “Tôi nhớ mang mang hồi đại học từng nghe có người nói, lúc còn trẻ đừng gặp người quá ưu tú, sẽ làm lỡ cả đời.”
Sầm Thanh nổi da gà bởi sự ngoa ngoắt của anh, cô không nghe được lời sến súa này, đặc biệt thốt ra từ miệng đàn ông lại khiến người ta dựng tóc gáy.
“Nếu cô Sầm muốn tìm được người gần giống tôi đoán chừng có chút khó khăn.” Ánh mắt Đoàn Sinh Hòa nhìn thẳng Sầm Thanh như là muốn ăn thịt người, anh hỏi tiếp, “Em thích loại người thế nào?”
Sầm Thanh lấy ra miếng dán giữ nhiệt rồi xé bao, cô đứng dậy đi về trước hai bước dừng lại trước mặt Đoàn Sinh Hòa.
Cô cúi đầu, nở nụ cười bất cần, điềm tĩnh nhìn Đoàn Sinh Hòa, cô thốt ra từng chữ: “Tôi thích người đẹp trai, làn da trắng, mắt hai mí, gia đình giàu có, diễn xuất tốt.”
Đang lúc Đoàn Sinh Hòa định nói gì đó thì Sầm Thanh vươn tay ra, thừa dịp anh lơ là cô dán miếng dán giữ nhiệt lên quần áo của anh.
“Quan trọng nhất là có thể đóng vai nam chính trong bộ phim mới của tôi.” Âm cuối vừa thốt ra, Sầm Thanh chẳng hề quay đầu mà đi về phía cửa, cô căn dặn, “Anh uống hết nước nóng trong cốc rồi hẵng ngủ, không được đổ đi, ngày mai tôi đến kiểm tra.”